Tặng Người Câu Chuyện Cổ Tích

Chương 65

2024-11-18 08:22:16

Nói xong, cô hào hứng vội vàng ôm váy chạy lên lầu.

Trong lúc Ôn Nhiễm đang thử đồ, Tạ Vân Lễ đã nhận hai cuộc gọi, một từ gia đình anh, một từ dì Chúc.

Bên nào cũng là người trong nhà, nhưng hai cuộc gọi đều mang tới tin tức không tốt lắm.

“Vân Lễ, gần đây tình hình mẹ con không ổn, dành ít thời gian tới thăm bà ấy nhé… Nếu con bằng lòng, dẫn theo vợ con cũng được, mẹ con muốn gặp Ôn Nhiễm…”

Tạ Vân Lễ nói: “Con sẽ dành thời gian quay về.”

“Vậy vợ con…”

“Chờ thêm một chút nữa.” Tạ Vân Lễ thản nhiên nói: “Tạm thời hai người họ vẫn chưa thích hợp gặp mặt.”

Bên kia điện thoại trầm ngâm một lát: “Được, chú hiểu rồi, hôm nay là lễ Thất tịch, các con sẽ đón lễ chung nhỉ?”

“Vâng.” Tạ Vân Lễ liếc nhìn trên lầu, giọng điệu thoáng dịu dàng hơn: “Bọn con luôn ở bên nhau.”

“Vậy tốt rồi…” Đầu bên kia thở dài: “Các con có thể hòa hợp, đã tốt hơn bất cứ việc gì.”

Tạ Vân Lễ nói: “Vất vả cho chú chăm sóc cho mẹ con rồi, chú Ninh.”

“Nên làm mà, bà ấy là mẹ con, cũng là vợ chú, chú có trách nhiệm phải săn sóc bà ấy.” Ninh Viễn Thường bảo: “Con cũng chăm sóc Ôn Nhiễm cho tốt, chú vẫn hy vọng đến một ngày, con có thể dắt con bé đến gặp mẹ con…”

Tạ Vân Lễ đáp: “Vâng, con hiểu rồi.”

Anh cúp máy, đọc tin nhắn của dì Chúc, hỏi anh có thời gian gọi lại cho dì không.

Tạ Vân Lễ thoáng nhìn lên lầu, không có dì Chúc giúp đỡ, Ôn Nhiễm thay quần áo luôn rất chậm, anh cầm điện thoại ra ngoài.

“Tôi đây, dì Chúc, có chuyện gì à?”

“Đúng là có chuyện muốn báo cậu biết một tiếng, bây giờ Nhiễm Nhiễm có ở bên cạnh cậu không?”

“Em ấy đang thay đồ trên lầu, tạm thời không ở đây.”

Dì Chúc hỏi: “Bố Ôn Nhiễm vừa gọi cho tôi hỏi tình hình của Ôn Nhiễm, cậu biết vì sao không?”

Hơn hai năm qua, số lần bố Ôn Nhiễm gọi điện tới có thể đếm được trên đầu ngón tay, ít ỏi đến mức khiến người ta nghĩ ông ta đã gần như quên mất mình vẫn còn một cô con gái ruột.

Tạ Vân Lễ hỏi: “Ông ta muốn tái giá?”

“Cậu đừng xem thường ông ấy, tái giá gì chứ, ngay cả con trai người ta cũng có luôn rồi.” Dì Chúc thở dài: “Bốn năm trước khi ông ấy bỏ đi, tôi đã biết ông ấy mong muốn gì. Tôi chưa từng nói với Nhiễm Nhiễm, dù sao có người bố như vậy cũng không khác gì không có. Nhưng tôi chỉ là một bảo mẫu, không tiện nói lời khó nghe. Suy cho cùng, ông ấy vẫn là bố Nhiễm Nhiễm, còn từng giúp con trai tôi ra nước ngoài học.”

Tạ Vân Lễ nhíu mày.

“Chắc cậu biết ông Ôn nhỉ? Bản chất ông ấy không xấu, nhưng không phải một người bố tốt. Ôn Nhiễm chưa kịp cảm nhận đủ tình thương của bố, thì ông ấy đã rời khỏi. Cậu nghĩ xem, đi cũng đi rồi, vốn dĩ ông ấy cứ sống cuộc đời của ông ấy chẳng ai nói gì, nhưng ông ấy đã có con trai mà còn hỏi han chuyện của Nhiễm Nhiễm, tôi thật sự không biết nói gì cho phải.”

Tạ Vân Lễ: “Ông ta muốn gì?”

“Ông ấy không nói, cũng không bảo sẽ đến thăm Nhiễm Nhiễm, chỉ hỏi cuộc sống của Nhiễm Nhiễm thế nào, sức khỏe thế nào, mối quan hệ với cậu thế nào. Tôi chỉ ứng phó vài câu, không hề đề cập chuyện khác.” Dì Chúc nói: “Nhưng dựa vào kinh nghiệm sống của tôi, bây giờ ông ấy đã có con trai, vui rồi, thấy mình đã có người kế nghiệp, nói không chừng lại nhớ mong con gái. Suy cho cùng, khúc mắc lớn nhất của ông ấy chính là việc Nhiễm Nhiễm mắc bệnh tự kỷ, không thể trở thành niềm tự hào của ông ấy. Nhưng bây giờ ông ấy được bồng con trai rồi, biết đâu đã thay đổi suy nghĩ…”

“Tôi hiểu ý dì, dì Chúc.” Tạ Vân Lễ bình tĩnh trả lời: “Khoan bàn việc liệu ông ta có xứng làm bố Ôn Nhiễm không, dù trước kia ông ta rất tốt với Ôn Nhiễm, nhưng xét đến cùng, ông ta vẫn bỏ rơi Nhiễm Nhiễm khi em ấy cần người thân nhất, bây giờ có con trai rồi thì muốn hỏi thăm tình hình của em ấy… Làm một người bố, ông ta vẫn chưa đủ tư cách.”

“Bây giờ Nhiễm Nhiễm đang sống hạnh phúc, tôi không muốn em ấy bị ảnh hưởng tâm trạng vì ông ta. Huống hồ… ngày giỗ của mẹ Nhiễm Nhiễm sắp tới rồi.” Tạ Vân Lễ thấp giọng nói: “Chí ít trong khoảng thời gian này, tôi sẽ không để ông ta ảnh hưởng đến Nhiễm Nhiễm.”

“Cậu nói đúng, bảo vệ Nhiễm Nhiễm mới là quan trọng nhất. Còn một vấn đề nữa, tôi muốn bàn bạc với cậu…”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hai người nói sang chuyện khác.

Dì Chúc đã xuất viện, hiển nhiên phải quay về chăm sóc Nhiễm Nhiễm. Nhưng dì nghĩ, ban ngày dì qua chăm sóc Nhiễm Nhiễm, buổi tối về nhà mình, dù gì bây giờ Tạ Vân Lễ cũng ở đây, dì Chúc hy vọng anh đã ở rồi thì đừng dọn đi nữa.

Dẫu sao, giờ đây Nhiễm Nhiễm đã nảy sinh cảm giác dựa dẫm nhất định vào anh, cũng thích ở với anh.

Thế nên dì Chúc hy vọng anh ở lại, sống chung với Nhiễm Nhiễm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đương nhiên, ban ngày khi Tạ Vân Lễ đi làm, dì vẫn sẽ đến chăm Nhiễm Nhiễm.

Một mặt, hai người có thể trông nom Nhiễm Nhiễm, mặt khác, dì Chúc cũng có thể lo cho gia đình mình.

Huống chi, tình cảm của hai người vừa tốt hơn phần nào, dì Chúc không mong họ ở riêng nữa. Dì đoán chắc Ôn Nhiễm cũng không muốn Tạ Vân Lễ đi.

Nghe dì đề xuất điều này, Tạ Vân Lễ hơi bất ngờ.

Nhưng ngẫm kỹ lại, vậy cũng tốt, Ôn Nhiễm luôn nghĩ dì Chúc dốc lòng chăm sóc cô thì sẽ chểnh mảng chuyện gia đình. Nếu thế, buổi tối dì Chúc có thể về nhà mình.

“Tình hình nhà dì sao rồi?”

“Đỡ hơn hẳn, may mà được cậu giúp đỡ lần này, thằng nhóc Kiều Tử Hằng cũng biết điều hơn. Gần đây nó thường xuyên gọi điện cho tôi, nhận ra trước kia mình đã hư đốn thế nào. Dạo này bố nó cũng tốt với tôi lắm, chắc lần này tôi nằm viện đã khiến lão sợ rồi.” Dì Chúc cảm thán: “Con người mà, đôi khi không nếm trải vài chuyện, sẽ khó lòng nhìn thấu sự đời. Trông ông nhà tôi lớn tuổi vậy thôi chứ sau lần này, bố con hai người đã chững chạc hơn không ít.”

Tạ Vân Lễ nói: “Tốt rồi ạ.”

“Nhưng Nhiễm Nhiễm không cần phải trải qua mấy việc như thế.” Dì Chúc nói: “Đời này con bé chỉ cần vui vẻ làm việc mình thích là được, cậu nói xem đúng không?”

“Dì nói phải.” Nhớ đến cảnh Ôn Nhiễm chơi với Ca Ca ban nãy, Tạ Vân Lễ nhoẻn miệng cười: “Đây cũng là tâm nguyện của tôi.”

Lúc Ôn Nhiễm xuống lầu, Tạ Vân Lễ vừa mới cúp máy.

Đương nhiên Ca Ca nghe thấy tiếng động của Ôn Nhiễm đầu tiên, bé lập tức chạy về phía Ôn Nhiễm, Tạ Vân Lễ cũng xoay người lại theo.

Dù đã biết bao lần mường tượng ra vẻ ngoài của Ôn Nhiễm khi khoác lên chiếc váy này, nhưng Tạ Vân Lễ vẫn nhất thời ngây ngẩn.

Được may riêng dựa theo số đo dì Chúc cung cấp, chiếc váy hoàn toàn vừa vặn với cô. Từ đường cong bờ vai xuống đến vòng eo thon gọn, váy đã phô bày đầy đủ mọi ưu điểm trên dáng người của Ôn Nhiễm, màu trắng gạo nhà thiết kế lựa chọn cũng tôn lên làn da trắng nõn của cô.

Anh đã dặn, không cần may cầu kỳ quá, nên váy vẫn đẹp vừa đủ. Có điều, các chi tiết được gia công rất tinh xảo, ví dụ như đường viền cổ áo và ống tay áo, ngay cả ngọc trai đính bên trên cũng được đặt làm riêng.

Chi tiết nhỏ nào cũng hợp với cô hết mức.

Ôn Nhiễm còn tự trang điểm, suối tóc xõa dài làm bật lên gương mặt đẹp đẽ của cô, trông hệt như một nàng Công chúa nhỏ xinh xắn vô ưu vô lo.

Tạ Vân Lễ cứ ngắm nhìn cô mãi, cũng không biết đã qua bao lâu, khiến Ôn Nhiễm không khỏi lo sợ bất an, bèn hỏi anh: “... Đẹp không anh?”

Tạ Vân Lễ gật đầu: “Đẹp lắm.”

Quả thực anh nhìn vẫn chưa đủ.

Bởi lẽ, so với hình ảnh nhà thiết kế đã vẽ theo vóc dáng của cô mà anh xem, khi Ôn Nhiễm thật sự diện chiếc váy này, trông cô còn tuyệt vời hơn gấp trăm lần.

Thậm chí anh còn nảy sinh suy nghĩ, không muốn để cô mặc váy này ra ngoài.

Vì chỉ cần đứng giữa đám đông, chắc chắn cô sẽ là người nổi bật nhất, sẽ thu hút vô vàn ánh mắt.

Có lẽ họ sẽ suy đoán cô là ai, có lẽ còn có người muốn dùng điện thoại chụp lại…

Vừa nghĩ tới khả năng nhỏ này thôi, anh đã hơi nhức đầu rồi.

Ôn Nhiễm cũng ưng ý váy lắm, còn vô cùng vui vẻ xoay vài vòng. Dì Chúc từng nói, các hành vi rập khuôn từ thuở nhỏ của cô bao gồm: Khi vui thì không kìm được mà xoay vòng, khi không vui cô sẽ co rúm người.

“Nhiễm Nhiễm, váy này của em, hay mình…”

Tạ Vân Lễ rất muốn bảo cô thay đồ, thậm chí còn muốn dùng khăn choàng cổ che khuất gương mặt khiến người khác yêu thích kia.

“Dạ?” Ôn Nhiễm ngẩng đầu, có lẽ vì rất thích váy nên cô cứ cười tủm tỉm: “Váy sao ạ?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhìn cô vui vẻ dễ thương như vậy, Tạ Vân Lễ chỉ đành siết chặt tay: “Vừa xinh vừa đẹp. Hay anh mua trang sức phối với váy cho em nhé, được không?”

“Vâng.” Ôn Nhiễm gật đầu: “Em có tiền, em cũng có thể, mua đồ đẹp cho anh.”

Tạ Vân Lễ cười, xoa đầu cô.

Rồi anh thầm thở dài, chỉ cần em vui là được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Vậy chúng ta đi thôi, dẫn Ca Ca theo luôn.”

Nghe xong Ôn Nhiễm càng vui hơn, đây là lần đầu tiên họ dắt theo Ca Ca ra ngoài chơi. Trên hết, cô còn diện váy đôi với Ca Ca đấy!

Có lẽ vì thấy Ôn Nhiễm mặc váy mới xinh đẹp, lại còn giống váy trên thân mình, nên Ca Ca luôn phấn khích chạy quanh cô.

“Xuất phát nào, Ca Ca ơi.” Ôn Nhiễm bế bé: “Chúng ta, ra ngoài chơi thôi.”



Nửa tiếng sau, họ đã đến địa điểm cần đến.

“Ở đây… vì sao, không có khách khác?”

Ôn Nhiễm quan sát xung quanh, khu vườn ngoài trời rộng lớn, đài phun nước trong veo, chỉ thấy mỗi nhóm nhân viên phục vụ đang qua lại.

Đương nhiên không có ai, vì nơi này là câu lạc bộ tư nhân, một ngày chỉ tiếp đón vài đợt khách. Chưa kể, thi thoảng còn cần phải đặt trước một hai tháng, vào dịp như lễ Tình nhân, hiển nhiên sẽ là thời điểm khó đặt chỗ nhất.

Nhưng Tạ Vân Lễ đã đặt thành công.

Không thể không kể đến công lao của Lương Trạch Kỳ trong việc này. Suy cho cùng, tuy anh ấy không có tài cán gì, nhưng dùng ngoại hình đó một chút thì vẫn có tác dụng phết.

“Vì mọi người lo đón lễ hết rồi.” Tạ Vân Lễ điềm nhiên thuận miệng bịa chuyện: “Ông chủ ở đây cũng đã đi chơi, nên anh tạm thời bao chỗ này đưa em tới ăn.”

Ôn Nhiễm gật đầu: “Bọn họ, còn đồng ý cho Ca Ca vào đây nữa, tốt quá ạ.”

Dù không thường xuyên ra ngoài nhưng cô cũng biết, đa số nhà hàng sẽ không cho phép dẫn thú cưng vào. Nhiều người vẫn chưa thể thoải mái với thú cưng như chó mèo.

Do đó, lúc vừa xuống xe, cô vẫn sợ người ở đây sẽ ngăn cản, không cho họ dẫn Ca Ca vào, nhưng bất ngờ thay, nhân viên phục vụ rất tốt với chó, còn chuẩn bị bàn ghế nhỏ và bộ đồ ăn riêng cho Ca Ca.

Giờ phút này Ca Ca đang ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh cô, tận hưởng thức ăn riêng dành cho bé.

Lần đầu tiên tới nơi thế này chơi với họ, Ca Ca đã phấn khởi suốt dọc đường, cuối cùng cũng mang đến cảm giác của một bé cún hướng ngoại.

Hôm nay trời đẹp hiếm có, gió không lớn, nhiệt độ ấm áp.

Ăn xong Ca Ca kích động muốn ra bãi cỏ chơi, Ôn Nhiễm thoáng nhìn Tạ Vân Lễ, Tạ Vân Lễ gật đầu với cô: “Cứ thoải mái chơi, không có người ngoài nào khác ở đây.”

Ôn Nhiễm dắt Ca Ca ra bãi cỏ bay nhảy tung tăng một lát, kết quả Ca Ca chơi hăng quá, còn cô thì mệt lả, lúc quay về cô cứ thở hồng hộc, gương mặt ửng đỏ.

Thể lực của Ôn Nhiễm thật sự không tốt, trước đây cô từng uống thuốc thời gian dài, cộng thêm không hay vận động, vóc dáng cũng gầy gò.

Sau khi chơi với Ca Ca một lúc, cô ngồi xuống nghỉ ngơi, lấy lại sức rồi cô sẽ đứng dậy vui đùa cùng Ca Ca tiếp, một buổi chiều đã trôi qua như thế đấy.

“Ấy, liệu có ảnh hưởng, đến giờ họ tan tầm không anh?”

Tạ Vân Lễ lấy khăn giấy lau mồ hôi cho cô: “Không đâu, ông chủ sẽ trả tiền làm thêm giờ cho họ.”

Vào ngày lễ như thế, ngành dịch vụ không thể nào được nghỉ, chỉ đành tăng ca thôi.

Ôn Nhiễm gật đầu: “Vậy được…”

Tạ Vân Lễ hỏi: “Còn muốn đi đâu nữa không?”

Ôn Nhiễm ngẫm nghĩ một lát: “Có một chỗ, nhưng… nhưng…”

Cô ấp úng không nói được, còn lặp lại “nhưng” mấy lần, rõ ràng đang băn khoăn vấn đề mình có thể tới đấy không.

Có lẽ vì quanh đây không một bóng người, có lẽ vì thấy cô tự đấu tranh nội tâm thật sự đáng yêu quá, bỗng dưng Tạ Vân Lễ lóe lên một ý định.

Thấy anh vươn tay đến trước mặt mình, Ôn Nhiễm còn chưa nhận ra anh định làm gì, thì đúng lúc này anh đã kéo nhẹ, dễ dàng ôm cô vào lòng.

Vốn dĩ Ôn Nhiễm còn hơi mệt, trước lực kéo của anh, cô đã ngồi lên đùi anh, Ôn Nhiễm giật nảy mình.

Hai tay Tạ Vân Lễ tự nhiên ôm lấy eo cô, giúp cô ngồi vững trên đùi mình.

Ôn Nhiễm mở to hai mắt nhìn anh, hoàn toàn sững sờ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tặng Người Câu Chuyện Cổ Tích

Số ký tự: 0