Chu trưởng lã...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
Bạch Nhạc khống chế Bạch gia, đồng thời để người Mộ Dung gia tới xử lý sự vụ Bạch gia, đối với Mộ Dung Thiên Kiếm mà nói, đây đúng là chuyện vui bất ngờ.
Mặc dù Bạch Nhạc hạ nghiêm lệnh, không cho phép hắn thương hại bất cứ người Bạch gia nào, nhưng vậy lại đã sao?
Bạch Nhạc đâu cấm chỉ hắn lũng đoạn các mối quan hệ của Bạch gia?
Đối với Mộ Dung Thiên Kiếm mà nói, đây là cơ hội trời ban, hắn hoàn toàn có thể nhân cơ hội này, một hơi nuốt trọn Bạch gia.
Phải biết, cùng là Thanh Châu vọng tộc, thậm chí ở rất nhiều điểm, tài nguyên Bạch gia khống chế còn vượt trên Mộ Dung gia, đây chính là miếng thịt béo, chỉ cần lợi dụng thích đáng, hắn liền có thể tiến hành chỉnh hợp tài nguyên, nhân cơ hội hợp nhất toàn bộ sinh ý, đại bộ phận tài nguyên của Bạch gia với Mộ Dung gia, cuối cùng triệt để chiếm đoạt.
Đến khi ấy, đợi lúc Bạch gia triệt để sụp đổ, hắn liền trở thành người đã đắc lợi, dù là ai cũng không nhúng tay vào được nữa.
Hai ba ngày ngắn ngủi, Mộ Dung Thiên Kiếm đã từ tằm thực ban đầu, biến thành thôn phệ!
Đối cái điều này Bạch Thanh Nhã tuy phẫn nộ vạn phần, lại hoàn toàn bó tay hết cách.
Đến thời khắc này, Bạch Thanh Nhã mới càng cảm nhận được rõ ràng sự cường đại của tu hành giả!
Trước đó lúc Bạch Nhạc còn ở đây, bằng vào thanh danh và thực lực của Bạch Nhạc, trọn cả Bạch gia khoái tốc phát triển, giống như liệt hỏa nấu dầu.
Nhưng giờ đây khi Bạch Nhạc xảy ra ngoài ý, toàn bộ Bạch gia lập tức mất đi chủ tâm cốt, hết thảy chuẩn bị ngày thường nàng làm ra, tựa hồ đều biến thành trò cười, không phát huy được nửa điểm tác dụng, phảng phất như chớp mắt liền ngã xuống vực sâu!
Chỉ là, nhìn Mộ Dung gia không ngừng bị chiếm đoạt, Bạch Thanh Nhã lại vẫn một mực duy trì thái độ trầm mặc.
Không phải nàng không đau lòng, mà là so với những thứ này, nàng càng để ý tới Bạch Nhạc.
Dù phải cầm hết thảy Bạch gia bây giờ để đổi lấy Bạch Nhạc an toàn, Bạch Thanh Nhã đều cam tâm tình nguyện.
Nhưng mà, ngay ngày hôm ấy, Bạch Thanh Nhã lại đột nhiên nhìn thấy chuyển cơ!
Bạch Mộc đi về, hơn nữa cùng theo Bạch Mộc đi về còn có trưởng lão Hàn Sơn Chu Mộng Dương.
Tuy Bạch Thanh Nhã không biết tu hành, nhưng chí ít bốn chữ trưởng lão Hàn Sơn đại biểu cho cái gì thì vẫn hiểu được.
Đối phương tới cửa lúc này, theo như Bạch Thanh Nhã thấy, nhất định chính là cứu tinh.
Cái tên Yến Bắc Thần kia, mặc dù khống chế Bạch gia, nhưng trên thực tế, trừ nghiêm cấm nàng ly khai Bạch phủ ra thì không còn hạn chế gì nữa cả. Vừa nhận được tin, Bạch Thanh Nhã lập tức chạy tới, nghênh đón Chu Mộng Dương đi vào.
Hộ vệ Mộ Dung gia muốn ngăn, nhưng không cần Chu Mộng Dương lên tiếng, Bạch Mộc đã đứng ra đuổi sạch, phàm là dám ra tay, gần như đều bị Bạch Mộc đánh gãy hai đùi.
Đám người còn lại đều không ngốc, vội trốn về Mộ Dung gia cáo trạng.
Không để ý tới đám người kia, Chu Mộng Dương được Bạch Thanh Nhã dẫn đường đến thẳng Thính Hương Thủy Tạ.
Trước khi tới, Chu Mộng Dương cũng nghe nói qua có người Huyết Ảnh Ma Tông khống chế Bạch phủ, vốn lấy lập trường của hắn, không lý do gì lại đi giúp Bạch Nhạc, nhưng hắn một mực rất có hảo cảm với Bạch Nhạc, lại thêm quan hệ với Mộng Thiên Thu, thế là bèn mượn thân phận Bạch Mộc chạy tới.
Đương nhiên, lấy thân phận hắn, tự nhiên sẽ không đi giải thích gì nhiều với Bạch Thanh Nhã, cứ thế một đường đến thẳng Thính Hương Thủy Tạ.
... ... ... . ..
- Công tử, Hàn Sơn Chu Mộng Dương trưởng lão tới.
Trên đường bọn Chu Mộng Dương chạy tới, Tô Nhan đã nhận được tin, yên ắng đứng ở sau lưng Bạch Nhạc báo nói.
Bạch Nhạc hơi ngớ, hiển nhiên cũng không ngờ Chu Mộng Dương sẽ tới, thả ra sách trong tay đưa cho Tô Nhan, liếc nhìn mặt hồ, nhẹ giọng phân phó nói:
- Đặt ghế đu trước cửa, cứ ngồi bên cạnh, dùng cái này quạt gió cho ta.
- Vâng!
Mặc dù không rõ Bạch Nhạc muốn làm gì, nhưng Tô Nhan vẫn ngoan ngoãn an bài.
Chờ khi Chu Mộng Dương và bọn Bạch Thanh Nhã chạy tới, thấy được chính là một màn như vậy.
- Hừ!
Hừ nhẹ một tiếng, trong mắt Chu Mộng Dương chớp qua hàn mang, lạnh lùng nói:
- Thật to gan, gặp lão phu còn dám lớn lối nằm đó, trưởng bối nhà ngươi không dạy cách ứng xử khi đối mặt tiền bối à?
Tựa trên ghế đu, Bạch Nhạc híp mắt nhìn Chu Mộng Dương, hờ hững nói:
- Chính ma không đội trời chung, từ lúc nào mà cao thủ huyền môn cũng dám tự xưng tiền bối với ma tu chúng ta?
Thấy Chu Mộng Dương, Tô Nhan hiển nhiên bị dọa nhảy dựng, nhất thời lui sang một bên.
Lạnh lùng liếc nhìn Tô Nhan một cái, trong mắt Chu Mộng Dương chớp qua một tia không đáng:
- Yêu nữ chính là yêu nữ, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!
Người ngoài không biết, nhưng Chu Mộng Dương lại rõ ràng, trước đây Bạch Nhạc vì cứu nàng, dù chết cũng không chịu xuống tay, thế mà, giờ mới qua bao lâu? Yêu nữ này lại đã cấu kết với người khác, đúng là không biết nhục nhã!
Bị Chu Mộng Dương mắng cho như vậy, Tô Nhan không khỏi có chút lúng túng.
Chuyện lúc trước thật ra là hiểu lầm, giữa Bạch Nhạc và nàng làm gì có tư tình như Chu Mộng Dương vẫn tưởng.
Giờ lại càng lúng túng, nằm ở đấy là Bạch Nhạc, nhưng lời này nàng làm sao dám nói.
- Tô Nhan, gia hỏa này là ai?
Liếc nhìn Chu Mộng Dương một cái, Bạch Nhạc tùy ý nói.
- Yến công tử, vị này chính là Hàn Sơn trưởng lão, Chu Mộng Dương!
Nghe được Bạch Nhạc hỏi, Tô Nhan lập tức giải thích.
- Ta còn tưởng là ai, hóa ra là người Hàn Sơn.
Quệt quệt môi, Bạch Nhạc không đáng, chế nhạo nói:
- Làm sao, Chu trưởng lão, người Hàn Sơn cũng muốn tới chia một chén canh?
Lời này đầy ý mỉa mai, chẳng những coi thường Chu Mộng Dương, đồng thời coi thường cả Hàn Sơn.
- Hỗn xược, ma đầu, ngươi dám nhục mạ Hàn Sơn?
Không đợi Chu Mộng Dương trả lời, Bạch Mộc đã giận tím mặt, lớn tiếng mắng.
- Hàn Sơn, hắc, thậy là uy phong, sát khí ghê đấy. . . Thứ cho Yến mỗ kiến thức nông cạn, sao trước nay chưa từng nghe qua Hàn Sơn?
Trên mặt hiện đầy trào phúng, Bạch Nhạc cười lạnh nói:
- À, xin lỗi, ta lâu rồi không về Thanh Châu, đối với một ít tông môn cấp Huyền, thật sự không nhớ rõ được.
- Ngươi muốn chết!
Bị đối phương nhục mạ không chút kiêng dè, Bạch Mộc há còn nhịn xuống, bước chân đột nhiên khẽ đạp, kiếm trong tay nhoáng lên, bất thần đâm tới ngực Bạch Nhạc.
Kiếm này, Bạch Mộc nén giận ra tay, vừa nhanh vừa độc!
Tuy bản thân chỉ có thực lực Linh Phủ sơ kỳ, thiên phú cũng không cao, nhưng Bạch Mộc lại thắng ở cơ sở vững chắc, một kiếm này vừa ra, lập tức triển hiện ra hết tinh túy của Hàn Sơn kiếm pháp.
Dù là Bạch Nhạc, nhìn vào một kiếm này, trong lòng cũng không khỏi âm thầm tán thán.
Đáng tiếc, với tình hình thế này, Bạch Nhạc căn bản không tâm tư để thưởng thức Hàn Sơn kiếm pháp, mí mắt hơi nhảy, tay phải thò ra, bàn tay trắng nõn khẽ hất lên, vẻn vẹn chỉ đưa ra hai ngón tay, liền nhẹ nhàng kẹp lấy mũi kiếm!
Một cỗ lực lượng cực mạnh ập tới, dù Bạch Mộc dốc hết toàn lực, song vẫn không thể đẩy mũi kiếm tiến thêm mảy may.
- Buông tay!
Ngón tay đột nhiên dùng sức, tích tắc liền có một luồng ma khí men theo mũi kiếm bắn ngược ra, chỉ trong nháy mắt, Bạch Mộc chợt thấy cổ tay tê rần, không tự chủ được trực tiếp buông tay.
Chỉ một chiêu, thậm chí Bạch Nhạc còn không đứng dậy từ trên ghế đu, lại đã nhẹ nhàng đoạt lấy kiếm trong tay Bạch Mộc.
Sát na đó, đừng nói Bạch Mộc và Bạch Thanh Nhã, ngay cả Chu Mộng Dương đều không khỏi biến sắc.
Vừa ra tay liền có thể nhìn ra sâu cạn, dù cho đối phương nhìn như hết sức tùy ý, song Chu Mộng Dương vẫn có thể cảm giác được sự cường đại, nếu lấy thực lực mà luận, sợ rằng chưa hẳn đã yếu thua Mạc Vô Tình bao nhiêu.
Trong Huyết Ảnh Ma Tông, từ lúc nào lại xuất hiện thêm một thiên tài?
Kiếm trong tay bị đoạt, tròng mắt Bạch Mộc lập tức đỏ ngầu, có lòng muốn ra tay đoạt kiếm về, song lại bị Chu Mộng Dương ngăn cản.
- Mộc nhi, lui xuống, ngươi không phải đối thủ của hắn.
- Làm sao, nhỏ đánh không lại, già tính đích thân ra tay?
Không chút nhún nhường, ánh mắt Bạch Nhạc quay sang Chu Mộng Dương, tràn đầy bỡn cợt lần nữa nói.
- Hàn Sơn ta chẳng qua chỉ là môn phái nhỏ, lão phu càng không có đồ đệ gì cả, đành phải tự thân tới lĩnh giáo một phen.
So với người trong chính đạo khác, Chu Mộng Dương không phải hạng vu hủ, càng sẽ không câu thúc bởi thân phận.
Khẽ vung tay áo, Chu Mộng Dương ngạo nghễ nói:
- Lão phu không chiếm tiện nghi, lấy ba chiêu làm hạn định, nếu ba chiêu không thắng, lão phu xoay người đi ngay, không hỏi chuyện Bạch gia nữa.
Thoáng ngừng một lát, sau đó Chu Mộng Dương nói tiếp:
- Nếu ngươi không đỡ được, vậy thì ngay lập tức cút khỏi Bạch gia cho lão phu!
Nhìn Chu Mộng Dương, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi có chút cảm động.
Bởi vì cái chết của Lý Phù Nam, giữa Hàn Sơn và mình đã có ngăn cách, nhưng dù thế, Chu Mộng Dương vẫn nguyện ý ra tay giúp mình, giúp Bạch gia, phần ân tình này, Bạch Nhạc há có thể không cảm động.
Chỉ là, cảm động thì cảm động, lần này Bạch Nhạc đi về sớm đã có kế hoạch và tính toán của riêng mình, dù đối mặt Chu Mộng Dương, hắn cũng sẽ không dễ dàng nhượng bộ.
- Chu trưởng lão, ngươi nói thì hay lắm, nhưng rốt cục không phải vẫn là ỷ lớn hiếp nhỏ?
Cười lạnh một tiếng, Bạch Nhạc khinh thường nói:
- Ngươi tế ra Tinh Cung, đừng nói ba chiêu, ngay cả một chiêu ta đều không đỡ được.
- Dù sao giữa ta và Bạch gia cũng chẳng có quan hệ gì, lần này đến đây chẳng qua là được Huyết Ảnh Ma Tông phó thác, ngươi là cường giả Tinh Cung Cảnh, ta không phải đối thủ của ngươi, tự nhiên sẽ có người Huyết Ảnh Ma Tông đến xử lý, đâu liên quan gì tới ta.
Biếng nhác đứng dậy, Bạch Nhạc nghiễm nhiên tỏ vẻ, ngươi muốn tới, ta liền đi.
Chân mày hơi nhảy, Chu Mộng Dương không khỏi cảm thấy có chút vướng tay.
Hắn muốn nhúng tay chuyện Bạch gia, cái đó không sai, nhưng trên thực tế, trong lòng hắn rõ ràng, bằng sức mình hắn, khó mà ngăn cản được Huyết Ảnh Ma Tông, dù đuổi đánh tên trước mặt đi rồi, rất nhanh cũng sẽ có người Huyết Ảnh Ma Tông khác đến tiếp thủ.
Trừ phi hắn một mực ở lại Bạch phủ, bằng không liền không ngăn cản được, đây là đại thế!
Quan trọng hơn hết là, hiện tại hắn chẳng qua là mượn thân phận Bạch Mộc đến đây, nhưng trên thực tế, toàn bộ Hàn Sơn sớm có quyết định thống nhất, không nhúng tay vào chuyện này.
Hắn ngẫu nhiên xuất thủ đánh đuổi đối phương một lần thì không sao, nhưng nếu một mực ở lại chỗ này, nhúng tay can dự, sợ rằng không cần cao thủ Huyết Ảnh Ma Tông đến, Hàn Sơn sẽ trực tiếp hạ lệnh bắt hắn rời đi.
Nghĩ vậy, sắc mặt Chu Mộng Dương càng thêm khó coi.
- Chu trưởng lão, không phải ngươi nói đỡ ngươi ba chiêu ư? Chúng ta không ngại đánh cuộc một phen, thế nào?
Nhìn vào Chu Mộng Dương, Bạch Nhạc đột nhiên mở miệng nói:
- Ngươi không sử dụng Tinh Cung, ta đỡ ngươi ba chiêu! Nếu không đỡ được, ta có thể bảo đảm, tuyệt không đụng tới Bạch gia, dù cho Bạch Nhạc đi về, cũng tuyệt không cầm những người này uy hiếp hắn!
- Chẳng qua, nếu ta ngăn trở được, ngươi chẳng những phải lập tức rời đi, đồng thời bồi ta ba nghìn linh thạch! Thế nào, ngươi dám đánh cuộc không?
…
Mặc dù Bạch Nhạc hạ nghiêm lệnh, không cho phép hắn thương hại bất cứ người Bạch gia nào, nhưng vậy lại đã sao?
Bạch Nhạc đâu cấm chỉ hắn lũng đoạn các mối quan hệ của Bạch gia?
Đối với Mộ Dung Thiên Kiếm mà nói, đây là cơ hội trời ban, hắn hoàn toàn có thể nhân cơ hội này, một hơi nuốt trọn Bạch gia.
Phải biết, cùng là Thanh Châu vọng tộc, thậm chí ở rất nhiều điểm, tài nguyên Bạch gia khống chế còn vượt trên Mộ Dung gia, đây chính là miếng thịt béo, chỉ cần lợi dụng thích đáng, hắn liền có thể tiến hành chỉnh hợp tài nguyên, nhân cơ hội hợp nhất toàn bộ sinh ý, đại bộ phận tài nguyên của Bạch gia với Mộ Dung gia, cuối cùng triệt để chiếm đoạt.
Đến khi ấy, đợi lúc Bạch gia triệt để sụp đổ, hắn liền trở thành người đã đắc lợi, dù là ai cũng không nhúng tay vào được nữa.
Hai ba ngày ngắn ngủi, Mộ Dung Thiên Kiếm đã từ tằm thực ban đầu, biến thành thôn phệ!
Đối cái điều này Bạch Thanh Nhã tuy phẫn nộ vạn phần, lại hoàn toàn bó tay hết cách.
Đến thời khắc này, Bạch Thanh Nhã mới càng cảm nhận được rõ ràng sự cường đại của tu hành giả!
Trước đó lúc Bạch Nhạc còn ở đây, bằng vào thanh danh và thực lực của Bạch Nhạc, trọn cả Bạch gia khoái tốc phát triển, giống như liệt hỏa nấu dầu.
Nhưng giờ đây khi Bạch Nhạc xảy ra ngoài ý, toàn bộ Bạch gia lập tức mất đi chủ tâm cốt, hết thảy chuẩn bị ngày thường nàng làm ra, tựa hồ đều biến thành trò cười, không phát huy được nửa điểm tác dụng, phảng phất như chớp mắt liền ngã xuống vực sâu!
Chỉ là, nhìn Mộ Dung gia không ngừng bị chiếm đoạt, Bạch Thanh Nhã lại vẫn một mực duy trì thái độ trầm mặc.
Không phải nàng không đau lòng, mà là so với những thứ này, nàng càng để ý tới Bạch Nhạc.
Dù phải cầm hết thảy Bạch gia bây giờ để đổi lấy Bạch Nhạc an toàn, Bạch Thanh Nhã đều cam tâm tình nguyện.
Nhưng mà, ngay ngày hôm ấy, Bạch Thanh Nhã lại đột nhiên nhìn thấy chuyển cơ!
Bạch Mộc đi về, hơn nữa cùng theo Bạch Mộc đi về còn có trưởng lão Hàn Sơn Chu Mộng Dương.
Tuy Bạch Thanh Nhã không biết tu hành, nhưng chí ít bốn chữ trưởng lão Hàn Sơn đại biểu cho cái gì thì vẫn hiểu được.
Đối phương tới cửa lúc này, theo như Bạch Thanh Nhã thấy, nhất định chính là cứu tinh.
Cái tên Yến Bắc Thần kia, mặc dù khống chế Bạch gia, nhưng trên thực tế, trừ nghiêm cấm nàng ly khai Bạch phủ ra thì không còn hạn chế gì nữa cả. Vừa nhận được tin, Bạch Thanh Nhã lập tức chạy tới, nghênh đón Chu Mộng Dương đi vào.
Hộ vệ Mộ Dung gia muốn ngăn, nhưng không cần Chu Mộng Dương lên tiếng, Bạch Mộc đã đứng ra đuổi sạch, phàm là dám ra tay, gần như đều bị Bạch Mộc đánh gãy hai đùi.
Đám người còn lại đều không ngốc, vội trốn về Mộ Dung gia cáo trạng.
Không để ý tới đám người kia, Chu Mộng Dương được Bạch Thanh Nhã dẫn đường đến thẳng Thính Hương Thủy Tạ.
Trước khi tới, Chu Mộng Dương cũng nghe nói qua có người Huyết Ảnh Ma Tông khống chế Bạch phủ, vốn lấy lập trường của hắn, không lý do gì lại đi giúp Bạch Nhạc, nhưng hắn một mực rất có hảo cảm với Bạch Nhạc, lại thêm quan hệ với Mộng Thiên Thu, thế là bèn mượn thân phận Bạch Mộc chạy tới.
Đương nhiên, lấy thân phận hắn, tự nhiên sẽ không đi giải thích gì nhiều với Bạch Thanh Nhã, cứ thế một đường đến thẳng Thính Hương Thủy Tạ.
... ... ... . ..
- Công tử, Hàn Sơn Chu Mộng Dương trưởng lão tới.
Trên đường bọn Chu Mộng Dương chạy tới, Tô Nhan đã nhận được tin, yên ắng đứng ở sau lưng Bạch Nhạc báo nói.
Bạch Nhạc hơi ngớ, hiển nhiên cũng không ngờ Chu Mộng Dương sẽ tới, thả ra sách trong tay đưa cho Tô Nhan, liếc nhìn mặt hồ, nhẹ giọng phân phó nói:
- Đặt ghế đu trước cửa, cứ ngồi bên cạnh, dùng cái này quạt gió cho ta.
- Vâng!
Mặc dù không rõ Bạch Nhạc muốn làm gì, nhưng Tô Nhan vẫn ngoan ngoãn an bài.
Chờ khi Chu Mộng Dương và bọn Bạch Thanh Nhã chạy tới, thấy được chính là một màn như vậy.
- Hừ!
Hừ nhẹ một tiếng, trong mắt Chu Mộng Dương chớp qua hàn mang, lạnh lùng nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Thật to gan, gặp lão phu còn dám lớn lối nằm đó, trưởng bối nhà ngươi không dạy cách ứng xử khi đối mặt tiền bối à?
Tựa trên ghế đu, Bạch Nhạc híp mắt nhìn Chu Mộng Dương, hờ hững nói:
- Chính ma không đội trời chung, từ lúc nào mà cao thủ huyền môn cũng dám tự xưng tiền bối với ma tu chúng ta?
Thấy Chu Mộng Dương, Tô Nhan hiển nhiên bị dọa nhảy dựng, nhất thời lui sang một bên.
Lạnh lùng liếc nhìn Tô Nhan một cái, trong mắt Chu Mộng Dương chớp qua một tia không đáng:
- Yêu nữ chính là yêu nữ, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!
Người ngoài không biết, nhưng Chu Mộng Dương lại rõ ràng, trước đây Bạch Nhạc vì cứu nàng, dù chết cũng không chịu xuống tay, thế mà, giờ mới qua bao lâu? Yêu nữ này lại đã cấu kết với người khác, đúng là không biết nhục nhã!
Bị Chu Mộng Dương mắng cho như vậy, Tô Nhan không khỏi có chút lúng túng.
Chuyện lúc trước thật ra là hiểu lầm, giữa Bạch Nhạc và nàng làm gì có tư tình như Chu Mộng Dương vẫn tưởng.
Giờ lại càng lúng túng, nằm ở đấy là Bạch Nhạc, nhưng lời này nàng làm sao dám nói.
- Tô Nhan, gia hỏa này là ai?
Liếc nhìn Chu Mộng Dương một cái, Bạch Nhạc tùy ý nói.
- Yến công tử, vị này chính là Hàn Sơn trưởng lão, Chu Mộng Dương!
Nghe được Bạch Nhạc hỏi, Tô Nhan lập tức giải thích.
- Ta còn tưởng là ai, hóa ra là người Hàn Sơn.
Quệt quệt môi, Bạch Nhạc không đáng, chế nhạo nói:
- Làm sao, Chu trưởng lão, người Hàn Sơn cũng muốn tới chia một chén canh?
Lời này đầy ý mỉa mai, chẳng những coi thường Chu Mộng Dương, đồng thời coi thường cả Hàn Sơn.
- Hỗn xược, ma đầu, ngươi dám nhục mạ Hàn Sơn?
Không đợi Chu Mộng Dương trả lời, Bạch Mộc đã giận tím mặt, lớn tiếng mắng.
- Hàn Sơn, hắc, thậy là uy phong, sát khí ghê đấy. . . Thứ cho Yến mỗ kiến thức nông cạn, sao trước nay chưa từng nghe qua Hàn Sơn?
Trên mặt hiện đầy trào phúng, Bạch Nhạc cười lạnh nói:
- À, xin lỗi, ta lâu rồi không về Thanh Châu, đối với một ít tông môn cấp Huyền, thật sự không nhớ rõ được.
- Ngươi muốn chết!
Bị đối phương nhục mạ không chút kiêng dè, Bạch Mộc há còn nhịn xuống, bước chân đột nhiên khẽ đạp, kiếm trong tay nhoáng lên, bất thần đâm tới ngực Bạch Nhạc.
Kiếm này, Bạch Mộc nén giận ra tay, vừa nhanh vừa độc!
Tuy bản thân chỉ có thực lực Linh Phủ sơ kỳ, thiên phú cũng không cao, nhưng Bạch Mộc lại thắng ở cơ sở vững chắc, một kiếm này vừa ra, lập tức triển hiện ra hết tinh túy của Hàn Sơn kiếm pháp.
Dù là Bạch Nhạc, nhìn vào một kiếm này, trong lòng cũng không khỏi âm thầm tán thán.
Đáng tiếc, với tình hình thế này, Bạch Nhạc căn bản không tâm tư để thưởng thức Hàn Sơn kiếm pháp, mí mắt hơi nhảy, tay phải thò ra, bàn tay trắng nõn khẽ hất lên, vẻn vẹn chỉ đưa ra hai ngón tay, liền nhẹ nhàng kẹp lấy mũi kiếm!
Một cỗ lực lượng cực mạnh ập tới, dù Bạch Mộc dốc hết toàn lực, song vẫn không thể đẩy mũi kiếm tiến thêm mảy may.
- Buông tay!
Ngón tay đột nhiên dùng sức, tích tắc liền có một luồng ma khí men theo mũi kiếm bắn ngược ra, chỉ trong nháy mắt, Bạch Mộc chợt thấy cổ tay tê rần, không tự chủ được trực tiếp buông tay.
Chỉ một chiêu, thậm chí Bạch Nhạc còn không đứng dậy từ trên ghế đu, lại đã nhẹ nhàng đoạt lấy kiếm trong tay Bạch Mộc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sát na đó, đừng nói Bạch Mộc và Bạch Thanh Nhã, ngay cả Chu Mộng Dương đều không khỏi biến sắc.
Vừa ra tay liền có thể nhìn ra sâu cạn, dù cho đối phương nhìn như hết sức tùy ý, song Chu Mộng Dương vẫn có thể cảm giác được sự cường đại, nếu lấy thực lực mà luận, sợ rằng chưa hẳn đã yếu thua Mạc Vô Tình bao nhiêu.
Trong Huyết Ảnh Ma Tông, từ lúc nào lại xuất hiện thêm một thiên tài?
Kiếm trong tay bị đoạt, tròng mắt Bạch Mộc lập tức đỏ ngầu, có lòng muốn ra tay đoạt kiếm về, song lại bị Chu Mộng Dương ngăn cản.
- Mộc nhi, lui xuống, ngươi không phải đối thủ của hắn.
- Làm sao, nhỏ đánh không lại, già tính đích thân ra tay?
Không chút nhún nhường, ánh mắt Bạch Nhạc quay sang Chu Mộng Dương, tràn đầy bỡn cợt lần nữa nói.
- Hàn Sơn ta chẳng qua chỉ là môn phái nhỏ, lão phu càng không có đồ đệ gì cả, đành phải tự thân tới lĩnh giáo một phen.
So với người trong chính đạo khác, Chu Mộng Dương không phải hạng vu hủ, càng sẽ không câu thúc bởi thân phận.
Khẽ vung tay áo, Chu Mộng Dương ngạo nghễ nói:
- Lão phu không chiếm tiện nghi, lấy ba chiêu làm hạn định, nếu ba chiêu không thắng, lão phu xoay người đi ngay, không hỏi chuyện Bạch gia nữa.
Thoáng ngừng một lát, sau đó Chu Mộng Dương nói tiếp:
- Nếu ngươi không đỡ được, vậy thì ngay lập tức cút khỏi Bạch gia cho lão phu!
Nhìn Chu Mộng Dương, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi có chút cảm động.
Bởi vì cái chết của Lý Phù Nam, giữa Hàn Sơn và mình đã có ngăn cách, nhưng dù thế, Chu Mộng Dương vẫn nguyện ý ra tay giúp mình, giúp Bạch gia, phần ân tình này, Bạch Nhạc há có thể không cảm động.
Chỉ là, cảm động thì cảm động, lần này Bạch Nhạc đi về sớm đã có kế hoạch và tính toán của riêng mình, dù đối mặt Chu Mộng Dương, hắn cũng sẽ không dễ dàng nhượng bộ.
- Chu trưởng lão, ngươi nói thì hay lắm, nhưng rốt cục không phải vẫn là ỷ lớn hiếp nhỏ?
Cười lạnh một tiếng, Bạch Nhạc khinh thường nói:
- Ngươi tế ra Tinh Cung, đừng nói ba chiêu, ngay cả một chiêu ta đều không đỡ được.
- Dù sao giữa ta và Bạch gia cũng chẳng có quan hệ gì, lần này đến đây chẳng qua là được Huyết Ảnh Ma Tông phó thác, ngươi là cường giả Tinh Cung Cảnh, ta không phải đối thủ của ngươi, tự nhiên sẽ có người Huyết Ảnh Ma Tông đến xử lý, đâu liên quan gì tới ta.
Biếng nhác đứng dậy, Bạch Nhạc nghiễm nhiên tỏ vẻ, ngươi muốn tới, ta liền đi.
Chân mày hơi nhảy, Chu Mộng Dương không khỏi cảm thấy có chút vướng tay.
Hắn muốn nhúng tay chuyện Bạch gia, cái đó không sai, nhưng trên thực tế, trong lòng hắn rõ ràng, bằng sức mình hắn, khó mà ngăn cản được Huyết Ảnh Ma Tông, dù đuổi đánh tên trước mặt đi rồi, rất nhanh cũng sẽ có người Huyết Ảnh Ma Tông khác đến tiếp thủ.
Trừ phi hắn một mực ở lại Bạch phủ, bằng không liền không ngăn cản được, đây là đại thế!
Quan trọng hơn hết là, hiện tại hắn chẳng qua là mượn thân phận Bạch Mộc đến đây, nhưng trên thực tế, toàn bộ Hàn Sơn sớm có quyết định thống nhất, không nhúng tay vào chuyện này.
Hắn ngẫu nhiên xuất thủ đánh đuổi đối phương một lần thì không sao, nhưng nếu một mực ở lại chỗ này, nhúng tay can dự, sợ rằng không cần cao thủ Huyết Ảnh Ma Tông đến, Hàn Sơn sẽ trực tiếp hạ lệnh bắt hắn rời đi.
Nghĩ vậy, sắc mặt Chu Mộng Dương càng thêm khó coi.
- Chu trưởng lão, không phải ngươi nói đỡ ngươi ba chiêu ư? Chúng ta không ngại đánh cuộc một phen, thế nào?
Nhìn vào Chu Mộng Dương, Bạch Nhạc đột nhiên mở miệng nói:
- Ngươi không sử dụng Tinh Cung, ta đỡ ngươi ba chiêu! Nếu không đỡ được, ta có thể bảo đảm, tuyệt không đụng tới Bạch gia, dù cho Bạch Nhạc đi về, cũng tuyệt không cầm những người này uy hiếp hắn!
- Chẳng qua, nếu ta ngăn trở được, ngươi chẳng những phải lập tức rời đi, đồng thời bồi ta ba nghìn linh thạch! Thế nào, ngươi dám đánh cuộc không?
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro