Bạch Nhạc Ta Đã...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
- Các ngươi không thể làm như vậy, đây là đệ đệ của ta, là huyết mạch đích hệ của Bạch gia, là thiếu gia của Bạch gia!
Bạch Thanh Nhã không biết tâm tư của Bạch Nhạc, lúc này, nhìn thấy đối phương rút đao ra, trong lòng lập tức tràn ngập sợ hãi. Nàng ta không sợ chết, cũng không bận tâm mình bị những người này nhục mạ, nhưng nàng ta tuyệt đối cũng không thể nhìn những người này giết chết Bạch Nhạc.
- Huyết mạch đích hệ rắm chó gì! Huyết mạch đích hệ của Bạch gia chỉ có một mạch của Vinh thiếu gia, người khác có tư cách gì mà xưng là thiếu gia Bạch gia.
Nhìn thấy phản ứng của Bạch Thanh Nhã, bọn họ đã đoán được thân phận của Bạch Nhạc, chỉ là vẫn không bận tâm.
Đây đã không phải là Bạch gia bảy năm trước, cho dù Bạch Nhạc trở lại thì sao? Căn bản không thay đổi được bất kỳ chuyện gì.
- Tiểu bạch kiểm, còn không buông tay, ta thấy ngươi là chán sống rồi.
Cười lạnh một tiếng, nhìn thấy Bạch Nhạc vẫn không có ý buông Bạch Thanh Nhã ra, tên hộ vệ cầm đầu đó lập tức chém một đao về phía cánh tay của Bạch Nhạc.
Một đao này, không hề lưu thủ, căn bản chính là muốn trực tiếp chặt bỏ cánh tay của Bạch Nhạc.
- Đừng!
Trong mắt lộ ra một tia sợ hãi, Bạch Thanh Nhã lập tức xoay người lại, muốn dùng thân thể của mình đỡ đao cho Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc từ nhỏ đã không thích tập võ, cũng cũng luôn gầy yếu, ở trong lòng Bạch Thanh Nhã, Bạch Nhạc vĩnh viễn vẫn là đệ đệ cần nàng ta dùng sinh mệnh để bảo hộ.
Cho dù trong lòng nàng ta cũng vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn không chút do dự giúp Bạch Nhạc đỡ đao.
Lúc này, Bạch Thanh Nhã thậm chí đã sợ tới cả người run rẩy, nhắm chặt hai mắt lại.
Nhưng mà, đợi cả nửa ngày, căn bản không thấy có cảm giác đau đớn.
Trong nháy mắt Bạch Thanh Nhã mở mắt ra, lại đột nhiên nhìn thấy một màn khiến nàng ta không thể tin nổi.
Mũi đao lạnh lẽo đó, không ngờ bị kẹp giữa hai ngón tay, bất kể hộ vệ đó dùng sức thế nào, cũng không thể nhúc nhích mảy may.
Tay trái vẫn ôm Bạch Thanh Nhã, thân hình của Bạch Nhạc không hề di động, chỉ vươn hai ngón tay ra đã dễ dàng kẹp lấy mũi đao của đối phương.
Ở trong thế tục, hộ vệ đó có lẽ là cao thủ rất giỏi, nhưng ở trong mắt Bạch Nhạc, lại quả thực không khác gì con kiến, nếu công kích loại trình độ này cũng có thể uy hiếp đến hắn, hắn sớm đã chết một trăm lần rồi.
- Keng.
Ngón tay hơi dùng sức, mũi đao từ tinh thiết đúc thành đột nhiên bị bẻ gãy, đầu ngón tay nhẹ nhàng búng một cái, nửa mũi đao đó lập tức bắn ra, hóa thành một đạo hàn mang trực tiếp đâm vào trong cánh tay của hộ vệ đó.
Một tiếng hét thảm vang lên, hộ vệ đó lập tức ngã xuống, không ngừng hét thảm.
Mũi đao đó cắm sâu vào xương, hơn nữa kẹt trong xương cốt, tuy không chặt đứt, nhưng một cánh tay này đã bị phế rồi.
- Miệng đầy ô ngôn uế ngữ, ngươi là cái thá gì cũng dám vũ nhục Thanh Nhã tỷ của ta? Tự vả miệng, đánh tới khi ta hài lòng mới thôi, nếu không, ngươi vĩnh viễn không cần nói nữa.
Sát ý sôi trào, Bạch Nhạc lạnh lùng nhìn đối phương, mở miệng nói.
Hiện giờ Bạch Nhạc đã không phải là Bạch Nhạc lúc trước, ở trong Linh Tê Kiếm Tông, Bạch Nhạc đã trải qua quá nhiều lần sinh tử, sớm đã không còn là thiếu niên chưa từng thấy máu lúc trước.
Không giết người ngay tại chỗ, đã xem như là khắc chế cảm xúc của mình rồi.
- Ngươi dám đả thương ta? Vinh thiếu gia sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Bị Bạch Nhạc làm bị thương, hộ vệ đó lộ ra vẻ mặt dữ tợn, lại không để lời nói của Bạch Nhạc ở trong lòng, ngược lại còn há miệng chửi to.
- Gian ngoan mất linh!
Mí mắt hơi nhướn lên, Bạch Nhạc lập tức triệt để mất đi kiên nhẫn, điểm ra một chỉ, một dòng linh lực đột nhiên hóa thành kiếm mang, trong phút chốc trực tiếp đâm vào mi tâm hộ vệ đó, một kích lấy mạng!
Tiếng hét thảm và chửi rủa im bặt!
Lúc này, trong lòng hộ vệ khác cuối cùng cũng dâng lên một tia sợ hãi, vội vàng quỳ xuống.
Nếu nói lúc trước, Bạch Nhạc bẻ gãy mũi đao đả thương người, bọn họ còn không quá để ý, như vậy trực tiếp dùng ngón tay làm kiếm, bắn ra kiếm khí giết người, chính là triệt để phá đi một tia cầu may cuối cùng của bọn họ.
Người tu hành!
Không nghi ngờ gì nữa, chỉ có người tu hành chân chính, mới có thể có thủ đoạn bực này, bọn họ thường ngày có ngang ngược tới mấy, cũng nào dám đối địch với người tu hành.
- Lời ta vừa nói, các ngươi có nghe thấy không?
Trong mắt lộ ra một tia ánh sáng lạnh, Bạch Nhạc lại mở miệng nói.
Lần này, không ai dám do dự nữa, lập tức giơ tay lên hung hăng tự tát vào mặt mình.
Trong nhất thời, tám hộ vệ đồng thời quỳ gối, tranh nhau ra sức tự vả miệng.
Không chỉ là những hộ vệ này, Bạch Thanh Nhã và Phúc bá cũng nhìn mà choáng váng.
Đây còn là tiểu thiếu gia thân đơn lực bạc, tay trói gà không chặt trong ấn tượng của mình ư?
- Tiểu Nhạc ngươi...
Nhìn Bạch Nhạc, Bạch Thanh Nhã cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi.
- Thanh Nhã tỷ, vừa rồi ngươi không phải hỏi ta, mấy năm nay ta đi đâu à? Ta bái vào một tông môn, trở thành người tu hành.
Khi quay sang Bạch Thanh Nhã, trên mặt Bạch Nhạc đã khôi phục sự ôn hòa đó, vẫn giống hệt như trong ký ức.
- Đi thôi, Thanh Nhã tỷ, ta muốn về xem.
Buông tay, cũng không nhìn những hộ vệ đó, Bạch Nhạc đi đến trong Thính Hương Thủy Tạ.
- Nhưng...
Cho dù Bạch Nhạc dường như rất lợi hại, nhưng trong những năm gần đây, sự sợ hãi của Bạch Thanh Nhã đối với Bạch Vinh, đối với Bạch gia lại không phải trong một chốc một lát là có thể tiêu trừ.
- Không nhưng gì cả!
Lắc đầu, Bạch Nhạc nói khẽ,
- Yên tâm đi, Thanh Nhã tỷ, ta đã trở về, Bạch gia này vẫn là Bạch gia của chúng ta! Bất kể là Bạch Vinh, hay là vị Tam thúc kia của ta... Đều không ngăn được ta.
Nếu nói, lúc trước, Bạch Nhạc còn chỉ là muốn trở về xem một chút, vậy, bởi vì Bạch Thanh Nhã, hắn đã quyết tâm lấy lại quyền lực thuộc về một mạch của mình.
Không vì mình, mà là vì Thanh Nhã tỷ.
Mình sẽ không ở lại nơi này, nhưng, Thanh Nhã tỷ lại vẫn phải sống ở đây, cho nên hắn phải lấy lại thân phận và quyền lực cho Thanh Nhã tỷ, khiến Bạch phủ này từ trên xuống dưới, không còn bất kỳ ai dám khi dễ Thanh Nhã tỷ nữa.
Bảy năm trước, cái này cơ hồ là người si nói mộng, nhưng hiện giờ, đối với Bạch Nhạc mà nói, cái này lại căn bản không có bất kỳ độ khó gì.
Bất kể cản ở trước mặt là ai, hắn đều có lòng tin, một kiếm chém vỡ.
- Cút đi nói với Bạch Vinh, cứ nói Bạch Nhạc ta đã... Trở lại!
Đưa lưng về phía những hộ vệ vẫn đang không ngừng tát mình, Bạch Nhạc lạnh lùng nói.
Hơi khựng lại, mấy hộ vệ đó lập tức từ dưới đất đứng lên, trừ để lại hai người đi theo ra, người khác đều cùng nhảy lên thuyền nhỏ.
Nhìn bóng lưng rời đi của Bạch Nhạc, trong mắt lại lộ ra một tia oán độc!
Người tu hành thì sao?
Bạch gia hiện giờ không phải là Bạch gia bảy năm trước!
Ngươi cho rằng Bạch gia hiện tại không có người tu hành à?
Không biết gì mà dám đánh về Bạch gia, thực sự cho rằng không biết học được chút bản sự từ đâu, trở thành người tu hành thì có thể không kiêng nể gì sao?
Sự khủng bố của Bạch gia Hiện giờ, ngươi căn bản là không thể tưởng tượng!
Chờ xem, khuất nhục mà chúng ta phải chịu lúc trước, không bao lâu nữa, Bạch Nhạc ngươi sẽ phải trả lại gấp trăm lần!
Bạch Thanh Nhã không biết tâm tư của Bạch Nhạc, lúc này, nhìn thấy đối phương rút đao ra, trong lòng lập tức tràn ngập sợ hãi. Nàng ta không sợ chết, cũng không bận tâm mình bị những người này nhục mạ, nhưng nàng ta tuyệt đối cũng không thể nhìn những người này giết chết Bạch Nhạc.
- Huyết mạch đích hệ rắm chó gì! Huyết mạch đích hệ của Bạch gia chỉ có một mạch của Vinh thiếu gia, người khác có tư cách gì mà xưng là thiếu gia Bạch gia.
Nhìn thấy phản ứng của Bạch Thanh Nhã, bọn họ đã đoán được thân phận của Bạch Nhạc, chỉ là vẫn không bận tâm.
Đây đã không phải là Bạch gia bảy năm trước, cho dù Bạch Nhạc trở lại thì sao? Căn bản không thay đổi được bất kỳ chuyện gì.
- Tiểu bạch kiểm, còn không buông tay, ta thấy ngươi là chán sống rồi.
Cười lạnh một tiếng, nhìn thấy Bạch Nhạc vẫn không có ý buông Bạch Thanh Nhã ra, tên hộ vệ cầm đầu đó lập tức chém một đao về phía cánh tay của Bạch Nhạc.
Một đao này, không hề lưu thủ, căn bản chính là muốn trực tiếp chặt bỏ cánh tay của Bạch Nhạc.
- Đừng!
Trong mắt lộ ra một tia sợ hãi, Bạch Thanh Nhã lập tức xoay người lại, muốn dùng thân thể của mình đỡ đao cho Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc từ nhỏ đã không thích tập võ, cũng cũng luôn gầy yếu, ở trong lòng Bạch Thanh Nhã, Bạch Nhạc vĩnh viễn vẫn là đệ đệ cần nàng ta dùng sinh mệnh để bảo hộ.
Cho dù trong lòng nàng ta cũng vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn không chút do dự giúp Bạch Nhạc đỡ đao.
Lúc này, Bạch Thanh Nhã thậm chí đã sợ tới cả người run rẩy, nhắm chặt hai mắt lại.
Nhưng mà, đợi cả nửa ngày, căn bản không thấy có cảm giác đau đớn.
Trong nháy mắt Bạch Thanh Nhã mở mắt ra, lại đột nhiên nhìn thấy một màn khiến nàng ta không thể tin nổi.
Mũi đao lạnh lẽo đó, không ngờ bị kẹp giữa hai ngón tay, bất kể hộ vệ đó dùng sức thế nào, cũng không thể nhúc nhích mảy may.
Tay trái vẫn ôm Bạch Thanh Nhã, thân hình của Bạch Nhạc không hề di động, chỉ vươn hai ngón tay ra đã dễ dàng kẹp lấy mũi đao của đối phương.
Ở trong thế tục, hộ vệ đó có lẽ là cao thủ rất giỏi, nhưng ở trong mắt Bạch Nhạc, lại quả thực không khác gì con kiến, nếu công kích loại trình độ này cũng có thể uy hiếp đến hắn, hắn sớm đã chết một trăm lần rồi.
- Keng.
Ngón tay hơi dùng sức, mũi đao từ tinh thiết đúc thành đột nhiên bị bẻ gãy, đầu ngón tay nhẹ nhàng búng một cái, nửa mũi đao đó lập tức bắn ra, hóa thành một đạo hàn mang trực tiếp đâm vào trong cánh tay của hộ vệ đó.
Một tiếng hét thảm vang lên, hộ vệ đó lập tức ngã xuống, không ngừng hét thảm.
Mũi đao đó cắm sâu vào xương, hơn nữa kẹt trong xương cốt, tuy không chặt đứt, nhưng một cánh tay này đã bị phế rồi.
- Miệng đầy ô ngôn uế ngữ, ngươi là cái thá gì cũng dám vũ nhục Thanh Nhã tỷ của ta? Tự vả miệng, đánh tới khi ta hài lòng mới thôi, nếu không, ngươi vĩnh viễn không cần nói nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sát ý sôi trào, Bạch Nhạc lạnh lùng nhìn đối phương, mở miệng nói.
Hiện giờ Bạch Nhạc đã không phải là Bạch Nhạc lúc trước, ở trong Linh Tê Kiếm Tông, Bạch Nhạc đã trải qua quá nhiều lần sinh tử, sớm đã không còn là thiếu niên chưa từng thấy máu lúc trước.
Không giết người ngay tại chỗ, đã xem như là khắc chế cảm xúc của mình rồi.
- Ngươi dám đả thương ta? Vinh thiếu gia sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Bị Bạch Nhạc làm bị thương, hộ vệ đó lộ ra vẻ mặt dữ tợn, lại không để lời nói của Bạch Nhạc ở trong lòng, ngược lại còn há miệng chửi to.
- Gian ngoan mất linh!
Mí mắt hơi nhướn lên, Bạch Nhạc lập tức triệt để mất đi kiên nhẫn, điểm ra một chỉ, một dòng linh lực đột nhiên hóa thành kiếm mang, trong phút chốc trực tiếp đâm vào mi tâm hộ vệ đó, một kích lấy mạng!
Tiếng hét thảm và chửi rủa im bặt!
Lúc này, trong lòng hộ vệ khác cuối cùng cũng dâng lên một tia sợ hãi, vội vàng quỳ xuống.
Nếu nói lúc trước, Bạch Nhạc bẻ gãy mũi đao đả thương người, bọn họ còn không quá để ý, như vậy trực tiếp dùng ngón tay làm kiếm, bắn ra kiếm khí giết người, chính là triệt để phá đi một tia cầu may cuối cùng của bọn họ.
Người tu hành!
Không nghi ngờ gì nữa, chỉ có người tu hành chân chính, mới có thể có thủ đoạn bực này, bọn họ thường ngày có ngang ngược tới mấy, cũng nào dám đối địch với người tu hành.
- Lời ta vừa nói, các ngươi có nghe thấy không?
Trong mắt lộ ra một tia ánh sáng lạnh, Bạch Nhạc lại mở miệng nói.
Lần này, không ai dám do dự nữa, lập tức giơ tay lên hung hăng tự tát vào mặt mình.
Trong nhất thời, tám hộ vệ đồng thời quỳ gối, tranh nhau ra sức tự vả miệng.
Không chỉ là những hộ vệ này, Bạch Thanh Nhã và Phúc bá cũng nhìn mà choáng váng.
Đây còn là tiểu thiếu gia thân đơn lực bạc, tay trói gà không chặt trong ấn tượng của mình ư?
- Tiểu Nhạc ngươi...
Nhìn Bạch Nhạc, Bạch Thanh Nhã cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi.
- Thanh Nhã tỷ, vừa rồi ngươi không phải hỏi ta, mấy năm nay ta đi đâu à? Ta bái vào một tông môn, trở thành người tu hành.
Khi quay sang Bạch Thanh Nhã, trên mặt Bạch Nhạc đã khôi phục sự ôn hòa đó, vẫn giống hệt như trong ký ức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đi thôi, Thanh Nhã tỷ, ta muốn về xem.
Buông tay, cũng không nhìn những hộ vệ đó, Bạch Nhạc đi đến trong Thính Hương Thủy Tạ.
- Nhưng...
Cho dù Bạch Nhạc dường như rất lợi hại, nhưng trong những năm gần đây, sự sợ hãi của Bạch Thanh Nhã đối với Bạch Vinh, đối với Bạch gia lại không phải trong một chốc một lát là có thể tiêu trừ.
- Không nhưng gì cả!
Lắc đầu, Bạch Nhạc nói khẽ,
- Yên tâm đi, Thanh Nhã tỷ, ta đã trở về, Bạch gia này vẫn là Bạch gia của chúng ta! Bất kể là Bạch Vinh, hay là vị Tam thúc kia của ta... Đều không ngăn được ta.
Nếu nói, lúc trước, Bạch Nhạc còn chỉ là muốn trở về xem một chút, vậy, bởi vì Bạch Thanh Nhã, hắn đã quyết tâm lấy lại quyền lực thuộc về một mạch của mình.
Không vì mình, mà là vì Thanh Nhã tỷ.
Mình sẽ không ở lại nơi này, nhưng, Thanh Nhã tỷ lại vẫn phải sống ở đây, cho nên hắn phải lấy lại thân phận và quyền lực cho Thanh Nhã tỷ, khiến Bạch phủ này từ trên xuống dưới, không còn bất kỳ ai dám khi dễ Thanh Nhã tỷ nữa.
Bảy năm trước, cái này cơ hồ là người si nói mộng, nhưng hiện giờ, đối với Bạch Nhạc mà nói, cái này lại căn bản không có bất kỳ độ khó gì.
Bất kể cản ở trước mặt là ai, hắn đều có lòng tin, một kiếm chém vỡ.
- Cút đi nói với Bạch Vinh, cứ nói Bạch Nhạc ta đã... Trở lại!
Đưa lưng về phía những hộ vệ vẫn đang không ngừng tát mình, Bạch Nhạc lạnh lùng nói.
Hơi khựng lại, mấy hộ vệ đó lập tức từ dưới đất đứng lên, trừ để lại hai người đi theo ra, người khác đều cùng nhảy lên thuyền nhỏ.
Nhìn bóng lưng rời đi của Bạch Nhạc, trong mắt lại lộ ra một tia oán độc!
Người tu hành thì sao?
Bạch gia hiện giờ không phải là Bạch gia bảy năm trước!
Ngươi cho rằng Bạch gia hiện tại không có người tu hành à?
Không biết gì mà dám đánh về Bạch gia, thực sự cho rằng không biết học được chút bản sự từ đâu, trở thành người tu hành thì có thể không kiêng nể gì sao?
Sự khủng bố của Bạch gia Hiện giờ, ngươi căn bản là không thể tưởng tượng!
Chờ xem, khuất nhục mà chúng ta phải chịu lúc trước, không bao lâu nữa, Bạch Nhạc ngươi sẽ phải trả lại gấp trăm lần!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro