Tang Thi Bưu Hãn, Nông Nữ Xuyên Qua Có Không Gian
Chương 17
2024-11-18 08:27:47
Lần đầu tiên gặp gia gia, là do Diệp lão thái thái dẫn hắn đi. Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy lão nhân, hắn đã thân thiết gọi một tiếng “gia gia”. Tiếng gọi ấy là do lão thái thái dạy trước, nhưng hắn vẫn nhớ rõ, ngay khi nghe hai chữ ấy, mắt của lão nhân đã đỏ hoe. Có lẽ, cũng chính vì tiếng gọi ấy mà gia gia quyết ý giữ hắn lại bên mình.
Từ ngày đó, hắn được ở trong ngôi nhà ngói lớn nhất nhì thôn Diệp gia, trong một căn phòng thuộc về riêng mình. Trong sân rộng lớn ấy, mỗi góc đều khắc ghi hình ảnh gia gia dạy hắn đọc sách, tập võ. Những kỷ niệm ấy, giờ đây hiện lên sống động như vừa mới hôm qua, nhưng những ngày vui thì ngắn chẳng tày gang. Chỉ vỏn vẹn năm năm, tất cả đã kết thúc.
Hắn nhớ ngày ấy, gia gia nằm trên giường, khuôn mặt nở nụ cười hiền từ, dặn dò hắn đi mời tộc trưởng tới. Diệp Trường Đức khi ấy, vẫn là một đứa trẻ ngây thơ, chẳng nghi ngờ gì mà vội vàng đi. Chỉ mười lăm phút sau quay lại, gia gia đã ra đi không một tiếng động. Chỉ còn tộc trưởng cầm theo một phong di thư, nước mắt không ngừng rơi, lo hậu sự cho lão nhân.
Hắn khi đó chỉ cảm thấy mơ hồ, thậm chí không nhớ rõ mình có khóc hay không. Người khác bảo làm gì, hắn liền làm theo như một cái bóng không hồn. Sau lễ thất tuần, Diệp lão thái thái khóc không kềm được, đến đón hắn về. Khi ấy, hắn nghĩ rằng lão thái thái yêu thương mình, liền khóc lóc theo bà về nhà. Nhưng giờ đây, hắn cũng chẳng rõ lúc đó mình khóc vì được về nhà hay vì thương tâm trước sự ra đi của gia gia.
Hắn nhớ rõ, năm đó Diệp lão thái thái mặt dày mày dạn muốn vào ở trong phòng của gia gia, nhưng bị Diệp tộc trưởng cự tuyệt. Chìa khóa của ngôi nhà ấy từ lâu đã được giao cho tộc trưởng giữ, suốt hai mươi năm không một ai đặt chân vào ở nữa.
Những ngày đầu trở lại Diệp gia, Trường Đức thường xuyên nhớ tới gia gia, nhưng chỉ dám giấu kín trong lòng, không dám nói ra. Hễ mở miệng nhắc đến, hắn sẽ bị đánh. Lâu dần, nỗi đau cũng thành thói quen mà quên đi, suốt bao nhiêu năm qua, hắn chỉ còn một lần đi thăm mộ gia gia, đó là ngày cưới Miêu thị.
Lúc bước đến trước cửa ngôi nhà cũ, Diệp Trường Đức nhận ra mặt mình đã ướt đẫm nước mắt. Miêu thị lo lắng nhìn hắn, còn Tam Lang và Thất Lang cũng không kìm được mà bật khóc. Chỉ có Diệp Vân vẫn ngồi yên, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, trông thật trầm mặc.
Diệp Trường Đức đặt cái rương xuống, dang tay ôm lấy hai đứa con trai, dịu dàng nói: “Muốn khóc thì cứ khóc đi, nơi này sẽ không có ai đánh các ngươi nữa!”
Diệp Vân bị kéo lại giữa vòng tay của Diệp Trường Đức và Tam Lang. Đôi cánh tay không rộng lớn của cha lúc này lại tựa như một tòa đại sơn, vững chãi, bảo bọc cả nhà.
Miêu thị đặt chiếc chăn lên trên rương, sau đó xoa đầu hai đứa nhỏ, dịu dàng dỗ: “Khóc đi… khóc đi…”
Tam Lang và Thất Lang cuối cùng cũng không nhịn nổi, cả nhà òa lên khóc thành một mảnh. May mắn thay, ngôi nhà này ở cách xa thôn, lại nằm khuất sau dãy núi lớn phía bắc, nên chẳng có ai nghe thấy tiếng khóc thê lương ấy.
Cơn khóc kéo dài một hồi lâu, sau đó dần lắng xuống. Thậm chí Diệp Vân, dù không hiểu hết nhưng cũng bị không khí cảm nhiễm mà rơi hai giọt nước mắt.
Thấy mọi người đều đỏ hoe mắt, Diệp Vân cất tiếng, cố xua tan bầu không khí u ám: “Hay là để ta kể chuyện cười cho mọi người nghe nhé!”
Tam Lang hớn hở đáp ngay: “Được a, được a!”
Diệp Vân hít một hơi, hào hứng kể: “Có một người khách đến mua rượu, hắn hỏi: ‘Nhà các ngươi rượu vì sao lại không có mùi rượu vậy?’ Gã sai vặt nghe xong liền đáp: ‘A, thực xin lỗi ngài, quên cho ngài… trộn lẫn rượu!’ Ha ha ha ha! Buồn cười không?”
“...”
“...”
Bầu không khí im lặng đến mức một con quạ đen bay qua, để lại vài dấu chấm than lơ lửng trên đầu mọi người.
Từ ngày đó, hắn được ở trong ngôi nhà ngói lớn nhất nhì thôn Diệp gia, trong một căn phòng thuộc về riêng mình. Trong sân rộng lớn ấy, mỗi góc đều khắc ghi hình ảnh gia gia dạy hắn đọc sách, tập võ. Những kỷ niệm ấy, giờ đây hiện lên sống động như vừa mới hôm qua, nhưng những ngày vui thì ngắn chẳng tày gang. Chỉ vỏn vẹn năm năm, tất cả đã kết thúc.
Hắn nhớ ngày ấy, gia gia nằm trên giường, khuôn mặt nở nụ cười hiền từ, dặn dò hắn đi mời tộc trưởng tới. Diệp Trường Đức khi ấy, vẫn là một đứa trẻ ngây thơ, chẳng nghi ngờ gì mà vội vàng đi. Chỉ mười lăm phút sau quay lại, gia gia đã ra đi không một tiếng động. Chỉ còn tộc trưởng cầm theo một phong di thư, nước mắt không ngừng rơi, lo hậu sự cho lão nhân.
Hắn khi đó chỉ cảm thấy mơ hồ, thậm chí không nhớ rõ mình có khóc hay không. Người khác bảo làm gì, hắn liền làm theo như một cái bóng không hồn. Sau lễ thất tuần, Diệp lão thái thái khóc không kềm được, đến đón hắn về. Khi ấy, hắn nghĩ rằng lão thái thái yêu thương mình, liền khóc lóc theo bà về nhà. Nhưng giờ đây, hắn cũng chẳng rõ lúc đó mình khóc vì được về nhà hay vì thương tâm trước sự ra đi của gia gia.
Hắn nhớ rõ, năm đó Diệp lão thái thái mặt dày mày dạn muốn vào ở trong phòng của gia gia, nhưng bị Diệp tộc trưởng cự tuyệt. Chìa khóa của ngôi nhà ấy từ lâu đã được giao cho tộc trưởng giữ, suốt hai mươi năm không một ai đặt chân vào ở nữa.
Những ngày đầu trở lại Diệp gia, Trường Đức thường xuyên nhớ tới gia gia, nhưng chỉ dám giấu kín trong lòng, không dám nói ra. Hễ mở miệng nhắc đến, hắn sẽ bị đánh. Lâu dần, nỗi đau cũng thành thói quen mà quên đi, suốt bao nhiêu năm qua, hắn chỉ còn một lần đi thăm mộ gia gia, đó là ngày cưới Miêu thị.
Lúc bước đến trước cửa ngôi nhà cũ, Diệp Trường Đức nhận ra mặt mình đã ướt đẫm nước mắt. Miêu thị lo lắng nhìn hắn, còn Tam Lang và Thất Lang cũng không kìm được mà bật khóc. Chỉ có Diệp Vân vẫn ngồi yên, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, trông thật trầm mặc.
Diệp Trường Đức đặt cái rương xuống, dang tay ôm lấy hai đứa con trai, dịu dàng nói: “Muốn khóc thì cứ khóc đi, nơi này sẽ không có ai đánh các ngươi nữa!”
Diệp Vân bị kéo lại giữa vòng tay của Diệp Trường Đức và Tam Lang. Đôi cánh tay không rộng lớn của cha lúc này lại tựa như một tòa đại sơn, vững chãi, bảo bọc cả nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Miêu thị đặt chiếc chăn lên trên rương, sau đó xoa đầu hai đứa nhỏ, dịu dàng dỗ: “Khóc đi… khóc đi…”
Tam Lang và Thất Lang cuối cùng cũng không nhịn nổi, cả nhà òa lên khóc thành một mảnh. May mắn thay, ngôi nhà này ở cách xa thôn, lại nằm khuất sau dãy núi lớn phía bắc, nên chẳng có ai nghe thấy tiếng khóc thê lương ấy.
Cơn khóc kéo dài một hồi lâu, sau đó dần lắng xuống. Thậm chí Diệp Vân, dù không hiểu hết nhưng cũng bị không khí cảm nhiễm mà rơi hai giọt nước mắt.
Thấy mọi người đều đỏ hoe mắt, Diệp Vân cất tiếng, cố xua tan bầu không khí u ám: “Hay là để ta kể chuyện cười cho mọi người nghe nhé!”
Tam Lang hớn hở đáp ngay: “Được a, được a!”
Diệp Vân hít một hơi, hào hứng kể: “Có một người khách đến mua rượu, hắn hỏi: ‘Nhà các ngươi rượu vì sao lại không có mùi rượu vậy?’ Gã sai vặt nghe xong liền đáp: ‘A, thực xin lỗi ngài, quên cho ngài… trộn lẫn rượu!’ Ha ha ha ha! Buồn cười không?”
“...”
“...”
Bầu không khí im lặng đến mức một con quạ đen bay qua, để lại vài dấu chấm than lơ lửng trên đầu mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro