Thái Thượng Kiếm Tôn

Huyễn trận kh...

Phiêu Linh Huyễn

2024-11-02 20:03:17

- Công tử, ta có mang đèn dầu, chúng ta thắp đèn trước cái đã.

So với Bạch Nhạc, Tô Nhan tỉ mỉ hơn nhiều lắm, ngay từ lúc Bạch Nhạc nói cho nàng biết phải đi xuống dưới đất, nàng liền đã chuẩn bị rất nhiều thứ, riêng mấy thứ tạp vật lung tung rối loạn này đã chứa đầy một chiếc túi trữ vật.

Thắp lên đèn dầu, mặc dù chỉ là chút ánh lửa, nhưng ở trong Địa Cung vươn tay không thấy năm ngón này lại có vẻ cực kỳ đáng quý.

Có ánh sáng, tâm tình căng thẳng theo đó giảm bớt đi nhiều.

Nương theo ánh lửa, Bạch Nhạc bắt đầu quan sát xung quanh.

Từ cửa đá tiến vào Địa Cung, nhưng trên thực tế, hai người Bạch Nhạc vẫn đang đứng ở lối vào cung điện dưới đất, trước mặt là một địa đạo rất dài, rộng khoảng chừng năm thước, trên tường hai bên điêu khắc hoa văn cực đẹp, lại không thấy được đâu là điểm cuối.

Nhưng mà, thứ thực sự khiến cho Bạch Nhạc có chút thất thần là, lúc xoay người lại, sau lưng lại sớm đã không thấy cửa đá, có chăng chỉ là một tượng đá mãnh thú nét mặt dữ tợn, trọn cả thông đạo như thể do tự nhiên hình thành, nhìn không ra nửa điểm vết tích lối vào.

Trong lòng thoáng trầm xuống, Bạch Nhạc chợt hiểu, từ thời điểm bước vào Địa Cung liền đã không có đường để quay đầu, muốn rời đi, nhất định phải tiến thẳng xuống, tới khi nào tìm được trung tâm khống chế toàn bộ Địa Cung, hoặc là lối ra khác.

- Đi thôi!

Tiếp lấy đèn dầu từ trong tay Tô Nhan, Bạch Nhạc cẩn thận đi tới, vừa đi vừa quan sát cảnh vật chung quanh.

Toàn bộ Địa Cung có vẻ rất an tĩnh, mặc dù Bạch Nhạc đã đi rất nhẹ, song vẫn có thể nghe được tiếng bước chân vang vọng, xung quanh tựa hồ luôn lộ ra một cỗ khí tức đè nén, khiến người không thở nổi.

Thu liễm khí tức trên thân, không cho tiết ra ngoài, Bạch Nhạc và Tô Nhan hệt như hai người bình thường, cứ vậy chầm chậm đi tới khoảng chừng một nén hương.

Nhưng mà, đoạn đường này, vô luận đi như thế nào, hết thảy xung quanh tựa hồ đều không có biến hóa.

Dù đi chậm thì cũng không nên như vậy mới đúng!

Lại tiến thêm một khắc đồng hồ, Bạch Nhạc đột nhiên kéo tay Tô Nhan, dừng bước.

- Không đúng, nơi này có vấn đề!

Dù phản ứng chậm đến mấy cũng phải hiểu được, bất kỳ Địa Cung nào cũng không khả năng có thông đạo dài đến thế, như vậy giải thích duy nhất chính là, trong đây có vấn đề, rất có thể ngay từ khi bọn hắn đi vào liền đã bị vây khốn! Không xem phá huyền cơ, dù có đi cả đời, sợ rằng cũng khó mà thoát khỏi thông đạo này.

Gần như trong vô thức, phản ứng đầu tiên của Bạch Nhạc chính là ảo trận!

Tuy thẳng đến khắc này hắn vẫn chưa cảm giác được rơi vào ảo cảnh, nhưng đương sơ khi lần đầu tiên đi tới Thất Tinh Tông, bản thân từng vô thanh vô tức bị Chu Mộng Dương bỏ xa, rơi vào trong ảo cảnh, chuyện này đối với Bạch Nhạc mà nói, ấn tượng thực sự quá khắc sâu.

Dù cho bởi vì bản thân Bạch Nhạc tu hành Thiên Cơ Biến, đối với huyễn thuật chi đạo cũng có được hiểu biết ít nhiều, nhưng mà, nói cho cùng chẳng qua chỉ tính là miễn cưỡng nhập môn mà thôi! Giả như gặp phải ảo trận do đại sư huyễn thuật bố trí, bất tri bất giác rơi vào cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.

Ý thức được điểm này, trong đầu Bạch Nhạc đột nhiên chuyển qua vô số ý niệm.

- Công tử, sao thế?

Cùng theo Bạch Nhạc dừng lại, Tô Nhan nghi hoặc hỏi.

- Không có gì, tiểu Nhan, tắt đèn đi.

Quay lưng, Bạch Nhạc nhẹ giọng đáp.

- Tại sao? Công tử, nơi đây quá tối, nếu không có ánh lửa, chúng ta làm sao đi được ra ngoài?

Thấy Bạch Nhạc muốn thổi tắt đèn, Tô Nhan vội hoảng lên, nói:

- Hơn nữa, công tử, ta hơi sợ!

- Đúng vậy a. . . Ngươi hơi sợ! Nhưng thắp đèn lên, ta càng sợ! Ngươi nói xem, nên làm sao bây giờ?

Trong mắt chớp qua hàn ý, gần như nháy mắt, Bạch Nhạc đột nhiên vươn tay trực tiếp bắt lấy cổ Tô Nhan, nhấc bổng cả người nàng lên, trong mắt tràn đầy sát khí khủng bố.

- Công tử, ngươi làm cái gì?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong mắt lộ vẻ kinh hoàng, Tô Nhan liều mạng bắt lấy cánh tay Bạch Nhạc, nức nở khóc lên:

- Công tử, cầu ngươi đừng giết ta, đừng giết ta!

Phốc!

Nhìn vào Tô Nhan, trong mắt Bạch Nhạc chất đầy hàn ý, căn bản không chút nào để ý tới đối phương, cứ thế trực tiếp thổi tắt ngọn đèn!

Ngay khi ánh sáng vụt tắt, tức thì, xung quanh lần nữa hóa thành một vùng tăm tối!

Cơ hồ cùng thời điểm rơi vào trong hắc ám, Tô Nhân đang bị Bạch Nhạc nắm chặt cổ họng đột nhiên hóa thành một con cự mãng khổng lồ, trong tay cảm giác trơn trợt, tức thì phun lưỡi ra cắn xé về hướng Bạch Nhạc.

- Cút!

Thông Thiên Ma Công đột nhiên bạo phát, giơ tay lên, cổ tay Bạch Nhạc bắt lấy thân thể đối phương, hung hăng quất mạnh lên vách tường gần đó.

Ba!

Gần như chớp mắt, cự mãng đột nhiên bị quăng lên tường, phát ra một tiếng vang trầm đục!

Tay không ngừng vẫy động, thoáng chốc, Bạch Nhạc đã quăng quật đối phương như là vung roi, lực lượng Thông Thiên Ma Thể toàn diện bạo phát.

Chỉ vài nhịp thở, cự mãng kia đã bị Bạch Nhạc quăng quật mấy chục lần, vách tường xung quanh cũng không chịu nổi xung kích khủng khiếp đến vậy, đột nhiên nứt ra.

Từ mới đầu điên cuồng giãy dụa, đến giờ, cự mãng trong tay tựa hồ đã triệt để mất đi khí tức, toàn thân rũ cụp xuống.

Vứt cự mãng xuống dưới chân, hung hăng giơ chân đạp, đầu rắn bị Bạch Nhạc giẫm nát.

Nhưng mà, gần như đồng thời, không gian xung quanh phảng phất như chợt tan tành, hắc ám cũng bị xé nứt, lộ ra ánh lửa.

Thông đạo vẫn là thông đạo kia, chỉ là trên vách tường xung quanh lại sáng lên ánh lửa, ước chừng cách mỗi năm thước, trên tường lại có một ngọn đèn thắp sáng, chiếu rọi toàn bộ thông đạo.

Khắc này, đối diện trước mặt Bạch Nhạc lại là một tượng đá cự mãng, bộ dạng vô cùng hung ác!

Cách đó không xa, Tô Nhan sắc mặt tái nhợt té trên đất, sớm đã bất tỉnh từ lúc nào.

Không đợi Bạch Nhạc đi thăm dò tình hình Tô Nhan, tượng đá trước mặt như thể đột nhiên sống lại, trong mắt chớp qua thần thái u lãnh, mở miệng nói tiếng người:

- Kẻ nào tự tiện xông vào vương lăng của ta, chết!

Cơ hồ đồng thời, cự mãng kia đã nhào tới Bạch Nhạc.

Thân hình hơi lắc, trong mắt Bạch Nhạc chớp qua một mạt tinh mang, tốc độ đột nhiên tăng vọt, nhẹ nhàng tránh thoát công kích từ cự mãng, vung quyền hung hăng nện lên trên tượng đá.

Răng rắc!

Lực đạo của Bạch Nhạc lớn cỡ nào, một quyền nện xuống, lập tức đánh nát tượng đá kia!

Cự mãng đánh tới Bạch Nhạc cũng theo đó vỡ nát, phảng phất như hết thảy đều chưa từng xảy ra.

Thẳng đến lúc này, Bạch Nhạc mới ôm Tô Nhan vào trong ngực, nhẹ nhàng ấn lên nhân trung, chốc lát Tô Nhan liền tỉnh lại.

- Công tử, cẩn thận có rắn!

Nháy mắt khi vừa tỉnh lại, Tô Nhan vội la lên.

- Đừng sợ, là ảo trận!

Ôm lấy Tô Nhan, Bạch Nhạc nhẹ giọng an ủi.

Nhìn đống đá vỡ nát kia, dù là chính bản thân Bạch Nhạc đều không khỏi cảm thấy sau sợ! Ảo trận này quả thực rất cao minh, nếu không phải trước kia từng chịu thiệt dưới tay Mộng Thiên Thu, Bạch Nhạc thậm chí căn bản không ý thức được điểm này.

Nhìn bộ dạng hư nhược lúc này của Tô Nhan, Bạch Nhạc liền hiểu được, trên thực tế, mình tính là vừa chạy một vòng qua Quỷ Môn Quan.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mà đây chỉ mới là vừa bước vào Địa Cung mà thôi!

- Công tử, ảo trận là do tượng đá kia phát động?

Thở phào một hơi, Tô Nhan cũng chú ý tới tượng đá bị đánh nát, mở miệng hỏi.

- Ừ!

Gật đầu, Bạch Nhạc trầm giọng nói:

- Nếu ta không đoán sai, tượng đá này chính là trận nhãn của ảo trận, đánh nát nó, tự nhiên liền triệt để an toàn.

Nói tới đây, trong lòng Bạch Nhạc đột nhiên khẽ động!

Chờ chút, trận nhãn!

Buông ra Tô Nhan, Bạch Nhạc lần nữa đi tới đống đá vụn kia, rất nhanh liền từ trong đống đá vụn tìm được một viên ngọc thạch màu xanh, chỉ lớn chừng nắm tay, lại phát ra quang mang mông lung, phảng phất như chỉ cần liếc nhìn liền có thể hút ý thức người vào trong đó!

- Thận Thạch!

Cầm lên ngọc thạch màu xanh kia, trong mắt Bạch Nhạc lập tức lộ vẻ kinh hỉ.

Thanh Vương đã chết mấy nghìn năm, nhưng tượng đá này vẫn duy trì ảo trận ổn định, nếu không có bảo vật duy trì thì sao mà làm được!

Nhắc tới trận nhãn, Bạch Nhạc liền ý thức được trong tượng đá tất có bảo vật, bây giờ quả nhiên tìm ra Thận Thạch!

Mặc dù tu hành huyễn thuật chi đạo không lâu, nhưng Bạch Nhạc nói thế nào cũng được đến Mộng Thiên Thu truyền thừa, tự nhiên biết ý nghĩa của Thận Thạch.

Thận Thạch tự nhiên là để dẫn phát ảo cảnh!

Ảo ảnh mà thường nhân vẫn biết, quá nửa là do Thận Thạch dẫn phát! Một khi Thận Thạch rơi vào trong tay đại sư huyễn thuật, đây chính là một trong những bảo vật tốt nhất dùng cho tu hành huyễn thuật chi đạo, cũng là tài liệu hạch tâm để bố trí ảo trận.

Đừng thấy chỉ lớn chừng nắm tay, nhưng riêng chỉ bằng viên Thận Thạch này, giá trị đã không cách nào cô lượng!

Không chút khoa trương mà nói, nếu Mộng Thiên Thu nhìn thấy viên Thận Thạch này, sợ rằng sẽ nguyện ý dùng toàn bộ tài sản đi đổi.

Đối với cao thủ tu hành huyễn thuật, Thận Thạch thế này chính là trân bảo hiếm thấy, thậm chí có thể khiến cho hiểu biết của bọn hắn đối với huyễn thuật chi đạo cao thêm một tầng.

Kinh hỉ bất ngờ nháy mắt xua tán áp lực và sợ hãi mà ảo trận vừa rồi mang đến.

Thanh Vương bí tàng!

Lúc này Bạch Nhạc mới thực sự ý thức được phân lượng của bốn chữ này, đây đúng là tòa bảo tàng khổng lồ, một khi lộ ra, sợ rằng đủ để khiến toàn bộ tu hành giới Thanh Châu phát cuồng!

- Tiểu Nhan, lần này chúng ta thật đụng đại vận!

Ôm Thận Thạch vào trong tay, Bạch Nhạc yêu thích không nỡ rời tay.

- Chúc mừng công tử!

Dù không nhận ra Thận Thạch, nhưng chỉ nhìn biểu tình Bạch Nhạc, Tô Nhan cũng hiểu được đây tất là bảo vật cực kỳ quý giá, tâm tình vui sướng của Bạch Nhạc cũng cảm nhiễm đến nàng.

- Đi! Đây mới chỉ là cửa vào Địa Cung mà thôi, chúng ta sợ là còn chưa thấy được Thanh Vương bí tàng chân chính! Ngô Tuyết Tùng nói không sai, lần này hắn thật tặng ta một trường đại cơ duyên.

Khóe miệng lộ ra vẻ châm chọc, Bạch Nhạc khẽ mỉm cười, nhàn nhã nói.

Chuyện trên đời này vốn là có được có mất, nếu Ngô Tuyết Tùng đã không chịu mạo hiểm tiến vào, tự nhiên không trách được bảo vật rơi vào tay mình.

Thu Thận Thạch vào trong túi trữ vật, cảm giác bực bội trước đó khi bị ép tiến vào Địa Cung lập tức được quét sạch, dẫn theo Tô Nhan, Bạch Nhạc lần nữa đi vào sâu trong Địa Cung.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Thượng Kiếm Tôn

Số ký tự: 0