Quay lại Thanh...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
- Ngô Tuyết Tùng, sao ngươi lại ở đây?
Bạch Nhạc thì thôi đi, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Ngô Tuyết Tùng, tất cả mọi người đều không khỏi biến sắc.
Trong Thanh Châu, ai mà không biết vị phủ chủ Thanh Châu này.
Dường như cùng một lúc, tất cả mọi người đều bày ra vẻ cảnh giác.
Ánh mắt Ngô Tuyết Tùng lướt qua mọi người, hắn chắp tay ra sau lưng, lạnh lùng nói:
- Ta đường đường là thập tam hoàng tử của vương triều Đại Càn, đây là lăng tẩm của Thanh Vương thuộc vương triều Đại Càn ta. Ngươi nói xem, sao ta lại ở đây?
Tuy người Thanh Châu biết Ngô Tuyết Tùng là phủ chủ Thanh Châu, cũng là đệ tử chân truyền của Tiên Du Kiếm Cung, nhưng rất ít ai biết hắn còn là thập tam hoàng tử của vương triều Đại Càn.
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người lập tức xôn xao hẳn lên.
Người ta đã đưa thân phận này ra, hắn muốn tới, ai còn dám nói gì nữa? Thậm chí nghĩ kỹ lại thì bọn họ mới là người vô lí đột nhập, chuyện này nếu mang ra tính, có giết tất cả bọn họ thì cũng không có gì quá đáng.
Đương nhiên đấy cũng chỉ là lý thuyết mà thôi.
Đối với tu hành giả mà nói, đương nhiên phải dùng thực lực làm trọng. Mà vương triều Đại Càn bây giờ cũng không phải vương triều có hoàng quyền tối cao, tung hoành tứ phương của mấy nghìn năm trước nữa rồi.
- Điện hạ nặng lời rồi, ngày xưa Thanh Vương đi ngược ý trời khiến trời cao nổi giận, người người cùng oán. Thánh nữ tông ta bấy giờ mới ra tay đánh bại Thanh Vương, bắt đầu phân chia lại Thanh Châu.
Văn Trạch bước lên, từ tốn nói:
- Bây giờ cũng là Thanh Vương Lăng kích hoạt sát trận trước, khiến gần như cả nửa thành Thanh Châu bị phá hoại, hại chết vô số bách tính vô tội, lệnh sư mới cùng Tinh Hà lão tổ và Huyết Ảnh Ma Quân ra tay áp chế sát trận, lại kêu chúng ta vào lăng này điều tra rõ nguyên do.
Thân là đệ tử Đạo Lăng, lại là đệ tử của Tử Dương Chân Nhân, Văn Trạch không có gì phải sợ Ngô Tuyết Tùng.
Lời lẽ hùng hồn này trực tiếp nói ra chuẩn mực đạo đức, biến việc tìm kiếm Thanh Vương Bí Tàng thành hành động chính nghĩa, họ vào đây để nhằm điều tra việc sát trận kích hoạt đã hại chết bách tính Thanh Châu.
Cho dù trong lòng mọi người đều rõ nguyên nhân thực sự, nhưng lời này lại không ai dám phản bác.
Không phải họ không phản bác lại được, mà là không dám phản bác!
Đến tận bây giờ Đạo Lăng Thiên Tông vẫn đi theo con đường chính đạo, việc Tử Dương chân nhân nhúng tay vào đã đại diện cho thái độ của Đạo Lăng Thiên Tông.
Lúc này việc phản bác lại chính là phủ định địa vị của Đạo Lăng Thiên Tông.
Đấy là việc không ai dám phủ nhận, đừng nói Ngô Tuyết Tùng là thập tam hoàng tử, cho dù là đế vương của vương triều Đại Càn thì cũng không dám phủ nhận.
Bạch Nhạc yên lặng đứng một bên nhìn Văn Trạch lên tiếng, trong lòng hắn cũng không khỏi cảm thán.
Tuy có phần không thích Đạo Lăng Thiên Tông do mối quan hệ của họ với Thông Thiên Ma Quân, nhưn Bạch Nhạc cũng không thể không phục sự tài giỏi của đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông.
Khoan nhắc đến Vân Mộng Chân và Tử Dương Chân Nhân, ngay cả Văn Trạch cũng xuất sắc như vậy!
Mảnh đất Thanh Châu này, bàn về khí độ, phong chất, cho dù là đệ tử chân truyền của Thất Tinh Tông hay là Cổ Hiên, Mộ Vô Tình, thậm chí Lý Phù Nam đã chết kia, đều kém Văn Trạch rất nhiều.
Đây không chỉ là vấn đề sức mạnh, thiên phú, mà còn là cách đối nhân xử thế, phản ứng và trách nhiệm khi đối diện với các tình cảnh khác nhau.
Ngươi có thể nói người của Đạo Lăng Thiên Tông kiêu ngạo vô lý, có thể nói bọn họ bá đạo độc đoán, thậm chí có thể chất vấn nhân phẩm của bọn họ, nhưng không thể không thừa nhận bọn họ quả thật là thiên tài xuất sắc nhất thời đại này.
Nếu như không có lai lịch như vậy, Đạo Lăng Thiên Tông làm sao có thể trở thành thiên hạ đệ nhất tông môn?!
Bốn chữ ‘Đạo Lăng Thiên Hạ’ này quả thật đã nói lên địa vị vượt trội của Đạo Lăng Thiên Tông.
Ngô Tuyết Tùng không hề tiếp lời Văn Trạch, chỉ lãnh đạm nói:
- Thanh Vương Điện là lăng tẩm của Thanh Vương thúc, lẽ nào các ngươi có ý ngăn cản bản phủ điều tra sao?
Chỉ có lúc nói chuyện với Bạch Nhạc, Ngô Tuyết Tùng mới có thể xưng bản vương, còn lúc trước mặt người khác, hắn không dám xưng hô lung tung.
Văn Trạch nhìn Ngô Tuyết Tùng, nói gắt:
- Không dám. Điện hạ muốn vào Thanh Vương Điện, ta đương nhiên không dám ngăn cản. Chỉ là điện hạ cũng sẽ không ngăn cản bọn ta đến Thanh Vương Điện điều tra chứ?
Ngô Tuyết Tùng hừ lạnh một tiếng, lãnh đạm nói:
- Có bản lãnh thì cứ vào, các ngươi cứ việc đi theo là được.
Ngô Tuyết Tùng biết dù Văn Trạch cứng miệng, nhưng trên thực tế bọn chúng vốn không có cách nào xông qua thế trận của binh lính đất nung, mà chỉ là đang đợi hắn ra tay tấn công đám binh lính đất nung này trước, sau đó mới đi vào mà thôi.
Chỉ là nếu Ngô Tuyết Tùng đã dám đến nghĩa là đã chuẩn bị ổn thỏa. Tuy không dám nói có thể cản được mọi người ở ngoài, nhưng ít nhất số người có thể cùng hắn đi vào tuyệt đối không vượt qua con số năm đầu ngón tay.
Ngô Tuyết Tùng đạp chân một cái, sau lưng hắn xuất hiện một tòa tinh cung, trong khoảng khắc kiếm xuất vỏ dường như cũng mang theo ánh cầu vồng, bay thẳng về phía Thanh Vương Điện.
Chỉ là dưới sự khống chế của Ngô Tuyết Tùng, kiếm quang này chỉ bảo vệ hắn và Bạch Nhạc, Tô Nhan, hơn nữa lực khống chế sức mạnh vô cùng chính xác, cho dù giết chóc cả quãng đường, nhưng trên thực tế lại không tạo nguy hiểm chí mạng gì với binh lính đất nung, mà chỉ là dùng sức mạnh của tinh cung để mở đường mà thôi.
Binh lính đất nung không phân kẻ nào là địch, như vậy một khi có người đi sau lưng Ngô Tuyết Tùng thì chắc chắc sẽ chịu sự tấn công không phân biệt của binh lính đất nung.
Cho dù nếu bám sát, áp lực phải chịu sẽ nhẹ hơn rất nhiều, nhưng kẻ có thể nắm chắc cơ hội bám theo cũng phải có thực lực Linh Phủ đỉnh phong mới được.
Chẳng mấy chốc, Ngô Tuyết Tùng đã dẫn Bạch Nhạc và Tô Nhan xông qua sự vây khốn của binh đoàn đất nung, đi đến trước Thanh Vương Điện.
Thực tế kẻ có thể nhân cơ hội đi theo đến đây, trừ Văn Trạch thì cũng chỉ có một đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông mà thôi.
Bach Nhạc còn cố tình quan sát kẻ nọ, nhưng lại không hề có ấn tượng gì, dường như người này không phải cùng một bọn với Mộ Vô Tình.
Hơn nữa dựa vào nhãn lực của Bạch Nhạc cũng có cảm giác được, tuy thực lực của đối phương không bằng Mộ Vô Tình nhưng cũng không kém hơn là bao.
Có Huyết Ảnh Ma Quân dẫn dắt, nội lực của Huyết Ảnh Ma Tông cũng thâm sâu hơn so với vẻ bên ngoài.
Chỉ là Ngô Tuyết Tùng không thèm để ý đến kẻ đó, ngón tay hắn chạm nhẹ vào mũi kiếm, một dòng máu tươi lập tức túa ra, máu tươi kết lại thành một ấn ký trong không trung rồi nhẹ nhàng bay đến trước cấm chế trên cửa điện.
Cửa điện nháy mắt mở ra, Ngô Tuyết Tùng liền nhấc chân đi vào.
Cũng đã đi đến đây rồi, bọn Bạch Nhạc đương nhiên cũng không hề do dự mà bước vào theo.
Khác với người khác, lúc này trong lòng Bạch Nhạc không khỏi thầm thở dài một hơi.
Lần trở lại Thanh Vương Điện này, đối với hắn mà nói là họa hay phúc cũng chưa đoán được.
Những người này ai ai cũng muốn chiếm lợi ích, nhưng mà ai có thể ngờ là vị Thanh Vương đó vốn dĩ chưa chết đâu?!
Bước vào đây dễ dàng, nhưng muốn sống ra ngoài thì lại quá khó.
Trong khoảnh khắc họ bước vào Thanh Vương Điện, dường như có một kiếm khí đáng sợ bay vút đến. Ngoại trừ Ngô Tuyết Tùng, những người khác bao gồm cả Bạch Nhạc lập tức biến sắc, vội vàng thi triển sức mạnh toàn thân để chống lại kiếm khí đáng sợ này.
Khóe miệng Triệu Thụy nhếch lên một tia châm biếm, hắn nhìn đám người Ngô Tuyết Tùng vừa đi vào, cười lạnh nói:
- Thanh Vương Bí Tàng há lại dễ lấy như vậy, đừng vì lòng tham mà vứt luôn mạng mình!
So với đám người Ngô Tuyết Tùng, Triệu Thụy sớm đã bố trí xong trận pháp phong đao, bây giờ đang an nhàn ngồi cười nhạo.
Bạch Nhạc thì thôi đi, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Ngô Tuyết Tùng, tất cả mọi người đều không khỏi biến sắc.
Trong Thanh Châu, ai mà không biết vị phủ chủ Thanh Châu này.
Dường như cùng một lúc, tất cả mọi người đều bày ra vẻ cảnh giác.
Ánh mắt Ngô Tuyết Tùng lướt qua mọi người, hắn chắp tay ra sau lưng, lạnh lùng nói:
- Ta đường đường là thập tam hoàng tử của vương triều Đại Càn, đây là lăng tẩm của Thanh Vương thuộc vương triều Đại Càn ta. Ngươi nói xem, sao ta lại ở đây?
Tuy người Thanh Châu biết Ngô Tuyết Tùng là phủ chủ Thanh Châu, cũng là đệ tử chân truyền của Tiên Du Kiếm Cung, nhưng rất ít ai biết hắn còn là thập tam hoàng tử của vương triều Đại Càn.
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người lập tức xôn xao hẳn lên.
Người ta đã đưa thân phận này ra, hắn muốn tới, ai còn dám nói gì nữa? Thậm chí nghĩ kỹ lại thì bọn họ mới là người vô lí đột nhập, chuyện này nếu mang ra tính, có giết tất cả bọn họ thì cũng không có gì quá đáng.
Đương nhiên đấy cũng chỉ là lý thuyết mà thôi.
Đối với tu hành giả mà nói, đương nhiên phải dùng thực lực làm trọng. Mà vương triều Đại Càn bây giờ cũng không phải vương triều có hoàng quyền tối cao, tung hoành tứ phương của mấy nghìn năm trước nữa rồi.
- Điện hạ nặng lời rồi, ngày xưa Thanh Vương đi ngược ý trời khiến trời cao nổi giận, người người cùng oán. Thánh nữ tông ta bấy giờ mới ra tay đánh bại Thanh Vương, bắt đầu phân chia lại Thanh Châu.
Văn Trạch bước lên, từ tốn nói:
- Bây giờ cũng là Thanh Vương Lăng kích hoạt sát trận trước, khiến gần như cả nửa thành Thanh Châu bị phá hoại, hại chết vô số bách tính vô tội, lệnh sư mới cùng Tinh Hà lão tổ và Huyết Ảnh Ma Quân ra tay áp chế sát trận, lại kêu chúng ta vào lăng này điều tra rõ nguyên do.
Thân là đệ tử Đạo Lăng, lại là đệ tử của Tử Dương Chân Nhân, Văn Trạch không có gì phải sợ Ngô Tuyết Tùng.
Lời lẽ hùng hồn này trực tiếp nói ra chuẩn mực đạo đức, biến việc tìm kiếm Thanh Vương Bí Tàng thành hành động chính nghĩa, họ vào đây để nhằm điều tra việc sát trận kích hoạt đã hại chết bách tính Thanh Châu.
Cho dù trong lòng mọi người đều rõ nguyên nhân thực sự, nhưng lời này lại không ai dám phản bác.
Không phải họ không phản bác lại được, mà là không dám phản bác!
Đến tận bây giờ Đạo Lăng Thiên Tông vẫn đi theo con đường chính đạo, việc Tử Dương chân nhân nhúng tay vào đã đại diện cho thái độ của Đạo Lăng Thiên Tông.
Lúc này việc phản bác lại chính là phủ định địa vị của Đạo Lăng Thiên Tông.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đấy là việc không ai dám phủ nhận, đừng nói Ngô Tuyết Tùng là thập tam hoàng tử, cho dù là đế vương của vương triều Đại Càn thì cũng không dám phủ nhận.
Bạch Nhạc yên lặng đứng một bên nhìn Văn Trạch lên tiếng, trong lòng hắn cũng không khỏi cảm thán.
Tuy có phần không thích Đạo Lăng Thiên Tông do mối quan hệ của họ với Thông Thiên Ma Quân, nhưn Bạch Nhạc cũng không thể không phục sự tài giỏi của đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông.
Khoan nhắc đến Vân Mộng Chân và Tử Dương Chân Nhân, ngay cả Văn Trạch cũng xuất sắc như vậy!
Mảnh đất Thanh Châu này, bàn về khí độ, phong chất, cho dù là đệ tử chân truyền của Thất Tinh Tông hay là Cổ Hiên, Mộ Vô Tình, thậm chí Lý Phù Nam đã chết kia, đều kém Văn Trạch rất nhiều.
Đây không chỉ là vấn đề sức mạnh, thiên phú, mà còn là cách đối nhân xử thế, phản ứng và trách nhiệm khi đối diện với các tình cảnh khác nhau.
Ngươi có thể nói người của Đạo Lăng Thiên Tông kiêu ngạo vô lý, có thể nói bọn họ bá đạo độc đoán, thậm chí có thể chất vấn nhân phẩm của bọn họ, nhưng không thể không thừa nhận bọn họ quả thật là thiên tài xuất sắc nhất thời đại này.
Nếu như không có lai lịch như vậy, Đạo Lăng Thiên Tông làm sao có thể trở thành thiên hạ đệ nhất tông môn?!
Bốn chữ ‘Đạo Lăng Thiên Hạ’ này quả thật đã nói lên địa vị vượt trội của Đạo Lăng Thiên Tông.
Ngô Tuyết Tùng không hề tiếp lời Văn Trạch, chỉ lãnh đạm nói:
- Thanh Vương Điện là lăng tẩm của Thanh Vương thúc, lẽ nào các ngươi có ý ngăn cản bản phủ điều tra sao?
Chỉ có lúc nói chuyện với Bạch Nhạc, Ngô Tuyết Tùng mới có thể xưng bản vương, còn lúc trước mặt người khác, hắn không dám xưng hô lung tung.
Văn Trạch nhìn Ngô Tuyết Tùng, nói gắt:
- Không dám. Điện hạ muốn vào Thanh Vương Điện, ta đương nhiên không dám ngăn cản. Chỉ là điện hạ cũng sẽ không ngăn cản bọn ta đến Thanh Vương Điện điều tra chứ?
Ngô Tuyết Tùng hừ lạnh một tiếng, lãnh đạm nói:
- Có bản lãnh thì cứ vào, các ngươi cứ việc đi theo là được.
Ngô Tuyết Tùng biết dù Văn Trạch cứng miệng, nhưng trên thực tế bọn chúng vốn không có cách nào xông qua thế trận của binh lính đất nung, mà chỉ là đang đợi hắn ra tay tấn công đám binh lính đất nung này trước, sau đó mới đi vào mà thôi.
Chỉ là nếu Ngô Tuyết Tùng đã dám đến nghĩa là đã chuẩn bị ổn thỏa. Tuy không dám nói có thể cản được mọi người ở ngoài, nhưng ít nhất số người có thể cùng hắn đi vào tuyệt đối không vượt qua con số năm đầu ngón tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngô Tuyết Tùng đạp chân một cái, sau lưng hắn xuất hiện một tòa tinh cung, trong khoảng khắc kiếm xuất vỏ dường như cũng mang theo ánh cầu vồng, bay thẳng về phía Thanh Vương Điện.
Chỉ là dưới sự khống chế của Ngô Tuyết Tùng, kiếm quang này chỉ bảo vệ hắn và Bạch Nhạc, Tô Nhan, hơn nữa lực khống chế sức mạnh vô cùng chính xác, cho dù giết chóc cả quãng đường, nhưng trên thực tế lại không tạo nguy hiểm chí mạng gì với binh lính đất nung, mà chỉ là dùng sức mạnh của tinh cung để mở đường mà thôi.
Binh lính đất nung không phân kẻ nào là địch, như vậy một khi có người đi sau lưng Ngô Tuyết Tùng thì chắc chắc sẽ chịu sự tấn công không phân biệt của binh lính đất nung.
Cho dù nếu bám sát, áp lực phải chịu sẽ nhẹ hơn rất nhiều, nhưng kẻ có thể nắm chắc cơ hội bám theo cũng phải có thực lực Linh Phủ đỉnh phong mới được.
Chẳng mấy chốc, Ngô Tuyết Tùng đã dẫn Bạch Nhạc và Tô Nhan xông qua sự vây khốn của binh đoàn đất nung, đi đến trước Thanh Vương Điện.
Thực tế kẻ có thể nhân cơ hội đi theo đến đây, trừ Văn Trạch thì cũng chỉ có một đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông mà thôi.
Bach Nhạc còn cố tình quan sát kẻ nọ, nhưng lại không hề có ấn tượng gì, dường như người này không phải cùng một bọn với Mộ Vô Tình.
Hơn nữa dựa vào nhãn lực của Bạch Nhạc cũng có cảm giác được, tuy thực lực của đối phương không bằng Mộ Vô Tình nhưng cũng không kém hơn là bao.
Có Huyết Ảnh Ma Quân dẫn dắt, nội lực của Huyết Ảnh Ma Tông cũng thâm sâu hơn so với vẻ bên ngoài.
Chỉ là Ngô Tuyết Tùng không thèm để ý đến kẻ đó, ngón tay hắn chạm nhẹ vào mũi kiếm, một dòng máu tươi lập tức túa ra, máu tươi kết lại thành một ấn ký trong không trung rồi nhẹ nhàng bay đến trước cấm chế trên cửa điện.
Cửa điện nháy mắt mở ra, Ngô Tuyết Tùng liền nhấc chân đi vào.
Cũng đã đi đến đây rồi, bọn Bạch Nhạc đương nhiên cũng không hề do dự mà bước vào theo.
Khác với người khác, lúc này trong lòng Bạch Nhạc không khỏi thầm thở dài một hơi.
Lần trở lại Thanh Vương Điện này, đối với hắn mà nói là họa hay phúc cũng chưa đoán được.
Những người này ai ai cũng muốn chiếm lợi ích, nhưng mà ai có thể ngờ là vị Thanh Vương đó vốn dĩ chưa chết đâu?!
Bước vào đây dễ dàng, nhưng muốn sống ra ngoài thì lại quá khó.
Trong khoảnh khắc họ bước vào Thanh Vương Điện, dường như có một kiếm khí đáng sợ bay vút đến. Ngoại trừ Ngô Tuyết Tùng, những người khác bao gồm cả Bạch Nhạc lập tức biến sắc, vội vàng thi triển sức mạnh toàn thân để chống lại kiếm khí đáng sợ này.
Khóe miệng Triệu Thụy nhếch lên một tia châm biếm, hắn nhìn đám người Ngô Tuyết Tùng vừa đi vào, cười lạnh nói:
- Thanh Vương Bí Tàng há lại dễ lấy như vậy, đừng vì lòng tham mà vứt luôn mạng mình!
So với đám người Ngô Tuyết Tùng, Triệu Thụy sớm đã bố trí xong trận pháp phong đao, bây giờ đang an nhàn ngồi cười nhạo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro