Chương 2
2024-12-29 17:28:25
Trong làng, con gái không được yêu quý, nhưng em gái tôi lại là ngoại lệ.
Chỉ vì khi mang thai em, thần tiên trong mơ đã báo mộng cho cha mẹ tôi rằng một cô gái phúc tinh sẽ hạ sinh trong nhà.
Từ đó về sau, mọi chuyện tốt đẹp trong nhà đều gắn liền với em gái.
Tôi nhặt được trứng gà rừng, mẹ nói đó là phúc khí của em gái mang đến.
Tôi cứu mẹ của lãnh đạo suýt c.h.ế.t đuối, mẹ tôi nói đó là phúc khí của em gái.
Thậm chí sau này tôi sinh con trai, mẹ tôi cũng nói đó là phúc khí của em gái, giúp tôi một lần là sinh được quý tử.
Mẹ nói cả đời tôi đều hưởng phúc nhờ em gái, cả đời này tôi nợ em ấy một ân tình.
Trên bàn ăn, cha tôi vui vẻ rót một chén rượu nhỏ.
Ông nói với bà nội:
“Thấy chưa, con đã nói là phúc tinh mà. Con sông khô cạn sắp hết nước, con gái con vừa sinh ra thì trời mưa ngay.”
Bà nội nhét nửa cái màn thầu trong tay tôi vào tay em trai:
“Một đứa con gái thì có phúc khí gì chứ. Vẫn là cháu trai lớn của tôi giỏi hơn, lần này thi được hơn bốn mươi điểm đấy.”
Em trai tôi tám tuổi, học lớp một, thành tích đứng chót lớp.
Mẹ tôi ở trong nhà lo lắng hét lên:
“Phúc Bảo sao không chịu b.ú sữa thế này?”
Cái tên này, cha tôi đã đặt sẵn từ khi em còn chưa ra đời.
Mẹ ôm Phúc Bảo vào lòng, cố nhét núm v.ú vào miệng em nhưng không được, sốt ruột đến mức sắp khóc.
Bà nội bón cho em một ngụm cháo loãng, Phúc Bảo mút mát uống ngon lành.
“Ôi trời, con bé này đúng là đồ vô tích sự, không uống càng tốt, để dành cho cháu trai tôi. Sau này, con vắt sữa để cho Kiến Quân uống.”
Kiến Quân chính là em trai tôi, cao hơn tôi cả một cái đầu.
Cha tôi không nỡ để cô con gái phúc tinh uống cháo loãng, nên nhờ chú Lưu ở đội vận chuyển mua sữa bột về, Phúc Bảo uống càng hăng say hơn.
Mẹ tôi khen em đúng là có số hưởng, cái gì đắt tiền là được ăn cái đó.
Sữa bột quá đắt, một gói tám đồng, trong khi công điểm cả năm của nhà tôi, đến cuối năm cũng chỉ được chia hơn một trăm đồng.
Vậy nên cha mẹ quyết định không cho tôi đi học nữa.
“Phúc Bảo cần uống sữa bột, chi tiêu lớn quá, Đại Nha ở nhà phụ giúp, sang năm nuôi một con lợn, cuộc sống sẽ đỡ hơn một chút.”
03
Tôi cúi đầu, như thể trở lại kiếp trước.
Cha mẹ yêu chiều vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Phúc Bảo, mặc tôi khóc lóc thế nào cũng không cho tôi đến trường nữa.
Họ nói:
“Con gái học hành thì được cái gì, chỉ tổ học thành thói hoang.”
Nhưng khi Phúc Bảo lớn lên, họ thắt lưng buộc bụng cũng phải đưa em vào thành phố học, nói rằng thầy cô ở thành phố dạy tốt, sau này mới có tương lai.
Thấy tôi không đáp, cha mẹ cố nén giận dỗ dành tôi:
“Phúc Bảo có phúc khí, con ở nhà chăm sóc em, sau này hưởng phúc cùng em, cha mẹ sẽ không hại con.”
Tôi nói:
“Con không cần hưởng phúc của em, chỉ cần được đi học là đủ.”
Cha mẹ sa sầm mặt, mắng tôi là đồ bất hiếu:
“Nhà mình khó khăn thế này, con chỉ biết nghĩ cho bản thân. Con đi học thì còn tiền đâu mua sữa bột cho em, con muốn em c.h.ế.t đói à?”
Nhắc đến chữ “chết,” mẹ liền tự tát hai cái vào mặt mình, nhổ nước bọt một tiếng.
Đi học một năm chỉ hết bốn đồng, còn cặp sách mới của em trai năm đồng, hộp bút hai đồng, kem dưỡng tuyết hoa của mẹ hai đồng, t.h.u.ố.c lá khô của cha lên đến hơn mười đồng một năm.
Cha đỏ mặt tía tai, đá mạnh vào bụng tôi một cái.
“Mày còn dám tính toán với tao à? Tao nói không được đi là không được đi! Ngày mai đi cắt cỏ cho lợn, không kiếm nổi hai công điểm thì tao sẽ tát cho mày một trận.”
Tôi biết, nếu nghe lời cha, đời tôi sẽ giống như kiếp trước.
Cắt cỏ, nuôi lợn, đến mười mấy tuổi thì ra đồng, và dưới sự chọn lựa của em gái Phúc Bảo, tôi sẽ gả cho Trường Quý, người mổ lợn.
Cả đời nỗ lực, rồi bị chồng con ghét bỏ.
Tôi rùng mình, lần đầu tiên dám nhìn thẳng vào cha mà nói:
“Nếu cha không cho con đi học, con sẽ lên công xã tố cáo cha mê tín dị đoan. Chính tại phòng của bà nội, con thấy cha cúng bái thần thánh.”
“Cha cũng đừng mong vứt bỏ tượng thần đi, ai cũng biết em gái tên là Phúc Bảo, con sẽ nói với ủy ban cải cách rằng em là thần tiên chuyển thế nên cha mới đặt tên này.”
Cha tôi tức đến mức run rẩy.
Hai cái tát làm tôi ngã xuống đất.
“Con cái bất hiếu, lẽ ra tao phải bóp c.h.ế.t mày ngay khi mày vừa sinh ra!”
Tôi không sợ cha đánh mắng, chỉ sợ không được đi học.
Ông sợ bị tố cáo, càng sợ phúc khí của Phúc Bảo bị người khác biết đến.
Cứ như vậy, tôi giữ được cơ hội đi học.
Nhưng trong lòng cha mẹ tôi tích tụ một cơn giận, họ kể với người trong làng rằng tôi bất hiếu đến mức nào, ở nhà cãi lời cha mẹ ra sao, trong khi Phúc Bảo lại ngoan ngoãn và hiếu thảo biết bao.
Tôi thực sự không hiểu, Phúc Bảo còn chưa đầy một tuổi, làm sao cha mẹ tôi có thể nhìn ra được em ngoan ngoãn hiếu thảo?
Là vì em đói biết “a a” gọi, hay là vì đi vệ sinh biết khóc nhè?
Trong họ hàng có thím tư, người đã sinh bốn đứa con trai, đặc biệt không ưa tôi. Mỗi lần gặp tôi, bà đều liếc nhìn với ánh mắt coi thường.
Chỉ vì khi mang thai em, thần tiên trong mơ đã báo mộng cho cha mẹ tôi rằng một cô gái phúc tinh sẽ hạ sinh trong nhà.
Từ đó về sau, mọi chuyện tốt đẹp trong nhà đều gắn liền với em gái.
Tôi nhặt được trứng gà rừng, mẹ nói đó là phúc khí của em gái mang đến.
Tôi cứu mẹ của lãnh đạo suýt c.h.ế.t đuối, mẹ tôi nói đó là phúc khí của em gái.
Thậm chí sau này tôi sinh con trai, mẹ tôi cũng nói đó là phúc khí của em gái, giúp tôi một lần là sinh được quý tử.
Mẹ nói cả đời tôi đều hưởng phúc nhờ em gái, cả đời này tôi nợ em ấy một ân tình.
Trên bàn ăn, cha tôi vui vẻ rót một chén rượu nhỏ.
Ông nói với bà nội:
“Thấy chưa, con đã nói là phúc tinh mà. Con sông khô cạn sắp hết nước, con gái con vừa sinh ra thì trời mưa ngay.”
Bà nội nhét nửa cái màn thầu trong tay tôi vào tay em trai:
“Một đứa con gái thì có phúc khí gì chứ. Vẫn là cháu trai lớn của tôi giỏi hơn, lần này thi được hơn bốn mươi điểm đấy.”
Em trai tôi tám tuổi, học lớp một, thành tích đứng chót lớp.
Mẹ tôi ở trong nhà lo lắng hét lên:
“Phúc Bảo sao không chịu b.ú sữa thế này?”
Cái tên này, cha tôi đã đặt sẵn từ khi em còn chưa ra đời.
Mẹ ôm Phúc Bảo vào lòng, cố nhét núm v.ú vào miệng em nhưng không được, sốt ruột đến mức sắp khóc.
Bà nội bón cho em một ngụm cháo loãng, Phúc Bảo mút mát uống ngon lành.
“Ôi trời, con bé này đúng là đồ vô tích sự, không uống càng tốt, để dành cho cháu trai tôi. Sau này, con vắt sữa để cho Kiến Quân uống.”
Kiến Quân chính là em trai tôi, cao hơn tôi cả một cái đầu.
Cha tôi không nỡ để cô con gái phúc tinh uống cháo loãng, nên nhờ chú Lưu ở đội vận chuyển mua sữa bột về, Phúc Bảo uống càng hăng say hơn.
Mẹ tôi khen em đúng là có số hưởng, cái gì đắt tiền là được ăn cái đó.
Sữa bột quá đắt, một gói tám đồng, trong khi công điểm cả năm của nhà tôi, đến cuối năm cũng chỉ được chia hơn một trăm đồng.
Vậy nên cha mẹ quyết định không cho tôi đi học nữa.
“Phúc Bảo cần uống sữa bột, chi tiêu lớn quá, Đại Nha ở nhà phụ giúp, sang năm nuôi một con lợn, cuộc sống sẽ đỡ hơn một chút.”
03
Tôi cúi đầu, như thể trở lại kiếp trước.
Cha mẹ yêu chiều vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Phúc Bảo, mặc tôi khóc lóc thế nào cũng không cho tôi đến trường nữa.
Họ nói:
“Con gái học hành thì được cái gì, chỉ tổ học thành thói hoang.”
Nhưng khi Phúc Bảo lớn lên, họ thắt lưng buộc bụng cũng phải đưa em vào thành phố học, nói rằng thầy cô ở thành phố dạy tốt, sau này mới có tương lai.
Thấy tôi không đáp, cha mẹ cố nén giận dỗ dành tôi:
“Phúc Bảo có phúc khí, con ở nhà chăm sóc em, sau này hưởng phúc cùng em, cha mẹ sẽ không hại con.”
Tôi nói:
“Con không cần hưởng phúc của em, chỉ cần được đi học là đủ.”
Cha mẹ sa sầm mặt, mắng tôi là đồ bất hiếu:
“Nhà mình khó khăn thế này, con chỉ biết nghĩ cho bản thân. Con đi học thì còn tiền đâu mua sữa bột cho em, con muốn em c.h.ế.t đói à?”
Nhắc đến chữ “chết,” mẹ liền tự tát hai cái vào mặt mình, nhổ nước bọt một tiếng.
Đi học một năm chỉ hết bốn đồng, còn cặp sách mới của em trai năm đồng, hộp bút hai đồng, kem dưỡng tuyết hoa của mẹ hai đồng, t.h.u.ố.c lá khô của cha lên đến hơn mười đồng một năm.
Cha đỏ mặt tía tai, đá mạnh vào bụng tôi một cái.
“Mày còn dám tính toán với tao à? Tao nói không được đi là không được đi! Ngày mai đi cắt cỏ cho lợn, không kiếm nổi hai công điểm thì tao sẽ tát cho mày một trận.”
Tôi biết, nếu nghe lời cha, đời tôi sẽ giống như kiếp trước.
Cắt cỏ, nuôi lợn, đến mười mấy tuổi thì ra đồng, và dưới sự chọn lựa của em gái Phúc Bảo, tôi sẽ gả cho Trường Quý, người mổ lợn.
Cả đời nỗ lực, rồi bị chồng con ghét bỏ.
Tôi rùng mình, lần đầu tiên dám nhìn thẳng vào cha mà nói:
“Nếu cha không cho con đi học, con sẽ lên công xã tố cáo cha mê tín dị đoan. Chính tại phòng của bà nội, con thấy cha cúng bái thần thánh.”
“Cha cũng đừng mong vứt bỏ tượng thần đi, ai cũng biết em gái tên là Phúc Bảo, con sẽ nói với ủy ban cải cách rằng em là thần tiên chuyển thế nên cha mới đặt tên này.”
Cha tôi tức đến mức run rẩy.
Hai cái tát làm tôi ngã xuống đất.
“Con cái bất hiếu, lẽ ra tao phải bóp c.h.ế.t mày ngay khi mày vừa sinh ra!”
Tôi không sợ cha đánh mắng, chỉ sợ không được đi học.
Ông sợ bị tố cáo, càng sợ phúc khí của Phúc Bảo bị người khác biết đến.
Cứ như vậy, tôi giữ được cơ hội đi học.
Nhưng trong lòng cha mẹ tôi tích tụ một cơn giận, họ kể với người trong làng rằng tôi bất hiếu đến mức nào, ở nhà cãi lời cha mẹ ra sao, trong khi Phúc Bảo lại ngoan ngoãn và hiếu thảo biết bao.
Tôi thực sự không hiểu, Phúc Bảo còn chưa đầy một tuổi, làm sao cha mẹ tôi có thể nhìn ra được em ngoan ngoãn hiếu thảo?
Là vì em đói biết “a a” gọi, hay là vì đi vệ sinh biết khóc nhè?
Trong họ hàng có thím tư, người đã sinh bốn đứa con trai, đặc biệt không ưa tôi. Mỗi lần gặp tôi, bà đều liếc nhìn với ánh mắt coi thường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro