Thái Thượng Kiếm Tôn

Quay lại Thanh...

Phiêu Linh Huyễn

2024-11-02 20:03:17

Tô Nhan hiển nhiên không ngờ được Ngô Tuyết Tùng sẽ đến, chỉ là có Bạch Nhạc ở đây, nàng ta chọn tin tưởng Bạch Nhạc nên không hề nhiều lời, chỉ khẽ cúi người xem như hành lễ.

Thái độ như vậy khiến Ngô Tuyết Tùng nhìn nàng ta bằng con mắt khác.

- Bạch Nhạc, bây giờ ngươi có thể đi Thanh Vương Điện chưa?

- Đợi đã!

Bạch Nhạc phất tay, trầm giọng nói: 

- Phủ chủ đại nhân, chuyện lúc đầu ta đồng ý với ngươi ta đã làm xong rồi, bây giờ tại sao còn bắt ta mạo hiểm nữa?

Bạch Nhạc thật sự không muốn đi vào vũng nước sâu này, nhưng những lời này lọt vào tai Ngô Tuyết Tùng, tự nhiên sẽ được hiểu thành: trong Thanh Vương Điện chắc chắn gì đó rất nguy hiểm nên Bạch Nhạc mới sợ. Như vậy, hắn đương nhiên sẽ không để Bạch Nhạc dễ dàng thoát thân.

 - Bạch Nhạc, bản vương nhớ trước đây đã từng nói với ngươi, trên thế gian này không có tình yêu nào vô duyên vô cớ, cũng chẳng có thù hận nào tự nhiên mà đến.

Ngô Tuyết Tùng định thần lại, chậm rãi nói:

- Bản vương biết, lúc trước ngươi đã chịu thiệt thòi, nhưng nếu bây giờ ngươi rút lui, há không phải những chuyện đã làm trước đây đều vô ích cả sao? Đến Linh Khư quả cũng không còn, sau này ngươi làm sao có thể bước vào Tinh Cung Cảnh được?

- Trên đời này không có bạn bè vĩnh viễn cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích mới là vĩnh viễn.

Ngô Tuyết Tùng chắp hai tay ra phía sau, cao ngạo nói: 

- Không sai, lúc trước đồng ý để ngươi gia nhập vào Tiên Du Kiếm Cung, quả thật là bản vương lừa ngươi, nhưng lẽ nào vương triều Đại Càn không bảo vệ ngươi nổi sao?

- Ngươi đã nói sai một điểm, trước giờ bản vương chưa từng nghĩ là sẽ giết ngươi diệt khẩu. Thiên tài như ngươi, cho dù là đối với thế lực nào mà nói thì đều xứng đáng tranh giành, ngươi cần phải hiểu rõ giá trị của chính mình.

Cho dù chưa có được Thanh Vương Kiếm, nhưng bây giờ Ngô Tuyết Tùng đã ra vẻ hắn được làm Thanh Vương rồi.

Giống như mọi thứ đã nằm sẵn trong tay hắn vậy.

Nghe đến đây, vẻ mặt Bạch Nhạc không khỏi thả lỏng vài phần.

Cho dù hắn không tin Ngô Tuyết Tùng, nhưng lời nói này cũng đã nhắc nhở hắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vì Thanh Vương Bí Tàng này, bản thân hắn đã trả giá quá lớn. Nếu bây giờ rút lui, tuy mình sẽ an toàn thêm một chút, nhưng thật sự sẽ vĩnh viễn lỡ mất cơ duyên lần này.

Trên đời này, muốn có được thì phải bỏ ra.

Bạch Nhạc xác định, trong Thanh Vương Lăng đương nhiên thật sự có Thanh Vương Bí Tàng, chỉ là bây giờ nó vẫn chưa được phát hiện mà thôi.

Triệu Thụy đã nhúng tay vào, bây giờ Ngô Tuyết Tùng cũng lao vào việc này, cục diện chắc chắn sẽ trở nên cực kỳ phức tạp.

Tuy Thanh Vương mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng là chuyện của mấy nghìn năm trước, bây giờ ông ta chỉ còn lại một chút thần hồn, sức mạnh thật ra cũng có giới hạn. Tình cảnh như vậy, chưa đến phút cuối thật ra cũng không biết là ai cười ai khóc.

Nếu Bạch Nhạc không muốn mất đi cơ hội này, cách duy nhất là bản thân hắn cũng phải tham gia vào.

Ngô Tuyết Tùng không biết những việc này, hắn thấy Bạch Nhạc có hơi xuôi xuôi, liền nói tiếp:

- Tin tưởng ta, chỉ cần ngươi giúp ta có được Thanh Vương Bí Tàng, bản vương sẽ không bạc đãi ngươi!



- Khởi động trận!!!

Ngón tay Triệu Thụy liên tục bắn ra, một mảnh đao gió gắn kết với nhau, mạnh mẽ nâng một trận pháp phong đao dài chừng ba thước, cứng rắn chặn kiếm khí đang không ngừng tới lại.

Triệu Thụy ngồi xuống đất, hắn vươn tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán, gương mặt lại tràn đầy đắc ý.

- Hừ, ta còn tưởng có gì ghê gớm lắm, ai ngờ chỉ là một sát trận kiếm khí yếu xìu mà thôi, chỉ có thế này mà đòi giết người Triệu Gia ta à?

Có trận pháp phong đao chống đỡ, cuối cùng Triệu Thụy cũng có thể thở phào.

Đương nhiên cục diện cũng không lạc quan như Triệu Thụy nói. Vì duy trì trận pháp phong đao này, hắn phải bỏ ra chín viên linh thạch cấp cao, hơn nữa áp lực gánh chịu càng lớn, tốc độ tiêu hao của linh thạch càng nhanh. Dựa theo tình hình này, tối đa một nén nhang nữa thôi là hắn phải bù thêm hơn chín viên linh thạch cấp cao nữa mới có thể duy trì được trận pháp.

Phải biết rằng đây không phải là linh thạch hạ cấp mà là thật sự là linh thạch cấp cao. Một nén nhang hao mất chín viên tương đương với chín trăm viên linh thạch hạ phẩm, tốc độ đáng sợ như vậy, đúng là đang đốt tiền mà.

Cũng chỉ có thiên chi kiêu tử như Triệu Thụy mới có thể làm thế, chứ đổi lại là người khác, ai có thể chịu nổi sự tốn kém đáng sợ như vậy được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hơn nữa so với việc tiêu hao linh thạch thì việc hắn có thể bố trí trận pháp trong hoàn cảnh này, còn dùng trận đối trận càng khiến người khác khiếp sợ hơn. Trong giới tu hành, kẻ có thể làm được chuyện này thì đều có thể xưng là đại sư rồi.

Mà Triệu Thụy bây giờ chẳng qua chỉ mới hơn hai mươi tuổi mà thôi.

Triệu Thụy định thần lại, bắt đầu nghiêm túc đẩy lùi sát trận trong đại điện.

Thanh Vương đã chết, cho dù Thanh Vương Kiếm dẫu có mạnh cũng cần dựa vào sát trận mới có thể phát huy được uy lực, cho nên trong mắt Triệu Thụy, trực tiếp đối đầu với sức mạnh của Thanh Vương Kiếm là cách ngu xuẩn nhất. Chỉ cần có thể phá giải được sát trận là đã có thể dễ dàng lấy được Thanh Vương Kiếm rồi.

Bản thân Triệu Thụy chẳng có hứng thú gì với Thanh Vương Kiếm, nhưng chỉ cần đoạt được Thanh Vương Kiếm sẽ có thể phá giải được sát trận của lăng Thanh Vương, tìm được Thanh Vương Bí Tàng – thứ có lẽ là đang tồn tại đó.

Lùi một vạn bước mà nói, cho dù chẳng có Thanh Vương Bí Tàng nào, nhưng chỉ cần dựa vào Thanh Vương Kiếm này cũng đã đủ để Triệu Thụy lập được đại công rồi.

Không phải nói quá, nhưng chỉ cần hắn mang được Thanh Vương Kiếm về Đạo Lăng Thiên Tông, cho dù không tìm được Yến Bắc Thần, nhưng thu hoạch của lần đi này cũng có thể khiến tông môn phế bỏ quy tắc nhất mạch Thánh Nữ.

Đương nhiên, cho dù đã đến tình hình này, nhưng muốn thật sự phá giải được sát trận trong Thanh Vương Điện, nếu chỉ dựa vào Thanh Vương Kiếm cũng cực kỳ khó khăn. Cho dù có là kẻ mang thiên phú và thực lực như Triệu Thụy thì cũng không thể hoàn thành trong thời gian ngắn được.

Triệu Thụy bên này suy nghĩ chưa đến nửa canh giờ, bên ngoài Thanh Vương Điện đã lần nữa huyên náo.



Bạch Nhạc chỉ tay về phía binh lính đất nung trước Thanh Vương Điện, trầm giọng nói:

- Điện hạ, lần trước ta nhân cơ hội sát trận bị va chạm, Thanh Vương Lăng rối loạn mới có thể vượt qua những binh lính đất nung mà vào Thanh Vương Điện, bây giờ không có cách nào.

Trước mặt Ngô Tuyết Tùng, trừ khi Bạch Nhạc bị ngu thì mới đưa Hỗn Ngô Kiếm ra.

Lần này đến đây, Bạch Nhạc tính chỉ góp công không góp sức, đương nhiên hắn sẽ không để bản thân dính vào chuyện này, mà sẽ đẩy hết phiền phức sang cho Ngô Tuyết Tùng.

May mà lúc nhìn thấy những binh lính đất nung này, Ngô Tuyết Tùng liền tin lời Bạch Nhạc.

Không phải Ngô Tuyết Tùng dễ bị lừa, nhưng có sự ngăn cản của nhiều binh lính đất nung như thế, nếu không có sức mạnh của Tinh Cung Cảnh, hắn vốn không nghĩ ra được có cách nào có thể xông qua.

Chỉ là trước đó, hắn cần xử lý một vài phiền phức.

Bây giờ trước Thanh Vương Điện không chỉ có bọn họ, đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông cùng với một số người của Thất Tinh Tông và Huyết Ảnh Ma Tông cũng đã tập hợp, hơn nữa ánh mắt mọi người cũng nhanh chóng dồn về phía ba người Ngô Tuyết Tùng, Bạch Nhạc, Tô Nhan.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Thượng Kiếm Tôn

Số ký tự: 0