Chương 8
2024-12-29 17:28:25
Bà, với đôi chân không còn nhanh nhẹn, bỗng lao về phòng như cơn gió. Ngay sau đó, một tiếng gào giận dữ vang lên:
“Đồ đàn bà đáng chết, ngay cả tiền của tôi mà cũng dám lấy trộm!”
Bà nội xông ra, giáng ngay hai cái tát lên đầu mẹ tôi, khiến bà choáng váng, đứng không vững.
Cha tôi lúng túng đứng dậy, nói:
“Mẹ, đó là tiền Đại Nha tự mình tích góp, không phải lấy của mẹ đâu.”
Mẹ tôi ôm mặt, lên tiếng:
“Mẹ, chẳng phải mẹ đã đưa hết tiền cho anh Hưng Tài rồi sao?”
Bà nội cười gượng:
“Đó là toàn bộ tiền dành để lo hậu sự của tôi đấy.”
Sân nhà bỗng chốc trở nên im ắng, mọi người đều chìm trong suy nghĩ về số tiền này.
Cha tôi nắm tay Phúc Bảo, hỏi:
“Chẳng phải con nói đã thấy chị con giấu tiền sao?”
Đôi mắt Phúc Bảo chớp chớp, rồi gật đầu:
“Dạ, con thấy chị Đại Nha lén lút giấu tiền ở cạnh giường.”
11
Bà nội tức đến đỏ mặt:
“Mày nói xằng nói bậy Tao dành dụm tiền cả đời, sao lại thành của người khác được”
“Chả trách gì tiền tao ít đi mấy đồng, hóa ra trong nhà có kẻ trộm, con gái phúc tinh của mấy người ăn trộm tiền rồi”
Phúc Bảo nấp sau lưng mẹ tôi, vội vàng biện minh:
“Chị Đại Nha ngủ chung phòng với bà, bà mất tiền thì chắc chắn là chị ấy lấy”
Kiến Quân đứng xem náo nhiệt, nghe vậy lùi lại vài bước, vẻ mặt chột dạ.
Tôi kéo góc áo bà nội, uất ức nói:
“Bà nội ơi, trời chưa sáng con đã lên núi, tối mịt mới về. Lúc ở trong nhà thì bà cũng ở đây. Con làm sao biết được tiền bà giấu ở đâu cơ chứ”
Những lời tôi nói là thật, bà nội nghe là hiểu ngay tôi không có thời gian ở nhà một mình.
Mũi dùi lập tức hướng về phía Phúc Bảo, bà nội túm lấy nó, vặn véo mấy cái:
“Lại đổ tội cho người khác, nhỏ thế mà tâm địa đã độc ác lắm rồi.”
“Con bé này không phải loại tốt lành gì, làm cả nhà chẳng lúc nào yên ổn. Mấy người cứ coi nó như bảo bối, sớm muộn cũng có ngày hối hận.”
Nói xong, bà nội giật lại tiền rồi đi vào trong nhà, đóng sầm cửa lại, âm thanh ấy làm Kiến Quân giật mình run lên.
Phúc Bảo lại mất sủng ái, tối đó chỉ có Kiến Quân và bà nội được ăn mì cán tay.
Tôi âm thầm thấy may mắn, may mà đã đưa tiền cho cô Trần giữ hộ, nếu không chắc lại giống đời trước, bị Phúc Bảo vét sạch, rồi mượn hoa dâng Phật đưa hết cho bố mẹ nó.
Rõ ràng tiền là tôi vất vả kiếm được, cuối cùng lại nhận lấy trận đòn no, hai ngày không được ăn cơm.
Tôi cứ nghĩ kiếp này chuẩn bị trước, Phúc Bảo sẽ không còn cách nào.
Không ngờ bà nội sau khi vét sạch đáy hòm vẫn còn cất giấu tiền.
Cũng đúng, người già thường sợ chết, sợ con cái bất hiếu, sợ không có tiền phòng thân khi cần.
Mặc dù lúc cha tôi đang gặp nguy kịch, bà nội vẫn giữ lại một chút vốn liếng cho mình.
Trải qua chuyện này, e rằng lòng cha tôi không thể nào bình yên được.
Không khí trong nhà có chút kỳ lạ.
Bà nội ngoài lúc ăn cơm thì cứ rúc trong phòng, cha tôi thỉnh thoảng ngồi thẫn thờ, Kiến Quân thì luôn cúi đầu không dám nhìn ai, còn Phúc Bảo thì bận rộn lấy lòng bố mẹ.
Không ai còn chú ý tôi hàng ngày làm gì, thế nên tôi quyết định buổi trưa cũng không về nhà nữa.
Có lẽ vì hôm đó tiếng cãi nhau quá lớn, thím tư lén đi theo tôi và phát hiện ra mảnh đất đầy hoa kim ngân ấy.
Nhìn thấy thím, tôi lo đến mức toát mồ hôi.
Mảnh đất này tôi đã tính toán kỹ, thu hoạch xong bán đi cũng đủ trang trải cho một học kỳ.
Đây đều là cây cối trên núi, tôi chẳng có lý do gì để đuổi thím đi, chỉ biết cố hái nhanh hơn.
Thím không nhanh bằng tôi, thấy tôi đã hái gần đầy nửa giỏ, liền sốt ruột đẩy tôi ra.
“Đi đi, đây là đất nhà mày à, hái lắm thế.”
Tôi cúi đầu tiếp tục hái:
“Đây cũng không phải đất nhà thím.”
“Con nhóc này, còn dám cãi lại tao.”
Thím vốn không ưa tôi, cho rằng tôi chẳng có chút ngoan ngoãn dịu dàng nào của con gái, giờ lại động tay động chân.
Dù tôi có sức khỏe tốt, nhưng thân hình gầy guộc, làm sao địch lại được cánh tay to khỏe của thím.
Không đánh lại thím, tôi liền cào và cắn.
Thím không chỉ muốn lấy đi mảnh đất đầy hoa kim ngân này, mà còn là hy vọng hai kiếp của tôi.
Tôi muốn học, nhất định phải có tiền.
Tiếng khóc và la hét đã thu hút dân làng đến, khi mẹ tôi đến nơi thì tôi đã bị thím tư tát mấy cái.
12
Mẹ tôi nhìn thấy cảnh tượng đó, giống như một con sư tử cái nổi giận, lao vào đánh nhau với thím tư.
“Đồ đàn bà c.h.ế.t tiệt, mày dám đánh con gái tao!”
Bà liều mạng lao vào.
Với thân hình gầy gò giống như tôi, bà hết lần này đến lần khác lao vào cào cấu thím tư.
Phụ nữ trong làng đánh nhau là thế, cào, véo, giật tóc và xé áo quần.
Cuối cùng, khi những người đàn ông trong làng can thiệp, chỉ tượng trưng mắng vài câu, rồi nở một nụ cười giả tạo chào hỏi nhau, họ kéo vợ mình về nhà.
Trong cuộc ẩu đả này, thím tư bắt nạt một đứa trẻ như tôi, nên bị xem là kẻ sai.
Dù không cam tâm tình nguyện, thím vẫn phải xin lỗi mẹ tôi, còn đổ hết chỗ hoa kim ngân ở đáy giỏ của thím vào giỏ của tôi.
Tôi giữ được nửa giỏ hoa kim ngân đó.
Nhưng những thứ còn lại trên đất đã bị dân làng chia nhau hết sạch.
“Đồ đàn bà đáng chết, ngay cả tiền của tôi mà cũng dám lấy trộm!”
Bà nội xông ra, giáng ngay hai cái tát lên đầu mẹ tôi, khiến bà choáng váng, đứng không vững.
Cha tôi lúng túng đứng dậy, nói:
“Mẹ, đó là tiền Đại Nha tự mình tích góp, không phải lấy của mẹ đâu.”
Mẹ tôi ôm mặt, lên tiếng:
“Mẹ, chẳng phải mẹ đã đưa hết tiền cho anh Hưng Tài rồi sao?”
Bà nội cười gượng:
“Đó là toàn bộ tiền dành để lo hậu sự của tôi đấy.”
Sân nhà bỗng chốc trở nên im ắng, mọi người đều chìm trong suy nghĩ về số tiền này.
Cha tôi nắm tay Phúc Bảo, hỏi:
“Chẳng phải con nói đã thấy chị con giấu tiền sao?”
Đôi mắt Phúc Bảo chớp chớp, rồi gật đầu:
“Dạ, con thấy chị Đại Nha lén lút giấu tiền ở cạnh giường.”
11
Bà nội tức đến đỏ mặt:
“Mày nói xằng nói bậy Tao dành dụm tiền cả đời, sao lại thành của người khác được”
“Chả trách gì tiền tao ít đi mấy đồng, hóa ra trong nhà có kẻ trộm, con gái phúc tinh của mấy người ăn trộm tiền rồi”
Phúc Bảo nấp sau lưng mẹ tôi, vội vàng biện minh:
“Chị Đại Nha ngủ chung phòng với bà, bà mất tiền thì chắc chắn là chị ấy lấy”
Kiến Quân đứng xem náo nhiệt, nghe vậy lùi lại vài bước, vẻ mặt chột dạ.
Tôi kéo góc áo bà nội, uất ức nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bà nội ơi, trời chưa sáng con đã lên núi, tối mịt mới về. Lúc ở trong nhà thì bà cũng ở đây. Con làm sao biết được tiền bà giấu ở đâu cơ chứ”
Những lời tôi nói là thật, bà nội nghe là hiểu ngay tôi không có thời gian ở nhà một mình.
Mũi dùi lập tức hướng về phía Phúc Bảo, bà nội túm lấy nó, vặn véo mấy cái:
“Lại đổ tội cho người khác, nhỏ thế mà tâm địa đã độc ác lắm rồi.”
“Con bé này không phải loại tốt lành gì, làm cả nhà chẳng lúc nào yên ổn. Mấy người cứ coi nó như bảo bối, sớm muộn cũng có ngày hối hận.”
Nói xong, bà nội giật lại tiền rồi đi vào trong nhà, đóng sầm cửa lại, âm thanh ấy làm Kiến Quân giật mình run lên.
Phúc Bảo lại mất sủng ái, tối đó chỉ có Kiến Quân và bà nội được ăn mì cán tay.
Tôi âm thầm thấy may mắn, may mà đã đưa tiền cho cô Trần giữ hộ, nếu không chắc lại giống đời trước, bị Phúc Bảo vét sạch, rồi mượn hoa dâng Phật đưa hết cho bố mẹ nó.
Rõ ràng tiền là tôi vất vả kiếm được, cuối cùng lại nhận lấy trận đòn no, hai ngày không được ăn cơm.
Tôi cứ nghĩ kiếp này chuẩn bị trước, Phúc Bảo sẽ không còn cách nào.
Không ngờ bà nội sau khi vét sạch đáy hòm vẫn còn cất giấu tiền.
Cũng đúng, người già thường sợ chết, sợ con cái bất hiếu, sợ không có tiền phòng thân khi cần.
Mặc dù lúc cha tôi đang gặp nguy kịch, bà nội vẫn giữ lại một chút vốn liếng cho mình.
Trải qua chuyện này, e rằng lòng cha tôi không thể nào bình yên được.
Không khí trong nhà có chút kỳ lạ.
Bà nội ngoài lúc ăn cơm thì cứ rúc trong phòng, cha tôi thỉnh thoảng ngồi thẫn thờ, Kiến Quân thì luôn cúi đầu không dám nhìn ai, còn Phúc Bảo thì bận rộn lấy lòng bố mẹ.
Không ai còn chú ý tôi hàng ngày làm gì, thế nên tôi quyết định buổi trưa cũng không về nhà nữa.
Có lẽ vì hôm đó tiếng cãi nhau quá lớn, thím tư lén đi theo tôi và phát hiện ra mảnh đất đầy hoa kim ngân ấy.
Nhìn thấy thím, tôi lo đến mức toát mồ hôi.
Mảnh đất này tôi đã tính toán kỹ, thu hoạch xong bán đi cũng đủ trang trải cho một học kỳ.
Đây đều là cây cối trên núi, tôi chẳng có lý do gì để đuổi thím đi, chỉ biết cố hái nhanh hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thím không nhanh bằng tôi, thấy tôi đã hái gần đầy nửa giỏ, liền sốt ruột đẩy tôi ra.
“Đi đi, đây là đất nhà mày à, hái lắm thế.”
Tôi cúi đầu tiếp tục hái:
“Đây cũng không phải đất nhà thím.”
“Con nhóc này, còn dám cãi lại tao.”
Thím vốn không ưa tôi, cho rằng tôi chẳng có chút ngoan ngoãn dịu dàng nào của con gái, giờ lại động tay động chân.
Dù tôi có sức khỏe tốt, nhưng thân hình gầy guộc, làm sao địch lại được cánh tay to khỏe của thím.
Không đánh lại thím, tôi liền cào và cắn.
Thím không chỉ muốn lấy đi mảnh đất đầy hoa kim ngân này, mà còn là hy vọng hai kiếp của tôi.
Tôi muốn học, nhất định phải có tiền.
Tiếng khóc và la hét đã thu hút dân làng đến, khi mẹ tôi đến nơi thì tôi đã bị thím tư tát mấy cái.
12
Mẹ tôi nhìn thấy cảnh tượng đó, giống như một con sư tử cái nổi giận, lao vào đánh nhau với thím tư.
“Đồ đàn bà c.h.ế.t tiệt, mày dám đánh con gái tao!”
Bà liều mạng lao vào.
Với thân hình gầy gò giống như tôi, bà hết lần này đến lần khác lao vào cào cấu thím tư.
Phụ nữ trong làng đánh nhau là thế, cào, véo, giật tóc và xé áo quần.
Cuối cùng, khi những người đàn ông trong làng can thiệp, chỉ tượng trưng mắng vài câu, rồi nở một nụ cười giả tạo chào hỏi nhau, họ kéo vợ mình về nhà.
Trong cuộc ẩu đả này, thím tư bắt nạt một đứa trẻ như tôi, nên bị xem là kẻ sai.
Dù không cam tâm tình nguyện, thím vẫn phải xin lỗi mẹ tôi, còn đổ hết chỗ hoa kim ngân ở đáy giỏ của thím vào giỏ của tôi.
Tôi giữ được nửa giỏ hoa kim ngân đó.
Nhưng những thứ còn lại trên đất đã bị dân làng chia nhau hết sạch.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro