Cửu Chỉ Thanh...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
Đi ra từ Thất Tinh Tông, Bạch Nhạc lòng chỉ muốn về.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, hắn không có chút cảm giác quy thuộc nào với Thất Tinh Tông, nhà hắn ở Thanh Châu phủ, là Bạch gia nơi có Thanh Nhã tỷ.
Lần này ở Thất Tinh Tông đã được đến rất nhiều chỗ tốt, thực ra điều Bạch Nhạc cần nhất bây giờ là thời gian để lắng đọng, lần này về nhà, thậm chí Bạch Nhạc dự tính đợi đến ba năm kỳ mãn, trực tiếp phản hồi Linh Tê Kiếm Tông.
Thất Tinh Tông cách Thanh Châu Thành không gần, dù lấy tốc độ Bạch Nhạc cũng phải mất ba ngày mới chạy về được!
Chưa vào Tinh Cung liền không khả năng chân chính phi hành, tốc độ tự nhiên không nhanh được.
Đi chừng nửa ngày, sắc trời tối dần, Bạch Nhạc nhớ được không xa trước mặt có một trấn nhỏ, bèn trực tiếp chạy thẳng đến đó, tính nghỉ ngơi một đêm rồi hẵng tiếp tục đi đường.
Nhưng mà, cách trấn nhỏ chừng mấy trăm thước, bước chân Bạch Nhạc đột nhiên ngừng lại.
Dưới gốc hòe cổ thụ cách đó hơn mười thước, ẩn ẩn thấy được một người tuổi nhìn qua chừng ba mươi, híp mắt, hai chân bắt chéo dựa bên gốc cây. Ánh chiều tà xuyên qua cành cây rơi lên người hắn, hiện vẻ cực kỳ lười nhác.
Cảnh này, nếu người bình thường thấy được, đương nhiên sẽ không cảm thấy có gì kỳ quái.
Nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, lại đủ để khiến hắn dừng bước.
Dù trên thân đối phương không tiết ra bất kỳ khí tức nào, song Bạch Nhạc vẫn cảm thụ được một luồng áp lực đáng sợ, phảng phất như chỉ cần hắn tiếp tục đạp lên trước một bước, lập tức sẽ có nguy cơ trí mạng.
Nháy mắt, tâm niệm Bạch Nhạc xoay chuyển cực nhanh, tuy không biết đối phương là ai, song Bạch Nhạc rõ ràng, đối phương tất nhắm đến mình.
Khẽ khom lưng, Bạch Nhạc thoáng cúi đầu nói.
- Bạch Nhạc bái kiến tiền bối! Không biết tiền bối xưng hô thế nào?
Nghe được lời này của Bạch Nhạc, người áo xanh kia rốt cục mở mắt, như cười mà không phải cười nhìn Bạch Nhạc, thong thả mở miệng nói:
- Quả nhiên không hổ là thiên tài có thể xông qua Thất Tinh Tháp, liếc mắt liền có thể nhìn ra dị dạng, xem ra cũng là hạng lõi đời.
Mí mắt hơi nhảy, sắc mặt Bạch Nhạc không khỏi thoáng chuyển lạnh, lặng không tiếng thở, bàn tay bất giác đè lên chuôi kiếm.
Kẻ đến không thiện a!
- Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng rút kiếm ra, bằng không ta đảm bảo trước khi ngươi kịp rút kiếm, cánh tay đã đứt đoạn.
Khóe miệng nhếch lên, ánh mắt người áo xanh rơi xuống kiếm trên tay Bạch Nhạc, không nhanh không chậm nói.
Tròng mắt bất thần co rụt lại, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi ngấm ngầm kêu khổ.
Dù đối phương tựa hồ chỉ thờ ơ liếc mắt nhìn, nhưng chính cái nhìn này, lại khiến Bạch Nhạc cảm giác được nguy cơ, giống như bị gác kiếm sau lưng, trong tăm tối có một loại trực giác nói cho hắn biết, chỉ cần hắn dám rút kiếm, đối phương liền tất sẽ chém đứt tay hắn.
Trừ phi hắn trực tiếp bạo lộ thân phận, bằng không tuyệt đối không đỡ được một kích của đối phương.
Cười khổ một tiếng, Bạch Nhạc đành nhấc tay ra khỏi chuôi kiếm:
- Lấy thân phận tiền bối, bắt nạt một tên tiểu bối như ta, sợ rằng truyền đi ra, thanh danh hẳn không dễ nghe cho lắm?
- Chúng ta là ma tu, chỉ cần có đủ lợi ích, thanh danh có tính là gì?
Hừ lạnh một tiếng, người áo xanh lười nhác nói, hiển nhiên chế nhạo thủ đoạn khích bác này của Bạch Nhạc.
Lợi ích? !
Hai chữ này vừa thốt ra, Bạch Nhạc đột nhiên bừng tỉnh, gần như ngay tức khắc liền nghĩ thông mọi chuyện.
- Làm sao, nghĩ thông cả rồi?
Khóe miệng tràn ra ý cười ra chiều cân nhắc, người áo xanh thong thả nói:
- Đã vậy, còn không mau giao mấy thứ kia ra đây?
- Tiền bối nói phải!
Gật đầu, cổ tay khẽ đảo, Bạch Nhạc lập tức lấy ra hộp ngọc chứa Linh Khư Quả.
Nhưng mà, chộp thứ này vào tay, Bạch Nhạc lại không hề có ý giao cho đối phương, ngược lại nhún nhún vai, nói:
- Vừa nãy tiền bối bảo, có thể chém đứt tay trước khi ta rút kiếm, ta hơi không tin, hay là tiền bối thử xem, liệu có thể chém đứt tay trước khi ta bóp nát Linh Khư Quả này?
Nghe được lời ấy của Bạch Nhạc, tròng mắt người áo xanh đột nhiên co rụt lại, nhìn chằm chằm vào Bạch Nhạc lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, xem ra ngươi thật không sợ chết?
- Sợ, đương nhiên sợ chứ!
Ánh mắt một mực dừng ở trên thân đối phương, Bạch Nhạc thản nhiên nói:
- Chỉ là, bằng tâm mà nói, ta giao đồ vật ra, tiền bối sẽ chịu bỏ qua ư?
- . . .
Trầm mặc nhìn Bạch Nhạc một lúc, người áo xanh kia không nhịn được cười rộ lên:
- Thú vị, tiểu tử ngươi không ngu! Ta tên Thanh Bạch, nhân xưng Cửu Chỉ Thanh Bạch.
Nói tới đó, Bạch Nhạc mới để ý thấy, tay trái đối phương chỉ có bốn ngón, hơn nữa thiếu mất không phải ngón út, mà là ngón cái.
Tựa hồ nghĩ đến điều gì, Thanh Bạch vỗ vỗ trán, cười nói:
- Xem ra là ta quên mất, tiểu gia hỏa ngươi chắc không biết ta, nói thế này đi. . . Mười năm trước, ta từng đối chiến Thất Tinh Tông, ngón tay này chính là bị tông chủ Thất Tinh Tông chém rụng.
- . . .
Lần này, Bạch Nhạc mới thật nhịn không được hít sâu một hơi khí lạnh.
Mười năm trước liền dám giao thủ với tông chủ Thất Tinh Tông, hơn nữa còn chỉ mất một ngón tay, lại có thể toàn thân lui ra, đó là thực lực cỡ nào!
Ma đầu như thế, thực lực e rằng vượt xa Phá Nam Phi, dù mình thi triển Thông Thiên Ma Công, thậm chí dùng đến Côn Ngô Kiếm, sợ là phần thắng cũng vẫn không lớn! Tùy tiện bạo lộ thân phận, kết quả không chừng sẽ càng hỏng bét.
Khắc này, Bạch Nhạc không khỏi ngấm ngầm kêu khổ, trong lòng mắng vị tông chủ Thất Tinh Tông kia đến cẩu huyết dầm đầu.
Khó trách lại nhẹ nhàng bỏ qua cho mình như vậy, thì ra sớm đã đoán được mình vừa rời khỏi Thất Tinh Tông liền sẽ gặp nguy hiểm, đây rõ ràng là muốn gài chết mình.
Nhưng mà, chuyện đến nước này, dù tức dù bực, lại cũng không thay đổi được gì.
Cưỡng bách chính mình trấn định lại, Bạch Nhạc nhìn Thanh Bạch, chậm rãi mở miệng nói:
- Thanh Bạch tiền bối, ta biết ngài hay không không quan trọng, quan trọng là. . . Hiện tại chuyện giữa chúng ta nên tính thế nào, ngài nhìn xem, không phải ta không muốn giao đồ vật ra, rốt cuộc đây chỉ là chút vật ngoài thân mà thôi, làm sao so được với tính mạng! Nhưng mà, ta căn bản không thể tin tưởng ngài.
- Đương nhiên, ngài có thể nhẹ nhàng giết ta, chẳng qua, ta đảm bảo nhất định sẽ cầm theo Linh Khư Quả này bồi táng với mình.
Nhún nhún vai, Bạch Nhạc tự tin nói:
- Tin tưởng ta, mặc dù thực lực kém xa ngài, nhưng chút năng lực cỏn con ấy thì ta vẫn làm được.
Không đợi đối phương hồi đáp, Bạch Nhạc đã nói tiếp:
- À, đương nhiên, ngài có có thể được đến Huyết Ảnh Ngoa, chỉ là. . . Thứ này, sợ rằng không mấy tác dụng với ngài?
Huyết Ảnh Ngoa tuy cũng là bảo bối, nhưng với loại cao thủ như Thanh Bạch mà nói, giá trị hiển nhiên kém xa Linh Khư Quả.
Không phải là Huyết Ảnh Ngoa không tốt, mà là chưa hẳn thích hợp với hắn!
Quan trọng hơn hết là, thứ như Huyết Ảnh Ngoa thực sự quá chói mắt, chỉ cần hắn dám cầm đi ra, chẳng khác nào nói cho tất cả mọi người biết Bạch Nhạc là hắn giết! Như thế sẽ kéo đến phiền phức không ngừng không nghỉ!
Bảo vật khiến Tử Dương Chân Nhân và Huyết Ảnh Ma Quân đều cảm thấy tiếc rẻ, dù là hắn đều chưa hẳn đã giữ được.
….
Đối với Bạch Nhạc mà nói, hắn không có chút cảm giác quy thuộc nào với Thất Tinh Tông, nhà hắn ở Thanh Châu phủ, là Bạch gia nơi có Thanh Nhã tỷ.
Lần này ở Thất Tinh Tông đã được đến rất nhiều chỗ tốt, thực ra điều Bạch Nhạc cần nhất bây giờ là thời gian để lắng đọng, lần này về nhà, thậm chí Bạch Nhạc dự tính đợi đến ba năm kỳ mãn, trực tiếp phản hồi Linh Tê Kiếm Tông.
Thất Tinh Tông cách Thanh Châu Thành không gần, dù lấy tốc độ Bạch Nhạc cũng phải mất ba ngày mới chạy về được!
Chưa vào Tinh Cung liền không khả năng chân chính phi hành, tốc độ tự nhiên không nhanh được.
Đi chừng nửa ngày, sắc trời tối dần, Bạch Nhạc nhớ được không xa trước mặt có một trấn nhỏ, bèn trực tiếp chạy thẳng đến đó, tính nghỉ ngơi một đêm rồi hẵng tiếp tục đi đường.
Nhưng mà, cách trấn nhỏ chừng mấy trăm thước, bước chân Bạch Nhạc đột nhiên ngừng lại.
Dưới gốc hòe cổ thụ cách đó hơn mười thước, ẩn ẩn thấy được một người tuổi nhìn qua chừng ba mươi, híp mắt, hai chân bắt chéo dựa bên gốc cây. Ánh chiều tà xuyên qua cành cây rơi lên người hắn, hiện vẻ cực kỳ lười nhác.
Cảnh này, nếu người bình thường thấy được, đương nhiên sẽ không cảm thấy có gì kỳ quái.
Nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, lại đủ để khiến hắn dừng bước.
Dù trên thân đối phương không tiết ra bất kỳ khí tức nào, song Bạch Nhạc vẫn cảm thụ được một luồng áp lực đáng sợ, phảng phất như chỉ cần hắn tiếp tục đạp lên trước một bước, lập tức sẽ có nguy cơ trí mạng.
Nháy mắt, tâm niệm Bạch Nhạc xoay chuyển cực nhanh, tuy không biết đối phương là ai, song Bạch Nhạc rõ ràng, đối phương tất nhắm đến mình.
Khẽ khom lưng, Bạch Nhạc thoáng cúi đầu nói.
- Bạch Nhạc bái kiến tiền bối! Không biết tiền bối xưng hô thế nào?
Nghe được lời này của Bạch Nhạc, người áo xanh kia rốt cục mở mắt, như cười mà không phải cười nhìn Bạch Nhạc, thong thả mở miệng nói:
- Quả nhiên không hổ là thiên tài có thể xông qua Thất Tinh Tháp, liếc mắt liền có thể nhìn ra dị dạng, xem ra cũng là hạng lõi đời.
Mí mắt hơi nhảy, sắc mặt Bạch Nhạc không khỏi thoáng chuyển lạnh, lặng không tiếng thở, bàn tay bất giác đè lên chuôi kiếm.
Kẻ đến không thiện a!
- Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng rút kiếm ra, bằng không ta đảm bảo trước khi ngươi kịp rút kiếm, cánh tay đã đứt đoạn.
Khóe miệng nhếch lên, ánh mắt người áo xanh rơi xuống kiếm trên tay Bạch Nhạc, không nhanh không chậm nói.
Tròng mắt bất thần co rụt lại, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi ngấm ngầm kêu khổ.
Dù đối phương tựa hồ chỉ thờ ơ liếc mắt nhìn, nhưng chính cái nhìn này, lại khiến Bạch Nhạc cảm giác được nguy cơ, giống như bị gác kiếm sau lưng, trong tăm tối có một loại trực giác nói cho hắn biết, chỉ cần hắn dám rút kiếm, đối phương liền tất sẽ chém đứt tay hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trừ phi hắn trực tiếp bạo lộ thân phận, bằng không tuyệt đối không đỡ được một kích của đối phương.
Cười khổ một tiếng, Bạch Nhạc đành nhấc tay ra khỏi chuôi kiếm:
- Lấy thân phận tiền bối, bắt nạt một tên tiểu bối như ta, sợ rằng truyền đi ra, thanh danh hẳn không dễ nghe cho lắm?
- Chúng ta là ma tu, chỉ cần có đủ lợi ích, thanh danh có tính là gì?
Hừ lạnh một tiếng, người áo xanh lười nhác nói, hiển nhiên chế nhạo thủ đoạn khích bác này của Bạch Nhạc.
Lợi ích? !
Hai chữ này vừa thốt ra, Bạch Nhạc đột nhiên bừng tỉnh, gần như ngay tức khắc liền nghĩ thông mọi chuyện.
- Làm sao, nghĩ thông cả rồi?
Khóe miệng tràn ra ý cười ra chiều cân nhắc, người áo xanh thong thả nói:
- Đã vậy, còn không mau giao mấy thứ kia ra đây?
- Tiền bối nói phải!
Gật đầu, cổ tay khẽ đảo, Bạch Nhạc lập tức lấy ra hộp ngọc chứa Linh Khư Quả.
Nhưng mà, chộp thứ này vào tay, Bạch Nhạc lại không hề có ý giao cho đối phương, ngược lại nhún nhún vai, nói:
- Vừa nãy tiền bối bảo, có thể chém đứt tay trước khi ta rút kiếm, ta hơi không tin, hay là tiền bối thử xem, liệu có thể chém đứt tay trước khi ta bóp nát Linh Khư Quả này?
Nghe được lời ấy của Bạch Nhạc, tròng mắt người áo xanh đột nhiên co rụt lại, nhìn chằm chằm vào Bạch Nhạc lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, xem ra ngươi thật không sợ chết?
- Sợ, đương nhiên sợ chứ!
Ánh mắt một mực dừng ở trên thân đối phương, Bạch Nhạc thản nhiên nói:
- Chỉ là, bằng tâm mà nói, ta giao đồ vật ra, tiền bối sẽ chịu bỏ qua ư?
- . . .
Trầm mặc nhìn Bạch Nhạc một lúc, người áo xanh kia không nhịn được cười rộ lên:
- Thú vị, tiểu tử ngươi không ngu! Ta tên Thanh Bạch, nhân xưng Cửu Chỉ Thanh Bạch.
Nói tới đó, Bạch Nhạc mới để ý thấy, tay trái đối phương chỉ có bốn ngón, hơn nữa thiếu mất không phải ngón út, mà là ngón cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tựa hồ nghĩ đến điều gì, Thanh Bạch vỗ vỗ trán, cười nói:
- Xem ra là ta quên mất, tiểu gia hỏa ngươi chắc không biết ta, nói thế này đi. . . Mười năm trước, ta từng đối chiến Thất Tinh Tông, ngón tay này chính là bị tông chủ Thất Tinh Tông chém rụng.
- . . .
Lần này, Bạch Nhạc mới thật nhịn không được hít sâu một hơi khí lạnh.
Mười năm trước liền dám giao thủ với tông chủ Thất Tinh Tông, hơn nữa còn chỉ mất một ngón tay, lại có thể toàn thân lui ra, đó là thực lực cỡ nào!
Ma đầu như thế, thực lực e rằng vượt xa Phá Nam Phi, dù mình thi triển Thông Thiên Ma Công, thậm chí dùng đến Côn Ngô Kiếm, sợ là phần thắng cũng vẫn không lớn! Tùy tiện bạo lộ thân phận, kết quả không chừng sẽ càng hỏng bét.
Khắc này, Bạch Nhạc không khỏi ngấm ngầm kêu khổ, trong lòng mắng vị tông chủ Thất Tinh Tông kia đến cẩu huyết dầm đầu.
Khó trách lại nhẹ nhàng bỏ qua cho mình như vậy, thì ra sớm đã đoán được mình vừa rời khỏi Thất Tinh Tông liền sẽ gặp nguy hiểm, đây rõ ràng là muốn gài chết mình.
Nhưng mà, chuyện đến nước này, dù tức dù bực, lại cũng không thay đổi được gì.
Cưỡng bách chính mình trấn định lại, Bạch Nhạc nhìn Thanh Bạch, chậm rãi mở miệng nói:
- Thanh Bạch tiền bối, ta biết ngài hay không không quan trọng, quan trọng là. . . Hiện tại chuyện giữa chúng ta nên tính thế nào, ngài nhìn xem, không phải ta không muốn giao đồ vật ra, rốt cuộc đây chỉ là chút vật ngoài thân mà thôi, làm sao so được với tính mạng! Nhưng mà, ta căn bản không thể tin tưởng ngài.
- Đương nhiên, ngài có thể nhẹ nhàng giết ta, chẳng qua, ta đảm bảo nhất định sẽ cầm theo Linh Khư Quả này bồi táng với mình.
Nhún nhún vai, Bạch Nhạc tự tin nói:
- Tin tưởng ta, mặc dù thực lực kém xa ngài, nhưng chút năng lực cỏn con ấy thì ta vẫn làm được.
Không đợi đối phương hồi đáp, Bạch Nhạc đã nói tiếp:
- À, đương nhiên, ngài có có thể được đến Huyết Ảnh Ngoa, chỉ là. . . Thứ này, sợ rằng không mấy tác dụng với ngài?
Huyết Ảnh Ngoa tuy cũng là bảo bối, nhưng với loại cao thủ như Thanh Bạch mà nói, giá trị hiển nhiên kém xa Linh Khư Quả.
Không phải là Huyết Ảnh Ngoa không tốt, mà là chưa hẳn thích hợp với hắn!
Quan trọng hơn hết là, thứ như Huyết Ảnh Ngoa thực sự quá chói mắt, chỉ cần hắn dám cầm đi ra, chẳng khác nào nói cho tất cả mọi người biết Bạch Nhạc là hắn giết! Như thế sẽ kéo đến phiền phức không ngừng không nghỉ!
Bảo vật khiến Tử Dương Chân Nhân và Huyết Ảnh Ma Quân đều cảm thấy tiếc rẻ, dù là hắn đều chưa hẳn đã giữ được.
….
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro