Vui mừng quá...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
Không đến nửa canh giờ ngắn ngủi liền đã dọn xong tiệc rượu, mặc dù không phải cường giả Tinh Cung Cảnh, song Mạc Vô Tình vẫn lấy quy cách cực cao để chiêu đãi Bạch Nhạc.
Cũng không thiếu thiên tài Huyết Ảnh Ma Tông bồi cùng, trong đó có cả cao thủ luyện thể vừa nãy từng giao thủ với Bạch Nhạc, chỉ là hán tử như tháp sắt kia, mắt bên trái lại đã bị Bạch Nhạc chọc mù, giờ lấy vải đen che lại, càng hiện vẻ dữ tợn.
Lần này uống rượu, Bạch Nhạc mới biết, đối phương tên là Phi Bằng, biệt hiệu Thiết Bằng!
So với người khác, Phi Bằng cũng là người đối đãi Bạch Nhạc nhiệt tình nhất.
Loại cao thủ đi con đường luyện thể này, bội phục nhất chính là cao thủ luyện thể như hắn, trận chiến giữa Bạch Nhạc và Mạc Vô Tình hắn cũng nghe nói qua, dám dùng một tay ngăn đỡ kiếm của Mạc Vô Tình, chỉ bằng phần thực lực này đã đủ thấy mạnh hơn hắn nhiều.
- Yến huynh đệ, không biết một thân công phu luyện thể này của ngươi được sư thừa từ vị cao nhân nào?
Nghe thế, dù là Mạc Vô Tình đều không khỏi liếc mắt nhìn qua.
Khi trước lúc vừa mới nhìn thấy Bạch Nhạc, hắn đã hỏi qua một lần, đáng tiếc đối phương không hồi đáp, hắn tự nhiên không tiện truy vấn, giờ Phi Bằng giúp hắn hỏi lên, vừa khéo chính hợp tâm ý.
Lắc đầu, Bạch Nhạc hơi ôm quyền, sau đó mới mở miệng nói:
- Xin lỗi Phi huynh, không phải Yến mỗ cố ý che giấu, chỉ là sư môn có quy củ, trước khi bước vào Tinh Cung, không được nhắc đến tục danh sư tôn.
Câu trả lời này là kết quả sau hồi lâu suy tư của Bạch Nhạc.
Cao thủ ma đạo, Bạch Nhạc căn bản không nhận ra ai cả, nếu biên loạn một ai đó, tất sẽ bị truy vấn không ngừng, có câu ngôn đa tất thất, ngược lại không bằng dùng cái này lấp liếm cho qua.
- Ha ha, là chúng ta hỏi lỡ, chẳng qua lấy thực lực Yến huynh đệ, bước vào Tinh Cung là chuyện trong tầm tay!
Mạc Vô Tình rất rõ ràng, Phi Bằng không thiện ngôn từ, liền không đợi Phi Bằng trả lời đã trực tiếp mở miệng nói.
Chỉ là, trong mắt lại không khỏi theo đó chớp qua một tia tinh mang.
Không đến Tinh Cung Cảnh liền không có tư cách nhắc đến tên tuổi sư tôn, đây là tự tin đến cỡ nào? Nếu không phải ma đạo cự kình, sợ rằng tuyệt đối không có được phần chí khí ấy.
Trước kia chứng kiến công pháp luyện thể khủng bố của Bạch Nhạc, Mạc Vô Tình kỳ thực liền đã nghi ngờ sau lưng Bạch Nhạc có một vị ma đạo cự kình chỉ điểm, bằng không, chỉ với thực lực Linh Phủ Cảnh, há có tư cách khiến hắn hạ mình chiêu hiền đãi sĩ.
- Khó a!
Trong lòng đột nhiên chớp qua một đạo linh quang, Bạch Nhạc lập tức giả bộ làm khó, cười khổ nói:
- Không dối gạt Mạc huynh, mặc dù môn công pháp luyện thể này của ta uy lực cực lớn, nhưng tu luyện lại vô cùng gian nan, hơn nữa còn cần linh dược trân quý dị thường, ta bị sư tôn đuổi đi, những thứ này đều phải tự mình chuẩn bị. . . Đúng là sầu chết ta!
- Nói ra không sợ Mạc huynh chê cười, nếu không phải vì kiếm lấy những linh dược này, ta há sẽ chạy đến Huyết Ảnh Ma Tông.
Câu này vừa ra, lập tức khiến Mạc Vô Tình yên tâm không ít.
Phải biết, dù là ở trong ma đạo, thanh danh Huyết Ảnh Ma Tông cũng không được tốt cho lắm, vậy nên mặc dù Huyết Ảnh Ma Tông một mực muốn mời chào cao thủ, nhưng hiệu quả lại vẫn quá mấy đáng kể.
Vốn thấy Yến Bắc Thần đột ngột xuất hiện như thế, trong lòng hắn còn có chút hoài nghi, nhưng nghe vậy, trong lòng liền triệt để yên tâm.
Nếu đã dám mời chào cao thủ ma đạo, Huyết Ảnh Ma Tông tự nhiên sớm có chuẩn bị, không sợ đối phương có yêu cầu, chỉ sợ không có điều cầu.
- Ha ha, Yến huynh, ngươi tới đây là đúng rồi, cái khác ta không dám nói, nhưng riêng về phương diện linh dược, Huyết Ảnh Ma Tông ta tuyệt đối không thiếu! Ngươi cần linh dược gì, không ngại cứ viết ra, quay đầu ta sẽ sai người toàn lực thu thập giúp ngươi.
Khoát tay, Mạc Vô Tình hào phóng nói.
Nghe vậy, Bạch Nhạc lập tức đại hỉ, lần này lại không thể giả bộ đi ra.
Phải biết, hắn sớm đã tu luyện Thông Thiên Ma Thể đến bình cảnh, nguyên nhân quan trọng nhất chính là bởi vì khuyết thiếu linh dược.
Vốn Bạch Nhạc còn muốn nhìn xem có thể sưu tập từ Thất Tinh Tông hay không, đáng tiếc còn chưa kịp đi thử liền đã bị trục xuất khỏi Thất Tinh Tông.
Giờ nghe được Mạc Vô Tình nói lời này, đúng là chính đang buồn ngủ lại có người đưa tới gối đầu. Há lý nào còn không nhân cơ hội bắt lại.
- Mạc huynh, lời này là thật?!
- Yến huynh sao lại nói thế, chẳng lẽ còn không tin ta?
Lắc đầu, Mạc Vô Tình vỗ ngực cam đoan nói, chỉ là thoại phong khẽ chuyển, lại nói tiếp:
- Yến huynh nói chuyện thẳng thắn, ta liền cũng không vòng vèo, giúp Yến huynh sưu tập linh dược là chuyện nhỏ, nhưng mà, ngươi cũng biết, những thứ này đều là tài nguyên của tông môn, ta không quyền lợi tùy tiện tặng người. . .
- Cái này Mạc huynh yên tâm, chỉ cần có chỗ nào dùng được Yến mỗ, Yến mỗ tuyệt không hai lời.
Vừa mở miệng, Bạch Nhạc liền trực tiếp đáp ứng, dù sao chỉ là hứa hẹn suông mà thôi, dù có là muốn hắn diệt đi Đạo Lăng Thiên Tông hắn cũng dám đáp ứng.
- Thống khoái! Ha ha, tới, uống rượu!
Hai bên đều được đến hứa hẹn mà mình muốn, tự nhiên ai nấy đều vui vẻ!
Tiệc rượu này cả chủ và khách đều tận hứng, chẳng mấy chốc liền đã say mèm.
Thẳng đến sáng canh ba, Mạc Vô Tình mới bố trí Bạch Nhạc nghỉ ngơi, thậm chí còn đưa một mỹ nữ lên giường Bạch Nhạc.
Gần gần bằng dư quang đánh giá đối phương một phen, Bạch Nhạc liền nhịn không được nuốt nước miếng.
Bạch Nhạc tự vấn lòng, bản thân tuyệt đối không phải loại vừa thấy mỹ nữ liền đi không đặng, nhưng dù sao cũng là người thiếu niên, lại không phải trai tân chưa từng trải, có thể nói là thực tủy biết vị, giờ đây nương theo tửu kình, dục vọng nhất thời dâng lên, nơi nào còn nhịn được, lập tức liền vươn tay ôm lấy đối phương.
Nhưng mà, nháy mắt khi áp lên thân đối phương, Bạch Nhạc đột nhiên cảm nhận được nữ nhân trong lòng không kìm được run rẩy, tức thì, hệt như chậu nước lạnh đương đầu đổ xuống, tức tốc khiến Bạch Nhạc tỉnh táo lại.
- Bạch Nhạc a Bạch Nhạc, nữ nhân này rõ ràng là bị người Huyết Ảnh Ma Tông bức tới đây, nếu trong tình cảnh như thế còn khi dễ người ta, như thế ngươi và đám súc sinh kia lại có gì khác biệt?
Trong lòng ngấm ngầm chửi đổng một tiếng, ý niệm lướt nhanh qua trong đầu Bạch Nhạc.
Hiện tại đang ngụy trang thân phận lẻn vào Huyết Ảnh Ma Tông, Bạch Nhạc tuyệt đối không muốn dẫn lên đối phương hoài nghi, với tình huống như vậy, đẩy ra nữ nhân này là chuyện nhỏ, nhưng nếu bởi thế liền khiến đối phương nghi ngờ, lại được không bù mất.
Huống hồ, nếu nữ nhân này là bị người Huyết Ảnh Ma Tông chộp tới, như vậy một khi mình cự tuyệt, sợ rằng chẳng mấy chốc sẽ bị đưa cho người khác, thế chẳng phải là mình tự tay đẩy nữ nhân này xuống vực sâu vạn trượng?
Nghĩ vậy, trong lòng Bạch Nhạc hơi lạnh, đầu óc cấp tốc xoay chuyển, nháy mắt liền có tính toán.
- Nấc!
Ôm lấy nữ tử kia, Bạch Nhạc đột nhiên ợ một cái, phảng phất như tửu ý dâng lên, y phục đều không cởi, cứ vậy sấp ở trên người đối phương ngủ thiếp đi.
- Vân Mộng Chân, đây không phải ta muốn sàm sở nàng, chỉ là quyền nghi chi kế mà thôi! Ngươi yên tâm, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy! Nếu không thể đuổi kịp bước chân ngươi, ta ở vậy một đời lại đã có sao!
Nghĩ đến Vân Mộng Chân, trong lòng Bạch Nhạc càng thêm tỉnh táo, không còn nửa điểm cảm giác ý loạn tình mê như trước, phảng phất như ôm trong ngực không phải mỹ nữ kiều diễm, thoáng chốc liền thật ngủ thiếp đi.
Ngoài phòng, một tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông mượn lấy khe hở trên cửa sổ, ẩn ẩn thấy được Bạch Nhạc ôm nữ tử kia vào lòng, lúc này mới khe khẽ thối lui, phảng phất như chưa từng xuất hiện ở đây bao giờ.
…
Cũng không thiếu thiên tài Huyết Ảnh Ma Tông bồi cùng, trong đó có cả cao thủ luyện thể vừa nãy từng giao thủ với Bạch Nhạc, chỉ là hán tử như tháp sắt kia, mắt bên trái lại đã bị Bạch Nhạc chọc mù, giờ lấy vải đen che lại, càng hiện vẻ dữ tợn.
Lần này uống rượu, Bạch Nhạc mới biết, đối phương tên là Phi Bằng, biệt hiệu Thiết Bằng!
So với người khác, Phi Bằng cũng là người đối đãi Bạch Nhạc nhiệt tình nhất.
Loại cao thủ đi con đường luyện thể này, bội phục nhất chính là cao thủ luyện thể như hắn, trận chiến giữa Bạch Nhạc và Mạc Vô Tình hắn cũng nghe nói qua, dám dùng một tay ngăn đỡ kiếm của Mạc Vô Tình, chỉ bằng phần thực lực này đã đủ thấy mạnh hơn hắn nhiều.
- Yến huynh đệ, không biết một thân công phu luyện thể này của ngươi được sư thừa từ vị cao nhân nào?
Nghe thế, dù là Mạc Vô Tình đều không khỏi liếc mắt nhìn qua.
Khi trước lúc vừa mới nhìn thấy Bạch Nhạc, hắn đã hỏi qua một lần, đáng tiếc đối phương không hồi đáp, hắn tự nhiên không tiện truy vấn, giờ Phi Bằng giúp hắn hỏi lên, vừa khéo chính hợp tâm ý.
Lắc đầu, Bạch Nhạc hơi ôm quyền, sau đó mới mở miệng nói:
- Xin lỗi Phi huynh, không phải Yến mỗ cố ý che giấu, chỉ là sư môn có quy củ, trước khi bước vào Tinh Cung, không được nhắc đến tục danh sư tôn.
Câu trả lời này là kết quả sau hồi lâu suy tư của Bạch Nhạc.
Cao thủ ma đạo, Bạch Nhạc căn bản không nhận ra ai cả, nếu biên loạn một ai đó, tất sẽ bị truy vấn không ngừng, có câu ngôn đa tất thất, ngược lại không bằng dùng cái này lấp liếm cho qua.
- Ha ha, là chúng ta hỏi lỡ, chẳng qua lấy thực lực Yến huynh đệ, bước vào Tinh Cung là chuyện trong tầm tay!
Mạc Vô Tình rất rõ ràng, Phi Bằng không thiện ngôn từ, liền không đợi Phi Bằng trả lời đã trực tiếp mở miệng nói.
Chỉ là, trong mắt lại không khỏi theo đó chớp qua một tia tinh mang.
Không đến Tinh Cung Cảnh liền không có tư cách nhắc đến tên tuổi sư tôn, đây là tự tin đến cỡ nào? Nếu không phải ma đạo cự kình, sợ rằng tuyệt đối không có được phần chí khí ấy.
Trước kia chứng kiến công pháp luyện thể khủng bố của Bạch Nhạc, Mạc Vô Tình kỳ thực liền đã nghi ngờ sau lưng Bạch Nhạc có một vị ma đạo cự kình chỉ điểm, bằng không, chỉ với thực lực Linh Phủ Cảnh, há có tư cách khiến hắn hạ mình chiêu hiền đãi sĩ.
- Khó a!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng đột nhiên chớp qua một đạo linh quang, Bạch Nhạc lập tức giả bộ làm khó, cười khổ nói:
- Không dối gạt Mạc huynh, mặc dù môn công pháp luyện thể này của ta uy lực cực lớn, nhưng tu luyện lại vô cùng gian nan, hơn nữa còn cần linh dược trân quý dị thường, ta bị sư tôn đuổi đi, những thứ này đều phải tự mình chuẩn bị. . . Đúng là sầu chết ta!
- Nói ra không sợ Mạc huynh chê cười, nếu không phải vì kiếm lấy những linh dược này, ta há sẽ chạy đến Huyết Ảnh Ma Tông.
Câu này vừa ra, lập tức khiến Mạc Vô Tình yên tâm không ít.
Phải biết, dù là ở trong ma đạo, thanh danh Huyết Ảnh Ma Tông cũng không được tốt cho lắm, vậy nên mặc dù Huyết Ảnh Ma Tông một mực muốn mời chào cao thủ, nhưng hiệu quả lại vẫn quá mấy đáng kể.
Vốn thấy Yến Bắc Thần đột ngột xuất hiện như thế, trong lòng hắn còn có chút hoài nghi, nhưng nghe vậy, trong lòng liền triệt để yên tâm.
Nếu đã dám mời chào cao thủ ma đạo, Huyết Ảnh Ma Tông tự nhiên sớm có chuẩn bị, không sợ đối phương có yêu cầu, chỉ sợ không có điều cầu.
- Ha ha, Yến huynh, ngươi tới đây là đúng rồi, cái khác ta không dám nói, nhưng riêng về phương diện linh dược, Huyết Ảnh Ma Tông ta tuyệt đối không thiếu! Ngươi cần linh dược gì, không ngại cứ viết ra, quay đầu ta sẽ sai người toàn lực thu thập giúp ngươi.
Khoát tay, Mạc Vô Tình hào phóng nói.
Nghe vậy, Bạch Nhạc lập tức đại hỉ, lần này lại không thể giả bộ đi ra.
Phải biết, hắn sớm đã tu luyện Thông Thiên Ma Thể đến bình cảnh, nguyên nhân quan trọng nhất chính là bởi vì khuyết thiếu linh dược.
Vốn Bạch Nhạc còn muốn nhìn xem có thể sưu tập từ Thất Tinh Tông hay không, đáng tiếc còn chưa kịp đi thử liền đã bị trục xuất khỏi Thất Tinh Tông.
Giờ nghe được Mạc Vô Tình nói lời này, đúng là chính đang buồn ngủ lại có người đưa tới gối đầu. Há lý nào còn không nhân cơ hội bắt lại.
- Mạc huynh, lời này là thật?!
- Yến huynh sao lại nói thế, chẳng lẽ còn không tin ta?
Lắc đầu, Mạc Vô Tình vỗ ngực cam đoan nói, chỉ là thoại phong khẽ chuyển, lại nói tiếp:
- Yến huynh nói chuyện thẳng thắn, ta liền cũng không vòng vèo, giúp Yến huynh sưu tập linh dược là chuyện nhỏ, nhưng mà, ngươi cũng biết, những thứ này đều là tài nguyên của tông môn, ta không quyền lợi tùy tiện tặng người. . .
- Cái này Mạc huynh yên tâm, chỉ cần có chỗ nào dùng được Yến mỗ, Yến mỗ tuyệt không hai lời.
Vừa mở miệng, Bạch Nhạc liền trực tiếp đáp ứng, dù sao chỉ là hứa hẹn suông mà thôi, dù có là muốn hắn diệt đi Đạo Lăng Thiên Tông hắn cũng dám đáp ứng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Thống khoái! Ha ha, tới, uống rượu!
Hai bên đều được đến hứa hẹn mà mình muốn, tự nhiên ai nấy đều vui vẻ!
Tiệc rượu này cả chủ và khách đều tận hứng, chẳng mấy chốc liền đã say mèm.
Thẳng đến sáng canh ba, Mạc Vô Tình mới bố trí Bạch Nhạc nghỉ ngơi, thậm chí còn đưa một mỹ nữ lên giường Bạch Nhạc.
Gần gần bằng dư quang đánh giá đối phương một phen, Bạch Nhạc liền nhịn không được nuốt nước miếng.
Bạch Nhạc tự vấn lòng, bản thân tuyệt đối không phải loại vừa thấy mỹ nữ liền đi không đặng, nhưng dù sao cũng là người thiếu niên, lại không phải trai tân chưa từng trải, có thể nói là thực tủy biết vị, giờ đây nương theo tửu kình, dục vọng nhất thời dâng lên, nơi nào còn nhịn được, lập tức liền vươn tay ôm lấy đối phương.
Nhưng mà, nháy mắt khi áp lên thân đối phương, Bạch Nhạc đột nhiên cảm nhận được nữ nhân trong lòng không kìm được run rẩy, tức thì, hệt như chậu nước lạnh đương đầu đổ xuống, tức tốc khiến Bạch Nhạc tỉnh táo lại.
- Bạch Nhạc a Bạch Nhạc, nữ nhân này rõ ràng là bị người Huyết Ảnh Ma Tông bức tới đây, nếu trong tình cảnh như thế còn khi dễ người ta, như thế ngươi và đám súc sinh kia lại có gì khác biệt?
Trong lòng ngấm ngầm chửi đổng một tiếng, ý niệm lướt nhanh qua trong đầu Bạch Nhạc.
Hiện tại đang ngụy trang thân phận lẻn vào Huyết Ảnh Ma Tông, Bạch Nhạc tuyệt đối không muốn dẫn lên đối phương hoài nghi, với tình huống như vậy, đẩy ra nữ nhân này là chuyện nhỏ, nhưng nếu bởi thế liền khiến đối phương nghi ngờ, lại được không bù mất.
Huống hồ, nếu nữ nhân này là bị người Huyết Ảnh Ma Tông chộp tới, như vậy một khi mình cự tuyệt, sợ rằng chẳng mấy chốc sẽ bị đưa cho người khác, thế chẳng phải là mình tự tay đẩy nữ nhân này xuống vực sâu vạn trượng?
Nghĩ vậy, trong lòng Bạch Nhạc hơi lạnh, đầu óc cấp tốc xoay chuyển, nháy mắt liền có tính toán.
- Nấc!
Ôm lấy nữ tử kia, Bạch Nhạc đột nhiên ợ một cái, phảng phất như tửu ý dâng lên, y phục đều không cởi, cứ vậy sấp ở trên người đối phương ngủ thiếp đi.
- Vân Mộng Chân, đây không phải ta muốn sàm sở nàng, chỉ là quyền nghi chi kế mà thôi! Ngươi yên tâm, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy! Nếu không thể đuổi kịp bước chân ngươi, ta ở vậy một đời lại đã có sao!
Nghĩ đến Vân Mộng Chân, trong lòng Bạch Nhạc càng thêm tỉnh táo, không còn nửa điểm cảm giác ý loạn tình mê như trước, phảng phất như ôm trong ngực không phải mỹ nữ kiều diễm, thoáng chốc liền thật ngủ thiếp đi.
Ngoài phòng, một tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông mượn lấy khe hở trên cửa sổ, ẩn ẩn thấy được Bạch Nhạc ôm nữ tử kia vào lòng, lúc này mới khe khẽ thối lui, phảng phất như chưa từng xuất hiện ở đây bao giờ.
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro