Linh Diệp Từ Bi...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
Một tay vươn ra, làm một thủ thế mời, thanh âm của Bạch Nhạc truyền vào trong tai mỗi người một cách rõ ràng.
Khiêu chiến Khổng Từ!
Trong nhất thời tiếng động lớn im bặt, tất cả mọi người đều nhìn Khổng Từ.
Khác với Lý Tử Vân, nhiều năm như vậy trôi qua, ở Linh Tê Kiếm Tông đã không có bất kỳ ai từng khiêu chiến quyền uy của Khổng Từ, ở trong mắt đệ tử, Khổng Từ là đại sư huynh hoàn toàn xứng đáng, bất kể là thực lực, hay là tính tình, đều khiến người ta tin phục.
Vừa rồi lúc Lý Tử Vân giao thủ với Bạch Nhạc, có rất nhiều người đều nguyện ý đứng bên Bạch Nhạc. Nhưng khi Bạch Nhạc khiêu chiến Khổng Từ, cho dù là đệ tử vì ngu kiếm mà sùng bái Bạch Nhạc, lúc này cũng không khỏi trở nên do dự.
Trong lòng hơi trầm xuống, chậm rãi đứng dậy, Khổng Từ nhìn về phía Bạch Nhạc, trong ánh mắt cũng không khỏi có thêm mấy phần thâm thúy.
Kỳ thật, từ lúc trước khi Bạch Nhạc lên Từ Vân Phong, hắn đã đoán được kết quả này.
Chỉ là, lúc ấy, hắn vẫn hy vọng Lý Tử Vân thay hắn ngăn cản Bạch Nhạc, nhưng không ngờ, Lý Tử Vân lại bại thảm như vậy, đẩy hắn lên trước sân khấu.
Thật lòng mà nói, từ sau lần đó gặp Bạch Nhạc, Khổng Từ luôn cho rằng Bạch Nhạc còn nguy hiểm hơn cảLý Tử Vân.
Chỉ là, tốc độ trưởng thành như vậy, cũng có chút nằm ngoài dự liệu của hắn.
Trước mặt nhiều người như vậy, Bạch Nhạc nói thẳng muốn ước chiến, hắn không có lý do để cự tuyệt, càng không thể cự tuyệt!
- Năm tháng thúc giục con người già đi.
Cười khẽ một chút, Khổng Từ khẽ lắc đầu,
- Một thế hệ người mới thay người cũ, tiểu sư đệ, nhìn thấy ngươi, ta giống như lại nhớ tới lúc trẻ tuổi.
So sánh với Lý Tử Vân, thủ đoạn của Khổng Từ cao minh hơn nhiều.
Mấy câu vô cùng đơn giản, liền nắm giữ lại thế cục, ba chữ tiểu sư đệ, lại khiến người ta tự nhiên cảm thấy, Bạch Nhạc ở trước mặt Khổng Từ chính là một tiểu đệ đệ bướng bỉnh hiếu thắng.
Nhẹ nhàng nhảy lên đài khiêu chiến, Khổng Từ mỉm cười hỏi,
- Tiểu sư đệ, vừa rồi ngươi nói Lý sư đệ không có tư cách luận kiếm với ngươi, như vậy. . . Ngươi cho rằng ta có tư cách luận kiếm với ngươi không?
Mắt hơi nheo lại, lập tức, Bạch Nhạc liền hiểu ý của Khổng Từ,
- Khổng sư huynh nói đùa rồi, có thể thỉnh giáo kiếm đạo của Khổng sư huynh, chính là vinh hạnh của ta.
- Như vậy là tốt rồi!
Gật đầu, Khổng Từ thản nhiên nói,
- Ta từ ba năm trước đã bước vào Linh Phủ hậu kỳ, nếu đọ với ngươi thì không khỏi bất công! Như vậy đại hội hôm nay, chúng ta dùng kiếm đạo để phân thắng bại đi.
Một câu này vừa được nói ra, cho dù là trong lòng Bạch Nhạc cũng không khỏi đột nhiên giật thót.
Linh Phủ hậu kỳ, phải biết rằng, Từ Phong cũng chỉ là Linh Phủ đỉnh phong mà thôi, trong toàn bộ tông môn, đại đa số trưởng lão cũng chỉ là tiêu chuẩn này!
Ở trước mặt nhiều người như vậy, Khổng Từ tất nhiên không thể nói dối, như vậy dựa vào thực lực Linh Phủ hậu kỳ, cho dù là Bạch Nhạc chỉ sợ cũng không có phần thắng, nhưng cho dù là như vậy, Khổng Từ không ngờ vẫn chủ động đề xuất luận kiếm, không thể không có ý vị sâu xa.
Đổi lại là người khác, tất nhiên sẽ cho rằng, đây là Khổng Từ đang cố ý nhường Bạch Nhạc! Nhưng có lần tiếp xúc trước, Bạch Nhạc biết rõ hơn bất kỳ ai, đây chỉ là tư thái Khổng Từ cố ý thể hiện ra mà thôi.
Khổng Từ ở trong tông môn, thủy chung đều tự cho mình là đại sư huynh, dáng vẻ này chưa từng bỏ xuống.
Hơn nữa, khác với Lý Tử Vân, tính cách của Khổng Từ cực kỳ cẩn thận, tuyệt không tùy tiện mạo hiểm.
Tuy dẫn đầu tuyệt đối trên thực lực, nhưng đối với Bạch Nhạc, Khổng Từ thủy chung vẫn ôm một chút lòng cảnh giác, bất kể là thành tựu Tử Phủ, hay là Linh Tê Kiếm Quyết trong lời đồn, đều có khả năng vượt cấp mà chiến.
Nếu đánh với Bạch Nhạc, Khổng Từ tất nhiên có bảy thành nắm chắc có thể thủ thắng, nhưng, với thân phận của hắn, đừng nói là thua, cho dù chỉ là thắng không đẹp, đã làm sức ảnh hưởng của hắn giảm xuống rồi.
So với như vậy, chẳng thà lui một bước, nói thẳng làm rõ chênh lệch trên thực lực của Bạch Nhạc và hắn, nhưng mà lại dùng một loại tư thái đối mặt với hậu bối, đề xuất dùng kiếm đạo để phân thắng bại.
Bất kể là lĩnh ngộ trên Linh Tê Kiếm Quyết hay là ngu kiếm vừa rồi, thiên phú trên kiếm đạo của Bạch Nhạc đã được tất cả đệ tử công nhận.
Dưới loại tình huống này, luận kiếm với Bạch Nhạc thắng tất nhiên là tốt nhất, cho dù là thua, vậy cũng không sao, sẽ chỉ khiến đệ tử khác cho rằng, chẳng qua là hắn cố ý nhường mà thôi, ngược lại sẽ khiến hắn có thêm mấy phần mỹ dự lòng dạ rộng rãi.
Đối với Khổng Từ mà nói, đây mới là phương thức phù hợp với lợi ích của hắn nhất.
Dùng không tranh để tranh, đây chính là thái độ xử sự trước giờ của Khổng Từ.
Lúc ban đầu Bạch Nhạc đoán được tâm tư của Khổng Từ, nhưng hắn cũng sẽ không vạch trần, càng sẽ không cự tuyệt.
Đạo lý rất đơn giản, giữa Bạch Nhạc và Khổng Từ không có ân oán, vô duyên vô cớ cự tuyệt sẽ chỉ khiến hắn kết thù với Khổng Từ, điều này căn bản là không cần thiết.
Huống chi, chênh lệch trên thực lực vốn là tồn tại khách quan, cho dù là cự tuyệt, bức Khổng Từ toàn lực đánh nhau với hắn, hắn thật sự có thể thắng được sao?
Mục đích của Bạch Nhạc rất đơn giản, chính là giành lấy hạng nhất trong lần đại hội này!
Thế là, hắn tất nhiên không có đạo lý nào lại cự tuyệt.
Những chuyện đánh cờ trên tâm lý này không thể đưa lên mặt bàn, đại đa số người căn bản là không biết, nhưng trên thực tế, Bạch Nhạc và Khổng Từ đã đạt thành một lần nhận thức chung.
Thủ đoạn như vậy, cao minh hơn Lý Tử Vân quá nhiều.
- Bản tông dùng kiếm lập tông, Khổng Từ đã đứng vào hàng chân truyền, tuy không thể tu thành Linh Tê Kiếm Quyết, nhưng tự thấy cũng có mấy phần tăm đắc đối với kiếm đạo.
Giơ tay lên cởi xuống thanh kiếm tùy thân của mình, Khổng Từ tùy ý nói,
- Kiếm này tới từ một vị cao tăng phật đạo, Thiên Diệp Thiện Sư, gọi là Thiên Diệp Kiếm! Lúc có được kiếm, ta từng lập lời thề, không dùng kiếm này đả thương tính mạng người, cũng bởi vậy mà ngộ ra một bộ kiếm pháp, tên là Thiên Diệp Từ Bi Kiếm.
Trong lúc nói, Khổng Từ đã cầm kiếm vào tay.
Giống như Khổng Từ nói, Thiên Diệp Kiếm chính là kiếm của Phật môn, trên thân kiếm còn mơ hồ lộ ra một chút Phạn văn, kiếm không có mũi, chính là thể hiện ý từ bi.
Trên thực tế, đừng nói là Bạch Nhạc, trong toàn bộ Linh Tê Kiếm Tông, cũng cực ít có người thấy Thiên Diệp Kiếm, thậm chí người biết trên người Khổng Từ có truyền thừa phật đạo cũng chỉ giới hạn ở mấy vị trưởng lão mà thôi.
- Khổng sư huynh, mời.
Trong mắt lộ ra một tia ngưng trọng, Bạch Nhạc chậm rãi mở miệng nói.
Từ lúc Khổng Từ lấy ra Thiên Diệp Kiếm, Bạch Nhạc từ trên người Khổng Từ cảm nhận được một loại khí tức khác hẳn.
Đề xuất dùng kiếm đạo phân thắng bại, bản thân chính là Khổng Từ!
Bạch Nhạc lúc mới đầu kỳ thật cũng không để ở trong lòng, nhưng lúc này, khi thực sự đối mặt với Khổng Từ, lại mới hiểu được, cho dù thật sự chỉ lấy kiếm đạo mà nói, Khổng Từ cũng tuyệt đối là một kình địch.
Trong toàn bộ Linh Tê Kiếm Tông, người bước vào kiếm đạo cũng không nhiều, nhưng không nghi ngờ gì nữa, Khổng Từ tất nhiên là một trong số đó.
- Tiểu sư đệ, mời.
Mỉm cười, Khổng Từ nhẹ giọng đáp.
Bạch Nhạc biết rất rõ, đối mặt với mình, Khổng Từ thế tất sẽ không xuất kiếm trước, hơn nữa, bộ Thiên Diệp Từ Bi Kiếm này, sở trường nhất chỉ sợ cũng là phòng thủ.
Lúc trước, Bạch Nhạc đều dùng Linh Tê Nghênh Khách để ngăn cản công kích của người khác, mà lần này lại tới lượt hắn dùng hết thủ đoạn để phá giải kiếm chiêu của người khác.
Khiêu chiến Khổng Từ!
Trong nhất thời tiếng động lớn im bặt, tất cả mọi người đều nhìn Khổng Từ.
Khác với Lý Tử Vân, nhiều năm như vậy trôi qua, ở Linh Tê Kiếm Tông đã không có bất kỳ ai từng khiêu chiến quyền uy của Khổng Từ, ở trong mắt đệ tử, Khổng Từ là đại sư huynh hoàn toàn xứng đáng, bất kể là thực lực, hay là tính tình, đều khiến người ta tin phục.
Vừa rồi lúc Lý Tử Vân giao thủ với Bạch Nhạc, có rất nhiều người đều nguyện ý đứng bên Bạch Nhạc. Nhưng khi Bạch Nhạc khiêu chiến Khổng Từ, cho dù là đệ tử vì ngu kiếm mà sùng bái Bạch Nhạc, lúc này cũng không khỏi trở nên do dự.
Trong lòng hơi trầm xuống, chậm rãi đứng dậy, Khổng Từ nhìn về phía Bạch Nhạc, trong ánh mắt cũng không khỏi có thêm mấy phần thâm thúy.
Kỳ thật, từ lúc trước khi Bạch Nhạc lên Từ Vân Phong, hắn đã đoán được kết quả này.
Chỉ là, lúc ấy, hắn vẫn hy vọng Lý Tử Vân thay hắn ngăn cản Bạch Nhạc, nhưng không ngờ, Lý Tử Vân lại bại thảm như vậy, đẩy hắn lên trước sân khấu.
Thật lòng mà nói, từ sau lần đó gặp Bạch Nhạc, Khổng Từ luôn cho rằng Bạch Nhạc còn nguy hiểm hơn cảLý Tử Vân.
Chỉ là, tốc độ trưởng thành như vậy, cũng có chút nằm ngoài dự liệu của hắn.
Trước mặt nhiều người như vậy, Bạch Nhạc nói thẳng muốn ước chiến, hắn không có lý do để cự tuyệt, càng không thể cự tuyệt!
- Năm tháng thúc giục con người già đi.
Cười khẽ một chút, Khổng Từ khẽ lắc đầu,
- Một thế hệ người mới thay người cũ, tiểu sư đệ, nhìn thấy ngươi, ta giống như lại nhớ tới lúc trẻ tuổi.
So sánh với Lý Tử Vân, thủ đoạn của Khổng Từ cao minh hơn nhiều.
Mấy câu vô cùng đơn giản, liền nắm giữ lại thế cục, ba chữ tiểu sư đệ, lại khiến người ta tự nhiên cảm thấy, Bạch Nhạc ở trước mặt Khổng Từ chính là một tiểu đệ đệ bướng bỉnh hiếu thắng.
Nhẹ nhàng nhảy lên đài khiêu chiến, Khổng Từ mỉm cười hỏi,
- Tiểu sư đệ, vừa rồi ngươi nói Lý sư đệ không có tư cách luận kiếm với ngươi, như vậy. . . Ngươi cho rằng ta có tư cách luận kiếm với ngươi không?
Mắt hơi nheo lại, lập tức, Bạch Nhạc liền hiểu ý của Khổng Từ,
- Khổng sư huynh nói đùa rồi, có thể thỉnh giáo kiếm đạo của Khổng sư huynh, chính là vinh hạnh của ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Như vậy là tốt rồi!
Gật đầu, Khổng Từ thản nhiên nói,
- Ta từ ba năm trước đã bước vào Linh Phủ hậu kỳ, nếu đọ với ngươi thì không khỏi bất công! Như vậy đại hội hôm nay, chúng ta dùng kiếm đạo để phân thắng bại đi.
Một câu này vừa được nói ra, cho dù là trong lòng Bạch Nhạc cũng không khỏi đột nhiên giật thót.
Linh Phủ hậu kỳ, phải biết rằng, Từ Phong cũng chỉ là Linh Phủ đỉnh phong mà thôi, trong toàn bộ tông môn, đại đa số trưởng lão cũng chỉ là tiêu chuẩn này!
Ở trước mặt nhiều người như vậy, Khổng Từ tất nhiên không thể nói dối, như vậy dựa vào thực lực Linh Phủ hậu kỳ, cho dù là Bạch Nhạc chỉ sợ cũng không có phần thắng, nhưng cho dù là như vậy, Khổng Từ không ngờ vẫn chủ động đề xuất luận kiếm, không thể không có ý vị sâu xa.
Đổi lại là người khác, tất nhiên sẽ cho rằng, đây là Khổng Từ đang cố ý nhường Bạch Nhạc! Nhưng có lần tiếp xúc trước, Bạch Nhạc biết rõ hơn bất kỳ ai, đây chỉ là tư thái Khổng Từ cố ý thể hiện ra mà thôi.
Khổng Từ ở trong tông môn, thủy chung đều tự cho mình là đại sư huynh, dáng vẻ này chưa từng bỏ xuống.
Hơn nữa, khác với Lý Tử Vân, tính cách của Khổng Từ cực kỳ cẩn thận, tuyệt không tùy tiện mạo hiểm.
Tuy dẫn đầu tuyệt đối trên thực lực, nhưng đối với Bạch Nhạc, Khổng Từ thủy chung vẫn ôm một chút lòng cảnh giác, bất kể là thành tựu Tử Phủ, hay là Linh Tê Kiếm Quyết trong lời đồn, đều có khả năng vượt cấp mà chiến.
Nếu đánh với Bạch Nhạc, Khổng Từ tất nhiên có bảy thành nắm chắc có thể thủ thắng, nhưng, với thân phận của hắn, đừng nói là thua, cho dù chỉ là thắng không đẹp, đã làm sức ảnh hưởng của hắn giảm xuống rồi.
So với như vậy, chẳng thà lui một bước, nói thẳng làm rõ chênh lệch trên thực lực của Bạch Nhạc và hắn, nhưng mà lại dùng một loại tư thái đối mặt với hậu bối, đề xuất dùng kiếm đạo để phân thắng bại.
Bất kể là lĩnh ngộ trên Linh Tê Kiếm Quyết hay là ngu kiếm vừa rồi, thiên phú trên kiếm đạo của Bạch Nhạc đã được tất cả đệ tử công nhận.
Dưới loại tình huống này, luận kiếm với Bạch Nhạc thắng tất nhiên là tốt nhất, cho dù là thua, vậy cũng không sao, sẽ chỉ khiến đệ tử khác cho rằng, chẳng qua là hắn cố ý nhường mà thôi, ngược lại sẽ khiến hắn có thêm mấy phần mỹ dự lòng dạ rộng rãi.
Đối với Khổng Từ mà nói, đây mới là phương thức phù hợp với lợi ích của hắn nhất.
Dùng không tranh để tranh, đây chính là thái độ xử sự trước giờ của Khổng Từ.
Lúc ban đầu Bạch Nhạc đoán được tâm tư của Khổng Từ, nhưng hắn cũng sẽ không vạch trần, càng sẽ không cự tuyệt.
Đạo lý rất đơn giản, giữa Bạch Nhạc và Khổng Từ không có ân oán, vô duyên vô cớ cự tuyệt sẽ chỉ khiến hắn kết thù với Khổng Từ, điều này căn bản là không cần thiết.
Huống chi, chênh lệch trên thực lực vốn là tồn tại khách quan, cho dù là cự tuyệt, bức Khổng Từ toàn lực đánh nhau với hắn, hắn thật sự có thể thắng được sao?
Mục đích của Bạch Nhạc rất đơn giản, chính là giành lấy hạng nhất trong lần đại hội này!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế là, hắn tất nhiên không có đạo lý nào lại cự tuyệt.
Những chuyện đánh cờ trên tâm lý này không thể đưa lên mặt bàn, đại đa số người căn bản là không biết, nhưng trên thực tế, Bạch Nhạc và Khổng Từ đã đạt thành một lần nhận thức chung.
Thủ đoạn như vậy, cao minh hơn Lý Tử Vân quá nhiều.
- Bản tông dùng kiếm lập tông, Khổng Từ đã đứng vào hàng chân truyền, tuy không thể tu thành Linh Tê Kiếm Quyết, nhưng tự thấy cũng có mấy phần tăm đắc đối với kiếm đạo.
Giơ tay lên cởi xuống thanh kiếm tùy thân của mình, Khổng Từ tùy ý nói,
- Kiếm này tới từ một vị cao tăng phật đạo, Thiên Diệp Thiện Sư, gọi là Thiên Diệp Kiếm! Lúc có được kiếm, ta từng lập lời thề, không dùng kiếm này đả thương tính mạng người, cũng bởi vậy mà ngộ ra một bộ kiếm pháp, tên là Thiên Diệp Từ Bi Kiếm.
Trong lúc nói, Khổng Từ đã cầm kiếm vào tay.
Giống như Khổng Từ nói, Thiên Diệp Kiếm chính là kiếm của Phật môn, trên thân kiếm còn mơ hồ lộ ra một chút Phạn văn, kiếm không có mũi, chính là thể hiện ý từ bi.
Trên thực tế, đừng nói là Bạch Nhạc, trong toàn bộ Linh Tê Kiếm Tông, cũng cực ít có người thấy Thiên Diệp Kiếm, thậm chí người biết trên người Khổng Từ có truyền thừa phật đạo cũng chỉ giới hạn ở mấy vị trưởng lão mà thôi.
- Khổng sư huynh, mời.
Trong mắt lộ ra một tia ngưng trọng, Bạch Nhạc chậm rãi mở miệng nói.
Từ lúc Khổng Từ lấy ra Thiên Diệp Kiếm, Bạch Nhạc từ trên người Khổng Từ cảm nhận được một loại khí tức khác hẳn.
Đề xuất dùng kiếm đạo phân thắng bại, bản thân chính là Khổng Từ!
Bạch Nhạc lúc mới đầu kỳ thật cũng không để ở trong lòng, nhưng lúc này, khi thực sự đối mặt với Khổng Từ, lại mới hiểu được, cho dù thật sự chỉ lấy kiếm đạo mà nói, Khổng Từ cũng tuyệt đối là một kình địch.
Trong toàn bộ Linh Tê Kiếm Tông, người bước vào kiếm đạo cũng không nhiều, nhưng không nghi ngờ gì nữa, Khổng Từ tất nhiên là một trong số đó.
- Tiểu sư đệ, mời.
Mỉm cười, Khổng Từ nhẹ giọng đáp.
Bạch Nhạc biết rất rõ, đối mặt với mình, Khổng Từ thế tất sẽ không xuất kiếm trước, hơn nữa, bộ Thiên Diệp Từ Bi Kiếm này, sở trường nhất chỉ sợ cũng là phòng thủ.
Lúc trước, Bạch Nhạc đều dùng Linh Tê Nghênh Khách để ngăn cản công kích của người khác, mà lần này lại tới lượt hắn dùng hết thủ đoạn để phá giải kiếm chiêu của người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro