Ánh mắt Ngô T...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
Cố ý bạo lộ thân phận cho Tô Nhan, thực ra cũng là điều được Bạch Nhạc suy tính cẩn thận.
Đầu tiên, Tô Nhan nhất định phải thông qua được khảo nghiệm của hắn, nếu khi trước Tô Nhan vứt bỏ Bạch Thanh Nhã, như vậy mặc dù Bạch Nhạc không hạ thủ với Tô Nhan, chí ít cũng sẽ không tiếp tục có liên quan gì với nàng, từ nay về sau như người dưng nước lã đã là kết cục tốt nhất
Như thế, bản thân Tô Nhan lại biết được thân phận ma tu của hắn, giờ bạo lộ với Tô Nhan, rủi ro phải chịu sẽ không tính quá lớn.
Quan trọng hơn là, Bạch Nhạc muốn làm tốt lần diễn trò này, chỉ dựa vào một mình hắn thì rất khó làm được, hắn cần trợ thủ giúp đỡ, mà Tô Nhan không nghi ngờ chính là nhân tuyển tốt nhất.
Ở phía ngược lại, đối với Tô Nhan mà nói, nàng cũng cần đi lại gần hơn với Bạch Nhạc, giành lấy càng nhiều tín nhiệm, như thế mới được đến lợi ích càng lớn.
Nếu nói, đương sơ nàng thần phục Bạch Nhạc là bởi vì muốn thoát khỏi Huyết Ảnh Ma Tông khống chế, là bởi vì sợ hãi, như vậy bắt đầu từ khoảnh khắc nàng biết Bạch Nhạc là truyền nhân Thông Thiên Ma Quân, tình hình đã có chút biến chuyển.
Đi theo Bạch Nhạc không còn là bởi uy hiếp nào đó, mà càng giống như một loại đầu tư của nàng.
Bốn chữ Thông Thiên Ma Quân mang đến mê hoặc thực sự quá lớn, nếu có thể một mực đi theo Bạch Nhạc, có lẽ cuộc đời nàng sẽ theo đó mà được thay đổi.
Cũng chính bởi vậy, nàng mới nguyện ý mạo hiểm cùng theo Bạch Nhạc tập sát Phá Nam Phi, nguyện ý mạo hiểm ra tay cứu Bạch Thanh Nhã.
Mà khắc này, phong thái tự tin chỉ cường giả mới có toát ra từ trên người Bạch Nhạc, lại làm sao không khiến nàng động dung?
Đây mới thực sự là truyền nhân Ma Quân mà nàng muốn đi theo, muốn đầu tư!
Trong mắt chớp qua vẻ cuồng hỉ, Tô Nhan lần nữa quỳ gối, nói:
- Tô Nhan nguyện thề chết đi theo công tử!
- Được, đứng lên đi.
Lắc lắc đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Mấy ngày nay, ngươi giúp ta trông chừng Thanh Nhã tỷ, thân phận ta bây giờ không thích hợp để nàng biết được, ta cũng không tiện gặp nàng, ngươi thay ta chiếu cố chút, nhưng không được lộ ra thân phận ta, cũng đừng khiến nàng quá mức khủng hoảng.
- Ta hiểu!
Gật đầu, Tô Nhan nhẹ giọng đáp.
- Nhiều ngày vậy rồi, còn không tìm thấy tung tích ta, theo ta đấy, đám ngưu quỷ xà thần kia cũng nên nhảy ra, đánh chủ ý lên đầu Bạch gia, sợ rằng không chỉ có mỗi Huyết Ảnh Ma Tông
Nói đến đây, Bạch Nhạc trong mắt lộ ra một mạt sát khí nhàn nhạt.
Đối với hắn mà nói, Bạch Thanh Nhã chính là nghịch lân, ai dám đánh chủ ý lên đầu Bạch Thanh Nhã, hắn liền giết kẻ đó, không có bất kỳ dư địa nào để thương lượng.
Đương nhiên, trong quá trình này tất phải đối mặt với rủi ro cực lớn, rốt cuộc đối tượng dám ra tay cướp đoạt, đại bộ phận đều là cường giả Tinh Cung Cảnh.
Đương nhiên, đám cường giả Tinh Cung Cảnh này đều có kiêu ngạo của riêng mình, ra tay với Bạch Nhạc không sao cả, nhưng nếu ra tay với người bình thường như Bạch gia, vậy liền quá mất mặt.
Huống hồ, trong Thanh Châu Thành còn có Ngô Tuyết Tùng tọa trấn, dù là ai, trước khi thấy được Bạch Nhạc đều sẽ không tùy tiện ra tay, tránh miễn chọc giận vị phủ chủ Thanh Châu Phủ kia.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, đây là thế có thể mượn, tương tự, ở khía cạnh nào đó, sở dĩ Bạch Nhạc liên hệ với Mạc Vô Tình, làm ra cái thân phận Yến Bắc Thần, mục đích cũng là vì muốn mượn thế của Huyết Ảnh Ma Tông.
Lần này người đánh chủ ý lên Linh Khư Quả tuy nhiều, nhưng người ngoài muốn đắc thủ ở Thanh Châu, độ khó tự nhiên vượt xa những thế lực bản thổ như Huyết Ảnh Ma Tông hoặc một ít tông môn chính đạo.
Hiện tại Bạch Nhạc đánh lên cờ hiệu Huyết Ảnh Ma Tông, nghiễm nhiên có cảm giác như trộm chính nhà mình.
... ... ... . ..
- Thành chủ, vừa mới nhận được tin tức, người Huyết Ảnh Ma Tông đã khống chế Bạch gia.
Gần như đồng thời, tin tức đã được truyền đến trong phủ thành chủ.
Dù cho trên thực tế, Ngô Tuyết Tùng rất ít hỏi đến việc này, nhưng đối với hắn mà nói, trọn cả Thanh Châu Thành há có gì là bí mật, chỉ cần hắn muốn biết, không chuyện nào trong thành có thể giấu qua được hắn cả.
- Ha ha, trước là Cửu Chỉ Thanh Bạch, sau lại là Thất Tinh Tông Bùi Văn Hải, Mộng Thiên Thu, giờ đến lượt Huyết Ảnh Ma Tông cũng nhúng tay! Bạch Nhạc còn chưa lộ diện, đám ngưu quỷ xà thần này đã nhảy hết ra, đúng là muốn hát một tuồng kịch hay cho ta xem.
Khóe miệng nhếch lên ý cười giễu cợt, Ngô Tuyết Tùng khinh thường trào phúng nói.
- Đấy mới chỉ là ngoài sáng, trong tối còn không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm, chỉ cần Bạch Nhạc dám lộ diện, lập tức liền sẽ trở thành tiêu điểm! Ai có thể cướp đi đồ vật, không dám nói, chẳng qua. . . Bạch Nhạc lại chết chắc.
Lắc đầu, trung niên bên người Ngô Tuyết Tùng nhẹ giọng nói:
- Nếu Bạch Nhạc thông minh liền nên hiểu được, hiện tại chỉ có thành chủ ngài mới là người duy nhất có thể giúp hắn hóa giải tình thế nguy hiểm! Bảo vật dù tốt đến mấy, không giữ được cũng là công cốc, bây giờ, chỉ xem hắn có ức chế được tham dục trong lòng không thôi.
- Tham sân si … nan giải.
Lắc đầu, Ngô Tuyết Tùng nhẹ giọng nói:
- Linh Khư Quả thượng phẩm, ngay cả ta cũng phải động tâm, đối với hắn mà nói, đấy càng là hi vọng sau này bước lên Tinh Cung Cảnh, bảo vật như thế, nếu hắn thật bỏ xuống, ta lại có chút xem thường! Con đường tu hành, vốn đã tràn ngập gập ghềnh và gian nan, nếu ngay cả dũng khí tranh đấu đều không có, sau này há có được đại thành tựu?
Nghe được lời này của Ngô Tuyết Tùng, trung niên kia không khỏi hơi ngớ, khom lưng thụ giáo.
- Ta lại càng lúc càng có hứng thú với cái tên Bạch Nhạc này.
Khóe miệng thoáng nhếch lên, Ngô Tuyết Tùng nhẹ giọng nói:
- Không quản hắn dùng cách gì, chỉ cần có thể qua được cửa ải này, ta liền đưa tặng hắn một trường cơ duyên!
- Ý ngài là, hắn thật có cơ hội qua được cửa ải này?
Trung niên kia có chút ngạc nhiên nhìn Ngô Tuyết Tùng hỏi.
Nhiều năm một mực đi theo bên người Ngô Tuyết Tùng, hắn tự nhiên biết trong cốt tủy Ngô Tuyết Tùng là người kiêu ngạo cỡ nào, nhãn giới cao đến cỡ nào. Dù là trước đây lúc Lý Phù Nam danh chấn Thanh Châu, Ngô Tuyết Tùng đều căn bản chưa từng để đối phương vào trong mắt.
Nhưng ai có thể ngờ, lần này lại đối đãi với Bạch Nhạc bằng con mắt khác.
- Ta cảm thấy thế nào có quan trọng không?
Xoay người, Ngô Tuyết Tùng tiện tay nắm lên chuôi kiếm, thong thả đi tới chỗ thường luyện kiếm trong sân:
- Phán đoán một người, không cần nghe người khác nói gì, mà phải xem xem hắn làm cái gì.
- Ta trước nay không tin tưởng người khác đánh giá, chỉ tin tưởng ánh mắt chính mình.
Khoác một bộ áo xám, Ngô Tuyết Tùng nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng nháy mắt khi hắn rút kiếm ra, liền phảng phất như biến thành người khác, tràn ngập tự tin!
Trung niên kia thoáng chút ngây dại, giọng Ngô Tuyết Tùng đã lần nữa vang lên:
- Truyền lời với Dương Hàn, nói cho hắn biết, bọn hắn muốn đối phó Bạch Nhạc thế nào ta không quản, nhưng ta đã từng đáp ứng đảm bảo an toàn cho Bạch gia. . . Uy hiếp ta không quản, nhưng nếu ai thật cả gan động đến người Bạch gia, vậy đừng trách ta nhổ tận gốc Huyết Ảnh Ma Tông trong Thanh Châu Thành.
Trong lòng cả kinh, lúc này trung niên kia mới chợt hiểu, lần này Ngô Tuyết Tùng muốn giúp Bạch Nhạc một tay, cấp cho Bạch Nhạc một võ đài tương đối công bằng, bằng với biến tướng công khai, rằng vị phủ chủ Thanh Châu Phủ này vô cùng xem trọng Bạch Nhạc.
Mặc dù hắn còn có chút mơ hồ, không hiểu vì đâu Ngô Tuyết Tùng lại làm ra phán đoán như vậy, nhưng hắn một mực tin tưởng vào ánh mắt Ngô Tuyết Tùng.
Lặng lẽ ứng một tiếng, trung niên lập tức yên ắng lui xuống.
…
Đầu tiên, Tô Nhan nhất định phải thông qua được khảo nghiệm của hắn, nếu khi trước Tô Nhan vứt bỏ Bạch Thanh Nhã, như vậy mặc dù Bạch Nhạc không hạ thủ với Tô Nhan, chí ít cũng sẽ không tiếp tục có liên quan gì với nàng, từ nay về sau như người dưng nước lã đã là kết cục tốt nhất
Như thế, bản thân Tô Nhan lại biết được thân phận ma tu của hắn, giờ bạo lộ với Tô Nhan, rủi ro phải chịu sẽ không tính quá lớn.
Quan trọng hơn là, Bạch Nhạc muốn làm tốt lần diễn trò này, chỉ dựa vào một mình hắn thì rất khó làm được, hắn cần trợ thủ giúp đỡ, mà Tô Nhan không nghi ngờ chính là nhân tuyển tốt nhất.
Ở phía ngược lại, đối với Tô Nhan mà nói, nàng cũng cần đi lại gần hơn với Bạch Nhạc, giành lấy càng nhiều tín nhiệm, như thế mới được đến lợi ích càng lớn.
Nếu nói, đương sơ nàng thần phục Bạch Nhạc là bởi vì muốn thoát khỏi Huyết Ảnh Ma Tông khống chế, là bởi vì sợ hãi, như vậy bắt đầu từ khoảnh khắc nàng biết Bạch Nhạc là truyền nhân Thông Thiên Ma Quân, tình hình đã có chút biến chuyển.
Đi theo Bạch Nhạc không còn là bởi uy hiếp nào đó, mà càng giống như một loại đầu tư của nàng.
Bốn chữ Thông Thiên Ma Quân mang đến mê hoặc thực sự quá lớn, nếu có thể một mực đi theo Bạch Nhạc, có lẽ cuộc đời nàng sẽ theo đó mà được thay đổi.
Cũng chính bởi vậy, nàng mới nguyện ý mạo hiểm cùng theo Bạch Nhạc tập sát Phá Nam Phi, nguyện ý mạo hiểm ra tay cứu Bạch Thanh Nhã.
Mà khắc này, phong thái tự tin chỉ cường giả mới có toát ra từ trên người Bạch Nhạc, lại làm sao không khiến nàng động dung?
Đây mới thực sự là truyền nhân Ma Quân mà nàng muốn đi theo, muốn đầu tư!
Trong mắt chớp qua vẻ cuồng hỉ, Tô Nhan lần nữa quỳ gối, nói:
- Tô Nhan nguyện thề chết đi theo công tử!
- Được, đứng lên đi.
Lắc lắc đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Mấy ngày nay, ngươi giúp ta trông chừng Thanh Nhã tỷ, thân phận ta bây giờ không thích hợp để nàng biết được, ta cũng không tiện gặp nàng, ngươi thay ta chiếu cố chút, nhưng không được lộ ra thân phận ta, cũng đừng khiến nàng quá mức khủng hoảng.
- Ta hiểu!
Gật đầu, Tô Nhan nhẹ giọng đáp.
- Nhiều ngày vậy rồi, còn không tìm thấy tung tích ta, theo ta đấy, đám ngưu quỷ xà thần kia cũng nên nhảy ra, đánh chủ ý lên đầu Bạch gia, sợ rằng không chỉ có mỗi Huyết Ảnh Ma Tông
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói đến đây, Bạch Nhạc trong mắt lộ ra một mạt sát khí nhàn nhạt.
Đối với hắn mà nói, Bạch Thanh Nhã chính là nghịch lân, ai dám đánh chủ ý lên đầu Bạch Thanh Nhã, hắn liền giết kẻ đó, không có bất kỳ dư địa nào để thương lượng.
Đương nhiên, trong quá trình này tất phải đối mặt với rủi ro cực lớn, rốt cuộc đối tượng dám ra tay cướp đoạt, đại bộ phận đều là cường giả Tinh Cung Cảnh.
Đương nhiên, đám cường giả Tinh Cung Cảnh này đều có kiêu ngạo của riêng mình, ra tay với Bạch Nhạc không sao cả, nhưng nếu ra tay với người bình thường như Bạch gia, vậy liền quá mất mặt.
Huống hồ, trong Thanh Châu Thành còn có Ngô Tuyết Tùng tọa trấn, dù là ai, trước khi thấy được Bạch Nhạc đều sẽ không tùy tiện ra tay, tránh miễn chọc giận vị phủ chủ Thanh Châu Phủ kia.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, đây là thế có thể mượn, tương tự, ở khía cạnh nào đó, sở dĩ Bạch Nhạc liên hệ với Mạc Vô Tình, làm ra cái thân phận Yến Bắc Thần, mục đích cũng là vì muốn mượn thế của Huyết Ảnh Ma Tông.
Lần này người đánh chủ ý lên Linh Khư Quả tuy nhiều, nhưng người ngoài muốn đắc thủ ở Thanh Châu, độ khó tự nhiên vượt xa những thế lực bản thổ như Huyết Ảnh Ma Tông hoặc một ít tông môn chính đạo.
Hiện tại Bạch Nhạc đánh lên cờ hiệu Huyết Ảnh Ma Tông, nghiễm nhiên có cảm giác như trộm chính nhà mình.
... ... ... . ..
- Thành chủ, vừa mới nhận được tin tức, người Huyết Ảnh Ma Tông đã khống chế Bạch gia.
Gần như đồng thời, tin tức đã được truyền đến trong phủ thành chủ.
Dù cho trên thực tế, Ngô Tuyết Tùng rất ít hỏi đến việc này, nhưng đối với hắn mà nói, trọn cả Thanh Châu Thành há có gì là bí mật, chỉ cần hắn muốn biết, không chuyện nào trong thành có thể giấu qua được hắn cả.
- Ha ha, trước là Cửu Chỉ Thanh Bạch, sau lại là Thất Tinh Tông Bùi Văn Hải, Mộng Thiên Thu, giờ đến lượt Huyết Ảnh Ma Tông cũng nhúng tay! Bạch Nhạc còn chưa lộ diện, đám ngưu quỷ xà thần này đã nhảy hết ra, đúng là muốn hát một tuồng kịch hay cho ta xem.
Khóe miệng nhếch lên ý cười giễu cợt, Ngô Tuyết Tùng khinh thường trào phúng nói.
- Đấy mới chỉ là ngoài sáng, trong tối còn không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm, chỉ cần Bạch Nhạc dám lộ diện, lập tức liền sẽ trở thành tiêu điểm! Ai có thể cướp đi đồ vật, không dám nói, chẳng qua. . . Bạch Nhạc lại chết chắc.
Lắc đầu, trung niên bên người Ngô Tuyết Tùng nhẹ giọng nói:
- Nếu Bạch Nhạc thông minh liền nên hiểu được, hiện tại chỉ có thành chủ ngài mới là người duy nhất có thể giúp hắn hóa giải tình thế nguy hiểm! Bảo vật dù tốt đến mấy, không giữ được cũng là công cốc, bây giờ, chỉ xem hắn có ức chế được tham dục trong lòng không thôi.
- Tham sân si … nan giải.
Lắc đầu, Ngô Tuyết Tùng nhẹ giọng nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Linh Khư Quả thượng phẩm, ngay cả ta cũng phải động tâm, đối với hắn mà nói, đấy càng là hi vọng sau này bước lên Tinh Cung Cảnh, bảo vật như thế, nếu hắn thật bỏ xuống, ta lại có chút xem thường! Con đường tu hành, vốn đã tràn ngập gập ghềnh và gian nan, nếu ngay cả dũng khí tranh đấu đều không có, sau này há có được đại thành tựu?
Nghe được lời này của Ngô Tuyết Tùng, trung niên kia không khỏi hơi ngớ, khom lưng thụ giáo.
- Ta lại càng lúc càng có hứng thú với cái tên Bạch Nhạc này.
Khóe miệng thoáng nhếch lên, Ngô Tuyết Tùng nhẹ giọng nói:
- Không quản hắn dùng cách gì, chỉ cần có thể qua được cửa ải này, ta liền đưa tặng hắn một trường cơ duyên!
- Ý ngài là, hắn thật có cơ hội qua được cửa ải này?
Trung niên kia có chút ngạc nhiên nhìn Ngô Tuyết Tùng hỏi.
Nhiều năm một mực đi theo bên người Ngô Tuyết Tùng, hắn tự nhiên biết trong cốt tủy Ngô Tuyết Tùng là người kiêu ngạo cỡ nào, nhãn giới cao đến cỡ nào. Dù là trước đây lúc Lý Phù Nam danh chấn Thanh Châu, Ngô Tuyết Tùng đều căn bản chưa từng để đối phương vào trong mắt.
Nhưng ai có thể ngờ, lần này lại đối đãi với Bạch Nhạc bằng con mắt khác.
- Ta cảm thấy thế nào có quan trọng không?
Xoay người, Ngô Tuyết Tùng tiện tay nắm lên chuôi kiếm, thong thả đi tới chỗ thường luyện kiếm trong sân:
- Phán đoán một người, không cần nghe người khác nói gì, mà phải xem xem hắn làm cái gì.
- Ta trước nay không tin tưởng người khác đánh giá, chỉ tin tưởng ánh mắt chính mình.
Khoác một bộ áo xám, Ngô Tuyết Tùng nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng nháy mắt khi hắn rút kiếm ra, liền phảng phất như biến thành người khác, tràn ngập tự tin!
Trung niên kia thoáng chút ngây dại, giọng Ngô Tuyết Tùng đã lần nữa vang lên:
- Truyền lời với Dương Hàn, nói cho hắn biết, bọn hắn muốn đối phó Bạch Nhạc thế nào ta không quản, nhưng ta đã từng đáp ứng đảm bảo an toàn cho Bạch gia. . . Uy hiếp ta không quản, nhưng nếu ai thật cả gan động đến người Bạch gia, vậy đừng trách ta nhổ tận gốc Huyết Ảnh Ma Tông trong Thanh Châu Thành.
Trong lòng cả kinh, lúc này trung niên kia mới chợt hiểu, lần này Ngô Tuyết Tùng muốn giúp Bạch Nhạc một tay, cấp cho Bạch Nhạc một võ đài tương đối công bằng, bằng với biến tướng công khai, rằng vị phủ chủ Thanh Châu Phủ này vô cùng xem trọng Bạch Nhạc.
Mặc dù hắn còn có chút mơ hồ, không hiểu vì đâu Ngô Tuyết Tùng lại làm ra phán đoán như vậy, nhưng hắn một mực tin tưởng vào ánh mắt Ngô Tuyết Tùng.
Lặng lẽ ứng một tiếng, trung niên lập tức yên ắng lui xuống.
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro