Tu La ngọc sát,...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
Mọi việc đều phải trả giá.
Từ lúc Bạch Nhạc quyết định vào Thanh Châu thì hắn đã biết bản thân mình phải trả giá, điểm này từ ngày Tinh Hà lão tổ hỏi ‘Ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa’, hắn đã rõ rồi.
Cho nên Bạch Nhạc sớm đã chuẩn bị đối phó với Huyết Ảnh Ma Tông, cũng biết mình sẽ gặp nguy hiểm.
Lúc nghe nói Lâm lão tiên sinh bị nhốt, Bạch Nhạc đã biết rõ mình tránh không thoát, cho nên hắn thản nhiên mà đến, cho dù là lúc Dương Đào đẩy hắn đến sát bờ vực sinh tử, Bạch Nhạc cũng chưa từng hối hận.
Nhưng hôm nay khi đối mặt với lưỡi đao của những Thanh Vân Kỵ này, trong lòng Bạch Nhạc lại dâng lên chút hối hận mơ hồ.
Nếu mình không thử làm chủ Thanh Châu, có lẽ sẽ không có cớ sự này.
Xoẹt...
Đợt tấn công tiếp theo của Thanh Vân Kỵ đã đánh bay sự tức giận của Bạch Nhạc, hắn đành miễn cưỡng cầm ngang kiếm chắn trước ngực để ngăn cản những đòn tấn công trí mạng này.
Phụt...
Bạch Nhạc phun ra một búng máu, hắn quỳ một chân xuống đất, kiếm cầm trên tay, nhưng lại nặng đến mức khiến hắn không có cách nào vung lên được.
- Đại nhân!!!
Những Thanh Vân Kỵ bị vây ở chỗ này nhìn thấy cảnh tượng đó, trong mắt họ đều lộ ra vẻ đau đớn, rồi đồng thời ngã quỵ.
Việc Bạch Nhạc đơn thương độc mã tới thật sự khiến họ cảm động, cho dù phải đối mặt với nhiều đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông hơn, cho dù biết rõ là sẽ chết, bọn họ cũng không chút do dự.
Nhưng sao kẻ tấn công Bạch Nhạc lại là đồng đội của họ chứ???
Họ đã từng gọi tên không ít kẻ trong số đó, từng cùng uống rượu, cùng tán phét.
Huynh đệ như thế, sao họ có thể vung đao đánh nhau?!
Trước đây khi Bạch Nhạc đối đầu với người của Huyết Ảnh Ma Tông, sự đáng sợ của hắn bọn họ đều thấy rõ, nhưng hôm nay Bạch Nhạc thà bị thương chứ không chịu rút kiếm đánh lại, loại đau khổ và giằng xé này, họ cũng bị lây động.
- Dừng tay, dừng tay đi!!!
Lâm lão tiên sinh không kiềm được la lên, nhưng tiếng la lại nhanh chóng bị chìm trong âm thanh chém giết.
...
- Tô cô nương, chúng ta không muốn đối địch với cô, nhưng hôm nay chúng ta không thể nghe cô điều khiển được.
Tô Nhan vốn dẫn Thanh Vân Kỵ tiếp viện, lại bị Thanh Vân Kỵ vây lại trước cửa thành.
Vì sát cục lần này, Lam tiên sinh thật sự là chuẩn bị quá nhiều.
Số Thanh Vân Kỵ bị hắn dựa vào danh vọng và sức ảnh hưởng từng ấy năm thuyết phục mà phản bội Bạch Nhạc không nhiều lắm, đa số Thanh Vân Kỵ đều lựa chọn khoanh tay ngồi nhìn.
Trong mắt Tô Nhan lộ ra sát khí lạnh băng, nói:
- Hoang đường, các ngươi biết rõ Lam tiên sinh kia đang làm gì, vậy mà chỉ dựa vào một tấm binh phù đã chọn phản bội đại nhân!
- Tô cô nương nói quá lời, chúng ta là Thanh Vân Kỵ của Thanh Châu phủ, đương nhiên phải chịu sự điều khiển của binh phù. Tuy Bạch Nhạc đại nhân có quyền chỉ huy trên danh nghĩa, nhưng rốt cuộc ngài ấy vẫn không phải phủ chủ. Còn binh phù này là do phủ chủ để lại.
Thống lĩnh Thanh Vân Kỵ lắc đầu, trầm giọng nói:
- Cho dù Lam tiên sinh đã làm gì, chỉ cần ngài ấy chưa bị bãi quan thì vẫn là Đại tổng quản. Ý kiến của hai vị đại nhân khác nhau, chúng ta cũng chỉ có thể án binh bất động.
Thứ như danh phận này trông thì rất hư vô, nhưng khi đặt vào nhiều tình huống lại có trọng lượng không nhẹ.
Dù mấy ngày này Bạch Nhạc đã nắm cục diện và quyền hành Thanh Châu trong tay, đã không có gì khác biệt so với phủ chủ Thanh Châu, nhưng chỉ cần không có danh phận này thì hắn vẫn không phải phủ chủ Thanh Châu, không thể nắm mọi quyền hành.
Thực lực của Tô Nhan tuy không kém, nhưng hôm nay nàng ta cũng không có cách nào giữ chân những Thanh Vân Kỵ này.
Thân ảnh Tô Nhan nhoáng lên, dao găm sáng loáng đã kề sát cổ thống lĩnh Thanh Vân kỵ, nàng ta lạnh lùng nói:
- Ta từng đồng ý với công tử, nhất định sẽ dẫn Thanh Vân Kỵ đi trợ giúp. Kẻ nào ngăn cản, ta giết kẻ đó.
- Quân lệnh như núi. Tô cô nương, cho dù cô giết ta, ta vẫn sẽ không hạ lệnh!
Tuy cổ bị dao găm đâm rách một lớp da, rịn máu, nhưng thống lĩnh Thanh Vân Kỵ vẫn không hề mảy may lay động.
Sát khí của Tô Nhan lộ ra, nàng ta lạnh nhạt nói:
- Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi à?
Thống lĩnh Thanh Vân Kỵ nhìn vào mắt Tô Nhan, trầm giọng hỏi ngược lại:
- Có giết ta thì cũng không có ai nghe lệnh của cô đâu. Tô cô nương, chẳng lẽ cô có thể giết sạch tất cả bọn ta sao? đón lấy Tô nhan ánh mắt, mây xanh kỵ thống lĩnh trầm giọng hỏi ngược lại.
- Các ngươi cũng nói như hắn à?
Ánh mắt Tô Nhan chầm chậm đảo qua những người khác.
- Không sai.
Mấy thống lĩnh tiểu đội Thanh Vân Kỵ xung quanh đồng loạt gật đầu.
Nghe vậy, Tô Nhan im lặng đôi chút, sau đó trên mặt nàng ta lại lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
- Thế thì các ngươi cứ chết đi thôi!!!
Nụ cười trên mặt chưa tan, chủy thủ trong tay Tô Nhan đã tàn nhẫn chém xuống. Trong nháy mắt, đầu của thủ lĩnh Thanh Vân Kỵ nói chuyện với nàng ta đã bị chém bay, máu tươi văng tung tóe, thậm chí còn văng trúng người nàng ta.
Tay trái Tô Nhan cầm chủy thủ chém đầu người, tay phải cầm dao găm, trên người nàng ta bốc lên sát khí ngùn ngụt.
Sức mạnh Linh Phủ đỉnh phong hoàn toàn bộc phát, cả người Tô Nhan lộ ra vẻ xinh đẹp mà yêu dị, gằn từng tiếng:
- Các ngươi nghĩ thế nào ta không quan tâm, nhưng ta đã đồng ý với công tử, nhất định phải dẫn Thanh Vân kỵ đi. Ta không tin tất cả mọi người đều bị Lam tiên sinh mê hoặc. Cho nên ai cản đường ta, ta liền giết kẻ đó.
- Các ngươi có thể kiên trì với lựa chọn của các ngươi, nhưng ta sẽ giết đến khi nào các ngươi khuất phục, hoặc là đến khi các ngươi có bản lĩnh giết được ta.
...
Tô Nhan là ai?
Nàng ta là kẻ đến từ Huyết Ảnh Ma Tông, là người ẩn giấu vẻ lạnh lẽo thấu xương dưới khuôn mặt xinh đẹp.
Có thể nói ở một mức độ nào đó, Tô Nhan mới thật sự là ma tu, vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Đối với Tô Nhan mà nói, bây giờ Bạch Nhạc chính là người quan trọng nhất với nàng ta. Vì Bạch Nhạc, nàng ta có thể giết bất kỳ kẻ nào.
Thanh Vân Kỵ có một người dám phản bội, nàng ta sẽ giết một người. Có mười người dám phản bội, nàng ta sẽ giết mười người.
Nếu tất cả mọi người đều phản bội, vậy nàng ta chỉ có hoặc là giết sạch chúng, hoặc là bị chúng giết.
Tô Nhan không ngại giết người, cũng không ngại bị người khác nhìn thấu sự cay nghiệt lẫn tâm tư của mình.
Một đao này đã tỏ rõ thái độ.
Trong khoảng khắc, đồng tử của tất cả Thanh Vân Kỵ có mặt đều co rút lại. Đầu người và máu tươi tung tóe như vậy không khỏi quá mức dọa người.
- Tô Nhan, ngươi đây là đang tìm chết...
Phựt...
Tô Nhan di chuyển như ma quỷ, gần như trong nháy mắt đối phương vừa lên tiếng, chủy thủ trong tay nàng ta nhoáng lên, một cái đầu thủ lĩnh Thanh Vân Kỵ nữa lại rơi xuống.
Tô Nhan không hề quan tâm máu tươi văng vào người, cổ tay nàng ta vung lên, ném cái đầu người trong tay ra xa, đầu người rơi dưới chân những Thanh Vân Kỵ bình thường nọ, nàng ta lại dùng linh lực truyền từng câu từng chữ vào tai mỗi người:
- Phụng lệnh đại nhân, cứu viện Lâm lão tiên sinh, có kẻ không tuân lệnh, giết không tha.
- Tô Nhan, ngươi đừng mê hoặc lòng người, bọn ta có binh phù điều...
Phặt.
Không chờ đối phương nói dứt lời, chủy thủ trong tay Tô Nhan đã lần nữa vung lên tựa như hoa mai nhuốm máu, lại chém văng một cái đầu.
- Yêu nữ!!!
Cái đầu người thứ tư văng lên.
- Giết ả, mọi người cùng nhau ra tay, giết ả ta!!!
Cái đầu người thứ năm văng lên.
Liên tục giết chóc rốt cục khiến những thống lĩnh tiểu đội Thanh Vân Kỵ này tỉnh ngộ, trong nháy mắt, bảy tám người còn dư lại liền cùng ra tay muốn giết Tô Nhan.
Nếu là Tô Nhan trước khi bước vào Thanh Vương Lăng, đối mặt với sự vây công của nhiều cao thủ như vậy, đừng nói là thủ thắng, cho dù là sức đánh trả, nàng ta cũng không có.
Nhưng hôm nay, nàng ta đã ăn Linh Khư Quả, tiến vào Linh Phủ đỉnh phong, thực lực sớm đã tăng vọt.
Mặc dù không dám nói có thể so với thiên tài đứng đầu như Bạch Nhạc hay Văn Trạch, nhưng thực lực của Tô Nhan lại không yếu hơn đám đệ tử chân truyền của Thất Tinh tông này, huống hồ nàng ta còn là ma tu, ra tay càng thêm ngoan tuyệt tàn nhẫn.
Cho dù là bị bốn phía bao vây, Tô Nhan cũng có thể lấy cứng chọi cứng.
Giờ khắc này Tô Nhan hiểu rất rõ, vị Lam tiên sinh kia chuẩn bị đầy đủ như vậy, lúc này Bạch Nhạc hiển nhiên đã lâm vào nguy hiểm. Trong hoàn cảnh này, nàng ta còn bị cầm chân thêm một phút thì phía Bạch Nhạc sẽ tăng thêm một phần nguy hiểm. Cho nên nàng ta không hề do dự chút nào, mỗi một lần ra tay gần như đều dùng cách đánh lưỡng bại câu thương.
Lấy tổn thương đổi lấy mệnh, giờ khắc này Tô Nhan là đang đánh cuộc mạng sống.
Mỗi một lần nàng ta ra tay gần như cũng bơi ở bờ vực sinh tử, nhưng trước sau vẫn không có chút do dự nào.
Một người, hai người... Mỗi một lần nàng ta giết người, trên thân thể lại có thêm một vết thương. Trong thời gian ngắn, trên người Tô Nhan đã không còn chỗ nào lành lặn, nhưng mà cứ xem đây là cái giá phải trả đi, sau cùng thống lĩnh của nhóm Thanh Vân Kỵ này, từng kẻ từng kẻ một đều bị nàng ta chém chết.
Máu tươi đã nhiễm đỏ quần áo Tô Nhan, mà cũng đã không biết đó là máu của nàng ta hay là máu của đối phương. Cả người nàng ta bây giờ tựa như Ngọc Sát tu la bước ra từ trong vũng máu.
Máu chảy thành sông, trên mặt Tô Nhan mang theo vẻ đạm mạc, tắm máu mà đi.
Sự khủng khiếp của việc tắm máu mà đi này tương phản rõ ràng với khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tô Nhan, cũng đánh mạnh vào thần kinh của mỗi một người có mặt.
Nhìn thấy tất cả những thứ này, trong lòng những kẻ có mặt không khỏi dâng lên cảm giác rét lạnh.
- Bọn ta nguyện tuân sự sai khiến của Tô cô nương.
Nhận thấy được ánh mắt lạnh như băng đang liếc tới của Tô Nhan, Thanh Vân Kỵ lập tức có kẻ không chịu nổi áp lực mà quỳ xuống thần phục.
Có người cầm đầu, những kẻ khác cũng nhanh chóng không chống đối nữa mà quỳ rạp cả xuống.
Giống như Tô Nhan đã dự liệu, kẻ thật sự bị Lam tiên sinh mê hoặc chỉ có tầng lớp thống lĩnh tiểu đội, còn kỵ binh Thanh Vân Kỵ ở tầng lớp dưới vốn không hiểu chuyện này, họ chỉ nghe lệnh mà làm việc.
Một tháng này, Bạch Nhạc làm chủ Thanh Châu, rất nhiều chuyện đều là do Tô Nhan đứng ra xử lý, những Thanh Vân Kỵ này đều biết Tô Nhan. Bắt họ đối đầu với nàng ta, họ cũng có phần không dám.
Như vậy nàng ta chỉ cần lấy thế như chẻ tre đánh chết mấy tên thống lĩnh này thì sẽ có khả năng khống chế được cục diện rất cao.
Cho tới giờ khắc này, trái tim treo lơ lửng của Tô Nhan rốt cục mới đặt xuống được.
Liên tục chiến đấu kịch liệt đã khiến Tô Nhan bắt đầu thấy choáng váng, tay chân nàng ta nặng như đeo chì, ngay cả giơ lên cũng thấy khó.
Nhưng mà Tô Nhan lại rất rõ ràng, chính mình phải cố chống chịu.
Nàng ta nghiến răng, cũng không để ý máu bẩn mà xoay người nhảy lên ngựa, lạnh lùng ra lệnh:
- Xuất phát!
Trong nháy mắt, Thanh Vân Kỵ cũng đồng loạt lên ngựa, cả đoàn giống như một dòng lũ bằng sắt liều chết xông về khu rừng mà Bạch Nhạc đang ở.
Từ lúc Bạch Nhạc quyết định vào Thanh Châu thì hắn đã biết bản thân mình phải trả giá, điểm này từ ngày Tinh Hà lão tổ hỏi ‘Ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa’, hắn đã rõ rồi.
Cho nên Bạch Nhạc sớm đã chuẩn bị đối phó với Huyết Ảnh Ma Tông, cũng biết mình sẽ gặp nguy hiểm.
Lúc nghe nói Lâm lão tiên sinh bị nhốt, Bạch Nhạc đã biết rõ mình tránh không thoát, cho nên hắn thản nhiên mà đến, cho dù là lúc Dương Đào đẩy hắn đến sát bờ vực sinh tử, Bạch Nhạc cũng chưa từng hối hận.
Nhưng hôm nay khi đối mặt với lưỡi đao của những Thanh Vân Kỵ này, trong lòng Bạch Nhạc lại dâng lên chút hối hận mơ hồ.
Nếu mình không thử làm chủ Thanh Châu, có lẽ sẽ không có cớ sự này.
Xoẹt...
Đợt tấn công tiếp theo của Thanh Vân Kỵ đã đánh bay sự tức giận của Bạch Nhạc, hắn đành miễn cưỡng cầm ngang kiếm chắn trước ngực để ngăn cản những đòn tấn công trí mạng này.
Phụt...
Bạch Nhạc phun ra một búng máu, hắn quỳ một chân xuống đất, kiếm cầm trên tay, nhưng lại nặng đến mức khiến hắn không có cách nào vung lên được.
- Đại nhân!!!
Những Thanh Vân Kỵ bị vây ở chỗ này nhìn thấy cảnh tượng đó, trong mắt họ đều lộ ra vẻ đau đớn, rồi đồng thời ngã quỵ.
Việc Bạch Nhạc đơn thương độc mã tới thật sự khiến họ cảm động, cho dù phải đối mặt với nhiều đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông hơn, cho dù biết rõ là sẽ chết, bọn họ cũng không chút do dự.
Nhưng sao kẻ tấn công Bạch Nhạc lại là đồng đội của họ chứ???
Họ đã từng gọi tên không ít kẻ trong số đó, từng cùng uống rượu, cùng tán phét.
Huynh đệ như thế, sao họ có thể vung đao đánh nhau?!
Trước đây khi Bạch Nhạc đối đầu với người của Huyết Ảnh Ma Tông, sự đáng sợ của hắn bọn họ đều thấy rõ, nhưng hôm nay Bạch Nhạc thà bị thương chứ không chịu rút kiếm đánh lại, loại đau khổ và giằng xé này, họ cũng bị lây động.
- Dừng tay, dừng tay đi!!!
Lâm lão tiên sinh không kiềm được la lên, nhưng tiếng la lại nhanh chóng bị chìm trong âm thanh chém giết.
...
- Tô cô nương, chúng ta không muốn đối địch với cô, nhưng hôm nay chúng ta không thể nghe cô điều khiển được.
Tô Nhan vốn dẫn Thanh Vân Kỵ tiếp viện, lại bị Thanh Vân Kỵ vây lại trước cửa thành.
Vì sát cục lần này, Lam tiên sinh thật sự là chuẩn bị quá nhiều.
Số Thanh Vân Kỵ bị hắn dựa vào danh vọng và sức ảnh hưởng từng ấy năm thuyết phục mà phản bội Bạch Nhạc không nhiều lắm, đa số Thanh Vân Kỵ đều lựa chọn khoanh tay ngồi nhìn.
Trong mắt Tô Nhan lộ ra sát khí lạnh băng, nói:
- Hoang đường, các ngươi biết rõ Lam tiên sinh kia đang làm gì, vậy mà chỉ dựa vào một tấm binh phù đã chọn phản bội đại nhân!
- Tô cô nương nói quá lời, chúng ta là Thanh Vân Kỵ của Thanh Châu phủ, đương nhiên phải chịu sự điều khiển của binh phù. Tuy Bạch Nhạc đại nhân có quyền chỉ huy trên danh nghĩa, nhưng rốt cuộc ngài ấy vẫn không phải phủ chủ. Còn binh phù này là do phủ chủ để lại.
Thống lĩnh Thanh Vân Kỵ lắc đầu, trầm giọng nói:
- Cho dù Lam tiên sinh đã làm gì, chỉ cần ngài ấy chưa bị bãi quan thì vẫn là Đại tổng quản. Ý kiến của hai vị đại nhân khác nhau, chúng ta cũng chỉ có thể án binh bất động.
Thứ như danh phận này trông thì rất hư vô, nhưng khi đặt vào nhiều tình huống lại có trọng lượng không nhẹ.
Dù mấy ngày này Bạch Nhạc đã nắm cục diện và quyền hành Thanh Châu trong tay, đã không có gì khác biệt so với phủ chủ Thanh Châu, nhưng chỉ cần không có danh phận này thì hắn vẫn không phải phủ chủ Thanh Châu, không thể nắm mọi quyền hành.
Thực lực của Tô Nhan tuy không kém, nhưng hôm nay nàng ta cũng không có cách nào giữ chân những Thanh Vân Kỵ này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thân ảnh Tô Nhan nhoáng lên, dao găm sáng loáng đã kề sát cổ thống lĩnh Thanh Vân kỵ, nàng ta lạnh lùng nói:
- Ta từng đồng ý với công tử, nhất định sẽ dẫn Thanh Vân Kỵ đi trợ giúp. Kẻ nào ngăn cản, ta giết kẻ đó.
- Quân lệnh như núi. Tô cô nương, cho dù cô giết ta, ta vẫn sẽ không hạ lệnh!
Tuy cổ bị dao găm đâm rách một lớp da, rịn máu, nhưng thống lĩnh Thanh Vân Kỵ vẫn không hề mảy may lay động.
Sát khí của Tô Nhan lộ ra, nàng ta lạnh nhạt nói:
- Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi à?
Thống lĩnh Thanh Vân Kỵ nhìn vào mắt Tô Nhan, trầm giọng hỏi ngược lại:
- Có giết ta thì cũng không có ai nghe lệnh của cô đâu. Tô cô nương, chẳng lẽ cô có thể giết sạch tất cả bọn ta sao? đón lấy Tô nhan ánh mắt, mây xanh kỵ thống lĩnh trầm giọng hỏi ngược lại.
- Các ngươi cũng nói như hắn à?
Ánh mắt Tô Nhan chầm chậm đảo qua những người khác.
- Không sai.
Mấy thống lĩnh tiểu đội Thanh Vân Kỵ xung quanh đồng loạt gật đầu.
Nghe vậy, Tô Nhan im lặng đôi chút, sau đó trên mặt nàng ta lại lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
- Thế thì các ngươi cứ chết đi thôi!!!
Nụ cười trên mặt chưa tan, chủy thủ trong tay Tô Nhan đã tàn nhẫn chém xuống. Trong nháy mắt, đầu của thủ lĩnh Thanh Vân Kỵ nói chuyện với nàng ta đã bị chém bay, máu tươi văng tung tóe, thậm chí còn văng trúng người nàng ta.
Tay trái Tô Nhan cầm chủy thủ chém đầu người, tay phải cầm dao găm, trên người nàng ta bốc lên sát khí ngùn ngụt.
Sức mạnh Linh Phủ đỉnh phong hoàn toàn bộc phát, cả người Tô Nhan lộ ra vẻ xinh đẹp mà yêu dị, gằn từng tiếng:
- Các ngươi nghĩ thế nào ta không quan tâm, nhưng ta đã đồng ý với công tử, nhất định phải dẫn Thanh Vân kỵ đi. Ta không tin tất cả mọi người đều bị Lam tiên sinh mê hoặc. Cho nên ai cản đường ta, ta liền giết kẻ đó.
- Các ngươi có thể kiên trì với lựa chọn của các ngươi, nhưng ta sẽ giết đến khi nào các ngươi khuất phục, hoặc là đến khi các ngươi có bản lĩnh giết được ta.
...
Tô Nhan là ai?
Nàng ta là kẻ đến từ Huyết Ảnh Ma Tông, là người ẩn giấu vẻ lạnh lẽo thấu xương dưới khuôn mặt xinh đẹp.
Có thể nói ở một mức độ nào đó, Tô Nhan mới thật sự là ma tu, vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Đối với Tô Nhan mà nói, bây giờ Bạch Nhạc chính là người quan trọng nhất với nàng ta. Vì Bạch Nhạc, nàng ta có thể giết bất kỳ kẻ nào.
Thanh Vân Kỵ có một người dám phản bội, nàng ta sẽ giết một người. Có mười người dám phản bội, nàng ta sẽ giết mười người.
Nếu tất cả mọi người đều phản bội, vậy nàng ta chỉ có hoặc là giết sạch chúng, hoặc là bị chúng giết.
Tô Nhan không ngại giết người, cũng không ngại bị người khác nhìn thấu sự cay nghiệt lẫn tâm tư của mình.
Một đao này đã tỏ rõ thái độ.
Trong khoảng khắc, đồng tử của tất cả Thanh Vân Kỵ có mặt đều co rút lại. Đầu người và máu tươi tung tóe như vậy không khỏi quá mức dọa người.
- Tô Nhan, ngươi đây là đang tìm chết...
Phựt...
Tô Nhan di chuyển như ma quỷ, gần như trong nháy mắt đối phương vừa lên tiếng, chủy thủ trong tay nàng ta nhoáng lên, một cái đầu thủ lĩnh Thanh Vân Kỵ nữa lại rơi xuống.
Tô Nhan không hề quan tâm máu tươi văng vào người, cổ tay nàng ta vung lên, ném cái đầu người trong tay ra xa, đầu người rơi dưới chân những Thanh Vân Kỵ bình thường nọ, nàng ta lại dùng linh lực truyền từng câu từng chữ vào tai mỗi người:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Phụng lệnh đại nhân, cứu viện Lâm lão tiên sinh, có kẻ không tuân lệnh, giết không tha.
- Tô Nhan, ngươi đừng mê hoặc lòng người, bọn ta có binh phù điều...
Phặt.
Không chờ đối phương nói dứt lời, chủy thủ trong tay Tô Nhan đã lần nữa vung lên tựa như hoa mai nhuốm máu, lại chém văng một cái đầu.
- Yêu nữ!!!
Cái đầu người thứ tư văng lên.
- Giết ả, mọi người cùng nhau ra tay, giết ả ta!!!
Cái đầu người thứ năm văng lên.
Liên tục giết chóc rốt cục khiến những thống lĩnh tiểu đội Thanh Vân Kỵ này tỉnh ngộ, trong nháy mắt, bảy tám người còn dư lại liền cùng ra tay muốn giết Tô Nhan.
Nếu là Tô Nhan trước khi bước vào Thanh Vương Lăng, đối mặt với sự vây công của nhiều cao thủ như vậy, đừng nói là thủ thắng, cho dù là sức đánh trả, nàng ta cũng không có.
Nhưng hôm nay, nàng ta đã ăn Linh Khư Quả, tiến vào Linh Phủ đỉnh phong, thực lực sớm đã tăng vọt.
Mặc dù không dám nói có thể so với thiên tài đứng đầu như Bạch Nhạc hay Văn Trạch, nhưng thực lực của Tô Nhan lại không yếu hơn đám đệ tử chân truyền của Thất Tinh tông này, huống hồ nàng ta còn là ma tu, ra tay càng thêm ngoan tuyệt tàn nhẫn.
Cho dù là bị bốn phía bao vây, Tô Nhan cũng có thể lấy cứng chọi cứng.
Giờ khắc này Tô Nhan hiểu rất rõ, vị Lam tiên sinh kia chuẩn bị đầy đủ như vậy, lúc này Bạch Nhạc hiển nhiên đã lâm vào nguy hiểm. Trong hoàn cảnh này, nàng ta còn bị cầm chân thêm một phút thì phía Bạch Nhạc sẽ tăng thêm một phần nguy hiểm. Cho nên nàng ta không hề do dự chút nào, mỗi một lần ra tay gần như đều dùng cách đánh lưỡng bại câu thương.
Lấy tổn thương đổi lấy mệnh, giờ khắc này Tô Nhan là đang đánh cuộc mạng sống.
Mỗi một lần nàng ta ra tay gần như cũng bơi ở bờ vực sinh tử, nhưng trước sau vẫn không có chút do dự nào.
Một người, hai người... Mỗi một lần nàng ta giết người, trên thân thể lại có thêm một vết thương. Trong thời gian ngắn, trên người Tô Nhan đã không còn chỗ nào lành lặn, nhưng mà cứ xem đây là cái giá phải trả đi, sau cùng thống lĩnh của nhóm Thanh Vân Kỵ này, từng kẻ từng kẻ một đều bị nàng ta chém chết.
Máu tươi đã nhiễm đỏ quần áo Tô Nhan, mà cũng đã không biết đó là máu của nàng ta hay là máu của đối phương. Cả người nàng ta bây giờ tựa như Ngọc Sát tu la bước ra từ trong vũng máu.
Máu chảy thành sông, trên mặt Tô Nhan mang theo vẻ đạm mạc, tắm máu mà đi.
Sự khủng khiếp của việc tắm máu mà đi này tương phản rõ ràng với khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tô Nhan, cũng đánh mạnh vào thần kinh của mỗi một người có mặt.
Nhìn thấy tất cả những thứ này, trong lòng những kẻ có mặt không khỏi dâng lên cảm giác rét lạnh.
- Bọn ta nguyện tuân sự sai khiến của Tô cô nương.
Nhận thấy được ánh mắt lạnh như băng đang liếc tới của Tô Nhan, Thanh Vân Kỵ lập tức có kẻ không chịu nổi áp lực mà quỳ xuống thần phục.
Có người cầm đầu, những kẻ khác cũng nhanh chóng không chống đối nữa mà quỳ rạp cả xuống.
Giống như Tô Nhan đã dự liệu, kẻ thật sự bị Lam tiên sinh mê hoặc chỉ có tầng lớp thống lĩnh tiểu đội, còn kỵ binh Thanh Vân Kỵ ở tầng lớp dưới vốn không hiểu chuyện này, họ chỉ nghe lệnh mà làm việc.
Một tháng này, Bạch Nhạc làm chủ Thanh Châu, rất nhiều chuyện đều là do Tô Nhan đứng ra xử lý, những Thanh Vân Kỵ này đều biết Tô Nhan. Bắt họ đối đầu với nàng ta, họ cũng có phần không dám.
Như vậy nàng ta chỉ cần lấy thế như chẻ tre đánh chết mấy tên thống lĩnh này thì sẽ có khả năng khống chế được cục diện rất cao.
Cho tới giờ khắc này, trái tim treo lơ lửng của Tô Nhan rốt cục mới đặt xuống được.
Liên tục chiến đấu kịch liệt đã khiến Tô Nhan bắt đầu thấy choáng váng, tay chân nàng ta nặng như đeo chì, ngay cả giơ lên cũng thấy khó.
Nhưng mà Tô Nhan lại rất rõ ràng, chính mình phải cố chống chịu.
Nàng ta nghiến răng, cũng không để ý máu bẩn mà xoay người nhảy lên ngựa, lạnh lùng ra lệnh:
- Xuất phát!
Trong nháy mắt, Thanh Vân Kỵ cũng đồng loạt lên ngựa, cả đoàn giống như một dòng lũ bằng sắt liều chết xông về khu rừng mà Bạch Nhạc đang ở.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro