Bước vào Địa...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
Khắc này, Bạch Nhạc thật có xung động muốn quay đầu trực tiếp rời đi.
Đây rõ ràng là lợi dụng trắng trợn, nửa điểm che lấp đều lười làm.
Trong Địa Cung có bao nhiêu nguy hiểm ngươi không biết, lại biết được có Thanh Vương Kiếm, hơn nữa, đấy còn là trung tâm khống chế toàn bộ Địa Cung, nói cách khác, Bạch Nhạc mạo hiểm cửu tử nhất sinh tiến vào Địa Cung đi tìm Thanh Vương bí tàng, nhưng kết quả sau cùng rất có khả năng lại là, muốn uống miếng canh đều phải xem sắc mặt Ngô Tuyết Tùng.
Thế này không khỏi quá phận!
Tựa hồ cảm nhận được mâu thuẫn trong lòng Bạch Nhạc, Ngô Tuyết Tùng lần nữa mở miệng nói:
- Ngươi yên tâm, chuyện đáp ứng ngươi, ta nhất định làm được, trong Thanh Vương bí tàng tất có rất nhiều bảo vật, trừ Thanh Vương Kiếm ra, ta không để ý gì nữa cả! Chỉ cần lấy được Thanh Vương Kiếm, ta đảm bảo không thiếu chỗ tốt cho ngươi.
- Huống hồ, những bảo vật không quá quan trọng trong bí tàng đều không bị huyết mạch vương thất hạn chế, có thể lấy được gì trong đó đều là cơ duyên của chính các ngươi, ta tuyệt không hỏi qua.
Tuy dám chắc Bạch Nhạc tuyệt không dám đổi ý, nhưng muốn để cho Bạch Nhạc dụng tâm đi tìm Thanh Vương Kiếm, tự nhiên không thể thiếu được một vài chỗ tốt cho hắn, dù sao chỉ là hứa hẹn suông, Ngô Tuyết Tùng tự nhiên không quá để ý.
Người khác không rõ ràng, nhưng hắn thì biết, bản thân Thanh Vương vốn là của Đại Càn Vương Thất, với bảo vật thực sự lợi hại, nếu không có huyết mạch vương thất thì căn bản đừng nghĩ đạt được, chút chỗ tốt nhỏ nhặt kia, tuy bị Bạch Nhạc lấy đi một ít, vậy lại đã có sao?
Hít sâu một hơi, lúc này Bạch Nhạc mới tiếp lấy bình ngọc, thu vào trong túi trữ vật bên hông, nói:
- Bạch Nhạc sẽ tận lực!
- Tốt!
Gật đầu mãn ý, Ngô Tuyết Tùng trầm giọng nói:
- Bạch Nhạc, bản vương. . . Chờ tin tức tốt của ngươi!
Bản vương!
Nghe được xưng hô này, mí mắt Bạch Nhạc hơi nhảy.
Đây là lần đầu tiên Ngô Tuyết Tùng tự xưng bản vương, đồng thời khiến hắn cảm nhận được hàn ý rõ ràng trong đó.
Mặc dù thân là Thập Tam hoàng tử Đại Càn Vương Triều, nhưng Ngô Tuyết Tùng gần gần cũng chỉ là hoàng tử mà thôi, còn chưa có tư cách phong vương! Song chỉ cần được đến Thanh Vương bí tàng, địa vị hắn trong hoàng thất tất sẽ nước lên thuyền lên, thuận thế phong vương không phải chuyện gì hiếm lạ.
Tự xưng bản vương trong tình huống thế này, mục đích chính là muốn nói cho Bạch Nhạc, lần này, chỉ cho thành công không cho thất bại!
Bằng không. . . Vậy liền vĩnh viễn ở lại trong Địa Cung, đừng hy vọng còn có thể đi ra.
Chậm rãi đi tới cửa đá, thần sắc Ngô Tuyết Tùng lộ ra mấy phần ngưng trọng, lấy mũi kiếm cắt mở đầu ngón tay, cẩn thận xoa tiên huyết lên tròng mắt Kim Long năm trảo trên cửa đá!
Cơ hồ ngay sát na khi máu tươi rơi vào trong mắt Kim Long năm trảo, một cỗ áp lực khủng bố chợt bạo phát ra từ trong cửa đá, Kim Long năm trảo kia phảng phất như sống lại, tiên huyết trên thân Ngô Tuyết Tùng điên cuồng tuôn ra, như thể đang không ngừng bị Kim Long năm trảo thôn phệ.
Két!
Gần như đồng thời, cửa đá vốn đang đóng lại từ từ lộ ra khe hở chỉ đủ cho một người đi qua!
- Còn không mau tiến vào!
Hừ lạnh một tiếng, Ngô Tuyết Tùng trầm giọng quát.
Tức thì, Tô Nhan và Bạch Nhạc trước sau chui vào trong cửa đá!
Ầm!
Nhìn Bạch Nhạc đi vào, lực lượng trên người Ngô Tuyết Tùng đột nhiên khẽ chuyển, tức tốc phong bế vết thương trên ngón tay, cầm máu lại.
Cùng lúc, Kim Long năm trảo trên cửa đá kia bất ngờ mở mắt, lạnh lùng liếc nhìn Ngô Tuyết Tùng một cái, cảm nhận được lực lượng huyết mạch, lúc này mới trầm tĩnh lại, chỉ là đạo khe hở trên cửa đá cũng thuận thế đóng lại!
Hô!
Thở ra một hơi thật dài, sắc mặt Ngô Tuyết Tùng thoáng trắng bệch, trong lòng lại triệt để buông lỏng.
Trên thực tế, có được huyết mạch hoàng thất, bản thân hắn mới là nhân tuyển thích hợp nhất để tiến vào bí tàng, chỉ là, Thanh Vương bí tàng thực sự quá nguy hiểm, Ngô Tuyết Tùng há chịu đặt bản thân vào trong tình thế nguy hiểm vậy được.
Hơn nữa, trong mấy năm gần đây, Bạch Nhạc không phải người đầu tiên tiến vào Thanh Vương bí tàng, hắn sớm đã chọn qua rất nhiều thiên tài xuất sắc từ trong Thanh Vân Kỵ để bước vào Địa Cung, đáng tiếc, những người này không một ngoại lệ đều chết ở bên trong.
Đành chịu, Ngô Tuyết Tùng mới bị bức đặt hi vọng lên thân loại thiên kiêu như Bạch Nhạc!
Đối với Ngô Tuyết Tùng mà nói, hắn không quan tâm chết bao nhiêu người, chỉ cần sau cùng có thể lấy được Thanh Vương bí tàng, như vậy vô luận chết bao nhiêu đều là đáng giá.
Thanh Vương!
Hắn nằm mộng cũng muốn thu được Thanh Vương bí tàng, kế thừa phong hào Thanh Vương!
Mặc dù thời gian gần đây Đại Càn Vương Triều đã không còn uy thế cường thịnh như trước, song để uẩn tuyệt đối không thua gì thiên tông, chỉ cần được phong Thanh Vương, lợi ích hắn có được sẽ vượt xa thân phận đệ tử chân truyền Tiên Du Kiếm Cung.
Huống hồ, sau trận chiến Đạo Lăng Sơn, hiện tại Đạo Lăng Thiên Tông đã thành mặt trời sắp lặn, không cách nào làm được Đạo Lăng thiên hạ như trước, điều này đồng nghĩa với một thời đại sắp sửa kết thúc.
Nếu là trước đây khi Đạo Lăng Thiên Tông còn một tay chế áp thiên hạ, đánh tan cửu vương, chấn nát hoàng quyền vô thượng của Đại Càn vương thất!
Vô luận thế lực nào, dù có đang cường thịnh cũng tất phải sa sút!
Nắm chặt cơ hội này, thuận thế mượn giớ mà lên, chỉ vậy mới có thể trở thành tân tinh trong thời đại mới!
Đấy mới là điều Ngô Tuyết Tùng thực sự tưởng muốn, chứ không phải cái thân phận đệ tử chân truyền Tiên Du Kiếm Cung bình thường kia!
...
Đạp bước đi qua, liền phảng phất như tiến vào trong một mảnh không gian hoàn toàn khác biệt!
Đợi cánh cửa đá sau lưng triệt để đóng lại, đây là cảm thụ trực quan đầu tiên của Bạch Nhạc.
- Công tử, giờ làm thế nào?
Xung quanh tràn ngập khí tức u ám, gần như không thấy rõ vật gì, Tô Nhan vô thức dựa sát vào Bạch Nhạc, bắt lấy tay hắn, có chút căng thẳng hỏi.
- Đừng sợ, Thanh Vương dù lợi hại đến đâu thì cũng đã chết mấy nghìn năm, không có gì đáng sợ cả! Nếu đã tới rồi, tất phải xem xem cái gọi là Thanh Vương bí tàng rốt cuộc có những gì!
Vỗ vỗ tay Tô Nhan, Bạch Nhạc bình tĩnh mở miệng nói.
Khí tức nơi đây hoàn toàn cách tuyệt với bên ngoài, ngược lại khiến trong lòng Bạch Nhạc trầm ổn lên nhiều.
Cách tuyệt đồng nghĩa với, ở chỗ này hắn không cần bất cứ ngụy trang gì cả, có thể chân chính vung ra toàn bộ thực lực, thậm chí bao gồm cả. . . Côn Ngô Kiếm!
Như thế, chuyện này liền xa không tệ hại như trong tưởng tượng.
Ngô Tuyết Tùng để hắn đi vào tìm Thanh Vương Kiếm, nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, có thể được đến Thanh Vương Kiếm hay không chỉ là thứ yếu, nghĩ cách biết rõ chân tướng Thanh Vương bí tàng, tìm kiếm cơ duyên thuộc về chính mình mới là then chốt nhất.
Còn về lời nhảm nhí nói cái gì mà nhất định phải có được huyết mạch hoàng thất mới thu được bảo vật, Bạch Nhạc căn bản không bận tâm.
Đệ tử Linh Tê Kiếm Tông Bạch Nhạc thật có lẽ chỉ đành mặc cho Ngô Tuyết Tùng cầm nắn, nhưng đổi thành truyền nhân Ma Quân Yến Bắc Thần, vậy lại là chuyện khác.
Thanh Vương xưa kia dù cường thịnh đến mấy, chẳng lẽ còn có thể mạnh hơn Thông Thiên Ma Quân? Chí ít Bạch Nhạc không tin!
Thân mang Thông Thiên Ma Công, đây chính là chỗ dựa vào lớn nhất của Bạch Nhạc.
Ngô Tuyết Tùng muốn lợi dụng hắn, Bạch Nhạc lại sao không phải cũng đang lợi dụng Ngô Tuyết Tùng?
Không đến thời khắc sau cùng, ai lại dám nói, nhất định sẽ là kẻ thắng!
…
Đây rõ ràng là lợi dụng trắng trợn, nửa điểm che lấp đều lười làm.
Trong Địa Cung có bao nhiêu nguy hiểm ngươi không biết, lại biết được có Thanh Vương Kiếm, hơn nữa, đấy còn là trung tâm khống chế toàn bộ Địa Cung, nói cách khác, Bạch Nhạc mạo hiểm cửu tử nhất sinh tiến vào Địa Cung đi tìm Thanh Vương bí tàng, nhưng kết quả sau cùng rất có khả năng lại là, muốn uống miếng canh đều phải xem sắc mặt Ngô Tuyết Tùng.
Thế này không khỏi quá phận!
Tựa hồ cảm nhận được mâu thuẫn trong lòng Bạch Nhạc, Ngô Tuyết Tùng lần nữa mở miệng nói:
- Ngươi yên tâm, chuyện đáp ứng ngươi, ta nhất định làm được, trong Thanh Vương bí tàng tất có rất nhiều bảo vật, trừ Thanh Vương Kiếm ra, ta không để ý gì nữa cả! Chỉ cần lấy được Thanh Vương Kiếm, ta đảm bảo không thiếu chỗ tốt cho ngươi.
- Huống hồ, những bảo vật không quá quan trọng trong bí tàng đều không bị huyết mạch vương thất hạn chế, có thể lấy được gì trong đó đều là cơ duyên của chính các ngươi, ta tuyệt không hỏi qua.
Tuy dám chắc Bạch Nhạc tuyệt không dám đổi ý, nhưng muốn để cho Bạch Nhạc dụng tâm đi tìm Thanh Vương Kiếm, tự nhiên không thể thiếu được một vài chỗ tốt cho hắn, dù sao chỉ là hứa hẹn suông, Ngô Tuyết Tùng tự nhiên không quá để ý.
Người khác không rõ ràng, nhưng hắn thì biết, bản thân Thanh Vương vốn là của Đại Càn Vương Thất, với bảo vật thực sự lợi hại, nếu không có huyết mạch vương thất thì căn bản đừng nghĩ đạt được, chút chỗ tốt nhỏ nhặt kia, tuy bị Bạch Nhạc lấy đi một ít, vậy lại đã có sao?
Hít sâu một hơi, lúc này Bạch Nhạc mới tiếp lấy bình ngọc, thu vào trong túi trữ vật bên hông, nói:
- Bạch Nhạc sẽ tận lực!
- Tốt!
Gật đầu mãn ý, Ngô Tuyết Tùng trầm giọng nói:
- Bạch Nhạc, bản vương. . . Chờ tin tức tốt của ngươi!
Bản vương!
Nghe được xưng hô này, mí mắt Bạch Nhạc hơi nhảy.
Đây là lần đầu tiên Ngô Tuyết Tùng tự xưng bản vương, đồng thời khiến hắn cảm nhận được hàn ý rõ ràng trong đó.
Mặc dù thân là Thập Tam hoàng tử Đại Càn Vương Triều, nhưng Ngô Tuyết Tùng gần gần cũng chỉ là hoàng tử mà thôi, còn chưa có tư cách phong vương! Song chỉ cần được đến Thanh Vương bí tàng, địa vị hắn trong hoàng thất tất sẽ nước lên thuyền lên, thuận thế phong vương không phải chuyện gì hiếm lạ.
Tự xưng bản vương trong tình huống thế này, mục đích chính là muốn nói cho Bạch Nhạc, lần này, chỉ cho thành công không cho thất bại!
Bằng không. . . Vậy liền vĩnh viễn ở lại trong Địa Cung, đừng hy vọng còn có thể đi ra.
Chậm rãi đi tới cửa đá, thần sắc Ngô Tuyết Tùng lộ ra mấy phần ngưng trọng, lấy mũi kiếm cắt mở đầu ngón tay, cẩn thận xoa tiên huyết lên tròng mắt Kim Long năm trảo trên cửa đá!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cơ hồ ngay sát na khi máu tươi rơi vào trong mắt Kim Long năm trảo, một cỗ áp lực khủng bố chợt bạo phát ra từ trong cửa đá, Kim Long năm trảo kia phảng phất như sống lại, tiên huyết trên thân Ngô Tuyết Tùng điên cuồng tuôn ra, như thể đang không ngừng bị Kim Long năm trảo thôn phệ.
Két!
Gần như đồng thời, cửa đá vốn đang đóng lại từ từ lộ ra khe hở chỉ đủ cho một người đi qua!
- Còn không mau tiến vào!
Hừ lạnh một tiếng, Ngô Tuyết Tùng trầm giọng quát.
Tức thì, Tô Nhan và Bạch Nhạc trước sau chui vào trong cửa đá!
Ầm!
Nhìn Bạch Nhạc đi vào, lực lượng trên người Ngô Tuyết Tùng đột nhiên khẽ chuyển, tức tốc phong bế vết thương trên ngón tay, cầm máu lại.
Cùng lúc, Kim Long năm trảo trên cửa đá kia bất ngờ mở mắt, lạnh lùng liếc nhìn Ngô Tuyết Tùng một cái, cảm nhận được lực lượng huyết mạch, lúc này mới trầm tĩnh lại, chỉ là đạo khe hở trên cửa đá cũng thuận thế đóng lại!
Hô!
Thở ra một hơi thật dài, sắc mặt Ngô Tuyết Tùng thoáng trắng bệch, trong lòng lại triệt để buông lỏng.
Trên thực tế, có được huyết mạch hoàng thất, bản thân hắn mới là nhân tuyển thích hợp nhất để tiến vào bí tàng, chỉ là, Thanh Vương bí tàng thực sự quá nguy hiểm, Ngô Tuyết Tùng há chịu đặt bản thân vào trong tình thế nguy hiểm vậy được.
Hơn nữa, trong mấy năm gần đây, Bạch Nhạc không phải người đầu tiên tiến vào Thanh Vương bí tàng, hắn sớm đã chọn qua rất nhiều thiên tài xuất sắc từ trong Thanh Vân Kỵ để bước vào Địa Cung, đáng tiếc, những người này không một ngoại lệ đều chết ở bên trong.
Đành chịu, Ngô Tuyết Tùng mới bị bức đặt hi vọng lên thân loại thiên kiêu như Bạch Nhạc!
Đối với Ngô Tuyết Tùng mà nói, hắn không quan tâm chết bao nhiêu người, chỉ cần sau cùng có thể lấy được Thanh Vương bí tàng, như vậy vô luận chết bao nhiêu đều là đáng giá.
Thanh Vương!
Hắn nằm mộng cũng muốn thu được Thanh Vương bí tàng, kế thừa phong hào Thanh Vương!
Mặc dù thời gian gần đây Đại Càn Vương Triều đã không còn uy thế cường thịnh như trước, song để uẩn tuyệt đối không thua gì thiên tông, chỉ cần được phong Thanh Vương, lợi ích hắn có được sẽ vượt xa thân phận đệ tử chân truyền Tiên Du Kiếm Cung.
Huống hồ, sau trận chiến Đạo Lăng Sơn, hiện tại Đạo Lăng Thiên Tông đã thành mặt trời sắp lặn, không cách nào làm được Đạo Lăng thiên hạ như trước, điều này đồng nghĩa với một thời đại sắp sửa kết thúc.
Nếu là trước đây khi Đạo Lăng Thiên Tông còn một tay chế áp thiên hạ, đánh tan cửu vương, chấn nát hoàng quyền vô thượng của Đại Càn vương thất!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vô luận thế lực nào, dù có đang cường thịnh cũng tất phải sa sút!
Nắm chặt cơ hội này, thuận thế mượn giớ mà lên, chỉ vậy mới có thể trở thành tân tinh trong thời đại mới!
Đấy mới là điều Ngô Tuyết Tùng thực sự tưởng muốn, chứ không phải cái thân phận đệ tử chân truyền Tiên Du Kiếm Cung bình thường kia!
...
Đạp bước đi qua, liền phảng phất như tiến vào trong một mảnh không gian hoàn toàn khác biệt!
Đợi cánh cửa đá sau lưng triệt để đóng lại, đây là cảm thụ trực quan đầu tiên của Bạch Nhạc.
- Công tử, giờ làm thế nào?
Xung quanh tràn ngập khí tức u ám, gần như không thấy rõ vật gì, Tô Nhan vô thức dựa sát vào Bạch Nhạc, bắt lấy tay hắn, có chút căng thẳng hỏi.
- Đừng sợ, Thanh Vương dù lợi hại đến đâu thì cũng đã chết mấy nghìn năm, không có gì đáng sợ cả! Nếu đã tới rồi, tất phải xem xem cái gọi là Thanh Vương bí tàng rốt cuộc có những gì!
Vỗ vỗ tay Tô Nhan, Bạch Nhạc bình tĩnh mở miệng nói.
Khí tức nơi đây hoàn toàn cách tuyệt với bên ngoài, ngược lại khiến trong lòng Bạch Nhạc trầm ổn lên nhiều.
Cách tuyệt đồng nghĩa với, ở chỗ này hắn không cần bất cứ ngụy trang gì cả, có thể chân chính vung ra toàn bộ thực lực, thậm chí bao gồm cả. . . Côn Ngô Kiếm!
Như thế, chuyện này liền xa không tệ hại như trong tưởng tượng.
Ngô Tuyết Tùng để hắn đi vào tìm Thanh Vương Kiếm, nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, có thể được đến Thanh Vương Kiếm hay không chỉ là thứ yếu, nghĩ cách biết rõ chân tướng Thanh Vương bí tàng, tìm kiếm cơ duyên thuộc về chính mình mới là then chốt nhất.
Còn về lời nhảm nhí nói cái gì mà nhất định phải có được huyết mạch hoàng thất mới thu được bảo vật, Bạch Nhạc căn bản không bận tâm.
Đệ tử Linh Tê Kiếm Tông Bạch Nhạc thật có lẽ chỉ đành mặc cho Ngô Tuyết Tùng cầm nắn, nhưng đổi thành truyền nhân Ma Quân Yến Bắc Thần, vậy lại là chuyện khác.
Thanh Vương xưa kia dù cường thịnh đến mấy, chẳng lẽ còn có thể mạnh hơn Thông Thiên Ma Quân? Chí ít Bạch Nhạc không tin!
Thân mang Thông Thiên Ma Công, đây chính là chỗ dựa vào lớn nhất của Bạch Nhạc.
Ngô Tuyết Tùng muốn lợi dụng hắn, Bạch Nhạc lại sao không phải cũng đang lợi dụng Ngô Tuyết Tùng?
Không đến thời khắc sau cùng, ai lại dám nói, nhất định sẽ là kẻ thắng!
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro