Có thù cần g...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
- Ta nói để ngươi đi ư?
Mạc Vân Tô mới vừa quay lưng muốn đi, tiếng nói lạnh như băng của Bạch Nhạc lại đã vang lên.
Bước chân thoáng ngưng trệ, Mạc Vân Tô xoay người lại, châm chọc nói:
- Làm sao, chẳng lẽ ngươi còn muốn động thủ? Tới tới tới, mặt bên này lưu cho ngươi!
Nhiều người như vậy nhìn vào, Mạc Vân Tô hoàn toàn không có gì phải sợ hãi.
Bạch Nhạc ngươi xông qua Thất Tinh Tháp thì đã sao, chẳng qua là một tên khách khanh mà thôi, còn Mạc Vân Tô hắn lại là đệ tử chân truyền của Thất Tinh Tông.
Vừa nãy chịu một tát, chẳng qua là bị đánh không kịp trở tay, giờ đây nếu Bạch Nhạc còn dám tiếp tục động thủ, há sẽ dễ dàng như trước, chẳng lẽ cho rằng Loạn Ly Tiên trong tay hắn là để làm cảnh?
Mặc dù từng chịu thiệt, nhưng thật tâm mà luận, Mạc Vân Tô vẫn không cho rằng Bạch Nhạc có gì lợi hại.
Mà dù thật đánh không lại, toàn thân trở ra chắc cũng không thành vấn đề.
Huống hồ, nơi đây nói thế nào cũng là Thất Tinh Tông, xung quanh còn có trưởng lão Thất Tinh Tông, chuyện này Bạch Nhạc lại không chiếm lý, thật muốn động thủ, tất sẽ có trưởng lão nhúng tay can thiệp!
Chỉ cần Bạch Nhạc dám động thủ trước, liền tất khó thoát môn quy xử trí, đến sau cùng, còn chưa biết là ai chịu thiệt.
Buông ra Hà Tương Tư, Bạch Nhạc chậm rãi đứng dậy, nhàn nhạt nói:
- Chẳng phải ngươi nói có gan thì tới tìm ngươi trả thù ư? Con người ta tính cách hơi gấp, có thù không nhịn được đến sang đêm!
Lúc lên tiếng, Bạch Nhạc mới đứng dậy, nhưng dứt lời, Bạch Nhạc lại đã có động tác.
Ba!
Sát ngay sau đó là một bạt tai quất xuống, tiếng vang thanh thúy vào tai, câu cuối cùng của Bạch Nhạc mới thốt ra.
Nếu nói, cái bạt tai vừa nãy còn có thể dùng vội không kịp phòng để biện giải, như vậy lần này, rõ ràng là ngay mặt quất tới, nhưng Mạc Vân Tô lại vẫn không thể làm ra phản ứng, bên mặt còn lại cứ thế cũng bị sưng vù lên.
Hơn nữa, lần này Bạch Nhạc nén giận ra tay, hạ thủ càng nặng, cả người Mạc Vân Tô bị một tát này trực tiếp quất bay, quăng mạnh xuống đất, răng rơi đầy đất, máu me đầy mặt.
- A a a! Họ Bạch, ta liều mạng với ngươi!
Máu nóng dâng lên, Mạc Vân Tô triệt để phát điên, trên mặt hiện đầy vẻ dữ tợn, đột nhiên từ dưới đất nhảy dựng lên, cổ tay vung ra, Loạn Ly Tiên hung hăng quất tới Bạch Nhạc.
Hai tay vẫn chắp sau lưng, Bạch Nhạc không hề có ý rút kiếm, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng.
Quá yếu!
Trước lúc bước vào Thất Tinh Tháp, trên thực tế, sợ rằng Mạc Vân Tô đã không phải đối thủ của Bạch Nhạc, giờ đây ở trong mắt Bạch Nhạc, Mạc Vân Tô quả thực không khác gì một tên hề, há có thể tạo ra nửa điểm uy hiếp.
Bước vào cảnh giới Nhập Vi, ở tầng thứ tư Bạch Nhạc từng dựa vào đó để cứng đối cứng với Mạc Vô Tình, thẳng đến khi Mạc Vô Tình cũng đạp bước vào cảnh giới Nhập Vi mới lần nữa ngăn chặn được Bạch Nhạc.
Hai người tuy đều họ Mạc, nhưng thực lực chênh lệch lại há chỉ một trời một vực có thể diễn tả!
Nếu đối phó loại này còn cần rút kiếm, như vậy chuyến đi Thất Tinh Tháp lần này liền tính là uổng công.
Thân hình hơi lắc, đối mặt Loạn Ly Tiên, Bạch Nhạc lại không lùi mà tiến, vươn tay trảo tới, mũi roi chợt rơi vào trong tay Bạch Nhạc.
Mặc dù Mạc Vân Tô cũng có được thực lực Linh Phủ hậu kỳ, nhưng khả năng thao túng linh lực lại quá kém, ở trước mặt người đã bước vào cảnh giới Nhập Vi như Bạch Nhạc, quả thực chỉ như trẻ nít, linh lực nơi lòng bàn tay vừa phun ra liền nhẹ nhàng hóa giải lực lượng của roi này, dễ dàng như bỡn bắt vào trong tay.
- Ngươi tính là cái thá gì, cũng xứng ra tay với ta?
Hừ lạnh một tiếng, tay đột nhiên dùng sức, Mạc Vân Tô chợt cảm thấy một cỗ lực lượng đánh tới, bàn tay đau bỏng rát, buông ra Loạn Ly Tiên, cứ thế bị Bạch Nhạc cường hành đoạt đi.
Tay không tấc sắt!
Chỉ trong một chiêu, thậm chí đến kiếm đều không dùng, Bạch Nhạc liền trực tiếp đoạt đi vũ khí của Mạc Vân Tô, cảnh này dọa cho chúng nhân xung quanh đều sửng sờ!
Phải biết, Mạc Vân Tô tuyệt đối không phải hạng vô danh, có thể trở thành đệ tử chân truyền Thất Tinh Tông, vô luận thiên phú hay thực lực, không nghi ngờ đều là nhân tuyển cực tốt, dù không bằng được loại thiên kiêu đỉnh cấp như Mạc Vô Tình và Văn Trạch, Lý Phù Nam, nhưng chênh lệch cũng không lớn đến vậy mới đúng?
Ba!
Bạch Nhạc lại không để ý người khác nghĩ gì, bắt Loạn Ly Tiên vào trong tay, cứ vậy siết lấy, trở tay trực tiếp quất một roi về phía Mạc Vân Tô.
Bản thân Loạn Ly Tiên vốn là linh khí, giờ đây Bạch Nhạc lại nén giận ra tay, một roi quất xuống, lập tức đánh cho Mạc Vân Tô da tróc thịt bong!
Roi này, Mạc Vân Tô thậm chí đến cả né tránh đều không làm được.
Miệng không ngừng kêu rên, giờ đây Mạc Vân Tô mới thực sự bị Bạch Nhạc dọa sợ!
Chẳng qua mới vài ngày không gặp, sao thực lực Bạch Nhạc lại đã tăng vọt đến mức này?
Sát na đó, hắn mới chân chính ý thức được, xông qua Thất Tinh Tháp, đạp lên con đường ánh sáng đi về đồng nghĩa với cái gì! Đồng nghĩa với người này và hắn đã ở hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
- Cứu ta, trưởng lão cứu ta!
Ý thức được chính mình hoàn toàn không phải đối thủ của Bạch Nhạc, Mạc Vân Tô lập tức gân cổ kêu cứu.
Thẳng đến khắc này, đám trưởng lão Thất Tinh Tông xung quanh mới kịp hồi thần, mí mắt hơi nhảy, vội lên tiếng ngăn cản.
- Dừng tay! Bạch Nhạc, mau dừng tay!
Nếu là người ngoài, nghe được trưởng lão khuyên can, hẳn sẽ vô thức thu tay. Chỉ là, Bạch Nhạc há lại sẽ để ý.
Bản thân hắn vốn không phải người Thất Tinh Tông, ngay cả đối phương là trưởng lão nào đều không nhận ra, làm gì sẽ chịu nể mặt.
Gần như cùng thời điểm trưởng lão kia lên tiếng, Bạch Nhạc lại đã giơ lên roi trong tay, hung hăng quất xuống.
- Dừng tay, lão phu bảo ngươi dừng tay, không nghe được à?
Mắt thấy mình đã lên tiếng ngăn cản, Bạch Nhạc lại vẫn dám ra tay đánh người, trưởng lão kia lập tức giận tím mặt, lớn tiếng mắng.
- Ngươi nói dừng tay liền dừng tay?
Nhướng mày, Bạch Nhạc cười lạnh nói:
- Vừa nãy lúc hắn miệng đầy ô ngôn uế ngữ nhục mạ người khác, sao không thấy ngươi nhảy ra bắt hắn câm mồm?
Dù trưởng lão Thất Tinh Tông ra mặt, Bạch Nhạc vẫn không hề có ý thu tay, tiếp sau đó lại là một roi quất xuống.
Từ khoảnh khắc chứng kiến Hà Tương Tư thổ huyết té xỉu, trong lòng Bạch Nhạc sớm đã đưa ra quyết định, đừng nói trưởng lão Thất Tinh Tông, dù là Tinh Hà lão tổ tự thân ra mặt, hắn cũng phải giúp Hà Tương Tư hả giận mới được.
Nếu hôm nay nhẹ nhàng dừng tay, chẳng phải sẽ khiến người coi khinh hắn, cũng coi khinh Hà Tương Tư? !
Bạch Nhạc không để tâm người khác nhìn nhận mình thế nào, nhưng tuyệt không dung nhẫn Hà Tương Tư bị người xem thường.
Người có thể được Bạch Nhạc coi là bằng hữu không nhiều, Hà Tương Tư không nghi ngờ là một trong số đó!
- Làm càn!
Giận tím mặt, trưởng lão Thất Tinh Tông kia bước ra một bước, chắn ở trước người Mạc Vân Tô, râu tóc dựng đứng, tức tối mắng:
- Lão phu là chấp pháp trưởng lão Thích Hướng Kính, ta bảo ngươi dừng tay, ngươi dám làm trái?
…
Mạc Vân Tô mới vừa quay lưng muốn đi, tiếng nói lạnh như băng của Bạch Nhạc lại đã vang lên.
Bước chân thoáng ngưng trệ, Mạc Vân Tô xoay người lại, châm chọc nói:
- Làm sao, chẳng lẽ ngươi còn muốn động thủ? Tới tới tới, mặt bên này lưu cho ngươi!
Nhiều người như vậy nhìn vào, Mạc Vân Tô hoàn toàn không có gì phải sợ hãi.
Bạch Nhạc ngươi xông qua Thất Tinh Tháp thì đã sao, chẳng qua là một tên khách khanh mà thôi, còn Mạc Vân Tô hắn lại là đệ tử chân truyền của Thất Tinh Tông.
Vừa nãy chịu một tát, chẳng qua là bị đánh không kịp trở tay, giờ đây nếu Bạch Nhạc còn dám tiếp tục động thủ, há sẽ dễ dàng như trước, chẳng lẽ cho rằng Loạn Ly Tiên trong tay hắn là để làm cảnh?
Mặc dù từng chịu thiệt, nhưng thật tâm mà luận, Mạc Vân Tô vẫn không cho rằng Bạch Nhạc có gì lợi hại.
Mà dù thật đánh không lại, toàn thân trở ra chắc cũng không thành vấn đề.
Huống hồ, nơi đây nói thế nào cũng là Thất Tinh Tông, xung quanh còn có trưởng lão Thất Tinh Tông, chuyện này Bạch Nhạc lại không chiếm lý, thật muốn động thủ, tất sẽ có trưởng lão nhúng tay can thiệp!
Chỉ cần Bạch Nhạc dám động thủ trước, liền tất khó thoát môn quy xử trí, đến sau cùng, còn chưa biết là ai chịu thiệt.
Buông ra Hà Tương Tư, Bạch Nhạc chậm rãi đứng dậy, nhàn nhạt nói:
- Chẳng phải ngươi nói có gan thì tới tìm ngươi trả thù ư? Con người ta tính cách hơi gấp, có thù không nhịn được đến sang đêm!
Lúc lên tiếng, Bạch Nhạc mới đứng dậy, nhưng dứt lời, Bạch Nhạc lại đã có động tác.
Ba!
Sát ngay sau đó là một bạt tai quất xuống, tiếng vang thanh thúy vào tai, câu cuối cùng của Bạch Nhạc mới thốt ra.
Nếu nói, cái bạt tai vừa nãy còn có thể dùng vội không kịp phòng để biện giải, như vậy lần này, rõ ràng là ngay mặt quất tới, nhưng Mạc Vân Tô lại vẫn không thể làm ra phản ứng, bên mặt còn lại cứ thế cũng bị sưng vù lên.
Hơn nữa, lần này Bạch Nhạc nén giận ra tay, hạ thủ càng nặng, cả người Mạc Vân Tô bị một tát này trực tiếp quất bay, quăng mạnh xuống đất, răng rơi đầy đất, máu me đầy mặt.
- A a a! Họ Bạch, ta liều mạng với ngươi!
Máu nóng dâng lên, Mạc Vân Tô triệt để phát điên, trên mặt hiện đầy vẻ dữ tợn, đột nhiên từ dưới đất nhảy dựng lên, cổ tay vung ra, Loạn Ly Tiên hung hăng quất tới Bạch Nhạc.
Hai tay vẫn chắp sau lưng, Bạch Nhạc không hề có ý rút kiếm, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quá yếu!
Trước lúc bước vào Thất Tinh Tháp, trên thực tế, sợ rằng Mạc Vân Tô đã không phải đối thủ của Bạch Nhạc, giờ đây ở trong mắt Bạch Nhạc, Mạc Vân Tô quả thực không khác gì một tên hề, há có thể tạo ra nửa điểm uy hiếp.
Bước vào cảnh giới Nhập Vi, ở tầng thứ tư Bạch Nhạc từng dựa vào đó để cứng đối cứng với Mạc Vô Tình, thẳng đến khi Mạc Vô Tình cũng đạp bước vào cảnh giới Nhập Vi mới lần nữa ngăn chặn được Bạch Nhạc.
Hai người tuy đều họ Mạc, nhưng thực lực chênh lệch lại há chỉ một trời một vực có thể diễn tả!
Nếu đối phó loại này còn cần rút kiếm, như vậy chuyến đi Thất Tinh Tháp lần này liền tính là uổng công.
Thân hình hơi lắc, đối mặt Loạn Ly Tiên, Bạch Nhạc lại không lùi mà tiến, vươn tay trảo tới, mũi roi chợt rơi vào trong tay Bạch Nhạc.
Mặc dù Mạc Vân Tô cũng có được thực lực Linh Phủ hậu kỳ, nhưng khả năng thao túng linh lực lại quá kém, ở trước mặt người đã bước vào cảnh giới Nhập Vi như Bạch Nhạc, quả thực chỉ như trẻ nít, linh lực nơi lòng bàn tay vừa phun ra liền nhẹ nhàng hóa giải lực lượng của roi này, dễ dàng như bỡn bắt vào trong tay.
- Ngươi tính là cái thá gì, cũng xứng ra tay với ta?
Hừ lạnh một tiếng, tay đột nhiên dùng sức, Mạc Vân Tô chợt cảm thấy một cỗ lực lượng đánh tới, bàn tay đau bỏng rát, buông ra Loạn Ly Tiên, cứ thế bị Bạch Nhạc cường hành đoạt đi.
Tay không tấc sắt!
Chỉ trong một chiêu, thậm chí đến kiếm đều không dùng, Bạch Nhạc liền trực tiếp đoạt đi vũ khí của Mạc Vân Tô, cảnh này dọa cho chúng nhân xung quanh đều sửng sờ!
Phải biết, Mạc Vân Tô tuyệt đối không phải hạng vô danh, có thể trở thành đệ tử chân truyền Thất Tinh Tông, vô luận thiên phú hay thực lực, không nghi ngờ đều là nhân tuyển cực tốt, dù không bằng được loại thiên kiêu đỉnh cấp như Mạc Vô Tình và Văn Trạch, Lý Phù Nam, nhưng chênh lệch cũng không lớn đến vậy mới đúng?
Ba!
Bạch Nhạc lại không để ý người khác nghĩ gì, bắt Loạn Ly Tiên vào trong tay, cứ vậy siết lấy, trở tay trực tiếp quất một roi về phía Mạc Vân Tô.
Bản thân Loạn Ly Tiên vốn là linh khí, giờ đây Bạch Nhạc lại nén giận ra tay, một roi quất xuống, lập tức đánh cho Mạc Vân Tô da tróc thịt bong!
Roi này, Mạc Vân Tô thậm chí đến cả né tránh đều không làm được.
Miệng không ngừng kêu rên, giờ đây Mạc Vân Tô mới thực sự bị Bạch Nhạc dọa sợ!
Chẳng qua mới vài ngày không gặp, sao thực lực Bạch Nhạc lại đã tăng vọt đến mức này?
Sát na đó, hắn mới chân chính ý thức được, xông qua Thất Tinh Tháp, đạp lên con đường ánh sáng đi về đồng nghĩa với cái gì! Đồng nghĩa với người này và hắn đã ở hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
- Cứu ta, trưởng lão cứu ta!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ý thức được chính mình hoàn toàn không phải đối thủ của Bạch Nhạc, Mạc Vân Tô lập tức gân cổ kêu cứu.
Thẳng đến khắc này, đám trưởng lão Thất Tinh Tông xung quanh mới kịp hồi thần, mí mắt hơi nhảy, vội lên tiếng ngăn cản.
- Dừng tay! Bạch Nhạc, mau dừng tay!
Nếu là người ngoài, nghe được trưởng lão khuyên can, hẳn sẽ vô thức thu tay. Chỉ là, Bạch Nhạc há lại sẽ để ý.
Bản thân hắn vốn không phải người Thất Tinh Tông, ngay cả đối phương là trưởng lão nào đều không nhận ra, làm gì sẽ chịu nể mặt.
Gần như cùng thời điểm trưởng lão kia lên tiếng, Bạch Nhạc lại đã giơ lên roi trong tay, hung hăng quất xuống.
- Dừng tay, lão phu bảo ngươi dừng tay, không nghe được à?
Mắt thấy mình đã lên tiếng ngăn cản, Bạch Nhạc lại vẫn dám ra tay đánh người, trưởng lão kia lập tức giận tím mặt, lớn tiếng mắng.
- Ngươi nói dừng tay liền dừng tay?
Nhướng mày, Bạch Nhạc cười lạnh nói:
- Vừa nãy lúc hắn miệng đầy ô ngôn uế ngữ nhục mạ người khác, sao không thấy ngươi nhảy ra bắt hắn câm mồm?
Dù trưởng lão Thất Tinh Tông ra mặt, Bạch Nhạc vẫn không hề có ý thu tay, tiếp sau đó lại là một roi quất xuống.
Từ khoảnh khắc chứng kiến Hà Tương Tư thổ huyết té xỉu, trong lòng Bạch Nhạc sớm đã đưa ra quyết định, đừng nói trưởng lão Thất Tinh Tông, dù là Tinh Hà lão tổ tự thân ra mặt, hắn cũng phải giúp Hà Tương Tư hả giận mới được.
Nếu hôm nay nhẹ nhàng dừng tay, chẳng phải sẽ khiến người coi khinh hắn, cũng coi khinh Hà Tương Tư? !
Bạch Nhạc không để tâm người khác nhìn nhận mình thế nào, nhưng tuyệt không dung nhẫn Hà Tương Tư bị người xem thường.
Người có thể được Bạch Nhạc coi là bằng hữu không nhiều, Hà Tương Tư không nghi ngờ là một trong số đó!
- Làm càn!
Giận tím mặt, trưởng lão Thất Tinh Tông kia bước ra một bước, chắn ở trước người Mạc Vân Tô, râu tóc dựng đứng, tức tối mắng:
- Lão phu là chấp pháp trưởng lão Thích Hướng Kính, ta bảo ngươi dừng tay, ngươi dám làm trái?
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro