Giết người khôn...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
- Ngươi dám?!
Dương Đào nhíu mày, giận dữ quát rồi giơ đao lên.
Có thể Dạ Thần Hi không quan tâm, nhưng mà hắn ta thì quan tâm. Hắn ta bày ra sát cục, phí hết tâm tư như vậy chính là vì muốn có được tung tích của bảo khố, nếu Lam tiên sinh chết, vậy tất cả cố gắng của hắn ta chẳng phải đều phí công rồi sao?
Hai người lại lần nữa giao chiến kịch liệt, nhưng Lam tiên sinh ngay cả mắt cũng không thèm chớp một cái. Ánh mắt hắn nhìn về phía Bạch Nhạc vẫn chứa đầy thù hằn như cũ.
Bạch Nhạc im lặng nhìn đối phương. Hắn có thể cảm nhận được vị Lam tiên sinh này thật sự đã không còn muốn sống nữa. Đối với hắn ta mà nói, ý nghĩa sống duy nhất là giết Bạch Nhạc, cho dù cái giá phải trả có lớn tới đâu.
Đáng trách, nhưng cũng có phần đáng thương cảm.
Thật ra trước khi bước vào Thanh Vương Lăng, Bạch Nhạc từng gặp vị Lam tiên sinh này. Lam tiên sinh lúc đó ôn hòa, lịch sự, tao nhã, mang đến cho người ta cảm giác thư thả như gió xuân.
Chỉ là Lam tiên sinh chỉ trung với Ngô Tuyết Tùng.
Ngô Tuyết Tùng chết, vị Lam tiên sinh ngày xưa cũng đã chết.
- Giết hắn đi, Dương Đào! Kêu người của ngươi giết hắn cho ta! Chỉ cần hắn chết, ta lập tức nói tung tích bảo khố cho ngươi biết.
Chất giọng thù hận lại lần nữa vang lên, mang theo cả sự cuồng loạn.
Mí mắt Dương Đào giật giật, lạnh lùng ra lệnh:
- Giết!!!
Lúc này bày sát cục trừ hắn ta còn có rất nhiều đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông. Mặc dù giữa đường xuất hiện một tên Dạ Thần Hi khiến hắn ta không thể thoát thân, nhưng dựa vào những đệ tử khác của môn phái cũng đã đủ vần vò Bạch Nhạc tới chết rồi.
Chỉ là cái giá phải trả đắt hơn mà thôi, nhưng nếu vì vậy mà có thể giết được Bạch Nhạc, lấy được bảo khố của Ngô Tuyết Tùng thì cũng đáng.
Còn về phần chuyện này sẽ khiến bao nhiêu đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông bỏ mạng, vốn dĩ không có ai quan tâm.
Có hạn chế của cấm huyết, những đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông này vốn dĩ không có lựa chọn. Cho dù biết là đường chết thì họ chắc chắn cũng liều mạng xông lên, tranh giành một cơ hội sống nho nhỏ.
Chớp mắt, Bạch Nhạc đã bị đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông vây lại.
Nếu đánh đơn lẻ, thực lực của đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông này không tính là gì, nhưng nếu chúng liên thủ thì lại khác. Phải biết kẻ có thể được phái ra đối phó với Bạch Nhạc không ai ở Dẫn Linh cảnh, mà toàn bộ là cao thủ Linh Phủ cảnh.
Mà bản thân Bạch Nhạc cũng chỉ ở mức Linh Phủ trung kỳ mà thôi.
Keeng...
Kiếm trong tay lần nữa ra khỏi vỏ, trong mắt Bạch Nhạc cũng lộ ra sát khí lạnh như băng.
Bạch Nhạc ra tay không chút lưu tình. Trước giờ hắn đã không có hảo cảm với Huyết Ảnh Ma Tông, huống chi bây giờ lại là đối phương ra tay với hắn trước.
Một tay ngu kiếm thi triển, chính là giết chóc điên cuồng.
Bạch Nhạc hôm nay đã không phải là Bạch Nhạc tiến vào Thất Tinh tháp ngày trước, cho dù hắn không dùng Thông Thiên ma công mà chỉ dựa vào sức mạnh Tử Phủ và việc khống chế cảnh giới Nhập Vi, những đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông này cũng không thể đả động được hắn.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, đây giống như một trận tàn sát ngược.
Dù những đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông này có không sợ chết đến cỡ nào, nhưng trong trận tàn sát điên cuồng này, tận đáy lòng họ cũng không khỏi ức chế được sợ hãi, bởi vì họ đã bị giết đến phát sợ.
Thiên kiêu đệ nhất Thanh Châu!!!
Bình thường đây cũng chỉ là một thứ xưng hô hư vô mờ mịt, nhưng hôm nay, bọn họ lại thật sự thấy được sự kinh khủng của vị thiên kiêu đệ nhất Thanh Châu này.
Uỳnh uỵnh...
Song song với trận chém giết của Bạch Nhạc và đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông, ngoài bìa rừng lại đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa.
Nháy mắt, tinh thần của không chỉ Bạch Nhạc mà cả những Thanh Vân Kỵ có mặt đều run lên.
Tiếng vó ngựa đó, bọn họ quá quen thuộc, đó là âm thanh của Thanh Vân Kỵ.
Nhận được tin tức Lâm lão tiên sinh và một đội Thanh Vân Kỵ bị vây khốn, Bạch Nhạc là người chạy tới đầu tiên, Thanh Vân Kỵ cũng nhận được mệnh lệnh mà đồng thời chạy tới. Tuy hơi chậm một chút những cũng không phải quá muộn.
Bây giờ Thanh Vân Kỵ đã tới, lại có Dạ Thần Hi cầm chân Dương Đào, cục diện trong nháy mắt gần như đảo ngược.
- Giết!!!
Tiếng hô ‘Giết’ rung trời, trong nháy mắt, những Thanh Vân Kỵ chạy tới liền kết thành sát trận rồi xông tới.
- Giết!!!!
Bấy giờ những Thanh Vân Kỵ bị vây khốn nhìn thấy viện quân thì chấn phấn hẳn lên. Họ phối hợp với đối phương, cùng liều chết xông về phía đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông.
Nhưng mà ai cũng không ngờ được, đao trong tay những Thanh Vân Kỵ xông tới này không phải nhắm vào đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông, mà là hung hãn chém về phía Bạch Nhạc.
- Rầm!!!
Trong một khoảng khắc, hơn mười Thanh Vân Kỵ xông tới đầu tiên bị kiếm của Bạch Nhạc quét văng, nhưng dù là như thế, bởi không kịp đề phòng nên trên người Bạch Nhạc cũng bị trúng mấy đao. Tuy rằng vết thương không trí mạng, nhưng nhìn thấy vẫn khiến người ta giật mình.
Biến cố trong nháy mắt này khiến tất cả mọi người có mặt đều trợn tròn mắt, duy chỉ có Lam tiên sinh vào giờ khắc này lại đột nhiên bật cười sằng sặc.
- Đây chính là Thanh Vân Kỵ mà ngươi vẫn luôn chờ đợi, ha ha ha ha. Tiểu súc sinh, ngươi là cái thá gì, không lẽ ngươi thật sự nghĩ mình có thể hoàn toàn khống chế Thanh Vân kỵ sao?!
Sát cục chết chóc một vòng lại tiếp một vòng!!!
Vì vây giết Bạch Nhạc, vị Lam tiên sinh này đã chuẩn bị rất nhiều, hắn ta sao có thể tin một mình Huyết Ảnh Ma Tông được.
Quả thật vì cái chết của Ngô Tuyết Tùng mà Lam tiên sinh đã mất đi quyền khống chế Thanh Châu, nhưng dù sao hắn cũng theo Ngô Tuyết Tùng quản lý Thanh Châu nhiều năm như vậy, cho dù không thể hoàn toàn khống chế Thanh Vân Kỵ, nhưng âm thầm khống chế một phần cũng không thành vấn đề.
Chỉ là trước đó hắn vẫn luôn ẩn nhẫn, vốn không điều động những lực lượng này nhằm cho Bạch Nhạc cái suy nghĩ rằng hắn có thể dễ dàng khống chế Thanh Châu. Mãi cho đến bây giờ, hắn mới hoàn toàn bộc lộ hết.
Viện binh ngươi mong mỏi lại trở thành kẻ thù vung đao về phía ngươi, đây là cảm giác tuyệt vọng đến cỡ nào?
Lam tiên sinh tận mắt nhìn thấy tất cả, sao hắn lại có thể không vui cho được???
Hắn không chỉ muốn Bạch Nhạc chết, mà còn muốn Bạch Nhạc chết trong tình cảnh hoàn toàn tuyệt vọng, khi đã nhận hết đau khổ và giày vò.
- Giết!!!
Tiếng ‘Giết’ lạnh như băng lại lần nữa được phun ra, những Thanh Vân Kỵ này không hề dừng lại mà đã lần nữa tấn công về phía Bạch Nhạc.
Những Thanh Vân Kỵ này phối hợp còn nhuần nhuyễn hơn người của Huyết Ảnh Ma Tông, việc ứng dụng trên chiến trường cũng thành thạo hơn, giống như một lưỡi đao sắc bén tàn nhẫn đâm vào trái tim Bạch Nhạc.
Giết người không đao!!!
Nhìn những khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ này, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi có phần đau đớn.
Những Thanh Vân Kỵ này không giống người của Huyết Ảnh Ma Tông. Họ không phạm phải sát nghiệt tày trời gì, thậm chí từ trước tới giờ, gih đều ở đây hết lòng hết dạ bảo vệ sự an toàn của Thanh Châu, bảo vệ bách tính Thanh Châu.
Đồng đội của họ từng kề vai chiến đấu với Bạch Nhạc, vì ngăn cản huyết tế mà đầu rơi máu chảy, chết không hối hận.
Nhưng những lưỡi đao lạnh lẽo giờ đây lại đột ngột chĩa vào hắn.
Từ trước đến giờ, Bạch Nhạc chưa bao giờ cảm thấy kiếm trong tay lại nặng nề tới vậy.
Dương Đào nhíu mày, giận dữ quát rồi giơ đao lên.
Có thể Dạ Thần Hi không quan tâm, nhưng mà hắn ta thì quan tâm. Hắn ta bày ra sát cục, phí hết tâm tư như vậy chính là vì muốn có được tung tích của bảo khố, nếu Lam tiên sinh chết, vậy tất cả cố gắng của hắn ta chẳng phải đều phí công rồi sao?
Hai người lại lần nữa giao chiến kịch liệt, nhưng Lam tiên sinh ngay cả mắt cũng không thèm chớp một cái. Ánh mắt hắn nhìn về phía Bạch Nhạc vẫn chứa đầy thù hằn như cũ.
Bạch Nhạc im lặng nhìn đối phương. Hắn có thể cảm nhận được vị Lam tiên sinh này thật sự đã không còn muốn sống nữa. Đối với hắn ta mà nói, ý nghĩa sống duy nhất là giết Bạch Nhạc, cho dù cái giá phải trả có lớn tới đâu.
Đáng trách, nhưng cũng có phần đáng thương cảm.
Thật ra trước khi bước vào Thanh Vương Lăng, Bạch Nhạc từng gặp vị Lam tiên sinh này. Lam tiên sinh lúc đó ôn hòa, lịch sự, tao nhã, mang đến cho người ta cảm giác thư thả như gió xuân.
Chỉ là Lam tiên sinh chỉ trung với Ngô Tuyết Tùng.
Ngô Tuyết Tùng chết, vị Lam tiên sinh ngày xưa cũng đã chết.
- Giết hắn đi, Dương Đào! Kêu người của ngươi giết hắn cho ta! Chỉ cần hắn chết, ta lập tức nói tung tích bảo khố cho ngươi biết.
Chất giọng thù hận lại lần nữa vang lên, mang theo cả sự cuồng loạn.
Mí mắt Dương Đào giật giật, lạnh lùng ra lệnh:
- Giết!!!
Lúc này bày sát cục trừ hắn ta còn có rất nhiều đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông. Mặc dù giữa đường xuất hiện một tên Dạ Thần Hi khiến hắn ta không thể thoát thân, nhưng dựa vào những đệ tử khác của môn phái cũng đã đủ vần vò Bạch Nhạc tới chết rồi.
Chỉ là cái giá phải trả đắt hơn mà thôi, nhưng nếu vì vậy mà có thể giết được Bạch Nhạc, lấy được bảo khố của Ngô Tuyết Tùng thì cũng đáng.
Còn về phần chuyện này sẽ khiến bao nhiêu đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông bỏ mạng, vốn dĩ không có ai quan tâm.
Có hạn chế của cấm huyết, những đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông này vốn dĩ không có lựa chọn. Cho dù biết là đường chết thì họ chắc chắn cũng liều mạng xông lên, tranh giành một cơ hội sống nho nhỏ.
Chớp mắt, Bạch Nhạc đã bị đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông vây lại.
Nếu đánh đơn lẻ, thực lực của đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông này không tính là gì, nhưng nếu chúng liên thủ thì lại khác. Phải biết kẻ có thể được phái ra đối phó với Bạch Nhạc không ai ở Dẫn Linh cảnh, mà toàn bộ là cao thủ Linh Phủ cảnh.
Mà bản thân Bạch Nhạc cũng chỉ ở mức Linh Phủ trung kỳ mà thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Keeng...
Kiếm trong tay lần nữa ra khỏi vỏ, trong mắt Bạch Nhạc cũng lộ ra sát khí lạnh như băng.
Bạch Nhạc ra tay không chút lưu tình. Trước giờ hắn đã không có hảo cảm với Huyết Ảnh Ma Tông, huống chi bây giờ lại là đối phương ra tay với hắn trước.
Một tay ngu kiếm thi triển, chính là giết chóc điên cuồng.
Bạch Nhạc hôm nay đã không phải là Bạch Nhạc tiến vào Thất Tinh tháp ngày trước, cho dù hắn không dùng Thông Thiên ma công mà chỉ dựa vào sức mạnh Tử Phủ và việc khống chế cảnh giới Nhập Vi, những đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông này cũng không thể đả động được hắn.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, đây giống như một trận tàn sát ngược.
Dù những đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông này có không sợ chết đến cỡ nào, nhưng trong trận tàn sát điên cuồng này, tận đáy lòng họ cũng không khỏi ức chế được sợ hãi, bởi vì họ đã bị giết đến phát sợ.
Thiên kiêu đệ nhất Thanh Châu!!!
Bình thường đây cũng chỉ là một thứ xưng hô hư vô mờ mịt, nhưng hôm nay, bọn họ lại thật sự thấy được sự kinh khủng của vị thiên kiêu đệ nhất Thanh Châu này.
Uỳnh uỵnh...
Song song với trận chém giết của Bạch Nhạc và đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông, ngoài bìa rừng lại đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa.
Nháy mắt, tinh thần của không chỉ Bạch Nhạc mà cả những Thanh Vân Kỵ có mặt đều run lên.
Tiếng vó ngựa đó, bọn họ quá quen thuộc, đó là âm thanh của Thanh Vân Kỵ.
Nhận được tin tức Lâm lão tiên sinh và một đội Thanh Vân Kỵ bị vây khốn, Bạch Nhạc là người chạy tới đầu tiên, Thanh Vân Kỵ cũng nhận được mệnh lệnh mà đồng thời chạy tới. Tuy hơi chậm một chút những cũng không phải quá muộn.
Bây giờ Thanh Vân Kỵ đã tới, lại có Dạ Thần Hi cầm chân Dương Đào, cục diện trong nháy mắt gần như đảo ngược.
- Giết!!!
Tiếng hô ‘Giết’ rung trời, trong nháy mắt, những Thanh Vân Kỵ chạy tới liền kết thành sát trận rồi xông tới.
- Giết!!!!
Bấy giờ những Thanh Vân Kỵ bị vây khốn nhìn thấy viện quân thì chấn phấn hẳn lên. Họ phối hợp với đối phương, cùng liều chết xông về phía đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông.
Nhưng mà ai cũng không ngờ được, đao trong tay những Thanh Vân Kỵ xông tới này không phải nhắm vào đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông, mà là hung hãn chém về phía Bạch Nhạc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Rầm!!!
Trong một khoảng khắc, hơn mười Thanh Vân Kỵ xông tới đầu tiên bị kiếm của Bạch Nhạc quét văng, nhưng dù là như thế, bởi không kịp đề phòng nên trên người Bạch Nhạc cũng bị trúng mấy đao. Tuy rằng vết thương không trí mạng, nhưng nhìn thấy vẫn khiến người ta giật mình.
Biến cố trong nháy mắt này khiến tất cả mọi người có mặt đều trợn tròn mắt, duy chỉ có Lam tiên sinh vào giờ khắc này lại đột nhiên bật cười sằng sặc.
- Đây chính là Thanh Vân Kỵ mà ngươi vẫn luôn chờ đợi, ha ha ha ha. Tiểu súc sinh, ngươi là cái thá gì, không lẽ ngươi thật sự nghĩ mình có thể hoàn toàn khống chế Thanh Vân kỵ sao?!
Sát cục chết chóc một vòng lại tiếp một vòng!!!
Vì vây giết Bạch Nhạc, vị Lam tiên sinh này đã chuẩn bị rất nhiều, hắn ta sao có thể tin một mình Huyết Ảnh Ma Tông được.
Quả thật vì cái chết của Ngô Tuyết Tùng mà Lam tiên sinh đã mất đi quyền khống chế Thanh Châu, nhưng dù sao hắn cũng theo Ngô Tuyết Tùng quản lý Thanh Châu nhiều năm như vậy, cho dù không thể hoàn toàn khống chế Thanh Vân Kỵ, nhưng âm thầm khống chế một phần cũng không thành vấn đề.
Chỉ là trước đó hắn vẫn luôn ẩn nhẫn, vốn không điều động những lực lượng này nhằm cho Bạch Nhạc cái suy nghĩ rằng hắn có thể dễ dàng khống chế Thanh Châu. Mãi cho đến bây giờ, hắn mới hoàn toàn bộc lộ hết.
Viện binh ngươi mong mỏi lại trở thành kẻ thù vung đao về phía ngươi, đây là cảm giác tuyệt vọng đến cỡ nào?
Lam tiên sinh tận mắt nhìn thấy tất cả, sao hắn lại có thể không vui cho được???
Hắn không chỉ muốn Bạch Nhạc chết, mà còn muốn Bạch Nhạc chết trong tình cảnh hoàn toàn tuyệt vọng, khi đã nhận hết đau khổ và giày vò.
- Giết!!!
Tiếng ‘Giết’ lạnh như băng lại lần nữa được phun ra, những Thanh Vân Kỵ này không hề dừng lại mà đã lần nữa tấn công về phía Bạch Nhạc.
Những Thanh Vân Kỵ này phối hợp còn nhuần nhuyễn hơn người của Huyết Ảnh Ma Tông, việc ứng dụng trên chiến trường cũng thành thạo hơn, giống như một lưỡi đao sắc bén tàn nhẫn đâm vào trái tim Bạch Nhạc.
Giết người không đao!!!
Nhìn những khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ này, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi có phần đau đớn.
Những Thanh Vân Kỵ này không giống người của Huyết Ảnh Ma Tông. Họ không phạm phải sát nghiệt tày trời gì, thậm chí từ trước tới giờ, gih đều ở đây hết lòng hết dạ bảo vệ sự an toàn của Thanh Châu, bảo vệ bách tính Thanh Châu.
Đồng đội của họ từng kề vai chiến đấu với Bạch Nhạc, vì ngăn cản huyết tế mà đầu rơi máu chảy, chết không hối hận.
Nhưng những lưỡi đao lạnh lẽo giờ đây lại đột ngột chĩa vào hắn.
Từ trước đến giờ, Bạch Nhạc chưa bao giờ cảm thấy kiếm trong tay lại nặng nề tới vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro