Bạch tiểu thư...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
Câu kia, nhất thời khiến sắc mặt Bạch Thanh Nhã chợt biến.
- Yến công tử nói thế là có ý, khi Bạch gia ta không người ư?
- Bạch tiểu thư quá lo.
Bưng chén trà lên, Bạch Nhạc lại không có ý buông xuống, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Ta chỉ muốn ở lại đây chờ Bạch Nhạc đi về mà thôi, hắn vừa về, ta xử lý xong chuyện của mình, tự nhiên sẽ rời đi.
- Mộ Dung tiểu thư, đây cũng là ý của Mộ Dung gia các ngươi?
Đột nhiên đứng dậy, Bạch Thanh Nhã lạnh giọng hỏi.
- Bạch tiểu thư, ta nói rồi, lần này chỉ là bồi cùng Yến công tử, ý của Yến công tử. . . Chính là ý của Mộ Dung gia.
Thần sắc trên mặt thoáng hiện vài phần áy náy, nhưng lúc mở miệng, Mộ Dung Tử Yên vẫn nói như đinh đóng cột, không có nửa điểm dư địa xoay vần.
Tức thì, sắc mặt Bạch Thanh Nhã trở nên khó coi dị thường.
- Bạch gia ta không lưu khách lạ, Yến công tử, Mộ Dung tiểu thư, mời về cho! Mộ Dung gia có thủ đoạn gì cứ sử hết ra, Bạch gia ta tận lực phụng bồi!
Tay áo khẽ phất, Bạch Thanh Nhã lạnh lùng nói.
Vẫn ngồi nguyên ở đó, không hề có ý nhúc nhích, khóe miệng Bạch Nhạc nhếch lên nụ cười lạnh:
- Bạch tiểu thư, sợ là hiểu lầm ý ta, ta muốn làm cái gì. . . Không cần người khác giúp đỡ.
Trong lúc nói chuyện, ngón tay Bạch Nhạc nhẹ nhàng búng lên ly trà, tích tắc, trên ly trà đột nhiên xuất hiện một đạo vết nứt chỉnh tề, phần chén nứt ra đột ngột bay tới, chính đụng lên cột trong phòng. . . ba phần nhập vào thớ gỗ!
Chậm rãi đứng dậy, Bạch Nhạc hờ hững quét chung quanh một lượt, thản nhiên nói:
- Tất cả mọi người đi ra ngoài, ta có lời muốn nói riêng với Bạch tiểu thư, chuyện hôm nay, ai dám lộ ra nửa lời. . . Liền như chén này!
Nháy mắt, đám hạ nhân kia không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, một ít trực tiếp chạy đi, song vẫn có một ít thoáng hiện vẻ do dự, chờ đợi Bạch Thanh Nhã lên tiếng.
Hít sâu một hơi, Bạch Thanh Nhã biết, đối phương nhất định là tu hành giả cực kỳ đáng sợ, Bạch Nhạc không ở đây, đám hạ nhân trong nhà này hoàn toàn không chống được đối phương.
Đi tới bên người thiếp thân nha hoàn, Bạch Thanh Nhã nhẹ giọng phân phó nói:
- Thính Hương Thủy Tạ.
Nói xong bốn tiếng này, Bạch Thanh Nhã mới quay người ra lệnh:
- Tất cả đi ra!
Được đến Bạch Thanh Nhã phân phó, lúc này chúng hạ nhân mới thở phào một hơi, vội vã lui ra ngoài.
Liếc nhìn Bạch Nhạc một cái, Mộ Dung Tử Yên thoáng ngập ngừng, song cuối cùng vẫn không dám nói gì, cũng lui ra ngoài, hơn nữa còn tự giác giúp Bạch Nhạc đóng cửa phòng lại.
Thấy thiếp thân nha hoàn của mình an toàn chạy đi ra, trong lòng Bạch Thanh Nhã thoáng thả lỏng, nhất thời trấn định mấy phần, lạnh lùng mở miệng nói:
- Yến công tử, có lời gì, mời nói đi.
Khắc này, nhìn vào Bạch Thanh Nhã, Bạch Nhạc không khỏi trào lên xung động, lập tức nói cho nàng biết thân phận mình, để nàng được an tâm.
Nhưng lý trí lại khiến Bạch Nhạc cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại.
Không phải hắn không tin được Bạch Thanh Nhã, mà là có chút chuyện, người biết càng ít sẽ càng tốt! Giờ nói cho Thanh Nhã tỷ, tuy có thể khiến nàng an tâm, nhưng sau này, rất có thể sẽ thành ẩn hoạn hại nàng.
Nghĩ đến đây, Bạch Nhạc cố nén xung động nói cho Bạch Thanh Nhã, lành lạnh nói:
- Bạch tiểu thư yên tâm, ta không có ác ý với Bạch gia, với Bạch Nhạc! Nguyên do trong đó, sau này ngươi tự nhiên sẽ hiểu.
Nghe được lời này của Bạch Nhạc, Bạch Thanh Nhã khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Yến công tử vừa gặp đã bày ra phong thái bá đạo như thế, ta không nhìn ra được nửa điểm thiện ý nào.
- Lời, ta đã nói, có tin hay không, đó là chuyện của ngươi.
Cúi đầu, Bạch Nhạc tiện tay bưng qua ly trà bên phía Bạch Thanh Nhã, thong thả nhấp một ngụm.
- Ngươi!
Thấy đối phương bưng ly trà mình lên điềm nhiên uống như không, vẻ phẫn nộ trên mặt Bạch Thanh Nhã càng đậm, song vẫn cố cưỡng bách bản thân bình tĩnh.
Thế không bằng người, giờ đây, nàng, thậm chí trọn cả Bạch gia đều không có nửa điểm dư địa phản kháng.
Vô luận đối phương làm cái gì, nàng chỉ có thể nhịn!
Huống hồ, chuyện này còn chưa đến mức không thể vãn hồi, trên tay nàng còn có một lá bài tẩy, không bao lâu nữa liền có thể xoay chuyển càn khôn.
Nghĩ vậy, Bạch Thanh Nhã lạnh lùng mở miệng nói:
- Ngươi rốt cục muốn làm gì?"
- Ta nói rồi, ta đang đợi Bạch Nhạc đi về.
Nhàn nhã uống trà, Bạch Nhạc hờ hững nói.
- Xá đệ đi lâu chưa về, không biết ngày nào với quay lại!
- Không sao, thời gian của ta rất nhiều, có thể chờ đến khi nào hắn về mới thôi.
Không hề hiện vẻ bối rối, Bạch Nhạc nhàn nhạt đáp.
- Nếu hắn một mực không quay lại thì sao?
Bạch Thanh Nhã trầm giọng hỏi.
- Vậy ta liền một mực chờ ở đây.
Khóe miệng lộ ra ý cười ra chiều cân nhắc, Bạch Nhạc thong thả nói tiếp:
- Bạch gia lớn thế này, chắc không thiếu miếng ăn cho ta chứ.
- . . .
Nghe được cách đối đáp gần như vô lại này của đối phương, Bạch Thanh Nhã không khỏi chán nản.
Thoáng định thần, lúc này mới lạnh lùng nói:
- Yến công tử, xá đệ tuy không ở đây, nhưng Bạch gia ta không phải đối tượng có thể mặc người khi dễ! Ta còn có một đệ đệ tên là Bạch Mộc, chính là đệ tử Hàn Sơn, chẳng mấy ngày nữa, Mộc ca nhi liền sẽ trở về! Tuy hắn không phải đối thủ của các hạ, nhưng sau lưng hắn còn có Hàn Sơn.
Khóe môi nhếch lên, Bạch Nhạc thuận miệng nói:
- Tin tưởng ta, lần này người cần tìm Bạch Nhạc rất nhiều, người Hàn Sơn. . . Chưa hẳn đã mang ý tốt!
Dù cho Bạch Thanh Nhã không quá tin tưởng đối phương, nhưng nghe nói thế, trong lòng không khỏi cả kinh.
Khoát tay, Bạch Nhạc tiếp tục nói:
- Bạch tiểu thư, ta nói rồi, ta không có ác ý với Bạch Nhạc, điểm này. . . ngày sau ngươi tự nhiên sẽ hiểu!
Lời này rất có thâm ý.
- Kẻ nào, dám đến Bạch gia làm càn, ta đây lại muốn xem xem!
Trong lúc nói chuyện, ngoài cửa chợt truyền tới một thanh âm quen thuộc.
Nghe được giọng đối phương, trong lòng Bạch Thanh Nhã lập tức buông lỏng.
- Làm sao, Bạch tiểu thư, đây chính là bài tẩy của ngươi?
Khóe miệng vẫn hiện ý cười, Bạch Nhạc thần sắc không biến, thậm chí ly trà trên tay cũng không buông xuống.
Ầm!
Mộ Dung Tử Yên chỉ là người bình thường, tự nhiên không ngăn được đối phương, nháy mắt, cửa phòng liền bị trực tiếp đá văng.
Tiến đến trước mặt là một nữ tử áo hồng tuyệt đẹp, trong mắt lộ ra mấy phần tiếu ý, ánh mắt lưu chuyển, rất nhanh liền dừng ở trên thân Bạch Nhạc:
- Không ngờ còn là một công tử ca tuấn tú, đánh đánh giết giết không tốt lắm đâu, chúng ta ngồi xuống uống chén rượu, thế nào?
Một câu đơn giản, lại quả thực mị ý hoành sinh, phảng phất như chỉ cần nhìn nàng một cái, tròng mắt liền không chuyển đi được.
Đừng nói nam nhân, dù là Bạch Thanh Nhã hay Mộ Dung Tử Yên canh chừng ngoài cửa, khắc này đều không khỏi có chút thất thần, tâm tạng nhảy loạn.
Trên người nữ nhân này lộ ra vẻ mị hoặc, đúng thật khiến người điên cuồng.
- Uống rượu? Vậy cũng được, chỉ là, người tuyệt đối đừng tán phát mị thuật trên người, bằng không, mất hứng.
Thoáng nhíu mày, Bạch Nhạc nheo mắt lại, nhàn nhạt nói.
Tức thì, trong lòng nữ tử áo hồng chợt trầm xuống, đột nhiên cảm nhận được một cỗ áp lực cực kỳ đáng sợ, phảng phất như đối phương gần gần chỉ tùy ý liếc mắt, liền khiến nàng sợ đến tưởng muốn xoay người đào tẩu.
…
- Yến công tử nói thế là có ý, khi Bạch gia ta không người ư?
- Bạch tiểu thư quá lo.
Bưng chén trà lên, Bạch Nhạc lại không có ý buông xuống, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Ta chỉ muốn ở lại đây chờ Bạch Nhạc đi về mà thôi, hắn vừa về, ta xử lý xong chuyện của mình, tự nhiên sẽ rời đi.
- Mộ Dung tiểu thư, đây cũng là ý của Mộ Dung gia các ngươi?
Đột nhiên đứng dậy, Bạch Thanh Nhã lạnh giọng hỏi.
- Bạch tiểu thư, ta nói rồi, lần này chỉ là bồi cùng Yến công tử, ý của Yến công tử. . . Chính là ý của Mộ Dung gia.
Thần sắc trên mặt thoáng hiện vài phần áy náy, nhưng lúc mở miệng, Mộ Dung Tử Yên vẫn nói như đinh đóng cột, không có nửa điểm dư địa xoay vần.
Tức thì, sắc mặt Bạch Thanh Nhã trở nên khó coi dị thường.
- Bạch gia ta không lưu khách lạ, Yến công tử, Mộ Dung tiểu thư, mời về cho! Mộ Dung gia có thủ đoạn gì cứ sử hết ra, Bạch gia ta tận lực phụng bồi!
Tay áo khẽ phất, Bạch Thanh Nhã lạnh lùng nói.
Vẫn ngồi nguyên ở đó, không hề có ý nhúc nhích, khóe miệng Bạch Nhạc nhếch lên nụ cười lạnh:
- Bạch tiểu thư, sợ là hiểu lầm ý ta, ta muốn làm cái gì. . . Không cần người khác giúp đỡ.
Trong lúc nói chuyện, ngón tay Bạch Nhạc nhẹ nhàng búng lên ly trà, tích tắc, trên ly trà đột nhiên xuất hiện một đạo vết nứt chỉnh tề, phần chén nứt ra đột ngột bay tới, chính đụng lên cột trong phòng. . . ba phần nhập vào thớ gỗ!
Chậm rãi đứng dậy, Bạch Nhạc hờ hững quét chung quanh một lượt, thản nhiên nói:
- Tất cả mọi người đi ra ngoài, ta có lời muốn nói riêng với Bạch tiểu thư, chuyện hôm nay, ai dám lộ ra nửa lời. . . Liền như chén này!
Nháy mắt, đám hạ nhân kia không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, một ít trực tiếp chạy đi, song vẫn có một ít thoáng hiện vẻ do dự, chờ đợi Bạch Thanh Nhã lên tiếng.
Hít sâu một hơi, Bạch Thanh Nhã biết, đối phương nhất định là tu hành giả cực kỳ đáng sợ, Bạch Nhạc không ở đây, đám hạ nhân trong nhà này hoàn toàn không chống được đối phương.
Đi tới bên người thiếp thân nha hoàn, Bạch Thanh Nhã nhẹ giọng phân phó nói:
- Thính Hương Thủy Tạ.
Nói xong bốn tiếng này, Bạch Thanh Nhã mới quay người ra lệnh:
- Tất cả đi ra!
Được đến Bạch Thanh Nhã phân phó, lúc này chúng hạ nhân mới thở phào một hơi, vội vã lui ra ngoài.
Liếc nhìn Bạch Nhạc một cái, Mộ Dung Tử Yên thoáng ngập ngừng, song cuối cùng vẫn không dám nói gì, cũng lui ra ngoài, hơn nữa còn tự giác giúp Bạch Nhạc đóng cửa phòng lại.
Thấy thiếp thân nha hoàn của mình an toàn chạy đi ra, trong lòng Bạch Thanh Nhã thoáng thả lỏng, nhất thời trấn định mấy phần, lạnh lùng mở miệng nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Yến công tử, có lời gì, mời nói đi.
Khắc này, nhìn vào Bạch Thanh Nhã, Bạch Nhạc không khỏi trào lên xung động, lập tức nói cho nàng biết thân phận mình, để nàng được an tâm.
Nhưng lý trí lại khiến Bạch Nhạc cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại.
Không phải hắn không tin được Bạch Thanh Nhã, mà là có chút chuyện, người biết càng ít sẽ càng tốt! Giờ nói cho Thanh Nhã tỷ, tuy có thể khiến nàng an tâm, nhưng sau này, rất có thể sẽ thành ẩn hoạn hại nàng.
Nghĩ đến đây, Bạch Nhạc cố nén xung động nói cho Bạch Thanh Nhã, lành lạnh nói:
- Bạch tiểu thư yên tâm, ta không có ác ý với Bạch gia, với Bạch Nhạc! Nguyên do trong đó, sau này ngươi tự nhiên sẽ hiểu.
Nghe được lời này của Bạch Nhạc, Bạch Thanh Nhã khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Yến công tử vừa gặp đã bày ra phong thái bá đạo như thế, ta không nhìn ra được nửa điểm thiện ý nào.
- Lời, ta đã nói, có tin hay không, đó là chuyện của ngươi.
Cúi đầu, Bạch Nhạc tiện tay bưng qua ly trà bên phía Bạch Thanh Nhã, thong thả nhấp một ngụm.
- Ngươi!
Thấy đối phương bưng ly trà mình lên điềm nhiên uống như không, vẻ phẫn nộ trên mặt Bạch Thanh Nhã càng đậm, song vẫn cố cưỡng bách bản thân bình tĩnh.
Thế không bằng người, giờ đây, nàng, thậm chí trọn cả Bạch gia đều không có nửa điểm dư địa phản kháng.
Vô luận đối phương làm cái gì, nàng chỉ có thể nhịn!
Huống hồ, chuyện này còn chưa đến mức không thể vãn hồi, trên tay nàng còn có một lá bài tẩy, không bao lâu nữa liền có thể xoay chuyển càn khôn.
Nghĩ vậy, Bạch Thanh Nhã lạnh lùng mở miệng nói:
- Ngươi rốt cục muốn làm gì?"
- Ta nói rồi, ta đang đợi Bạch Nhạc đi về.
Nhàn nhã uống trà, Bạch Nhạc hờ hững nói.
- Xá đệ đi lâu chưa về, không biết ngày nào với quay lại!
- Không sao, thời gian của ta rất nhiều, có thể chờ đến khi nào hắn về mới thôi.
Không hề hiện vẻ bối rối, Bạch Nhạc nhàn nhạt đáp.
- Nếu hắn một mực không quay lại thì sao?
Bạch Thanh Nhã trầm giọng hỏi.
- Vậy ta liền một mực chờ ở đây.
Khóe miệng lộ ra ý cười ra chiều cân nhắc, Bạch Nhạc thong thả nói tiếp:
- Bạch gia lớn thế này, chắc không thiếu miếng ăn cho ta chứ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- . . .
Nghe được cách đối đáp gần như vô lại này của đối phương, Bạch Thanh Nhã không khỏi chán nản.
Thoáng định thần, lúc này mới lạnh lùng nói:
- Yến công tử, xá đệ tuy không ở đây, nhưng Bạch gia ta không phải đối tượng có thể mặc người khi dễ! Ta còn có một đệ đệ tên là Bạch Mộc, chính là đệ tử Hàn Sơn, chẳng mấy ngày nữa, Mộc ca nhi liền sẽ trở về! Tuy hắn không phải đối thủ của các hạ, nhưng sau lưng hắn còn có Hàn Sơn.
Khóe môi nhếch lên, Bạch Nhạc thuận miệng nói:
- Tin tưởng ta, lần này người cần tìm Bạch Nhạc rất nhiều, người Hàn Sơn. . . Chưa hẳn đã mang ý tốt!
Dù cho Bạch Thanh Nhã không quá tin tưởng đối phương, nhưng nghe nói thế, trong lòng không khỏi cả kinh.
Khoát tay, Bạch Nhạc tiếp tục nói:
- Bạch tiểu thư, ta nói rồi, ta không có ác ý với Bạch Nhạc, điểm này. . . ngày sau ngươi tự nhiên sẽ hiểu!
Lời này rất có thâm ý.
- Kẻ nào, dám đến Bạch gia làm càn, ta đây lại muốn xem xem!
Trong lúc nói chuyện, ngoài cửa chợt truyền tới một thanh âm quen thuộc.
Nghe được giọng đối phương, trong lòng Bạch Thanh Nhã lập tức buông lỏng.
- Làm sao, Bạch tiểu thư, đây chính là bài tẩy của ngươi?
Khóe miệng vẫn hiện ý cười, Bạch Nhạc thần sắc không biến, thậm chí ly trà trên tay cũng không buông xuống.
Ầm!
Mộ Dung Tử Yên chỉ là người bình thường, tự nhiên không ngăn được đối phương, nháy mắt, cửa phòng liền bị trực tiếp đá văng.
Tiến đến trước mặt là một nữ tử áo hồng tuyệt đẹp, trong mắt lộ ra mấy phần tiếu ý, ánh mắt lưu chuyển, rất nhanh liền dừng ở trên thân Bạch Nhạc:
- Không ngờ còn là một công tử ca tuấn tú, đánh đánh giết giết không tốt lắm đâu, chúng ta ngồi xuống uống chén rượu, thế nào?
Một câu đơn giản, lại quả thực mị ý hoành sinh, phảng phất như chỉ cần nhìn nàng một cái, tròng mắt liền không chuyển đi được.
Đừng nói nam nhân, dù là Bạch Thanh Nhã hay Mộ Dung Tử Yên canh chừng ngoài cửa, khắc này đều không khỏi có chút thất thần, tâm tạng nhảy loạn.
Trên người nữ nhân này lộ ra vẻ mị hoặc, đúng thật khiến người điên cuồng.
- Uống rượu? Vậy cũng được, chỉ là, người tuyệt đối đừng tán phát mị thuật trên người, bằng không, mất hứng.
Thoáng nhíu mày, Bạch Nhạc nheo mắt lại, nhàn nhạt nói.
Tức thì, trong lòng nữ tử áo hồng chợt trầm xuống, đột nhiên cảm nhận được một cỗ áp lực cực kỳ đáng sợ, phảng phất như đối phương gần gần chỉ tùy ý liếc mắt, liền khiến nàng sợ đến tưởng muốn xoay người đào tẩu.
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro