Tên Tôi Là Hướng Tình

Chương 20

2024-12-29 17:28:25

27

 

Sau vài tuần nhập học, chẳng có ai từ quê lên tìm tôi.

 

Tôi hoàn toàn yên tâm.

 

Trước khi đi, để tránh cha mẹ tìm cách quấy rầy, tôi đã đặc biệt nói chuyện “thân thiện” với Kiến Quân.

 

“Phúc Bảo còn nhỏ mà có thể g.i.ế.c cậu, thì tôi cũng có thể. Vì vậy, đừng gây rắc rối cho tôi, hiểu chưa?”

 

So với Phúc Bảo, cậu ta sợ tôi – người dám đối đầu với cha mẹ – hơn. Nghe tôi nói xong, cậu ta sợ đến mức tè ra quần, liên tục gật đầu, hứa sẽ ngăn cha mẹ không đến Đại học Kinh Đô tìm tôi.

 

Tôi cười, vỗ nhẹ vào mặt cậu ta:

 

“Chờ đến khi mẹ chúng ta không thể động đậy được nữa, tôi cũng sẽ gửi tiền sinh hoạt về cho gia đình. Nhưng nếu các người tìm đến tôi, thì chúng ta sẽ cùng nhau kết thúc mọi thứ.”

 

Cô Trần hiện đang làm nghiên cứu sinh tiến sĩ ở Đại học Kinh Đô. Biết tôi đến, cô ấy đã chuẩn bị sẵn mọi đồ dùng sinh hoạt.

 

“Tôi biết ngay, nhất định em sẽ đến.”

 

Chúng tôi mỉm cười hiểu ý, cùng nhau bước vào khuôn viên trường đại học mà tôi hằng mong đợi.

 

Sau hai tháng ở trường, cô Trần đề nghị tôi chuyển hộ khẩu về nhà cô ấy.

 

“Nhà tôi giờ chỉ có tôi và mẹ, em đến thì thành em gái tôi. Tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi, chỉ cần nhờ thôn hỗ trợ là có thể làm xong.”

 

Thế là tôi xin phép nghỉ học, quay về quê hương chưa từng mang lại cho tôi niềm vui.

 

Thím Tư là người đầu tiên nhìn thấy tôi, ánh mắt sáng rực, vui mừng đi theo tôi về nhà.

 

Nhà tôi bỗng trở nên náo nhiệt, mọi người đổ đến xem cô sinh viên đại học hiếm hoi.

 

Cha tôi nằm trên giường, khuôn mặt rạng rỡ, nói muốn tổ chức tiệc mừng đỗ đại học, làm tiệc lớn mời cả làng.

 

Mẹ tôi đứng thẳng lưng, giọng nói vang vọng, đầy sự đắc ý và phấn khởi.

 

Bà nội thì liên tục dặn dò tôi rằng, sau này thành đạt nhất định phải giúp đỡ em trai.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

Người làng ai cũng nói hồi nhỏ từng bế tôi, dặn dò tôi đừng quên quê hương.

 

Họ chỉ nghĩ làm sao lợi dụng tôi để kiếm lợi ích, chẳng ai hỏi tôi ở trường có tốt không, tiền có đủ dùng không, hay tôi có no bụng không.

 

Thím Tư đã quên trận đánh nhau với mẹ tôi năm đó, giờ lại thân thiết khoác tay bà, nịnh bợ:

 

“Tôi đã sớm biết Đại Nha nhà ta sẽ thành công lớn. Trẻ con trong làng không ai chăm chỉ như nó, học hành, làm việc đều giỏi, lại còn biết lên núi hái thuốc.”

 

“Sau này Đại Nha làm lãnh đạo, nhất định phải giúp đỡ bốn đứa em trai của cô, đều là họ hàng ruột thịt. Chúng nó thành đạt, thì mặt mũi chị cả cũng rạng rỡ.”

 

Tôi gật đầu, mỉm cười nói với thím Tư:

 

“Thím Tư quên rồi à? Ngày trước thím là người phản đối việc cháu đi học nhất, nói rằng con gái đi học chỉ tốn tiền. Bây giờ thím không thể để bốn đứa con trai của mình cũng thành đứa tốn tiền được đâu nhé.”

 

Sắc mặt thím lúc xanh lúc trắng, cười gượng gạo:

 

“Đại Nha nhớ dai thật đấy. Thím Tư sao không nhớ nhỉ? Chúng ta đều là hàng xóm láng giềng cả mà. Thím Tư còn từng cho cháu một nắm hạt bí đấy.”

 

Tôi bật cười thành tiếng:

 

“Cái nắm hạt bí đó, thím Tư còn dặn cháu mấy lần là không được ăn một hạt nào, phải để dành hết cho Phúc Bảo.”

 

“Hai chị em ruột cả, cho nó chẳng phải cũng là cho cháu sao? Đúng không, mẹ của Đại Nha?”

 

Chớp mắt, mẹ tôi đã đổi tên.

 

Theo truyền thống ngầm của làng, người ta chỉ gọi phụ nữ bằng tên của đứa con thành đạt nhất trong nhà.

 

Trước đây, mẹ tôi là “mẹ của Kiến Quân”. Khi Phúc Bảo học giỏi, mẹ tôi thành “mẹ của Phúc Bảo”.

 

Giờ đây, bà trở thành “mẹ của Đại Nha”.

 

Cả đời bà, giống như ở kiếp trước, không có tên riêng của mình. Chỉ sau khi chết, khắc lên bia mộ, bà mới được gọi bằng cái tên thực sự thuộc về bà.

 

Những người vây quanh tôi liên tục gọi tôi là “Đại Nha”.

 

Tôi giơ tay ngăn lại:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

“Tôi tên là Hướng Tình, không phải Đại Nha. Hôm nay tôi thành công là do chính tôi cố gắng mà có. Không phải ai từng bế tôi một lần, hay nhìn tôi một cái, là có thể giúp tôi thi được điểm cao hơn hay đạt kết quả tốt hơn.”

 

“Các người muốn con mình thành đạt thì đã tìm sai người rồi.”

 

Sau khi mọi người ra về, cha mẹ tôi trách móc vì tôi đã đắc tội với người trong làng.

 

“Sau này ở làng làm sao đi lại được? Con trách ai thì trách, có phải con còn trách cả cha mẹ không? Nếu không nhờ chúng ta nghiêm khắc yêu cầu con, liệu con có đỗ đại học được không?”

 

Tôi nói:

 

“Những gian khổ giúp con biết trân trọng cơ hội học tập, nhưng con chưa bao giờ cảm kích gian khổ.”

 

“Những người mang đến đau khổ cho con có thể rèn luyện ý chí của con, nhưng thành công của con đến từ sự kiên cường của chính con, chứ không phải từ những kẻ luôn hà khắc với con.”

 

Tôi thẳng thắn nói rõ mục đích trở về, yêu cầu họ đưa sổ hộ khẩu cho tôi.

 

Cha tôi tức giận hét lớn:

 

“Mày thành đạt rồi thì không nhận cha mẹ nữa phải không? Tao sẽ đến trường hỏi xem, thầy cô dạy chúng mày kiểu gì mà ra thế này!”

 

Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Kiến Quân với ánh mắt đầy sát ý, khiến cậu ta run rẩy.

 

Cậu ta hoảng hốt chạy vào trong nhà, cầm sổ hộ khẩu lao ra đưa cho tôi:

 

“Chị, chị cầm đi, mau đi làm việc của chị.”

 

Cha mẹ tôi định ngăn lại, nhưng Kiến Quân giận dữ hét lên:

 

“Nếu hai người không để chị ấy đi, con sẽ đi. Cả đời này con sẽ không trở về nữa.”

 

Trước mặt đứa con trai duy nhất, cha mẹ tôi đành thỏa hiệp.

 

Khi tôi cầm sổ hộ khẩu rời đi, cha tôi vẫn ở trong nhà gào thét bất lực, mẹ tôi thì ôm khung cửa khóc nức nở.

 

Còn Kiến Quân thì nở nụ cười như vừa thoát chết.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tên Tôi Là Hướng Tình

Số ký tự: 0