Tặng Người Câu Chuyện Cổ Tích

Chương 64

2024-11-18 08:22:16

Ánh ban mai soi rọi hai người trong sân, gương mặt trắng nõn của Ôn Nhiễm được ánh sáng bao phủ, tựa như đang tỏa ra từng hạt nắng li ti ấm áp.

Trông vừa dịu dàng vừa động lòng người.

“Nhiễm Nhiễm, em là người anh quan tâm nhất.” Anh nhìn vào đôi mắt trong veo xinh đẹp của cô, chậm rãi mềm mại thủ thỉ: “Dù đánh mất thứ gì, anh cũng có thể nghĩ cách, dùng khả năng của mình để tìm về, nên anh chưa bao giờ sợ gì cả. Nhưng nếu đổi thành em… anh sẽ sợ hãi, sẽ căng thẳng, sẽ lo lắng. Anh chỉ muốn dốc hết sức mình để bảo vệ em, do đó, đôi khi việc anh làm có thể sẽ khiến em khó hiểu. Chẳng hạn như, anh không muốn để em vào bếp, không muốn để em ra ngoài một mình, không muốn để em ngồi xe của người khác, cũng chỉ vì anh muốn bảo vệ em an toàn, đương nhiên, vẫn còn một vài nguyên nhân của riêng anh… Vậy nên, nếu lỡ khiến em không thoải mái, anh sẽ nhận lỗi với em… Anh xin lỗi.”

Ôn Nhiễm lẳng lặng lắng nghe anh tâm sự, từng từ từng câu, cô hiểu cả.

Lúc nghe thấy ba từ cuối, cô lắc đầu: “Không, em không, không trách anh, cũng không, không khó chịu.”

Trên thực tế, cô vẫn luôn tận hưởng cuộc sống dưới đôi cánh che chở của anh, cũng sẵn lòng trân trọng hết mực.

Chẳng qua, quả thực cô ngốc quá. Đôi lúc, cô không biết nên biểu đạt cảm xúc của mình thế nào, cũng không biết làm sao để anh hiểu…

Thật ra cô cũng để tâm đến anh.

Từng hành động của anh, cách anh đối xử với cô, cô có thể cảm nhận được cả, anh thật lòng muốn tốt cho cô.

Cô nên nói thế nào đây?

Ôn Nhiễm đăm chiêu một lát, bất chợt nghĩ đến Ca Ca.

Cô bèn học theo cách bày tỏ tình cảm của động vật, giống Ca Ca thể hiện niềm tin và yêu thích dành cho cô.

Cô nhắm mắt, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh.

Tạ Vân Lễ cụp mắt, vươn tay ôm vai cô, kéo cô vào lòng mình.

Ôn Nhiễm run lên, nhưng cô không lùi về sau mà nép sát vào vai anh hơn, thậm chí còn khẽ dụi vào cổ anh.

Rõ ràng Tạ Vân Lễ đã cứng đờ người.

Nhưng Ôn Nhiễm nào nhận ra, vì cô cảm giác như mùi hương của Tạ Vân Lễ đang bao bọc cô, tâm trí cũng trở nên trống rỗng, chẳng thể suy nghĩ được gì.

“Nhiễm Nhiễm…”

Có lẽ vì bầu không khí vô cùng yên tĩnh, giọng anh nghe càng trầm ấm hơn, cũng dịu dàng hơn phần nào.

“Hửm?” Ôn Nhiễm ngước mắt lên.

“Hôm nay là lễ Thất tịch, lát nữa anh sẽ ra ngoài xử lý một vài công việc, buổi chiều anh sẽ về sớm sớm dẫn em đến một chỗ, nhé?”

“... Vâng.” Ôn Nhiễm ngẩng đầu, gò má ửng hồng: “Đây là, lần đầu tiên em, đón lễ Thất tịch, em cần… chuẩn bị gì không anh?”

“Không đâu, em chỉ cần dành thời gian của em cho anh là được.” Tạ Vân Lễ xoa đầu cô: “Về sau, hai ta vẫn có thể đón vô vàn ngày lễ cùng nhau. Vì thế, em không cần chuẩn bị gì cả, cũng đừng sợ, nơi anh dẫn em tới không ồn ào mấy.”

“À, có thể dẫn Ca Ca theo đấy, vậy em cũng không cần lo bé ở nhà nhớ em nữa.”

“Có thể dẫn theo, Ca Ca à? Tốt quá ạ.”

Vừa nghe có thể dắt Ca Ca theo, Ôn Nhiễm vui vẻ lắm. Vì việc bé cún ở nhà có bị rối loạn lo âu chia ly khi cô ra ngoài với anh không, cô sẽ không phải sợ nữa.

Bây giờ cô hết bài xích ra ngoài cùng anh rồi, đương nhiên điều kiện tiên quyết là đi chung với Tạ Vân Lễ.

Chỉ khi ở bên anh, cô mới không e ngại môi trường bên ngoài, sẽ không lo lắng hoảng loạn.

Quan trọng nhất, ngay cả ở nơi công cộng đầy khuôn mặt xa lạ, Tạ Vân Lễ cũng không bao giờ yêu cầu cô giả vờ như người bình thường, hoặc bảo cô làm gì.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ở bên cạnh anh, cô luôn được làm chính mình.

Ăn sáng xong Tạ Vân Lễ ra ngoài ngay, trước khi đi còn dặn dò cô chờ anh ở nhà.

“Ngoan ngoãn chờ anh ở biệt thự, có việc gì cứ gọi điện cho anh, biết chưa?”

Ôn Nhiễm nghiêm túc gật đầu: “Em biết rồi.”

Tạ Vân Lễ nhìn cô, bỗng khẽ cười.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ôn Nhiễm nghiêng đầu: “... Sao vậy anh?”

“Không có gì, chỉ thấy… em đáng yêu quá.” Tạ Vân Lễ dời mắt xuống một tí, dừng trên môi cô.

“Nhiễm Nhiễm, anh phải đi làm đây, em còn muốn… làm gì với anh không?”

Nếu chỉ có lời này thôi, có thể cô vẫn sẽ không nhận ra, nhưng khi kết hợp với ánh mắt của anh, cô đã hiểu ý anh ngay.

Trong thoáng chốc, tim cô đập nhanh hơn.

Tạ Vân Lễ cụp mắt, cúi người, nhích tới gần cô: “... Không được à?”

Ôn Nhiễm vươn tay, nhẹ nhàng nắm áo khoác âu phục của anh, sau đó nhắm mắt.

Giống lần trước, lúc làm chuyện này cô không thể nghĩ được gì, nên cũng không thể phán đoán được nụ hôn sẽ hướng tới đâu, cô cứ mạnh dạn hôn thôi.

Cô cảm giác mình chạm đến nơi mềm mại hơn lần trước, trong chốc lát, hô hấp như dừng lại.

Lúc mở mắt, cô vừa vặn đối diện với đôi mắt đong đầy tình cảm của Tạ Vân Lễ.

Chẳng hay từ khi nào anh đã nhẹ nhàng ôm vai cô, cụp mắt, cứ lẳng lặng ngắm nhìn cô.

Ánh mắt vốn đang dịu dàng cũng trở nên sâu thẳm.

Ôn Nhiễm hoang mang, vì cô không biết mình vừa mới hôn vào chỗ nào của anh, sao lại… mềm mại như thế chứ?

Cô nhìn lên nhìn xuống, rồi dừng mắt ở đôi môi đang mím chặt của anh.

Bờ môi anh tuyệt đẹp, là vẻ đẹp cần nhiều thời gian để phác họa tỉ mỉ.

Cảm giác mềm mại quá đỗi.

Thế nên, vừa rồi cô đã hôn vào…

“...” Ôn Nhiễm chợt vỡ lẽ: “Em, em làm xong rồi, anh có thể… có thể đi.”

Dứt lời, cô xoay người chạy mất.

Tạ Vân Lễ vẫn đứng tại chỗ, anh hít sâu một hơi, ngón tay nhẹ nhàng sờ môi mình.

Nhiễm Nhiễm, em quả là… lúc nào cũng rèn luyện cho khả năng kiềm chế của anh.



Ôn Nhiễm vẽ tranh suốt buổi sáng, mỗi lần lấy lại tinh thần, cô sẽ phát hiện, ngòi bút dưới tay đã họa nên hình dáng cứ quanh quẩn trong tâm trí cô mãi.

- Gương mặt của Tạ Vân Lễ.

Chẳng lẽ, đây là điều trong sách thường nói, thích một người đến mức, khắp nơi đâu đâu cũng thấy bóng dáng của anh sao? Dẫu làm gì cũng nhớ về anh.

Nhưng cô nhìn qua nhìn lại, Tạ Vân Lễ mình vẽ không đẹp bằng Tạ Vân Lễ ngoài đời thật.

Những tưởng buổi chiều anh mới về, nhưng không ngờ đến mười hai giờ trưa, cô đã nhận được tin nhắn của Tạ Vân Lễ, nói anh đang trên đường về.

Nhanh thế?

Cô vẫn đang mặc đồ ngủ, chưa chuẩn bị gì cả, đọc tin nhắn xong cô vội về phòng sửa soạn thay đồ. Nhưng đến khi ăn diện tươm tất, xuống lầu định sắp xếp cho Ca Ca, cô chợt thấy một bó hồng được cắm vào bình hoa trên bàn.

Người tặng hoa cho cô, còn ai ngoài Tạ Vân Lễ nữa.

Nhưng trước kia, Tạ Vân Lễ luôn tặng cho cô loài hoa trang nhã, nếu tặng hoa hồng thì phần lớn sẽ là hoa màu trắng hồng, hôm nay anh lại đổi sang hoa hồng đỏ, trông hết sức diễm lệ giữa phòng khách thanh lịch.

Ôn Nhiễm đến ngắm một lát, nhưng không thấy anh đâu, cô ra cửa mới phát hiện anh đang mặc quần áo cho Ca Ca ngoài sân.

Hôm nay anh diện âu phục, tuy bộ âu phục thiên về kiểu thiết kế thoải mái, nhưng vẫn tôn lên dáng người thẳng tắp của anh, hình như mái tóc cũng vừa được cắt tỉa xong.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô không biết nên hình dung thế nào, chỉ thấy anh trông… đẹp hơn trước một phần, cũng kiêu ngạo hơn một phần.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Là khí chất hấp dẫn ánh mắt của người khác, dù anh đứng giữa đám đông cũng sẽ khiến người ta ngoái đầu nhìn.

Ôn Nhiễm thoáng bần thần ngắm anh. Mặc đồ cho Ca Ca xong, Tạ Vân Lễ thấy cô đang bước qua đây, bèn bế Ca Ca lên cho cô xem.

“Thế nào? Đáng yêu lắm đúng không?”

Cũng không biết có phải anh cố ý không, chọn cho Ca Ca váy Công chúa màu trắng gạo, váy bằng chất liệu vải bông, được đính nhiều hạt ngọc trai lấp lánh.

Dễ thương quá chừng.

“Bộ này… anh mua, lúc nào vậy?” Ôn Nhiễm tò mò hỏi: “Sao em, không nhớ?”

“Anh tìm người cắt may cho Ca Ca.” Tạ Vân Lễ bế Ca Ca, chỉnh lại váy cho bé, rồi hỏi cô: “Em thấy sao?”

Hình như anh chú ý vấn đề này lắm, còn bế Ca Ca đến gần cô thêm, để cô nhìn kỹ hơn.

Ôn Nhiễm gật đầu, không nhịn được mà xoa đầu nhỏ của Ca Ca: “Thật sự… rất xinh, cũng, đáng yêu quá.”

Tạ Vân Lễ hỏi: “Thấy hoa trên bàn chưa? Thích không?”

“Thích ạ!” Ôn Nhiễm gật đầu: “Là quà, cho em à?”

“Hoa không được tính là quà, anh mua cho đúng không khí ngày lễ thôi. Nếu em thích, anh có thể mua tặng em mỗi ngày.” Tạ Vân Lễ vờ như bâng quơ nhìn lướt qua bên trong: “Ngoại trừ hoa, em không còn thấy gì khác sao?”

Ôn Nhiễm sửng sốt: “Còn gì nữa ư?”

Đóa hồng đỏ ấy bắt mắt quá, Ôn Nhiễm đã nhìn hồi lâu, sau đó chỉ lo tìm anh, quả thực không thấy gì khác.

Nhưng Tạ Vân Lễ đã nói thế, vậy chắc chắn còn thứ gì đó cô chưa phát hiện.

Tạ Vân Lễ bảo: “Vậy bây giờ em vào xem thử rồi ra đây nhé.”

Ôn Nhiễm vội vàng chạy vào trong.

Bó hồng vẫn đang tỏa ra sức hấp dẫn riêng, không sắc màu nào trong nhà bì kịp.

Kể từ nhỏ Ôn Nhiễm đã không đặc biệt thích màu nào, vì tài năng hội họa nên cô yêu tất cả các màu sắc, cũng thích phối màu với nhau. Nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy, hoa hồng đỏ ngoài đời lại đẹp đẽ nhường ấy.

Cô không khỏi ngắm nghía hồi lâu, thậm chí còn muốn đưa tay chạm vào.

Rõ mười mươi, Ôn Nhiễm đã tiếp tục chìm đắm trong sắc đẹp của hoa hồng rồi.

Tạ Vân Lễ hắng giọng: “Nhiễm Nhiễm, vẫn chưa thấy thứ gì khác sao?”

Ôn Nhiễm chớp mắt, nhìn một vòng mới phát hiện trên sô pha để một hộp quà đóng gói tinh xảo. Chưa kể, hộp quà này còn không nhỏ, nào ngờ cô lại không thấy!

“... Đây là, gì vậy?”

Tạ Vân Lễ nói: “Mở ra xem thử?”

Ôn Nhiễm mở quà, thấy một bộ trang phục.

Nhưng một giây sau cô ngạc nhiên nhận ra, đây không chỉ là trang phục, nói chính xác hơn, đây không phải trang phục bình thường.

Lúc lấy đồ ra khỏi hộp để xem, cô phát hiện kiểu dáng của nó giống hệt chiếc váy nhỏ mà Ca Ca đang mặc!

Váy màu trắng gạo, được đính ngọc trai.

Nhưng chiếc lớn cho cô, nhỏ cho Ca Ca, kiểu dáng giống nhau, ngay cả phụ kiện trang trí cũng như đúc, chỉ khác về kích cỡ thôi.

“Đây là…”

Tạ Vân Lễ hắng giọng lần nữa: “Anh đã đặt làm riêng, số đo dựa theo quần áo bình thường của em, em thử xem có mặc vừa không?”

Ôn Nhiễm kinh ngạc nhìn anh.

Tạ Vân Lễ: “Sao vậy, không thích à?”

Ôn Nhiễm lập tức lắc đầu: “... Em thử ngay đây!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tặng Người Câu Chuyện Cổ Tích

Số ký tự: 0