Danh sách dọa...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
- Ắt-xì!
Một giấc tỉnh dậy, Bạch Nhạc vô thức ngáp một cái, đang định xoay người, lại phát hiện ôn ngọc trong lòng, thoáng chốc, bốn mắt nhìn nhau, Bạch Nhạc không khỏi há hốc mồm.
- Tỳ tử bái kiến công tử!
Đẩy ra Bạch Nhạc, nữ tử kia mặt đỏ hồng, lại vẫn giãy dụa đứng dậy quỳ gối bên giường, cúi đầu nhẹ giọng nói.
Thẳng đến khắc này, Bạch Nhạc rốt cục mới hồi thần, trong lòng âm thầm cười khổ, ký ức như thủy triều vọt tới, lập tức liền hiểu ra chuyện gì.
Chỉ là giờ nên xử lý nữ tử này thế nào, lại khiến Bạch Nhạc thoáng ngập ngừng.
Ánh mắt rơi trên thân nữ tử kia, Bạch Nhạc đột nhiên phát hiện, thân hình nàng đang khe khẽ run rẩy, mặc dù cúi đầu không để cho Bạch Nhạc thấy được sắc mặt, nhưng vẫn khó che dấu vẻ sợ hãi.
Tâm niệm vừa chuyển, Bạch Nhạc lập tức hồi thần, đối với hắn mà nói, đây chẳng qua là thoáng lưỡng lự, nhưng đối với nữ tử đáng thương này, mỗi thời mỗi khắc bây giờ đều là dày vò.
Một ý niệm của hắn, liền có thể quyết định sinh tử vinh nhục của nàng.
- Đừng sợ, đêm qua ta quá chén, không dọa ngươi đấy chứ?
Ngồi dậy, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói.
Tuy biết rõ, những lúc thế này, nếu trầm mặt hù dọa đối phương một phen, có lẽ sẽ càng phù hợp với thân phận hiện tại, nhưng vô duyên vô cớ đi dọa nạt nữ tử đáng thương như vậy, với tính cách Bạch Nhạc, thực sự hắn không làm được.
Nghe được tiếng hỏi dò ôn hòa của Bạch Nhạc, trong lòng nữ tử kia thoáng thả lỏng, vội vã đáp:
- Tỳ tử tới hầu hạ công tử thay y phục.
- Ngươi là ai? Là Mạc Vô Tình sai ngươi tới?
Khoát tay, Bạch Nhạc tỏ ý đối phương không cần gấp gáp, nhàn nhạt hỏi tiếp.
- Tỳ tử Mộ Dung Tử Yên, phụng mệnh đến đây hầu hạ công tử sinh hoạt thường ngày, công tử gọi ta Tử Yên là được!
Không dám ngẩng đầu lên, nữ tử kia nhẹ giọng hồi đáp.
- Mộ Dung Tử Yên. . . Mộ Dung!
Nháy mắt, Bạch Nhạc như chợt đột nhiên nhớ ra điều gì, vô thức thốt lên:
- Ngươi là người Mộ Dung gia?
Mộ Dung Tử Yên vốn một mực cúi đầu, nhưng nghe được lời này, bất giác ngước mắt hỏi lại:
- Công tử biết Mộ Dung gia?
Trong lòng cả kinh, ngoài mặt Bạch Nhạc lại vẫn bất động thanh sắc, thản nhiên nói:
- Tuy ta rời nhà từ nhỏ, nhưng nói thế nào cũng là người Thanh Châu, biết Mộ Dung gia thì có gì kỳ lạ.
Nghe vậy, ánh mắt Mộ Dung Tử Yên lập tức ảm đạm mấy phần, không nhắc tới chủ đề này nữa, nhẹ giọng nói:
- Để tỳ tử hầu hạ công tử thay y phục.
Gật đầu, Bạch Nhạc cũng không tiếp tục cự tuyệt.
Mặc dù Mộ Dung Tử Yên không chính diện hồi đáp, nhưng Bạch Nhạc gần như đã có thể khẳng định, đối phương tất là người Mộ Dung gia.
Tương tự Bạch gia, Mộ Dung gia cũng là một trong những vọng tộc tại Thanh Châu.
Đáng tiếc, ở cái thời đại này, trong gia tộc không có được tu hành giả lợi hại, vọng tộc chẳng qua chỉ là sương khói mà thôi.
Mộ Dung Tử Yên chắc vốn là tiểu thư Mộ Dung gia, không ngờ lại luân lạc tới bước này. Nghĩ tới đó, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi có chút sau sợ, nếu không phải mình đi về, Bạch gia chắc gì đã đỡ hơn Mộ Dung gia?
Nghĩ đến Thanh Nhã tỷ cũng có khả năng luân lạc tới cảnh ngộ bi thảm như vậy, hận ý đối với Huyết Ảnh Ma Tông trong lòng Bạch Nhạc lại sâu thêm mấy phần, đối với Mộ Dung Tử Yên cũng nhiều thêm mấy phần thương hại.
Trong đầu còn đang nghĩ tới việc này, Mộ Dung Tử Yên đã giúp Bạch Nhạc thay xong quần áo, thối lui sang một bên.
- Yến huynh, tối qua nghỉ ngơi thế nào?
Bên này Bạch Nhạc vừa rửa mặt xong, mới bước ra cửa phòng, Mạc Vô Tình đã chạy tới, cười lớn nói.
- Đã lâu không được uống thống khoái như vậy, đa tạ Mạc huynh.
Khẽ bật cười, Bạch Nhạc thuận miệng đáp.
- Tử Yên bái kiến Mạc công tử.
Cùng theo Bạch Nhạc đi ra, Mộ Dung Tử Yên vội vàng khom lưng hành lễ.
Liếc nhìn Mộ Dung Tử Yên một cái, Mạc Vô Tình hơi nhướng mày, lạnh giọng nói:
- Người là do ai bố trí? Một chút tu vi đều không có, làm sao có thể hầu hạ khách quý như Yến huynh?
- Ai, là ta sơ sót, Mạc sư huynh, việc này trách ta, ta đi đổi người ngay!
Một thanh niên bên cạnh vội vã đi ra nhận lầm, trong lúc nói chuyện, còn vươn tay tự tát hai cái, mặc dù đánh không nặng, nhưng thái độ lại đã biểu hiện ra hết.
Nháy mắt, sắc mặt Mộ Dung Tử Yên chợt trắng bệch, trực tiếp quỳ xuống, song vẫn không dám thốt nửa lời.
- Không cần.
Lười nhác khoát khoát tay, Bạch Nhạc thuận miệng nói:
- Chẳng qua là vật chơi, xinh đẹp là được, có hay không tu vi đâu quan trọng! Ta thấy thế này được rồi, đáng tiếc tối qua uống nhiều, còn chưa thể thưởng thức trọn vẹn.
- Yến huynh nói chí phải.
Nghe được lời này của Bạch Nhạc, thanh niên kia lập tức cười bồi tiếp lời:
- Yến huynh đừng thấy nữ nhân này không có tu vi, nhưng mà thân phận lại không thấp, là tiểu thư đích hệ vọng tộc. Không dối gạt Yến huynh, kể ra, nữ nhân này còn là đường muội của ta, đương sơ người đến cầu thân nhiều đến đạp phá bậc cửa.
Nghe thế, Bạch Nhạc khẽ nhíu mày, trong lòng bất giác thăng lên một tia chán ghét, chỉ là ngoài mặt lại vẫn tươi cười:
- Không biết vị huynh đệ này là?
- Mộ Dung Thiên Kiếm, tối hôm qua ta cũng kính rượu qua Yến huynh.
Thấy Bạch Nhạc hỏi tới mình, Mộ Dung Thiên Kiếm lập tức cười tủm tỉm khom lưng hành lễ, lần nữa tự giới thiệu.
- Mộ Dung Thiên Kiếm, hắc, ta thấy ngươi đúng thật đê tiện, đường muội của mình đều có thể cầm ra tặng người.
Tròng mắt hơi nheo lại, Bạch Nhạc cười lạnh một tiếng, không chút che giấu khinh thường đối với Mộ Dung Thiên Kiếm.
Bị Bạch Nhạc ngay mặt mắng chửi, Mộ Dung Thiên Kiếm thoáng hiện vẻ lúng túng, chẳng qua được cái đi theo Huyết Ảnh Ma Tông nhiều năm, da mặt hắn sớm đã dày đến vô biên, bằng không, làm sao lăn lộn được đến bên người Mạc Vô Tình.
- Yến huynh có điều không biết, nói là đường muội, nhưng thực ra, người ta là đích hệ, ta chẳng qua chỉ là bàng hệ, ngày thường, người ta không thèm liếc mắt nhìn ta lấy một lần! Huống hồ, Tử Yên nàng có thể được Yến huynh sủng hạnh, đó là phúc phận của nàng, đúng không nào? Không giấu Yến huynh, vị đường muội này của ta không chỉ xinh đẹp, hơn nữa tuyệt đối còn là xử tử! Trừ không có tu vi, các phương diện khác đều vô cùng hoàn mỹ, bằng không, ta nào dám tùy tiện hiến cho Yến huynh.
Nghe được lời này của Mộ Dung Thiên Kiếm, Mộ Dung Tử Yên quỳ dưới đất tức đến toàn thân phát run, khăng khăng lại không dám thốt nửa lời, chỉ biết gắt gao cắn môi, đến cả chảy máu đều hồn nhiên bất giác.
- Được rồi, đừng ở chỗ này khoe khoang, biết ngươi trung thành với bản tông rồi.
Khoát tay, Mạc Vô Tình thuận miệng ngắt lời.
Bằng tâm mà nói, thực ra hắn cũng xem thường nhân phẩm Mộ Dung Thiên Kiếm, nhưng vấn đề ở chỗ, hiện tại Huyết Ảnh Ma Tông quả thực cần có loại tiểu nhân như vậy, hơn nữa, loại tiểu nhân này tuy nhân phẩm đê tiện, nhưng dùng lại vô cùng thuận tay, tâm tư linh xảo, thường thường có thể làm chuyện khiến hắn vô cùng mãn ý.
Lại thêm, thiên phú Mộ Dung Thiên Kiếm tính là tương đối tốt, sau khi được đến ma công từ Huyết Ảnh Ma Tông, tốc độ tu hành rất nhanh, giờ đây đã miễn cưỡng bước đến bậc cửa Linh Phủ Cảnh.
- Yến huynh, ngươi cũng đừng coi thường gia hỏa này, mặc dù tiện chút, nhưng năng lực làm việc lại rất không sai! Hôm qua ngươi nhắc chuyện tu hành cần linh dược, không phải sao, ta liền lập tức gọi hắn tới, cần gì, ngươi cứ nói với hắn.
Nhìn ra Bạch Nhạc không ưa Mộ Dung Thiên Kiếm, Mạc Vô Tình lập tức lảng sang chuyện khác.
Nhắc đến cái này, Bạch Nhạc không khỏi phấn chấn tinh thần:
- Thật chứ?
- Yến huynh nói gì đấy, chẳng lẽ Mạc mỗ trong mắt ngươi là loại tiểu nhân nói không giữ lời?
- Ý ta không phải ta, ha ha, Mạc huynh ngươi hiểu mà. Đa tạ, việc này nếu có thể thành, ngày sau Yến mỗ tất có hậu báo!
Nhìn ra Mạc Vô Tình đang nói đùa, Bạch Nhạc lập tức cười đáp.
- Yến huynh, đây là giấy bút, chúng ta vào nhà, cần gì, ngươi cứ viết ra, chỉ cần ở Thanh Châu này có, ta liền nhất định nghĩ cách lấy được cho ngươi.
Dù vừa nãy mới bị Bạch Nhạc mắng qua, Mộ Dung Thiên Kiếm lại không chút phật lòng, vỗ ngực cam đoan nói.
Trên đời này người xem thường hắn nhiều lắm, nhưng chỉ cần đối phương thật có thực lực, hắn liền có thể chịu nhục, liều mạng nịnh bợ, từ đó biểu hiện giá trị bản thân!
Như thế, mặc dù đối phương coi thường hắn ra sao, lâu dần liền sẽ bị hắn kéo lên quan hệ.
Trên đời này, chỉ cần ngươi có giá trị lợi dụng, liền nhất định có thể được đến đối phương coi trọng, ở trong ma đạo càng là như thế.
Đương nhiên, nếu là những kẻ bản thân không có thực lực, lại dám khinh thường hắn, Mộ Dung Thiên Kiếm liền ác hơn bất cứ ai, nhất định sẽ dùng phương thức ác độc nhất tàn nhẫn nhất để trả thù!
Rất hiển nhiên, hiện tại Bạch Nhạc trong mắt hắn chính là đối tượng đáng để nịnh bợ không tiếc đại giá, vậy nên, Mộ Dung Thiên Kiếm mới vỗ ngực cam đoan giúp đối phương làm tốt chuyện này.
- Vậy là được.
Rất hài lòng với thái độ của Mộ Dung Thiên Kiếm, lúc Bạch Nhạc quay sang nhìn hắn, trong mắt đã ít đi mấy phần khinh bỉ.
Chúng nhân về lại trong phòng, Mộ Dung Tử Yên cũng từ dưới đất đứng dậy, như là tỳ nữ, bày biện giấy bút lên bàn, sau đó giúp Bạch Nhạc mài mực.
Trầm ngâm khoảnh khắc, Bạch Nhạc tùy ý cầm bút lên, tiện tay viết ra tài liệu cần cho tu luyện Thông Thiên Ma Công, đương nhiên, trong đó Bạch Nhạc còn trộn lẫn rất nhiều hàng lậu, đan xen với nhau, dù có là đại sư luyện dược cũng khó mà nhìn ra được manh mối gì từ trong đống linh dược này.
Hơn nữa, lúc viết, Bạch Nhạc còn cố ý viết ngoáy, mỗi bút mỗi hoạ đều cực kỳ dùng sức, lộ ra cảm giác mạnh mẽ, nhưng vừa nhìn liền biết không phải là do người học qua thư pháp chính thống viết ra.
- Chữ tốt, Yến huynh, chữ như người a!
Nhìn chữ Bạch Nhạc, Mạc Vô Tình khẽ cười thở dài nói.
- Thật ư? Đây còn là lần đầu tiên có người khen ta chữ tốt.
Nghe được lời này của Mạc Vô Tình, Bạch Nhạc có vẻ khá là cao hứng, dương dương đắc ý nói.
Trong lúc nói chuyện, Bạch Nhạc cũng viết xong danh sách, trực tiếp giao cho Mộ Dung Thiên Kiếm.
Chỉ là vừa liếc mắt nhìn qua linh dược trên danh sách, da đầu Mộ Dung Thiên Kiếm không khỏi tê rần.
Thế này, có phải trân quý quá rồi không?
Trọn cả tờ danh sách, gần như không có dược liệu tầm thường, tuy một số tương đối phổ biến, lại yêu cầu niên phần cực cao, có thể nói, không thứ nào là có thể dùng tiền mua được, tất cả đều nhất định phải thanh toán bằng linh thạch thì mới có thể thu được.
Hơn nữa, đấy còn là linh dược tương đối bình thường, có mấy vị linh dược, mặc dù lấy kiến thức của hắn đều chưa từng nghe qua.
…
Một giấc tỉnh dậy, Bạch Nhạc vô thức ngáp một cái, đang định xoay người, lại phát hiện ôn ngọc trong lòng, thoáng chốc, bốn mắt nhìn nhau, Bạch Nhạc không khỏi há hốc mồm.
- Tỳ tử bái kiến công tử!
Đẩy ra Bạch Nhạc, nữ tử kia mặt đỏ hồng, lại vẫn giãy dụa đứng dậy quỳ gối bên giường, cúi đầu nhẹ giọng nói.
Thẳng đến khắc này, Bạch Nhạc rốt cục mới hồi thần, trong lòng âm thầm cười khổ, ký ức như thủy triều vọt tới, lập tức liền hiểu ra chuyện gì.
Chỉ là giờ nên xử lý nữ tử này thế nào, lại khiến Bạch Nhạc thoáng ngập ngừng.
Ánh mắt rơi trên thân nữ tử kia, Bạch Nhạc đột nhiên phát hiện, thân hình nàng đang khe khẽ run rẩy, mặc dù cúi đầu không để cho Bạch Nhạc thấy được sắc mặt, nhưng vẫn khó che dấu vẻ sợ hãi.
Tâm niệm vừa chuyển, Bạch Nhạc lập tức hồi thần, đối với hắn mà nói, đây chẳng qua là thoáng lưỡng lự, nhưng đối với nữ tử đáng thương này, mỗi thời mỗi khắc bây giờ đều là dày vò.
Một ý niệm của hắn, liền có thể quyết định sinh tử vinh nhục của nàng.
- Đừng sợ, đêm qua ta quá chén, không dọa ngươi đấy chứ?
Ngồi dậy, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói.
Tuy biết rõ, những lúc thế này, nếu trầm mặt hù dọa đối phương một phen, có lẽ sẽ càng phù hợp với thân phận hiện tại, nhưng vô duyên vô cớ đi dọa nạt nữ tử đáng thương như vậy, với tính cách Bạch Nhạc, thực sự hắn không làm được.
Nghe được tiếng hỏi dò ôn hòa của Bạch Nhạc, trong lòng nữ tử kia thoáng thả lỏng, vội vã đáp:
- Tỳ tử tới hầu hạ công tử thay y phục.
- Ngươi là ai? Là Mạc Vô Tình sai ngươi tới?
Khoát tay, Bạch Nhạc tỏ ý đối phương không cần gấp gáp, nhàn nhạt hỏi tiếp.
- Tỳ tử Mộ Dung Tử Yên, phụng mệnh đến đây hầu hạ công tử sinh hoạt thường ngày, công tử gọi ta Tử Yên là được!
Không dám ngẩng đầu lên, nữ tử kia nhẹ giọng hồi đáp.
- Mộ Dung Tử Yên. . . Mộ Dung!
Nháy mắt, Bạch Nhạc như chợt đột nhiên nhớ ra điều gì, vô thức thốt lên:
- Ngươi là người Mộ Dung gia?
Mộ Dung Tử Yên vốn một mực cúi đầu, nhưng nghe được lời này, bất giác ngước mắt hỏi lại:
- Công tử biết Mộ Dung gia?
Trong lòng cả kinh, ngoài mặt Bạch Nhạc lại vẫn bất động thanh sắc, thản nhiên nói:
- Tuy ta rời nhà từ nhỏ, nhưng nói thế nào cũng là người Thanh Châu, biết Mộ Dung gia thì có gì kỳ lạ.
Nghe vậy, ánh mắt Mộ Dung Tử Yên lập tức ảm đạm mấy phần, không nhắc tới chủ đề này nữa, nhẹ giọng nói:
- Để tỳ tử hầu hạ công tử thay y phục.
Gật đầu, Bạch Nhạc cũng không tiếp tục cự tuyệt.
Mặc dù Mộ Dung Tử Yên không chính diện hồi đáp, nhưng Bạch Nhạc gần như đã có thể khẳng định, đối phương tất là người Mộ Dung gia.
Tương tự Bạch gia, Mộ Dung gia cũng là một trong những vọng tộc tại Thanh Châu.
Đáng tiếc, ở cái thời đại này, trong gia tộc không có được tu hành giả lợi hại, vọng tộc chẳng qua chỉ là sương khói mà thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộ Dung Tử Yên chắc vốn là tiểu thư Mộ Dung gia, không ngờ lại luân lạc tới bước này. Nghĩ tới đó, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi có chút sau sợ, nếu không phải mình đi về, Bạch gia chắc gì đã đỡ hơn Mộ Dung gia?
Nghĩ đến Thanh Nhã tỷ cũng có khả năng luân lạc tới cảnh ngộ bi thảm như vậy, hận ý đối với Huyết Ảnh Ma Tông trong lòng Bạch Nhạc lại sâu thêm mấy phần, đối với Mộ Dung Tử Yên cũng nhiều thêm mấy phần thương hại.
Trong đầu còn đang nghĩ tới việc này, Mộ Dung Tử Yên đã giúp Bạch Nhạc thay xong quần áo, thối lui sang một bên.
- Yến huynh, tối qua nghỉ ngơi thế nào?
Bên này Bạch Nhạc vừa rửa mặt xong, mới bước ra cửa phòng, Mạc Vô Tình đã chạy tới, cười lớn nói.
- Đã lâu không được uống thống khoái như vậy, đa tạ Mạc huynh.
Khẽ bật cười, Bạch Nhạc thuận miệng đáp.
- Tử Yên bái kiến Mạc công tử.
Cùng theo Bạch Nhạc đi ra, Mộ Dung Tử Yên vội vàng khom lưng hành lễ.
Liếc nhìn Mộ Dung Tử Yên một cái, Mạc Vô Tình hơi nhướng mày, lạnh giọng nói:
- Người là do ai bố trí? Một chút tu vi đều không có, làm sao có thể hầu hạ khách quý như Yến huynh?
- Ai, là ta sơ sót, Mạc sư huynh, việc này trách ta, ta đi đổi người ngay!
Một thanh niên bên cạnh vội vã đi ra nhận lầm, trong lúc nói chuyện, còn vươn tay tự tát hai cái, mặc dù đánh không nặng, nhưng thái độ lại đã biểu hiện ra hết.
Nháy mắt, sắc mặt Mộ Dung Tử Yên chợt trắng bệch, trực tiếp quỳ xuống, song vẫn không dám thốt nửa lời.
- Không cần.
Lười nhác khoát khoát tay, Bạch Nhạc thuận miệng nói:
- Chẳng qua là vật chơi, xinh đẹp là được, có hay không tu vi đâu quan trọng! Ta thấy thế này được rồi, đáng tiếc tối qua uống nhiều, còn chưa thể thưởng thức trọn vẹn.
- Yến huynh nói chí phải.
Nghe được lời này của Bạch Nhạc, thanh niên kia lập tức cười bồi tiếp lời:
- Yến huynh đừng thấy nữ nhân này không có tu vi, nhưng mà thân phận lại không thấp, là tiểu thư đích hệ vọng tộc. Không dối gạt Yến huynh, kể ra, nữ nhân này còn là đường muội của ta, đương sơ người đến cầu thân nhiều đến đạp phá bậc cửa.
Nghe thế, Bạch Nhạc khẽ nhíu mày, trong lòng bất giác thăng lên một tia chán ghét, chỉ là ngoài mặt lại vẫn tươi cười:
- Không biết vị huynh đệ này là?
- Mộ Dung Thiên Kiếm, tối hôm qua ta cũng kính rượu qua Yến huynh.
Thấy Bạch Nhạc hỏi tới mình, Mộ Dung Thiên Kiếm lập tức cười tủm tỉm khom lưng hành lễ, lần nữa tự giới thiệu.
- Mộ Dung Thiên Kiếm, hắc, ta thấy ngươi đúng thật đê tiện, đường muội của mình đều có thể cầm ra tặng người.
Tròng mắt hơi nheo lại, Bạch Nhạc cười lạnh một tiếng, không chút che giấu khinh thường đối với Mộ Dung Thiên Kiếm.
Bị Bạch Nhạc ngay mặt mắng chửi, Mộ Dung Thiên Kiếm thoáng hiện vẻ lúng túng, chẳng qua được cái đi theo Huyết Ảnh Ma Tông nhiều năm, da mặt hắn sớm đã dày đến vô biên, bằng không, làm sao lăn lộn được đến bên người Mạc Vô Tình.
- Yến huynh có điều không biết, nói là đường muội, nhưng thực ra, người ta là đích hệ, ta chẳng qua chỉ là bàng hệ, ngày thường, người ta không thèm liếc mắt nhìn ta lấy một lần! Huống hồ, Tử Yên nàng có thể được Yến huynh sủng hạnh, đó là phúc phận của nàng, đúng không nào? Không giấu Yến huynh, vị đường muội này của ta không chỉ xinh đẹp, hơn nữa tuyệt đối còn là xử tử! Trừ không có tu vi, các phương diện khác đều vô cùng hoàn mỹ, bằng không, ta nào dám tùy tiện hiến cho Yến huynh.
Nghe được lời này của Mộ Dung Thiên Kiếm, Mộ Dung Tử Yên quỳ dưới đất tức đến toàn thân phát run, khăng khăng lại không dám thốt nửa lời, chỉ biết gắt gao cắn môi, đến cả chảy máu đều hồn nhiên bất giác.
- Được rồi, đừng ở chỗ này khoe khoang, biết ngươi trung thành với bản tông rồi.
Khoát tay, Mạc Vô Tình thuận miệng ngắt lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bằng tâm mà nói, thực ra hắn cũng xem thường nhân phẩm Mộ Dung Thiên Kiếm, nhưng vấn đề ở chỗ, hiện tại Huyết Ảnh Ma Tông quả thực cần có loại tiểu nhân như vậy, hơn nữa, loại tiểu nhân này tuy nhân phẩm đê tiện, nhưng dùng lại vô cùng thuận tay, tâm tư linh xảo, thường thường có thể làm chuyện khiến hắn vô cùng mãn ý.
Lại thêm, thiên phú Mộ Dung Thiên Kiếm tính là tương đối tốt, sau khi được đến ma công từ Huyết Ảnh Ma Tông, tốc độ tu hành rất nhanh, giờ đây đã miễn cưỡng bước đến bậc cửa Linh Phủ Cảnh.
- Yến huynh, ngươi cũng đừng coi thường gia hỏa này, mặc dù tiện chút, nhưng năng lực làm việc lại rất không sai! Hôm qua ngươi nhắc chuyện tu hành cần linh dược, không phải sao, ta liền lập tức gọi hắn tới, cần gì, ngươi cứ nói với hắn.
Nhìn ra Bạch Nhạc không ưa Mộ Dung Thiên Kiếm, Mạc Vô Tình lập tức lảng sang chuyện khác.
Nhắc đến cái này, Bạch Nhạc không khỏi phấn chấn tinh thần:
- Thật chứ?
- Yến huynh nói gì đấy, chẳng lẽ Mạc mỗ trong mắt ngươi là loại tiểu nhân nói không giữ lời?
- Ý ta không phải ta, ha ha, Mạc huynh ngươi hiểu mà. Đa tạ, việc này nếu có thể thành, ngày sau Yến mỗ tất có hậu báo!
Nhìn ra Mạc Vô Tình đang nói đùa, Bạch Nhạc lập tức cười đáp.
- Yến huynh, đây là giấy bút, chúng ta vào nhà, cần gì, ngươi cứ viết ra, chỉ cần ở Thanh Châu này có, ta liền nhất định nghĩ cách lấy được cho ngươi.
Dù vừa nãy mới bị Bạch Nhạc mắng qua, Mộ Dung Thiên Kiếm lại không chút phật lòng, vỗ ngực cam đoan nói.
Trên đời này người xem thường hắn nhiều lắm, nhưng chỉ cần đối phương thật có thực lực, hắn liền có thể chịu nhục, liều mạng nịnh bợ, từ đó biểu hiện giá trị bản thân!
Như thế, mặc dù đối phương coi thường hắn ra sao, lâu dần liền sẽ bị hắn kéo lên quan hệ.
Trên đời này, chỉ cần ngươi có giá trị lợi dụng, liền nhất định có thể được đến đối phương coi trọng, ở trong ma đạo càng là như thế.
Đương nhiên, nếu là những kẻ bản thân không có thực lực, lại dám khinh thường hắn, Mộ Dung Thiên Kiếm liền ác hơn bất cứ ai, nhất định sẽ dùng phương thức ác độc nhất tàn nhẫn nhất để trả thù!
Rất hiển nhiên, hiện tại Bạch Nhạc trong mắt hắn chính là đối tượng đáng để nịnh bợ không tiếc đại giá, vậy nên, Mộ Dung Thiên Kiếm mới vỗ ngực cam đoan giúp đối phương làm tốt chuyện này.
- Vậy là được.
Rất hài lòng với thái độ của Mộ Dung Thiên Kiếm, lúc Bạch Nhạc quay sang nhìn hắn, trong mắt đã ít đi mấy phần khinh bỉ.
Chúng nhân về lại trong phòng, Mộ Dung Tử Yên cũng từ dưới đất đứng dậy, như là tỳ nữ, bày biện giấy bút lên bàn, sau đó giúp Bạch Nhạc mài mực.
Trầm ngâm khoảnh khắc, Bạch Nhạc tùy ý cầm bút lên, tiện tay viết ra tài liệu cần cho tu luyện Thông Thiên Ma Công, đương nhiên, trong đó Bạch Nhạc còn trộn lẫn rất nhiều hàng lậu, đan xen với nhau, dù có là đại sư luyện dược cũng khó mà nhìn ra được manh mối gì từ trong đống linh dược này.
Hơn nữa, lúc viết, Bạch Nhạc còn cố ý viết ngoáy, mỗi bút mỗi hoạ đều cực kỳ dùng sức, lộ ra cảm giác mạnh mẽ, nhưng vừa nhìn liền biết không phải là do người học qua thư pháp chính thống viết ra.
- Chữ tốt, Yến huynh, chữ như người a!
Nhìn chữ Bạch Nhạc, Mạc Vô Tình khẽ cười thở dài nói.
- Thật ư? Đây còn là lần đầu tiên có người khen ta chữ tốt.
Nghe được lời này của Mạc Vô Tình, Bạch Nhạc có vẻ khá là cao hứng, dương dương đắc ý nói.
Trong lúc nói chuyện, Bạch Nhạc cũng viết xong danh sách, trực tiếp giao cho Mộ Dung Thiên Kiếm.
Chỉ là vừa liếc mắt nhìn qua linh dược trên danh sách, da đầu Mộ Dung Thiên Kiếm không khỏi tê rần.
Thế này, có phải trân quý quá rồi không?
Trọn cả tờ danh sách, gần như không có dược liệu tầm thường, tuy một số tương đối phổ biến, lại yêu cầu niên phần cực cao, có thể nói, không thứ nào là có thể dùng tiền mua được, tất cả đều nhất định phải thanh toán bằng linh thạch thì mới có thể thu được.
Hơn nữa, đấy còn là linh dược tương đối bình thường, có mấy vị linh dược, mặc dù lấy kiến thức của hắn đều chưa từng nghe qua.
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro