Ngu Kiếm Bại Ch...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
- Linh khí hóa hình!
Nhìn sóng triều từ linh lực ngưng tụ thành, mấy vị trưởng lão không khỏi hơi biến sắc.
Đừng xem thường biến hóa đơn giản này, trên thực tế, đại bộ phận người ở Linh Phủ cảnh căn bản đều không làm được điểm này, có thể ngưng tụ linh khí thành hình, sẽ có thể gia tăng uy lực của linh lực trong cơ thể lên gấp bội!
Trong Linh Phủ cảnh, đây cũng là một lần biến đổi về chất!
Bình thường mà nói, chỉ có bước vào Linh Phủ hậu kỳ, sự nắm giữ đối với linh lực trong cơ thể đạt tới mức độ gần như là hoàn mỹ, mới có thể khống chế linh lực hóa hình.
Hiện giờ Lý Tử Vân chỉ có thực lực Linh Phủ trung kỳ, nhưng lại có thể dựa vào linh khí trong tay, cường hành khiến linh khí ngưng tụ thành sóng triều, sức nắm giữ này, tuyệt đối không hổ với danh xưng thiên tài.
- Bạch Nhạc thua rồi.
Lắc đầu, lập tức có trưởng lão đưa ra định luận.
Linh khí hóa hình, cũng có nghĩa là, linh lực như nhau, ít nhất có thể phát huy ra uy lực gấp đôi trở lên, loại đề thăng này thật sự quá khủng bố.
Bạch Nhạc vốn chỉ là mới bước vào Linh Phủ, cho dù thành tựu Tử Phủ, miễn cưỡng có thể chống lại Lý Tử Vân, nhưng một khi đối mặt với trùng kích của linh lực hóa hình, cho dù triệt để nghiền ép, đây là thống trị thực lực tuyệt đối, không liên quan gì tới kỹ xảo.
Đương nhiên, nếu dựa theo cách nói của Bạch Nhạc và Lý Tử Vân, thắng lợi như vậy, không khỏi có chút thắng cũng không vẻ vang gì, nhưng từ góc độ thi đấu tông môn mà nói lại không hề có vấn đề.
Lúc này, không chỉ là những trưởng lão này, tất cả đệ tử hơi hiểu linh khí hóa hình có nghĩa là gì đều cho rằng Bạch Nhạc đã thua chắc rồi.
Nhưng mà, bản thân Bạch Nhạc lại hiển nhiên không có loại giác ngộ này.
Thời gian tu hành của Bạch Nhạc ngắn ngủi, kiến thức nông cạn, thậm chí căn bản không biết cái gọi là linh khí hóa hình, càng không thể sinh ra cảm xúc khẩn trương sợ hãi.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, hắn chưa từng cho rằng mình có thể dễ dàng chiến thắng đệ tử chân truyền như Lý Tử Vân.
Từ khi xuất thủ, trong lòng Bạch Nhạc đã chuẩn bị tốt tâm lý, cho nên tất nhiên không hề có chút hoảng loạn.
Hít sâu một hơi, dưới chân đột nhiên bước ra, tử hoa phun trào, Bạch Nhạc cũng điều động Linh phủ chi lực của mình.
Chỉ là, lần này Bạch Nhạc không phải muốn lấy cứng chọi cứng với Lý Tử Vân.
Thân hình hơi lắc lư, Bạch Nhạc thuận thế đạp sóng mà vào!
Thậm chí kiếm chiêu trong tay cũng không hề có biến hóa.
Lúc này Bạch Nhạc mới chính thức phát huy một chữ ngu tới cực hạn.
Ngu kiếm!
Kiếm như vậy, bản thân sẽ không theo đuổi kỹ xảo gì, bất kể là đối mặt với dạng công kích gì, thủy chung vẫn đều dùng kiếm chiêu đơn giản nhất, cơ bản nhất để hóa giải.
Bạch Nhạc căn bản chưa từng nghĩ tới, có thể một lần đánh tan sóng triều linh lực khủng bố này.
Cái hắn muốn làm, chính là dựa vào kiếm nhanh hơn, lần lượt hóa giải một bộ phận nhỏ của sóng triều linh lực, giống như Ngu Công dời núi, chậm rãi hóa giải sóng triều.
Phương thức như vậy nhìn thì rất ngu, nhưng khi tốc độ xuất kiếm đủ nhanh, phán đoán đủ chính xác, vẫn có thể biến loại không thể này thành có thể.
Trong không đến mười hơi thở ngắn ngủi, Bạch Nhạc không ngờ liên tục xuất gần trăm kiếm, mỗi một kiếm đều vừa hay hóa giải một bộ phận sóng triều, không ngờ dùng phương thức này, chém sóng triều đang ập đến ra một lỗ thủng có thể dung thân.
- Điều đó là không có khả năng!
Tận mắt thấy Bạch Nhạc dùng loại phương thức không thể tưởng tượng này phá giải Bích Hải Triều Sinh, sắc mặt Lý Tử Vân lập tức trở nên trắng bệch, thậm chí ngay cả ứng biến cũng quên mất, ngay sau đó, mũi kiếm của Bạch Nhạc đã chỉ đến cổ họng hắn.
Mũi kiếm lạnh như băng trong nháy mắt khiến Lý Tử Vân mặt xám như tro tàn!
Vù!
Một màn này, triệt để dẫn nổ toàn trường, mỗi một vị đệ tử, lúc này trong mắt đều không khỏi hiện lên một tia sùng bái.
Ngu kiếm!
Thì ra kiếm còn có thể dùng như vậy, thì ra kỹ thuật kiếm cơ bản trước giờ bị người ta xem nhẹ, không ngờ cũng có thể tỏa ra ánh sáng loá mắt như vậy.
Ngu kiếm này đã đả động mỗi người!
Phải biết rằng, bản thân Linh Tê Kiếm Tông không phải là phái lớn gì, trong những đệ tử này, thiên tài chân chính càng ít, bọn họ có lẽ phần lớn là thiên tư bình thường, không có được nhiều tài nguyên, không có được công pháp tốt.
Dưới tình huống bình thường, có lẽ bọn họ chỉ có thể tiên tan trong đám người, vĩnh viễn đều phải lăn lộn ở tầng dưới cùng của giới tu hành, không được bất kỳ ai chú ý.
Nhưng lúc này, ngu kiếm mà Bạch Nhạc thi triển, lại mang tới hy vọng cho mỗi người bọn họ.
Ngươi có thể tư chất bình thường, tu hành chậm chạp, nhưng không thể không tin bản thân mình!
Ngươi có thể không học được Linh Tê Kiếm Quyết, nhưng không thể ngay cả những kiếm thuật cơ bản này cũng không biết.
Ngươi có thể không làm được linh khí hóa hình rực rỡ như Lý Tử Vân, nhưng nếu không học được ngu kiếm, vậy chỉ có thể chứng minh tự ngươi không chịu nỗ lực.
Hy vọng!
Đối với những đệ tử bình thường của Linh Tê Kiếm Tông mà nói, đây mới là thứ quan trọng nhất!
Mà trận chiến này, Bạch Nhạc chính là dùng ngu kiếm, mang tới hy vọng cho họ!
Đương nhiên, trên thực tế, chuyện cũng không đơn giản như bọn họ tưởng tượng, cho dù là ngu kiếm, cũng không thể mỗi người đều có thể tu thành, giống như Bạt Kiếm Thức, rất nhiều người biết, nhưng thực sự có thể tu thành, lại có mấy ai?
Bởi vì ngu, cho nên nhanh.
Nhưng một chữ nhanh này, không biết đã làm khó bao nhiêu người.
Nhưng cái này không quan trọng, cũng không có ai sẽ nghĩ nhiều như vậy, cái bọn họ nhìn thấy chỉ là trước mắt.
- Bạch Nhạc! Bạch Nhạc! Bạch Nhạc!
Trong một thoáng, các đệ tử đông đúc đột nhiên không khống chế được cảm xúc, cũng không biết là ai dẫn đầu, điên cuồng hò hét tên của Bạch Nhạc.
Trong tiếng hô giống như núi gào biển động, toàn bộ đầu óc của Lý Tử Vân trống rỗng, giống như cả người không còn một chút khí lực.
Từ sau khi hắn bái vào Linh Tê Kiếm Tông, cơ hồ là thuận buồm xuôi gió, không gặp phải bao nhiêu trắc trở, trực tiếp tấn thăng chân truyền!
Thậm chí, cho dù là khi đối mặt với Khổng Từ, hắn cũng dám tranh một phen, hơn nữa, nhiều năm qua, vẫn chưa thực sự bị thua.
Lần đại hội này, Lý Tử Vân không chỉ muốn đánh bại Bạch Nhạc, hơn nữa muốn mượn cơ hội lại khiêu chiến vị trí của Khổng Từ.
Nhưng tất cả, đều theo trận chiến này mà triệt để kết thúc.
Từng tiếng hô tên của Bạch Nhạc đó giống như từng cái tát, triệt để đánh cho hắn đờ đẫn!
- Phập!
Cấp hỏa công tâm, Lý Tử Vân phun ra một búng máu, ngã thẳng xuống đài khiêu chiến, trực tiếp hôn mê.
Chậm rãi thu kiếm, nhìn Lý Tử Vân, trong lòng Bạch Nhạc cũng không khỏi thở dài.
Trận chiến này, không nghi ngờ gì nữa, hắn vì chính danh cho Tiêu Hành Nhất, chính danh cho ngu kiếm, thậm chí mang tới hy vọng cho nhiều đệ tử bình thường hơn.
Nhưng tương tự, cũng có khả năng rất lớn sẽ hủy đi lòng tin của Lý Tử Vân, thậm chí khiến vị thiên tài vốn ngày sau cũng có hy vọng bước vào Tinh Cung cảnh này cứ như vậy tan đi trong đám người.
Người càng tâm cao khí ngạo, sau khi gặp phải đả kích, lại càng khó khôi phục lại.
Nhưng bản thân điều này chính là cái giá cần phải trả.
Tranh, không chỉ là lựa chọn của Bạch Nhạc, cũng là lựa chọn của Lý Tử Vân.
Bất kể là ai, đều phải vì lựa chọn của mình mà trả một cái giá cực đắt, đây là thực tại.
Quan trọng hơn là, Bạch Nhạc biết rất rõ, đối với mình mà nói, tất cả vẫn chưa kết thúc.
Ngẩng đầu, ánh mắt Bạch Nhạc thuận thế rơi xuống trên người Khổng Từ, cao giọng mở miệng nói,
- Khổng sư huynh, xin chỉ giáo!
Nhìn sóng triều từ linh lực ngưng tụ thành, mấy vị trưởng lão không khỏi hơi biến sắc.
Đừng xem thường biến hóa đơn giản này, trên thực tế, đại bộ phận người ở Linh Phủ cảnh căn bản đều không làm được điểm này, có thể ngưng tụ linh khí thành hình, sẽ có thể gia tăng uy lực của linh lực trong cơ thể lên gấp bội!
Trong Linh Phủ cảnh, đây cũng là một lần biến đổi về chất!
Bình thường mà nói, chỉ có bước vào Linh Phủ hậu kỳ, sự nắm giữ đối với linh lực trong cơ thể đạt tới mức độ gần như là hoàn mỹ, mới có thể khống chế linh lực hóa hình.
Hiện giờ Lý Tử Vân chỉ có thực lực Linh Phủ trung kỳ, nhưng lại có thể dựa vào linh khí trong tay, cường hành khiến linh khí ngưng tụ thành sóng triều, sức nắm giữ này, tuyệt đối không hổ với danh xưng thiên tài.
- Bạch Nhạc thua rồi.
Lắc đầu, lập tức có trưởng lão đưa ra định luận.
Linh khí hóa hình, cũng có nghĩa là, linh lực như nhau, ít nhất có thể phát huy ra uy lực gấp đôi trở lên, loại đề thăng này thật sự quá khủng bố.
Bạch Nhạc vốn chỉ là mới bước vào Linh Phủ, cho dù thành tựu Tử Phủ, miễn cưỡng có thể chống lại Lý Tử Vân, nhưng một khi đối mặt với trùng kích của linh lực hóa hình, cho dù triệt để nghiền ép, đây là thống trị thực lực tuyệt đối, không liên quan gì tới kỹ xảo.
Đương nhiên, nếu dựa theo cách nói của Bạch Nhạc và Lý Tử Vân, thắng lợi như vậy, không khỏi có chút thắng cũng không vẻ vang gì, nhưng từ góc độ thi đấu tông môn mà nói lại không hề có vấn đề.
Lúc này, không chỉ là những trưởng lão này, tất cả đệ tử hơi hiểu linh khí hóa hình có nghĩa là gì đều cho rằng Bạch Nhạc đã thua chắc rồi.
Nhưng mà, bản thân Bạch Nhạc lại hiển nhiên không có loại giác ngộ này.
Thời gian tu hành của Bạch Nhạc ngắn ngủi, kiến thức nông cạn, thậm chí căn bản không biết cái gọi là linh khí hóa hình, càng không thể sinh ra cảm xúc khẩn trương sợ hãi.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, hắn chưa từng cho rằng mình có thể dễ dàng chiến thắng đệ tử chân truyền như Lý Tử Vân.
Từ khi xuất thủ, trong lòng Bạch Nhạc đã chuẩn bị tốt tâm lý, cho nên tất nhiên không hề có chút hoảng loạn.
Hít sâu một hơi, dưới chân đột nhiên bước ra, tử hoa phun trào, Bạch Nhạc cũng điều động Linh phủ chi lực của mình.
Chỉ là, lần này Bạch Nhạc không phải muốn lấy cứng chọi cứng với Lý Tử Vân.
Thân hình hơi lắc lư, Bạch Nhạc thuận thế đạp sóng mà vào!
Thậm chí kiếm chiêu trong tay cũng không hề có biến hóa.
Lúc này Bạch Nhạc mới chính thức phát huy một chữ ngu tới cực hạn.
Ngu kiếm!
Kiếm như vậy, bản thân sẽ không theo đuổi kỹ xảo gì, bất kể là đối mặt với dạng công kích gì, thủy chung vẫn đều dùng kiếm chiêu đơn giản nhất, cơ bản nhất để hóa giải.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Nhạc căn bản chưa từng nghĩ tới, có thể một lần đánh tan sóng triều linh lực khủng bố này.
Cái hắn muốn làm, chính là dựa vào kiếm nhanh hơn, lần lượt hóa giải một bộ phận nhỏ của sóng triều linh lực, giống như Ngu Công dời núi, chậm rãi hóa giải sóng triều.
Phương thức như vậy nhìn thì rất ngu, nhưng khi tốc độ xuất kiếm đủ nhanh, phán đoán đủ chính xác, vẫn có thể biến loại không thể này thành có thể.
Trong không đến mười hơi thở ngắn ngủi, Bạch Nhạc không ngờ liên tục xuất gần trăm kiếm, mỗi một kiếm đều vừa hay hóa giải một bộ phận sóng triều, không ngờ dùng phương thức này, chém sóng triều đang ập đến ra một lỗ thủng có thể dung thân.
- Điều đó là không có khả năng!
Tận mắt thấy Bạch Nhạc dùng loại phương thức không thể tưởng tượng này phá giải Bích Hải Triều Sinh, sắc mặt Lý Tử Vân lập tức trở nên trắng bệch, thậm chí ngay cả ứng biến cũng quên mất, ngay sau đó, mũi kiếm của Bạch Nhạc đã chỉ đến cổ họng hắn.
Mũi kiếm lạnh như băng trong nháy mắt khiến Lý Tử Vân mặt xám như tro tàn!
Vù!
Một màn này, triệt để dẫn nổ toàn trường, mỗi một vị đệ tử, lúc này trong mắt đều không khỏi hiện lên một tia sùng bái.
Ngu kiếm!
Thì ra kiếm còn có thể dùng như vậy, thì ra kỹ thuật kiếm cơ bản trước giờ bị người ta xem nhẹ, không ngờ cũng có thể tỏa ra ánh sáng loá mắt như vậy.
Ngu kiếm này đã đả động mỗi người!
Phải biết rằng, bản thân Linh Tê Kiếm Tông không phải là phái lớn gì, trong những đệ tử này, thiên tài chân chính càng ít, bọn họ có lẽ phần lớn là thiên tư bình thường, không có được nhiều tài nguyên, không có được công pháp tốt.
Dưới tình huống bình thường, có lẽ bọn họ chỉ có thể tiên tan trong đám người, vĩnh viễn đều phải lăn lộn ở tầng dưới cùng của giới tu hành, không được bất kỳ ai chú ý.
Nhưng lúc này, ngu kiếm mà Bạch Nhạc thi triển, lại mang tới hy vọng cho mỗi người bọn họ.
Ngươi có thể tư chất bình thường, tu hành chậm chạp, nhưng không thể không tin bản thân mình!
Ngươi có thể không học được Linh Tê Kiếm Quyết, nhưng không thể ngay cả những kiếm thuật cơ bản này cũng không biết.
Ngươi có thể không làm được linh khí hóa hình rực rỡ như Lý Tử Vân, nhưng nếu không học được ngu kiếm, vậy chỉ có thể chứng minh tự ngươi không chịu nỗ lực.
Hy vọng!
Đối với những đệ tử bình thường của Linh Tê Kiếm Tông mà nói, đây mới là thứ quan trọng nhất!
Mà trận chiến này, Bạch Nhạc chính là dùng ngu kiếm, mang tới hy vọng cho họ!
Đương nhiên, trên thực tế, chuyện cũng không đơn giản như bọn họ tưởng tượng, cho dù là ngu kiếm, cũng không thể mỗi người đều có thể tu thành, giống như Bạt Kiếm Thức, rất nhiều người biết, nhưng thực sự có thể tu thành, lại có mấy ai?
Bởi vì ngu, cho nên nhanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng một chữ nhanh này, không biết đã làm khó bao nhiêu người.
Nhưng cái này không quan trọng, cũng không có ai sẽ nghĩ nhiều như vậy, cái bọn họ nhìn thấy chỉ là trước mắt.
- Bạch Nhạc! Bạch Nhạc! Bạch Nhạc!
Trong một thoáng, các đệ tử đông đúc đột nhiên không khống chế được cảm xúc, cũng không biết là ai dẫn đầu, điên cuồng hò hét tên của Bạch Nhạc.
Trong tiếng hô giống như núi gào biển động, toàn bộ đầu óc của Lý Tử Vân trống rỗng, giống như cả người không còn một chút khí lực.
Từ sau khi hắn bái vào Linh Tê Kiếm Tông, cơ hồ là thuận buồm xuôi gió, không gặp phải bao nhiêu trắc trở, trực tiếp tấn thăng chân truyền!
Thậm chí, cho dù là khi đối mặt với Khổng Từ, hắn cũng dám tranh một phen, hơn nữa, nhiều năm qua, vẫn chưa thực sự bị thua.
Lần đại hội này, Lý Tử Vân không chỉ muốn đánh bại Bạch Nhạc, hơn nữa muốn mượn cơ hội lại khiêu chiến vị trí của Khổng Từ.
Nhưng tất cả, đều theo trận chiến này mà triệt để kết thúc.
Từng tiếng hô tên của Bạch Nhạc đó giống như từng cái tát, triệt để đánh cho hắn đờ đẫn!
- Phập!
Cấp hỏa công tâm, Lý Tử Vân phun ra một búng máu, ngã thẳng xuống đài khiêu chiến, trực tiếp hôn mê.
Chậm rãi thu kiếm, nhìn Lý Tử Vân, trong lòng Bạch Nhạc cũng không khỏi thở dài.
Trận chiến này, không nghi ngờ gì nữa, hắn vì chính danh cho Tiêu Hành Nhất, chính danh cho ngu kiếm, thậm chí mang tới hy vọng cho nhiều đệ tử bình thường hơn.
Nhưng tương tự, cũng có khả năng rất lớn sẽ hủy đi lòng tin của Lý Tử Vân, thậm chí khiến vị thiên tài vốn ngày sau cũng có hy vọng bước vào Tinh Cung cảnh này cứ như vậy tan đi trong đám người.
Người càng tâm cao khí ngạo, sau khi gặp phải đả kích, lại càng khó khôi phục lại.
Nhưng bản thân điều này chính là cái giá cần phải trả.
Tranh, không chỉ là lựa chọn của Bạch Nhạc, cũng là lựa chọn của Lý Tử Vân.
Bất kể là ai, đều phải vì lựa chọn của mình mà trả một cái giá cực đắt, đây là thực tại.
Quan trọng hơn là, Bạch Nhạc biết rất rõ, đối với mình mà nói, tất cả vẫn chưa kết thúc.
Ngẩng đầu, ánh mắt Bạch Nhạc thuận thế rơi xuống trên người Khổng Từ, cao giọng mở miệng nói,
- Khổng sư huynh, xin chỉ giáo!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro