Đánh mặt
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
- Đệ tử nội môn, Đậu Nghị!
Sắc mặt có chút khó coi, Đậu Nghị lạnh lùng tự giới thiệu nói.
Tức thì, ý cười trên mặt Bạch Nhạc từ từ thu liễm, thay vào đó là vẻ lạnh lùng, nói:
- Từ lúc nào mà trong bản tông, đệ tử nội môn lại xếp trên đứng hàng chân truyền?
- . . .
Câu này khiến cho Bạch Nhạc nghẹn đến độ mặt đỏ gay, giờ này khắc này Đậu Nghị thật hận không thể bóp chết Bạch Nhạc.
Khăng khăng chung quanh còn có rất nhiều đệ tử, tội danh như thế, vô luận thế nào hắn đều không gánh được.
- Đệ tử nội môn Đậu Nghị gặp qua Bạch sư huynh!
- Thì ra là Đậu sư đệ!
Khẽ gật đầu, trên mặt Bạch Nhạc vẫn cứ treo lên vẻ lạnh lùng hờ hững:
- Ta nhớ được, ta tựa hồ không mời qua Đậu sư đệ? Sao Đậu sư đệ lại tự tiện xông lên Thiên Tâm Phong?
- . . .
Ngôn từ như kiếm, Đậu Nghị làm sao cũng không nghĩ đến, tên Bạch Nhạc xuất thân tạp dịch trong truyền thuyết này lại đột nhiên lộ ra bộ mặt hùng hổ dọa người như thế.
Theo như tin tức được đến, tên Bạch Nhạc này chẳng phải hẳn nên làm người khiêm tốn ư?
Trong đầu chuyển qua vô số ý niệm, nhưng ngoài mặt, Đậu Nghị lại không thể không mở miệng giải thích:
- Nghe nói Bạch sư huynh nhập môn không đến một tháng, lại được tông chủ và Từ trưởng lão ưu ái, đề thăng chân truyền, Đậu Nghị chuyên trình tới chúc!
- Tới chúc, có hạ lễ không?
Tròng mắt đều không nháy, Bạch Nhạc sừng sững đứng đó, thản nhiên hỏi ngược lại.
Hạ lễ? Hạ mụ nội ngươi!
Cho dù thật tới chúc mừng, ngươi cũng đâu có thể vừa đi lên đã há mồm đòi lễ? Còn muốn mặt nữa không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu đổi thành người khác, nhất thời có lẽ chưa hẳn đã kịp phản ứng, nhưng Đậu Nghị nói thế nào cũng là nhân vật kiệt xuất trong nội môn.
Cổ tay khẽ lật, bội kiếm tùy thân tức thì hiện ở trong tay:
- Kiếm này tên là Hàn Nguyệt, chính là một kiện linh khí hạ phẩm! Có câu bảo kiếm xứng anh hùng, đang định đưa cho Bạch sư huynh.
Lời này vừa ra, đám đệ tử xung quanh lập tức ồ lên.
Đừng thấy linh khí hạ thẩm tựa hồ không dễ nghe, nhưng đấy dù sao cũng là linh khí, đối với đệ tử Linh Phủ Cảnh mà nói, chỉ có linh khí mới có thể chịu tải linh lực trong cơ thể, cực kỳ trân quý.
Có người quen thuộc Đậu Nghị lại càng thêm rõ ràng, vì được đến thanh Hàn Nguyệt Kiếm này, Đậu Nghị phải mất chừng hai năm liệp sát yêu thú mới may mắn đổi được, có thể nói là quý hơn tính mệnh, bình thường đến cả chạm đều không cho người khác chạm vào! Nhưng giờ lại đột nhiên nói muốn đưa tặng Bạch Nhạc, thực sự quá khó tin.
Đương nhiên, còn không đợi đám đông xung quanh kịp nghĩ nhiều, Đậu Nghị đã nói tiếp:
- Đương nhiên, trước khi đưa tặng Bạch sư huynh, ta còn có một điều kiện! Muốn dùng kiếm này khiêu chiến Bạch sư huynh, kiến thức một phen sự lợi hại của Linh Tê Kiếm Quyết, chỉ cần Bạch sư huynh thắng được ta, tự nhiên hai tay dâng lên kiếm này!
Nghe thế, đám đông mới tính hiểu ra, hạ lễ hay là hai tay dâng lên gì đó căn bản đều là nói nhảm! Mục đích thực sự của Đậu Nghị chính là muốn dùng cách này đánh mặt Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc ngươi không phải chân truyền đệ tử ư? Không phải nghe đồn là thiên tài tu luyện Linh Tê Kiếm Quyết, được tông chủ và Từ trưởng lão xem trọng ư?
Thổi lợi hại như thế, không biết liệu có gan tỷ thí với ta?
Hàn Nguyệt Kiếm ở chỗ này, ta cũng nói muốn đưa cho ngươi, nhưng mà, ngươi có bản sự đánh bại ta để cầm đi không?
Nếu có, ta tự nhiên hai tay dâng kiếm, nhưng nếu không có, ngươi còn mặt mũi nào đứng đây ngạo xưng đệ tử chân truyền!
Đừng nghe Đậu Nghị nói êm tai, trên thực tế, đây là nhục mạ còn hơn đương trường đánh mặt!
Tất cả mọi người đều đang nhìn vào, ta lại không coi thường ngươi, ta vô cùng kính ngưỡng đệ tử chân truyền, đáng tiếc ngươi không có bản lĩnh, ngươi căn bản không xứng với thân phận đệ tử chân truyền, chỉ có thể ảo não cút đi.
Tròng mắt khẽ co rụt lại, Bạch Nhạc tự nhiên cũng hiểu được ý tứ của đối phương.
Hơn nữa, chỉ mấy câu đơn giản như thế, lại khiến hắn thực sự có chút cưỡi hổ khó xuống.
Nói tới nước đó rồi, nếu hắn còn muốn cự tuyệt, cái mũ nhát gan vô năng liền triệt để chụp lên đầu, hơn nữa từ nay về sau, làm gì còn mặt mũi lấy danh phận đệ tử chân truyền giáo huấn người khác.
Dù cho Bạch Nhạc chỉ là Dẫn Linh Cảnh, còn Đậu Nghị đã bước vào Linh Phủ, trên thực lực xa chưa nói tới công bằng, nhưng ai bảo ngươi là đệ tử chân truyền?
Ngươi được đến lợi ích của đứng hàng chân truyền, tự nhiên cũng phải gánh vác đại giá tương ứng.
Giờ này khắc này, tinh thần chúng nhân không khỏi theo đó khẽ rung, nhất tề đổ dồn ánh mắt lên thân Bạch Nhạc.
Rốt cuộc, chỉ cần Bạch Nhạc bại, mặt mũi tính là mất sạch, làm gì còn tư cách đi nói với Chấp Pháp Điện chuyện bọn hắn tự tiện xông lên Thiên Tâm Phong, phiền phức trước đó tự nhiên cũng được giải quyết dễ dàng.
Bất luận thế nào, Bạch Nhạc tựa hồ đều không có lý do cự tuyệt.
Khăng khăng, chỉ một khắc ngay sau đó, Bạch Nhạc lại đã trầm mặt xuống, quát:
- Hoang đường!
- Đậu sư đệ, giờ người trong ma đạo chính đang ở trong hậu sơn, lúc nào cũng có thể uy hiếp tới an toàn của bản tông, lúc này, ngươi không tập trung tu luyện, nghĩ cách làm sao đối phó đám yêu nhân ma đạo kia, lại đi đánh cược với đệ tử bản tông, thành thể thống gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- . . .
Phen lời này, Bạch Nhạc nói hiên ngang lẫm liệt, như thể rất đau lòng với hành động không tim không phổi kia của Đậu Nghị!
Nhưng rơi vào trong tai, lại triệt để khiến chúng nhân kinh ngốc.
Thì ra, người còn có thể vô sỉ tới mức này!
Ngươi không dám tiếp thu khiêu chiến thì cũng thôi, lại điên đảo trắng đen, chỉ trích người khác không biết tiến thủ, không thành thể thống, đúng là quá không muốn mặt?
Còn nữa, cái gì gọi là đánh cược, đấy là người ta đang khiêu chiến với ngươi.
Cơ mặt khẽ giật giật, Đậu Nghị chế giễu ngược lại:
- Nói như vậy, Bạch sư huynh muốn đợi sau này tiến vào hậu sơn tập sát đám ma đầu kia để chứng minh chính mình?
- Không sai!
Vốn là Đậu Nghị đang trào phúng hắn, nhưng Bạch Nhạc lại tựa hồ không chút tự giác, hùng hồn đáp nói.
- Lần này ta xuất quan chính là muốn đi tìm Vân tiên tử thương lượng đối sách ứng phó đám ma đầu kia!
Thoáng ngừng một lát, Bạch Nhạc thần sắc khinh miệt nói tiếp:
- Khiêu chiến trong tông môn, chẳng qua là trò đùa trẻ nít mà thôi!
- Đậu sư đệ, nếu ngươi thật muốn khiêu chiến ta, vậy thì đơn giản! Một tháng trước, ở trong hậu sơn, ta liên tục hai lần cầm chân Âm Dương Quỷ Đồng, đến sau càng là đánh trọng thương Âm Dương Quỷ Đồng, nhờ đó mới kéo được đến khi tông chủ và chư vị trưởng lão chạy tới, may mắn lấy công lao nhỏ bé này để đứng hàng chân truyền.
- Nếu ngươi cảm thấy không phục, vậy thì có thể tiến vào hậu sơn cầm đầu Âm Dương Quỷ Đồng về đây! Nếu lập được đại công, giúp Vân tiên tử tìm về Côn Ngô Kiếm, ta nhường vị trí đệ tử chân truyền này cho ngươi lại đã có sao?
Tin tức Côn Ngô Kiếm thất lạc sớm đã truyền ra, bây giờ tự nhiên không cần phải giấu giếm, hơn nữa, Côn Ngô Kiếm bị phong ở trong thần hồn Bạch Nhạc, dù Đậu Nghị có lật tung hậu sơn, há lại có thể tìm ra được?
- . . .
Chỉ vào Bạch Nhạc, Đậu Nghị tức đến độ toàn thân run lên, khăng khăng lại không tìm được bất cứ lý do nào để chỉ trích.
Như là bị người hung hăng quất cho một bạt tai, còn phải chịu giáo huấn, nói không hiểu chuyện. Đại nghĩa danh phận đặt ở kia, dù ngươi biết rõ đối phương đang nói hưu nói vượn, lại có thể làm gì được?
Khẽ lắc đầu, Bạch Nhạc làm bộ lười nhác tính toán với ngươi, xoay người đi thẳng xuống dưới núi.
- Trọng địa Thiên Tâm Phong không được tự tiện xông vào, chuyện lúc trước, ta có thể bỏ qua! Nhưng kể từ hôm nay, ai còn dám tự tiện xông lên Thiên Tâm Phong, vậy thì đừng trách ta thỉnh mời Chấp Pháp Điện chấp hành môn quy.
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro