Thái Thượng Kiếm Tôn

Logic của cườ...

Phiêu Linh Huyễn

2024-11-02 20:03:17

- Tô Nhan bái kiến công tử!

Về đến Thính Hương Thủy Tạ, Tô Nhan lập tức lần nữa quỳ gối hành lễ, chỉ là lần này trong lòng lại tràn ngập hoan hỉ.

Mặc dù hiện tại Bạch Nhạc đang biến ảo dung mạo, thậm chí ngay cả khí tức cũng thay đổi, nhưng ngay khi Bạch Nhạc đánh luồng ma khí kia vào trong cơ thể nàng, nàng liền có thể khẳng định đối phương chính là Bạch Nhạc.

Trên đời này thứ gì đều có thể làm giả, chỉ duy có Thông Thiên Ma Công là không thể làm giả!

- Đứng lên đi, ngươi làm rất tốt.

Khoát khoát tay, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói.

Từ sau khi Tô Nhan tới, Thính Hương Thủy Tạ liền gần như không cho phép hạ nhân ở lại, mặc dù có chuyện, cũng xử lý xong lập tức đi ngay, mấy ngày nay Bạch Nhạc không ở trong phủ, tự nhiên càng phải như vậy, nói chuyện ở đây, Bạch Nhạc không việc gì phải kiêng dè.

- Công tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đứng thẳng người dậy, Tô Nhan nhìn bộ dạng bây giờ của Bạch Nhạc, hiếu kỳ hỏi.

- Được chút chỗ tốt, nhưng cũng gặp phải phiền toái, Bạch Nhạc tạm thời không cách nào lộ diện, nhưng món nợ này, kiểu gì cũng phải tính sổ.

Nhướng mắt lên, Bạch Nhạc nhàn nhạt giải thích.

Chỉ chịu đòn không đánh trả không phải tính cách của Bạch Nhạc.

Bị tông chủ Thất Tinh Tông tính kế, nhưng sự việc lại toàn bởi mình mà lên, không trách được người ta, cục tức này, tự nhiên chỉ có thể trút lên đầu người khác.

Rất hiển nhiên, Huyết Ảnh Ma Tông và đám chạy tới muốn cướp đoạt bảo vật sẽ là chỗ cho hắn trút giận.

- Hôm nay ta nghe nói, công tử xông qua Thất Tinh Tháp, lực áp Lý Phù Nam và Mạc Vô Tình, trở thành Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu, chẳng lẽ có liên quan đến việc này?

Trong lòng như bị mèo cào, Tô Nhan nhịn không được hỏi tiếp.

Thời gian qua Tô Nhan một mực ở tại Bạch gia, ít có liên hệ gì với bên ngoài, chỉ dựa vào Bạch gia được đến chút tin tức, tự nhiên bế tắc lạc hậu.

Bật cười, Bạch Nhạc tự nhiên nghe ra được, thời gian qua ở lại đây cũng khiến Tô Nhan buồn bực hỏng, thế là không khỏi lắc lắc đầu, mãi một lúc mới giải thích:

- Nói thế cũng được, ta được đến tiền cược của Tử Dương Chân Nhân và Huyết Ảnh Ma Quân, lại rời khỏi Thất Tinh Tông, hệt như trẻ nít ôm thêm một đống vàng đi dạo phố, ai mà không đỏ mắt?

Ngồi xuống, Bạch Nhạc cũng không nóng nảy, chậm rãi kể lại đầu đuôi sự thể cho Tô Nhan.

- Thất Tinh Tông kia thật là đáng chết, theo ta thấy, món nợ này chúng ta sớm muộn phải tính sổ với Thất Tinh Tông.

Nghe xong hết thảy, Tô Nhan không khỏi tức tối nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Thất Tinh Tông vốn không thiếu nợ gì ta.

Lắc đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:

- Nói đi cũng phải nói lại, nếu ta đã giết đệ tử chân truyền Thất Tinh Tông ngay trước mặt bao nhiêu, lại không chịu bái nhập Thất Tinh Tông, bị lạnh nhạt cũng là điều hẳn nên, là chính ta suy nghĩ không chu đáo.

Trên đời này có hai loại logic!

Một loại là logic của cường giả, sau khi xảy ra vấn đề, vĩnh viễn sẽ không oán trời trách đất, mà sẽ phản tỉnh xem bản thân có chỗ nào làm không tốt.

Mà một loại khác thì là logic của kẻ yếu, sẽ chỉ quy kết hết thảy vấn đề và sai lầm lên đầu người khác.

Bạch Nhạc hiển nhiên thuộc về kẻ trước.

Bây giờ hồi tưởng lại, nếu mình có thể sớm chút tỉnh ngộ ra, sự tình kỳ thực rất dễ xử lý, chỉ cần đương chúng giao ra Linh Khư Quả và Huyết Ảnh Ngoa cho Dương Bằng, nhờ hắn bảo quản thay là được.

Bản thân Dương Bằng không tính là gì, nhưng sau lưng hắn là Tinh Hà lão tổ, giao cho hắn, chẳng khác nào biến tướng giao cho Tinh Hà lão tổ.

Mặc ai gan lớn bằng trời, chẳng lẽ còn dám đi cướp đồ của Tinh Hà lão tổ?

Đối với Bạch Nhạc mà nói, đây quả thực là két sắt an toàn nhất trên đời!

Đáng tiếc, trước đây Bạch Nhạc căn bản không ý thức được điểm này, đợi sau khi rời khỏi Thất Tinh Tông, bị Thanh Bạch tấn công, lúc này mới tỉnh ra, lại đã quá trễ.

Còn về, lại phản hồi Thất Tinh Tông giao đồ cho Dương Bằng, vậy lại chỉ là trò cười.

Khoan nói trên đường phản hồi Thất Tinh Tông sẽ gặp phải bao nhiêu cao thủ chặn giết, dù may mắn đi về được, lại cũng chẳng nghĩa lý gì nữa.

Đạo lý rất đơn giản, tông chủ Thất Tinh Tông vốn cố ý gài hắn, khi ấy, tất sẽ lấy vô cớ không được phản hồi trong tông làm lý do, chặn hắn lại bên ngoài sơn môn.

Mặc dù hắn có thể tìm đến Dương Bằng thì cũng vô nghĩa.

Bởi vì cái thứ này chỉ có giao ra trước mắt mọi người thì mới hữu dụng, bằng không, ai chịu tin ngươi?

Khi ấy, nếu quay đầu phản hồi, chẳng những vô bổ, ngược lại càng khiến người xem thường.

Có thể nói, từ khoảnh khắc Bạch Nhạc cầm theo Linh Khư Quả và Huyết Ảnh Ngoa rời khỏi Thất Tinh Tông, hậu quả tốt xấu thế nào, Bạch Nhạc chỉ có thể tự nuốt lấy.

Đối với hắn mà nói, bản thân điều này liền cũng là một trường khảo nghiệm!

Nếu hắn có thể thuận lợi vượt qua ải này, hóa giải nguy cơ, liền tính là thực sự tiếp thu xử phạt trong vụ việc tập sát Mạc Vân Tô, đến lúc đó trở lại Thất Tinh Tông, lập tức lần nữa được Thất Tinh Tông che chở, thậm chí được đến bồi thường ở mức độ nhất định.

Huyền cơ trong đó, từ thời điểm hắn ý thức được tông chủ Thất Tinh Tông gài mình, hai bên đã tự ngầm hiểu với nhau.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bạch Nhạc cũng hiểu được tại sao Thất Tinh Tông lại làm như vậy.

Trên đời này, thật ra thiên tài rất không đáng tiền!

Dù thiên phú ngươi có thể sánh với Đạo Lăng Thánh Nữ, thậm chí sánh với Thông Thiên Ma Quân, nhưng vậy thì đã sao? Chết rồi, hết thảy liền thành bong bóng!

Trên con đường tu hành, thiên tài tuyệt thế chết yểu còn ít ư?

Chỉ có thiên tài trưởng thành lên thì mới có giá trị!

Bạch Nhạc không chịu bái nhập Thất Tinh Tông, ý nghĩa của thiên tài liền đã giảm bớt đi nhiều, chỉ là một tên thiên tài Linh Phủ Cảnh, còn chưa đủ tư cách để thực sự trở thành khách khanh Thất Tinh Tông!

Chỉ có độ qua cửa ải này, thậm chí bước vào Tinh Cung Cảnh, khi ấy Bạch Nhạc mới có giá trị đối với Thất Tinh Tông, cũng chỉ khi ấy, hắn mới có thể đạt tới quan hệ bình đẳng với Thất Tinh Tông, thực sự trở thành khách khanh Thất Tinh Tông.

Những đạo lý này, Tô Nhan không rõ ràng, nhưng Bạch Nhạc lại rất rõ ràng.

- Được rồi, bản thân ta cũng không tính là người trong huyền môn, không có gì to tát cả, mượn cơ hội này, để cho thân phận Yến Bắc Thần nổi lên mặt nước, chẳng phải rất tốt sao?

Thấy Tô Nhan còn có chút không cam tâm, khóe miệng Bạch Nhạc tràn ra mỉm cười, nhẹ giọng nói.

Lời này khiến Tô Nhan lập tức vui mừng quá đỗi, kinh ngạc nhìn Bạch Nhạc nói:

- Công tử, ngươi nghĩ rõ ràng?

Tô Nhan vẫn nhớ như in, Bạch Nhạc từng nói qua với nàng, hắn càng ưa thích thân phận và cuộc sống chính đạo, chứ không quá nguyện làm ma tu.

Nhưng hôm nay, Bạch Nhạc lại chủ động muốn trở thành ma tu, hơn nữa còn tỉ mỉ tạo ra thân phận Yến Bắc Thần, điều này ý nghĩa thế nào, tự nhiên không cần nói cũng biết.

Khẽ gật đầu, Bạch Nhạc nhàn nhạt nói:

- Có một số chuyện, ta vốn chưa nghĩ rõ ràng, nhưng hôm nay, cuối cùng đã nghĩ thông.

- Ta vốn là ma tu, có gì mà phải thẹn gặp người?

Ngẩng đầu lên, trong mắt Bạch Nhạc chớp qua một tia ngạo ý, hờ hững nói:

- Chỉ là, ma này của ta, khả năng khác với ma mà bọn hắn vẫn thường gọi!

Chậm rãi đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, nhìn ra mặt hồ bình tĩnh bên ngoài, Bạch Nhạc chắp tay mà đứng, bình tĩnh nói.

- Không vội, sau cùng sẽ có một ngày, ta phải khiến cho thế nhân hiểu được, đến cùng. . . thế nào là ma!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Thượng Kiếm Tôn

Số ký tự: 0