Thực ra ta còn...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
Tiếng vó ngựa chỉnh tề giống như là nhịp trống trầm bổng, đánh vào trong lòng mọi người, cũng hoàn toàn phá huỷ một tia may mắn cuối cùng của Trào Triêu.
Dưới áp lực kép như vậy, những Thanh Vân kỵ vốn đã có một chút chần chừ lập tức hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu.
Một tiếng xôn xao, ngoại trừ Tào Triêu và một số ít tâm phúc, những người còn lại tất cả đều quỳ xuống.
Mấy trăm Thanh Vân kỵ phản chiến, cũng đồng nghĩa với việc ý định giết chết Bách Nhạc của Lam tiên sinh đã hoàn toàn thất bại.
Ngay cả những đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông giờ phút này cũng không khỏi lui về phía sau, không dám tùy tiện ra tay với Bạch Nhạc.
Ngay cả hai người Lê Minh Trí và Dương Đào cũng bị ảnh hưởng, không thể không tạm thời dừng tay.
Toàn bộ rừng cây chỉ còn lại tiếng mắng chửi điên cuồng của Lam tiên sinh.
Chỉ trong chốc lát, chủ lực của Thanh Vân kỵ đã đến, vây quanh toàn bộ rừng cây như trước, một thân đầy máu, Tô Nhan dẫn đầu đội kỵ binh, xoay người xuống ngựa, nửa quỳ ở trước mặt Bạch Nhạc:
- Công tử, Thanh Vân kỵ có 13 người bị quân phản loạn mê hoặc, tất cả đã phải trả giá, những người còn lại đều đã đến đông đủ. Tô Nhan …… may mắn không làm nhục mệnh.
Một câu nói vô cùng đơn, nhưng lại lộ ra một sát khí kinh người, Tô Nhan một thân đầy máu, càng chứng minh rõ ràng chuyện không hề nhẹ nhàng như Tô Nhan nói.
Nhìn Tô Nhan, Bạch Nhạc không khỏi có chút đau lòng.
Gần như cùng một lúc, hơn một ngàn Thanh Vân kỵ vừa mới đồng thời quỳ gối, cùng nhau hô to:
- Bái kiến đại nhân!
Âm thanh như sóng biển lập tức vang vọng khắp đất trời, cũng chính thức tuyên bố, giờ khắc này, Bạch Nhạc đã chân chính trở thành chủ Thanh Châu.
Bạch Nhạc tiến lên đỡ Tô Nhan dậy, nâng tay ý bảo những người khác cũng đứng dậy, lúc này mới chậm rãi xoay người, nhàn nhạt nói:
- Lam tiên sinh, ngươi nói xem bây giờ nên làm thế nào?
- Loạn thần tặc tử!
Lam tiên sinh hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Bạch Nhạc, ánh mắt giống như hận không thể nuốt Bạch Nhạc và những người khác người vào bụng.
Bạch Nhạc không để ý tới Lam tiên sinh, sắc mặt hắn lạnh lùng, xoay người nói với Dương Đào:
- Dương Đào, món nợ với Huyết Ảnh Ma Tông, chúng ta ngày sau lại tính, nếu hiện tại ngươi không muốn tiếp tục phân tranh sống chết, thì có thể đi rồi.
Lúc trước hắn không hề lo lắng, nhưng hôm nay có nhiều Thanh Vân kỵ như vậy, hơn nữa còn có Bạch Nhạc và Lê Minh Trí khống chế, nếu Dương Đào thật sự không đi, thì rất có khả năng sẽ bị giết chết ở chỗ này.
Mí mắt bỗng nhiên nhảy dựng, hiển nhiên chính Dương Đào cũng hiểu rõ điểm này, hắn hừ lạnh một tiếng, chậm rãi mở miệng nói:
- Được thôi, Bạch Nhạc, hy vọng sau này ngươi vẫn có thể có vận khí tốt như vậy!
Cho dù là Lê Minh Trí nhúng tay vào, hay là Tô Nhan mạnh mẽ xử lý Thanh Vân kỵ phản loạn, đều có thể nói là ngoài ý muốn.
Nếu hai điểm này không trùng hợp đến thế, có lẽ kết quả cũng sẽ khác đi một chút, như vậy chỉ có thể kết luận là do may mắn.
Cũng không tiếp tục dây dưa nữa, Dương Đào phất tay, trong nháy mắt, người của Huyết Ảnh Ma Tông lập tức theo Dương Đào rời đi.
Đương nhiên, đối với Bạch Nhạc mà nói, hắn vốn cũng không để bụng lời uy hiếp của Dương Đào.
Sau hôm nay, hắn đã thực sự gia nhập Thanh Châu, cho dù là đối mặt với Thất Tinh tông hay Huyết Ảnh Ma Tông, hắn đều có đủ tự tin nói chuyện, hôm nay không giết được hắn, ngày sau lại muốn uy hiếp đến hắn, cũng đồng nghĩa với việc sẽ khó khắn hơn gấp mười gấp trăm lần.
Nhìn Dương Đào và Huyết Ảnh Ma Tông hoàn toàn rời đi, Bạch Nhạc liếc nhìn Lê Minh Trí một cái, nhưng vẫn không mở miệng, chỉ chậm rãi đi về phía Lam tiên sinh:
- Lam tiên sinh, nói ra manh mối của bảo khố, ta có thể cho ngươi chết sảng khoái một chút.
- Ha ha ha ha ha!
Nghe được lời Bạch Nhạc nói, Lam tiên sinh không có chút hoảng sợ nào, ngược lại cười phá lên.
- Bạch Nhạc, ngươi cho rằng ta còn sẽ sợ chết sao? Trước đó ta cũng đã trúng kịch độc! Chết tính là cái gì? Ta chỉ hận không có thể giết được ngươi!
Lam tiên sinh nhìn chằm chằm đôi mắt Bạch Nhạc, lạnh lùng mở miệng nói, “Cho dù ngươi có thủ đoạn gì, cứ việc dùng trên người ta! Nếu ta kêu ra một tiếng, vậy chỉ có thể là do Lam mỗ vô năng!”
Trong mắt Lam tiên sinh tràn đầy khinh thường, trong lúc nói chuyện, khóe miệng hắn đã là tràn ra một tia máu.
Từ giây phút biết tin Ngô Tuyết Tùng bị đoạt xá, hắn kỳ thật cũng đã điên rồi, chết tính là cái gì, nếu không phải vì báo thù Bạch Nhạc, hắn đã sớm đã tự sát!
Bố trí sát trận này, đối với hắn mà nói, chính là một đòn có chết không sống.
Hắn vốn không ôm bất kỳ hy vọng may mắn nào, từ lúc bắt đầu lộ diện, hắn đã không màng đến sống chết nữa.
Trên thực tế, cả Dương Đào và Huyết Ảnh Ma Tông cũng nằm trong kế hoạnh của hắn.
Cho dù là Dương Đào thật sự giết chết Bạch Nhạc, hắn cũng sẽ tuyệt đối không nói ra bí mật của bảo khố, mà khiến bọn chúng cũng phải chôn cùng, vì bồi táng cho chính hắn, cũng vì bồi táng cho Ngô Tuyết Tùng.
Trước đó chẳng qua là có tu vi mạnh mẽ khống chế, độc tính mới không bộc phát ra, hiện giờ đại sự đã bại, Lam tiên sinh không còn muốn sống nữa, tu vi đang áp chế nháy mắt tan rã, độc tính trực tiếp bộc phát, nhiều nhất qua thời gian khoảng trăm nhịp thở, độc tính sẽ hoàn toàn phát tác giết chết hắn.
Dưới tình huống như vậy, hắn tất nhiên không sợ bất kỳ uy hiếp nào của Bạch Nhạc.
Tuy rằng bất đồng quan điểm, nhưng nhìn thấy Lam tiên sinh giờ phút này vẫn kiên quyết như vậy, cho dù là ai, trong lòng cũng đều không khỏi sinh ra vài phần khâm phục.
Đối với Bạch Nhạc, đối với bá tánh Thanh Châu, thậm chí đối với những Thanh Vân kỵ bị hắn mê hoặc mà nói nói, hắn thực sự đáng chết.
Nhưng duy nhất đối với Ngô Tuyết Tùng mà nói, Lam tiên sinh trung thành không ai có thể nghi ngờ.
Đây thực sự chính là trung thành đến mù quáng, trung thành đến chết.
Ngươi có thể không trung thành đến mù quáng được như vậy, nhưng lại không có tư cách cười nhạo điều này.
Nhìn Lam tiên sinh, Bạch Nhạc than khẽ:
- Lam tiên sinh, ta bội phục ngươi trung thành với phủ chủ, nhưng ngươi và ta quan điểm bất đồng. Bảo khố không phải thuộc về bất kỳ ai, mà là thuộc về Thanh Châu.
Bạch Nhạc bước ra một bước, trong mắt lộ ra đôi chút thương hại, tay đã cầm một viên đá màu xanh lục.
- Ngươi muốn làm gì?
Nhìn Bạch Nhạc, Lam tiên sinh theo bản năng sinh ra một chút bất an, hắn ta gườm gườm nhìn Bạch Nhạc, hỏi.
- Lam tiên sinh có lẽ không biết, thật ra ta còn biết ma thuật.
Với sự hiểu biết của Bạch Nhạc về ma thuật, thật ra rất khó để bố trí một ảo cảnh có thể mê hoặc Lam tiên sinh, nhưng vấn đề ở chỗ, Bạch Nhạc còn có thận thạch trong tay, thận thạch có thể làm tăng hiệu quả của ảo cảnh, thật sự rất mạnh. Hơn nữa bản thân Lam tiên sinh đã trúng độc, tu vi đã bị phân tán, dĩ nhiên lại càng dễ dàng thành công.
Hắn nắm thận thạch trong tay, ý niệm vừa động, một luồng tinh quang màu chợt bao phủ cả người Lam tiên sinh, trong phút chốc, cả người Lam tiên sinh trực tiếp rơi vào bên trong ảo cảnh.
Chỉ là trong chốc lát, trên mặt Lam tiên sinh lộ ra một tia thống khổ, giãy giụa từ trên xe lăn ngã xuống, muốn quỳ gối hành lễ.
Nhìn một màn này, đáy lòng mọi người đều không khỏi dâng lên một tia ớn lạnh.
Ánh mắt nhìn về phía Bạch Nhạc càng nhiều thêm vài phần kinh sợ.
Sau khi giãy giụa nhiều nhất mấy chục hơi thở, Lam tiên sinh đã hoàn toàn bị ảo cảnh khống chế:
- Điện hạ, ngài quên rồi sao, bảo khố ở phủ Thành chủ, trong mật thất trong thư phòng của ngài, phủ Thành chủ tuy rằng đã bị huỷ hoại, nhưng mật thất vẫn không hề bị tổn thất.
Theo những lời nói ra, sinh mệnh Lam tiên sinh rốt cuộc cũng kết thúc, trên mặt hắn mang theo một ý cười thoả mãn rồi chết bên trong ảo cảnh.
Đối với Lam tiên sinh mà nói, này có lẽ cũng là kết cục tốt nhất.
Lê Minh Trí liếc nhìn Bạch Nhạc hồi lâu, không nói gì rồi xoay người đi thẳng.
Bảo khố của Thanh Châu ở bên trong thành, hắn đương nhiên cũng không có cách nào tranh đoạt cùng Bạch Nhạc, trước đó vì giết người mà đến, hiện giờ Lam tiên sinh đã chết, dĩ nhiên cũng xem như đạt được mục đích.
Tuy rằng không thể có được bảo khố, nhưng ân oán cùng Bạch Nhạc đã thanh toán xong, như vậy là tốt rồi.
Dưới áp lực kép như vậy, những Thanh Vân kỵ vốn đã có một chút chần chừ lập tức hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu.
Một tiếng xôn xao, ngoại trừ Tào Triêu và một số ít tâm phúc, những người còn lại tất cả đều quỳ xuống.
Mấy trăm Thanh Vân kỵ phản chiến, cũng đồng nghĩa với việc ý định giết chết Bách Nhạc của Lam tiên sinh đã hoàn toàn thất bại.
Ngay cả những đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông giờ phút này cũng không khỏi lui về phía sau, không dám tùy tiện ra tay với Bạch Nhạc.
Ngay cả hai người Lê Minh Trí và Dương Đào cũng bị ảnh hưởng, không thể không tạm thời dừng tay.
Toàn bộ rừng cây chỉ còn lại tiếng mắng chửi điên cuồng của Lam tiên sinh.
Chỉ trong chốc lát, chủ lực của Thanh Vân kỵ đã đến, vây quanh toàn bộ rừng cây như trước, một thân đầy máu, Tô Nhan dẫn đầu đội kỵ binh, xoay người xuống ngựa, nửa quỳ ở trước mặt Bạch Nhạc:
- Công tử, Thanh Vân kỵ có 13 người bị quân phản loạn mê hoặc, tất cả đã phải trả giá, những người còn lại đều đã đến đông đủ. Tô Nhan …… may mắn không làm nhục mệnh.
Một câu nói vô cùng đơn, nhưng lại lộ ra một sát khí kinh người, Tô Nhan một thân đầy máu, càng chứng minh rõ ràng chuyện không hề nhẹ nhàng như Tô Nhan nói.
Nhìn Tô Nhan, Bạch Nhạc không khỏi có chút đau lòng.
Gần như cùng một lúc, hơn một ngàn Thanh Vân kỵ vừa mới đồng thời quỳ gối, cùng nhau hô to:
- Bái kiến đại nhân!
Âm thanh như sóng biển lập tức vang vọng khắp đất trời, cũng chính thức tuyên bố, giờ khắc này, Bạch Nhạc đã chân chính trở thành chủ Thanh Châu.
Bạch Nhạc tiến lên đỡ Tô Nhan dậy, nâng tay ý bảo những người khác cũng đứng dậy, lúc này mới chậm rãi xoay người, nhàn nhạt nói:
- Lam tiên sinh, ngươi nói xem bây giờ nên làm thế nào?
- Loạn thần tặc tử!
Lam tiên sinh hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Bạch Nhạc, ánh mắt giống như hận không thể nuốt Bạch Nhạc và những người khác người vào bụng.
Bạch Nhạc không để ý tới Lam tiên sinh, sắc mặt hắn lạnh lùng, xoay người nói với Dương Đào:
- Dương Đào, món nợ với Huyết Ảnh Ma Tông, chúng ta ngày sau lại tính, nếu hiện tại ngươi không muốn tiếp tục phân tranh sống chết, thì có thể đi rồi.
Lúc trước hắn không hề lo lắng, nhưng hôm nay có nhiều Thanh Vân kỵ như vậy, hơn nữa còn có Bạch Nhạc và Lê Minh Trí khống chế, nếu Dương Đào thật sự không đi, thì rất có khả năng sẽ bị giết chết ở chỗ này.
Mí mắt bỗng nhiên nhảy dựng, hiển nhiên chính Dương Đào cũng hiểu rõ điểm này, hắn hừ lạnh một tiếng, chậm rãi mở miệng nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Được thôi, Bạch Nhạc, hy vọng sau này ngươi vẫn có thể có vận khí tốt như vậy!
Cho dù là Lê Minh Trí nhúng tay vào, hay là Tô Nhan mạnh mẽ xử lý Thanh Vân kỵ phản loạn, đều có thể nói là ngoài ý muốn.
Nếu hai điểm này không trùng hợp đến thế, có lẽ kết quả cũng sẽ khác đi một chút, như vậy chỉ có thể kết luận là do may mắn.
Cũng không tiếp tục dây dưa nữa, Dương Đào phất tay, trong nháy mắt, người của Huyết Ảnh Ma Tông lập tức theo Dương Đào rời đi.
Đương nhiên, đối với Bạch Nhạc mà nói, hắn vốn cũng không để bụng lời uy hiếp của Dương Đào.
Sau hôm nay, hắn đã thực sự gia nhập Thanh Châu, cho dù là đối mặt với Thất Tinh tông hay Huyết Ảnh Ma Tông, hắn đều có đủ tự tin nói chuyện, hôm nay không giết được hắn, ngày sau lại muốn uy hiếp đến hắn, cũng đồng nghĩa với việc sẽ khó khắn hơn gấp mười gấp trăm lần.
Nhìn Dương Đào và Huyết Ảnh Ma Tông hoàn toàn rời đi, Bạch Nhạc liếc nhìn Lê Minh Trí một cái, nhưng vẫn không mở miệng, chỉ chậm rãi đi về phía Lam tiên sinh:
- Lam tiên sinh, nói ra manh mối của bảo khố, ta có thể cho ngươi chết sảng khoái một chút.
- Ha ha ha ha ha!
Nghe được lời Bạch Nhạc nói, Lam tiên sinh không có chút hoảng sợ nào, ngược lại cười phá lên.
- Bạch Nhạc, ngươi cho rằng ta còn sẽ sợ chết sao? Trước đó ta cũng đã trúng kịch độc! Chết tính là cái gì? Ta chỉ hận không có thể giết được ngươi!
Lam tiên sinh nhìn chằm chằm đôi mắt Bạch Nhạc, lạnh lùng mở miệng nói, “Cho dù ngươi có thủ đoạn gì, cứ việc dùng trên người ta! Nếu ta kêu ra một tiếng, vậy chỉ có thể là do Lam mỗ vô năng!”
Trong mắt Lam tiên sinh tràn đầy khinh thường, trong lúc nói chuyện, khóe miệng hắn đã là tràn ra một tia máu.
Từ giây phút biết tin Ngô Tuyết Tùng bị đoạt xá, hắn kỳ thật cũng đã điên rồi, chết tính là cái gì, nếu không phải vì báo thù Bạch Nhạc, hắn đã sớm đã tự sát!
Bố trí sát trận này, đối với hắn mà nói, chính là một đòn có chết không sống.
Hắn vốn không ôm bất kỳ hy vọng may mắn nào, từ lúc bắt đầu lộ diện, hắn đã không màng đến sống chết nữa.
Trên thực tế, cả Dương Đào và Huyết Ảnh Ma Tông cũng nằm trong kế hoạnh của hắn.
Cho dù là Dương Đào thật sự giết chết Bạch Nhạc, hắn cũng sẽ tuyệt đối không nói ra bí mật của bảo khố, mà khiến bọn chúng cũng phải chôn cùng, vì bồi táng cho chính hắn, cũng vì bồi táng cho Ngô Tuyết Tùng.
Trước đó chẳng qua là có tu vi mạnh mẽ khống chế, độc tính mới không bộc phát ra, hiện giờ đại sự đã bại, Lam tiên sinh không còn muốn sống nữa, tu vi đang áp chế nháy mắt tan rã, độc tính trực tiếp bộc phát, nhiều nhất qua thời gian khoảng trăm nhịp thở, độc tính sẽ hoàn toàn phát tác giết chết hắn.
Dưới tình huống như vậy, hắn tất nhiên không sợ bất kỳ uy hiếp nào của Bạch Nhạc.
Tuy rằng bất đồng quan điểm, nhưng nhìn thấy Lam tiên sinh giờ phút này vẫn kiên quyết như vậy, cho dù là ai, trong lòng cũng đều không khỏi sinh ra vài phần khâm phục.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đối với Bạch Nhạc, đối với bá tánh Thanh Châu, thậm chí đối với những Thanh Vân kỵ bị hắn mê hoặc mà nói nói, hắn thực sự đáng chết.
Nhưng duy nhất đối với Ngô Tuyết Tùng mà nói, Lam tiên sinh trung thành không ai có thể nghi ngờ.
Đây thực sự chính là trung thành đến mù quáng, trung thành đến chết.
Ngươi có thể không trung thành đến mù quáng được như vậy, nhưng lại không có tư cách cười nhạo điều này.
Nhìn Lam tiên sinh, Bạch Nhạc than khẽ:
- Lam tiên sinh, ta bội phục ngươi trung thành với phủ chủ, nhưng ngươi và ta quan điểm bất đồng. Bảo khố không phải thuộc về bất kỳ ai, mà là thuộc về Thanh Châu.
Bạch Nhạc bước ra một bước, trong mắt lộ ra đôi chút thương hại, tay đã cầm một viên đá màu xanh lục.
- Ngươi muốn làm gì?
Nhìn Bạch Nhạc, Lam tiên sinh theo bản năng sinh ra một chút bất an, hắn ta gườm gườm nhìn Bạch Nhạc, hỏi.
- Lam tiên sinh có lẽ không biết, thật ra ta còn biết ma thuật.
Với sự hiểu biết của Bạch Nhạc về ma thuật, thật ra rất khó để bố trí một ảo cảnh có thể mê hoặc Lam tiên sinh, nhưng vấn đề ở chỗ, Bạch Nhạc còn có thận thạch trong tay, thận thạch có thể làm tăng hiệu quả của ảo cảnh, thật sự rất mạnh. Hơn nữa bản thân Lam tiên sinh đã trúng độc, tu vi đã bị phân tán, dĩ nhiên lại càng dễ dàng thành công.
Hắn nắm thận thạch trong tay, ý niệm vừa động, một luồng tinh quang màu chợt bao phủ cả người Lam tiên sinh, trong phút chốc, cả người Lam tiên sinh trực tiếp rơi vào bên trong ảo cảnh.
Chỉ là trong chốc lát, trên mặt Lam tiên sinh lộ ra một tia thống khổ, giãy giụa từ trên xe lăn ngã xuống, muốn quỳ gối hành lễ.
Nhìn một màn này, đáy lòng mọi người đều không khỏi dâng lên một tia ớn lạnh.
Ánh mắt nhìn về phía Bạch Nhạc càng nhiều thêm vài phần kinh sợ.
Sau khi giãy giụa nhiều nhất mấy chục hơi thở, Lam tiên sinh đã hoàn toàn bị ảo cảnh khống chế:
- Điện hạ, ngài quên rồi sao, bảo khố ở phủ Thành chủ, trong mật thất trong thư phòng của ngài, phủ Thành chủ tuy rằng đã bị huỷ hoại, nhưng mật thất vẫn không hề bị tổn thất.
Theo những lời nói ra, sinh mệnh Lam tiên sinh rốt cuộc cũng kết thúc, trên mặt hắn mang theo một ý cười thoả mãn rồi chết bên trong ảo cảnh.
Đối với Lam tiên sinh mà nói, này có lẽ cũng là kết cục tốt nhất.
Lê Minh Trí liếc nhìn Bạch Nhạc hồi lâu, không nói gì rồi xoay người đi thẳng.
Bảo khố của Thanh Châu ở bên trong thành, hắn đương nhiên cũng không có cách nào tranh đoạt cùng Bạch Nhạc, trước đó vì giết người mà đến, hiện giờ Lam tiên sinh đã chết, dĩ nhiên cũng xem như đạt được mục đích.
Tuy rằng không thể có được bảo khố, nhưng ân oán cùng Bạch Nhạc đã thanh toán xong, như vậy là tốt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro