Sát Cơ
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
Thính Hương Thủy Tạ, tọa lạc tại trong một mảng hồ nước.
Hồ nước không lớn, ước chừng chỉ có phạm vi hai ba dặm, nhưng mà không ngờ lại tọa lạc ở trong Bạch phủ, chung quanh kỳ thạch lởm chởm, trăm hoa đua nở, đẹp không sao tả xiết.
Bước lên thuyền, chậm rãi du lãm trên hồ, đúng là một loại hưởng thụ khó có thể diễn tả bằng lời.
Đã qua bảy năm, lại bước lên thuyền nhẹ, chậm rãi đi trên mặt hồ, khiến Bạch Nhạc không nhịn được mà muốn rơi lệ.
Hồ nước này tên là Nhạc Hồ.
Bởi vì đó vốn là lúc Bạch Nhạc vừa sinh ra, mẫu thân hạ lệnh xây dựng ở trong phủ, từ khi Bạch Nhạc có ký ức, hắn một mực sống ở nơi này.
Hiện giờ lại trở về, lại sớm đã là vật còn người mất.
- Tiểu thiếu gia, chúng ta đến rồi.
Ngay khi Bạch Nhạc vẫn có chút hoảng hốt, thuyền đã cập bờ, Phúc bá dẫn đầu rời thuyền, đỡ Bạch Nhạc bước lên Thính Hương Thủy Tạ.
- Người nào?
Bên này Bạch Nhạc vừa lên bờ, lập tức có mấy hộ vệ lớn tiếng quát.
- Phúc bá, ngươi cũng là lão nhân của phủ, sao lại vẫn không hiểu quy củ như vậy? Thính Hương Thủy Tạ chính là chỗ ở của Vinh thiếu, không có Vinh thiếu cho phép, cho dù là ngươi cũng không thể đi vào, huống chi là người ngoài!
Đừng nhìn Phúc bá là quản gia của Bạch phủ, nhưng những hộ vệ này lại là người bên cạnh Bạch Vinh, căn bản không để Phúc bá vào mắt.
- Mấy vị, đây không phải là người ngoài, đây là Nhạc thiếu gia.
Hơi khom người, Phúc bá vội vàng giải thích.
- Nhạc thiếu gia cái gì, Bạch phủ chúng ta từ lúc nào lại có Nhạc thiếu gia? Ta thấy ngươi là già tới hồ đồ rồi.
Trong lúc nói, một hộ vệ trong đó đột nhiên rút đao ra,
- Cút ra đi.
Bạch Nhạc vừa mới trở về, đã bị mấy hộ vệ quát mắng như vậy, Phúc bá lập tức giận tới run rẩy cả người, nhưng hắn lại không làm gì được mấy hộ vệ này.
Những hộ vệ này nghe đồn đều là cao thủ Bạch Vinh mời đến, trừ Bạch Vinh, ai nói cũng không nghe, mặt mũi của ai cũng không nể.
- Tiểu thiếu gia, chúng ta đi về trước, giờ ta đi xin thủ lệnh của Vinh thiếu gia.
- Vinh thiếu gia, uy phong quá nhỉ.
Liếc mấy hộ vệ một cái, Bạch Nhạc khẽ lắc đầu,
- Thôi, Thính Hương Thủy Tạ này không vào cũng được.
Lần này trở về, bản thân chỉ là muốn nhìn xem, đối với Bạch phủ, hắn thực tại không còn gì quyến luyến, phong cảnh vẫn đó, nhưng lại cảnh còn người mất, Bạch phủ như vậy, còn có liên quan gì tới hắn?
Về phần mấy hộ vệ này, ở trong mắt Bạch Nhạc chỉ là nhân vật giống như con kiến, việc gì phải tính toán với bọn họ.
Trong lúc nói, Bạch Nhạc xoay người, tính lên thuyền rời đi.
Nhưng mà, ngay khi Bạch Nhạc chuẩn bị lên thuyền, cách đó không xa, một thanh âm quen thuộc đột nhiên truyền vào trong tai Bạch Nhạc, khiến cả người Bạch Nhạc đột nhiên run lên.
- Tiểu Nhạc, là ngươi trở lại à?
Cơ hồ là lập tức, Bạch Nhạc đột nhiên xoay người, lại chỉ thấy, một mỹ nhân mặc áo đỏ có chút hoảng loạn chạy tới bên thuyền.
Trong nháy mắt, vô số hồi ức xộc lên trong lòng.
Thời gian bảy năm, Bạch Nhạc từ một hài đồng mười tuổi, biến thành một thiếu niên mười bảy tuổi, mà tiểu cô nương ngày xưa, cũng đã biến thành duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp động lòng người.
- Thanh Nhã tỷ!
Cho dù hai người đều có biến hóa cực lớn, nhưng vào khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, lại đều lập tức nhận ra nhau.
Luôn có một số người, một số tình cảm, bất kể năm tháng trôi qua thế nào, cũng vẫn không thay đổi mảy may.
Bạch Thanh Nhã, cũng là người thân nhất trong Bạch phủ hiện giờ của Bạch Nhạc.
Ngày xưa, Bạch Thanh Nhã kỳ thật chỉ là nữ nhi nhánh bên của Bạch gia, hơn nữa cha mẹ chết sớm, là mẫu thân của Bạch Nhạc nhận nàng ta làm con thừa tự, cũng là tỷ tỷ trên danh nghĩa của Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc rời khỏi mấy năm nay, vướng bận nhất chính là tỷ tỷ này.
Có thể nói, lần này Bạch Nhạc trở về Bạch gia, có một đại bộ phận nguyên nhân, chính là muốn về xem Thanh Nhã tỷ cùng hắn lớn lên này sống có tốt không.
Bảy năm không gặp, Bạch Thanh Nhã đã biến thành mỹ nữ mười phần, cho dù là đối với những người được gọi là tiên tử trong Linh Tê Kiếm Tông, cũng không kém chút nào.
Đặt ở trong thế tục, không dám nói là khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng tuyệt đối là mỹ nữ vạn dặm mới tìm được một.
- Tiểu Nhạc, đúng là ngươi rồi, mấy năm nay ngươi đã đi đâu?
Nghe thấy một tiếng Thanh Nhã tỷ đó, Bạch Thanh Nhã lập tức lệ rơi đầy mặt, trực tiếp nhào vào trong lòng Bạch Nhạc.
- Xin lỗi, Thanh Nhã tỷ, là ta không tốt, khiến ngươi lo lắng.
Ôm Bạch Thanh Nhã, trong lòng Bạch Nhạc đột nhiên dâng lên cảm giác ấm áp, đối với hắn mà nói, sau khi cha mẹ qua đời, Thanh Nhã tỷ là thân nhân duy nhất của hắn.
- Càn rỡ!
Cơ hồ là đồng thời, mấy hộ vệ đó biến sắc, lạnh lùng mở miệng nói.
- Bạch Thanh Nhã, ngươi đã đính hôn với Vinh thiếu, lại dám thân thiết với nam nhân khác như vậy à?
- Đính hôn?
Hơi ngẩn ra, Bạch Nhạc cũng không khỏi có chút kinh ngạc.
Bạch Thanh Nhã là đệ tử nhánh bên, tuy được mẫu thân của Bạch Nhạc nhận làm con thừa tự, nhưng trên thực tế lại không có quan hệ huyết thống gì, ở Bạch gia, chi thứ là có thể thông hôn với chủ gia.
Nhưng vấn đề là ở chỗ, Bạch Nhạc nhớ rất rõ, từ khi còn nhỏ, Bạch Thanh Nhã đã rất ghét Bạch Vinh, chẳng lẽ trong bảy năm này lại thành thích Bạch Vinh à?
Huống chi, hiện giờ Bạch Vinh thân là người thừa kế của Bạch gia, hôn nhân sao có thể do mình làm chủ, mất đi sự chống đỡ của cha mẹ, cho dù là bản thân Bạch Nhạc cũng bị khi dễ, huống chi là Bạch Thanh Nhã mang thân phận con thừa tự. Cho dù là Bạch Vinh và Bạch Thanh Nhã thật sự yêu nhau. Vị Tam thúc đó chỉ sợ cũng sẽ không đồng ý?
Quan trọng nhất là, mấy hộ vệ khi đối mặt với Bạch Thanh Nhã, lại không có một chút tôn kính nào.
Mặt đỏ lên, Bạch Thanh Nhã có chút khó xử,
- Đính hôn cái gì, ta trước giờ chưa hề đáp ứng làm thiếp cho Bạch Vinh!
Thiếp!
Một chữ này vừa được nói ra, trong mắt Bạch Nhạc đột nhiên lộ ra một tia sát cơ khủng bố!
Thê và thiếp, đây chính là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!
Trong loại đại gia tộc như Bạch gia, thê tử chính là nữ chủ nhân, nhưng thiếp lại chẳng qua chỉ là một món đồ chơi, hơi không hợp ý, có thể tùy ý đánh chửi! Thậm chí cũng có người, cho dù là bị giết chết, hoặc là ban cho người dưới tay, cũng không có gì hiếm lạ.
Tuy Bạch Thanh Nhã xuất thân nhánh bên, nhưng chung quy là tới đây làm con thừa tự, trên danh nghĩa là tỷ tỷ của Bạch Nhạc, cho dù là vị Tam thúc kia đã đoạt đi vị trí gia chủ, một mạch này của Bạch Nhạc cũng vẫn là huyết mạch đích hệ của Bạch gia.
Theo lý, cho dù là Bạch Vinh, nhìn thấy Bạch Thanh Nhã, cũng nên gọi một tiếng Thanh Nhã tỷ.
Nhưng hiện giờ, Bạch Vinh dám để Bạch Thanh Nhã làm thiếp cho hắn, hơn nữa, nhìn thái độ của Bạch Thanh Nhã, sợ rằng còn là ép Bạch Thanh Nhã phải làm thiếp, điều này sao có thể không khiến Bạch Nhạc bốc lên sát cơ?
- Đáp ứng? Ngươi là cái thá gì, Vinh thiếu gia nhìn trúng ngươi là phúc khí của ngươi rồi! Nếu không phải còn có vài phần tư sắc, cho dù là quỳ gối, Vinh thiếu gia cũng sẽ không nhìn ngươi một cái! Thực sự coi mình vẫn là đại tiểu thư của Bạch gia đó à?
Cười lạnh một tiếng, hộ vệ đó thản nhiên chửi rủa,
- Còn chưa cút đi à? Chờ ta giết tên tiểu bạch kiểm này ư?
Hồ nước không lớn, ước chừng chỉ có phạm vi hai ba dặm, nhưng mà không ngờ lại tọa lạc ở trong Bạch phủ, chung quanh kỳ thạch lởm chởm, trăm hoa đua nở, đẹp không sao tả xiết.
Bước lên thuyền, chậm rãi du lãm trên hồ, đúng là một loại hưởng thụ khó có thể diễn tả bằng lời.
Đã qua bảy năm, lại bước lên thuyền nhẹ, chậm rãi đi trên mặt hồ, khiến Bạch Nhạc không nhịn được mà muốn rơi lệ.
Hồ nước này tên là Nhạc Hồ.
Bởi vì đó vốn là lúc Bạch Nhạc vừa sinh ra, mẫu thân hạ lệnh xây dựng ở trong phủ, từ khi Bạch Nhạc có ký ức, hắn một mực sống ở nơi này.
Hiện giờ lại trở về, lại sớm đã là vật còn người mất.
- Tiểu thiếu gia, chúng ta đến rồi.
Ngay khi Bạch Nhạc vẫn có chút hoảng hốt, thuyền đã cập bờ, Phúc bá dẫn đầu rời thuyền, đỡ Bạch Nhạc bước lên Thính Hương Thủy Tạ.
- Người nào?
Bên này Bạch Nhạc vừa lên bờ, lập tức có mấy hộ vệ lớn tiếng quát.
- Phúc bá, ngươi cũng là lão nhân của phủ, sao lại vẫn không hiểu quy củ như vậy? Thính Hương Thủy Tạ chính là chỗ ở của Vinh thiếu, không có Vinh thiếu cho phép, cho dù là ngươi cũng không thể đi vào, huống chi là người ngoài!
Đừng nhìn Phúc bá là quản gia của Bạch phủ, nhưng những hộ vệ này lại là người bên cạnh Bạch Vinh, căn bản không để Phúc bá vào mắt.
- Mấy vị, đây không phải là người ngoài, đây là Nhạc thiếu gia.
Hơi khom người, Phúc bá vội vàng giải thích.
- Nhạc thiếu gia cái gì, Bạch phủ chúng ta từ lúc nào lại có Nhạc thiếu gia? Ta thấy ngươi là già tới hồ đồ rồi.
Trong lúc nói, một hộ vệ trong đó đột nhiên rút đao ra,
- Cút ra đi.
Bạch Nhạc vừa mới trở về, đã bị mấy hộ vệ quát mắng như vậy, Phúc bá lập tức giận tới run rẩy cả người, nhưng hắn lại không làm gì được mấy hộ vệ này.
Những hộ vệ này nghe đồn đều là cao thủ Bạch Vinh mời đến, trừ Bạch Vinh, ai nói cũng không nghe, mặt mũi của ai cũng không nể.
- Tiểu thiếu gia, chúng ta đi về trước, giờ ta đi xin thủ lệnh của Vinh thiếu gia.
- Vinh thiếu gia, uy phong quá nhỉ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liếc mấy hộ vệ một cái, Bạch Nhạc khẽ lắc đầu,
- Thôi, Thính Hương Thủy Tạ này không vào cũng được.
Lần này trở về, bản thân chỉ là muốn nhìn xem, đối với Bạch phủ, hắn thực tại không còn gì quyến luyến, phong cảnh vẫn đó, nhưng lại cảnh còn người mất, Bạch phủ như vậy, còn có liên quan gì tới hắn?
Về phần mấy hộ vệ này, ở trong mắt Bạch Nhạc chỉ là nhân vật giống như con kiến, việc gì phải tính toán với bọn họ.
Trong lúc nói, Bạch Nhạc xoay người, tính lên thuyền rời đi.
Nhưng mà, ngay khi Bạch Nhạc chuẩn bị lên thuyền, cách đó không xa, một thanh âm quen thuộc đột nhiên truyền vào trong tai Bạch Nhạc, khiến cả người Bạch Nhạc đột nhiên run lên.
- Tiểu Nhạc, là ngươi trở lại à?
Cơ hồ là lập tức, Bạch Nhạc đột nhiên xoay người, lại chỉ thấy, một mỹ nhân mặc áo đỏ có chút hoảng loạn chạy tới bên thuyền.
Trong nháy mắt, vô số hồi ức xộc lên trong lòng.
Thời gian bảy năm, Bạch Nhạc từ một hài đồng mười tuổi, biến thành một thiếu niên mười bảy tuổi, mà tiểu cô nương ngày xưa, cũng đã biến thành duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp động lòng người.
- Thanh Nhã tỷ!
Cho dù hai người đều có biến hóa cực lớn, nhưng vào khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, lại đều lập tức nhận ra nhau.
Luôn có một số người, một số tình cảm, bất kể năm tháng trôi qua thế nào, cũng vẫn không thay đổi mảy may.
Bạch Thanh Nhã, cũng là người thân nhất trong Bạch phủ hiện giờ của Bạch Nhạc.
Ngày xưa, Bạch Thanh Nhã kỳ thật chỉ là nữ nhi nhánh bên của Bạch gia, hơn nữa cha mẹ chết sớm, là mẫu thân của Bạch Nhạc nhận nàng ta làm con thừa tự, cũng là tỷ tỷ trên danh nghĩa của Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc rời khỏi mấy năm nay, vướng bận nhất chính là tỷ tỷ này.
Có thể nói, lần này Bạch Nhạc trở về Bạch gia, có một đại bộ phận nguyên nhân, chính là muốn về xem Thanh Nhã tỷ cùng hắn lớn lên này sống có tốt không.
Bảy năm không gặp, Bạch Thanh Nhã đã biến thành mỹ nữ mười phần, cho dù là đối với những người được gọi là tiên tử trong Linh Tê Kiếm Tông, cũng không kém chút nào.
Đặt ở trong thế tục, không dám nói là khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng tuyệt đối là mỹ nữ vạn dặm mới tìm được một.
- Tiểu Nhạc, đúng là ngươi rồi, mấy năm nay ngươi đã đi đâu?
Nghe thấy một tiếng Thanh Nhã tỷ đó, Bạch Thanh Nhã lập tức lệ rơi đầy mặt, trực tiếp nhào vào trong lòng Bạch Nhạc.
- Xin lỗi, Thanh Nhã tỷ, là ta không tốt, khiến ngươi lo lắng.
Ôm Bạch Thanh Nhã, trong lòng Bạch Nhạc đột nhiên dâng lên cảm giác ấm áp, đối với hắn mà nói, sau khi cha mẹ qua đời, Thanh Nhã tỷ là thân nhân duy nhất của hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Càn rỡ!
Cơ hồ là đồng thời, mấy hộ vệ đó biến sắc, lạnh lùng mở miệng nói.
- Bạch Thanh Nhã, ngươi đã đính hôn với Vinh thiếu, lại dám thân thiết với nam nhân khác như vậy à?
- Đính hôn?
Hơi ngẩn ra, Bạch Nhạc cũng không khỏi có chút kinh ngạc.
Bạch Thanh Nhã là đệ tử nhánh bên, tuy được mẫu thân của Bạch Nhạc nhận làm con thừa tự, nhưng trên thực tế lại không có quan hệ huyết thống gì, ở Bạch gia, chi thứ là có thể thông hôn với chủ gia.
Nhưng vấn đề là ở chỗ, Bạch Nhạc nhớ rất rõ, từ khi còn nhỏ, Bạch Thanh Nhã đã rất ghét Bạch Vinh, chẳng lẽ trong bảy năm này lại thành thích Bạch Vinh à?
Huống chi, hiện giờ Bạch Vinh thân là người thừa kế của Bạch gia, hôn nhân sao có thể do mình làm chủ, mất đi sự chống đỡ của cha mẹ, cho dù là bản thân Bạch Nhạc cũng bị khi dễ, huống chi là Bạch Thanh Nhã mang thân phận con thừa tự. Cho dù là Bạch Vinh và Bạch Thanh Nhã thật sự yêu nhau. Vị Tam thúc đó chỉ sợ cũng sẽ không đồng ý?
Quan trọng nhất là, mấy hộ vệ khi đối mặt với Bạch Thanh Nhã, lại không có một chút tôn kính nào.
Mặt đỏ lên, Bạch Thanh Nhã có chút khó xử,
- Đính hôn cái gì, ta trước giờ chưa hề đáp ứng làm thiếp cho Bạch Vinh!
Thiếp!
Một chữ này vừa được nói ra, trong mắt Bạch Nhạc đột nhiên lộ ra một tia sát cơ khủng bố!
Thê và thiếp, đây chính là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!
Trong loại đại gia tộc như Bạch gia, thê tử chính là nữ chủ nhân, nhưng thiếp lại chẳng qua chỉ là một món đồ chơi, hơi không hợp ý, có thể tùy ý đánh chửi! Thậm chí cũng có người, cho dù là bị giết chết, hoặc là ban cho người dưới tay, cũng không có gì hiếm lạ.
Tuy Bạch Thanh Nhã xuất thân nhánh bên, nhưng chung quy là tới đây làm con thừa tự, trên danh nghĩa là tỷ tỷ của Bạch Nhạc, cho dù là vị Tam thúc kia đã đoạt đi vị trí gia chủ, một mạch này của Bạch Nhạc cũng vẫn là huyết mạch đích hệ của Bạch gia.
Theo lý, cho dù là Bạch Vinh, nhìn thấy Bạch Thanh Nhã, cũng nên gọi một tiếng Thanh Nhã tỷ.
Nhưng hiện giờ, Bạch Vinh dám để Bạch Thanh Nhã làm thiếp cho hắn, hơn nữa, nhìn thái độ của Bạch Thanh Nhã, sợ rằng còn là ép Bạch Thanh Nhã phải làm thiếp, điều này sao có thể không khiến Bạch Nhạc bốc lên sát cơ?
- Đáp ứng? Ngươi là cái thá gì, Vinh thiếu gia nhìn trúng ngươi là phúc khí của ngươi rồi! Nếu không phải còn có vài phần tư sắc, cho dù là quỳ gối, Vinh thiếu gia cũng sẽ không nhìn ngươi một cái! Thực sự coi mình vẫn là đại tiểu thư của Bạch gia đó à?
Cười lạnh một tiếng, hộ vệ đó thản nhiên chửi rủa,
- Còn chưa cút đi à? Chờ ta giết tên tiểu bạch kiểm này ư?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro