Huyết Ảnh Ma Tô...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
- Vì sao ta lại không bận tâm điều gì?
Lập tức, sắc mặt Bạch Thương Hải lộ ra có chút dữ tợn, cơ hồ là đang rít gào.
- Đó là con ta, vì sao lại không bận tâm?
Một câu lập lại hai lần, nhưng giống như lại càng lúc càng không có sức.
Một câu xen giữa, giống như là giải thích, thuyết phục người khác, cũng thuyết phục chính mình.
- Cho nên, hiện tại ta đưa ngươi đi xuống cùng bọn họ... Ngươi có nguyện ý không?
Một tay ấn kiếm, Bạch Nhạc bình tĩnh mở miệng, trên mặt đầy vẻ châm chọc.
Lập tức, giống như tim đột nhiên thắt lại, cơ hồ là ngừng đập, loại sợ hãi này lại ập tới.
Bàn tay đang ấn kiếm đó lại nhắc nhở Bạch Thương Hải, người trước mặt, không chỉ là cháu hắn, còn là một người tu hành có thể trảm sát Linh Phủ cảnh, đủ để quyết định sinh tử của hắn.
- Bạch Nhạc, ta là Tam thúc của ngươi, ngươi dám ngỗ nghịch à?
Nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, Bạch Thương Hải lớn tiếng quát.
- Ngỗ nghịch?
Nghe thấy hai chữ này, sắc mặt Bạch Nhạc càng lộ ra vẻ châm chọc,
- Bắt đầu từ bảy năm trước, ta ở trên đời này chỉ có một mình Thanh Nhã tỷ là người thân.
- ...
Lúc này, Bạch Thương Hải đã thật sự từ trên người Bạch Nhạc cảm nhận được sát cơ rõ ràng, giống như đã bị bóng ma tử vong bao phủ.
- Ngươi không thể giết ta! Sau lưng ta là Phá Nam Phi, là toàn bộ Huyết Ảnh Ma Tông! Ta không sai, Bạch gia chỉ có ở dưới sự dẫn dắt của ta, mới có thể từ từ lớn mạnh, trở thành thế gia số một Thanh Châu.
Đột nhiên đứng lên, Bạch Thương Hải lui về phía sau vài bước, lớn tiếng quát.
- Đúng vậy, nhưng đó là Bạch gia của ngươi... Không liên quan tới ta.
Lẳng lặng nhìn Bạch Thương Hải, Bạch Nhạc xói khẽ.
Có Huyết Ảnh Ma Tông chống đỡ, bảy năm qua, Bạch gia đích xác đã cường đại hơn trước kia, nhưng hiện giờ Bạch gia cũng đã biến thành Bạch gia của Bạch Thương Hải, bất kể là cái chết của cha mẹ Bạch Nhạc, hay là Bạch Thanh Nhã chịu ngược đãi ở Bạch gia, đều đã đủ để chứng minh, Bạch gia như vậy đã sớm không còn liên quan gì tới Bạch Nhạc.
- Người nào?
Cơ hồ là là đồng thời, ngoài linh đường, đột nhiên vang lên một trận tiếng bước chân dồn dập, giống như đã đã bao vây linh đường.
Nghe thấy thanh âm này, trong mắt Bạch Thương Hải lại lộ ra thần thái,
- Bạch Nhạc, ngươi biết vì sao ta lại nói với ngươi nhiều như vậy không? Ta chính là đang đợi người của Huyết Ảnh Ma Tông.
Nhìn Bạch Nhạc, lúc này trên mặt Bạch Thương Hải lại lộ ra nụ cười, đó là nụ cười của người thắng.
- Ngươi cho rằng ta vốn không đề phòng ngươi à? Ngươi hận ta, hận ta hơn bất kỳ ai! Từ khi ta biết ngươi trở lại, ta biết, ngươi nhất định sẽ trở lại.
Mắt lộ ra một tia tinh mang, Bạch Thương Hải có chút hưng phấn nói,
- Nếu lúc ban đầu ngươi động thủ, hiện tại ta đã chết rồi, nhưng ngươi không làm! Vì ngươi muốn từ chỗ ta có được đáp án.
- Tốt, ta cho ngươi đáp án! Nhưng ngươi chỉ có thể mang đáp án này xuống địa ngục.
Giống như để ấn chứng lời nói của Bạch Thương Hải, mấy đạo khí tức đồng thời xuất hiện phụ cận linh đường, mỗi một khí tức đều có thực lực không tầm thường.
- Bạch Nhạc, ngươi không thoát được đâu?
Một thanh âm lạnh lùng theo đó vang lên, thân hình cũng chậm rãi hiện ra, từ từ bước vào linh đường.
- Không ai có thể giết người của Huyết Ảnh Ma Tông ta mà còn toàn thân trở ra.
Huyết Ảnh Ma Tông!
Đây mới là chỗ dựa lớn nhất của Bạch Thương Hải, tuy Bạch Thành và Bạch Vinh đều chết, nhưng Huyết Ảnh Ma Tông vẫn cần Bạch gia, còn cần hắn nắm giữ Bạch gia, cho nên sẽ không để hắn chết.
Với thân phận của Phá Nam Phi, tất nhiên sẽ không hạ thấp thân phận mà ở lại Bạch gia, nhưng phái ra mấy đệ tử đến bảo hộ Bạch Thương Hải, thuận tiện trừ bỏ Bạch Nhạc, lại là chuyện rất đơn giản.
Rất hiển nhiên, những người này chính là được Phá Nam Phi lưu lại phòng bị Bạch Nhạc.
Nhưng mà, khiến Bạch Thương Hải thất vọng là, cho tới lúc này, biểu cảm của Bạch Nhạc vẫn không có biến hóa gì, giống như sớm đã đoán được tất cả vậy.
- Ta đến, là vì ta rất hiểu ngươi! Nhưng rất đáng tiếc, Tam thúc ngươi tuyệt không hiểu ta.
Ngẩng đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng thở dài nói,
- Ma tu đích xác rất mạnh, nhưng thế giới này, không phải thuộc về Ma tu... Ngươi coi người của Huyết Ảnh Ma Tông là chỗ dựa cuối cùng, vậy ta sẽ giết cho ngươi xem!
Cơ hồ là trong nháy mắt vừa mở miệng, kiếm của Bạch Nhạc đã ra khỏi vỏ.
Bạt Kiếm Thức!
Trong nháy mắt, đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông vừa nói chuyện thậm chí ngay cả tên cũng chưa kịp báo ra đã trực tiếp bị một kiếm này đâm xuyên qua cổ họng, ngã thẳng xuống đất.
Cho tới giờ phút này, lời nói của Bạch Nhạc vẫn chưa dứt.
Quá nhanh!
Bất kể là Bạch Thương Hải hay là đệ tử của Huyết Ảnh Ma Tông, đều không ngờ kiếm của Bạch Nhạc lại nhanh tới vậy.
Phải biết rằng, đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông vừa bước vào linh đường, đã là thực lực Dẫn Linh đỉnh phong, có thể nói chỉ thiếu nửa bước là có thể bước vào Linh Phủ! Nhưng cho dù là thực lực như vậy, thậm chí còn không tránh được một kiếm thuận tay của Bạch Nhạc.
Thậm chí tới khi sắp chết hắn vẫn không thể thấy rõ một kiếm này.
Lập tức, toàn bộ linh đường là một mảng tĩnh mịch..
- Bốp, bốp, bốp.
Một trận tiếng vỗ tay vang lên, trong bóng đêm ba người chậm rãi bước vào linh đường, trên mặt người cầm đầu mang theo một nụ cười nghiền ngẫm, vừa vỗ tay, vừa mở miệng nói,
- Có thể tu luyện Bạt Kiếm Thức trong lời đồn đến mức này, chẳng trách lại có thể giết chết Bạch Thành sư đệ.
Mắt hơi nheo lại, Bạch Nhạc nhìn đối phương, thần sắc cũng ngưng trọng hơn mấy phần.
Linh Phủ cảnh bình thường, Bạch Nhạc không để vào mắt, nhưng, người trước mặt này lại có chút không quá bình thường, cho dù chưa động thủ, nhưng Bạch Nhạc lại có thể từ trên người đối phương cảm nhận được một tia uy hiếp.
Cho dù là hai người bên cạnh hắn, cũng đều là thực lực Linh Phủ cảnh.
Ba vị cường giả Linh Phủ cảnh liên thủ, cho dù là Bạch Nhạc cũng không thể không cảnh giác.
- Tự giới thiệu một chút, ta tên là Lý Minh Thụy! Gia sư Phá Nam Phi.
Nhìn Bạch Nhạc, người cầm đầu người nhẹ giọng mở miệng nói,
- Xin hỏi các hạ xuất phát từ tông môn nào của Thanh Châu?
Đệ tử của Huyết Ảnh Ma Tông lúc trước, kỳ thật là bọn họ cố ý đẩy ra chịu chết, mục đích chính là thăm dò nội tình của Bạch Nhạc.
Chỉ là không ngờ, tuy Bạch Nhạc đã xuất thủ, nhưng lại dùng Bạt Kiếm Thức, thuần túy dựa vào một chữ nhanh, liền dễ dàng giết chết đối phương, căn bản không nhìn ra được lai lịch của Bạch Nhạc.
Tuy Huyết Ảnh Ma Tông cường đại, nhưng vẫn dùng ẩn núp làm chủ, ít nhất thì hiện tại vẫn không muốn trồi lên mặt nước.
Với tuổi tác của Bạch Nhạc mà có thể có thực lực này, ở trong huyền môn tuyệt đối đã được xem như là thiên tài, người như vậy, nói không chừng chính là đệ tử chân truyền của tông môn nào đó, một khi giết rồi, chỉ sợ cũng sẽ dẫn tới phiền toái không nhỏ.
- Xuất thân tông môn nào thì có gì khác biệt?
Thản nhiên liếc đối phương, Bạch Nhạc bình tĩnh nói
- Về công, chính ma không thể cùng tồn tại! Về tư, Huyết Ảnh Ma Tông ngươi bảy năm trước bức tử phụ mẫu ta, thù sâu như biển! Giữa chúng ta, vốn không có khả năng giải hòa.
- Tự tìm cái chết.
Nhướng mày, Lý Minh Thụy lập tức mất đi hứng thú nói chuyện với Bạch Nhạc, dưới chân bước ra một bước, cả người lăng không bay lên, ngón tay xòe ra thành trảo, đột nhiên chộp tới đầu Bạch Nhạc, giống như muốn trực tiếp bóp nổ đầu Bạch Nhạc.
Lập tức, sắc mặt Bạch Thương Hải lộ ra có chút dữ tợn, cơ hồ là đang rít gào.
- Đó là con ta, vì sao lại không bận tâm?
Một câu lập lại hai lần, nhưng giống như lại càng lúc càng không có sức.
Một câu xen giữa, giống như là giải thích, thuyết phục người khác, cũng thuyết phục chính mình.
- Cho nên, hiện tại ta đưa ngươi đi xuống cùng bọn họ... Ngươi có nguyện ý không?
Một tay ấn kiếm, Bạch Nhạc bình tĩnh mở miệng, trên mặt đầy vẻ châm chọc.
Lập tức, giống như tim đột nhiên thắt lại, cơ hồ là ngừng đập, loại sợ hãi này lại ập tới.
Bàn tay đang ấn kiếm đó lại nhắc nhở Bạch Thương Hải, người trước mặt, không chỉ là cháu hắn, còn là một người tu hành có thể trảm sát Linh Phủ cảnh, đủ để quyết định sinh tử của hắn.
- Bạch Nhạc, ta là Tam thúc của ngươi, ngươi dám ngỗ nghịch à?
Nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, Bạch Thương Hải lớn tiếng quát.
- Ngỗ nghịch?
Nghe thấy hai chữ này, sắc mặt Bạch Nhạc càng lộ ra vẻ châm chọc,
- Bắt đầu từ bảy năm trước, ta ở trên đời này chỉ có một mình Thanh Nhã tỷ là người thân.
- ...
Lúc này, Bạch Thương Hải đã thật sự từ trên người Bạch Nhạc cảm nhận được sát cơ rõ ràng, giống như đã bị bóng ma tử vong bao phủ.
- Ngươi không thể giết ta! Sau lưng ta là Phá Nam Phi, là toàn bộ Huyết Ảnh Ma Tông! Ta không sai, Bạch gia chỉ có ở dưới sự dẫn dắt của ta, mới có thể từ từ lớn mạnh, trở thành thế gia số một Thanh Châu.
Đột nhiên đứng lên, Bạch Thương Hải lui về phía sau vài bước, lớn tiếng quát.
- Đúng vậy, nhưng đó là Bạch gia của ngươi... Không liên quan tới ta.
Lẳng lặng nhìn Bạch Thương Hải, Bạch Nhạc xói khẽ.
Có Huyết Ảnh Ma Tông chống đỡ, bảy năm qua, Bạch gia đích xác đã cường đại hơn trước kia, nhưng hiện giờ Bạch gia cũng đã biến thành Bạch gia của Bạch Thương Hải, bất kể là cái chết của cha mẹ Bạch Nhạc, hay là Bạch Thanh Nhã chịu ngược đãi ở Bạch gia, đều đã đủ để chứng minh, Bạch gia như vậy đã sớm không còn liên quan gì tới Bạch Nhạc.
- Người nào?
Cơ hồ là là đồng thời, ngoài linh đường, đột nhiên vang lên một trận tiếng bước chân dồn dập, giống như đã đã bao vây linh đường.
Nghe thấy thanh âm này, trong mắt Bạch Thương Hải lại lộ ra thần thái,
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Bạch Nhạc, ngươi biết vì sao ta lại nói với ngươi nhiều như vậy không? Ta chính là đang đợi người của Huyết Ảnh Ma Tông.
Nhìn Bạch Nhạc, lúc này trên mặt Bạch Thương Hải lại lộ ra nụ cười, đó là nụ cười của người thắng.
- Ngươi cho rằng ta vốn không đề phòng ngươi à? Ngươi hận ta, hận ta hơn bất kỳ ai! Từ khi ta biết ngươi trở lại, ta biết, ngươi nhất định sẽ trở lại.
Mắt lộ ra một tia tinh mang, Bạch Thương Hải có chút hưng phấn nói,
- Nếu lúc ban đầu ngươi động thủ, hiện tại ta đã chết rồi, nhưng ngươi không làm! Vì ngươi muốn từ chỗ ta có được đáp án.
- Tốt, ta cho ngươi đáp án! Nhưng ngươi chỉ có thể mang đáp án này xuống địa ngục.
Giống như để ấn chứng lời nói của Bạch Thương Hải, mấy đạo khí tức đồng thời xuất hiện phụ cận linh đường, mỗi một khí tức đều có thực lực không tầm thường.
- Bạch Nhạc, ngươi không thoát được đâu?
Một thanh âm lạnh lùng theo đó vang lên, thân hình cũng chậm rãi hiện ra, từ từ bước vào linh đường.
- Không ai có thể giết người của Huyết Ảnh Ma Tông ta mà còn toàn thân trở ra.
Huyết Ảnh Ma Tông!
Đây mới là chỗ dựa lớn nhất của Bạch Thương Hải, tuy Bạch Thành và Bạch Vinh đều chết, nhưng Huyết Ảnh Ma Tông vẫn cần Bạch gia, còn cần hắn nắm giữ Bạch gia, cho nên sẽ không để hắn chết.
Với thân phận của Phá Nam Phi, tất nhiên sẽ không hạ thấp thân phận mà ở lại Bạch gia, nhưng phái ra mấy đệ tử đến bảo hộ Bạch Thương Hải, thuận tiện trừ bỏ Bạch Nhạc, lại là chuyện rất đơn giản.
Rất hiển nhiên, những người này chính là được Phá Nam Phi lưu lại phòng bị Bạch Nhạc.
Nhưng mà, khiến Bạch Thương Hải thất vọng là, cho tới lúc này, biểu cảm của Bạch Nhạc vẫn không có biến hóa gì, giống như sớm đã đoán được tất cả vậy.
- Ta đến, là vì ta rất hiểu ngươi! Nhưng rất đáng tiếc, Tam thúc ngươi tuyệt không hiểu ta.
Ngẩng đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng thở dài nói,
- Ma tu đích xác rất mạnh, nhưng thế giới này, không phải thuộc về Ma tu... Ngươi coi người của Huyết Ảnh Ma Tông là chỗ dựa cuối cùng, vậy ta sẽ giết cho ngươi xem!
Cơ hồ là trong nháy mắt vừa mở miệng, kiếm của Bạch Nhạc đã ra khỏi vỏ.
Bạt Kiếm Thức!
Trong nháy mắt, đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông vừa nói chuyện thậm chí ngay cả tên cũng chưa kịp báo ra đã trực tiếp bị một kiếm này đâm xuyên qua cổ họng, ngã thẳng xuống đất.
Cho tới giờ phút này, lời nói của Bạch Nhạc vẫn chưa dứt.
Quá nhanh!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bất kể là Bạch Thương Hải hay là đệ tử của Huyết Ảnh Ma Tông, đều không ngờ kiếm của Bạch Nhạc lại nhanh tới vậy.
Phải biết rằng, đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông vừa bước vào linh đường, đã là thực lực Dẫn Linh đỉnh phong, có thể nói chỉ thiếu nửa bước là có thể bước vào Linh Phủ! Nhưng cho dù là thực lực như vậy, thậm chí còn không tránh được một kiếm thuận tay của Bạch Nhạc.
Thậm chí tới khi sắp chết hắn vẫn không thể thấy rõ một kiếm này.
Lập tức, toàn bộ linh đường là một mảng tĩnh mịch..
- Bốp, bốp, bốp.
Một trận tiếng vỗ tay vang lên, trong bóng đêm ba người chậm rãi bước vào linh đường, trên mặt người cầm đầu mang theo một nụ cười nghiền ngẫm, vừa vỗ tay, vừa mở miệng nói,
- Có thể tu luyện Bạt Kiếm Thức trong lời đồn đến mức này, chẳng trách lại có thể giết chết Bạch Thành sư đệ.
Mắt hơi nheo lại, Bạch Nhạc nhìn đối phương, thần sắc cũng ngưng trọng hơn mấy phần.
Linh Phủ cảnh bình thường, Bạch Nhạc không để vào mắt, nhưng, người trước mặt này lại có chút không quá bình thường, cho dù chưa động thủ, nhưng Bạch Nhạc lại có thể từ trên người đối phương cảm nhận được một tia uy hiếp.
Cho dù là hai người bên cạnh hắn, cũng đều là thực lực Linh Phủ cảnh.
Ba vị cường giả Linh Phủ cảnh liên thủ, cho dù là Bạch Nhạc cũng không thể không cảnh giác.
- Tự giới thiệu một chút, ta tên là Lý Minh Thụy! Gia sư Phá Nam Phi.
Nhìn Bạch Nhạc, người cầm đầu người nhẹ giọng mở miệng nói,
- Xin hỏi các hạ xuất phát từ tông môn nào của Thanh Châu?
Đệ tử của Huyết Ảnh Ma Tông lúc trước, kỳ thật là bọn họ cố ý đẩy ra chịu chết, mục đích chính là thăm dò nội tình của Bạch Nhạc.
Chỉ là không ngờ, tuy Bạch Nhạc đã xuất thủ, nhưng lại dùng Bạt Kiếm Thức, thuần túy dựa vào một chữ nhanh, liền dễ dàng giết chết đối phương, căn bản không nhìn ra được lai lịch của Bạch Nhạc.
Tuy Huyết Ảnh Ma Tông cường đại, nhưng vẫn dùng ẩn núp làm chủ, ít nhất thì hiện tại vẫn không muốn trồi lên mặt nước.
Với tuổi tác của Bạch Nhạc mà có thể có thực lực này, ở trong huyền môn tuyệt đối đã được xem như là thiên tài, người như vậy, nói không chừng chính là đệ tử chân truyền của tông môn nào đó, một khi giết rồi, chỉ sợ cũng sẽ dẫn tới phiền toái không nhỏ.
- Xuất thân tông môn nào thì có gì khác biệt?
Thản nhiên liếc đối phương, Bạch Nhạc bình tĩnh nói
- Về công, chính ma không thể cùng tồn tại! Về tư, Huyết Ảnh Ma Tông ngươi bảy năm trước bức tử phụ mẫu ta, thù sâu như biển! Giữa chúng ta, vốn không có khả năng giải hòa.
- Tự tìm cái chết.
Nhướng mày, Lý Minh Thụy lập tức mất đi hứng thú nói chuyện với Bạch Nhạc, dưới chân bước ra một bước, cả người lăng không bay lên, ngón tay xòe ra thành trảo, đột nhiên chộp tới đầu Bạch Nhạc, giống như muốn trực tiếp bóp nổ đầu Bạch Nhạc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro