Chương 80
2024-11-18 08:22:16
Tạ Vân Lễ không đến công ty suốt một tuần, Lương Trạch Kỳ bận rộn tới sứt đầu mẻ trán. Cuối tuần, rốt cuộc anh ấy cũng thở phào nhẹ nhõm, gọi cho Tạ Vân Lễ.
“Anh hai ơi, tôi thật sự đã hiểu vì sao ngay cả cuối tuần cậu cũng bận bịu như thế rồi, bao nhiêu vấn đề lớn nhỏ trong công ty dồn hết lên đầu cậu. Con mẹ nó tôi còn không có thời gian uống một ngụm nước nữa chứ!”
“Cậu cho rằng công ty của tôi so được với doanh nghiệp trăm năm nhà cậu à?” Tạ Vân Lễ nói: “Bây giờ còn có mười mấy quản lý bộ phận giúp đỡ cậu, chứ thời công ty mới bắt đầu, chỉ mình tôi cáng đáng, mình tôi đảm nhiệm tất cả mọi việc từ trên xuống dưới, cậu chưa tính là gì đâu.”
“Vâng vâng vâng, hồi xưa thành tích của cậu đã bằng cả một đội bán hàng rồi.” Lương Trạch Kỳ thở dài: “Giờ tôi đã hiểu khởi nghiệp khó khăn cỡ nào, quả thực, quá trình từ 0 lên 1 là gian nan nhất.”
Tạ Vân Lễ hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”
“Có chứ, chị dâu sao rồi? Hôm ấy cậu chỉ mới kể một nửa, chị dâu thế nào rồi?”
“Đã khá hơn nhiều. Tôi đưa em ấy đến nơi chôn cất chú chó kia, em ấy đã đỡ hơn.”
Suy cho cùng, cô vẫn cần giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng, để cô hiểu chú Ca Ca trước kia đã được yên nghỉ và tự do.
“Vậy tốt rồi.”
Lương Trạch Kỳ thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày nay anh ấy lo lắng vô cùng, nhưng Tạ Vân Lễ bảo vệ Ôn Nhiễm kín kẽ hết mực, anh ấy không thể thăm cô được.
Đến tận bây giờ, thậm chí Tạ Vân Lễ vẫn không cho anh ấy gửi quà, trò chuyện, ngay cả kết bạn cũng không.
Lòng chiếm hữu của Tạ Vân Lễ dành cho Ôn Nhiễm thuộc kiểu mãnh liệt nhưng âm thầm. Đã thế, anh còn dựng hàng rào bảo vệ cô chặt chẽ ba trăm sáu mươi độ, chẳng ai tìm được kẽ hở nào.
Khoan bàn tới việc anh ấy chưa bao giờ có ý đồ xấu hoặc có tâm tư khác, dù chỉ đơn giản muốn làm quen đến gần một tí thôi cũng không được.
Dĩ nhiên, ai bảo ban đầu anh ấy có định kiến với Ôn Nhiễm làm chi, giờ xin lỗi thế nào cũng chẳng ăn thua.
“Cậu điều tra gã kia sao rồi?”
Tạ Vân Lễ nói sơ tình hình, Lương Trạch Kỳ hít sâu một hơi: “Vậy là cố ý đâm vào, không phải tai nạn?”
“Không phải tai nạn.” Tạ Vân Lễ lạnh lùng bảo: “Vì bọn tôi đã tìm thấy video vụ tai nạn gần đây nhất của gã, gã lái xe máy cán chết một ổ mèo hoang mới sinh, đã bị người khác quay lại.”
“Móa! Thứ súc sinh đáng đâm ngàn đao!” Lương Trạch Kỳ chửi ầm lên: “Đúng là không bằng súc vật! Gã tên gì? Hiện giờ ở đâu? Tôi phải đánh gãy chân gã ngay bây giờ!”
“Không cần cậu ra tay, cứ chờ xem là đủ.” Tạ Vân Lễ hời hợt nói.
Lương Trạch Kỳ hiểu ý anh ngay.
Tạ Vân Lễ tàn nhẫn ở chỗ, anh có thể xử lý kẻ thù đến chết, nhưng trong quá trình đó, anh chắc chắn sẽ không để đối phương phát hiện ra, càng không cho đối phương nắm được đằng chuôi.
Không ai biết anh sẽ âm thầm sử dụng mánh khóe gì, nhưng các mánh khóe ấy cực kỳ tinh vi. Chưa kể, anh sẽ tuyệt đối không chừa lại bất kỳ lối thoát nào cho đối phương, nhưng vẫn hoàn toàn nằm trong giới hạn của pháp luật và đạo đức.
Thế nên, dù bị anh xử bán sống bán chết, đối phương sẽ không hề biết anh là người ra tay.
Huống hồ, gã này hoàn toàn xứng đáng với kết cục như vậy.
Lương Trạch Kỳ thầm nghĩ, suốt đời này anh ấy không thể chọc vào Tạ Vân Lễ, anh ấy không muốn rơi vào tình cảnh sống dở chết dở, mất trắng tất cả.
Song, Lương Trạch Kỳ càng nghĩ càng không nén nổi cơn giận. Nhất là khi xem video tên súc sinh đó tra tấn động vật nhỏ, anh ấy thật sự hận không thể lập tức lái xe đến khiến gã nếm trải cảm giác bị người ta đánh đập hành hạ.
Trước kia anh ấy vẫn chưa cảm thấy gì, cũng không thể hiểu nổi người mê thú cưng. Nhưng từ khi nuôi chó, anh ấy mới dần dần cảm nhận được niềm vui nuôi nấng chúng.
Lòng người khó dò, bạn sẽ không bao giờ biết người bạn tin tưởng đang nghĩ gì.
Nhưng động vật thì khác, chúng luôn chân thành yêu bạn, đồng hành cùng bạn.
Hành vi ỷ lớn hiếp nhỏ, lấy mạnh hiếp yếu vốn đã khiến người ta khinh thường.
Vì thế, anh ấy không thể dung thứ cho mấy hạng tra tấn động vật nhỏ như vậy.
Hai ngày sau, cuối cùng anh ấy cũng khiến Tạ Vân Lễ thấy phiền vô cùng, đành phải đồng ý cho anh ấy tới trung tâm cứu trợ động vật với mình.
Rốt cuộc đã có cơ hội gặp Ôn Nhiễm và Ca Ca một lần, ngày hôm đó, anh ấy đặc biệt dẫn theo nàng Công chúa nhỏ của mình, Aimee.
“Aimee, anh nói em nghe nè, hôm nay anh sẽ đưa em tới gặp bạn mới của em là Ca Ca, nhớ phải cư xử tốt với Ca Ca, cố gắng làm bạn thân với Ca Ca nhé, biết chưa?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Aimee đang trong thời kỳ ham chơi, ngày nào cũng phá phách ở nhà, may sao vườn trong nhà Lương Trạch Kỳ vẫn đủ lớn để Công chúa thả sức chơi đùa.
Nhưng Aimee có một khuyết điểm nhỏ, đó là say xe, suốt dọc đường Aimee chảy nước miếng gần hết ghế xe, khiến Lương Trạch Kỳ đau lòng không thôi. Do đó, Lương Trạch Kỳ cứ lau nước miếng cho Aimee, mãi đến khi sắp tới biệt thự, anh ấy mới bắt đầu dặn dò Aimee.
Trong biệt thự, Ôn Nhiễm đang ngồi trước gương, trang điểm chải chuốt cho mình.
Dì Chúc đi siêu thị rồi, khi gội đầu Ôn Nhiễm từ chối sự giúp đỡ của Tạ Vân Lễ, vì cô nghĩ mình đã trưởng thành, không thể lúc nào cũng chờ người ta chăm sóc được. Bất luận ra sao, cô cũng không còn là đứa trẻ tự kỷ không thể tự lo cho bản thân như thuở bé nữa.
Vì thế, cô đã nói lời lẽ hợp lý, đẩy Tạ Vân Lễ ra khỏi phòng.
Nhưng vừa gội đầu xong, khi định chải tóc rồi sấy khô, cô thấy Tạ Vân Lễ vào phòng lần nữa, anh còn cực kỳ tự nhiên cầm lấy cây lược trong tay cô, rồi cực kỳ tự nhiên chải tóc giúp cô.
Dường như chăm sóc cô đã trở thành bản năng của anh.
“Em tự làm được.” Ôn Nhiễm nhìn anh trong gương: “Em có thể, tự gội đầu, tự chải tóc, tự sấy tóc, em có thể… tự làm hết.”
“Ừm, em có thể.” Tạ Vân Lễ dịu dàng chải tóc cô: “Nhưng mấy việc này tốt nhất cứ để anh làm thôi.”
Vì anh cao quá, Ôn Nhiễm chỉ có thể thấy phần ngực của anh qua gương, cô khó hiểu hỏi: “Tại sao?”
“Do anh đã mua bảo hiểm đắt tiền cho đôi tay của em rồi.” Anh trịnh trọng đáp: “Ngoài việc vẽ tranh, chơi đàn, ăn uống, ôm chó con mà tay em buộc phải thực hiện, các chuyện khác vẫn nên để anh làm nhé.”
Ôn Nhiễm khó tin, cô nhìn đôi tay mình, mở to mắt lắp bắp: “Tay, tay... sao phải, phải mua bảo hiểm, đắt ạ?”
“Vì trong mắt anh, đôi tay của em quan trọng như chính em vậy.” Tạ Vân Lễ vén từng sợi tóc ướt của cô, xoa nhẹ ở đầu ngón tay.
Sau đó, anh cúi người xuống, khẽ hôn lên sợi tóc ấy.
“Tất cả mọi thứ của em, dẫu chỉ là một sợi tóc, vẫn quan trọng với anh vô cùng.”
Anh cụp mắt, che giấu nỗi niềm tình cảm đong đầy trong đấy, và cả khát vọng chiếm hữu không thể bộc bạch.
So với quá trình nhẫn nhịn và giữ khoảng cách trước kia, giờ đây, việc bên nhau sớm chiều đã khiến tình yêu của anh dành cho cô ngày càng sâu đậm, gần như chạm mức mỗi lúc mỗi nơi anh cũng muốn ở bên cô ngắm nhìn cô, săn sóc cô.
Thế nên, chỉ cần ở biệt thự, hầu như anh sẽ không rời mắt khỏi cô dù chỉ một khoảnh khắc.
Song, anh chỉ để cô cảm nhận được mặt dịu dàng và kiên nhẫn của mình, anh sẽ tuyệt đối không bao giờ lộ ra ao ước độc chiếm cô từ sâu thẳm bên trong, và cả cảm giác phụ thuộc muốn gắn bó với cô mọi lúc mọi nơi.
Đúng vậy, thay vì nói Ôn Nhiễm đã dần quen với việc anh hiện diện và chăm sóc, từ đó ngày càng dựa dẫm vào anh, chi bằng hãy nói anh đang phụ thuộc vào cô.
Ôn Nhiễm cần được đối xử nhẫn nại và dịu dàng hết mức, cô không thể chịu được tình cảm mãnh liệt quá, điều này sẽ khiến cô bất an sợ hãi.
Cô nhạy cảm hơn, đơn thuần hơn, cũng yếu đuối hơn cô gái bình thường.
Nên anh chỉ đành thận trọng, chôn vùi tất cả mọi ghen ghét ngoan cố, đè nén ham muốn độc chiếm mạnh mẽ thỉnh thoảng sẽ bùng lên trong lòng.
Trước mặt cô, anh nên ấm áp kiên nhẫn, đầy kiềm chế.
Chỉ cần cô ra ngoài, anh nhất định phải ở bên cô.
Anh không muốn ai nhìn cô nhiều, không hy vọng cô chủ động tiếp xúc với người khác, tất nhiên, bản thân cô cũng không muốn.
“Lương Trạch Kỳ... có phải, sắp đến rồi không?”
Tạ Vân Lễ nghe cô hỏi, trong mắt thoáng qua vẻ không hài lòng.
Tên đó... Nếu không vì thấy anh ấy thật sự có lòng dẫn theo cô nàng Labrador đến chơi với Ca Ca, còn đảm bảo mình chỉ muốn tới trạm cứu hộ cùng họ, tuyệt đối sẽ không quấy rầy Ôn Nhiễm…
Chắc chắn anh sẽ không để anh ấy đến đây.
“... Tốt nhất khỏi tới.” Tạ Vân Lễ thấp giọng đáp một câu, Ôn Nhiễm không nghe rõ, nhưng anh không nói gì thêm, từ từ lau khô tóc cho cô.
Sau hồi lâu, khi Ôn Nhiễm đã ngáp dài, anh mới chuyển từ việc lau tóc, sấy khô, chải tóc sang bước cuối cùng: Tạo kiểu tóc cho cô.
“Phải, đẹp một chút nhé anh.”
Tạ Vân Lễ khựng lại một nhịp, khen cô: “Em đủ đẹp rồi mà.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Dù sao cũng sắp ra ngoài, còn có tên ngốc Lương Trạch Kỳ kia nữa.
Tuy không thể ngăn cản, nhưng anh không thích người ngoài dừng mắt trên người cô quá lâu.
Ôn Nhiễm nói: “Đến chơi với các bạn nhỏ, không thể, làm các bạn sợ được...”
Tạ Vân Lễ mỉm cười: “Bất kể thế nào em cũng không thể làm chúng sợ đâu, chúng mến em lắm đấy.”
Vì cô thường xuyên ghé thăm, hầu hết các động vật nhỏ tại trạm cứu hộ đã quen với Ôn Nhiễm. Bé nào bé nấy cũng thích cô quá chừng, thấy cô tới, các bé sẽ phấn khích vây quanh cô.
Tất nhiên, anh sẽ luôn dặn Ôn Nhiễm mặc áo khoác và quần dài dày một chút, sau đó sẽ đeo găng tay cho cô, tránh trường hợp các động vật nhỏ vô tình làm cô bị thương vì lòng hiếu khách của chúng.
Lương Trạch Kỳ dẫn Aimee vào sân biệt thự, dì Chúc cũng dắt Ca Ca ra ngoài. Đôi bạn chó gặp nhau, chắc chắn Aimee là phía hướng ngoại hơn, cô nàng lập tức tới gần Ca Ca ngửi một lát.
Ca Ca mắc hội chứng sợ xã hội nhẹ, cẩn thận tránh né Aimee đang nhiệt tình.
Dì Chúc cười: “Hai nhóc này chắc có thể trở thành chị em tốt đó.”
Lương Trạch Kỳ nói: “Đúng không Aimee ơi? Phải đối xử tốt với em gái của mình nhé, đừng làm em ấy sợ.”
Anh ấy ngẩng đầu nhìn lên lầu hai: “Còn hai người kia, đứng nói chưa dậy đấy?”
“Đâu tới mức đó, chắc cậu Tạ đang giúp Nhiễm Nhiễm chải tóc ấy mà.” Dì Chúc nhẹ nhàng đáp: “Kể từ khi tình cảm của hai người trở nên gắn bó như keo sơn, tôi đã lùi lại phía sau, chỉ cần việc liên quan đến Nhiễm Nhiễm, cậu Tạ nhất định sẽ tự mình làm.”
Lương Trạch Kỳ hâm mộ vô cùng: “Hai người họ đúng là... Hôm nay chắc tôi sẽ ăn ‘cơm chó’ cả ngày mất.”
Lúc này, Ôn Nhiễm ló đầu ra từ tầng hai: “Aimee, chào em, Aimee Aimee.”
Đây là lần thứ hai Aimee gặp Ôn Nhiễm, lần trước ở câu lạc bộ bida, Lương Trạch Kỳ đã dẫn tới, trùng hợp Tạ Vân Lễ đưa Ôn Nhiễm ra ngoài chơi.
Nghe cô gọi tên mình, Aimee thoát khỏi Lương Trạch Kỳ, chạy về phía cô.
Phải thừa nhận rằng, đối với động vật nhỏ, Ôn Nhiễm là người bé nào gặp cũng mến.
Lương Trạch Kỳ vừa thẳng lưng lên định chào Ôn Nhiễm, đã thấy Tạ Vân Lễ bước xuống cầu thang.
Đứng bên cạnh Ôn Nhiễm, trông anh vẫn điềm tĩnh, vóc dáng cao lớn mạnh mẽ. Dẫu không nói gì không làm gì, anh vẫn có thể khiến người ta cảm nhận được khát vọng bảo vệ Ôn Nhiễm mãnh liệt của mình.
Cứ như ai phát ra tín hiệu nhỏ không tốt với Ôn Nhiễm thôi, người đàn ông này sẽ lập tức xé bỏ lớp mặt nạ lịch thiệp điềm đạm, để lộ khía cạnh hung dữ nhất của mình, dù chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến người khác khiếp sợ.
Lương Trạch Kỳ hạ giọng xuống mấy mức: “Anh hai, chị dâu, chào buổi sáng ạ...”
Ôn Nhiễm ngại ngùng thoáng nhìn Tạ Vân Lễ, Tạ Vân Lễ ừ một tiếng, thuận miệng bảo: “Chị dâu của cậu chào cậu, thu xếp đi, chuẩn bị lên xe.”
“Được!” Lương Trạch Kỳ đáp: “Hôm nay để Aimee ở nhà với Ca Ca nhé, chúng ta xuất phát thôi.”
Suốt dọc đường, Lương Trạch Kỳ ngồi ở ghế phụ lái, Ôn Nhiễm và Tạ Vân Lễ ngồi hàng ghế sau. Lương Trạch Kỳ không dám hỏi trước mặt Ôn Nhiễm, bèn cúi đầu gõ cạch cạch gửi tin nhắn cho Tạ Vân Lễ.
Tạ Vân Lễ hơi mất kiên nhẫn liếc nhìn điện thoại, một tay anh ôm Ôn Nhiễm để cô dựa vào mình, một tay từ từ trả lời:
- Khiêu khích sinh sự, quấy rối trẻ con, nợ nần không trả, phá hoại cửa hàng, đủ cho gã ăn cơm tù vài năm.
Lương Trạch Kỳ trả lời hai từ: Vừa lắm!
Ngay sau đó, Tạ Vân Lễ gửi thêm cho anh ấy một đường link.
Lương Trạch Kỳ bấm vào xem, thì ra mọi hành vi của gã đã bị đăng lên mạng. Đặc biệt trong vụ cố tình lái xe máy cán chết động vật nhỏ, tình cờ gã đã mượn chiếc xe máy, trùng hợp sự việc bị chủ xe máy biết được.
Càng tuyệt vời hơn nữa, chủ xe máy là một người yêu động vật, đang nuôi bốn bé mèo nhỏ với bạn gái.
Gã đã bị anh trai chủ xe máy đánh một trận tơi tả, khiến gã phải nhập viện. Chủ xe máy chẳng hề thiếu tiền, ném một đống tiền thuốc rồi đi, cuối cùng cảnh sát cầm theo một loạt bằng chứng phạm tội đến bệnh viện bắt gã.
Lương Trạch Kỳ thầm mắng một tiếng “Đáng đời”.
Rồi anh ấy quay đầu nhìn hàng ghế sau.
Tạ Vân Lễ nhắm hờ mắt, một tay ôm vai Ôn Nhiễm, ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
Ôn Nhiễm sẽ không biết việc này, nhưng dần dà cô sẽ hiểu rõ, Tạ Vân Lễ sẵn sàng thực hiện tất cả mọi chuyện vì cô, không màng bất cứ điều gì.
“Anh hai ơi, tôi thật sự đã hiểu vì sao ngay cả cuối tuần cậu cũng bận bịu như thế rồi, bao nhiêu vấn đề lớn nhỏ trong công ty dồn hết lên đầu cậu. Con mẹ nó tôi còn không có thời gian uống một ngụm nước nữa chứ!”
“Cậu cho rằng công ty của tôi so được với doanh nghiệp trăm năm nhà cậu à?” Tạ Vân Lễ nói: “Bây giờ còn có mười mấy quản lý bộ phận giúp đỡ cậu, chứ thời công ty mới bắt đầu, chỉ mình tôi cáng đáng, mình tôi đảm nhiệm tất cả mọi việc từ trên xuống dưới, cậu chưa tính là gì đâu.”
“Vâng vâng vâng, hồi xưa thành tích của cậu đã bằng cả một đội bán hàng rồi.” Lương Trạch Kỳ thở dài: “Giờ tôi đã hiểu khởi nghiệp khó khăn cỡ nào, quả thực, quá trình từ 0 lên 1 là gian nan nhất.”
Tạ Vân Lễ hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”
“Có chứ, chị dâu sao rồi? Hôm ấy cậu chỉ mới kể một nửa, chị dâu thế nào rồi?”
“Đã khá hơn nhiều. Tôi đưa em ấy đến nơi chôn cất chú chó kia, em ấy đã đỡ hơn.”
Suy cho cùng, cô vẫn cần giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng, để cô hiểu chú Ca Ca trước kia đã được yên nghỉ và tự do.
“Vậy tốt rồi.”
Lương Trạch Kỳ thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày nay anh ấy lo lắng vô cùng, nhưng Tạ Vân Lễ bảo vệ Ôn Nhiễm kín kẽ hết mực, anh ấy không thể thăm cô được.
Đến tận bây giờ, thậm chí Tạ Vân Lễ vẫn không cho anh ấy gửi quà, trò chuyện, ngay cả kết bạn cũng không.
Lòng chiếm hữu của Tạ Vân Lễ dành cho Ôn Nhiễm thuộc kiểu mãnh liệt nhưng âm thầm. Đã thế, anh còn dựng hàng rào bảo vệ cô chặt chẽ ba trăm sáu mươi độ, chẳng ai tìm được kẽ hở nào.
Khoan bàn tới việc anh ấy chưa bao giờ có ý đồ xấu hoặc có tâm tư khác, dù chỉ đơn giản muốn làm quen đến gần một tí thôi cũng không được.
Dĩ nhiên, ai bảo ban đầu anh ấy có định kiến với Ôn Nhiễm làm chi, giờ xin lỗi thế nào cũng chẳng ăn thua.
“Cậu điều tra gã kia sao rồi?”
Tạ Vân Lễ nói sơ tình hình, Lương Trạch Kỳ hít sâu một hơi: “Vậy là cố ý đâm vào, không phải tai nạn?”
“Không phải tai nạn.” Tạ Vân Lễ lạnh lùng bảo: “Vì bọn tôi đã tìm thấy video vụ tai nạn gần đây nhất của gã, gã lái xe máy cán chết một ổ mèo hoang mới sinh, đã bị người khác quay lại.”
“Móa! Thứ súc sinh đáng đâm ngàn đao!” Lương Trạch Kỳ chửi ầm lên: “Đúng là không bằng súc vật! Gã tên gì? Hiện giờ ở đâu? Tôi phải đánh gãy chân gã ngay bây giờ!”
“Không cần cậu ra tay, cứ chờ xem là đủ.” Tạ Vân Lễ hời hợt nói.
Lương Trạch Kỳ hiểu ý anh ngay.
Tạ Vân Lễ tàn nhẫn ở chỗ, anh có thể xử lý kẻ thù đến chết, nhưng trong quá trình đó, anh chắc chắn sẽ không để đối phương phát hiện ra, càng không cho đối phương nắm được đằng chuôi.
Không ai biết anh sẽ âm thầm sử dụng mánh khóe gì, nhưng các mánh khóe ấy cực kỳ tinh vi. Chưa kể, anh sẽ tuyệt đối không chừa lại bất kỳ lối thoát nào cho đối phương, nhưng vẫn hoàn toàn nằm trong giới hạn của pháp luật và đạo đức.
Thế nên, dù bị anh xử bán sống bán chết, đối phương sẽ không hề biết anh là người ra tay.
Huống hồ, gã này hoàn toàn xứng đáng với kết cục như vậy.
Lương Trạch Kỳ thầm nghĩ, suốt đời này anh ấy không thể chọc vào Tạ Vân Lễ, anh ấy không muốn rơi vào tình cảnh sống dở chết dở, mất trắng tất cả.
Song, Lương Trạch Kỳ càng nghĩ càng không nén nổi cơn giận. Nhất là khi xem video tên súc sinh đó tra tấn động vật nhỏ, anh ấy thật sự hận không thể lập tức lái xe đến khiến gã nếm trải cảm giác bị người ta đánh đập hành hạ.
Trước kia anh ấy vẫn chưa cảm thấy gì, cũng không thể hiểu nổi người mê thú cưng. Nhưng từ khi nuôi chó, anh ấy mới dần dần cảm nhận được niềm vui nuôi nấng chúng.
Lòng người khó dò, bạn sẽ không bao giờ biết người bạn tin tưởng đang nghĩ gì.
Nhưng động vật thì khác, chúng luôn chân thành yêu bạn, đồng hành cùng bạn.
Hành vi ỷ lớn hiếp nhỏ, lấy mạnh hiếp yếu vốn đã khiến người ta khinh thường.
Vì thế, anh ấy không thể dung thứ cho mấy hạng tra tấn động vật nhỏ như vậy.
Hai ngày sau, cuối cùng anh ấy cũng khiến Tạ Vân Lễ thấy phiền vô cùng, đành phải đồng ý cho anh ấy tới trung tâm cứu trợ động vật với mình.
Rốt cuộc đã có cơ hội gặp Ôn Nhiễm và Ca Ca một lần, ngày hôm đó, anh ấy đặc biệt dẫn theo nàng Công chúa nhỏ của mình, Aimee.
“Aimee, anh nói em nghe nè, hôm nay anh sẽ đưa em tới gặp bạn mới của em là Ca Ca, nhớ phải cư xử tốt với Ca Ca, cố gắng làm bạn thân với Ca Ca nhé, biết chưa?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Aimee đang trong thời kỳ ham chơi, ngày nào cũng phá phách ở nhà, may sao vườn trong nhà Lương Trạch Kỳ vẫn đủ lớn để Công chúa thả sức chơi đùa.
Nhưng Aimee có một khuyết điểm nhỏ, đó là say xe, suốt dọc đường Aimee chảy nước miếng gần hết ghế xe, khiến Lương Trạch Kỳ đau lòng không thôi. Do đó, Lương Trạch Kỳ cứ lau nước miếng cho Aimee, mãi đến khi sắp tới biệt thự, anh ấy mới bắt đầu dặn dò Aimee.
Trong biệt thự, Ôn Nhiễm đang ngồi trước gương, trang điểm chải chuốt cho mình.
Dì Chúc đi siêu thị rồi, khi gội đầu Ôn Nhiễm từ chối sự giúp đỡ của Tạ Vân Lễ, vì cô nghĩ mình đã trưởng thành, không thể lúc nào cũng chờ người ta chăm sóc được. Bất luận ra sao, cô cũng không còn là đứa trẻ tự kỷ không thể tự lo cho bản thân như thuở bé nữa.
Vì thế, cô đã nói lời lẽ hợp lý, đẩy Tạ Vân Lễ ra khỏi phòng.
Nhưng vừa gội đầu xong, khi định chải tóc rồi sấy khô, cô thấy Tạ Vân Lễ vào phòng lần nữa, anh còn cực kỳ tự nhiên cầm lấy cây lược trong tay cô, rồi cực kỳ tự nhiên chải tóc giúp cô.
Dường như chăm sóc cô đã trở thành bản năng của anh.
“Em tự làm được.” Ôn Nhiễm nhìn anh trong gương: “Em có thể, tự gội đầu, tự chải tóc, tự sấy tóc, em có thể… tự làm hết.”
“Ừm, em có thể.” Tạ Vân Lễ dịu dàng chải tóc cô: “Nhưng mấy việc này tốt nhất cứ để anh làm thôi.”
Vì anh cao quá, Ôn Nhiễm chỉ có thể thấy phần ngực của anh qua gương, cô khó hiểu hỏi: “Tại sao?”
“Do anh đã mua bảo hiểm đắt tiền cho đôi tay của em rồi.” Anh trịnh trọng đáp: “Ngoài việc vẽ tranh, chơi đàn, ăn uống, ôm chó con mà tay em buộc phải thực hiện, các chuyện khác vẫn nên để anh làm nhé.”
Ôn Nhiễm khó tin, cô nhìn đôi tay mình, mở to mắt lắp bắp: “Tay, tay... sao phải, phải mua bảo hiểm, đắt ạ?”
“Vì trong mắt anh, đôi tay của em quan trọng như chính em vậy.” Tạ Vân Lễ vén từng sợi tóc ướt của cô, xoa nhẹ ở đầu ngón tay.
Sau đó, anh cúi người xuống, khẽ hôn lên sợi tóc ấy.
“Tất cả mọi thứ của em, dẫu chỉ là một sợi tóc, vẫn quan trọng với anh vô cùng.”
Anh cụp mắt, che giấu nỗi niềm tình cảm đong đầy trong đấy, và cả khát vọng chiếm hữu không thể bộc bạch.
So với quá trình nhẫn nhịn và giữ khoảng cách trước kia, giờ đây, việc bên nhau sớm chiều đã khiến tình yêu của anh dành cho cô ngày càng sâu đậm, gần như chạm mức mỗi lúc mỗi nơi anh cũng muốn ở bên cô ngắm nhìn cô, săn sóc cô.
Thế nên, chỉ cần ở biệt thự, hầu như anh sẽ không rời mắt khỏi cô dù chỉ một khoảnh khắc.
Song, anh chỉ để cô cảm nhận được mặt dịu dàng và kiên nhẫn của mình, anh sẽ tuyệt đối không bao giờ lộ ra ao ước độc chiếm cô từ sâu thẳm bên trong, và cả cảm giác phụ thuộc muốn gắn bó với cô mọi lúc mọi nơi.
Đúng vậy, thay vì nói Ôn Nhiễm đã dần quen với việc anh hiện diện và chăm sóc, từ đó ngày càng dựa dẫm vào anh, chi bằng hãy nói anh đang phụ thuộc vào cô.
Ôn Nhiễm cần được đối xử nhẫn nại và dịu dàng hết mức, cô không thể chịu được tình cảm mãnh liệt quá, điều này sẽ khiến cô bất an sợ hãi.
Cô nhạy cảm hơn, đơn thuần hơn, cũng yếu đuối hơn cô gái bình thường.
Nên anh chỉ đành thận trọng, chôn vùi tất cả mọi ghen ghét ngoan cố, đè nén ham muốn độc chiếm mạnh mẽ thỉnh thoảng sẽ bùng lên trong lòng.
Trước mặt cô, anh nên ấm áp kiên nhẫn, đầy kiềm chế.
Chỉ cần cô ra ngoài, anh nhất định phải ở bên cô.
Anh không muốn ai nhìn cô nhiều, không hy vọng cô chủ động tiếp xúc với người khác, tất nhiên, bản thân cô cũng không muốn.
“Lương Trạch Kỳ... có phải, sắp đến rồi không?”
Tạ Vân Lễ nghe cô hỏi, trong mắt thoáng qua vẻ không hài lòng.
Tên đó... Nếu không vì thấy anh ấy thật sự có lòng dẫn theo cô nàng Labrador đến chơi với Ca Ca, còn đảm bảo mình chỉ muốn tới trạm cứu hộ cùng họ, tuyệt đối sẽ không quấy rầy Ôn Nhiễm…
Chắc chắn anh sẽ không để anh ấy đến đây.
“... Tốt nhất khỏi tới.” Tạ Vân Lễ thấp giọng đáp một câu, Ôn Nhiễm không nghe rõ, nhưng anh không nói gì thêm, từ từ lau khô tóc cho cô.
Sau hồi lâu, khi Ôn Nhiễm đã ngáp dài, anh mới chuyển từ việc lau tóc, sấy khô, chải tóc sang bước cuối cùng: Tạo kiểu tóc cho cô.
“Phải, đẹp một chút nhé anh.”
Tạ Vân Lễ khựng lại một nhịp, khen cô: “Em đủ đẹp rồi mà.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù sao cũng sắp ra ngoài, còn có tên ngốc Lương Trạch Kỳ kia nữa.
Tuy không thể ngăn cản, nhưng anh không thích người ngoài dừng mắt trên người cô quá lâu.
Ôn Nhiễm nói: “Đến chơi với các bạn nhỏ, không thể, làm các bạn sợ được...”
Tạ Vân Lễ mỉm cười: “Bất kể thế nào em cũng không thể làm chúng sợ đâu, chúng mến em lắm đấy.”
Vì cô thường xuyên ghé thăm, hầu hết các động vật nhỏ tại trạm cứu hộ đã quen với Ôn Nhiễm. Bé nào bé nấy cũng thích cô quá chừng, thấy cô tới, các bé sẽ phấn khích vây quanh cô.
Tất nhiên, anh sẽ luôn dặn Ôn Nhiễm mặc áo khoác và quần dài dày một chút, sau đó sẽ đeo găng tay cho cô, tránh trường hợp các động vật nhỏ vô tình làm cô bị thương vì lòng hiếu khách của chúng.
Lương Trạch Kỳ dẫn Aimee vào sân biệt thự, dì Chúc cũng dắt Ca Ca ra ngoài. Đôi bạn chó gặp nhau, chắc chắn Aimee là phía hướng ngoại hơn, cô nàng lập tức tới gần Ca Ca ngửi một lát.
Ca Ca mắc hội chứng sợ xã hội nhẹ, cẩn thận tránh né Aimee đang nhiệt tình.
Dì Chúc cười: “Hai nhóc này chắc có thể trở thành chị em tốt đó.”
Lương Trạch Kỳ nói: “Đúng không Aimee ơi? Phải đối xử tốt với em gái của mình nhé, đừng làm em ấy sợ.”
Anh ấy ngẩng đầu nhìn lên lầu hai: “Còn hai người kia, đứng nói chưa dậy đấy?”
“Đâu tới mức đó, chắc cậu Tạ đang giúp Nhiễm Nhiễm chải tóc ấy mà.” Dì Chúc nhẹ nhàng đáp: “Kể từ khi tình cảm của hai người trở nên gắn bó như keo sơn, tôi đã lùi lại phía sau, chỉ cần việc liên quan đến Nhiễm Nhiễm, cậu Tạ nhất định sẽ tự mình làm.”
Lương Trạch Kỳ hâm mộ vô cùng: “Hai người họ đúng là... Hôm nay chắc tôi sẽ ăn ‘cơm chó’ cả ngày mất.”
Lúc này, Ôn Nhiễm ló đầu ra từ tầng hai: “Aimee, chào em, Aimee Aimee.”
Đây là lần thứ hai Aimee gặp Ôn Nhiễm, lần trước ở câu lạc bộ bida, Lương Trạch Kỳ đã dẫn tới, trùng hợp Tạ Vân Lễ đưa Ôn Nhiễm ra ngoài chơi.
Nghe cô gọi tên mình, Aimee thoát khỏi Lương Trạch Kỳ, chạy về phía cô.
Phải thừa nhận rằng, đối với động vật nhỏ, Ôn Nhiễm là người bé nào gặp cũng mến.
Lương Trạch Kỳ vừa thẳng lưng lên định chào Ôn Nhiễm, đã thấy Tạ Vân Lễ bước xuống cầu thang.
Đứng bên cạnh Ôn Nhiễm, trông anh vẫn điềm tĩnh, vóc dáng cao lớn mạnh mẽ. Dẫu không nói gì không làm gì, anh vẫn có thể khiến người ta cảm nhận được khát vọng bảo vệ Ôn Nhiễm mãnh liệt của mình.
Cứ như ai phát ra tín hiệu nhỏ không tốt với Ôn Nhiễm thôi, người đàn ông này sẽ lập tức xé bỏ lớp mặt nạ lịch thiệp điềm đạm, để lộ khía cạnh hung dữ nhất của mình, dù chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến người khác khiếp sợ.
Lương Trạch Kỳ hạ giọng xuống mấy mức: “Anh hai, chị dâu, chào buổi sáng ạ...”
Ôn Nhiễm ngại ngùng thoáng nhìn Tạ Vân Lễ, Tạ Vân Lễ ừ một tiếng, thuận miệng bảo: “Chị dâu của cậu chào cậu, thu xếp đi, chuẩn bị lên xe.”
“Được!” Lương Trạch Kỳ đáp: “Hôm nay để Aimee ở nhà với Ca Ca nhé, chúng ta xuất phát thôi.”
Suốt dọc đường, Lương Trạch Kỳ ngồi ở ghế phụ lái, Ôn Nhiễm và Tạ Vân Lễ ngồi hàng ghế sau. Lương Trạch Kỳ không dám hỏi trước mặt Ôn Nhiễm, bèn cúi đầu gõ cạch cạch gửi tin nhắn cho Tạ Vân Lễ.
Tạ Vân Lễ hơi mất kiên nhẫn liếc nhìn điện thoại, một tay anh ôm Ôn Nhiễm để cô dựa vào mình, một tay từ từ trả lời:
- Khiêu khích sinh sự, quấy rối trẻ con, nợ nần không trả, phá hoại cửa hàng, đủ cho gã ăn cơm tù vài năm.
Lương Trạch Kỳ trả lời hai từ: Vừa lắm!
Ngay sau đó, Tạ Vân Lễ gửi thêm cho anh ấy một đường link.
Lương Trạch Kỳ bấm vào xem, thì ra mọi hành vi của gã đã bị đăng lên mạng. Đặc biệt trong vụ cố tình lái xe máy cán chết động vật nhỏ, tình cờ gã đã mượn chiếc xe máy, trùng hợp sự việc bị chủ xe máy biết được.
Càng tuyệt vời hơn nữa, chủ xe máy là một người yêu động vật, đang nuôi bốn bé mèo nhỏ với bạn gái.
Gã đã bị anh trai chủ xe máy đánh một trận tơi tả, khiến gã phải nhập viện. Chủ xe máy chẳng hề thiếu tiền, ném một đống tiền thuốc rồi đi, cuối cùng cảnh sát cầm theo một loạt bằng chứng phạm tội đến bệnh viện bắt gã.
Lương Trạch Kỳ thầm mắng một tiếng “Đáng đời”.
Rồi anh ấy quay đầu nhìn hàng ghế sau.
Tạ Vân Lễ nhắm hờ mắt, một tay ôm vai Ôn Nhiễm, ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
Ôn Nhiễm sẽ không biết việc này, nhưng dần dà cô sẽ hiểu rõ, Tạ Vân Lễ sẵn sàng thực hiện tất cả mọi chuyện vì cô, không màng bất cứ điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro