Chương 79
2024-11-18 08:22:16
Cô biết Tạ Vân Lễ đã ở bên cô cả ngày, cô biết vì sao mình lại sụp đổ.
Dì Chúc cho cô uống thuốc nên cô đã ngủ li bì. Trời chắc đã sáng nhưng rèm cửa kéo kín, khiến cô không biết thời gian.
Có lẽ đã lâu rồi cô mới gặp phải cơn khủng hoảng cảm xúc nghiêm trọng như vậy. Tác dụng của thuốc khiến cô vẫn còn mơ màng, như thể vừa bừng tỉnh từ một giấc mộng dài.
Nhưng cô biết, trong suốt thời gian đó, Tạ Vân Lễ luôn ở bên cô, dẫu trong giấc chiêm bao, cô vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm của anh.
May mắn thay, anh và bé Ca Ca chưa từng rời xa cô.
Ôn Nhiễm không đánh thức anh, nhẹ nhàng nắm tay anh rồi tiếp tục nhắm mắt.
Tạ Vân Lễ ở nhà với Ôn Nhiễm ba ngày, gần như không rời mắt khỏi cô.
Cô không khóc nữa, thi thoảng vẫn sa sút tâm trạng, đôi khi còn ngẩn người.
“Chúng ta dẫn Ca Ca ra ngoài chơi nhé, được không em? Hay chúng ta đến trung tâm cứu trợ, thăm mấy người bạn nhỏ?”
Ôn Nhiễm đang đờ đẫn, Tạ Vân Lễ nói chuyện với cô nhưng cô không nghe thấy.
Cô ngồi ở chỗ mình thường vẽ tranh, trước cửa sổ trong phòng sách. Ca Ca ngồi xổm dưới chân cô, dụi đầu vào đôi dép của cô.
Tạ Vân Lễ bước tới xoa đầu cô, cô mới định thần lại, ngẩng mặt lên nhìn anh.
Ánh mắt cô mông lung chênh vênh, tựa như cô không nghĩ gì, mà chỉ đang thẫn thờ thôi.
Nhưng Tạ Vân Lễ biết, chắc chắn cô đang đau đáu bao điều.
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Em muốn dẫn Ca Ca đi chơi không?”
“... Ca Ca.” Ôn Nhiễm lẩm bẩm lặp lại: “... Ra ngoài chơi à?”
Ca Ca vừa nghe thấy tên mình, lập tức đứng dậy nhảy nhót, sau đó vẫy đuôi không ngừng về phía cô.
Ôn Nhiễm vươn tay, Ca Ca chồm nửa thân trên lên để cô nắm lấy hai bàn chân nhỏ của mình, bé há miệng thở liên tục, vẫy vẫy đuôi đầy phấn khích.
“Ca Ca... là một đứa trẻ ngoan...” Ôn Nhiễm khẽ nói: “Ca Ca, vừa ngoan, vừa đáng yêu...”
Ca Ca nghe thấy cô khen ngợi, càng vẫy đuôi nhanh hơn.
Tạ Vân Lễ biết, qua bé Ca Ca này, cô đang tưởng nhớ chú Ca Ca trước kia.
Nhưng cô cũng thương bé chó trước mặt không kém. Đối với cô, bé Ca Ca không phải để “thay thế” cho chú Ca Ca, cô yêu thương từng chú chó đến bầu bạn với cô. Chẳng qua trong mắt cô, chú Ca Ca trước đây là một niềm tiếc nuối lớn, mỗi khi nhớ về, cô luôn đau lòng khôn xiết.
Cô tự trách bản thân vì không bảo vệ được chú Ca Ca.
Rõ ràng chỉ là một sinh mệnh ngắn ngủi, nhưng cô chỉ biết đứng chết trân chứng kiến Ca Ca qua đời theo cách tàn nhẫn nhất.
Nhìn vào đôi mắt thân thương trong veo trước mặt, Ôn Nhiễm xoa đầu bé: “Ca Ca, em muốn, đi chơi không?”
Hai từ “đi chơi” luôn mang tới sức hấp dẫn cực lớn với mỗi một chú chó được yêu thương, Ca Ca phấn khích quay vòng tại chỗ, mong chờ nhìn cô.
“Vậy ra ngoài chơi thôi.” Tạ Vân Lễ nói: “Anh sẽ sắp xếp hành trình.”
Ôn Nhiễm vốn lo lắng sẽ ảnh hưởng công việc của anh, nhưng cô biết, đối với Tạ Vân Lễ, nếu tinh thần cô cứ mãi sa sút như vậy, anh cũng không thể yên tâm làm việc.
Vì vậy, lần này cô không từ chối, cô muốn mình và anh dẫn Ca Ca ra ngoài chơi.
Họ khởi hành vào ngày hôm sau.
Nửa đoạn đường đầu, Tạ Vân Lễ liên tục trả lời tin nhắn, Ôn Nhiễm dựa vào người anh, Ca Ca ngồi xổm dưới chân hai người, cô và Ca Ca hơi buồn ngủ.
Điện thoại của Tạ Vân Lễ vẫn đang nhận tin nhắn không ngừng.
Người ta đang báo cáo kết quả điều tra cho anh.
Biển số xe kia đã hằn sâu trong tâm trí Ôn Nhiễm, mỗi khi bị kích động, cô sẽ lặp đi lặp lại dãy số đó theo phản xạ. Sở dĩ trước đây người nhà không truy cứu sự việc này, bởi vì không còn thời gian không đủ tinh thần để truy cứu. Huống hồ, dù truy cứu cũng vô ích. Đối với vài người, đâm chết thú cưng chẳng khác gì giẫm chết một con kiến, họ không bận tâm đến mạng sống của động vật, có truy cứu cũng vô dụng.
Trên hết, dù họ truy cứu, chú chó nhỏ cũng không thể trở lại.
Nhưng lần này thì khác.
Chứng kiến Ôn Nhiễm gục ngã, khiến cô chìm trong ký ức đau đớn ấy một lần nữa, Tạ Vân Lễ không thể không điều tra.
Chỉ cần anh nghĩ đến hành động của gã đã gây ra bóng ma tâm lý cho Ôn Nhiễm suốt nhiều năm qua, trong lòng sẽ bừng lên ngọn lửa tức giận.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Điều khiến anh phẫn nộ hơn cả là, gã lại còn dám xuất hiện trước mặt cô.
Dù chỉ vô ý, gã vẫn là nguồn cơn của mọi chuyện.
Tạ Vân Lễ cho người điều tra thông tin chủ xe trước tiên.
Dẫu phải truy cứu trách nhiệm, anh cũng sẽ dùng cách hợp pháp.
Nếu đúng như dì Chúc nói, gã đã có đủ thời gian để tránh Ca Ca, nhưng vẫn không giảm tốc độ mà đâm chết Ca Ca, vậy nhiều khả năng gã cố ý.
Nhiều người không ưa chó mèo, phần lớn chỉ đơn giản không ưa. Nhưng có mấy kẻ sẽ ngược đãi và giết hại động vật nhỏ, rất có thể bản thân chúng đã có nhân cách khiếm khuyết, hoặc tâm lý không lành mạnh.
Hạng người như thế, khả năng cao sẽ gây ra nhiều vụ việc tương tự.
“Tôi không chỉ muốn lai lịch của người này, mà còn cả điểm yếu có thể khiến gã thân bại danh liệt, thậm chí vào tù.” Tạ Vân Lễ bình tĩnh nói: “Gã ắt sẽ có, các anh cứ việc điều tra, ba ngày cũng được, một tuần cũng được, không đủ thì một tháng, cho tới khi tìm ra mới thôi.”
Bên điều tra nhanh chóng gửi thông tin cho anh.
Tên tuổi người này, đơn vị công tác, thông tin gia đình, tất cả các vụ việc có thể vi phạm pháp luật.
Quả thực gã có.
Chỉ riêng thông tin vi phạm pháp luật liên quan đến chiếc xe thôi, gã cũng đã có mười mấy vụ. Chưa hết, về tài chính, mối quan hệ xã hội, quan hệ công việc, toàn bộ vẫn đủ khiến gã rớt đài.
Hơn nữa, gã còn là một kẻ “lấy thịt đè người” có quen biết.
Chỉ riêng số lần sửa xe, kết hợp với hành vi cố ý đâm chết thú cưng bị người khác quay chụp lại, cũng thừa biết gã không chỉ hại chết mỗi chú chó Ca Ca.
Theo ghi chép sửa chữa từ xưởng sửa xe, ít nhất đã ba lần dưới gầm xe của gã dính máu và thịt của động vật nhỏ.
Nhưng gã có quan hệ xã hội phức tạp, tính cách hung hãn, lần nào cũng thoát được.
Lần nghiêm trọng nhất xảy ra ở cổng trường tiểu học, gã không giảm tốc độ, suýt lao vào đoàn học sinh tiểu học, may thay bấy giờ cảnh sát giao thông có mặt. Sự việc bị người khác quay video và đăng lên mạng, nhắc nhở những người không giảm tốc độ trong khu vực trường học.
Song, nhiêu đây vẫn chưa đủ trừng phạt gã.
Hôm nay, phía điều tra gửi thêm cho anh một thông tin: “Chúng tôi phát hiện một chuyện có thể hữu ích, nhưng vẫn cần vài bằng chứng khác. Gã từng xích mích với gia đình của bạn học con gái mình. Nghe nói khi cô bé tới nhà tìm con gái gã chơi, gã đã giở trò với cô bé, nhưng vì bên kia không có bằng chứng, gã lại ngang ngược, nên cuối cùng cô bé phải chuyển trường. Nếu điều tra đến cùng, có khả năng sẽ cấu thành tội quấy rối tình dục trẻ em, nhưng cũng không nhốt gã được bao lâu.”
Tạ Vân Lễ trả lời bốn từ: Tiếp tục điều tra.
Ôn Nhiễm đột nhiên cử động.
Tạ Vân Lễ bỏ điện thoại xuống, một tay ôm lấy vai Ôn Nhiễm.
Ôn Nhiễm chưa hết ngái ngủ dựa vào vai anh, mấy ngày nay cô thường xuyên không có tinh thần, chỉ khi chơi với Ca Ca hoặc vẽ tranh mới có sức sống hơn phần nào.
Tạ Vân Lễ cụp mắt nhìn cô, khẽ hỏi: “Còn một lát nữa mới đến, em chịu được không?”
Ôn Nhiễm gật đầu: “Không sao, em không... không say xe.”
Vừa nghe thấy giọng cô, Ca Ca vốn đang nằm lập tức ngẩng đầu nhìn cô.
Ôn Nhiễm nói: “Chị không sao, Ca Ca, ngoan nào.”
Cô có thể cảm nhận được, Ca Ca lo lắng cho cô lắm. Mấy ngày nay tâm trạng cô bất ổn, Ca Ca luôn theo sát bên cô không rời. Ngay cả khi cô vào nhà vệ sinh hoặc tắm rửa, bé cũng trông chừng trước cửa, buổi tối sẽ tự giác nằm bên cạnh giường chờ cô ngủ.
Quả thực giống hệt một thiên thần nhỏ.
Chuyến đi kéo dài tầm ba tiếng đồng hồ, Ôn Nhiễm cũng ngủ khá nhiều.
Nhưng xuyên suốt thời gian ấy, cô không hề hỏi Tạ Vân Lễ sẽ dẫn cô tới đâu. Dù đã hơn ba tiếng trôi qua, tỉnh dậy vào lúc ánh chiều tà ngả bóng về Tây, cô cũng không hỏi.
Điểm đến là gì, liệu có quan trọng không?
Dù sao đối với cô, ngoài căn biệt thự của mình, mọi nơi trên thế giới này đều xa lạ như nhau.
Nhưng chỉ cần Tạ Vân Lễ ở bên, cô sẽ yên tâm, nên đi đâu cũng được.
Gần đây cô ít nói chuyện, ngoài việc trả lời câu hỏi của Tạ Vân Lễ và dì Chúc, cô chỉ im lặng không lên tiếng, vì cô thật sự mệt nhoài rồi.
Chỉ một lần sụp đổ tâm trạng mà đã bào mòn vô vàn năng lượng của cô, khiến cô làm gì cũng không có tinh thần nổi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Chúng ta đến nơi rồi.”
Ôn Nhiễm luôn thẫn thờ chợt định thần, cô dời mắt ra ngoài cửa sổ.
Chỉ mới thoáng nhìn, cô đã sững sờ.
Thậm chí không đợi Tạ Vân Lễ mở cửa xe, cô đã tự đẩy cửa bước xuống.
Dưới ánh hoàng hôn, trong khu rừng trước mặt, cây cỏ đung đưa theo gió, hoa dại xanh tươi bạt ngàn, phơi phới giữa tiết trời mùa xuân.
Lâu lắm rồi cô không tới đây.
Lâu đến mức ngay cả trong mơ cô cũng không thể thấy rõ chốn này.
Nhưng chỉ cần cô vừa đặt chân vào đây, toàn bộ ký ức bị chôn sâu ấy đã ùa về.
Từng ngọn cây ngọn cỏ thân thuộc quá đỗi.
Bởi lẽ, đây là nơi cô và chú chó Ca Ca ngày xưa thường đến chơi đùa.
Cũng là nơi chôn cất chú Ca Ca.
Cô tiến từng bước tới nơi trong ký ức, tâm trí hiện lên từng hình ảnh cô và chú Ca Ca đùa giỡn với nhau.
Từ một chú chó bé xíu, trưởng thành cùng cô, trải qua biết bao ngày đêm, họ luôn ở bên nhau.
Dưới tầng hầm biệt thự treo đầy tranh, cô vẽ vô số bức về động vật nhỏ, nhưng không có bức nào vẽ chú chó ấy.
Cô không dám nhớ về chú Ca Ca.
Vì thật sự… đau đớn tột cùng, hễ cô hồi tưởng, trái tim sẽ tê tái không thôi.
Chú chó hết lòng yêu thương cô, chờ đợi cô, bầu bạn với cô hằng ngày, khi chết chắc chắn cũng chẳng nỡ rời xa cô đúng không?
Rõ ràng chú Ca Ca vẫn có thể ở bên cô lâu thật lâu, rõ ràng có thể hưởng tuổi già yên bình dưới bàn tay chăm sóc của cô.
Song... cô không thể làm được gì.
Chẳng hay từ lúc nào, cô đã giàn giụa nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống bãi cỏ dưới chân.
Tạ Vân Lễ theo sau cô, Ca Ca của họ theo cạnh Ôn Nhiễm không rời nửa bước. Dường như đã cảm nhận được tâm trạng của cô chủ, bé thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô, ư ử hai tiếng, như đang thể hiện lòng quan tâm của mình.
“Ca Ca ngoan, không sao đâu, chị không sao...”
Ôn Nhiễm cúi người xoa đầu bé, sau đó cầm dây dắt của bé, cô vừa khóc vừa dẫn bé đến trước một gốc cây lớn.
“Ca Ca...”
Vừa cất tiếng, cô đã nức nở không nói nên lời.
Cô quỳ trước cây, một tay ôm bé cún bên cạnh, một tay vuốt ve thân cây lớn quen thuộc.
Chú chó ấy, được chôn dưới gốc cây này.
Xung quanh cây nở đầy hoa dại xinh đẹp, từng làn gió nhẹ thổi qua, hương thơm tỏa ra khắp nơi.
“Ca Ca, chị xin lỗi...lâu như vậy, mới tới thăm em.”
“Chị nhớ em... Nhớ em nhiều lắm...”
Bé chó trong lòng cô ngẩng đầu kêu một tiếng, cũng ngồi xuống trước cây giống cô.
Tạ Vân Lễ chỉ lẳng lặng nhìn họ, mắt anh đã ướt từ lúc nào.
Ôn Nhiễm lắp bắp tâm sự với “Ca Ca” dưới gốc cây, giãi bày về niềm nhung nhớ của cô, bảo rằng cô đã dẫn đến một bé chó cũng tên Ca Ca, có thể làm em gái của chú. Cuối cùng cô hỏi: Ca Ca, có phải em, không còn ở đây nữa không?
Có phải em đã sang một thế giới khác, trở thành một chú chó mới sống trong hạnh phúc không?
Đau đớn rồi sẽ qua, mọi thứ rồi sẽ ổn định, cô cần phải mang theo nỗi nhớ về chú Ca Ca để sống tốt, để nỗ lực chăm sóc nhiều động vật nhỏ lang thang khắp nơi hơn.
Dưới ánh hoàng hôn, Tạ Vân Lễ nắm tay cô, đỡ cô đứng dậy.
“Mình về thôi, Nhiễm Nhiễm.”
Ôn Nhiễm gật đầu, cô dắt Ca Ca, chậm rãi trở về. Khi đến trước xe, cô quay đầu nhìn một lần nữa.
Bé Ca Ca cũng quay lại nhìn theo cô.
Bé có thể cảm nhận được, trái tim của cô chủ đã bình yên hơn, đã ổn định hơn nhiều.
Có lẽ cô đã buông bỏ được, nhưng sẽ không bao giờ lãng quên.
Như lời bác sĩ nói, dẫu khổ sở, cô vẫn có thể chọn cách không quên, có thể giữ mãi hồi ức đau đớn ấy. Vì cuộc đời là thế, luôn luôn tồn tại cả niềm vui lẫn nỗi buồn.
Có lẽ theo thời gian, cuối cùng tất cả cảm xúc đấy sẽ phai nhạt cho đến khi biến mất. Nhưng các ký ức vẫn in sâu trong tâm trí vĩnh viễn, theo cô tới hết đời.
Trên đường về, Ôn Nhiễm dựa vào người Tạ Vân Lễ ngủ thiếp đi.
Tạ Vân Lễ luôn nắm chặt tay cô, để rồi khi Ôn Nhiễm tỉnh dậy, cô sẽ thấy gương mặt điềm tĩnh của anh, sẽ thấy ánh mắt ấm áp trong veo của bé chó đáng yêu. Và cả hai, vẫn đang chờ đợi cô.
Dì Chúc cho cô uống thuốc nên cô đã ngủ li bì. Trời chắc đã sáng nhưng rèm cửa kéo kín, khiến cô không biết thời gian.
Có lẽ đã lâu rồi cô mới gặp phải cơn khủng hoảng cảm xúc nghiêm trọng như vậy. Tác dụng của thuốc khiến cô vẫn còn mơ màng, như thể vừa bừng tỉnh từ một giấc mộng dài.
Nhưng cô biết, trong suốt thời gian đó, Tạ Vân Lễ luôn ở bên cô, dẫu trong giấc chiêm bao, cô vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm của anh.
May mắn thay, anh và bé Ca Ca chưa từng rời xa cô.
Ôn Nhiễm không đánh thức anh, nhẹ nhàng nắm tay anh rồi tiếp tục nhắm mắt.
Tạ Vân Lễ ở nhà với Ôn Nhiễm ba ngày, gần như không rời mắt khỏi cô.
Cô không khóc nữa, thi thoảng vẫn sa sút tâm trạng, đôi khi còn ngẩn người.
“Chúng ta dẫn Ca Ca ra ngoài chơi nhé, được không em? Hay chúng ta đến trung tâm cứu trợ, thăm mấy người bạn nhỏ?”
Ôn Nhiễm đang đờ đẫn, Tạ Vân Lễ nói chuyện với cô nhưng cô không nghe thấy.
Cô ngồi ở chỗ mình thường vẽ tranh, trước cửa sổ trong phòng sách. Ca Ca ngồi xổm dưới chân cô, dụi đầu vào đôi dép của cô.
Tạ Vân Lễ bước tới xoa đầu cô, cô mới định thần lại, ngẩng mặt lên nhìn anh.
Ánh mắt cô mông lung chênh vênh, tựa như cô không nghĩ gì, mà chỉ đang thẫn thờ thôi.
Nhưng Tạ Vân Lễ biết, chắc chắn cô đang đau đáu bao điều.
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Em muốn dẫn Ca Ca đi chơi không?”
“... Ca Ca.” Ôn Nhiễm lẩm bẩm lặp lại: “... Ra ngoài chơi à?”
Ca Ca vừa nghe thấy tên mình, lập tức đứng dậy nhảy nhót, sau đó vẫy đuôi không ngừng về phía cô.
Ôn Nhiễm vươn tay, Ca Ca chồm nửa thân trên lên để cô nắm lấy hai bàn chân nhỏ của mình, bé há miệng thở liên tục, vẫy vẫy đuôi đầy phấn khích.
“Ca Ca... là một đứa trẻ ngoan...” Ôn Nhiễm khẽ nói: “Ca Ca, vừa ngoan, vừa đáng yêu...”
Ca Ca nghe thấy cô khen ngợi, càng vẫy đuôi nhanh hơn.
Tạ Vân Lễ biết, qua bé Ca Ca này, cô đang tưởng nhớ chú Ca Ca trước kia.
Nhưng cô cũng thương bé chó trước mặt không kém. Đối với cô, bé Ca Ca không phải để “thay thế” cho chú Ca Ca, cô yêu thương từng chú chó đến bầu bạn với cô. Chẳng qua trong mắt cô, chú Ca Ca trước đây là một niềm tiếc nuối lớn, mỗi khi nhớ về, cô luôn đau lòng khôn xiết.
Cô tự trách bản thân vì không bảo vệ được chú Ca Ca.
Rõ ràng chỉ là một sinh mệnh ngắn ngủi, nhưng cô chỉ biết đứng chết trân chứng kiến Ca Ca qua đời theo cách tàn nhẫn nhất.
Nhìn vào đôi mắt thân thương trong veo trước mặt, Ôn Nhiễm xoa đầu bé: “Ca Ca, em muốn, đi chơi không?”
Hai từ “đi chơi” luôn mang tới sức hấp dẫn cực lớn với mỗi một chú chó được yêu thương, Ca Ca phấn khích quay vòng tại chỗ, mong chờ nhìn cô.
“Vậy ra ngoài chơi thôi.” Tạ Vân Lễ nói: “Anh sẽ sắp xếp hành trình.”
Ôn Nhiễm vốn lo lắng sẽ ảnh hưởng công việc của anh, nhưng cô biết, đối với Tạ Vân Lễ, nếu tinh thần cô cứ mãi sa sút như vậy, anh cũng không thể yên tâm làm việc.
Vì vậy, lần này cô không từ chối, cô muốn mình và anh dẫn Ca Ca ra ngoài chơi.
Họ khởi hành vào ngày hôm sau.
Nửa đoạn đường đầu, Tạ Vân Lễ liên tục trả lời tin nhắn, Ôn Nhiễm dựa vào người anh, Ca Ca ngồi xổm dưới chân hai người, cô và Ca Ca hơi buồn ngủ.
Điện thoại của Tạ Vân Lễ vẫn đang nhận tin nhắn không ngừng.
Người ta đang báo cáo kết quả điều tra cho anh.
Biển số xe kia đã hằn sâu trong tâm trí Ôn Nhiễm, mỗi khi bị kích động, cô sẽ lặp đi lặp lại dãy số đó theo phản xạ. Sở dĩ trước đây người nhà không truy cứu sự việc này, bởi vì không còn thời gian không đủ tinh thần để truy cứu. Huống hồ, dù truy cứu cũng vô ích. Đối với vài người, đâm chết thú cưng chẳng khác gì giẫm chết một con kiến, họ không bận tâm đến mạng sống của động vật, có truy cứu cũng vô dụng.
Trên hết, dù họ truy cứu, chú chó nhỏ cũng không thể trở lại.
Nhưng lần này thì khác.
Chứng kiến Ôn Nhiễm gục ngã, khiến cô chìm trong ký ức đau đớn ấy một lần nữa, Tạ Vân Lễ không thể không điều tra.
Chỉ cần anh nghĩ đến hành động của gã đã gây ra bóng ma tâm lý cho Ôn Nhiễm suốt nhiều năm qua, trong lòng sẽ bừng lên ngọn lửa tức giận.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Điều khiến anh phẫn nộ hơn cả là, gã lại còn dám xuất hiện trước mặt cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù chỉ vô ý, gã vẫn là nguồn cơn của mọi chuyện.
Tạ Vân Lễ cho người điều tra thông tin chủ xe trước tiên.
Dẫu phải truy cứu trách nhiệm, anh cũng sẽ dùng cách hợp pháp.
Nếu đúng như dì Chúc nói, gã đã có đủ thời gian để tránh Ca Ca, nhưng vẫn không giảm tốc độ mà đâm chết Ca Ca, vậy nhiều khả năng gã cố ý.
Nhiều người không ưa chó mèo, phần lớn chỉ đơn giản không ưa. Nhưng có mấy kẻ sẽ ngược đãi và giết hại động vật nhỏ, rất có thể bản thân chúng đã có nhân cách khiếm khuyết, hoặc tâm lý không lành mạnh.
Hạng người như thế, khả năng cao sẽ gây ra nhiều vụ việc tương tự.
“Tôi không chỉ muốn lai lịch của người này, mà còn cả điểm yếu có thể khiến gã thân bại danh liệt, thậm chí vào tù.” Tạ Vân Lễ bình tĩnh nói: “Gã ắt sẽ có, các anh cứ việc điều tra, ba ngày cũng được, một tuần cũng được, không đủ thì một tháng, cho tới khi tìm ra mới thôi.”
Bên điều tra nhanh chóng gửi thông tin cho anh.
Tên tuổi người này, đơn vị công tác, thông tin gia đình, tất cả các vụ việc có thể vi phạm pháp luật.
Quả thực gã có.
Chỉ riêng thông tin vi phạm pháp luật liên quan đến chiếc xe thôi, gã cũng đã có mười mấy vụ. Chưa hết, về tài chính, mối quan hệ xã hội, quan hệ công việc, toàn bộ vẫn đủ khiến gã rớt đài.
Hơn nữa, gã còn là một kẻ “lấy thịt đè người” có quen biết.
Chỉ riêng số lần sửa xe, kết hợp với hành vi cố ý đâm chết thú cưng bị người khác quay chụp lại, cũng thừa biết gã không chỉ hại chết mỗi chú chó Ca Ca.
Theo ghi chép sửa chữa từ xưởng sửa xe, ít nhất đã ba lần dưới gầm xe của gã dính máu và thịt của động vật nhỏ.
Nhưng gã có quan hệ xã hội phức tạp, tính cách hung hãn, lần nào cũng thoát được.
Lần nghiêm trọng nhất xảy ra ở cổng trường tiểu học, gã không giảm tốc độ, suýt lao vào đoàn học sinh tiểu học, may thay bấy giờ cảnh sát giao thông có mặt. Sự việc bị người khác quay video và đăng lên mạng, nhắc nhở những người không giảm tốc độ trong khu vực trường học.
Song, nhiêu đây vẫn chưa đủ trừng phạt gã.
Hôm nay, phía điều tra gửi thêm cho anh một thông tin: “Chúng tôi phát hiện một chuyện có thể hữu ích, nhưng vẫn cần vài bằng chứng khác. Gã từng xích mích với gia đình của bạn học con gái mình. Nghe nói khi cô bé tới nhà tìm con gái gã chơi, gã đã giở trò với cô bé, nhưng vì bên kia không có bằng chứng, gã lại ngang ngược, nên cuối cùng cô bé phải chuyển trường. Nếu điều tra đến cùng, có khả năng sẽ cấu thành tội quấy rối tình dục trẻ em, nhưng cũng không nhốt gã được bao lâu.”
Tạ Vân Lễ trả lời bốn từ: Tiếp tục điều tra.
Ôn Nhiễm đột nhiên cử động.
Tạ Vân Lễ bỏ điện thoại xuống, một tay ôm lấy vai Ôn Nhiễm.
Ôn Nhiễm chưa hết ngái ngủ dựa vào vai anh, mấy ngày nay cô thường xuyên không có tinh thần, chỉ khi chơi với Ca Ca hoặc vẽ tranh mới có sức sống hơn phần nào.
Tạ Vân Lễ cụp mắt nhìn cô, khẽ hỏi: “Còn một lát nữa mới đến, em chịu được không?”
Ôn Nhiễm gật đầu: “Không sao, em không... không say xe.”
Vừa nghe thấy giọng cô, Ca Ca vốn đang nằm lập tức ngẩng đầu nhìn cô.
Ôn Nhiễm nói: “Chị không sao, Ca Ca, ngoan nào.”
Cô có thể cảm nhận được, Ca Ca lo lắng cho cô lắm. Mấy ngày nay tâm trạng cô bất ổn, Ca Ca luôn theo sát bên cô không rời. Ngay cả khi cô vào nhà vệ sinh hoặc tắm rửa, bé cũng trông chừng trước cửa, buổi tối sẽ tự giác nằm bên cạnh giường chờ cô ngủ.
Quả thực giống hệt một thiên thần nhỏ.
Chuyến đi kéo dài tầm ba tiếng đồng hồ, Ôn Nhiễm cũng ngủ khá nhiều.
Nhưng xuyên suốt thời gian ấy, cô không hề hỏi Tạ Vân Lễ sẽ dẫn cô tới đâu. Dù đã hơn ba tiếng trôi qua, tỉnh dậy vào lúc ánh chiều tà ngả bóng về Tây, cô cũng không hỏi.
Điểm đến là gì, liệu có quan trọng không?
Dù sao đối với cô, ngoài căn biệt thự của mình, mọi nơi trên thế giới này đều xa lạ như nhau.
Nhưng chỉ cần Tạ Vân Lễ ở bên, cô sẽ yên tâm, nên đi đâu cũng được.
Gần đây cô ít nói chuyện, ngoài việc trả lời câu hỏi của Tạ Vân Lễ và dì Chúc, cô chỉ im lặng không lên tiếng, vì cô thật sự mệt nhoài rồi.
Chỉ một lần sụp đổ tâm trạng mà đã bào mòn vô vàn năng lượng của cô, khiến cô làm gì cũng không có tinh thần nổi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Chúng ta đến nơi rồi.”
Ôn Nhiễm luôn thẫn thờ chợt định thần, cô dời mắt ra ngoài cửa sổ.
Chỉ mới thoáng nhìn, cô đã sững sờ.
Thậm chí không đợi Tạ Vân Lễ mở cửa xe, cô đã tự đẩy cửa bước xuống.
Dưới ánh hoàng hôn, trong khu rừng trước mặt, cây cỏ đung đưa theo gió, hoa dại xanh tươi bạt ngàn, phơi phới giữa tiết trời mùa xuân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâu lắm rồi cô không tới đây.
Lâu đến mức ngay cả trong mơ cô cũng không thể thấy rõ chốn này.
Nhưng chỉ cần cô vừa đặt chân vào đây, toàn bộ ký ức bị chôn sâu ấy đã ùa về.
Từng ngọn cây ngọn cỏ thân thuộc quá đỗi.
Bởi lẽ, đây là nơi cô và chú chó Ca Ca ngày xưa thường đến chơi đùa.
Cũng là nơi chôn cất chú Ca Ca.
Cô tiến từng bước tới nơi trong ký ức, tâm trí hiện lên từng hình ảnh cô và chú Ca Ca đùa giỡn với nhau.
Từ một chú chó bé xíu, trưởng thành cùng cô, trải qua biết bao ngày đêm, họ luôn ở bên nhau.
Dưới tầng hầm biệt thự treo đầy tranh, cô vẽ vô số bức về động vật nhỏ, nhưng không có bức nào vẽ chú chó ấy.
Cô không dám nhớ về chú Ca Ca.
Vì thật sự… đau đớn tột cùng, hễ cô hồi tưởng, trái tim sẽ tê tái không thôi.
Chú chó hết lòng yêu thương cô, chờ đợi cô, bầu bạn với cô hằng ngày, khi chết chắc chắn cũng chẳng nỡ rời xa cô đúng không?
Rõ ràng chú Ca Ca vẫn có thể ở bên cô lâu thật lâu, rõ ràng có thể hưởng tuổi già yên bình dưới bàn tay chăm sóc của cô.
Song... cô không thể làm được gì.
Chẳng hay từ lúc nào, cô đã giàn giụa nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống bãi cỏ dưới chân.
Tạ Vân Lễ theo sau cô, Ca Ca của họ theo cạnh Ôn Nhiễm không rời nửa bước. Dường như đã cảm nhận được tâm trạng của cô chủ, bé thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô, ư ử hai tiếng, như đang thể hiện lòng quan tâm của mình.
“Ca Ca ngoan, không sao đâu, chị không sao...”
Ôn Nhiễm cúi người xoa đầu bé, sau đó cầm dây dắt của bé, cô vừa khóc vừa dẫn bé đến trước một gốc cây lớn.
“Ca Ca...”
Vừa cất tiếng, cô đã nức nở không nói nên lời.
Cô quỳ trước cây, một tay ôm bé cún bên cạnh, một tay vuốt ve thân cây lớn quen thuộc.
Chú chó ấy, được chôn dưới gốc cây này.
Xung quanh cây nở đầy hoa dại xinh đẹp, từng làn gió nhẹ thổi qua, hương thơm tỏa ra khắp nơi.
“Ca Ca, chị xin lỗi...lâu như vậy, mới tới thăm em.”
“Chị nhớ em... Nhớ em nhiều lắm...”
Bé chó trong lòng cô ngẩng đầu kêu một tiếng, cũng ngồi xuống trước cây giống cô.
Tạ Vân Lễ chỉ lẳng lặng nhìn họ, mắt anh đã ướt từ lúc nào.
Ôn Nhiễm lắp bắp tâm sự với “Ca Ca” dưới gốc cây, giãi bày về niềm nhung nhớ của cô, bảo rằng cô đã dẫn đến một bé chó cũng tên Ca Ca, có thể làm em gái của chú. Cuối cùng cô hỏi: Ca Ca, có phải em, không còn ở đây nữa không?
Có phải em đã sang một thế giới khác, trở thành một chú chó mới sống trong hạnh phúc không?
Đau đớn rồi sẽ qua, mọi thứ rồi sẽ ổn định, cô cần phải mang theo nỗi nhớ về chú Ca Ca để sống tốt, để nỗ lực chăm sóc nhiều động vật nhỏ lang thang khắp nơi hơn.
Dưới ánh hoàng hôn, Tạ Vân Lễ nắm tay cô, đỡ cô đứng dậy.
“Mình về thôi, Nhiễm Nhiễm.”
Ôn Nhiễm gật đầu, cô dắt Ca Ca, chậm rãi trở về. Khi đến trước xe, cô quay đầu nhìn một lần nữa.
Bé Ca Ca cũng quay lại nhìn theo cô.
Bé có thể cảm nhận được, trái tim của cô chủ đã bình yên hơn, đã ổn định hơn nhiều.
Có lẽ cô đã buông bỏ được, nhưng sẽ không bao giờ lãng quên.
Như lời bác sĩ nói, dẫu khổ sở, cô vẫn có thể chọn cách không quên, có thể giữ mãi hồi ức đau đớn ấy. Vì cuộc đời là thế, luôn luôn tồn tại cả niềm vui lẫn nỗi buồn.
Có lẽ theo thời gian, cuối cùng tất cả cảm xúc đấy sẽ phai nhạt cho đến khi biến mất. Nhưng các ký ức vẫn in sâu trong tâm trí vĩnh viễn, theo cô tới hết đời.
Trên đường về, Ôn Nhiễm dựa vào người Tạ Vân Lễ ngủ thiếp đi.
Tạ Vân Lễ luôn nắm chặt tay cô, để rồi khi Ôn Nhiễm tỉnh dậy, cô sẽ thấy gương mặt điềm tĩnh của anh, sẽ thấy ánh mắt ấm áp trong veo của bé chó đáng yêu. Và cả hai, vẫn đang chờ đợi cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro