Báo ân và … b...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
Mộ Dung Tử Yên rất muốn báo đáp Bạch Nhạc, nàng cũng biết, hiện nay lễ vật duy nhất nàng có thể cầm được đi ra, chính là bản thân mình!
Trên thực tế, nàng cũng cho rằng, nàng hẳn nên báo đáp như thế, hơn nữa, đối phương cũng yêu thích thân thể nàng.
Kể từ khi bắt đầu hiểu chuyện, nàng chính là viên ngọc quý trên tay Mộ Dung gia, lớn dần, càng là trở thành mỹ nữ xa gần nghe danh, trong lòng Mộ Dung Tử Yên rất rõ ràng, dù đưa mắt khắp toàn Thanh Châu, nàng cũng là mỹ nữ hiếm thấy.
Nếu không phải vậy, Mộ Dung Thiên Kiếm há sẽ chậm chạp không xuống tay với nàng, mà có ý đợi giá, đưa nàng bán đi ra.
Dù là Yến Bắc Thần, nàng vẫn nhớ được đêm hôm đó, lúc say rượu trở về ánh mắt đối phương nhìn mình, nhớ được vẻ dục vọng khi đối phương nhào tới trên người nàng.
Khắc ấy, nàng đã chấp nhận số mệnh.
Chỉ là nàng làm sao cũng không ngờ, ngày đó đối phương uống quá chén, cứ thế ôm nàng ngủ thiếp đi.
Quan trọng nhất là, đối phương thật đáp ứng giúp nàng giết Mộ Dung Thiên Kiếm báo thù.
Hôm nay về lại Mộ Dung gia, thấy được đối phương chính danh cho mình, trong lòng Mộ Dung Tử Yên không khỏi xúc động, nàng nguyện ý hiến thân mình cho nam nhân trước mặt này, nào sợ chỉ làm vật chơi của đối phương.
Từ bên ngoài tế bái trở về, Mộ Dung Tử Yên liền chui vào trong chăn Bạch Nhạc, cả người dính sát vào đối phương.
Mộ Dung Tử Yên rất rõ ràng thân thể mình có sức dụ hoặc thế nào đối với nam nhân, mặc dù thực ra nàng không hiểu được câu dẫn, tuy muốn dâng ra thân thể mình, lại chỉ biết làm mỗi dính sát vào người đối phương mà thôi.
Mộ Dung Tử Yên đã rất chủ động, thậm chí trong lòng có chút hoảng sợ, sợ đối phương nhào tới xé bỏ quần áo, tùy ý khinh bạc mình.
Nhưng mà, qua một lúc lâu, vẫn không thấy có bất kỳ phản ứng nào.
Rõ ràng thân thể hai người dính chặt vào nhau, nhưng đối phương tựa hồ như đang ngủ, không hề nhúc nhích, thậm chí ngay cả xoay người lại nhìn nàng đều không hứng thú.
Mộ Dung Tử Yên không biết làm sao.
Thậm chí nàng hoài nghi đối phương ngủ thật, nhưng trực giác nói cho nàng biết, đối phương nhất định đang tỉnh.
Ngón tay khẽ run rẩy, Mộ Dung Tử Yên cắn răng vươn tay ôm lấy Bạch Nhạc.
Khắc này, Bạch Nhạc có thể cảm nhận được rõ ràng, thân thể Mộ Dung Tử Yên đang nóng dần lên.
Trong lòng khẽ thở dài một tiếng, Bạch Nhạc đành bắt lấy tay Mộ Dung Tử Yên, nhẹ giọng:
- Được rồi, không cần phải vậy đâu, ta đáp ứng ngươi không phải vì cái này, yên tâm nghỉ ngơi đi.
- Công tử, ngươi muốn ta đi, đây là thứ duy nhất ta có thể báo đáp ngài.
Ôm chặt Bạch Nhạc, Mộ Dung Tử Yên vẫn không buông tay, giọng nói thoáng khẽ run rẩy.
Xoay người lại, Bạch Nhạc bình tĩnh nhìn Mộ Dung Tử Yên.
Dưới ánh nến, Bạch Nhạc có thể thấy được rõ ràng khuôn mặt tinh xảo gần trong gang tấc, cũng ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người đối phương, gáy ngọc trắng nõn thoáng điểm hồng, nhìn vô cùng mê người.
Bạch Nhạc tất phải thừa nhận, Mộ Dung Tử Yên là mỹ nữ hiếm gặp, thậm chí dù so với Tô Nhan, Hà Tương Tư cũng không chút nào thua kém, cái đẹp của loại tiểu gia ngọc bích (con gái nhà lành), đủ khiến bất kỳ nam nhân nào đều phải mê say.
Nhưng khắc này, trong mắt Bạch Nhạc nhìn Mộ Dung Tử Yên lại không có nửa điểm dục vọng.
Không phải Mộ Dung Tử Yên không đủ xinh đẹp, mà là bởi vì trong lòng hắn sớm đẫ có người khác.
Thở dài một tiếng, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Mộ Dung cô nương, ta hiểu được tâm tư của ngươi, nhưng ta thật sự không cần ngươi dùng phương thức này để báo ân! Ta có người mình thích, cũng từng đáp ứng nàng, lấy hết toàn lực theo đuổi bước chân nàng!
- Đời này, không phải nàng, ta không cưới!
- Công tử, ta không cần ngươi cưới ta. . . Tử Yên không dám xa vọng bản thân có được phúc phận ấy, chỉ cần có thể được đến công tử sủng ái, dù chỉ vài ngày, Tử Yên cũng đã vừa lòng thỏa ý.
Khẽ cắn môi, Mộ Dung Tử Yên nhẹ giọng nói.
Nhìn bộ dạng Mộ Dung Tử Yên, Bạch Nhạc không khỏi cười khổ.
Nữ tử đẹp như vậy tựa ở trong lòng, lại dán thân thể lên người ngươi, còn nói ra lời nói mê người như thế, ai mà không động tâm?
Bạch Nhạc cũng là người bình thường, tự nhiên không thể ngoại lệ.
Chỉ là. . . Người cuối cùng phải có giới tuyến cần thủ vững!
Khẽ nhắm mắt lại, Bạch Nhạc chậm rãi đẩy ra Mộ Dung Tử Yên, lần nữa xoay người sang chỗ khác, nhàn nhạt nói:
- Ngủ đi, giấu được ai, cũng không giấu qua được chính mình, ta không cần phương thức báo ân này, đấy cũng không nên là vận mệnh của ngươi.
Ngón tay nhẹ nhàng vẩy lên, một đạo chỉ phong đánh ra, nháy mắt liền dập tắt ánh nến.
Tùy theo chung quanh triệt để rơi vào bóng tôi, Mộ Dung Tử Yên nhìn nam nhân đưa lưng về phía mình, tâm tình bất giác có chút phức tạp.
Có may mắn, cũng tựa hồ có chút thất lạc.
Không thể không nói, câu nói sau cùng kia của Bạch Nhạc mang đến cho nàng xúc động rất lớn.
- Ta không cần phương thức báo ân này, đấy cũng không nên là vận mệnh của ngươi!
Trong lòng yên ắng lặp lại câu này, Mộ Dung Tử Yên không khỏi có chút ngây dại.
Nếu đấy không nên là vận mệnh của ta, như vậy. . . Vận mệnh của ta nên là thế nào?
Vận mệnh a!
Từ đêm hôm ấy, chứng kiến thân nhân chết thảm, tận mắt thấy mẫu thân bị súc sinh kia cưỡng bức mà chết, nhìn những tỷ muội, tẩu tử, di nương thân quen bị tặng người làm nô, trái tim nàng đã chết, cũng đã triệt để chấp nhận số phận.
Đối với nàng mà nói, tựa hồ ý nghĩa duy nhất khiến nàng còn sống chính là báo thù!
Báo thù không tiếc bất cứ giá nào!
Nhưng mà. . . Vận mệnh!
Một nữ tử yếu đuối đáng thương như ta, thật còn có gì là vận mệnh để nói nữa đâu?
Đêm đó, Mộ Dung Tử Yên trằn trọc không ngủ.
Cùng là ma tu, nhưng ở trước mặt nam nhân này, cảm giác mang đến cho nàng lại tựa hồ khác hẳn những ma tu khác.
..
Sáng sớm hôm sau, nhận thấy Bạch Nhạc tỉnh lại, Mộ Dung Tử Yên lập tức cũng xuống giường, như là tỳ nữ hầu hạ Bạch Nhạc rửa mặt, thay đồ, dù chút chuyện nhỏ nhặt này tựa hồ bé không đáng kể, nhưng lại khiến nàng bất giác an lòng, phảng phất như chỉ những giờ khắc thế này, nàng mới cảm nhận được, mình vẫn còn sống.
Đẩy cửa ra, trong sân viện ngoài cửa, tên hạ nhân hôm qua mở miệng đùa giỡn nàng chính đang quỳ gối trên đất, không ngừng tự tát tai.
Cả khuôn mặt sớm đã bị đánh thành đầu heo, bây giờ mỗi tát đánh xuống, thậm chí sẽ tràn ra máu tươi, nhưng hắn vẫn một tát tiếp một tát quất đánh không ngừng, phảng phất như hóa điên.
Thẳng đến khắc này, Mộ Dung Tử Yên mới nhớ ra, hôm qua lúc vào cửa, Yến Bắc Thần từng nói qua để hắn tự vả miệng, thẳng đến khi Yến Bắc Thần nói ngừng mới thôi.
Mộ Dung Tử Yên thậm chí đều đã quên mất có chuyện như vậy, thậm chí nàng cảm thấy có thể Bạch Nhạc cũng đã quên.
Nhưng người lại vẫn nhớ được!
Không, có thể không phải chính bản thân hắn muốn nhớ, mà là Mộ Dung Thiên Kiếm buộc hắn phải nhớ.
Nghĩ tới đó, trong lòng Mộ Dung Tử Yên bất giác thăng lên một mạt hàn ý.
Đây là cảm giác khi có được lực lượng, có được quyền lực ư?
Chớp mắt, Bạch Nhạc cũng đã cùng theo đi ra, liếc nhìn đối phương một cái, trong lòng tự nhiên đoán được tiền nhân hậu quả, khẽ lắc đầu nói:
- Đủ rồi!
Nghe được lời này của Bạch Nhạc, hạ nhân phản ứng hơi chậm chút, lại liên tiếp quất mấy tát, mãi lúc sau mới hồi thần, phốc một tiếng dập đầu với Bạch Nhạc, miệng há hốc, muốn nói gì đó, lại không thốt được nên lời.
- Đi xuống đi, nếu có lần sau, ta lấy mạng ngươi!
Nhàn nhạt phân phó một tiếng, Bạch Nhạc bước thẳng qua bên người đối phương, không nhìn thêm dù chỉ một chút.
Thẳng đến khắc này, hạ nhân kia mới triệt để thở phào, chỉ thấy trời đất quay cuồng, trực tiếp té xỉu xuống đất.
Mộ Dung Tử Yên quay đầu nhìn đối phương, sau cùng lại không nói gì, chạy chậm đuổi theo bước chân Bạch Nhạc.
Mộ Dung Thiên Kiếm sớm đã sai người chuẩn bị sẵn xe ngựa và lễ vật, đích thân tiễn Bạch Nhạc và Mộ Dung Tử Yên ra cửa phủ, nhìn theo xe ngựa đi xa, sau đó mới lộn về trong phủ.
Xe ngựa một đường lao nhanh, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa Bạch phủ.
Chậm rãi vén rèm lên, lửng thững đi xuống xe ngựa, nhìn vào Bạch phủ quen thuộc, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi thổn thức.
- Đại tiểu thư Mộ Dung gia Mộ Dung Tử Yên và Yến công tử tới bái phỏng Bạch phủ, thỉnh cầu thông truyền!
Hạ nhân Mộ Dung gia sớm đã đưa lên bái thiếp.
- Mộ Dung tiểu thư, Yến công tử hơi đợi, tiểu nhân đi thông bẩm ngay!
Đón lấy bái thiếp, lập tức liền có người xoay lưng đi vào trong phủ thông bẩm.
Mấy tên hạ nhân trước cửa, Bạch Nhạc ẩn ẩn có chút ấn tượng, chỉ là bây giờ đối phương tự nhiên không nhận ra hắn.
Tin tức tốt duy nhất chính là, từ tình hình trước mắt thì thấy, hết thảy Bạch phủ vẫn như cũ, tựa hồ còn chưa chịu ảnh hưởng gì đáng kể.
Bản thân Mộ Dung gia chính là vọng tộc nổi danh Thanh Châu như Bạch gia, dù Mộ Dung gia xảy ra biến cố, nhưng đối phương tới cửa, tự nhiên không tiện mất đi lễ số, rất nhanh Bạch Thanh Nhã liền đích thân ra đón.
- Bạch Thanh Nhã gặp qua Mộ Dung tiểu thư, gặp qua Yến công tử! Mời hai vị vào trong nói chuyện.
Nhìn thấy Thanh Nhã tỷ, trong lòng Bạch Nhạc nóng lên, nhịn không được nhìn chằm chằm đối phương một lúc lâu.
Chỉ là, cảnh này rơi vào trong mắt người khác, liền có vẻ hơi có chút tùy tiện.
Trên mặt Bạch Thanh Nhã lộ ra vẻ không vui, song rốt cục vẫn không phát tác, chỉ nhàn nhạt dẫn người vào phủ.
Trong đại sảnh, phân chủ thứ ngồi xuống, đợi hạ nhân dâng trà xong, lúc này Bạch Thanh Nhã mới mở miệng hỏi:
- Mộ Dung tiểu thư, không biết lần này đến Bạch gia ta, có gì chỉ giáo?
Nghe được lời này của Bạch Thanh Nhã, Mộ Dung Tử Yên không khỏi hiện vẻ khó xử, mặc dù trên danh nghĩa là Mộ Dung gia tới bái phỏng, nhưng trên thực tế, trong lòng nàng rất rõ ràng đây là chuyện gì, trong ánh mắt nhìn về phía Bạch Thanh Nhã bất giác nhiều thêm mấy phần áy náy.
Nhưng mà, chuyện này không phải nàng có thể làm chủ, đành chỉ biết mở miệng nói:
- Bạch tiểu thư, không dối gạt ngươi, lần này ta bồi Yến công tử tới, có chuyện gì, ngươi hỏi Yến công tử đi.
Khẽ nhíu mày, Bạch Nhạc đánh giá bốn phía một lượt, sau đó nhàn nhạt hỏi:
- Bạch tiểu thư, ta nghe nói, hiện nay gia chủ Bạch gia là Bạch Nhạc? Không biết gia chủ Bạch gia ở đâu?
Bạch Thanh Nhã không ngờ lần này lại lấy thanh niên tùy tiện trước mặt làm chủ, thoáng định thần, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói:
- Xá đệ có việc ra ngoài, giờ vẫn chưa trở về, nếu công tử tìm xá đệ, không ngại mấy ngày sau hẵng trở lại.
- Không ở đây?
Nâng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm, lúc này Bạch Nhạc mới chậm rãi nói tiếp:
- Đã vậy, phiền Bạch tiểu thư dọn ra cho ta một gian phòng hảo hạng, ta ở chỗ này. . . Chờ hắn đi về!
…
Trên thực tế, nàng cũng cho rằng, nàng hẳn nên báo đáp như thế, hơn nữa, đối phương cũng yêu thích thân thể nàng.
Kể từ khi bắt đầu hiểu chuyện, nàng chính là viên ngọc quý trên tay Mộ Dung gia, lớn dần, càng là trở thành mỹ nữ xa gần nghe danh, trong lòng Mộ Dung Tử Yên rất rõ ràng, dù đưa mắt khắp toàn Thanh Châu, nàng cũng là mỹ nữ hiếm thấy.
Nếu không phải vậy, Mộ Dung Thiên Kiếm há sẽ chậm chạp không xuống tay với nàng, mà có ý đợi giá, đưa nàng bán đi ra.
Dù là Yến Bắc Thần, nàng vẫn nhớ được đêm hôm đó, lúc say rượu trở về ánh mắt đối phương nhìn mình, nhớ được vẻ dục vọng khi đối phương nhào tới trên người nàng.
Khắc ấy, nàng đã chấp nhận số mệnh.
Chỉ là nàng làm sao cũng không ngờ, ngày đó đối phương uống quá chén, cứ thế ôm nàng ngủ thiếp đi.
Quan trọng nhất là, đối phương thật đáp ứng giúp nàng giết Mộ Dung Thiên Kiếm báo thù.
Hôm nay về lại Mộ Dung gia, thấy được đối phương chính danh cho mình, trong lòng Mộ Dung Tử Yên không khỏi xúc động, nàng nguyện ý hiến thân mình cho nam nhân trước mặt này, nào sợ chỉ làm vật chơi của đối phương.
Từ bên ngoài tế bái trở về, Mộ Dung Tử Yên liền chui vào trong chăn Bạch Nhạc, cả người dính sát vào đối phương.
Mộ Dung Tử Yên rất rõ ràng thân thể mình có sức dụ hoặc thế nào đối với nam nhân, mặc dù thực ra nàng không hiểu được câu dẫn, tuy muốn dâng ra thân thể mình, lại chỉ biết làm mỗi dính sát vào người đối phương mà thôi.
Mộ Dung Tử Yên đã rất chủ động, thậm chí trong lòng có chút hoảng sợ, sợ đối phương nhào tới xé bỏ quần áo, tùy ý khinh bạc mình.
Nhưng mà, qua một lúc lâu, vẫn không thấy có bất kỳ phản ứng nào.
Rõ ràng thân thể hai người dính chặt vào nhau, nhưng đối phương tựa hồ như đang ngủ, không hề nhúc nhích, thậm chí ngay cả xoay người lại nhìn nàng đều không hứng thú.
Mộ Dung Tử Yên không biết làm sao.
Thậm chí nàng hoài nghi đối phương ngủ thật, nhưng trực giác nói cho nàng biết, đối phương nhất định đang tỉnh.
Ngón tay khẽ run rẩy, Mộ Dung Tử Yên cắn răng vươn tay ôm lấy Bạch Nhạc.
Khắc này, Bạch Nhạc có thể cảm nhận được rõ ràng, thân thể Mộ Dung Tử Yên đang nóng dần lên.
Trong lòng khẽ thở dài một tiếng, Bạch Nhạc đành bắt lấy tay Mộ Dung Tử Yên, nhẹ giọng:
- Được rồi, không cần phải vậy đâu, ta đáp ứng ngươi không phải vì cái này, yên tâm nghỉ ngơi đi.
- Công tử, ngươi muốn ta đi, đây là thứ duy nhất ta có thể báo đáp ngài.
Ôm chặt Bạch Nhạc, Mộ Dung Tử Yên vẫn không buông tay, giọng nói thoáng khẽ run rẩy.
Xoay người lại, Bạch Nhạc bình tĩnh nhìn Mộ Dung Tử Yên.
Dưới ánh nến, Bạch Nhạc có thể thấy được rõ ràng khuôn mặt tinh xảo gần trong gang tấc, cũng ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người đối phương, gáy ngọc trắng nõn thoáng điểm hồng, nhìn vô cùng mê người.
Bạch Nhạc tất phải thừa nhận, Mộ Dung Tử Yên là mỹ nữ hiếm gặp, thậm chí dù so với Tô Nhan, Hà Tương Tư cũng không chút nào thua kém, cái đẹp của loại tiểu gia ngọc bích (con gái nhà lành), đủ khiến bất kỳ nam nhân nào đều phải mê say.
Nhưng khắc này, trong mắt Bạch Nhạc nhìn Mộ Dung Tử Yên lại không có nửa điểm dục vọng.
Không phải Mộ Dung Tử Yên không đủ xinh đẹp, mà là bởi vì trong lòng hắn sớm đẫ có người khác.
Thở dài một tiếng, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Mộ Dung cô nương, ta hiểu được tâm tư của ngươi, nhưng ta thật sự không cần ngươi dùng phương thức này để báo ân! Ta có người mình thích, cũng từng đáp ứng nàng, lấy hết toàn lực theo đuổi bước chân nàng!
- Đời này, không phải nàng, ta không cưới!
- Công tử, ta không cần ngươi cưới ta. . . Tử Yên không dám xa vọng bản thân có được phúc phận ấy, chỉ cần có thể được đến công tử sủng ái, dù chỉ vài ngày, Tử Yên cũng đã vừa lòng thỏa ý.
Khẽ cắn môi, Mộ Dung Tử Yên nhẹ giọng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn bộ dạng Mộ Dung Tử Yên, Bạch Nhạc không khỏi cười khổ.
Nữ tử đẹp như vậy tựa ở trong lòng, lại dán thân thể lên người ngươi, còn nói ra lời nói mê người như thế, ai mà không động tâm?
Bạch Nhạc cũng là người bình thường, tự nhiên không thể ngoại lệ.
Chỉ là. . . Người cuối cùng phải có giới tuyến cần thủ vững!
Khẽ nhắm mắt lại, Bạch Nhạc chậm rãi đẩy ra Mộ Dung Tử Yên, lần nữa xoay người sang chỗ khác, nhàn nhạt nói:
- Ngủ đi, giấu được ai, cũng không giấu qua được chính mình, ta không cần phương thức báo ân này, đấy cũng không nên là vận mệnh của ngươi.
Ngón tay nhẹ nhàng vẩy lên, một đạo chỉ phong đánh ra, nháy mắt liền dập tắt ánh nến.
Tùy theo chung quanh triệt để rơi vào bóng tôi, Mộ Dung Tử Yên nhìn nam nhân đưa lưng về phía mình, tâm tình bất giác có chút phức tạp.
Có may mắn, cũng tựa hồ có chút thất lạc.
Không thể không nói, câu nói sau cùng kia của Bạch Nhạc mang đến cho nàng xúc động rất lớn.
- Ta không cần phương thức báo ân này, đấy cũng không nên là vận mệnh của ngươi!
Trong lòng yên ắng lặp lại câu này, Mộ Dung Tử Yên không khỏi có chút ngây dại.
Nếu đấy không nên là vận mệnh của ta, như vậy. . . Vận mệnh của ta nên là thế nào?
Vận mệnh a!
Từ đêm hôm ấy, chứng kiến thân nhân chết thảm, tận mắt thấy mẫu thân bị súc sinh kia cưỡng bức mà chết, nhìn những tỷ muội, tẩu tử, di nương thân quen bị tặng người làm nô, trái tim nàng đã chết, cũng đã triệt để chấp nhận số phận.
Đối với nàng mà nói, tựa hồ ý nghĩa duy nhất khiến nàng còn sống chính là báo thù!
Báo thù không tiếc bất cứ giá nào!
Nhưng mà. . . Vận mệnh!
Một nữ tử yếu đuối đáng thương như ta, thật còn có gì là vận mệnh để nói nữa đâu?
Đêm đó, Mộ Dung Tử Yên trằn trọc không ngủ.
Cùng là ma tu, nhưng ở trước mặt nam nhân này, cảm giác mang đến cho nàng lại tựa hồ khác hẳn những ma tu khác.
..
Sáng sớm hôm sau, nhận thấy Bạch Nhạc tỉnh lại, Mộ Dung Tử Yên lập tức cũng xuống giường, như là tỳ nữ hầu hạ Bạch Nhạc rửa mặt, thay đồ, dù chút chuyện nhỏ nhặt này tựa hồ bé không đáng kể, nhưng lại khiến nàng bất giác an lòng, phảng phất như chỉ những giờ khắc thế này, nàng mới cảm nhận được, mình vẫn còn sống.
Đẩy cửa ra, trong sân viện ngoài cửa, tên hạ nhân hôm qua mở miệng đùa giỡn nàng chính đang quỳ gối trên đất, không ngừng tự tát tai.
Cả khuôn mặt sớm đã bị đánh thành đầu heo, bây giờ mỗi tát đánh xuống, thậm chí sẽ tràn ra máu tươi, nhưng hắn vẫn một tát tiếp một tát quất đánh không ngừng, phảng phất như hóa điên.
Thẳng đến khắc này, Mộ Dung Tử Yên mới nhớ ra, hôm qua lúc vào cửa, Yến Bắc Thần từng nói qua để hắn tự vả miệng, thẳng đến khi Yến Bắc Thần nói ngừng mới thôi.
Mộ Dung Tử Yên thậm chí đều đã quên mất có chuyện như vậy, thậm chí nàng cảm thấy có thể Bạch Nhạc cũng đã quên.
Nhưng người lại vẫn nhớ được!
Không, có thể không phải chính bản thân hắn muốn nhớ, mà là Mộ Dung Thiên Kiếm buộc hắn phải nhớ.
Nghĩ tới đó, trong lòng Mộ Dung Tử Yên bất giác thăng lên một mạt hàn ý.
Đây là cảm giác khi có được lực lượng, có được quyền lực ư?
Chớp mắt, Bạch Nhạc cũng đã cùng theo đi ra, liếc nhìn đối phương một cái, trong lòng tự nhiên đoán được tiền nhân hậu quả, khẽ lắc đầu nói:
- Đủ rồi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe được lời này của Bạch Nhạc, hạ nhân phản ứng hơi chậm chút, lại liên tiếp quất mấy tát, mãi lúc sau mới hồi thần, phốc một tiếng dập đầu với Bạch Nhạc, miệng há hốc, muốn nói gì đó, lại không thốt được nên lời.
- Đi xuống đi, nếu có lần sau, ta lấy mạng ngươi!
Nhàn nhạt phân phó một tiếng, Bạch Nhạc bước thẳng qua bên người đối phương, không nhìn thêm dù chỉ một chút.
Thẳng đến khắc này, hạ nhân kia mới triệt để thở phào, chỉ thấy trời đất quay cuồng, trực tiếp té xỉu xuống đất.
Mộ Dung Tử Yên quay đầu nhìn đối phương, sau cùng lại không nói gì, chạy chậm đuổi theo bước chân Bạch Nhạc.
Mộ Dung Thiên Kiếm sớm đã sai người chuẩn bị sẵn xe ngựa và lễ vật, đích thân tiễn Bạch Nhạc và Mộ Dung Tử Yên ra cửa phủ, nhìn theo xe ngựa đi xa, sau đó mới lộn về trong phủ.
Xe ngựa một đường lao nhanh, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa Bạch phủ.
Chậm rãi vén rèm lên, lửng thững đi xuống xe ngựa, nhìn vào Bạch phủ quen thuộc, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi thổn thức.
- Đại tiểu thư Mộ Dung gia Mộ Dung Tử Yên và Yến công tử tới bái phỏng Bạch phủ, thỉnh cầu thông truyền!
Hạ nhân Mộ Dung gia sớm đã đưa lên bái thiếp.
- Mộ Dung tiểu thư, Yến công tử hơi đợi, tiểu nhân đi thông bẩm ngay!
Đón lấy bái thiếp, lập tức liền có người xoay lưng đi vào trong phủ thông bẩm.
Mấy tên hạ nhân trước cửa, Bạch Nhạc ẩn ẩn có chút ấn tượng, chỉ là bây giờ đối phương tự nhiên không nhận ra hắn.
Tin tức tốt duy nhất chính là, từ tình hình trước mắt thì thấy, hết thảy Bạch phủ vẫn như cũ, tựa hồ còn chưa chịu ảnh hưởng gì đáng kể.
Bản thân Mộ Dung gia chính là vọng tộc nổi danh Thanh Châu như Bạch gia, dù Mộ Dung gia xảy ra biến cố, nhưng đối phương tới cửa, tự nhiên không tiện mất đi lễ số, rất nhanh Bạch Thanh Nhã liền đích thân ra đón.
- Bạch Thanh Nhã gặp qua Mộ Dung tiểu thư, gặp qua Yến công tử! Mời hai vị vào trong nói chuyện.
Nhìn thấy Thanh Nhã tỷ, trong lòng Bạch Nhạc nóng lên, nhịn không được nhìn chằm chằm đối phương một lúc lâu.
Chỉ là, cảnh này rơi vào trong mắt người khác, liền có vẻ hơi có chút tùy tiện.
Trên mặt Bạch Thanh Nhã lộ ra vẻ không vui, song rốt cục vẫn không phát tác, chỉ nhàn nhạt dẫn người vào phủ.
Trong đại sảnh, phân chủ thứ ngồi xuống, đợi hạ nhân dâng trà xong, lúc này Bạch Thanh Nhã mới mở miệng hỏi:
- Mộ Dung tiểu thư, không biết lần này đến Bạch gia ta, có gì chỉ giáo?
Nghe được lời này của Bạch Thanh Nhã, Mộ Dung Tử Yên không khỏi hiện vẻ khó xử, mặc dù trên danh nghĩa là Mộ Dung gia tới bái phỏng, nhưng trên thực tế, trong lòng nàng rất rõ ràng đây là chuyện gì, trong ánh mắt nhìn về phía Bạch Thanh Nhã bất giác nhiều thêm mấy phần áy náy.
Nhưng mà, chuyện này không phải nàng có thể làm chủ, đành chỉ biết mở miệng nói:
- Bạch tiểu thư, không dối gạt ngươi, lần này ta bồi Yến công tử tới, có chuyện gì, ngươi hỏi Yến công tử đi.
Khẽ nhíu mày, Bạch Nhạc đánh giá bốn phía một lượt, sau đó nhàn nhạt hỏi:
- Bạch tiểu thư, ta nghe nói, hiện nay gia chủ Bạch gia là Bạch Nhạc? Không biết gia chủ Bạch gia ở đâu?
Bạch Thanh Nhã không ngờ lần này lại lấy thanh niên tùy tiện trước mặt làm chủ, thoáng định thần, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói:
- Xá đệ có việc ra ngoài, giờ vẫn chưa trở về, nếu công tử tìm xá đệ, không ngại mấy ngày sau hẵng trở lại.
- Không ở đây?
Nâng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm, lúc này Bạch Nhạc mới chậm rãi nói tiếp:
- Đã vậy, phiền Bạch tiểu thư dọn ra cho ta một gian phòng hảo hạng, ta ở chỗ này. . . Chờ hắn đi về!
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro