Tang Thi Bưu Hãn, Nông Nữ Xuyên Qua Có Không Gian

Chương 24

2024-11-18 08:27:47

Nhưng nàng cũng là người biết phân biệt thân sơ. Đối với người nhà, nàng hết lòng bảo vệ, tin tưởng. Đối với kẻ thù, nàng không chút nương tay. Từ lúc đến thế giới này, nàng nhận định bốn người trong nhà là người thân, còn nhà Diệp lão đầu chính là kẻ thù không đội trời chung. Nay chúng lại dám khi dễ Tam Lang và Thất Lang, nàng không thể ngồi yên.

Diệp Vân hít một hơi, rồi giơ chân đạp thêm một cái nữa vào cánh cửa. Nhưng cánh cửa gỗ nhà cũ vẫn còn khá chắc chắn, chỉ hơi lung lay chứ chưa bật ra. Nàng bực mình, giọng nói trong trẻo nhưng đầy uy nghi quát lớn: “Mở cửa ra cho lão nương!”

Người nhỏ nhắn đứng chống nạnh trước cửa, tự xưng "lão nương" khiến ai nấy cũng phải bật cười. Hàng xóm xung quanh nghe tiếng ồn ào thì kéo nhau ra xem, chỉ chốc lát đã tụ tập hơn chục người.

Lý thẩm, hàng xóm sát vách, tiến lại gần Diệp Vân, hỏi:

"Ngũ Nha, chuyện gì thế này?"

Diệp Vân vẫn im lặng, sắc mặt lạnh tanh. Lúc này, Tam Lang thở hổn hển chạy tới, kéo tay nàng, khẩn khoản:

"Muội muội, thôi về đi. Ca ca không sao đâu."

Diệp Vân hất mạnh tay hắn, gạt sang một bên, rồi bước lên đạp một phát mạnh khiến bụi đất trên khung cửa rơi lả tả.

Bên trong, giọng lão thái thái hùng hổ vang lên:

"Đứa nào dám làm loạn ở nhà ta? Kim thị, Hà thị, Lữ thị, các ngươi chết hết cả rồi sao? Mau mở cửa, ta muốn xem hôm nay kẻ nào đến gây sự!"

Những người hàng xóm đứng xem khuyên nhủ:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Hài tử à, mau đi đi. Một lát nữa nãi nãi ngươi ra thì chẳng yên đâu."

Nhưng có vài phụ nữ lại khoanh tay, thích thú hóng chuyện:

"Ngũ Nha, ngươi cứ làm lớn đi, chúng ta ở đây đông như thế, xem bà ta dám làm gì ngươi!"

Diệp Vân chỉ lạnh nhạt liếc người kia một cái, không nói lời nào.

Tam Lang lại kéo tay nàng, giọng gấp gáp pha chút cay độc:

"Nghe lời ca ca đi. Ngoan, cùng ta về nhà. Đợi chúng ta lớn lên rồi báo thù sau cũng chưa muộn."

Tam Lang tuy còn nhỏ nhưng đã được Diệp Trường Đức dạy bảo đôi chút, trong lòng hắn đã ngấm lời thề "quân tử báo thù, mười năm chưa muộn". Nhưng Diệp Vân không phải kẻ thích chờ đợi. Tính nàng là có thù phải trả ngay, bằng không nuốt cơm cũng không trôi.

Nàng nghiến răng, điều động dị năng tụ lại trên chân, tung một cú đá mạnh mẽ.

"Phanh!"

Cả bụi đất bay mù mịt.

"Khụ khụ..."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Khụ khụ khụ..."

Phía trước, hàng xóm bị sặc bụi ho không ngừng. Phía sau, Hà thị bị hất ngã lăn ra đất, mặt mũi đầy bùn. Kim thị và Lữ thị cũng không khá hơn, vẻ mặt lấm lem, chật vật vô cùng.

Diệp Vân dứt khoát bước vào nhà, thẳng chân đạp lên tấm ván gỗ trên người Hà thị. Vai nàng khiêng một con dao chẻ củi lớn, cao gần bằng thân người nàng, ánh mắt lạnh băng đảo qua trong phòng. Không thấy bọn trẻ con đâu, nàng trầm giọng quát:

"Diệp Nhị Lang, Diệp Tứ Lang đâu rồi?"

Lão thái thái trong nhà bị cú đạp cửa vừa nãy dọa cho run rẩy, giờ nhìn thấy chỉ có mình Diệp Vân mà lại tức đến đỏ bừng mặt. Bà chỉ tay vào nàng, lớn tiếng mắng:

"Đồ con hoang! Nhà này là chỗ để ngươi làm càn sao? Cút ngay cho ta! Cả cái nhà các ngươi đều là lũ quỷ nghèo hèn, đoản mệnh, vô phúc, vô lễ..."

Diệp Vân chẳng buồn nghe mắng. Nàng vung tay, con dao chẻ củi xoay một vòng, lao vụt qua bên hông lão thái thái. Một đường xé toạc chiếc áo rộng thùng thình của bà, nhưng không hề làm xước da thịt.

Ánh mắt nàng lạnh băng, giọng nói như băng giá cắt da:

"Ngươi dám mắng thêm một câu nữa, con dao này của ta sẽ lấy mạng ngươi."

Ánh mắt sắc bén từng trải qua mạt thế của Diệp Vân khiến lão thái thái kinh hãi. Bà ta ngã ngửa ra đất, hai mắt trợn trắng, ngất lịm tại chỗ. Mùi khai nồng từ bà ta xộc lên, khiến không khí trong nhà thêm phần khó chịu.

Diệp Vân bước tới, một chân đá bay tấm ván đang đè trên người Hà thị, rồi túm lấy cổ áo bà ta, nhấc lên như nhấc một con gà nhỏ. Giọng nàng lạnh như băng:

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tang Thi Bưu Hãn, Nông Nữ Xuyên Qua Có Không Gian

Số ký tự: 0