Sát cơ phù hi...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
Đan Các đi vào khó, nhưng đi ra lại rất dễ dàng, căn bản không hề xúc phát cấm chế, Bạch Nhạc cứ thế tự nhiên đẩy cửa đi ra.
Trên thực tế, lúc vừa đi ra, thần kinh Bạch Nhạc căng cứng vô cùng, tính toán trực tiếp lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi phạm vi Đan Các.
Nhưng mà, càng quỷ dị chính là, đám binh dũng kia rõ ràng thấy hắn đi ra từ trong Đan Các, lại vẫn thờ ơ như cũ, tựa hồ căn bản không thấy được Bạch Nhạc.
Thẳng đến khi Bạch Nhạc vượt qua đám binh dũng này, lần nữa thử vòng vèo trở lại, đi tới Đan Các, đám binh dũng mới lần nữa bị kích phát, xông giết về phía Bạch Nhạc.
Bây giờ Bạch Nhạc không có tâm tư phân cao thấp với đám binh dũng này, một hơi chạy ra khỏi phạm vi Đan Các, thẳng đến khi thấy binh dũng lui về, lúc này mới thở phào.
- Công tử, đắc thủ chưa?
Tô Nhan vẫn một mực canh chừng ở phụ cận Đan Các, nghe được động tĩnh của đám binh dũng, lập tức liền tới gần, hưng phấn hỏi.
Gật đầu, Bạch Nhạc cũng không giấu giếm:
- Đan Các rất kỳ lạ, bên trong toàn là đan dược tu luyện dưới Tinh Cung Cảnh, hơn nữa số lượng cũng không nhiều.
Cầm ra toàn bộ linh dược được đến trong Đan Các, Bạch Nhạc chọn lựa một ít hữu dụng với mình, còn lại ném hết cho Tô Nhan.
Căn cơ của Bạch Nhạc vốn đã rất vững chắc, nhưng Tô Nhã so ra lại kém tương đối nhiều, những đan dược này, đa phần không có ích với Bạch Nhạc, nhưng với Tô Nhã lại cầu mà không được.
Đương nhiên, Bạch Nhạc không lấy ra Phá Tinh Đan, cũng không nói cho Tô Nhan biết.
Không phải hắn không tin được Tô Nhan, mà là có chút chuyện vốn không nhất thiết phải nói ra.
Trên thực tế, đối với Tô Nhan, có thể được phân nhiều đan dược như vậy đã khiến nàng hớn hở không thôi.
Mặc dù trong Đan Các không có loại thần đan trong truyền thuyết, đúng là hơi có chút thất vọng, nhưng những thứ vốn là trong truyền thuyết kia, không được đến cũng không có gì phải buồn bực cả, rốt cuộc chỉ lợi ích lấy được vào tay mới là thực tế nhất.
- Đúng rồi, công tử, đám binh dũng kia thì sao?
Nhắc tới đây, Tô Nhan lập tức hóa thân thành đứa hám tiền:
- Gần trăm tên binh dũng, đây chính là trên trăm linh thạch cực phẩm, hai người chúng ta đồng thời ra tay, ta dẫn đi một bộ phận, ngươi giết số còn lại, cứ thế mấy lần, nhất định có thể đoạt tới tay đống linh thạch cực phẩm kia.
Nhắc tới trên trăm linh thạch cực phẩm, dù là Bạch Nhạc đều không khỏi bị dọa hơi nhảy!
Nhưng mà, nhớ đến ánh mắt tên tướng dũng trước khi chết, Bạch Nhạc bất giác cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Thở dài một hơi, cuối cùng Bạch Nhạc vẫn lắc đầu nói:
- Không cần mua thêm việc vào ngươi, ta cứ cảm thấy Thanh Vương bí tàng này có gì đó rất quỷ dị, khả năng cao sẽ có nguy hiểm cực lớn! Chúng ta tới nơi khác xem xem, hi vọng là ta nghĩ nhiều. . .
Mặc dù Tô Nhan hơi tiếc nuối đống linh thạch cực phẩm kia, song sau cùng vẫn tuân theo ý Bạch Nhạc.
Hai người lui về quảng trường, căn cứ theo mô hình cung điện, lần nữa nhận chuẩn vị trí mấy tòa cung điện khác, trực tiếp chạy thẳng tới.
Y cách làm theo, Bạch Nhạc dễ dàng bước vào mấy toà cung điện kia.
Nhưng mà, cũng như Đan Các, trong những cung điện này, vô luận là lưu lại vũ khí hay bảo vật, linh dược, tất cả đều chỉ dùng cho tu hành giả dưới Tinh Cung Cảnh, bên trong mặc dù không thiếu tinh phẩm, song rốt cục đều không quá mức trân quý.
Chỉ là, lần này Bạch Nhạc không dám một hơi cầm loạn, chỉ chọn lựa mấy món đồ cho Tô Nhan, sau đó liền lui ra ngoài.
Không phải là Bạch Nhạc nhìn không vừa mắt, mà là càng vào sâu, Bạch Nhạc lại càng cảm thấy quỷ dị, vốn tưởng đây là một tòa bảo tàng khổng lồ, nhưng giờ xem ra, nơi nơi đều thấy dị thường, còn lâu mới đơn giản như Ngô Tuyết Tùng dự đoán.
Thậm chí Bạch Nhạc có cảm giác, tựa hồ cầm càng nhiều thứ ở đây, vô hình sẽ càng tăng thêm nguy cơ!
Dù không có bất kỳ đạo lý nào, nhưng Bạch Nhạc vẫn nguyện ý tin tưởng trực giác của chính mình.
Quanh quẩn một lúc trong từng tòa cung điện, chỗ tốt Bạch Nhạc lấy được càng lúc càng nhiều, nhưng bất an trong lòng lại càng lúc càng tăng.
- Tiểu Nhan, chúng ta vào đây vài ngày rồi?
Xoay người, Bạch Nhạc đột nhiên mở miệng hỏi.
- Hả?
Nghe được vấn đề này, Tô Nhan không khỏi hơi ngớ:
- Ta cũng không nhớ rõ ràng, chỗ này không có ngày đêm, đại khái. . . chắc chừng nửa tháng.
- Không thể ở lại thêm, chúng ta đi Thanh Vương Điện!
Nếu là lúc bình thường, cảm giác thời gian của Bạch Nhạc vô cùng mãnh liệt, căn bản sẽ không xuất hiện tình cảnh không nhớ được đã qua bao lâu, nhưng giờ đây lại một chút ấn tượng đều không có, nhất thời, bất an trong lòng càng lúc càng đậm, nét mặt Bạch Nhạc không khỏi có chút khó coi, trầm giọng mở miệng nói.
... ... ... ...
- Điện hạ, đã hai mươi bảy ngày, phía Địa Cung vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, lần này sợ là cũng thất bại.
Đi tới bên người Ngô Tuyết Tùng, trung niên nhẹ giọng nói.
- Hai mươi bảy ngày. . . Chỉ còn ba ngày liền đến kỳ hạn cuối cùng?
Ngẩng đầu, trong mắt Ngô Tuyết Tùng chớp qua một tia thâm thúy, trầm giọng hỏi.
- Vâng!
Gật đầu, trung niên trầm giọng đáp:
- Lăng tẩm Thanh Vương chìm dưới đất mấy nghìn năm, tử khí quá nặng! Thường nhân đi xuống, thân thể tất sẽ bị tử khí dần dần ăn mòn, vô luận thân thể hay Linh Phủ đều sẽ càng lúc càng trì độn, lại căn bản không ý thức được tử khí tồn tại. . . Đối với tu hành giả dưới Tinh Cung Cảnh mà nói, một tháng đã là cực hạn! Nếu không thể sớm đi ra, kết cục chắc chắn phải chết!
- Lam tiên sinh, ngươi nói xem. . . Nếu lần này Bạch Nhạc cũng thất bại, ta có nên đích thân đi xuống xem xem?
Ngẩng đầu lên, trong mắt Ngô Tuyết Tùng lộ ra một mạt tinh mang, trầm giọng hỏi.-
- Tuyệt đối không thể!
Nghe vậy, trung niên kia lập tức biến sắc:
- Điện hạ nghĩ lại, lăng tẩm Thanh Vương chỉ có vào không có ra, mặc dù ngài thân mang huyết mạch hoàng thất, nhưng cũng rất khó ngăn cản tử khí xâm thực, nếu không cách nào được đến Thanh Vương thừa nhận, liền sẽ bị nhốt lại trong lăng tẩm! Điều này thực sự quá nguy hiểm."
- Nguy hiểm ư. . .
Khe khẽ lặp lại hai tiếng này, trong mắt Ngô Tuyết Tùng chợt lộ ra hàn ý, chậm rãi nói:
- Nhưng mà, bản vương không đợi được nữa!
Nghe được lời này của Ngô Tuyết Tùng, trung niên tựa hồ có chút do dự, trầm mặc khoảnh khắc, lát sau mới mở miệng nói:
- Điện hạ, ta có một cách có thể làm được. . . Chỉ là, phải mạo hiểm!
Thoáng nhíu mày, Ngô Tuyết Tùng trầm giọng nói:
- Lam tiên sinh, mời nói.
- Kích phát sát trận! Để cho khí tức Thanh Vương bí tàng tiết ra ngoài, dẫn dụ toàn bộ cao thủ Thanh Châu tới đây.
Trong mắt chớp qua một tia quyết đoán, trung niên trầm giọng nói:
- Sự mê hoặc của Thanh Vương bí tàng, không ai có thể ngăn được! Dù là Tinh Hà lão tổ hay Huyết Ảnh Ma Quân, sợ rằng cũng sẽ đích thân ra tay phá mở sát trận, đưa đệ tử dưới trướng vào trong lăng tẩm!
- Chỉ cần sát trận mở ra, liền tất tán phát đi một ít tử khí, đến khi ấy, Bạch Nhạc kia có thể sống lâu thêm vài ngày! Trong tay hắn có hồn huyết của điện hạ ngài, nếu chống đỡ được tới khi tìm thấy Thanh Vương Kiếm tự nhiên là tốt nhất. . .
Thoáng ngừng một lát, trung niên kia nói tiếp:
- Dù không thể, cũng có thể mượn cơ hội này, để cho càng nhiều người xông vào lăng tẩm Thanh Vương, một khi đệ tử đi vào tăng nhiều, khi ấy, ngài lại tán phát tin tức về sự nguy hiểm của lăng tẩm Thanh Vương. . . Dù là bọn Tinh Hà lão tổ tất cũng sẽ đứng ngồi không yên, liều mạng trọng thương cũng phải cường hành ra tay phá mở sát trận!
- Đến lúc đó, ngài lại nhân cơ hội thuận thế tiến vào, cướp đoạt Thanh Vương Kiếm!
- Rốt cuộc, không có huyết mạch hoàng thất, dù là ai cầm Thanh Vương Kiếm thì cũng không được đến Thanh Vương thừa nhận, căn bản không cách nào khiến cho Thanh Vương Kiếm nhận chủ, càng không thể khống chế toàn bộ Địa Cung! Sau cùng, Thanh Vương Kiếm kia vẫn là của ngài.
Nghe thế, ánh mắt Ngô Tuyết Tùng bất giác sáng lên, không khỏi có chút động tâm.
Nhìn ra Ngô Tuyết Tùng động tâm, trung niên lần nữa mở miệng nói:
- Điện hạ, trước không cần vội vã làm quyết định, nghe ta nói hết cái đã.
Khẽ gật đầu, Ngô Tuyết Tùng nhẹ giọng nói:
- Lam tiên sinh, mời nói.
- Điện hạ, vừa nãy ta chỉ mới nói tới chỗ tốt khi làm như vậy, nhưng mà, có lợi, tự nhiên cũng có hại, bằng không, ta đã không mãi đến giờ mới nói cho ngài cách này.
Thoáng dừng một lát, trung niên chậm rãi nói tiếp:
- Có ba cái hại, một là, một khi kích phát sát trận, toàn bộ Thanh Châu Thành sẽ bị sát trận ảnh hưởng, Địa Cung hiển hiện, sợ rằng sẽ hủy đi phân nửa Thanh Châu Thành, tạo ra sát nghiệt vô biên! Phần sát nghiệt này tất phải do ngài tới gánh. . . Sau này sát kiếp phủ xuống, ngài muốn càng tiến một bước bước vào Tinh Hải, tất sẽ nguy hiểm trùng trùng.
- Hai là, mặc dù Tinh Hà lão tổ, Tử Dương Chân Nhân và Huyết Ảnh Ma Quân nhất thời không phát hiện được thâm ý trong đó, nhưng một khi ngài thu được Thanh Vương Kiếm, thu được Thanh Vương bí tàng, liền tất khó mà qua mặt được bọn hắn! Đến khi ấy, chỉ sợ rất có thể sẽ ra tay với ngài, muốn thoát thân cũng không dễ dàng.
- Ba là, chúng ta chỉ có một ít phỏng đoán về Thanh Vương bí tàng, chưa chắc đã thật đúng như trong ghi chép. . . Thanh Vương trời sinh tính tình tàn bạo đa nghi, có hay không khả năng nguyện ý lưu lại truyền thừa và bí tàng trong lăng tẩm đều là điều chưa biết! Giả như có gì ngoài ý, dù ngài thân mang huyết mạch hoàng thất cũng khó tránh khỏi nguy hiểm!
Khom lưng cúi đầu, trung niên tiếp tục nói:
- Ba điều này chính là cái hại, còn mong điện hạ suy xét kỹ hơn! Theo như thần thấy, không bằng chờ thêm một chút, để cho người ngoài âm thầm thay ngài tiến vào lăng tẩm, dùng hồn huyết tưới lên Thanh Vương Kiếm thăm dò xem sao, đấy mới là phương thức an toàn hữu hiệu nhất! Dù Bạch Nhạc thất bại, chúng ta cũng có thể đợi thêm mấy năm, trên đời này vốn không thiếu thiên tài thiên phú dị bẩm, điện hạ cần gì phải nóng lòng ở nhất thời.
Nghe vậy, Ngô Tuyết Tùng không khỏi lần nữa trầm mặc.
Hắn tự nhiên biết, để cho người khác âm thầm tiến vào lăng tẩm mới là lựa chọn tốt nhất, nhưng vấn đề ở chỗ. . . Thời gian quá gấp!
Nếu không có trận chiến Đạo Lăng Sơn, hắn có thể chậm rãi đợi thêm mấy năm.
Nhưng giờ đây Đạo Lăng Thiên Tông thất thế đã thành định cục, không chỉ ma đạo, Đại Càn Vương Triều cũng chuẩn bị rục rịch, chỉ thiếu mỗi cơ hội thích hợp liền sẽ xuất động.
Ai cũng không dám chắc, ngày ấy sẽ tới vào lúc nào.
Muốn từ trong đó phân một chén canh, nhất định phải khoái tốc đề thăng thực lực, mà thu lấy Thanh Vương bí tàng, kế thừa vương vị Thanh Vương, đối với hắn mà nói, chính là cơ hội duy nhất để thực sự bước vào hàng ngũ cường giả tranh đoạt thiên hạ!
Một khi chậm trễ, bỏ lỡ cơ hội lần này, dù được đến Thanh Vương bí tàng, sợ rằng cũng khó có thể sất trá phong vân, vấn đỉnh thiên hạ.
Đây là thời đại thuộc về thiên tài, cũng là thời đại tàn khốc, chậm một bước, chính là chậm ngàn bước, khó còn cơ hội lật người!
Đã như thế, chẳng bằng nhân khi bây giờ còn có cơ hội, ra sức đánh cược một lần, dù bại, cũng phải bại không oán không hối!
Trầm tư hồi lâu, cuối cùng Ngô Tuyết Tùng hạ quyết định, lạnh giọng mở miệng nói:
- Bản vương tâm ý đã quyết, còn mong Lam tiên sinh giúp ta. . . Mở ra sát trận!
…
Trên thực tế, lúc vừa đi ra, thần kinh Bạch Nhạc căng cứng vô cùng, tính toán trực tiếp lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi phạm vi Đan Các.
Nhưng mà, càng quỷ dị chính là, đám binh dũng kia rõ ràng thấy hắn đi ra từ trong Đan Các, lại vẫn thờ ơ như cũ, tựa hồ căn bản không thấy được Bạch Nhạc.
Thẳng đến khi Bạch Nhạc vượt qua đám binh dũng này, lần nữa thử vòng vèo trở lại, đi tới Đan Các, đám binh dũng mới lần nữa bị kích phát, xông giết về phía Bạch Nhạc.
Bây giờ Bạch Nhạc không có tâm tư phân cao thấp với đám binh dũng này, một hơi chạy ra khỏi phạm vi Đan Các, thẳng đến khi thấy binh dũng lui về, lúc này mới thở phào.
- Công tử, đắc thủ chưa?
Tô Nhan vẫn một mực canh chừng ở phụ cận Đan Các, nghe được động tĩnh của đám binh dũng, lập tức liền tới gần, hưng phấn hỏi.
Gật đầu, Bạch Nhạc cũng không giấu giếm:
- Đan Các rất kỳ lạ, bên trong toàn là đan dược tu luyện dưới Tinh Cung Cảnh, hơn nữa số lượng cũng không nhiều.
Cầm ra toàn bộ linh dược được đến trong Đan Các, Bạch Nhạc chọn lựa một ít hữu dụng với mình, còn lại ném hết cho Tô Nhan.
Căn cơ của Bạch Nhạc vốn đã rất vững chắc, nhưng Tô Nhã so ra lại kém tương đối nhiều, những đan dược này, đa phần không có ích với Bạch Nhạc, nhưng với Tô Nhã lại cầu mà không được.
Đương nhiên, Bạch Nhạc không lấy ra Phá Tinh Đan, cũng không nói cho Tô Nhan biết.
Không phải hắn không tin được Tô Nhan, mà là có chút chuyện vốn không nhất thiết phải nói ra.
Trên thực tế, đối với Tô Nhan, có thể được phân nhiều đan dược như vậy đã khiến nàng hớn hở không thôi.
Mặc dù trong Đan Các không có loại thần đan trong truyền thuyết, đúng là hơi có chút thất vọng, nhưng những thứ vốn là trong truyền thuyết kia, không được đến cũng không có gì phải buồn bực cả, rốt cuộc chỉ lợi ích lấy được vào tay mới là thực tế nhất.
- Đúng rồi, công tử, đám binh dũng kia thì sao?
Nhắc tới đây, Tô Nhan lập tức hóa thân thành đứa hám tiền:
- Gần trăm tên binh dũng, đây chính là trên trăm linh thạch cực phẩm, hai người chúng ta đồng thời ra tay, ta dẫn đi một bộ phận, ngươi giết số còn lại, cứ thế mấy lần, nhất định có thể đoạt tới tay đống linh thạch cực phẩm kia.
Nhắc tới trên trăm linh thạch cực phẩm, dù là Bạch Nhạc đều không khỏi bị dọa hơi nhảy!
Nhưng mà, nhớ đến ánh mắt tên tướng dũng trước khi chết, Bạch Nhạc bất giác cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Thở dài một hơi, cuối cùng Bạch Nhạc vẫn lắc đầu nói:
- Không cần mua thêm việc vào ngươi, ta cứ cảm thấy Thanh Vương bí tàng này có gì đó rất quỷ dị, khả năng cao sẽ có nguy hiểm cực lớn! Chúng ta tới nơi khác xem xem, hi vọng là ta nghĩ nhiều. . .
Mặc dù Tô Nhan hơi tiếc nuối đống linh thạch cực phẩm kia, song sau cùng vẫn tuân theo ý Bạch Nhạc.
Hai người lui về quảng trường, căn cứ theo mô hình cung điện, lần nữa nhận chuẩn vị trí mấy tòa cung điện khác, trực tiếp chạy thẳng tới.
Y cách làm theo, Bạch Nhạc dễ dàng bước vào mấy toà cung điện kia.
Nhưng mà, cũng như Đan Các, trong những cung điện này, vô luận là lưu lại vũ khí hay bảo vật, linh dược, tất cả đều chỉ dùng cho tu hành giả dưới Tinh Cung Cảnh, bên trong mặc dù không thiếu tinh phẩm, song rốt cục đều không quá mức trân quý.
Chỉ là, lần này Bạch Nhạc không dám một hơi cầm loạn, chỉ chọn lựa mấy món đồ cho Tô Nhan, sau đó liền lui ra ngoài.
Không phải là Bạch Nhạc nhìn không vừa mắt, mà là càng vào sâu, Bạch Nhạc lại càng cảm thấy quỷ dị, vốn tưởng đây là một tòa bảo tàng khổng lồ, nhưng giờ xem ra, nơi nơi đều thấy dị thường, còn lâu mới đơn giản như Ngô Tuyết Tùng dự đoán.
Thậm chí Bạch Nhạc có cảm giác, tựa hồ cầm càng nhiều thứ ở đây, vô hình sẽ càng tăng thêm nguy cơ!
Dù không có bất kỳ đạo lý nào, nhưng Bạch Nhạc vẫn nguyện ý tin tưởng trực giác của chính mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quanh quẩn một lúc trong từng tòa cung điện, chỗ tốt Bạch Nhạc lấy được càng lúc càng nhiều, nhưng bất an trong lòng lại càng lúc càng tăng.
- Tiểu Nhan, chúng ta vào đây vài ngày rồi?
Xoay người, Bạch Nhạc đột nhiên mở miệng hỏi.
- Hả?
Nghe được vấn đề này, Tô Nhan không khỏi hơi ngớ:
- Ta cũng không nhớ rõ ràng, chỗ này không có ngày đêm, đại khái. . . chắc chừng nửa tháng.
- Không thể ở lại thêm, chúng ta đi Thanh Vương Điện!
Nếu là lúc bình thường, cảm giác thời gian của Bạch Nhạc vô cùng mãnh liệt, căn bản sẽ không xuất hiện tình cảnh không nhớ được đã qua bao lâu, nhưng giờ đây lại một chút ấn tượng đều không có, nhất thời, bất an trong lòng càng lúc càng đậm, nét mặt Bạch Nhạc không khỏi có chút khó coi, trầm giọng mở miệng nói.
... ... ... ...
- Điện hạ, đã hai mươi bảy ngày, phía Địa Cung vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, lần này sợ là cũng thất bại.
Đi tới bên người Ngô Tuyết Tùng, trung niên nhẹ giọng nói.
- Hai mươi bảy ngày. . . Chỉ còn ba ngày liền đến kỳ hạn cuối cùng?
Ngẩng đầu, trong mắt Ngô Tuyết Tùng chớp qua một tia thâm thúy, trầm giọng hỏi.
- Vâng!
Gật đầu, trung niên trầm giọng đáp:
- Lăng tẩm Thanh Vương chìm dưới đất mấy nghìn năm, tử khí quá nặng! Thường nhân đi xuống, thân thể tất sẽ bị tử khí dần dần ăn mòn, vô luận thân thể hay Linh Phủ đều sẽ càng lúc càng trì độn, lại căn bản không ý thức được tử khí tồn tại. . . Đối với tu hành giả dưới Tinh Cung Cảnh mà nói, một tháng đã là cực hạn! Nếu không thể sớm đi ra, kết cục chắc chắn phải chết!
- Lam tiên sinh, ngươi nói xem. . . Nếu lần này Bạch Nhạc cũng thất bại, ta có nên đích thân đi xuống xem xem?
Ngẩng đầu lên, trong mắt Ngô Tuyết Tùng lộ ra một mạt tinh mang, trầm giọng hỏi.-
- Tuyệt đối không thể!
Nghe vậy, trung niên kia lập tức biến sắc:
- Điện hạ nghĩ lại, lăng tẩm Thanh Vương chỉ có vào không có ra, mặc dù ngài thân mang huyết mạch hoàng thất, nhưng cũng rất khó ngăn cản tử khí xâm thực, nếu không cách nào được đến Thanh Vương thừa nhận, liền sẽ bị nhốt lại trong lăng tẩm! Điều này thực sự quá nguy hiểm."
- Nguy hiểm ư. . .
Khe khẽ lặp lại hai tiếng này, trong mắt Ngô Tuyết Tùng chợt lộ ra hàn ý, chậm rãi nói:
- Nhưng mà, bản vương không đợi được nữa!
Nghe được lời này của Ngô Tuyết Tùng, trung niên tựa hồ có chút do dự, trầm mặc khoảnh khắc, lát sau mới mở miệng nói:
- Điện hạ, ta có một cách có thể làm được. . . Chỉ là, phải mạo hiểm!
Thoáng nhíu mày, Ngô Tuyết Tùng trầm giọng nói:
- Lam tiên sinh, mời nói.
- Kích phát sát trận! Để cho khí tức Thanh Vương bí tàng tiết ra ngoài, dẫn dụ toàn bộ cao thủ Thanh Châu tới đây.
Trong mắt chớp qua một tia quyết đoán, trung niên trầm giọng nói:
- Sự mê hoặc của Thanh Vương bí tàng, không ai có thể ngăn được! Dù là Tinh Hà lão tổ hay Huyết Ảnh Ma Quân, sợ rằng cũng sẽ đích thân ra tay phá mở sát trận, đưa đệ tử dưới trướng vào trong lăng tẩm!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Chỉ cần sát trận mở ra, liền tất tán phát đi một ít tử khí, đến khi ấy, Bạch Nhạc kia có thể sống lâu thêm vài ngày! Trong tay hắn có hồn huyết của điện hạ ngài, nếu chống đỡ được tới khi tìm thấy Thanh Vương Kiếm tự nhiên là tốt nhất. . .
Thoáng ngừng một lát, trung niên kia nói tiếp:
- Dù không thể, cũng có thể mượn cơ hội này, để cho càng nhiều người xông vào lăng tẩm Thanh Vương, một khi đệ tử đi vào tăng nhiều, khi ấy, ngài lại tán phát tin tức về sự nguy hiểm của lăng tẩm Thanh Vương. . . Dù là bọn Tinh Hà lão tổ tất cũng sẽ đứng ngồi không yên, liều mạng trọng thương cũng phải cường hành ra tay phá mở sát trận!
- Đến lúc đó, ngài lại nhân cơ hội thuận thế tiến vào, cướp đoạt Thanh Vương Kiếm!
- Rốt cuộc, không có huyết mạch hoàng thất, dù là ai cầm Thanh Vương Kiếm thì cũng không được đến Thanh Vương thừa nhận, căn bản không cách nào khiến cho Thanh Vương Kiếm nhận chủ, càng không thể khống chế toàn bộ Địa Cung! Sau cùng, Thanh Vương Kiếm kia vẫn là của ngài.
Nghe thế, ánh mắt Ngô Tuyết Tùng bất giác sáng lên, không khỏi có chút động tâm.
Nhìn ra Ngô Tuyết Tùng động tâm, trung niên lần nữa mở miệng nói:
- Điện hạ, trước không cần vội vã làm quyết định, nghe ta nói hết cái đã.
Khẽ gật đầu, Ngô Tuyết Tùng nhẹ giọng nói:
- Lam tiên sinh, mời nói.
- Điện hạ, vừa nãy ta chỉ mới nói tới chỗ tốt khi làm như vậy, nhưng mà, có lợi, tự nhiên cũng có hại, bằng không, ta đã không mãi đến giờ mới nói cho ngài cách này.
Thoáng dừng một lát, trung niên chậm rãi nói tiếp:
- Có ba cái hại, một là, một khi kích phát sát trận, toàn bộ Thanh Châu Thành sẽ bị sát trận ảnh hưởng, Địa Cung hiển hiện, sợ rằng sẽ hủy đi phân nửa Thanh Châu Thành, tạo ra sát nghiệt vô biên! Phần sát nghiệt này tất phải do ngài tới gánh. . . Sau này sát kiếp phủ xuống, ngài muốn càng tiến một bước bước vào Tinh Hải, tất sẽ nguy hiểm trùng trùng.
- Hai là, mặc dù Tinh Hà lão tổ, Tử Dương Chân Nhân và Huyết Ảnh Ma Quân nhất thời không phát hiện được thâm ý trong đó, nhưng một khi ngài thu được Thanh Vương Kiếm, thu được Thanh Vương bí tàng, liền tất khó mà qua mặt được bọn hắn! Đến khi ấy, chỉ sợ rất có thể sẽ ra tay với ngài, muốn thoát thân cũng không dễ dàng.
- Ba là, chúng ta chỉ có một ít phỏng đoán về Thanh Vương bí tàng, chưa chắc đã thật đúng như trong ghi chép. . . Thanh Vương trời sinh tính tình tàn bạo đa nghi, có hay không khả năng nguyện ý lưu lại truyền thừa và bí tàng trong lăng tẩm đều là điều chưa biết! Giả như có gì ngoài ý, dù ngài thân mang huyết mạch hoàng thất cũng khó tránh khỏi nguy hiểm!
Khom lưng cúi đầu, trung niên tiếp tục nói:
- Ba điều này chính là cái hại, còn mong điện hạ suy xét kỹ hơn! Theo như thần thấy, không bằng chờ thêm một chút, để cho người ngoài âm thầm thay ngài tiến vào lăng tẩm, dùng hồn huyết tưới lên Thanh Vương Kiếm thăm dò xem sao, đấy mới là phương thức an toàn hữu hiệu nhất! Dù Bạch Nhạc thất bại, chúng ta cũng có thể đợi thêm mấy năm, trên đời này vốn không thiếu thiên tài thiên phú dị bẩm, điện hạ cần gì phải nóng lòng ở nhất thời.
Nghe vậy, Ngô Tuyết Tùng không khỏi lần nữa trầm mặc.
Hắn tự nhiên biết, để cho người khác âm thầm tiến vào lăng tẩm mới là lựa chọn tốt nhất, nhưng vấn đề ở chỗ. . . Thời gian quá gấp!
Nếu không có trận chiến Đạo Lăng Sơn, hắn có thể chậm rãi đợi thêm mấy năm.
Nhưng giờ đây Đạo Lăng Thiên Tông thất thế đã thành định cục, không chỉ ma đạo, Đại Càn Vương Triều cũng chuẩn bị rục rịch, chỉ thiếu mỗi cơ hội thích hợp liền sẽ xuất động.
Ai cũng không dám chắc, ngày ấy sẽ tới vào lúc nào.
Muốn từ trong đó phân một chén canh, nhất định phải khoái tốc đề thăng thực lực, mà thu lấy Thanh Vương bí tàng, kế thừa vương vị Thanh Vương, đối với hắn mà nói, chính là cơ hội duy nhất để thực sự bước vào hàng ngũ cường giả tranh đoạt thiên hạ!
Một khi chậm trễ, bỏ lỡ cơ hội lần này, dù được đến Thanh Vương bí tàng, sợ rằng cũng khó có thể sất trá phong vân, vấn đỉnh thiên hạ.
Đây là thời đại thuộc về thiên tài, cũng là thời đại tàn khốc, chậm một bước, chính là chậm ngàn bước, khó còn cơ hội lật người!
Đã như thế, chẳng bằng nhân khi bây giờ còn có cơ hội, ra sức đánh cược một lần, dù bại, cũng phải bại không oán không hối!
Trầm tư hồi lâu, cuối cùng Ngô Tuyết Tùng hạ quyết định, lạnh giọng mở miệng nói:
- Bản vương tâm ý đã quyết, còn mong Lam tiên sinh giúp ta. . . Mở ra sát trận!
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro