Thái Thượng Kiếm Tôn

Ngươi đang uy h...

Phiêu Linh Huyễn

2024-11-02 20:03:17

Bạch Nhạc nhàn nhã đứng dậy, khóe miệng nở một nụ cười, khẽ hỏi:

- Thanh Vương điện hạ, từ khi ngài bỏ đi đến giờ không có vấn đề gì chứ.

Thanh Vương nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, hỏi:

- Vì sao ngươi nhất định phải đối nghịch với bản vương?

- Điện hạ quá lời rồi, nếu ta thật sự muốn đối nghịch với điện hạ thì bây giờ người đang chờ ở đây phải là Triệu Thụy và Dạ Thần Hi mới đúng.

Bạch Nhạc nhún vai, nhàn nhạt đáp.

Một lời giải thích rất đơn giản, nhưng cũng khiến Thanh Vương bình tĩnh lại.

Như lời Bạch Nhạc nói, kỳ thật Bạch Nhạc chưa bao giờ có ý định đối nghịch với hắn, cho nên tình hình đương nhiên vẫn còn nằm trong phạm vi có thể kiểm soát được.

Chỉ cần Bạch Nhạc đồng ý ngồi xuống nói chuyện, mọi chuyện sẽ không tệ như hắn đang tưởng tượng, chỉ là vấn đề phải trả giá bao nhiêu mà thôi.

- Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?

- Rất đơn giản, ta muốn Thanh Vương điện hạ cho ta một lời hứa.

Bạch Nhạc ngẩng đầu, chậm rãi nói:

- Mỗi người đều có một bí mật, cũng như Thanh Vương lúc trước không hi vọng tin tức mình còn sống bị tiết lộ ra ngoài, ta cũng như ngài, ta cũng không hi vọng tin tức ta là ma tu bị tiết lộ ra, điện hạ hẳn là có thể hiểu được, đúng không?

Thanh Vương nhướn mày, nhàn nhạt nói:

- Đây là thái độ cầu xin của ngươi sao?

- Cầu xin sao? Sợ là điện hạ đã nghĩ sai rồi, ta không có cầu xin ngài, ngài cũng có thể lựa chọn từ chối.

Dứt lời, bàn tay Bạch Nhạc khẽ lật một cái, một cái bình ngọc đựng đan dược bỗng nhiên xuất hiện trên tay hắn, thậm chí còn không chờ Thanh Vương trả lời, ngón tay hắn đã dùng sức, bình ngọc đựng đan dược kia bị nghiền thành bột.

- ...

Trong nháy mắt, con ngươi Thanh Vương đột nhiên co rụt lại, trong lòng hơi chùng xuống một chút, lúc này mới chú ý tới toàn bộ đan dược trong Đan Các đều đã biến mất.

- Sao ngươi lại làm được?

Nhìn cấm chế vẫn còn nằm y nguyên trên kệ thuốc, Thanh Vương gần như tức muốn ói máu.

Bạch Nhạc lại lấy thêm một cái bình ngọc, chậm rãi hỏi ngược lại hắn:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Không quan trọng ta đã làm như thế nào, điều quan trọng là nếu mất đi những thứ này, ngài còn có đủ tự tin để ứng phó với sự truy sát của Dạ Thần Hi và Triệu Thụy không?

Đôi mắt Thanh Vương hơi nheo lại, hỏi:

- Ngươi đang uy hiếp bản vương đấy à?

Bạch Nhạc hờ hững nhún vai, thản nhiên đáp:

- Nếu ngài đã nghĩ như vậy thì cứ cho là như vậy đi.

Một câu trả lời đơn giản và thẳng thắn như vậy đã khiến Thanh Vương gần như phát điên.

Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!!!

Ai có thể ngờ được, hắn đường đường là Thanh Vương cao cao tại thượng, vậy mà lại bị một tên nhãi ranh Linh Phủ cảnh uy hiếp chứ? Mà đối phương lại còn dám tự tin nói như thế nữa.

Mà điều khiến hắn muốn ói máu chính là, đối với yêu cầu như vậy của Bạch Nhạc, hắn lại không có bất kỳ cách nào từ chối.

Quả thật hắn vẫn còn một số đồ vật bảo mệnh, nếu Bạch Nhạc muốn ra tay với hắn, Thanh Vương vẫn tự tin có thể rút lui an toàn.

Thế, nhưng mà, nếu rút lui thì lui đi đâu bây giờ?

Nếu không có sự hỗ trợ của những viên đan dược này, hắn phải mất rất nhiều thời gian mới có thể khôi phục thực lực, nhưng hiện tại mọi người đều biết chuyện Thanh Vương Lăng đã xuất thế, hắn vốn không chống cự được lâu nữa.

Thậm chí có lẽ chưa được mấy ngày, các cường giả ngoài kia sẽ ra tay đánh vỡ sát trận này, đến lúc đó, lấy trạng thái bây giờ của hắn đi đối mặt với nhóm cường giả đó, dù cho có chuẩn bị cái gì đi chăng nữa thì cũng không có chỗ để náu thân.

Phải biết bởi vì sự tồn tại của Dạ Thần Hi mà tin tức hắn đoạt xá trùng sinh đã không có cách nào giấu giếm nữa, một khi rời khỏi Thanh Vương Lăng, ngay lập tức hắn sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người. Nếu không cẩn thận, chỉ mới vừa đoạt xá trùng sinh xong thì hắn sẽ lại bị người ta giết chết, lần này linh hồn hắn sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt.

Nguy hiểm như vậy sắp xảy ra, cho dù là Bạch Nhạc thật sự muốn dùng cái này để uy hiếp, hắn còn có thể làm gì được?!

Thanh Vương hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn kiềm chế, nói:

- Được rồi, bản vương đồng ý với ngươi.

Bạch Nhạc như cười mà không cười nhìn Thanh Vương, không trả lời.

Nhìn nụ cười kia của Bạch Nhạc, Thanh Vương cuối cùng mới nhận ra ý của hắn.

Như trước đây, khi hắn ép Bạch Nhạc đưa Ngô Tuyết Tùng tới đây, những gì hắn nói với Bạch Nhạc chỉ là lời nói suông, làm sao có thể tin được?

Lúc đó là chính hắn đã dạy cho Bạch Nhạc khế ước linh hồn, nhưng ai có thể ngờ rằng, bây giờ cái hậu quả này lại ứng ngược lại trên người hắn.

Cảm giác tự đào hố chôn mình này thực sự khiến Thanh Vương cảm thấy xót xa!!!

Trước đây, ngay cả vị Đạo Lăng Thánh nữ kia cũng không thể khiến hắn đau lòng như vậy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng trong trường hợp này, ngoại trừ thừa nhận nó thì hắn còn có cách nào khác đâu?

- Bản vương có thể ký khế ước linh hồn với ngươi, chỉ cần ngươi trả lại những đan dược bên trong Đan Các lại cho ta, bản vương tuyệt đối sẽ không bao giờ tiết lộ một chữ nào về thân phận của ngươi.

- Ngài đơn phương làm khế ước đi, ta là người nhát gan, mấy chuyện này không muốn nhúng vào.

Khóe miệng Bạch Nhạc hiện lên nụ cười, chậm rãi nói.

- ...

Một câu này khiến trong mắt Thanh Vương hiện lên sát khí.

Giờ phút này hắn mới chính thức hiểu ý của Bạch Nhạc, đây mà là giao dịch gì, đây vốn chính là uy hiếp từ một phía, Bạch Nhạc thậm chí không muốn mạo hiểm một chút nào.

- Bạch Nhạc, ngươi đừng khinh người quá đáng, bản vương cho dù gặp nạn thì cũng không phải để ngươi lấn lướt ta.

Trong mắt Bạch Nhạc lộ vẻ lạnh nhạt, từ tốn nói:

- Thanh Vương, sao ngài phải tức giận, ta và ngài đều biết rõ, khế ước linh hồn cũng chỉ ràng buộc được một thời gian thôi, một khi ngài thật sự khôi phục được thực lực, chuyện này sao có thể tạo thành ảnh hưởng đối với ngài được.

Con ngươi Thanh Vương hơi nheo lại, vẻ mặt hắn cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Tuy rằng trước đó hắn đã tức giận, nhưng thật ra phần lớn lửa giận của hắn đều là cố ý giả vờ để làm cho Bạch Nhạc lơ là, cũng là khiến hắn có chừng có mực.

Nhưng hắn không ngờ rằng Bạch Nhạc tuy chỉ là một tên tiểu tử, nhưng đầu óc lại không hề ngu ngốc, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhìn ra chân tướng.

Vừa mới đoạt xá, linh hồn của Thanh Vương cũng bị ảnh hưởng rất lớn, dưới tình huống này, hắn không dám vi phạm khế ước linh hồn., nhưng hắn muốn vượt qua ải khó này cũng không tốn bao lâu, chỉ cần mấy năm nữa, hắn sẽ khôi phục lại tu vi Tinh Hải Cảnh, khi đó hắn có thể bỏ qua ảnh hưởng của khế ước linh hồn.

Đương nhiên trên thực tế, thứ mà Bạch Nhạc muốn cũng chỉ là mấy năm thời gian đó thôi.

Bây giờ Bạch Nhạc thực sự quá yếu ớt, bất kỳ một chút ngoài ý muốn nào cũng sẽ khiến hắn chết yểu, nhưng chỉ cần kéo dài thêm mấy năm nữa thôi, một khi Bạch Nhạc bước vào Tinh Cung cảnh, ở một mức độ nào đó đã có thể tự bảo vệ mình, đến lúc đó, cho dù có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, hắn cũng sẽ có tự tin để đối phó với nó.

- Thật kinh ngạc, bản vương cả đời này đã từng gặp vô số thiên chi kiêu tử, nhưng chưa từng gặp một người nào như ngươi, trong vòng mười năm, ngươi nhất định sẽ có chỗ đứng trên thế gian này.

Thanh Vương nhìn Bạch Nhạc rồi khen hắn một câu, sau đó trầm giọng nói:

- Bạch Nhạc, ngươi suy nghĩ thử, ngươi có muốn bái nhập vương triều Đại Càn của ta hay không, đợi bản vương khôi phục thực lực, lấy lại quyền lực, ta có thể cho ngươi một võ đài lớn hơn, cho dù ngươi muốn làm gì, bản vương đều có thể đồng ý với ngươi.

Lần này Thanh Vương nói rất nghiêm túc, đến mức này, hắn là thật lòng muốn thu phục Bạch Nhạc về để dùng.

- Đa tạ ý tốt của Thanh Vương, chuyện ngày sau chúng ta ngày sau hãy nói, tốt hơn hết là nên giải quyết vấn đề trước mắt đã.

Bạch Nhạc bình tĩnh đáp lại, không đồng ý cũng không có từ chối.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Thượng Kiếm Tôn

Số ký tự: 0