Áo trắng như...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
- Tiểu Nhạc!
Bạch Nhạc không biết Thích Hướng Kính là ai, nhưng Hà Tương Tư lại không lý nào không biết. Chấp Pháp Điện Thất Tinh Tông có tận mấy vị trưởng lão, vị Thích Hướng Kính này là người nổi danh nóng tính, nếu có đệ tử phạm môn quy, rơi vào trong tay Thích Hướng Kính, xử phạt cũng sẽ nặng nhất.
Hơn nữa, Hà Tương Tư rất rõ ràng, Thích Hướng Kính và sư phụ Mạc Vân Tô, Bùi Văn Hải trưởng lão vốn có quan hệ cực tốt, đối phương tất sẽ thiên vị Mạc Vân Tô.
Quan trọng hơn là, thân làm chấp pháp trưởng lão, bản thân Thích Hướng Kính cũng là cường giả Tinh Cung Cảnh, dù thiên phú Bạch Nhạc tốt đến mấy cũng không khả năng so được với cường giả Tinh Cung Cảnh, nếu chọc giận Thích Hướng Kính, sợ rằng sẽ chịu liên quan.
Dù hận Mạc Vân Tô thế nào, nàng tuyệt đối cũng không muốn Bạch Nhạc bởi vậy mà bị liên lụy.
Đáng tiếc, sự tình hiển nhiên không phát triển theo hướng nàng dự đoán.
Cho dù đối mặt với chấp pháp trưởng lão Thích Hướng Kính, Bạch Nhạc vẫn không hề có ý lùi bước, cười lạnh nói:
- Thích trưởng lão uy phong thật đấy, chỉ là không biết, từ lúc nào mà trưởng lão Thất Tinh Tông cũng có thể quản được tới Linh Tê Kiếm Tông rồi!
- . . .
Câu này lập tức khiến cho Thích Hướng Kính bị nghẹn gần chết.
Nếu Bạch Nhạc không nói suýt nữa hắn liền quên mất, Bạch Nhạc căn bản không phải đệ tử Thất Tinh Tông, thứ duy nhất có thể kéo lên quan hệ với Thất Tinh Tông chỉ là thân phận khách khanh! Nhưng mà, khách khanh cũng đâu thuộc quyền quản hạt của chấp pháp trưởng lão.
May mà Thích Hướng Kính phản ứng cực nhanh, ý niệm khẽ chuyển, lập tức cười lạnh nói:
- Nếu ngươi không chọc tới đệ tử Thất Tinh Tông, lão phu tự nhiên không quản được ngươi, nhưng ai cho ngươi lá gan bắt nạt đệ tử chân truyền Thất Tinh Tông chúng ta?
- Cho phép hắn miệng đầy ô ngôn uế ngữ, lại không cho phép ta giáo huấn hắn?
Mũi roi hơi khẽ run lên, Bạch Nhạc lạnh lùng hỏi ngược lại.
- Chuyện giữa hắn với Hà Tương Tư là chuyện nội bộ Thất Tinh Tông chúng ta, còn chưa tới lượt người ngoài như ngươi nhúng tay.
Không chút lui nhường nhìn Bạch Nhạc, Thích Hướng Kính trầm giọng đáp.
- Hay cho hai tiếng người ngoài!
Giận quá hóa cười, Bạch Nhạc vỗ vỗ tay, trực tiếp quăng ra Loạn Ly Tiên.
Thấy Bạch Nhạc ném đi Loạn Ly Tiên, Thích Hướng Kính hừ lạnh một tiếng, không khỏi có chút đắc ý, mặc ngươi thiên kiêu, danh tiếng lớn đến đâu, chẳng phải vẫn ngoan ngoãn cúi đầu?
Tuy thực ra hắn cũng biết, chuyện này đúng là Mạc Vân Tô hơi quá phận, song nói thế nào cũng phải giao cho Bùi Văn Hải đi xử trí, không lý nào lại để người ngoài nhúng tay can thiệp.
Giờ nhân cơ hội đè xuống Bạch Nhạc, cũng tiện cho người ngoài thấy được, cái gọi là Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu, ở trước mặt Thất Tinh Tông còn chưa tính là gì.
Nhưng mà, ý niệm này vừa mới thoáng qua, Thích Hướng Kính đã bất chợt cảm nhận được một luồng kiếm ý khủng bố xung thiên mà lên.
Tích tắc, tròng mắt Thích Hướng Kính co rụt lại, khó mà tin tưởng nhìn Bạch Nhạc.
Áo trắng như tuyết, thiếu niên chống kiếm!
Kiếm chưa xuất vỏ, gần gần chỉ bằng động tác chấp kiếm, lại đã là chín tầng kiếm ý, nhuệ khí đó, khiến tất cả mọi người tại trường không khỏi động dung.
Có là cường giả Tinh Cung Cảnh thì đã sao? Há tiếc chiến một trận!
- Tư tỷ là bằng hữu chí giao của ta, ngươi thân làm chấp pháp trưởng lão lại xử sự bất công, ta liền thay nàng đòi lấy công đạo!
Ánh mắt như kiếm, trên khuôn mặt tuổi trẻ, lúc này lại lộ ra một mạt cương nghị, chỉ có vẻ tươi tắn trên mặt mới khiến người nhớ tới, hiện tại Bạch Nhạc chẳng qua chỉ là một thiếu niên mới vừa mười tám tuổi mà thôi.
Khắc này, Thích Hướng Kính mới đột nhiên kinh giác, tựa hồ mình đã chọc phải ổ kiến lửa.
Đối mặt với đám người quen với dùng lý trí để cân nhắc được mất, Thích Hướng Kính chỉ cần bày ra tư thái cường ngạnh, liền tất có thể bức khiến đối phương làm ra nhượng bộ, bởi vì cứng đối cứng với hắn, nhiều khả năng sẽ được không bù mất mất.
Nhưng đối mặt thiếu niên như Bạch Nhạc, hắn nào quản ngươi muốn gì, máu nóng xông lên đầu, lại liên quan đến chuyện nam nữ, rất dễ khiến người bất chấp hết thảy cường hành ra tay.
Lúc này, Thích Hướng Kính thật tức muốn thổ huyết.
Bạch Nhạc mới vừa đi ra từ Thất Tinh Tháp, lấy phong thái Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu trở về, đồng thời được Tinh Hà lão tổ chính miệng ban cho thân phận khách khanh Thất Tinh Tông, với tình hình như thế, hắn bày ra thân phận trưởng lão hù dọa Bạch Nhạc một chút, tự nhiên không thành vấn đề.
Nhưng nếu Bạch Nhạc nhất quyết không chịu nhượng bộ, chẳng lẽ hắn thật có thể động thủ với Bạch Nhạc?
Đường đường trưởng lão Chấp Pháp Điện, nếu náo cương với tiểu bối như Bạch Nhạc, vậy thì còn thể thống gì! Một khi tin tức truyền tới tai Tinh Hà lão tổ, sợ rằng hắn khó mà trốn thoát trách phạt.
Chỉ là. . . đã đến nước này, ngươi nói xem hắn còn lùi bước thế nào được?
Bạch Nhạc đây là nhất định muốn bức hắn vào tuyệt lộ a!
Lúc này Thích Hướng Kính mới là phía rơi vào thế khó xử, tiến thối lưỡng nan, nhất thời, sắc mặt âm trầm vô cùng.
- Bạch Nhạc, ngươi tạm dừng tay, chuyện này, ta tất nhiên cho ngươi, cho Hà sư tỷ một câu trả lời thỏa đáng!
Mắt thấy cục diện rơi vào thế bế tắc, Dương Bằng vội đứng ra, liếc nhìn Mạc Vân Tô một cái, nghiêm giọng cất tiếng nói.
Hành vi trước đó của Mạc Vân Tô không chỉ chọc giận Bạch Nhạc, đồng thời cũng chọc giận Dương Bằng.
Chỉ là, Dương Bằng không ngờ, Thích Hướng Kính lại cường hành ra mặt vì Mạc Vân Tô.
Chuyện đến nước này, nếu Bạch Nhạc cứng đối cứng với Thích Hướng Kính, vì mặt mũi chấp pháp trưởng lão, Thích Hướng Kính tất sẽ ra tay bắt lại Bạch Nhạc, dù bởi thế sau này phải chịu xử phạt, hắn cũng sẽ không tiếc.
Trong tình hình đó, Dương Bằng ra mặt liền tốt không gì bằng.
Lấy thân phận của hắn, nói ra những lời này, liền bằng với cho song phương một bậc thang để đi xuống, chỉ cần bỏ qua chuyện hôm nay, ngày sau này muốn tìm Mạc Vân Tô thanh toán thế nào cũng được.
Huống hồ, lấy thân phận Dương Bằng, thật muốn thu thập Mạc Vân Tô thì thiếu gì cách, căn bản không sợ Mạc Vân Tô chạy.
Dù là Bạch Nhạc, lúc này thần sắc cũng không khỏi có chút dịu xuống, không phải hắn thật sợ Thích Hướng Kính, mà là nhất định phải nể mặt Dương Bằng.
Hơn nữa, Bạch Nhạc cũng tin tưởng thành ý trong lời Dương Bằng.
Nhưng mà, ngay khi Bạch Nhạc chuẩn bị mở miệng lui nhường, Mạc Vân Tô đã lần nữa cất tiếng.
- Bạch Nhạc, ngươi thật tưởng ngươi có thể làm gì được ta? Nghĩ mình là Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu?! Ngươi có bản lãnh thì cứ một mực ở lại Thất Tinh Tông, bằng không, ta tất khiến tiện nữ kia đẹp mặt! Thích trưởng lão, ngươi nhất định phải làm chủ cho ta, từ lúc nào mà đệ tử Linh Tê Kiếm Tông lại có thể bắt nạt đến trên đầu Thất Tinh Tông chúng ta?
Có Thích Hướng Kính bảo hộ, Mạc Vân Tô rốt cục hoãn thần lại, lần nữa chỉ vào Bạch Nhạc mắng to.
Mạc Vân Tô lại không ngốc, hắn làm sao không nhìn ra tình thế nghiêm trọng!
Hắn trêu chọc không nổi Dương Bằng, đây là điều không chút nghi ngờ.
Bây giờ thật không dễ dàng mới kéo ra được Thích Hướng Kính, nếu không nhân cơ hội này kích hóa mâu thuẫn càng thêm gay gắt, bức khiến Thích Hướng Kính ra tay với Bạch Nhạc, ngày sau sợ rằng khó mà có được cơ hội như thế nữa.
Rất nhiều chuyện, đặt ra ngoài sáng ngược lại rất dễ xử lý, nhưng một khi rơi vào trong tối, vậy liền phức tạp lên nhiều.
Hắn tuyệt không muốn đối đầu với Dương Bằng, cách duy nhất chính là tiếp tục chọc giận Bạch Nhạc, bức Bạch Nhạc ra tay, như thế mặc dù Thích Hướng Kính không tình nguyện, cũng chỉ còn nước ra tay bắt lại Bạch Nhạc, chỉ có triệt để làm lớn chuyện này, hắn mới có cơ hội phủi sạch liên quan.
Cùng lắm đợi hôm nay náo xong rồi, hắn lập tức bế tử quan, không đến Tinh Cung Cảnh liền không đi ra, khi ấy, dù Dương Bằng tức đến xì khói cũng không làm gì được hắn.
Lời này vừa ra, trong lòng Thích Hướng Kính không khỏi lộp bộp một tiếng!
…
Bạch Nhạc không biết Thích Hướng Kính là ai, nhưng Hà Tương Tư lại không lý nào không biết. Chấp Pháp Điện Thất Tinh Tông có tận mấy vị trưởng lão, vị Thích Hướng Kính này là người nổi danh nóng tính, nếu có đệ tử phạm môn quy, rơi vào trong tay Thích Hướng Kính, xử phạt cũng sẽ nặng nhất.
Hơn nữa, Hà Tương Tư rất rõ ràng, Thích Hướng Kính và sư phụ Mạc Vân Tô, Bùi Văn Hải trưởng lão vốn có quan hệ cực tốt, đối phương tất sẽ thiên vị Mạc Vân Tô.
Quan trọng hơn là, thân làm chấp pháp trưởng lão, bản thân Thích Hướng Kính cũng là cường giả Tinh Cung Cảnh, dù thiên phú Bạch Nhạc tốt đến mấy cũng không khả năng so được với cường giả Tinh Cung Cảnh, nếu chọc giận Thích Hướng Kính, sợ rằng sẽ chịu liên quan.
Dù hận Mạc Vân Tô thế nào, nàng tuyệt đối cũng không muốn Bạch Nhạc bởi vậy mà bị liên lụy.
Đáng tiếc, sự tình hiển nhiên không phát triển theo hướng nàng dự đoán.
Cho dù đối mặt với chấp pháp trưởng lão Thích Hướng Kính, Bạch Nhạc vẫn không hề có ý lùi bước, cười lạnh nói:
- Thích trưởng lão uy phong thật đấy, chỉ là không biết, từ lúc nào mà trưởng lão Thất Tinh Tông cũng có thể quản được tới Linh Tê Kiếm Tông rồi!
- . . .
Câu này lập tức khiến cho Thích Hướng Kính bị nghẹn gần chết.
Nếu Bạch Nhạc không nói suýt nữa hắn liền quên mất, Bạch Nhạc căn bản không phải đệ tử Thất Tinh Tông, thứ duy nhất có thể kéo lên quan hệ với Thất Tinh Tông chỉ là thân phận khách khanh! Nhưng mà, khách khanh cũng đâu thuộc quyền quản hạt của chấp pháp trưởng lão.
May mà Thích Hướng Kính phản ứng cực nhanh, ý niệm khẽ chuyển, lập tức cười lạnh nói:
- Nếu ngươi không chọc tới đệ tử Thất Tinh Tông, lão phu tự nhiên không quản được ngươi, nhưng ai cho ngươi lá gan bắt nạt đệ tử chân truyền Thất Tinh Tông chúng ta?
- Cho phép hắn miệng đầy ô ngôn uế ngữ, lại không cho phép ta giáo huấn hắn?
Mũi roi hơi khẽ run lên, Bạch Nhạc lạnh lùng hỏi ngược lại.
- Chuyện giữa hắn với Hà Tương Tư là chuyện nội bộ Thất Tinh Tông chúng ta, còn chưa tới lượt người ngoài như ngươi nhúng tay.
Không chút lui nhường nhìn Bạch Nhạc, Thích Hướng Kính trầm giọng đáp.
- Hay cho hai tiếng người ngoài!
Giận quá hóa cười, Bạch Nhạc vỗ vỗ tay, trực tiếp quăng ra Loạn Ly Tiên.
Thấy Bạch Nhạc ném đi Loạn Ly Tiên, Thích Hướng Kính hừ lạnh một tiếng, không khỏi có chút đắc ý, mặc ngươi thiên kiêu, danh tiếng lớn đến đâu, chẳng phải vẫn ngoan ngoãn cúi đầu?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy thực ra hắn cũng biết, chuyện này đúng là Mạc Vân Tô hơi quá phận, song nói thế nào cũng phải giao cho Bùi Văn Hải đi xử trí, không lý nào lại để người ngoài nhúng tay can thiệp.
Giờ nhân cơ hội đè xuống Bạch Nhạc, cũng tiện cho người ngoài thấy được, cái gọi là Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu, ở trước mặt Thất Tinh Tông còn chưa tính là gì.
Nhưng mà, ý niệm này vừa mới thoáng qua, Thích Hướng Kính đã bất chợt cảm nhận được một luồng kiếm ý khủng bố xung thiên mà lên.
Tích tắc, tròng mắt Thích Hướng Kính co rụt lại, khó mà tin tưởng nhìn Bạch Nhạc.
Áo trắng như tuyết, thiếu niên chống kiếm!
Kiếm chưa xuất vỏ, gần gần chỉ bằng động tác chấp kiếm, lại đã là chín tầng kiếm ý, nhuệ khí đó, khiến tất cả mọi người tại trường không khỏi động dung.
Có là cường giả Tinh Cung Cảnh thì đã sao? Há tiếc chiến một trận!
- Tư tỷ là bằng hữu chí giao của ta, ngươi thân làm chấp pháp trưởng lão lại xử sự bất công, ta liền thay nàng đòi lấy công đạo!
Ánh mắt như kiếm, trên khuôn mặt tuổi trẻ, lúc này lại lộ ra một mạt cương nghị, chỉ có vẻ tươi tắn trên mặt mới khiến người nhớ tới, hiện tại Bạch Nhạc chẳng qua chỉ là một thiếu niên mới vừa mười tám tuổi mà thôi.
Khắc này, Thích Hướng Kính mới đột nhiên kinh giác, tựa hồ mình đã chọc phải ổ kiến lửa.
Đối mặt với đám người quen với dùng lý trí để cân nhắc được mất, Thích Hướng Kính chỉ cần bày ra tư thái cường ngạnh, liền tất có thể bức khiến đối phương làm ra nhượng bộ, bởi vì cứng đối cứng với hắn, nhiều khả năng sẽ được không bù mất mất.
Nhưng đối mặt thiếu niên như Bạch Nhạc, hắn nào quản ngươi muốn gì, máu nóng xông lên đầu, lại liên quan đến chuyện nam nữ, rất dễ khiến người bất chấp hết thảy cường hành ra tay.
Lúc này, Thích Hướng Kính thật tức muốn thổ huyết.
Bạch Nhạc mới vừa đi ra từ Thất Tinh Tháp, lấy phong thái Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu trở về, đồng thời được Tinh Hà lão tổ chính miệng ban cho thân phận khách khanh Thất Tinh Tông, với tình hình như thế, hắn bày ra thân phận trưởng lão hù dọa Bạch Nhạc một chút, tự nhiên không thành vấn đề.
Nhưng nếu Bạch Nhạc nhất quyết không chịu nhượng bộ, chẳng lẽ hắn thật có thể động thủ với Bạch Nhạc?
Đường đường trưởng lão Chấp Pháp Điện, nếu náo cương với tiểu bối như Bạch Nhạc, vậy thì còn thể thống gì! Một khi tin tức truyền tới tai Tinh Hà lão tổ, sợ rằng hắn khó mà trốn thoát trách phạt.
Chỉ là. . . đã đến nước này, ngươi nói xem hắn còn lùi bước thế nào được?
Bạch Nhạc đây là nhất định muốn bức hắn vào tuyệt lộ a!
Lúc này Thích Hướng Kính mới là phía rơi vào thế khó xử, tiến thối lưỡng nan, nhất thời, sắc mặt âm trầm vô cùng.
- Bạch Nhạc, ngươi tạm dừng tay, chuyện này, ta tất nhiên cho ngươi, cho Hà sư tỷ một câu trả lời thỏa đáng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mắt thấy cục diện rơi vào thế bế tắc, Dương Bằng vội đứng ra, liếc nhìn Mạc Vân Tô một cái, nghiêm giọng cất tiếng nói.
Hành vi trước đó của Mạc Vân Tô không chỉ chọc giận Bạch Nhạc, đồng thời cũng chọc giận Dương Bằng.
Chỉ là, Dương Bằng không ngờ, Thích Hướng Kính lại cường hành ra mặt vì Mạc Vân Tô.
Chuyện đến nước này, nếu Bạch Nhạc cứng đối cứng với Thích Hướng Kính, vì mặt mũi chấp pháp trưởng lão, Thích Hướng Kính tất sẽ ra tay bắt lại Bạch Nhạc, dù bởi thế sau này phải chịu xử phạt, hắn cũng sẽ không tiếc.
Trong tình hình đó, Dương Bằng ra mặt liền tốt không gì bằng.
Lấy thân phận của hắn, nói ra những lời này, liền bằng với cho song phương một bậc thang để đi xuống, chỉ cần bỏ qua chuyện hôm nay, ngày sau này muốn tìm Mạc Vân Tô thanh toán thế nào cũng được.
Huống hồ, lấy thân phận Dương Bằng, thật muốn thu thập Mạc Vân Tô thì thiếu gì cách, căn bản không sợ Mạc Vân Tô chạy.
Dù là Bạch Nhạc, lúc này thần sắc cũng không khỏi có chút dịu xuống, không phải hắn thật sợ Thích Hướng Kính, mà là nhất định phải nể mặt Dương Bằng.
Hơn nữa, Bạch Nhạc cũng tin tưởng thành ý trong lời Dương Bằng.
Nhưng mà, ngay khi Bạch Nhạc chuẩn bị mở miệng lui nhường, Mạc Vân Tô đã lần nữa cất tiếng.
- Bạch Nhạc, ngươi thật tưởng ngươi có thể làm gì được ta? Nghĩ mình là Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu?! Ngươi có bản lãnh thì cứ một mực ở lại Thất Tinh Tông, bằng không, ta tất khiến tiện nữ kia đẹp mặt! Thích trưởng lão, ngươi nhất định phải làm chủ cho ta, từ lúc nào mà đệ tử Linh Tê Kiếm Tông lại có thể bắt nạt đến trên đầu Thất Tinh Tông chúng ta?
Có Thích Hướng Kính bảo hộ, Mạc Vân Tô rốt cục hoãn thần lại, lần nữa chỉ vào Bạch Nhạc mắng to.
Mạc Vân Tô lại không ngốc, hắn làm sao không nhìn ra tình thế nghiêm trọng!
Hắn trêu chọc không nổi Dương Bằng, đây là điều không chút nghi ngờ.
Bây giờ thật không dễ dàng mới kéo ra được Thích Hướng Kính, nếu không nhân cơ hội này kích hóa mâu thuẫn càng thêm gay gắt, bức khiến Thích Hướng Kính ra tay với Bạch Nhạc, ngày sau sợ rằng khó mà có được cơ hội như thế nữa.
Rất nhiều chuyện, đặt ra ngoài sáng ngược lại rất dễ xử lý, nhưng một khi rơi vào trong tối, vậy liền phức tạp lên nhiều.
Hắn tuyệt không muốn đối đầu với Dương Bằng, cách duy nhất chính là tiếp tục chọc giận Bạch Nhạc, bức Bạch Nhạc ra tay, như thế mặc dù Thích Hướng Kính không tình nguyện, cũng chỉ còn nước ra tay bắt lại Bạch Nhạc, chỉ có triệt để làm lớn chuyện này, hắn mới có cơ hội phủi sạch liên quan.
Cùng lắm đợi hôm nay náo xong rồi, hắn lập tức bế tử quan, không đến Tinh Cung Cảnh liền không đi ra, khi ấy, dù Dương Bằng tức đến xì khói cũng không làm gì được hắn.
Lời này vừa ra, trong lòng Thích Hướng Kính không khỏi lộp bộp một tiếng!
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro