Thái Thượng Kiếm Tôn

Chấp mê bất ngộ...

Phiêu Linh Huyễn

2024-11-02 20:03:17

- Đủ rồi!

Thống lĩnh một đội Thanh Vân Kỵ đang bảo vệ Lam tiên sinh đột nhiên đứng lên, ầm một tiếng, ánh đao sắc bén chợt loé lên, khoảnh khắc thanh đao được rút ra, trong mắt hắn không còn một chút do dự nào.

Cơ thể nam nhân vẫn có chút run rẩy như trước, nhưng sắc mặt lại vô cùng hung dữ, nếu ai để ý sẽ phát hiện hai mắt hắn tràn đầy tia máu đỏ rực.

- Các huynh đệ, đại nhân chưa từng phụ bạc chúng ta, ta làm sao có thể phản bội ngài? Nhân sinh luôn phải đưa ra lựa chọn, nếu các vị nguyện ý đi theo đại nhân, vậy hãy cùng ta bảo vệ đại nhân!

Tay nắm đại đao, trong mắt vị thống lĩnh Thanh Vân kỵ lộ ra một tia kiên định, hắn đứng che trước người Bạch Nhạc, dùng ánh đao sáng như tuyết đối mặt với những người đồng đội cũ.

- Giết!    

Một tiếng “giết” này tựa như phát ra từ trong sâu thẳm linh hồn.

Chỉ trong chốc lát, gần như toàn bộ đội Thanh Vân kỵ trước đó còn bảo vệ Lam tiên sinh đều chuyển sang che chắn trước người Bạch Nhạc, đối đầu với những Thanh Vân Kỵ binh vừa mới đến.

Tuy rằng đang gặp bất lợi tuyệt đối về mặt quân số, những gì họ đang làm lúc này chẳng khác khác nào đi chịu chết, nhưng giờ khắc này, khí thế toả ra từ trên người họ đủ để lay động bất cứ ai.

- Lê Minh Trí, ngươi điên rồi sao? Cho dù ngươi muốn chết cũng đừng có kéo theo thủ hạ huynh đệ của ngươi chết cùng chứ!

Trong mắt vị thống lĩnh dẫn đầu Thanh Vân kỵ hiện lên một tia phẫn nộ, hắn lạnh giọng quát lớn:

- Tào Triêu, kẻ điên là ngươi chứ không phải ta.

Lê Minh Trí ngẩng đầu lên, trầm giọng nói:

- Thanh Vân kỵ chúng ta không phải là Thanh Vân kỵ của riêng người nào, mà là Thanh Vân phủ Thanh Vân kỵ, sứ mệnh của chúng ta là bảo vệ bá tánh Thanh Vân, chứ không phải trung thành nguyện chết vì bất kỳ ai.

- Lam tiên sinh cưỡng chế khuấy động sát trận, hại chết vô số bá tánh, món nợ máu chúng ta còn chưa tìm hắn tính sổ cũng đã xem như tận tình tận nghĩa, làm sao còn có thể để hắn mê hoặc. Ta không biết vì sao ngươi lại bị hắn thuyết phục, nhưng ta chỉ tin vào mắt của mình.

Lê Minh Trí chỉ vào hai mắt của mình, mở miệng nói từng câu từng chữ:

- Lão Tào, ngươi mở to mắt nhìn cho rõ, một tháng qua là đại nhân dẫn theo mọi người trùng kiến Thanh Châu, hết mình giúp đỡ những bá tánh bị trôi dạt khắp nơi. Trước đó chúng ta bị mắc kẹt tại nơi này, cũng là đại nhân không ngại nguy hiểm một thân một mình liều chết tới cứu.

- Lòng người bằng xương bằng thịt, tất cả những việc đại nhân làm chúng ta đều nhìn thấy rõ, ghi tạc trong lòng, bây giờ sao chúng ta có thể nhẫn tâm phụ bạc ngài.

- …

Từng câu từng chữ Lê Minh Trí đều nói rất lớn, đủ để mỗi người ở đây nghe rõ ràng.

Trong lúc nhất thời, ngay cả những Thanh Vân kỵ theo Tào Triêu mà đến, giờ khắc này cũng không khỏi xúc động, chiến trận vốn còn chỉnh tề, trong nháy mắt đã trở nên rối loạn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Phản đồ, còn chần chừ gì mà không giết tên phản đồ này đi!

Nhận thấy được Thanh Vân kỵ đang bắt đầu rối loạn, Lam tiên sinh lạnh giọng quát lớn.

- Giết!

Giờ khắc này, ngay cả Tào Triêu cũng không dám do dự nữa, có thể đưa những Thanh Vân kỵ này đến là nhờ vào uy vọng của hắn ở trong Thanh Vân kỵ, hơn nữa còn là vì đại nghĩa báo thù cho phủ chủ và lời hứa hẹn của Lam tiên sinh.

Những nguyên nhân này kết hợp lại, cuối cùng mới có thể vất vả làm những Thanh Vân kỵ này hạ quyết tâm giương đao về phía Bạch Nhạc.

Nếu bị Lê Minh Trí mê hoặc vài câu, chỉ sợ ý chí của những người này sẽ thực sự dao động, một khi chờ đến lúc đó, kể cả hắn có muốn hạ lệnh động thủ, chỉ sợ cũng là có lòng mà vô lực.

Nghe được mệnh lệnh của Tào Triêu, những Thanh Vân kỵ bình thường này thậm chí còn không có thời gian để suy nghĩ, theo bản năng liền tuân lệnh, một lần nữa giương đao, bổ về phía những người đồng đội cũ của mình.

Một lần xông lên, đã có hơn hai mươi người ngã vào trong vũng máu.

Nhưng cho dù có hy sinh tính mạng, những Thanh Vân kỵ còn lại do Lê Minh Trí dẫn đầu vẫn kiên cường tạo thành một bức tường người như cũ, dùng xương máu của bản thân bảo vệ Bạch Nhạc.

Giờ khắc này, nhìn tất cả những gì diễn ra trước mắt, trong lòng Bạch Nhạc cũng vô cùng chấn động.

Khi nhìn thấy những Thanh Vân kỵ lần lượt ngã xuống trước mặt mình, trong lòng Bạch Nhạc đột nhiên dâng lên cảm giác tội lỗi.

- Không!

Trong nháy mắt, Bạch Nhạc đột nhiên cầm kiếm trong tay một lần nữa, kiếm khí mạnh mẽ chợt phóng lên cao, sát khí ngập trời!

Cái chết của những người này làm cho Bạch Nhạc hoàn toàn tỉnh táo lại.

Mỗi người đều phải tự trả giá cho sự lựa chọn của mình.

Trước kia hắn vốn chính là rơi vào tư tưởng sai lầm, ôm tất cả mọi trách nhiệm vào người mình.

Phàm là có được thứ gì, tất nhiên phải trả giá.

Bản thân gia nhập Thanh Châu tất nhiên có chỗ tốt, nhưng cùng với đó cũng phải gánh vác trách nhiệm, cho dù là cứu trợ bá tánh Thanh Châu hay là chống lại Huyết Ảnh Ma Tông cũng phải chấp nhận trả giá, không thể lùi bước.

Cũng như vậy, những Thanh Vân kỵ này lựa chọn phản bội, cho nên cũng phải chấp nhận trả giá.

Người nên chết phải là bọn họ, chứ không phải là đám người Lê Minh Trí trung với chính mình, trung với tín ngưỡng của Thanh Vân kỵ.

Những người mới này và những người Thanh Vân Kỵ ngày xưa vì ngăn cản huyết tế mà không tiếc tính mạng đều là đồng đội của hắn.

Những người bọn họ vốn không cần phải chết!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bản thân Bạch Nhạc cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi, cho dù có thông minh đến đâu, cuối cùng vẫn thiếu một chút kinh nghiệm.

Kể từ khi bắt đầu vào ở Linh Tê kiếm tông, hắn luôn dần trưởng thành.

Nhưng trưởng thành cũng có cái giá phải trả.

Hiện tại những người này dùng máu tươi của chính mình thức tỉnh Bạch Nhạc, khiến hắn lột xác, hoàn toàn trưởng thành.

Thời điểm Bạch Nhạc rốt cuộc cũng suy nghĩ thông suốt mọi chuyện, trong lòng hắn đột nhiên sáng tỏ.

Kiếm ý sôi trào.

Trong lúc hít thở, linh lực trong cơ thể chợt bùng nổ, đột nhiên hoá thành một màn kiếm vũ hoa mĩ.

- Kiếm linh vũ!

Trước khi đối phương phát động xông lên một lần nữa, Bạch Nhạc đột nhiên vượt qua đám người Lê Minh Trí, kiếm trong tay ngang nhiên chém xuống, mang theo một màn kiếm vũ hoa mĩ, nhấc lên một màn giết chóc khủng bố.

Sức mạnh siêu nhiên, Kiếm Linh Vũ.

Bản thân kiếm pháp này vốn dùng để ứng phó quần chiến.

Giờ khắc này, thực lực mạnh mẽ của Bạch Nhạc mới chân chính thể hiện ra, cho dù không sử dụng Thông Thiên ma pháp, nhưng một khi toàn lực thi triển Kiếm linh vũ, uy lực kia cũng đủ để chấn động cả Tinh Cung.

Gần như trong nháy mắt, ít nhất hàng trăm Thanh Vân kỵ đang xông lên đã ngã xuống dưới uy lực của kiếm vũ.

Thẳng cho đến giờ phút này, những Thanh Vân kỵ kia mới thực sự ý thức được, kẻ mà bọn họ muốn giết rốt cuộc là sự tồn tại khủng bố đến mức nào.

Một lần va chạm mạnh mẽ trước đó đã làm cho Bạch Nhạc bị thương, nhưng cũng không phải bởi vì Bạch Nhạc yếu, mà là Bạch Nhạc không muốn ra tay với bọn họ.

- Bản quan chấp chưởng Thanh Châu, nếu như ngươi bị kẻ gian mê hoặc, có thể lập tức quay đầu, biết sai mà sửa, bản quan sẽ bỏ qua chuyện cũ. Còn nếu vẫn tiếp tục chấp mê bất ngộ, giết không tha!

Bạch y vấy máu, một tay cầm kiếm!

Giờ khắc này, đứng giữa những thi thể đầy đất và máu tươi, cả người Bạch Nhạc toả ra sát khí ngột ngạt đáng sợ, sớm đã không còn một chút ôn hoà nào như trước.

Như thể phối hợp với những lời Bạch Nhạc nói, bên ngoài rừng cây lần nữa vang lên một trận tiếng vó ngựa dồn dập, giống như toàn bộ mặt đất đều run rẩy.

Không cần giải thích bất cứ điều gì, tất cả mọi người đều rõ ràng, tiếng võ ngựa chỉnh tề dồn dập như thế, chỉ có thể là đại đội quân Thanh Vân Kỵ đã tới.

Chủ lực Thanh Vân Kỵ đã bị binh phù điều khiển vốn không nên xuất hiện ở nơi này.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Thượng Kiếm Tôn

Số ký tự: 0