Sự sụp đổ của T...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
Nhưng phải đi đâu để tìm Thanh Vương?
Đới với những người khác mà nói, có lẽ sẽ rất khó để biết phải đến nơi nào để tìm Thanh Vương, dù sao thì họ cũng vừa tiến vào Thanh Vương Lăng không được bao lâu, nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, chuyện này lại hoàn toàn khác biệt. Hắn cùng với Tô Nhan ở chỗ này cả một tháng trời, đối với lăng mộ này quả thực rõ như lòng bàn tay.
Thậm chí Bạch Nhạc đã đi vào hầu hết các địa cung, muốn biết được hành tung của Thanh Vương cũng không quá khó khăn.
Đan Các.
Trong số các cung điện trong Thanh Vương Lăng này, giúp ít nhiều nhất cho việc tu luyện của Thanh Vương phải kể đến Đan Các.
Thanh Vương vừa mới tán công, trong khoảng thời gian ngắn muốn khôi phục thực lực thì đan dược chính là lựa chọn tốt nhất, thậm chí vốn không cần chạy khắp nơi tìm hắn, chỉ cần ở tại Đan Các ôm cây đợi thỏ, Bạch Nhạc có lòng tin nhất định có thể đợi được Thanh Vương.
Sau khi xác định rõ mục đích, cùng với việc Bạch Nhạc đã quen thuộc với địa cung, hắn liền nhanh chóng đi tới Đan Các.
Những thủ vệ đất nung vốn đang canh gác ở phía trước của Đan Các đã sớm bị giết bởi mấy người tu hành xông vào, chỉ là bên trong Đan Các có cấm chế, bọn họ lại không có cách gì để có thể xông vào nên chỉ có thể từ bỏ. Do đó Bạch Nhạc muốn tới gần dĩ nhiên là không có khó khăn gì.
Bàn tay hắn đặt trên cửa điện Đan Các, vận Thông Thiên ma công, trong khoảnh khắc đã làm cấm chế nhiễu loạn, sau đó hắn đẩy cửa dẫn Tô Nhan vào.
Tô Nhan từ lâu đã sớm biết Bạch Nhạc có cách để vào Đan Các, nhưng khi thực sự nhìn thấy cảnh này, mắt nàng ta vẫn không khỏi sáng ngời.
Bạch Nhạc và Tô Nhan bước vào xong, cấm chế đã khôi phục lại lần nữa. Cửa điện đóng lại, một chút manh mối cũng không nhìn ra, cho dù người khác có đi đến trước cửa Đan Các, bọn họ cũng sẽ không phát hiện ra điều gì khác lạ.
Tô Nhan khẽ hỏi, rồi tò mò đưa mắt nhìn xung quanh:
- Công tử, những viên đan dược kia được lấy từ đây sao?
- Không sai.
Bạch Nhạc gật đầu, khẽ nói:
- Những viên đan dược vô dụng lúc trước, còn lại bao nhiêu đều đưa hết cho ta.
Tô Nhan không ngốc, lúc này sao nàng ta có thể không hiểu ý của Bạch Nhạc được, khóe miệng lộ ra nụ cười:
- Công tử, người định đem những viên đan dược này bán lại cho Thanh Vương à?
- Phải xem vị Thanh Vương này bỏ ra được bao nhiêu tiền.
Bạch Nhạc khẽ mỉm cười, hắn ngồi bệt xuống đất, lẳng lặng điều chỉnh hơi thở.
...
-Bùm!!!
Một trận sóng xung kích kinh khủng thần hồn đột ngột phát ra, cũng thông báo rằng hồn phách của Ngô Tuyết Tùng đã hoàn toàn bị tiêu diệt, từ giờ khắc này, Thanh Vương mới hoàn toàn chính thức đoạt xá thành công, chiếm cứ thân thể của Ngô Tuyết Tùng.
- Cảm giác khi còn sống thật tốt.
Thanh Vương giơ tay, hắn nhìn thân thể trẻ trung này, trong mắt tràn đầy vui vẻ.
Lúc trước là vì hắn không thể khống chế hoàn toàn thân thể này, nếu được, cho dù có bị tán công thì cũng đâu có bị bọn Dạ Thần Hi và Triệu Thụy bức lui.
Trên thực tế, lúc đó phần lớn tinh lực của hắn đều dùng để áp chế phản phệ của linh hồn Ngô Tuyết Tùng.
Đoạt xá chưa bao giờ là một chuyện đơn giản, huống chi người mà hắn muốn đoạt xá lại còn là một cường giả Tinh Cung cảnh.
Trên thực tế, sỡ dĩ hắn nhất định phải lựa chọn hậu nhân mang huyết mạch của hoàng thất Đại Càn chính là vì để tăng thêm cơ hội thành công của lần đoạt xá này.
Mà hiện tại, kết quả này khiến cho Thanh Vương cảm thấy rất hài lòng.
Độ phù hợp gần như hoàn mỹ khiến hắn gần như không cảm giác được bất kỳ chỗ khó chịu nào, như thể cơ thể này sinh ra là để dành cho hắn.
Thanh Vương chậm rãi bước đến quan tài, ngắm nhìn thi thể của chính mình, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, tự nói thầm:
- Nhìn chính mình chết đi, loại trải nghiệm này thật đúng là đặc biệt. Nếu đã như vậy, cứ kết thúc chuyện này cho triệt để đi.
Thanh Vương nâng tay lên, chưởng vào quan tài một cái. Nhìn xuyên qua quan tài làm bằng thanh ngọc kia, hắn có thể thấy rõ ràng thi thể của mình đang dần bị phân hủy, cuối cùng hóa thành tro bụi.
Từ giờ khắc này trở đi, Thanh Vương cũ đã hoàn toàn chết đi, hắn thực sự đã có một cuộc đời mới.
Theo một chưởng này, linh lực của Ngô Tuyết Tùng trong cơ thể này cũng hoàn toàn tan biến.
Giờ khắc này, Thanh Vương dường như đã thay đổi, trở thành một người bình thường, nhưng nếu so với Ngô Tuyết Tùng cũ mà nói, giờ phút này trên người Thanh Vương lại có thêm mấy phần tà mị mà cao quý.
Kiếp trước, Thanh Vương đạt được U Minh thiên công quá muộn, mặc dù hắn cưỡng chế bản thân tu luyện thành công, nhưng trong đó lại có rất nhiều chỗ đều tồn tại tai họa ngầm. Cũng chính vì những tai họa ngầm này mà khi thất bại trong trận chiến với Đạo Lăng Thánh nữ, hắn chỉ có thể liều mạng bỏ trốn, không bao lâu sau thì sinh lực hắn đã hoàn toàn cạn kiệt, không thể không giả chết ngủ say, nằm yên trong lăng tẩm.
Nhưng hôm nay đoạt xá Ngô Tuyết Tùng, lại thuận lợi trải qua tán công, đây chính là cơ hội tốt nhất để hắn bắt đầu tu luyện U Minh thiên công lại từ đầu. Thanh Vương tràn đầy lòng tin có thể đền bù tiếc nuối ở kiếp trước, lần nữa chinh phục được thiên hạ này, đặt chân lên đỉnh cao của thế giới.
Trong mắt Thanh Vương hiện lên vẻ hưng phấn. hắn bước vào trận pháp truyền tống đã sớm được chuẩn bị từ trước, trong nháy mắt liền biến mất khỏi lăng mộ.
Toàn bộ Thanh Vương Lăng này đều đã được Thanh Vương chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi chết, mỗi một khâu đều đã được tính toán, dựa theo kế hoạch của Thanh Vương, nhiều nhất là bảy ngày, hắn có thể khôi phục lại thực lực Tinh Cung cảnh. Khi đó hắn có thể thật sự mở ra bí tàng, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi đây.
Nháy mắt Thanh Vương đã xuất hiện ở Tu Pháp điện thông qua truyền tống trận, nhưng ngay lúc chuẩn bị mở pháp trận tu luyện, nụ cười trên môi hắn đột nhiên cứng lại.
Những viên cực phẩm linh thạch dùng để mở ra tụ linh trận được hắn chuẩn bị kỹ càng đã biến mất, vốn không có cách nào để mở ra trận pháp được nữa.
Sắc mặt Thanh Vương hơi khó coi, cũng không thèm đoái hoài suy nghĩ tại sao lại xảy ra chuyện này mà lần nữa bước vào truyền tống trận, bước đến cung điện tiếp theo.
Trong dược viên, linh dược đã được chuẩn bị gần như bị người đào rỗng.
Trong bảo tàng, những viên linh thạch cũng bị người quét sạch sành sanh, một số món bảo vật quan trọng nhất hỗ trợ cho việc tu luyện của hắn cũng mất tích.
Những thứ này tuy rằng không phải quý giá, nhưng đều do chính tay hắn lựa chọn kỹ càng, cũng là phù hợp nhất với tu vi hiện tại của hắn, nhưng chúng đều bị lấy đi hết, không sót cái nào.
Loại chuyện ngoài ý muốn này xuất hiện khiến Thanh Vương mất kiểm soát, hắn buồn bực đến nỗi muốn ói máu. Cứ hi vọng rồi hết lần này đến lần khác thất vọng đã làm hắn muốn sụp đổ.
Lần nữa bước vào truyền tống trận, Thanh Vương đã đặt tất cả hy vọng của mình vào Đan Các.
Phải biết, trong những món đồ được chuẩn bị bên trong lăng thì Đan Các chính là chỗ quan trọng nhất, lúc trước vì phòng ngừa bất trắc, hắn thậm chí còn đặt cấm chế đối với mỗi một kệ thuốc. Miễn là Đan Các được an toàn thì những chuyện này chỉ là những rắc rối nhỏ.
Tuy nhiên ngay lúc Thanh Vương xuất hiện tại Đan Các thông qua truyền tống trận, trong nháy mắt ngẩng đầu liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, nụ cười trêu tức trên khuôn mặt kia khiến trái tim Thanh Vương như chìm xuống đáy cốc.
- Bạch Nhạc.
Trong mắt Thanh Vương hiện lên sát ý, hắn gần như nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ này, thật hận không thể lập tức nuốt hắn vào bụng.
Trên đời này cũng không có nhiều trùng hợp đến như vậy, tuy rằng không biết Bạch Nhạc đã làm như thế nào, nhưng lúc nhìn thấy Bạch Nhạc đứng ở chỗ này, hắn biết rõ, mọi chuyện nãy giờ đều do Bạch Nhạc giở trò quỷ.
Giờ phút này, Thanh Vương gần như phát điên.
Đới với những người khác mà nói, có lẽ sẽ rất khó để biết phải đến nơi nào để tìm Thanh Vương, dù sao thì họ cũng vừa tiến vào Thanh Vương Lăng không được bao lâu, nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, chuyện này lại hoàn toàn khác biệt. Hắn cùng với Tô Nhan ở chỗ này cả một tháng trời, đối với lăng mộ này quả thực rõ như lòng bàn tay.
Thậm chí Bạch Nhạc đã đi vào hầu hết các địa cung, muốn biết được hành tung của Thanh Vương cũng không quá khó khăn.
Đan Các.
Trong số các cung điện trong Thanh Vương Lăng này, giúp ít nhiều nhất cho việc tu luyện của Thanh Vương phải kể đến Đan Các.
Thanh Vương vừa mới tán công, trong khoảng thời gian ngắn muốn khôi phục thực lực thì đan dược chính là lựa chọn tốt nhất, thậm chí vốn không cần chạy khắp nơi tìm hắn, chỉ cần ở tại Đan Các ôm cây đợi thỏ, Bạch Nhạc có lòng tin nhất định có thể đợi được Thanh Vương.
Sau khi xác định rõ mục đích, cùng với việc Bạch Nhạc đã quen thuộc với địa cung, hắn liền nhanh chóng đi tới Đan Các.
Những thủ vệ đất nung vốn đang canh gác ở phía trước của Đan Các đã sớm bị giết bởi mấy người tu hành xông vào, chỉ là bên trong Đan Các có cấm chế, bọn họ lại không có cách gì để có thể xông vào nên chỉ có thể từ bỏ. Do đó Bạch Nhạc muốn tới gần dĩ nhiên là không có khó khăn gì.
Bàn tay hắn đặt trên cửa điện Đan Các, vận Thông Thiên ma công, trong khoảnh khắc đã làm cấm chế nhiễu loạn, sau đó hắn đẩy cửa dẫn Tô Nhan vào.
Tô Nhan từ lâu đã sớm biết Bạch Nhạc có cách để vào Đan Các, nhưng khi thực sự nhìn thấy cảnh này, mắt nàng ta vẫn không khỏi sáng ngời.
Bạch Nhạc và Tô Nhan bước vào xong, cấm chế đã khôi phục lại lần nữa. Cửa điện đóng lại, một chút manh mối cũng không nhìn ra, cho dù người khác có đi đến trước cửa Đan Các, bọn họ cũng sẽ không phát hiện ra điều gì khác lạ.
Tô Nhan khẽ hỏi, rồi tò mò đưa mắt nhìn xung quanh:
- Công tử, những viên đan dược kia được lấy từ đây sao?
- Không sai.
Bạch Nhạc gật đầu, khẽ nói:
- Những viên đan dược vô dụng lúc trước, còn lại bao nhiêu đều đưa hết cho ta.
Tô Nhan không ngốc, lúc này sao nàng ta có thể không hiểu ý của Bạch Nhạc được, khóe miệng lộ ra nụ cười:
- Công tử, người định đem những viên đan dược này bán lại cho Thanh Vương à?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Phải xem vị Thanh Vương này bỏ ra được bao nhiêu tiền.
Bạch Nhạc khẽ mỉm cười, hắn ngồi bệt xuống đất, lẳng lặng điều chỉnh hơi thở.
...
-Bùm!!!
Một trận sóng xung kích kinh khủng thần hồn đột ngột phát ra, cũng thông báo rằng hồn phách của Ngô Tuyết Tùng đã hoàn toàn bị tiêu diệt, từ giờ khắc này, Thanh Vương mới hoàn toàn chính thức đoạt xá thành công, chiếm cứ thân thể của Ngô Tuyết Tùng.
- Cảm giác khi còn sống thật tốt.
Thanh Vương giơ tay, hắn nhìn thân thể trẻ trung này, trong mắt tràn đầy vui vẻ.
Lúc trước là vì hắn không thể khống chế hoàn toàn thân thể này, nếu được, cho dù có bị tán công thì cũng đâu có bị bọn Dạ Thần Hi và Triệu Thụy bức lui.
Trên thực tế, lúc đó phần lớn tinh lực của hắn đều dùng để áp chế phản phệ của linh hồn Ngô Tuyết Tùng.
Đoạt xá chưa bao giờ là một chuyện đơn giản, huống chi người mà hắn muốn đoạt xá lại còn là một cường giả Tinh Cung cảnh.
Trên thực tế, sỡ dĩ hắn nhất định phải lựa chọn hậu nhân mang huyết mạch của hoàng thất Đại Càn chính là vì để tăng thêm cơ hội thành công của lần đoạt xá này.
Mà hiện tại, kết quả này khiến cho Thanh Vương cảm thấy rất hài lòng.
Độ phù hợp gần như hoàn mỹ khiến hắn gần như không cảm giác được bất kỳ chỗ khó chịu nào, như thể cơ thể này sinh ra là để dành cho hắn.
Thanh Vương chậm rãi bước đến quan tài, ngắm nhìn thi thể của chính mình, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, tự nói thầm:
- Nhìn chính mình chết đi, loại trải nghiệm này thật đúng là đặc biệt. Nếu đã như vậy, cứ kết thúc chuyện này cho triệt để đi.
Thanh Vương nâng tay lên, chưởng vào quan tài một cái. Nhìn xuyên qua quan tài làm bằng thanh ngọc kia, hắn có thể thấy rõ ràng thi thể của mình đang dần bị phân hủy, cuối cùng hóa thành tro bụi.
Từ giờ khắc này trở đi, Thanh Vương cũ đã hoàn toàn chết đi, hắn thực sự đã có một cuộc đời mới.
Theo một chưởng này, linh lực của Ngô Tuyết Tùng trong cơ thể này cũng hoàn toàn tan biến.
Giờ khắc này, Thanh Vương dường như đã thay đổi, trở thành một người bình thường, nhưng nếu so với Ngô Tuyết Tùng cũ mà nói, giờ phút này trên người Thanh Vương lại có thêm mấy phần tà mị mà cao quý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiếp trước, Thanh Vương đạt được U Minh thiên công quá muộn, mặc dù hắn cưỡng chế bản thân tu luyện thành công, nhưng trong đó lại có rất nhiều chỗ đều tồn tại tai họa ngầm. Cũng chính vì những tai họa ngầm này mà khi thất bại trong trận chiến với Đạo Lăng Thánh nữ, hắn chỉ có thể liều mạng bỏ trốn, không bao lâu sau thì sinh lực hắn đã hoàn toàn cạn kiệt, không thể không giả chết ngủ say, nằm yên trong lăng tẩm.
Nhưng hôm nay đoạt xá Ngô Tuyết Tùng, lại thuận lợi trải qua tán công, đây chính là cơ hội tốt nhất để hắn bắt đầu tu luyện U Minh thiên công lại từ đầu. Thanh Vương tràn đầy lòng tin có thể đền bù tiếc nuối ở kiếp trước, lần nữa chinh phục được thiên hạ này, đặt chân lên đỉnh cao của thế giới.
Trong mắt Thanh Vương hiện lên vẻ hưng phấn. hắn bước vào trận pháp truyền tống đã sớm được chuẩn bị từ trước, trong nháy mắt liền biến mất khỏi lăng mộ.
Toàn bộ Thanh Vương Lăng này đều đã được Thanh Vương chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi chết, mỗi một khâu đều đã được tính toán, dựa theo kế hoạch của Thanh Vương, nhiều nhất là bảy ngày, hắn có thể khôi phục lại thực lực Tinh Cung cảnh. Khi đó hắn có thể thật sự mở ra bí tàng, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi đây.
Nháy mắt Thanh Vương đã xuất hiện ở Tu Pháp điện thông qua truyền tống trận, nhưng ngay lúc chuẩn bị mở pháp trận tu luyện, nụ cười trên môi hắn đột nhiên cứng lại.
Những viên cực phẩm linh thạch dùng để mở ra tụ linh trận được hắn chuẩn bị kỹ càng đã biến mất, vốn không có cách nào để mở ra trận pháp được nữa.
Sắc mặt Thanh Vương hơi khó coi, cũng không thèm đoái hoài suy nghĩ tại sao lại xảy ra chuyện này mà lần nữa bước vào truyền tống trận, bước đến cung điện tiếp theo.
Trong dược viên, linh dược đã được chuẩn bị gần như bị người đào rỗng.
Trong bảo tàng, những viên linh thạch cũng bị người quét sạch sành sanh, một số món bảo vật quan trọng nhất hỗ trợ cho việc tu luyện của hắn cũng mất tích.
Những thứ này tuy rằng không phải quý giá, nhưng đều do chính tay hắn lựa chọn kỹ càng, cũng là phù hợp nhất với tu vi hiện tại của hắn, nhưng chúng đều bị lấy đi hết, không sót cái nào.
Loại chuyện ngoài ý muốn này xuất hiện khiến Thanh Vương mất kiểm soát, hắn buồn bực đến nỗi muốn ói máu. Cứ hi vọng rồi hết lần này đến lần khác thất vọng đã làm hắn muốn sụp đổ.
Lần nữa bước vào truyền tống trận, Thanh Vương đã đặt tất cả hy vọng của mình vào Đan Các.
Phải biết, trong những món đồ được chuẩn bị bên trong lăng thì Đan Các chính là chỗ quan trọng nhất, lúc trước vì phòng ngừa bất trắc, hắn thậm chí còn đặt cấm chế đối với mỗi một kệ thuốc. Miễn là Đan Các được an toàn thì những chuyện này chỉ là những rắc rối nhỏ.
Tuy nhiên ngay lúc Thanh Vương xuất hiện tại Đan Các thông qua truyền tống trận, trong nháy mắt ngẩng đầu liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, nụ cười trêu tức trên khuôn mặt kia khiến trái tim Thanh Vương như chìm xuống đáy cốc.
- Bạch Nhạc.
Trong mắt Thanh Vương hiện lên sát ý, hắn gần như nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ này, thật hận không thể lập tức nuốt hắn vào bụng.
Trên đời này cũng không có nhiều trùng hợp đến như vậy, tuy rằng không biết Bạch Nhạc đã làm như thế nào, nhưng lúc nhìn thấy Bạch Nhạc đứng ở chỗ này, hắn biết rõ, mọi chuyện nãy giờ đều do Bạch Nhạc giở trò quỷ.
Giờ phút này, Thanh Vương gần như phát điên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro