Náo thị thoá...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
Híp mắt lại, Thanh Bạch thật sự rất muốn trực tiếp ra tay cướp đoạt, nhưng chứng kiến thái độ kiên quyết kia của Bạch Nhạc, hắn một mực cảm thấy không quá tự tin.
Nếu là Linh Phủ Cảnh bình thường, đừng nói Linh Phủ trung kỳ, dù có là Linh Phủ đỉnh phong, hắn cũng tự tin đoạt được Linh Khư Quả trước khi đối phương kịp bóp nát, nhưng Bạch Nhạc thì khác.
Hiện tại Bạch Nhạc quá nổi danh.
Lực áp ba người Lý Phù Nam, Văn Trạch, Mạc Vô Tình, xông qua Thất Tinh Tháp giành lấy Thất Tinh truyền thừa, đạp lên con đường ánh sáng ra, ngay trước mặt cao thủ Tinh Cung Cảnh chém giết Mạc Vân Tô, ngăn đỡ một kích từ Tinh Cung Cảnh mà vẫn toàn thân lui ra.
Mỗi sự việc trong đó đều nhắc nhở Thanh Bạch, Bạch Nhạc hoàn toàn khác với Linh Phủ Cảnh bình thường.
- Có điều kiện gì, cứ nói đi.
Nhìn vào Bạch Nhạc, Thanh Bạch lạnh lùng nói.
- Đồ vật ta có thể cho ngươi, nhưng ta nhất định phải đảm bảo tự thân an toàn.
Nhướng mày, Bạch Nhạc nhàn nhạt nói:
- Hơn nữa, chỉ mỗi Linh Khư Quả mà thôi! Đương nhiên, để báo đáp, ta có thể cam đoan không tiết lộ thân phận tiền bối.
- Ồ?
Khẽ nhíu mày, Thanh Bạch cười lạnh nói:
- Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta dễ gạt gẫm? Mặc dù ta không giết ngươi, tất cũng sẽ có người khác tìm đến ngươi, không giao ra Linh Khư Quả, lại không nói bị ai cướp đi, ngươi còn có thể thoát thân?
- Chạm mặt tiền bối, tính là ta xui xẻo. Nhưng chỉ cần thoát thân từ trong tay tiền bối, ta tự nhiên sẽ có đối sách!
Trên mặt chớp qua một tia ngạo nghễ, Bạch Nhạc hờ hững nói:
- Huống hồ, bằng tâm mà luận, nếu tiền bối không phải người đầu tiên chạm mặt ta, ta nói cái gì, tiền bối sẽ tin ư?
Thần sắc hơi động, lần này Thanh Bạch đã tin mấy phần.
Đối diện sinh tử, vô luận bảo vật quý giá thế nào đều chẳng đáng là gì, Bạch Nhạc nguyện ý giao ra, chuyện này không có gì kỳ lạ cả.
Mà tiểu tử này cắn chết nói chỉ chịu giao ra Linh Khư Quả, trong lòng sợ rằng sớm đã có tính toán.
Lấy thanh danh hắn bây giờ, chỉ cần nguyện ý cầm ra Huyết Ảnh Ngoa, trong tay không có bảo vật khiến người động tâm nào khác, vô luận tìm đến bất kỳ tông môn nào ở Thanh Châu, hẳn rằng đều sẽ được che chở.
Như thế, lời này ngược lại có thể tin.
Nghĩ vậy, Thanh Bạch lập tức gật đầu:
- Cũng được.
- Nói suông không tính, chuyện này can hệ đến tính mạng bản thân ta, tiền bối chỉ nói miệng, ta không tin được.
Không chút buông lỏng, Bạch Nhạc bình tĩnh hồi đáp.
- Vậy ngươi muốn thế nào? Muốn ta lập huyết thệ chắc?
Thanh Bạch giận hỏi.
- Vậy thì không cần!
Nhún nhún vai, Bạch Nhạc liếc nhìn trấn nhỏ cách đó không xa một cái, sau đó chậm rãi mở miệng nói:
- Trước mặt chính là trấn nhỏ, chúng ta tìm một nhà tửu lâu đông khách nào đó, ta đi vào trước, đến đấy sẽ đặt Linh Khư Quả lên bàn trong tửu lâu.
- Đương nhiên, để đảm bảo công bằng, ta sẽ tìm chiếc bàn nào đó mà từ bên ngoài cũng thấy được, chẳng qua, tiền bối phải đợi ngoài tửu lâu một lúc! Khi ấy, tiền bối lấy Linh Khư Quả, ta tự động thoát thân.
Chân mày hơi nhảy, Thanh Bạch lạnh lùng hỏi:
- Ngươi tự tin có thể thoát thân ngay dưới mí mắt ta?
- Thời khắc sống còn, nói gì tới tự tin?
Nhún nhún vai, Bạch Nhạc thản nhiên mở miệng nói:
- Chẳng qua là cược mệnh mà thôi, nếu làm đến bước đó rồi mà ta còn không trốn được, vậy chỉ biết trách bản thân học nghệ không tinh, dù chết, cũng không trách được ai.
- Thú vị.
Nghe được lời này, Thanh Bạch ngược lại nảy sinh mấy phần tán thưởng, nói:
- Ta đáp ứng!
Có thể đạp lên thi thể Lý Phù Nam thượng vị, trở thành Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu, quả nhiên có vài phần bản lĩnh.
- Đã vậy, liền phiền tiền bối trước lùi ra sau trăm bước, bằng không, ta không yên tâm đưa lưng về phía tiền bối.
Dù đã đàm phán xong xuôi, Bạch Nhạc lại vẫn không chút nào có ý thả lỏng, tay vẫn siết chặt hộp ngọc, bình tĩnh mở miệng nói.
Thấy bộ dạng cẩn thận đó của Bạch Nhạc, Thanh Bạch càng tán thưởng, trong lòng cũng càng thêm yên tâm mấy phần.
Kế hoạch Bạch Nhạc vạch ra càng chu đáo, chứng tỏ độ tin cậy trong lời Bạch Nhạc càng cao.
Chỉ cần được đến Linh Khư Quả, dù thật để cho Bạch Nhạc trốn mất, vậy cũng không phải kết quả không thể chấp nhận!
Huống hồ. . . Chẳng qua chỉ cách mỗi bước trước bước sau, dù là trong hoàn cảnh ồn ào náo động như tửu lầu, Thanh Bạch cũng không tin Bạch Nhạc thật có thể đào tẩu được ngay dưới mí mắt mình.
Thấy Thanh Bạch thối lui, thần kinh căng như dây đàn của Bạch Nhạc rốt cục cũng được thả lỏng.
Quá nguy hiểm!
Đừng thấy hắn một mực tỏ vẻ thản nhiên, nhưng trên thực tế, lòng bàn tay sớm đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, nếu đối phương thật cường hành ra tay, hắn đành chỉ còn nước bại lộ thân phận liều mạng một phen.
Cũng may, cục diện còn chưa phát triển theo hướng xấu nhất.
Chỉ cần đối phương có điều mong cầu, liền vẫn sẽ có dư địa để quay vần.
Cẩn thận đi tới trấn nhỏ, từ đầu đến cuối, hộp ngọc một mực được giữ trong tay Bạch Nhạc, không dám thả ra mảy may.
Trời chiều ngã về tây, chỉ còn lại chút tà dương cuối chiều, thời điểm này chính là lúc trong trấn nhỏ náo nhiệt nhất, người đến người đi không dứt.
Trấn nhỏ không lớn, rất nhanh Bạch Nhạc liền chọn được một nhà tửu lâu thích hợp, ánh mắt Thanh Bạch một mực dõi theo, bắt chuyện tiểu nhị yêu cầu một vị trí cạnh cửa sổ, Bạch Nhạc thản nhiên ngồi xuống, cứ vậy tiện tay đặt hộp ngọc trên bàn.
Thẳng đến lúc này, Thanh Bạch mới thực sự yên tâm.
Cách qua cửa sổ, Bạch Nhạc còn liếc nhìn Thanh Bạch ở bên đường, nhếch môi, thong dong đứng dậy, mượn lấy đám đông huyên náo, trực tiếp lách mình tan biến khỏi tầm mắt Thanh Bạch.
Gần như cùng thời điểm Bạch Nhạc đứng dậy rời đi, Thanh Bạch đột nhiên bước ra trước một bước, thậm chí cửa đều không vào, trực tiếp nhảy qua cửa sổ tiến vào trong, vươn tay bắt lấy hộp ngọc trên bàn, lúc này mới thả lỏng một hơi.
Ngẩng đầu nhìn lên, lại sớm đã mất đi tung tích Bạch Nhạc!
Nhướng mày, Thanh Bạch không cố được đuổi theo Bạch Nhạc, vội mở hộp ngọc ra.
Nhưng mà, liền ngay khắc sau đó, sắc mặt Thanh Bạch chợt biến, tái xanh!
Hộp ngọc tinh xảo trống rỗng, bên trong không có thứ gì.
Sát na ấy, trong lòng Thanh Bạch đột nhiên cuộn lên sát khí khủng bố!
Bị chơi xỏ!
Thanh Bạch tự tin, ngay dưới mí mắt hắn, Bạch Nhạc dù có bản lĩnh thông thiên cũng không khả năng đánh tráo, như vậy giải thích duy nhất chính là, ngay từ vừa bắt đầu, hộp ngọc Bạch Nhạc lấy ra đã trống trơn.
Khăng khăng hắn cứ vậy bị Bạch Nhạc dùng một chiếc hộp không đùa giỡn, không dám trực tiếp ra tay cướp đoạt, còn làm theo yêu cầu Bạch Nhạc, từng bước đạp vào trong bẫy rập, bị quay cho như dế!
Oanh!
Tức thì, ma khí trong cơ thể bạo phát, hộp ngọc lẫn chiếc bàn đều bị Thanh Bạch vung chưởng vỗ nát!
Ma khí ngập trời điên cuồng khuếch tán ra, thần niệm Thanh Bạch triệt để phủ khắp toàn bộ tửu lâu, nhưng mà, khiến hắn tức muốn thổ huyết chính là, không thấy tung tích Bạch Nhạc đâu cả!
Cứ vậy chỉ trong chớp mắt, chẳng qua không đến mấy chục giây, Bạch Nhạc đã tan biến ngay dưới mí mắt hắn!
- A a a!
Trong miệng phát ra tiếng gầm phẫn nộ, Thanh Bạch sát ý ngất trời, tức thì, trọn cả tửu lâu đại loạn, đám đông liều mạng trốn đi ra, khung cảnh trong tửu lâu hỗn loạn bất kham.
Nương theo cảnh hỗn loạn, một tên tiểu nhị không chút thu hút cùng theo đám đông ôm đầu chạy ra.
Thẳng đến khi thuận theo sóng người triệt để rời khỏi tửu lâu, Bạch Nhạc mới thở phào một hơi.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, vừa rồi đúng là tìm đường sống trong chỗ chết.
Mặc dù bởi vì chuyện Thất Tinh Tháp, Bạch Nhạc đã danh chấn Thanh Châu, nhưng rốt cuộc, thời gian hắn nổi tiếng còn quá ngắn, tin tức về hắn mà đối phương có thể thu được chỉ vẻn vẹn giới hạn ở biểu hiện tại Thất Tinh Tông.
Về chuyện hắn từng được Mộng Thiên Thu truyền thụ thần thông Thiên Cơ Biến, vậy lại ít có người biết được.
Mà sở dĩ Bạch Nhạ chọn hoàn cảnh huyên náo như tửu lâu, chính là có ý lợi dụng thủ đoạn Thiên Cơ Biến để thoát thân.
Lấy có tâm tính vô tâm, mặc dù Thanh Bạch có bản lĩnh lớn bằng trời, tự nhiên cũng bị té nhào.
Còn về hộp ngọc trống rỗng, vậy lại càng đơn giản.
Đó chẳng qua là hộp ngọc chứa Linh Khư Quả mà trước đây Vân Mộng Chân tặng cho Bạch Nhạc, Bạch Nhạc một mực tiếc rẻ không ném bỏ, từ bề ngoài tự nhiên không nhìn ra có gì dị thường!
Phải biết, ngay từ lúc bắt đầu, Bạch Nhạc căn bản đã không tính toán giao ra Linh Khư Quả.
Dù Thanh Bạch thật ra tay, hắn cũng sẽ không dùng thủ đoạn hủy đi Linh Khư Quả, mà sẽ trực tiếp thi triển Thông Thiên Ma Công, thậm chí tế ra Côn Ngô Kiếm quyết một trận sinh tử với Thanh Bạch.
Những tâm tư này, Thanh Bạch tự nhiên không cách nào biết được.
Đi khắp hang cùng ngõ hẻm, mượn đám đông che lấp, rất nhanh Bạch Nhạc liền đã chuyển tới một nơi không người, lần nữa thi triển Thiên Cơ Biến, biến ảo dung mạo, đổi một thân y phục, hóa thành bộ dạng công tử ca, nghênh ngang về lại trên phố.
Tuy Thiên Cơ Biến có thể biến hóa ra cả quần áo, nhưng phương thức trực tiếp dùng linh lực biến thành quần áo này thực sự sơ hở quá lớn, vừa nãy là Thanh Bạch tâm loạn, người trong tửu lâu lại nhiều, bởi thế mới không bị chú ý, để hắn may mắn thoát thân đi được. Nếu không sớm che đậy sơ hở này, đợi khi Thanh Bạch hồi thần lại được, ắt sẽ cường hành lục soát trấn nhỏ, đến khi ấy tất sẽ bị bắt đi ra.
Nhưng giờ đây, sau khi đổi quần áo, lấy thực lực Bạch Nhạc hiện tại, lại thi triển Thiên Cơ Biến, trừ phi là cường giả như Tinh Hà lão tổ, hoặc là đại sư tinh thông huyễn thuật cỡ Mộng Thiên Thu, bằng không khó mà nhìn ra manh mối.
Bạch Nhạc rất rõ ràng, vô luận là vì Linh Khư Quả hay vì xả giận khi bị mình đùa giỡn, Thanh Bạch tuyệt đối sẽ không dễ dàng dừng tay.
Tình hình như vậy, nếu muốn trực tiếp đào thoát khỏi trấn nhỏ, quả thực không khác gì đưa tới cửa cho Thanh Bạch giết, ma tu cỡ này, sợ rằng thà rằng giết lầm một ngàn, còn hơn bỏ sót một người.
Tuy không khả năng giống như Huyết Tế, tàn sát trọn cả trấn nhỏ, nhưng người dám rời khỏi trấn nhỏ trong đoạn thời gian này, ắt sẽ bị Thanh Bạch trực tiếp đồ sát hả giận.
Như thế, tạm thời lưu lại trong trấn nhỏ, ngược lại mới là cách thức ẩn nấp tốt nhất.
Một trấn nhỏ chí ít cũng có mấy vạn người, Thanh Bạch ngươi dù có bản lĩnh lớn bằng trời, chẳng lẽ còn có thể điều tra từng người từng người được chắc?
Đương nhiên, nếu là trước đây, ở trước mặt cao thủ như Thanh Bạch, Bạch Nhạc rất khó triệt để thu liễm khí tức, không lộ ra chút sơ hở nào, nhưng tùy theo bước đến cảnh giới Nhập Vi, khả năng thao túng linh lực của hắn đã vô cùng đáng sợ, tự nhiên không khó để làm được.
…
Nếu là Linh Phủ Cảnh bình thường, đừng nói Linh Phủ trung kỳ, dù có là Linh Phủ đỉnh phong, hắn cũng tự tin đoạt được Linh Khư Quả trước khi đối phương kịp bóp nát, nhưng Bạch Nhạc thì khác.
Hiện tại Bạch Nhạc quá nổi danh.
Lực áp ba người Lý Phù Nam, Văn Trạch, Mạc Vô Tình, xông qua Thất Tinh Tháp giành lấy Thất Tinh truyền thừa, đạp lên con đường ánh sáng ra, ngay trước mặt cao thủ Tinh Cung Cảnh chém giết Mạc Vân Tô, ngăn đỡ một kích từ Tinh Cung Cảnh mà vẫn toàn thân lui ra.
Mỗi sự việc trong đó đều nhắc nhở Thanh Bạch, Bạch Nhạc hoàn toàn khác với Linh Phủ Cảnh bình thường.
- Có điều kiện gì, cứ nói đi.
Nhìn vào Bạch Nhạc, Thanh Bạch lạnh lùng nói.
- Đồ vật ta có thể cho ngươi, nhưng ta nhất định phải đảm bảo tự thân an toàn.
Nhướng mày, Bạch Nhạc nhàn nhạt nói:
- Hơn nữa, chỉ mỗi Linh Khư Quả mà thôi! Đương nhiên, để báo đáp, ta có thể cam đoan không tiết lộ thân phận tiền bối.
- Ồ?
Khẽ nhíu mày, Thanh Bạch cười lạnh nói:
- Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta dễ gạt gẫm? Mặc dù ta không giết ngươi, tất cũng sẽ có người khác tìm đến ngươi, không giao ra Linh Khư Quả, lại không nói bị ai cướp đi, ngươi còn có thể thoát thân?
- Chạm mặt tiền bối, tính là ta xui xẻo. Nhưng chỉ cần thoát thân từ trong tay tiền bối, ta tự nhiên sẽ có đối sách!
Trên mặt chớp qua một tia ngạo nghễ, Bạch Nhạc hờ hững nói:
- Huống hồ, bằng tâm mà luận, nếu tiền bối không phải người đầu tiên chạm mặt ta, ta nói cái gì, tiền bối sẽ tin ư?
Thần sắc hơi động, lần này Thanh Bạch đã tin mấy phần.
Đối diện sinh tử, vô luận bảo vật quý giá thế nào đều chẳng đáng là gì, Bạch Nhạc nguyện ý giao ra, chuyện này không có gì kỳ lạ cả.
Mà tiểu tử này cắn chết nói chỉ chịu giao ra Linh Khư Quả, trong lòng sợ rằng sớm đã có tính toán.
Lấy thanh danh hắn bây giờ, chỉ cần nguyện ý cầm ra Huyết Ảnh Ngoa, trong tay không có bảo vật khiến người động tâm nào khác, vô luận tìm đến bất kỳ tông môn nào ở Thanh Châu, hẳn rằng đều sẽ được che chở.
Như thế, lời này ngược lại có thể tin.
Nghĩ vậy, Thanh Bạch lập tức gật đầu:
- Cũng được.
- Nói suông không tính, chuyện này can hệ đến tính mạng bản thân ta, tiền bối chỉ nói miệng, ta không tin được.
Không chút buông lỏng, Bạch Nhạc bình tĩnh hồi đáp.
- Vậy ngươi muốn thế nào? Muốn ta lập huyết thệ chắc?
Thanh Bạch giận hỏi.
- Vậy thì không cần!
Nhún nhún vai, Bạch Nhạc liếc nhìn trấn nhỏ cách đó không xa một cái, sau đó chậm rãi mở miệng nói:
- Trước mặt chính là trấn nhỏ, chúng ta tìm một nhà tửu lâu đông khách nào đó, ta đi vào trước, đến đấy sẽ đặt Linh Khư Quả lên bàn trong tửu lâu.
- Đương nhiên, để đảm bảo công bằng, ta sẽ tìm chiếc bàn nào đó mà từ bên ngoài cũng thấy được, chẳng qua, tiền bối phải đợi ngoài tửu lâu một lúc! Khi ấy, tiền bối lấy Linh Khư Quả, ta tự động thoát thân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chân mày hơi nhảy, Thanh Bạch lạnh lùng hỏi:
- Ngươi tự tin có thể thoát thân ngay dưới mí mắt ta?
- Thời khắc sống còn, nói gì tới tự tin?
Nhún nhún vai, Bạch Nhạc thản nhiên mở miệng nói:
- Chẳng qua là cược mệnh mà thôi, nếu làm đến bước đó rồi mà ta còn không trốn được, vậy chỉ biết trách bản thân học nghệ không tinh, dù chết, cũng không trách được ai.
- Thú vị.
Nghe được lời này, Thanh Bạch ngược lại nảy sinh mấy phần tán thưởng, nói:
- Ta đáp ứng!
Có thể đạp lên thi thể Lý Phù Nam thượng vị, trở thành Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu, quả nhiên có vài phần bản lĩnh.
- Đã vậy, liền phiền tiền bối trước lùi ra sau trăm bước, bằng không, ta không yên tâm đưa lưng về phía tiền bối.
Dù đã đàm phán xong xuôi, Bạch Nhạc lại vẫn không chút nào có ý thả lỏng, tay vẫn siết chặt hộp ngọc, bình tĩnh mở miệng nói.
Thấy bộ dạng cẩn thận đó của Bạch Nhạc, Thanh Bạch càng tán thưởng, trong lòng cũng càng thêm yên tâm mấy phần.
Kế hoạch Bạch Nhạc vạch ra càng chu đáo, chứng tỏ độ tin cậy trong lời Bạch Nhạc càng cao.
Chỉ cần được đến Linh Khư Quả, dù thật để cho Bạch Nhạc trốn mất, vậy cũng không phải kết quả không thể chấp nhận!
Huống hồ. . . Chẳng qua chỉ cách mỗi bước trước bước sau, dù là trong hoàn cảnh ồn ào náo động như tửu lầu, Thanh Bạch cũng không tin Bạch Nhạc thật có thể đào tẩu được ngay dưới mí mắt mình.
Thấy Thanh Bạch thối lui, thần kinh căng như dây đàn của Bạch Nhạc rốt cục cũng được thả lỏng.
Quá nguy hiểm!
Đừng thấy hắn một mực tỏ vẻ thản nhiên, nhưng trên thực tế, lòng bàn tay sớm đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, nếu đối phương thật cường hành ra tay, hắn đành chỉ còn nước bại lộ thân phận liều mạng một phen.
Cũng may, cục diện còn chưa phát triển theo hướng xấu nhất.
Chỉ cần đối phương có điều mong cầu, liền vẫn sẽ có dư địa để quay vần.
Cẩn thận đi tới trấn nhỏ, từ đầu đến cuối, hộp ngọc một mực được giữ trong tay Bạch Nhạc, không dám thả ra mảy may.
Trời chiều ngã về tây, chỉ còn lại chút tà dương cuối chiều, thời điểm này chính là lúc trong trấn nhỏ náo nhiệt nhất, người đến người đi không dứt.
Trấn nhỏ không lớn, rất nhanh Bạch Nhạc liền chọn được một nhà tửu lâu thích hợp, ánh mắt Thanh Bạch một mực dõi theo, bắt chuyện tiểu nhị yêu cầu một vị trí cạnh cửa sổ, Bạch Nhạc thản nhiên ngồi xuống, cứ vậy tiện tay đặt hộp ngọc trên bàn.
Thẳng đến lúc này, Thanh Bạch mới thực sự yên tâm.
Cách qua cửa sổ, Bạch Nhạc còn liếc nhìn Thanh Bạch ở bên đường, nhếch môi, thong dong đứng dậy, mượn lấy đám đông huyên náo, trực tiếp lách mình tan biến khỏi tầm mắt Thanh Bạch.
Gần như cùng thời điểm Bạch Nhạc đứng dậy rời đi, Thanh Bạch đột nhiên bước ra trước một bước, thậm chí cửa đều không vào, trực tiếp nhảy qua cửa sổ tiến vào trong, vươn tay bắt lấy hộp ngọc trên bàn, lúc này mới thả lỏng một hơi.
Ngẩng đầu nhìn lên, lại sớm đã mất đi tung tích Bạch Nhạc!
Nhướng mày, Thanh Bạch không cố được đuổi theo Bạch Nhạc, vội mở hộp ngọc ra.
Nhưng mà, liền ngay khắc sau đó, sắc mặt Thanh Bạch chợt biến, tái xanh!
Hộp ngọc tinh xảo trống rỗng, bên trong không có thứ gì.
Sát na ấy, trong lòng Thanh Bạch đột nhiên cuộn lên sát khí khủng bố!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bị chơi xỏ!
Thanh Bạch tự tin, ngay dưới mí mắt hắn, Bạch Nhạc dù có bản lĩnh thông thiên cũng không khả năng đánh tráo, như vậy giải thích duy nhất chính là, ngay từ vừa bắt đầu, hộp ngọc Bạch Nhạc lấy ra đã trống trơn.
Khăng khăng hắn cứ vậy bị Bạch Nhạc dùng một chiếc hộp không đùa giỡn, không dám trực tiếp ra tay cướp đoạt, còn làm theo yêu cầu Bạch Nhạc, từng bước đạp vào trong bẫy rập, bị quay cho như dế!
Oanh!
Tức thì, ma khí trong cơ thể bạo phát, hộp ngọc lẫn chiếc bàn đều bị Thanh Bạch vung chưởng vỗ nát!
Ma khí ngập trời điên cuồng khuếch tán ra, thần niệm Thanh Bạch triệt để phủ khắp toàn bộ tửu lâu, nhưng mà, khiến hắn tức muốn thổ huyết chính là, không thấy tung tích Bạch Nhạc đâu cả!
Cứ vậy chỉ trong chớp mắt, chẳng qua không đến mấy chục giây, Bạch Nhạc đã tan biến ngay dưới mí mắt hắn!
- A a a!
Trong miệng phát ra tiếng gầm phẫn nộ, Thanh Bạch sát ý ngất trời, tức thì, trọn cả tửu lâu đại loạn, đám đông liều mạng trốn đi ra, khung cảnh trong tửu lâu hỗn loạn bất kham.
Nương theo cảnh hỗn loạn, một tên tiểu nhị không chút thu hút cùng theo đám đông ôm đầu chạy ra.
Thẳng đến khi thuận theo sóng người triệt để rời khỏi tửu lâu, Bạch Nhạc mới thở phào một hơi.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, vừa rồi đúng là tìm đường sống trong chỗ chết.
Mặc dù bởi vì chuyện Thất Tinh Tháp, Bạch Nhạc đã danh chấn Thanh Châu, nhưng rốt cuộc, thời gian hắn nổi tiếng còn quá ngắn, tin tức về hắn mà đối phương có thể thu được chỉ vẻn vẹn giới hạn ở biểu hiện tại Thất Tinh Tông.
Về chuyện hắn từng được Mộng Thiên Thu truyền thụ thần thông Thiên Cơ Biến, vậy lại ít có người biết được.
Mà sở dĩ Bạch Nhạ chọn hoàn cảnh huyên náo như tửu lâu, chính là có ý lợi dụng thủ đoạn Thiên Cơ Biến để thoát thân.
Lấy có tâm tính vô tâm, mặc dù Thanh Bạch có bản lĩnh lớn bằng trời, tự nhiên cũng bị té nhào.
Còn về hộp ngọc trống rỗng, vậy lại càng đơn giản.
Đó chẳng qua là hộp ngọc chứa Linh Khư Quả mà trước đây Vân Mộng Chân tặng cho Bạch Nhạc, Bạch Nhạc một mực tiếc rẻ không ném bỏ, từ bề ngoài tự nhiên không nhìn ra có gì dị thường!
Phải biết, ngay từ lúc bắt đầu, Bạch Nhạc căn bản đã không tính toán giao ra Linh Khư Quả.
Dù Thanh Bạch thật ra tay, hắn cũng sẽ không dùng thủ đoạn hủy đi Linh Khư Quả, mà sẽ trực tiếp thi triển Thông Thiên Ma Công, thậm chí tế ra Côn Ngô Kiếm quyết một trận sinh tử với Thanh Bạch.
Những tâm tư này, Thanh Bạch tự nhiên không cách nào biết được.
Đi khắp hang cùng ngõ hẻm, mượn đám đông che lấp, rất nhanh Bạch Nhạc liền đã chuyển tới một nơi không người, lần nữa thi triển Thiên Cơ Biến, biến ảo dung mạo, đổi một thân y phục, hóa thành bộ dạng công tử ca, nghênh ngang về lại trên phố.
Tuy Thiên Cơ Biến có thể biến hóa ra cả quần áo, nhưng phương thức trực tiếp dùng linh lực biến thành quần áo này thực sự sơ hở quá lớn, vừa nãy là Thanh Bạch tâm loạn, người trong tửu lâu lại nhiều, bởi thế mới không bị chú ý, để hắn may mắn thoát thân đi được. Nếu không sớm che đậy sơ hở này, đợi khi Thanh Bạch hồi thần lại được, ắt sẽ cường hành lục soát trấn nhỏ, đến khi ấy tất sẽ bị bắt đi ra.
Nhưng giờ đây, sau khi đổi quần áo, lấy thực lực Bạch Nhạc hiện tại, lại thi triển Thiên Cơ Biến, trừ phi là cường giả như Tinh Hà lão tổ, hoặc là đại sư tinh thông huyễn thuật cỡ Mộng Thiên Thu, bằng không khó mà nhìn ra manh mối.
Bạch Nhạc rất rõ ràng, vô luận là vì Linh Khư Quả hay vì xả giận khi bị mình đùa giỡn, Thanh Bạch tuyệt đối sẽ không dễ dàng dừng tay.
Tình hình như vậy, nếu muốn trực tiếp đào thoát khỏi trấn nhỏ, quả thực không khác gì đưa tới cửa cho Thanh Bạch giết, ma tu cỡ này, sợ rằng thà rằng giết lầm một ngàn, còn hơn bỏ sót một người.
Tuy không khả năng giống như Huyết Tế, tàn sát trọn cả trấn nhỏ, nhưng người dám rời khỏi trấn nhỏ trong đoạn thời gian này, ắt sẽ bị Thanh Bạch trực tiếp đồ sát hả giận.
Như thế, tạm thời lưu lại trong trấn nhỏ, ngược lại mới là cách thức ẩn nấp tốt nhất.
Một trấn nhỏ chí ít cũng có mấy vạn người, Thanh Bạch ngươi dù có bản lĩnh lớn bằng trời, chẳng lẽ còn có thể điều tra từng người từng người được chắc?
Đương nhiên, nếu là trước đây, ở trước mặt cao thủ như Thanh Bạch, Bạch Nhạc rất khó triệt để thu liễm khí tức, không lộ ra chút sơ hở nào, nhưng tùy theo bước đến cảnh giới Nhập Vi, khả năng thao túng linh lực của hắn đã vô cùng đáng sợ, tự nhiên không khó để làm được.
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro