Nên gánh tội...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
- Bạch Nhạc, có giỏi ngươi đi ra! Đệ tử chân truyền cái rắm, ngươi cũng xứng? Đệ tử ngoại môn như lão tử cũng có thể đánh ngươi răng rơi đầy đất!
- Có giỏi thì ra đây. . .
Ngoài động phủ, mấy tên đệ tử ngoại môn thật không dễ dàng mới tìm được cơ hội chạy tới trên Thiên Tâm Phong, đang đứng ngoài động phủ mắng chửi, lại không ngờ, cũng ngay lúc đó, cửa động phủ chợt mở, Bạch Nhạc một thân áo xanh, bên hông đeo kiếm, cứ vậy đi ra trong một mảnh tiếng chửi rủa.
Nháy mắt, mấy tên đệ tử ngoại môn đang mắng chửi không khỏi há hốc mồm.
Mấy ngày qua, bọn hắn ngày ngày tìm cơ hội chạy đến Thiên Tâm Phong chửi rủa khiêu khích dường như đã thành lệ quen, ngay cả đệ tử phụ trách trông giữ dưới núi cũng lười đi ngăn trở.
Đương nhiên, Bạch Nhạc thời gian dài không lộ diện, đám đệ tử nội môn tự nhiên không rảnh để ngày ngày tới đây coi chừng, đám thực sự mắng chửi chỉ có bọn đệ tử ngoại môn mà thôi.
Đám đệ tử ngoại môn này tuy mắng rất hăng say, nhưng trên thực tế, lại căn bản chưa từng nghĩ tới Bạch Nhạc sẽ để ý tới mình.
Thật không khéo, giờ lại đụng lên.
Hồi lâu không thấy được ánh mặt trời, lúc này dương quang hơi có chút chói mắt, nhưng rất ấm áp, vô cùng thoải mái.
- Bạch Nhạc, ta muốn khiêu chiến ngươi!
Thấy Bạch Nhạc đi ra lại không có phản ứng, trong lòng mấy tên đệ tử ngoại môn kia nhất thời đại định, tên thanh niên cầm đầu tranh một tiếng, rút kiếm ra chỉ thẳng vào Bạch Nhạc, lớn tiếng quát nói.
Không quản những người này, Bạch Nhạc cất bước đi thẳng xuống Thiên Tâm Phong, tựa hồ căn bản không thấy được bọn hắn.
Thái độ khinh miệt trần trụi đó, nhất thời khiến đám đệ tử ngoại môn tức đến toàn thân phát run, hận không thể phanh thây xé xác Bạch Nhạc.
- Bạch Nhạc, ta liều mạng với ngươi!
Trong miệng phát ra tiếng gầm giận dữ, đệ tử dẫn đầu kia vung kiếm chặt tới Bạch Nhạc.
Chỉ tích tắc, Bạch Nhạc chợt xoay người, trong mắt chớp qua hàn mang, căn bản không hề có nửa điểm ý tứ né tránh, cứ vậy nhìn thẳng đối phương.
Chẳng hiểu tại sao, đón lấy ánh mắt băng lãnh kia của Bạch Nhạc, trong lòng tên đệ tử kia đột nhiên hơi lạnh, khí thế bỗng mất sạch, mặc dù đã vọt đến trước mặt Bạch Nhạc, nhưng kiếm lại thế nào cũng không chém xuống được.
- Đệ tử ngoại môn tự tiện xông vào Thiên Tâm Phong, nên gánh tội gì?
Lạnh lùng nhìn đối phương, Bạch Nhạc hờ hững mở miệng nói.
- . . .
Câu này vừa ra, đám đệ tử ngoại môn kia tức thì bị dọa cho kinh ra một thân mồ hôi lạnh.
Thiên Tâm Phong là một trong bảy đại chủ phong, đừng nói đám đệ tử ngoại môn bọn hắn, dù có là đệ tử nội môn cũng không được xông loạn, mấy tên đệ tử phụ trách trông giữ dưới núi chính là minh chứng.
Chỉ là ai cũng không ngờ, Bạch Nhạc bị nhục mạ lâu vậy rồi, lại vẫn có thể bình tĩnh đến vậy, vừa mở miệng liền chụp mũ đi qua.
- Bạch sư huynh!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cầm cự như thế một lúc, mấy tên đệ tử phụ trách trông giữ dưới núi chạy tới, đồng thời nghe được lời vừa rồi của Bạch Nhạc.
Dù cho trong lòng có lẽ không quá chịu phục cái tên đệ tử chân truyền Bạch Nhạc này, nhưng chức trách tại thân, giờ lại nghe được Bạch Nhạc nói vậy, trong lòng không khỏi có chút đắng chát.
Bất kể nói thế nào, để cho đám đệ tử ngoại môn này xông lên Thiên Tâm Phong chính là bọn hắn thất trách, thật truy cứu lên, bọn hắn khó thoát trách phạt.
- Kẻ dưới phạm thượng, vũ nhục công kích đệ tử chân truyền, lại ứng nên tội gì?
Quét mắt nhìn chúng nhân một lượt, Bạch Nhạc lần nữa mở miệng nói.
- . . .
Nhất thời, hiện trường chết lặng, ai nấy đều không khỏi da đầu phát tê! Có mấy lời có thể nói riêng với nhau, nhưng nếu đặt ở ngoài sáng, vậy liền sẽ bị môn quy xử trí.
Thật muốn luận tội, muốn cãi cũng không cãi được.
- Làm sao, các ngươi cũng không biết nên xử trí thế nào?
Mắt lạnh quét nhìn đám đệ tử kia, Bạch Nhạc nhàn nhạt mở miệng nói:
- Mời Chấp Pháp Điện phái người tới luận tội! Còn nữa, mở ra sơn môn, chẳng phải bọn hắn muốn đi lên Thiên Tâm Phong ư? Cứ để bọn hắn tới!
Nghe được Bạch Nhạc muốn thỉnh mời Chấp Pháp Điện luận tội, đám đệ tử ngoại môn tức thì hoảng hốt, vội vàng giải thích nói:
- Bạch sư huynh, chúng ta chỉ muốn khiêu chiến ngươi, tuyệt không vũ nhục, càng không dám phạm thượng.
- Khiêu chiến?
- Không sai!
Tên đệ tử ngoại môn dẫn đầu trong lòng hơi định, trầm giọng nói:
- Theo như quy củ bản tông, đệ tử với nhau có thể khiêu chiến, Bạch sư huynh đứng hàng chân truyền, chúng ta chỉ là đệ tử ngoại môn, nhưng cũng có tư cách khiêu chiến thỉnh giáo Bạch sư huynh.
Quy củ tông môn đặt ra là để bảo hộ đệ tử cảnh giới thấp, bình thường mà nói, khiêu chiến chỉ có thể diễn ra trong đồng cảnh giới, đồng địa vị!
Trên lý thuyết, đệ tử ngoại môn tự nhiên cũng có thể khiêu chiến đệ tử nội môn, thậm chí khiêu chiến đệ tử chân truyền. Nhưng mấy trăm năm qua, Linh Tê Kiếm Tông chưa từng xảy ra chuyện có đệ tử ngoại môn khiêu chiến đệ tử chân truyền, bởi vì đây căn bản là điều không thể!
Đệ tử ngoại môn chỉ là Dẫn Linh, còn đệ tử chân truyền lại đều là Linh Phủ Cảnh, đều là tồn tại đỉnh cấp.
Khăng khăng, Bạch Nhạc lại là ngoại lệ duy nhất trong đệ tử chân truyền!
Đừng nói đám đệ tử ngoại môn này, dù đệ tử nội môn Linh Phủ Cảnh muốn đề ra khiêu chiến với Bạch Nhạc cũng là phù hợp quy củ.
Chân mày hơi nhướng lên, Bạch Nhạc cười lạnh nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Nếu ta không tiếp thụ thì sao?
Bước ra trước một bước, Bạch Nhạc hờ hững nói:
- Nếu ta không tiếp thụ khiêu chiến, các ngươi liền có thể tùy ý nhục mạ, thậm chí phạm thượng, trực tiếp động thủ?
- . . .
Câu hỏi này, nhất thời khiến đám đông lần nữa thất thanh.
Thông thường mà nói, sau khi đề ra khiêu chiến, đối phương quá nửa sẽ không cự tuyệt, bởi vì điều này can hệ đến thanh danh mặt mũi, dù biết rõ không địch lại cũng phải đánh trước một trận rồi tính.
Nhưng vấn đề ở chỗ, đây chỉ là thói quen ước định mà thành thôi.
- Trong bản tông, tổng cộng chỉ có ba vị đệ tử chân truyền! Mà đệ tử nội môn lại có hơn mười người, đệ tử ngoại môn càng là nhiều đến mấy ngàn! Nếu người người các ngươi đều khiêu chiến, đệ tử chân truyền lại phải tiếp thu, vậy thì không cần tu luyện làm gì nữa, ngày ngày đánh nhau với các ngươi là được rồi.
Cười lạnh một tiếng, Bạch Nhạc mở miệng không đáng nói.
Nghe qua, lời này tự nhiên không có vấn đề, nhưng trên thực tế, đây căn bản là đang chơi chiêu.
Mặc dù cùng là đệ tử chân truyền, nhưng Bạch Nhạc há có thể đặt ngang hàng với hai vị đệ tử chân truyền kia?
Nếu Bạch Nhạc ngươi thật có thực lực của đệ tử chân truyền, ai lại ngu đến mức không hơi đâu tìm ngươi khiêu chiến.
Khăng khăng những đạo lý này, ngươi không thể nói ra ngoài sáng được.
- Bạch sư đệ quả nhiên mồm mép ghê thật!
Trong lúc nói chuyện, một đạo thân ảnh từ dưới núi lướt tới, người chưa đến, tiếng nói đã truyền qua.
- Đậu sư huynh!
Bạch Nhạc không biết đối phương, nhưng chúng đệ tử há lại không biết, lập tức nhất tề khom lưng hành lễ.
Khóe miệng chớp qua một tia lãnh ý, Bạch Nhạc cũng khom lưng hành lễ nói:
- Không biết là Lý Tử Vân sư huynh hay Khổng Từ sư huynh? Tiểu đệ có lễ.
- . . .
Vốn thấy Bạch Nhạc khom lưng hành lễ, trong mắt Đậu Nghị lộ ra ý cười khinh miệt, tưởng rằng Bạch Nhạc chẳng qua chỉ là loại nhu nhược mà thôi, nhưng lời này vừa ra, nhất thời lại khiến ý cười trên mặt hắn cứng đờ.
Nhiều đệ tử như vậy gọi hắn là Đậu sư huynh, hắn không tin Bạch Nhạc không nghe được! Khăng khăng Bạch Nhạc cứ phải giả bộ cái gì đều không biết, hỏi hắn là Lý Tử Vân hay Khổng Từ, đây há là chịu phục, căn bản là đang chơi chiêu đánh mặt hắn!
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro