Tang Thi Bưu Hãn, Nông Nữ Xuyên Qua Có Không Gian
Chương 48
2024-11-18 08:27:47
Tiếng quát của Diệp Trường Tổ vang lên, sắc mặt Diệp Trường Đức liền trở nên khó coi. Miêu thị không tự chủ được mà run rẩy.
Diệp Vân đứng bên cạnh, gương mặt thoáng hiện nét quái dị. Trong lòng nàng bỗng xuất hiện một chút sợ hãi, cảm giác này không phải của nàng, mà là từ ký ức của Ngũ Nha – chủ nhân thân xác nàng đang sống.
Diệp Trường Đức đứng lên định ra mở cửa, nhưng Diệp Vân liền chặn lại:
“Cha, ngươi có nghĩ kỹ chưa? Một khi mở cánh cửa này, chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Cha…” Thất Lang thút thít, giọng nghẹn ngào, mang theo tiếng khóc:
“Họ tới là để cướp, giống như lần trước… Nương vì để lại cho con một miếng trứng gà mà bị Diệp lão thái thái đánh đến hộc máu, tam ca vì bảo vệ nương cũng bị đá tới mấy cái…”
Bên ngoài, tiếng đập cửa ầm ầm vang lên không dứt.
“Phanh! Phanh! Phanh! Lão Tứ! Mau mở cửa! Cha mẹ đến thăm các ngươi đây!”
Những thôn dân xung quanh đứng xem bàn tán xôn xao:
“Nhà Diệp Phúc Toàn kéo đến xét nhà đấy, ta thấy hôm nay Trường Đức thảm rồi.”
“Thảm nhất vẫn là Miêu thị, lần này e rằng mất nửa cái mạng.”
“…”
Bên trong, Diệp Vân không chờ thêm, đứng dậy bước ra ngoài. Nàng giữ chặt cửa từ phía ngoài, chốt lại thật kỹ. Gương mặt lạnh lẽo, nàng thầm nhủ mình tới đây là để sống yên ổn, không phải ngày ngày tranh chấp với cái đám người vô lý này. Nhưng hôm nay, nếu không dạy cho họ một bài học, thì những ngày sau sẽ chẳng được bình yên.
Diệp Trường Đức và Miêu thị kinh hoảng, nhảy dựng lên. Hai người đập cửa liên hồi, kêu lên:
“Ngũ Nha! Ngũ Nha! Mau mở cửa cho cha mẹ ra! Một mình con sao mà xoay sở được! Cha sẽ ra nói chuyện với họ!”
Diệp Vân khẽ nhếch môi cười lạnh:
“Cha, ngươi nghĩ có thể nói chuyện rõ ràng với loại người này sao? Con cứ nghĩ lần trước họ sẽ biết rút kinh nghiệm, hóa ra là chưa đủ đau. Nếu không cho họ thấy máu, họ mãi mãi coi nhà chúng ta là miếng mồi dễ nuốt!”
“Ngũ Nha! Không được làm vậy! Con mà làm họ bị thương, sau này trong thôn nhà chúng ta còn sống thế nào? Dù sao đó cũng là bà nội con, Ngũ Nha, nghe lời, để cha ra ngoài.”
Diệp Vân không trả lời. Nàng đi thẳng vào nhà, lấy ra con dao phay duy nhất còn sót lại.
“Bang! Bang! Ngũ Nha…” Miêu thị nghe tiếng dao, giọng nói càng run rẩy, nhưng không phải vì sợ nhà cũ mà là sợ cho con gái mình. Dẫu con bé có mạnh mẽ đến đâu thì chung quy cũng chỉ mới năm tuổi, làm sao có thể đối đầu với một đám người lớn như thế.
Miêu thị gấp gáp quay sang Diệp Trường Đức, giọng đầy hoảng hốt:
“Nó là con nít, một mình sao mà chống được? Mau phá cửa đi! Không thể để Ngũ Nha một mình đối đầu với họ!”
Diệp Trường Đức nghe vậy liền hốt hoảng, gật đầu đáp. Ông lập tức lao vào phá cửa. Nhưng cửa này chốt từ ngoài vào trong, bên ngoài còn có khung chặn thấp, đập mãi mà không hề suy chuyển.
Tam Lang nhìn thấy cha cố sức phá cửa cũng lập tức lao tới giúp, nước mắt lăn dài trên má. Trong đầu hắn hiện lên cảnh Ngũ Nha bị đánh đến máu chảy khắp đầu ngày hôm đó. Thất Lang đứng bên cạnh thì không ngừng gào khóc, còn Miêu thị chỉ biết ôm chặt lấy đứa nhỏ, cùng nhau khóc ròng trong nỗi bất lực.
Diệp Vân mở cửa, vừa nháy mắt, cả đám người nhà cũ đã hùng hổ muốn xông vào. Nhưng nàng chỉ nhấc cây dao phay lên, giọng lạnh như băng:
“Không sợ chết thì cứ bước tới!”
Diệp Trường Tổ là người đứng gần nhất, suýt nữa đã lao vào mũi dao. Hắn hoảng hốt, lùi liền mấy bước, mặt trắng bệch.
Diệp Vân chậm rãi quay người, đóng cửa lại thật chặt. Nàng nhìn về phía những thôn dân đang tụ lại xem náo nhiệt, cất cao giọng nói:
“Các vị thúc bá, thím cô, đại gia hôm nay đều làm chứng giúp ta, nhớ kỹ từ đầu đến cuối, nhìn cho rõ ràng!”
Thôn dân hai mặt nhìn nhau, không rõ nàng định làm gì.
Diệp Vân không giải thích thêm, quay sang nhìn đám người nhà cũ, giọng điệu mỉa mai:
Diệp Vân đứng bên cạnh, gương mặt thoáng hiện nét quái dị. Trong lòng nàng bỗng xuất hiện một chút sợ hãi, cảm giác này không phải của nàng, mà là từ ký ức của Ngũ Nha – chủ nhân thân xác nàng đang sống.
Diệp Trường Đức đứng lên định ra mở cửa, nhưng Diệp Vân liền chặn lại:
“Cha, ngươi có nghĩ kỹ chưa? Một khi mở cánh cửa này, chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Cha…” Thất Lang thút thít, giọng nghẹn ngào, mang theo tiếng khóc:
“Họ tới là để cướp, giống như lần trước… Nương vì để lại cho con một miếng trứng gà mà bị Diệp lão thái thái đánh đến hộc máu, tam ca vì bảo vệ nương cũng bị đá tới mấy cái…”
Bên ngoài, tiếng đập cửa ầm ầm vang lên không dứt.
“Phanh! Phanh! Phanh! Lão Tứ! Mau mở cửa! Cha mẹ đến thăm các ngươi đây!”
Những thôn dân xung quanh đứng xem bàn tán xôn xao:
“Nhà Diệp Phúc Toàn kéo đến xét nhà đấy, ta thấy hôm nay Trường Đức thảm rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thảm nhất vẫn là Miêu thị, lần này e rằng mất nửa cái mạng.”
“…”
Bên trong, Diệp Vân không chờ thêm, đứng dậy bước ra ngoài. Nàng giữ chặt cửa từ phía ngoài, chốt lại thật kỹ. Gương mặt lạnh lẽo, nàng thầm nhủ mình tới đây là để sống yên ổn, không phải ngày ngày tranh chấp với cái đám người vô lý này. Nhưng hôm nay, nếu không dạy cho họ một bài học, thì những ngày sau sẽ chẳng được bình yên.
Diệp Trường Đức và Miêu thị kinh hoảng, nhảy dựng lên. Hai người đập cửa liên hồi, kêu lên:
“Ngũ Nha! Ngũ Nha! Mau mở cửa cho cha mẹ ra! Một mình con sao mà xoay sở được! Cha sẽ ra nói chuyện với họ!”
Diệp Vân khẽ nhếch môi cười lạnh:
“Cha, ngươi nghĩ có thể nói chuyện rõ ràng với loại người này sao? Con cứ nghĩ lần trước họ sẽ biết rút kinh nghiệm, hóa ra là chưa đủ đau. Nếu không cho họ thấy máu, họ mãi mãi coi nhà chúng ta là miếng mồi dễ nuốt!”
“Ngũ Nha! Không được làm vậy! Con mà làm họ bị thương, sau này trong thôn nhà chúng ta còn sống thế nào? Dù sao đó cũng là bà nội con, Ngũ Nha, nghe lời, để cha ra ngoài.”
Diệp Vân không trả lời. Nàng đi thẳng vào nhà, lấy ra con dao phay duy nhất còn sót lại.
“Bang! Bang! Ngũ Nha…” Miêu thị nghe tiếng dao, giọng nói càng run rẩy, nhưng không phải vì sợ nhà cũ mà là sợ cho con gái mình. Dẫu con bé có mạnh mẽ đến đâu thì chung quy cũng chỉ mới năm tuổi, làm sao có thể đối đầu với một đám người lớn như thế.
Miêu thị gấp gáp quay sang Diệp Trường Đức, giọng đầy hoảng hốt:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nó là con nít, một mình sao mà chống được? Mau phá cửa đi! Không thể để Ngũ Nha một mình đối đầu với họ!”
Diệp Trường Đức nghe vậy liền hốt hoảng, gật đầu đáp. Ông lập tức lao vào phá cửa. Nhưng cửa này chốt từ ngoài vào trong, bên ngoài còn có khung chặn thấp, đập mãi mà không hề suy chuyển.
Tam Lang nhìn thấy cha cố sức phá cửa cũng lập tức lao tới giúp, nước mắt lăn dài trên má. Trong đầu hắn hiện lên cảnh Ngũ Nha bị đánh đến máu chảy khắp đầu ngày hôm đó. Thất Lang đứng bên cạnh thì không ngừng gào khóc, còn Miêu thị chỉ biết ôm chặt lấy đứa nhỏ, cùng nhau khóc ròng trong nỗi bất lực.
Diệp Vân mở cửa, vừa nháy mắt, cả đám người nhà cũ đã hùng hổ muốn xông vào. Nhưng nàng chỉ nhấc cây dao phay lên, giọng lạnh như băng:
“Không sợ chết thì cứ bước tới!”
Diệp Trường Tổ là người đứng gần nhất, suýt nữa đã lao vào mũi dao. Hắn hoảng hốt, lùi liền mấy bước, mặt trắng bệch.
Diệp Vân chậm rãi quay người, đóng cửa lại thật chặt. Nàng nhìn về phía những thôn dân đang tụ lại xem náo nhiệt, cất cao giọng nói:
“Các vị thúc bá, thím cô, đại gia hôm nay đều làm chứng giúp ta, nhớ kỹ từ đầu đến cuối, nhìn cho rõ ràng!”
Thôn dân hai mặt nhìn nhau, không rõ nàng định làm gì.
Diệp Vân không giải thích thêm, quay sang nhìn đám người nhà cũ, giọng điệu mỉa mai:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro