Chương 13
2024-12-29 17:28:25
Bà kéo tôi vào trong nhà, lột sạch quần áo, nhảy dựng lên hỏi tôi đã giấu sợi dây chuyền vàng ở đâu.
Bà vừa khóc vừa trách móc:
“Nhà nuôi ba đứa đi học, sao con lại ích kỷ như thế này chứ?”
Tôi nhấn mạnh:
“Là hai đứa, con không cần mẹ nuôi.”
Mẹ tôi lập tức bị chạm nọc:
“Đồ vô ơn, nhất định phải phân chia rõ ràng với cha mẹ sao?”
Bà không làm gì được tôi. Dọa dẫm, tôi không sợ; đánh đập, tôi không quan tâm; muốn giết, tôi chìa cổ ra cho bà giết.
Thực ra, hoàn cảnh trong nhà đúng như bà nói, không còn dư dả.
Mấy năm trước vì chữa bệnh cho cha tôi mà tiêu sạch tiền, Kiến Quân đi học, năm nay lại thêm Phúc Bảo.
Nhưng cũng chưa đến mức không sống nổi.
Phúc Bảo vẫn có mấy bộ quần áo mới mỗi năm, chiếc áo vàng nhạt càng làm nổi bật làn da trắng trẻo của nó.
So với chiếc áo bạc màu, vá chằng vá đụp của tôi đã mặc suốt bảy, tám năm, cùng khuôn mặt rám nắng vì gió sương, chẳng trách người làng bảo chúng tôi trông không giống chị em cùng mẹ sinh ra.
Năm ấy, tôi càng bị lạnh nhạt hơn.
Bà nội dẫn Kiến Quân, cha mẹ dẫn Phúc Bảo đi thăm họ hàng, chỉ có tôi ở nhà một mình.
Tôi không nản lòng, lôi hai cuốn sách cô Trần để lại, nằm trên giường đọc.
Phần lớn sách cô ấy tôi đều để ở trường, vì sợ Phúc Bảo bất chợt nhớ ra rồi đốt hết của tôi.
Thoắt cái đã đến kỳ thi lên cấp ba.
17
Sợi dây chuyền vàng tôi nhặt được năm đó, lập tức được gửi về trấn, chuyển đến cho cô Trần.
Cô ấy là người chính trực, quang minh lỗi lạc, chắc chắn không tham chút đồ của tôi.
Sau này, cứ vài tháng cô ấy lại gửi cho tôi một khoản tiền, giúp tôi có một cuộc sống cấp hai khá sung túc.
Sự thông minh của Phúc Bảo dừng lại ở lớp bốn.
Sau đó nó không theo kịp tiến độ bài giảng của giáo viên, thứ hạng trong lớp tuột dốc không phanh.
Các giáo viên đều tiếc nuối nói rằng nó giống như một ngôi sao chợt lóe rồi vụt tắt.
Phúc Bảo ủ rũ vài ngày, lẩm bẩm:
“Em là nữ chính phúc tinh, không thông minh cũng là chuyện bình thường.”
Sau đó, nó nhanh chóng lấy lại tinh thần, tiếp tục chạy nhảy khắp làng, hưởng thụ những lời khen ngợi yêu thích của mọi người.
Bà nội chỉ vào đầu mình, hỏi tôi:
“Con bé có phải bị vấn đề gì ở đây không?”
Ngày tôi thi đỗ cấp ba, cả nhà mới biết thành tích học tập của tôi ở trường.
Toàn thị trấn, tôi xếp hạng nhất.
Mẹ tôi không ngờ tới, nhưng chỉ một thoáng đã tìm được lý do:
“Chắc chắn là nhờ phúc của Phúc Bảo.”
Ngọn lửa giận dữ mà tôi kìm nén suốt hai kiếp, đột nhiên bùng lên.
“Đây là kết quả từ sự nỗ lực của con! Tại sao lại thành công lao của nó? Mẹ, những cố gắng và sự chăm chỉ của con, mẹ không hề nhìn thấy sao?”
Chỉ vì một chữ “phúc”, mà bao nhiêu niềm vui lớn nhỏ trong đời tôi đều bị coi là do Phúc Bảo ban cho.
Nếu không phải mẹ tôi mất sớm, tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng việc con dâu sinh cháu trai cũng sẽ bị bà nói là nhờ phúc của Phúc Bảo.
Mẹ tôi thấy tôi hiếm khi nổi giận, ngẩng đầu lên kinh ngạc:
“Nhưng trước đây con đâu có học giỏi như vậy.”
Tôi không trả lời bà nữa.
Tôi không có cách nào đánh thức một người giả vờ ngủ, trừ khi họ tự muốn tỉnh dậy.
Mẹ tôi không muốn tỉnh, bà vẫn đắm chìm trong giấc mộng đẹp mà Phúc Bảo vẽ ra cho bà.
Đặc biệt là sau khi thông qua Phúc Bảo, bà kiếm được chút lợi lộc, loại chấp niệm này càng lên đến đỉnh điểm.
Khi tôi bước ra khỏi cửa, cha tôi vừa lúc đi vào.
Ông uống quá chén, khuôn mặt đỏ bừng như nhuốm màu cao nguyên, đôi mắt đầy tơ máu.
“Phúc của nhà mình đến rồi.”
Đấy, lại thêm một người giả vờ ngủ.
18
Lên cấp ba phải ở nội trú, mẹ tôi tháo hai chiếc chăn cũ, mang đến nhà người trong làng chuyên làm bông để đánh thành chăn mới, mềm mại và ấm áp.
Bà còn lục tìm những mảnh vải vụn, khâu ghép lại thành một chiếc đệm nhỏ.
“Con gái lớn rồi, những thứ này sắp phải dùng đến.”
Vì lao động quá sức, kỳ kinh nguyệt đầu tiên của tôi đến muộn hơn so với kiếp trước.
Mẹ tôi cẩn thận dạy tôi, lúc đến tháng phải làm gì, dặn tôi đừng sợ.
Trái tim tôi như bị ai đó bóp chặt rồi ném mạnh xuống đất, cảm giác đau đớn lặp đi lặp lại khiến tôi thấy khó thở.
Tôi nhớ lại kiếp trước, chỉ vì mấy lời của Phúc Bảo mà cha tôi không cho tôi về nhà mẹ đẻ.
Vài năm sau, khi Phúc Bảo thi đỗ đại học, họ lại nhờ người mang thư đến gọi tôi về.
Lúc tôi đi, mẹ nhét vào tay tôi năm mươi đồng.
Bà mắt đỏ hoe, trách móc tôi:
“Cha con không cho về, con thật sự không về sao? Con là khúc ruột rơi ra từ thân thể mẹ, làm sao mẹ không thương con được?”
Bà khóc, tôi cũng khóc, đẩy lại tiền vào lòng bà.
Bà vừa khóc vừa trách móc:
“Nhà nuôi ba đứa đi học, sao con lại ích kỷ như thế này chứ?”
Tôi nhấn mạnh:
“Là hai đứa, con không cần mẹ nuôi.”
Mẹ tôi lập tức bị chạm nọc:
“Đồ vô ơn, nhất định phải phân chia rõ ràng với cha mẹ sao?”
Bà không làm gì được tôi. Dọa dẫm, tôi không sợ; đánh đập, tôi không quan tâm; muốn giết, tôi chìa cổ ra cho bà giết.
Thực ra, hoàn cảnh trong nhà đúng như bà nói, không còn dư dả.
Mấy năm trước vì chữa bệnh cho cha tôi mà tiêu sạch tiền, Kiến Quân đi học, năm nay lại thêm Phúc Bảo.
Nhưng cũng chưa đến mức không sống nổi.
Phúc Bảo vẫn có mấy bộ quần áo mới mỗi năm, chiếc áo vàng nhạt càng làm nổi bật làn da trắng trẻo của nó.
So với chiếc áo bạc màu, vá chằng vá đụp của tôi đã mặc suốt bảy, tám năm, cùng khuôn mặt rám nắng vì gió sương, chẳng trách người làng bảo chúng tôi trông không giống chị em cùng mẹ sinh ra.
Năm ấy, tôi càng bị lạnh nhạt hơn.
Bà nội dẫn Kiến Quân, cha mẹ dẫn Phúc Bảo đi thăm họ hàng, chỉ có tôi ở nhà một mình.
Tôi không nản lòng, lôi hai cuốn sách cô Trần để lại, nằm trên giường đọc.
Phần lớn sách cô ấy tôi đều để ở trường, vì sợ Phúc Bảo bất chợt nhớ ra rồi đốt hết của tôi.
Thoắt cái đã đến kỳ thi lên cấp ba.
17
Sợi dây chuyền vàng tôi nhặt được năm đó, lập tức được gửi về trấn, chuyển đến cho cô Trần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ấy là người chính trực, quang minh lỗi lạc, chắc chắn không tham chút đồ của tôi.
Sau này, cứ vài tháng cô ấy lại gửi cho tôi một khoản tiền, giúp tôi có một cuộc sống cấp hai khá sung túc.
Sự thông minh của Phúc Bảo dừng lại ở lớp bốn.
Sau đó nó không theo kịp tiến độ bài giảng của giáo viên, thứ hạng trong lớp tuột dốc không phanh.
Các giáo viên đều tiếc nuối nói rằng nó giống như một ngôi sao chợt lóe rồi vụt tắt.
Phúc Bảo ủ rũ vài ngày, lẩm bẩm:
“Em là nữ chính phúc tinh, không thông minh cũng là chuyện bình thường.”
Sau đó, nó nhanh chóng lấy lại tinh thần, tiếp tục chạy nhảy khắp làng, hưởng thụ những lời khen ngợi yêu thích của mọi người.
Bà nội chỉ vào đầu mình, hỏi tôi:
“Con bé có phải bị vấn đề gì ở đây không?”
Ngày tôi thi đỗ cấp ba, cả nhà mới biết thành tích học tập của tôi ở trường.
Toàn thị trấn, tôi xếp hạng nhất.
Mẹ tôi không ngờ tới, nhưng chỉ một thoáng đã tìm được lý do:
“Chắc chắn là nhờ phúc của Phúc Bảo.”
Ngọn lửa giận dữ mà tôi kìm nén suốt hai kiếp, đột nhiên bùng lên.
“Đây là kết quả từ sự nỗ lực của con! Tại sao lại thành công lao của nó? Mẹ, những cố gắng và sự chăm chỉ của con, mẹ không hề nhìn thấy sao?”
Chỉ vì một chữ “phúc”, mà bao nhiêu niềm vui lớn nhỏ trong đời tôi đều bị coi là do Phúc Bảo ban cho.
Nếu không phải mẹ tôi mất sớm, tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng việc con dâu sinh cháu trai cũng sẽ bị bà nói là nhờ phúc của Phúc Bảo.
Mẹ tôi thấy tôi hiếm khi nổi giận, ngẩng đầu lên kinh ngạc:
“Nhưng trước đây con đâu có học giỏi như vậy.”
Tôi không trả lời bà nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi không có cách nào đánh thức một người giả vờ ngủ, trừ khi họ tự muốn tỉnh dậy.
Mẹ tôi không muốn tỉnh, bà vẫn đắm chìm trong giấc mộng đẹp mà Phúc Bảo vẽ ra cho bà.
Đặc biệt là sau khi thông qua Phúc Bảo, bà kiếm được chút lợi lộc, loại chấp niệm này càng lên đến đỉnh điểm.
Khi tôi bước ra khỏi cửa, cha tôi vừa lúc đi vào.
Ông uống quá chén, khuôn mặt đỏ bừng như nhuốm màu cao nguyên, đôi mắt đầy tơ máu.
“Phúc của nhà mình đến rồi.”
Đấy, lại thêm một người giả vờ ngủ.
18
Lên cấp ba phải ở nội trú, mẹ tôi tháo hai chiếc chăn cũ, mang đến nhà người trong làng chuyên làm bông để đánh thành chăn mới, mềm mại và ấm áp.
Bà còn lục tìm những mảnh vải vụn, khâu ghép lại thành một chiếc đệm nhỏ.
“Con gái lớn rồi, những thứ này sắp phải dùng đến.”
Vì lao động quá sức, kỳ kinh nguyệt đầu tiên của tôi đến muộn hơn so với kiếp trước.
Mẹ tôi cẩn thận dạy tôi, lúc đến tháng phải làm gì, dặn tôi đừng sợ.
Trái tim tôi như bị ai đó bóp chặt rồi ném mạnh xuống đất, cảm giác đau đớn lặp đi lặp lại khiến tôi thấy khó thở.
Tôi nhớ lại kiếp trước, chỉ vì mấy lời của Phúc Bảo mà cha tôi không cho tôi về nhà mẹ đẻ.
Vài năm sau, khi Phúc Bảo thi đỗ đại học, họ lại nhờ người mang thư đến gọi tôi về.
Lúc tôi đi, mẹ nhét vào tay tôi năm mươi đồng.
Bà mắt đỏ hoe, trách móc tôi:
“Cha con không cho về, con thật sự không về sao? Con là khúc ruột rơi ra từ thân thể mẹ, làm sao mẹ không thương con được?”
Bà khóc, tôi cũng khóc, đẩy lại tiền vào lòng bà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro