Thái Thượng Kiếm Tôn

Hóa đá

Phiêu Linh Huyễn

2024-11-02 20:03:17

Thanh Vương Điện khác với tất cả những cung điện khác, toàn bộ tòa cung điện đều được bao phủ bởi thanh quang chói mắt, lộ ra một cỗ uy áp khó mà diễn tả.

Nếu có thể bay lên không trung nhìn xuống bên dưới, liền sẽ phát hiện, trọn cả Địa Cung đều dựa vào Thanh Vương Điện mà kiến tạo, nơi đây chính là trung tâm của Địa Cung.

Nhìn vào Thanh Vương Điện phía xa xa, trong lòng Bạch Nhạc ẩn ẩn sinh ra cảm giác sợ hãi khó có thể ức chế.

Bản năng như đang thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn, để hắn rời xa chỗ này.

- Công tử. . . Ngươi xem!

Chỉ vào bãi đất trống trước Thanh Vương Điện, sắc mặt Tô Nhan thoáng trở nên trắng bệch.

Thuận theo hướng ngón tay Tô Nhan chỉ tới nhìn lại, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi dâng lên đắng chát, há hốc mồm, lại không thốt được ra lời.

Phía trước Thanh Vương Điện nguy nga, lúc này chí ít đứng nghiêm hơn một nghìn binh dũng, hơn nữa bên trong còn có lượng lớn tướng dũng, chi chi chít chít ngăn ở trước Thanh Vương Điện, vừa thoáng liếc mắt liền khiến người tuyệt vọng.

Khẽ cắn môi, Tô Nhan trầm giọng nói:

- Công tử, ta đi thử xem có thể dẫn ra được bao nhiêu.

- Vô dụng, ngươi không dẫn ra được.

Lắc đầu, Bạch Nhạc vươn tay kéo lại Tô Nhan, trầm giọng nói.

Trước đó lúc ở cung điện khác, Tô Nhan cùng lắm chỉ dẫn đi được hơn trăm binh dũng, hơn nữa tướng dũng quá nửa sẽ không để ý tới nàng, một khi gặp phải tướng dũng ra tay, Tô Nhan tất sa vào nguy hiểm.

Mà giờ số binh dũng trước Thanh Vương Điện lên tới hơn nghìn, trong đó bao gồm rất nhiều tướng dũng, một khi Tô Nhan ra tay, nếu số binh dũng đuổi theo quá ít, căn bản không tạo được tác dụng gì, nếu nhiều, rất có thể sẽ miểu sát Tô Nhan trong nháy mắt.

Nhưng mà, ngay lúc kéo tay Tô Nhan, tròng mắt Bạch Nhạc đột nhiên co rụt lại:

- Tiểu Nhan, sao tay ngươi cứng thế?

Tô Nhan vốn rất xinh đẹp, làn da nhẵn nhụi, bàn tay ôn nhuận như ngọc, nắm lấy vô cùng thoải mái,

Nhưng giờ đây, bàn tay Bạch Nhạc cầm lấy lại cứng ngắc lạnh lẽo, cảm giác hệt như nắm phải hòn đá.

- Cái gì?

Nhất thời Tô Nhan còn chưa kịp hồi thần, kinh ngạc nhìn Bạch Nhạc.

- Chính ngươi không cảm giác thấy à?

Nắm lấy tay Tô Nhan, giơ lên trước mặt, Bạch Nhạc sắc mặt khó coi hỏi.

Dưới ánh sáng nhàn nhạt, tay Tô Nhan hiện màu xám trắng, hiển nhiên không phải bộ dạng mà người bình thường nên có.

Ánh mắt rơi lên bàn tay chính mình, nét mặt Tô Nhan tức thì trắng bệch:

- Sao có thể, không, sao lại thế này? Công tử, sao lại thế này?

Khắc ấy, trong lòng Tô Nhan bất giác sinh ra cảm giác sợ hãi khó mà ức chế, đó là nỗi sợ còn khủng bố hơn cả cái chết.

Nháy mắt, vô số ý niệm chớp qua trong đầu Bạch Nhạc, cuối cùng dừng lại ở ánh mắt trước khi chết của tên tướng dũng nơi Đan Các.

Thứ lộ ra trong ánh mắt kia làm cảm giác vừa tuyệt vọng, lại vừa như được giải thoát!

Ánh mắt đó. . . Rất giống ánh mắt Tô Nhan lúc này!

Binh dũng! ! !

Chớp mắt, Bạch Nhạc triệt để hồi thần!

Đám binh dũng kia vốn không phải vật chết, càng không phải khôi lỗi do ai chế tạo ra, mà là từng người sống sờ sờ!

Linh thạch cực phẩm rơi ra từ trên thân binh dũng căn bản không phải ai chứa đi vào, mà là một thân linh lực của người hóa thành binh dũng ngưng tụ mà thành.

Đáng sợ nhất là, hiện tại Tô Nhan chính đang bất tri bất giác biến chuyển thành loại binh dũng kia!

Thân thể cứng ngắc, làn da xám trắng, tất cả đều là dấu hiệu của người bắt đầu hóa đá.

Nếu cứ để mặc tiếp diễn, không lâu sau, Tô Nhan liền sẽ triệt để biến thành binh dũng như đám đang đứng yên trước cung điện.

Giả như còn có thể bảo lưu một tia linh trí, liền thành tướng dũng!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nghĩ vậy, đáy lòng Bạch Nhạc triệt để bị sợ hãi chiếm giữ! Tô Nhan là như thế, vậy hắn thì sao?

Nháy mắt, Bạch Nhạc vô thức chộp lên tay mình!

- Không đúng, sao thân thể ta không có biến hóa?

Bắt lấy tay mình, Bạch Nhạc lập tức phát hiện, tay hắn không có bất kỳ dị thường nào, trừ hơi lạnh chút ra thì không khác gì bình thường, hoàn toàn không có dấu hiệu hóa đá.

Nghe được lời này của Bạch Nhạc, trong mắt Tô Nhan lần nữa lóe lên hi vọng.

Trong vô thức, Tô Nhan bắt lấy tay Bạch Nhạc!

- Thông Thiên Ma Công!

Một ý niệm chợt lóe trong đầu, Tô Nhan thốt lên.

- ! ! !

Trên thực tế, không cần Tô Nhan lên tiếng, bản thân Bạch Nhạc cũng đã nhận ra, hắn và Tô Nhan cùng lúc tiến vào Địa Cung, trải nghiệm trên đường cũng gần như tương tự nhau, thậm chí chính hắn còn cường hành đi phá mở cấm chế, bước vào cung điện để cướp đoạt đan dược và bảo vật.

Như thế tính ra, nếu bị hóa đá, biến thành binh dũng, biến hóa của hắn phải nhanh hơn Tô Nhan mới đúng.

Khăng khăng, chính hắn lại không có gì dị thường, đây tuyệt đối không phải vận khí, mà là bởi vì. . . Thông Thiên Ma Công!

Thông Thiên Ma Công thôn phệ tất cả lực lượng!

Theo như lời Thông Thiên Ma Quân, tất cả lực lượng trên thế gian này đều có thể bị cắn nuốt, vô luận trong địa cung này có gì quỷ dị, suy cho cùng cũng chẳng qua là một loại lực lượng xâm thực, vô luận lực lượng đó ẩn bí cỡ nào, nhưng sau khi tiến vào trong cơ thể Bạch Nhạc, lập tức đều sẽ bị Thông Thiên Ma Công thôn phệ hóa giải.

Cũng chính bởi vậy, Bạch Nhạc mới không xuất hiện nửa điểm dị thường.

- Công tử, cứu ta!

Tức thì, Tô Nhan nắm chặt lấy tay Bạch Nhạc, tựa hồ sợ Bạch Nhạc vứt bỏ nàng.

Dù nàng không rõ ràng tại sao Thông Thiên Ma Công có thể làm được điểm này, nhưng nàng nhớ được, huyết ấn trong cơ thể nàng trước đây là do Bạch Nhạc dùng Thông Thiên Ma Công hóa giải giúp.

Bây giờ nếu Bạch Nhạc đã không việc gì, vậy hẳn rất có thể cũng hóa giải được.

Đây là hi vọng duy nhất của nàng, như là người chết chìm bắt được phao cứu mạng.

- Đừng vội, để ta thử xem!

Cảm nhận được Tô Nhan sợ hãi, Bạch Nhạc khẽ khàng ôm Tô Nhan vào trong lòng, nhẹ giọng an ủi.

Ôm Tô Nhan vào trong ngực, lúc này Bạch Nhạc mới phát giác, há chỉ mỗi cánh tay, lúc này cả người Tô Nhan sớm đã cứng ngắc.

Bị Bạch Nhạc ôm vào trong ngực, sợ hãi trong lòng Tô Nhan tựa hồ mới giảm đi mấy phần, chỉ là thân thể vẫn cứ run lên nhè nhẹ, khó mà ức chế cho được.

Đáy lòng trầm xuống, Thông Thiên Ma Công đột nhiên vận chuyển, chậm rãi tuôn vào trong người Tô Nhan.

Ma khí mới vọt vào trong cơ thể Tô Nhan, Bạch Nhạc liền cảm thấy tắc nghẽn, hệt như ma khí căn bản không phải đang rót vào kinh mạch nhân thể, mà là đang rót vào trong đá vậy.

- Thôn Thiên!

Cảm nhận được áp lực, Bạch Nhạc khẽ nhíu mày, trực tiếp thi triển Thôn Thiên Quyết, cường hành thôn phệ lực lượng trong cơ thể Tô Nhan.

Nháy mắt, sự bá đạo của Thôn Thiên Quyết triệt để thể hiện ra, thoáng chốc, cảm giác tắc nghẽn khi nãy liền tan biến, làn da nơi tay dần mềm xuống.

Chỉ là sắc mặt Tô Nhan lại càng thêm tái nhợt.

Nhận thấy biến hóa này, Bạch Nhạc không thể không thu tay.

Hắn có thể cảm giác được rõ ràng, trực tiếp thi triển Thôn Thiên Quyết, Thông Thiên Ma Công liền sẽ cắn nuốt hết thảy, căn bản không chịu sự khống chế từ hắn. Không chỉ mỗi lực lượng quỷ dị khiến Tô Nhan hóa đá, mà cả sinh cơ của nàng cũng bị thôn phệ!

Nếu cứ thế cắn nuốt, tuy vấn đề hóa đá có thể được giải quyết, nhưng e rằng sinh cơ Tô Nhan cũng bị hắn nuốt sạch, khó mà thoát khỏi cái chết.

Rốt cuộc Thông Thiên Ma Công không phải không gì không thể, nó có thể bảo vệ được Bạch Nhạc, nhưng căn bản không cách nào cứu Tô Nhan.

- Không được, chúng ta nhất định phải rời khỏi đây, như thế mới có hy vọng.

Trong lòng trầm xuống, Bạch Nhạc chậm rãi nói.

Cởi chuông phải cần người buộc chuông, chỉ có rời khỏi lăng tẩm Thanh Vương quỷ dị này thì mới có khả năng hóa giải tình trạng hóa đá trên người Tô Nhan.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Công tử!

Bắt lấy tay Bạch Nhạc, khóe mắt Tô Nhan bất giác chảy xuống hai hàng lệ nóng:

- Công tử, ta không được biến thành binh dũng, cầu ngươi, nếu thực sự không được. . . vậy thì giết ta!

- Xin lỗi, là ta không tốt! Ta không nên để ngươi mạo hiểm tới đây.

 

Ôm lấy Tô Nhan, trong lòng Bạch Nhạc tràn đầy hối hận.

Nếu không phải hắn, Tô Nhan sẽ không tiến vào Địa Cung, càng sẽ không gặp phải nguy hiểm thế này.

- Công tử, đừng nói thế. . . Là ta tự nguyện tới, không liên quan gì tới ngươi!

Lắc đầu, Tô Nhan nhẹ giọng nói:

- Công tử, tiểu Nhan không sợ chết, thật đấy! Lúc ở Huyết Ảnh Ma Tông, kỳ thực ta đã sớm làm tốt chuẩn bị. . . Lúc Cổ Hiên đột phá, chính là lúc ta tính toán kết thúc sinh mệnh.

- Cũng may, ta gặp được công tử!

- Công tử, ngươi biết không? Thật ra. . . Tiểu Nhan khá là thích ngươi!

Nước mắt chậm rãi chảy xuống, Tô Nhan nhẹ giọng nói.

- . . .

- Công tử, cầu ngươi, giết ta! Tiểu Nhan không muốn biến thành thạch dũng xấu xí kia, ta muốn lấy bộ dạng đẹp nhất lưu lại trong lòng công tử!

 Nắm lấy tay Bạch Nhạc, tựa đầu trên vai hắn, Tô Nhan nhẹ giọng nói.

Thoáng chốc đó, trong lòng Bạch Nhạc như bị kim đâm, đau đến khó mà hít thở.

Bằng tâm mà luận, thật ra hắn không hề yêu Tô Nhan, trong đầu cũng chưa từng hiện lên ý nghĩ đó.

Nhưng mà, người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình?

Thời gian qua, hết thảy những gì Tô Nhan làm hắn đều thấy ở trong mắt, hắn thấy được Tô Nhan trả ra, cũng cảm nhận được phần yêu thích kia.

Lúc ở trong Thính Hương Thủy Tạ, hắn cũng quen với việc có Tô Nhan một mực đi cùng.

Khắc này, nghe được Tô Nhan nói những lời này, cảm giác đau lòng đó liền khiến Bạch Nhạc hít thở không thông.

Nhất thời, tựa hồ có một loại cảm giác sợ hãi nảy sinh trong lòng!

Bạch Nhạc đột nhiên phát hiện, hắn không thể nào chấp nhận được chuyện Tô Nhan rời đi, đặc biệt là rời đi theo cái cách như thế này.

- Đừng nói nhảm, Tô Nhan, chẳng phải ngươi đã nói muốn thề chết theo ta ư? Chỉ là chút trắc trở mà thôi, không lẽ ngươi đã định lùi bước?

 Đẩy ra Tô Nhan, nhìn vào mắt nàng, Bạch Nhạc nghiêm túc mở miệng nói:

- Ta sẽ không để ngươi chết!

- Tiểu Nhan! Tin tưởng ta, ta nhất định có thể tìm được cách an toàn rời khỏi đây, là ta mang ngươi đi vào, ta liền nhất định sẽ mang ngươi an toàn đi ra!

Trong mắt chớp qua một tia quyết đoán, chậm rãi đẩy ra Tô Nhan, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:

- Đừng nghĩ gì nữa cả, Tô Nhan, chờ ta ở đây!

- Ta là ai? Ta là truyền nhân Thông Thiên Ma Quân, thiên kiêu đạo ma song tu Bạch Nhạc!

- Thanh Vương lại đã sao? Vô luận ở đây có gì quỷ dị cũng không thể ngăn được ta! Tin tưởng ta, vô luận khó khăn bao nhiêu, ta cũng nhất định mang ngươi đi ra, đây là hứa hẹn của ta đối với ngươi!

Từ từ đứng dậy, ánh mắt Bạch Nhạc đột nhiên lần nữa dừng trên Thanh Vương Điện.

Tất cả bí mật đều cất giấu ở trong Thanh Vương Điện kia, chỉ có xông vào mới có thể phát hiện chân tướng, tìm ra cách rời khỏi chỗ này.

Dù trắc trở, dù tràn ngập nguy hiểm đến mấy, nhưng lúc này, Bạch Nhạc đã không còn đường lui.

Bước ra trước một bước, sát cơ ngất trời!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Thượng Kiếm Tôn

Số ký tự: 0