Tang Thi Bưu Hãn, Nông Nữ Xuyên Qua Có Không Gian
Chương 14
2024-11-18 08:27:47
Lời này vừa thốt ra, mọi người đều sững sờ. Diệp Trường Đức tròn mắt, vẻ mặt đầy mơ hồ. Miêu thị thì ngẩng phắt đầu lên, không tin vào tai mình. Tam Lang và Thất Lang đưa mắt nhìn nhau, trong khi Diệp Vân, vốn đang lim dim, giờ đây tỉnh hẳn, vểnh tai nghe ngóng chuyện bát quái đầy thú vị này.
Diệp tộc trưởng thở dài, từ tốn kể lại:
“Ngươi có lẽ chưa biết. Khi còn nhỏ, gia đình nhị phòng đã đem ngươi quá kế (nhận làm con thừa tự). Cha ngươi qua đời sớm, để lại toàn bộ ruộng đất, gia sản cho ngươi. Khi ấy, Diệp Phúc Toàn – cha ngươi hiện tại – nói rằng ngươi còn nhỏ, một mình khó lòng tự sống, nên mới đưa ngươi về nuôi dưỡng. Khi ấy ngươi mới mười tuổi, chúng ta đều nghĩ rằng ngươi là con ruột của hắn, nên cũng không ngăn cản. Từ đó đến nay, ngươi luôn hiếu thuận với cha mẹ, chịu đựng sự bất công, chúng ta nhìn mà đau lòng nhưng không tiện nói gì. Nay ngươi đã hiểu ra, chúng ta cũng yên tâm rồi.”
Diệp tộc trưởng thở dốc, không nói thêm được nữa, đành chống quải trượng ngồi lặng, để một tộc lão khác tiếp lời.
Tộc lão kia liếc nhìn Diệp lão đầu, hừ lạnh một tiếng đầy khinh bỉ, rồi chậm rãi kể:
“Khi đó, ngươi chỉ mới năm tuổi. Nhị phòng đại gia chỉ có một đứa con trai, nhưng lại chết yểu, không còn người nối dõi. Không còn cách nào, đại gia mới nghĩ đến chuyện nhận con thừa tự trong tộc. Ông ấy đưa ra hai mươi lượng bạc, nhưng nhiều nhà dù thiếu thốn cũng không muốn cho đi con mình. Cha mẹ ngươi thì tham tiền, liền đem ngươi đi thử vận may. Kết quả, đại gia vừa gặp đã ưng ý ngay, lập tức nhận ngươi làm con thừa tự. Ngày hôm sau, công văn quá kế được lập, ngươi được chuyển hộ tịch về dưới danh nghĩa nhị phòng.
Vốn định ghi rõ ngươi là nhi tử, nhưng để cha mẹ ngươi giữ chút thể diện, nên viết là tôn tử. Nếu không có điều đó, e rằng giờ đây ngươi đã cùng thế hệ với cha mẹ ngươi rồi.”
Tộc lão kể đến đây, khẽ nhếch môi cười châm biếm. Những tộc lão khác cũng không nhịn được mà bật cười, ánh mắt đều nhìn Diệp lão đầu và Diệp lão thái thái với sự khinh thường. Hai người họ giờ đây xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.
Tộc lão tiếp tục:
“Sau này, ngươi cũng biết rồi. Khi ngươi mười tuổi, đại gia qua đời, để lại toàn bộ phòng ở và thổ địa cho ngươi – tổng cộng mười mẫu ruộng. Mấy năm qua, cha mẹ ngươi luôn tìm mọi cách để mua lại số đất đó, nhưng chúng ta, những lão nhân trong tộc, không đồng ý.
Lúc ngươi mười lăm tuổi bị bệnh nặng, cha mẹ ngươi nói không có tiền chữa trị, liền lấy lý do bán đất để cứu ngươi, chúng ta buộc phải đồng ý. Sau đó, khi ngươi cưới vợ, đến lúc tức phụ ngươi sinh con, họ lại bán thêm một mẫu nữa. Hiện giờ chỉ còn lại năm mẫu, nằm ở khu đất gần cổng thôn, nơi ngươi thường xuyên cày cấy. Một lát nữa, chúng ta sẽ đưa ngươi đi xem, tự mình kiểm chứng.”
Dứt lời, tộc lão nhìn Diệp Trường Đức, ánh mắt như đang chờ đợi phản ứng của hắn.
Diệp Trường Đức đứng sững, ánh mắt dại ra như vừa bị sét đánh ngang tai. Hắn quay đầu lại, nhìn chằm chằm Diệp lão đầu và Diệp lão thái thái. Hai người kia lúc này chỉ biết cúi đầu, ánh mắt đầy vẻ hổ thẹn và tức giận.
Giọng nói của Diệp Trường Đức nghẹn lại:
“Khó trách... Khó trách ta mới năm tuổi đã bị đưa đến ở bên gia gia. Khó trách lúc đó, các ngươi thấy đám ca ca đánh đập ta cũng chẳng thèm quan tâm, mặc kệ. Trước khi rời đi, các ngươi còn nói ta phải thay cha mẹ hiếu kính gia gia, hóa ra tất cả chỉ là vì ruộng đất...”
Hắn cười cay đắng, nước mắt như trực trào, giọng nói mang theo cả sự uất hận lẫn đau lòng.
“Nguyên lai, tất cả những lời giả nhân giả nghĩa của các ngươi, chỉ để đổi lấy mười mẫu ruộng đó...”
Lúc này, Diệp Vân – hay chính xác là linh hồn trong thân thể Ngũ Nha – từ xa nhìn cha mình. Diệp Trường Đức đứng đó, khuôn mặt trắng bệch như tro tàn, ánh mắt trống rỗng, không còn chút sức sống. Nàng nhận ra biểu cảm ấy – đây chính là biểu cảm của một người đã bị bẻ gãy hoàn toàn tinh thần, giống như những người nàng từng chứng kiến trong mạt thế.
Diệp tộc trưởng thở dài, từ tốn kể lại:
“Ngươi có lẽ chưa biết. Khi còn nhỏ, gia đình nhị phòng đã đem ngươi quá kế (nhận làm con thừa tự). Cha ngươi qua đời sớm, để lại toàn bộ ruộng đất, gia sản cho ngươi. Khi ấy, Diệp Phúc Toàn – cha ngươi hiện tại – nói rằng ngươi còn nhỏ, một mình khó lòng tự sống, nên mới đưa ngươi về nuôi dưỡng. Khi ấy ngươi mới mười tuổi, chúng ta đều nghĩ rằng ngươi là con ruột của hắn, nên cũng không ngăn cản. Từ đó đến nay, ngươi luôn hiếu thuận với cha mẹ, chịu đựng sự bất công, chúng ta nhìn mà đau lòng nhưng không tiện nói gì. Nay ngươi đã hiểu ra, chúng ta cũng yên tâm rồi.”
Diệp tộc trưởng thở dốc, không nói thêm được nữa, đành chống quải trượng ngồi lặng, để một tộc lão khác tiếp lời.
Tộc lão kia liếc nhìn Diệp lão đầu, hừ lạnh một tiếng đầy khinh bỉ, rồi chậm rãi kể:
“Khi đó, ngươi chỉ mới năm tuổi. Nhị phòng đại gia chỉ có một đứa con trai, nhưng lại chết yểu, không còn người nối dõi. Không còn cách nào, đại gia mới nghĩ đến chuyện nhận con thừa tự trong tộc. Ông ấy đưa ra hai mươi lượng bạc, nhưng nhiều nhà dù thiếu thốn cũng không muốn cho đi con mình. Cha mẹ ngươi thì tham tiền, liền đem ngươi đi thử vận may. Kết quả, đại gia vừa gặp đã ưng ý ngay, lập tức nhận ngươi làm con thừa tự. Ngày hôm sau, công văn quá kế được lập, ngươi được chuyển hộ tịch về dưới danh nghĩa nhị phòng.
Vốn định ghi rõ ngươi là nhi tử, nhưng để cha mẹ ngươi giữ chút thể diện, nên viết là tôn tử. Nếu không có điều đó, e rằng giờ đây ngươi đã cùng thế hệ với cha mẹ ngươi rồi.”
Tộc lão kể đến đây, khẽ nhếch môi cười châm biếm. Những tộc lão khác cũng không nhịn được mà bật cười, ánh mắt đều nhìn Diệp lão đầu và Diệp lão thái thái với sự khinh thường. Hai người họ giờ đây xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.
Tộc lão tiếp tục:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sau này, ngươi cũng biết rồi. Khi ngươi mười tuổi, đại gia qua đời, để lại toàn bộ phòng ở và thổ địa cho ngươi – tổng cộng mười mẫu ruộng. Mấy năm qua, cha mẹ ngươi luôn tìm mọi cách để mua lại số đất đó, nhưng chúng ta, những lão nhân trong tộc, không đồng ý.
Lúc ngươi mười lăm tuổi bị bệnh nặng, cha mẹ ngươi nói không có tiền chữa trị, liền lấy lý do bán đất để cứu ngươi, chúng ta buộc phải đồng ý. Sau đó, khi ngươi cưới vợ, đến lúc tức phụ ngươi sinh con, họ lại bán thêm một mẫu nữa. Hiện giờ chỉ còn lại năm mẫu, nằm ở khu đất gần cổng thôn, nơi ngươi thường xuyên cày cấy. Một lát nữa, chúng ta sẽ đưa ngươi đi xem, tự mình kiểm chứng.”
Dứt lời, tộc lão nhìn Diệp Trường Đức, ánh mắt như đang chờ đợi phản ứng của hắn.
Diệp Trường Đức đứng sững, ánh mắt dại ra như vừa bị sét đánh ngang tai. Hắn quay đầu lại, nhìn chằm chằm Diệp lão đầu và Diệp lão thái thái. Hai người kia lúc này chỉ biết cúi đầu, ánh mắt đầy vẻ hổ thẹn và tức giận.
Giọng nói của Diệp Trường Đức nghẹn lại:
“Khó trách... Khó trách ta mới năm tuổi đã bị đưa đến ở bên gia gia. Khó trách lúc đó, các ngươi thấy đám ca ca đánh đập ta cũng chẳng thèm quan tâm, mặc kệ. Trước khi rời đi, các ngươi còn nói ta phải thay cha mẹ hiếu kính gia gia, hóa ra tất cả chỉ là vì ruộng đất...”
Hắn cười cay đắng, nước mắt như trực trào, giọng nói mang theo cả sự uất hận lẫn đau lòng.
“Nguyên lai, tất cả những lời giả nhân giả nghĩa của các ngươi, chỉ để đổi lấy mười mẫu ruộng đó...”
Lúc này, Diệp Vân – hay chính xác là linh hồn trong thân thể Ngũ Nha – từ xa nhìn cha mình. Diệp Trường Đức đứng đó, khuôn mặt trắng bệch như tro tàn, ánh mắt trống rỗng, không còn chút sức sống. Nàng nhận ra biểu cảm ấy – đây chính là biểu cảm của một người đã bị bẻ gãy hoàn toàn tinh thần, giống như những người nàng từng chứng kiến trong mạt thế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro