Âm mưu và lừa l...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
Xâm nhập vào bên trong Thanh Vương Lăng đối với người khác mà rất khó khăn, phải mượn sự trợ giúp của ba vị lão tổ áp chế được sát trận mới có thể đi vào bên trong, nhưng đối với Ngô Tuyết Tùng mà nói lại không có gì khó khăn cả. Hắn chỉ cần dựa vào sức mạnh của huyết mạch, trực tiếp mở cửa địa cung là được.
Lúc đầu hắn để Bạch Nhạc và Tô Nhan vào trong, giờ muốn bản thân tự vào trong đương nhiên không có gì khó.
Tuy Ngô Tuyết Tùng có nhiều hiểu biết nhiều về Thanh Vương Lăng hơn những người khác, nhưng hầu hết những thông tin đó đều đến từ văn hiến ghi chép liên quan đến Thanh Vương, còn về tình hình thực tế bên trong, hắn không hề có một sự giải đáp rõ ràng nào.
Khi thực sự bước chân vào Thanh Vương Lăng, lúc nhìn thấy cung điện Tố Vi, cho dù là Ngô Tuyết Tùng thì cũng cực kỳ kinh ngạc.
Sau đó, Ngô Tuyết Tùng đã nhìn thấy Bạch Nhạc và Tô Nhan.
Ngay lúc đó, trong lòng Ngô Tuyết Tùng liền vui mừng một phen. Theo tính toán ban đầu của hắn, đã nhiều ngày như vậy, đám người Bạch Nhạc sớm đã chết mới đúng, nhưng không ngờ bản thân vừa vào Thanh Vương Lăng đã nhìn thấy Bạch Nhạc.
Ầm!
Đúng lúc Ngô Tuyết Tùng nhìn thấy Bạch Nhạc, Bạch Nhạc cũng nhìn thấy Ngô Tuyết Tùng. Nhưng Bạch Nhạc không hề chào hỏi một tiếng mà liền rút Thu Hoằng kiếm ra, gương mặt tràn đầy sát khí lao về phía Ngô Tuyết Tùng.
Ngô Tuyết Tùng cũng bị phản ứng này của Bạch Nhạc dọa sợ. Hắn xoay người né tránh, né xong một kiếm này liền trầm giọng hét lên:
- Bạch Nhạc, ngươi làm gì vậy?
Trong mắt Bạch Nhạc lộ ra một cỗ sát khi rét lạnh, lạnh giọng nói.
- Phủ chủ đại nhân không ngờ là ta chưa chết chứ gì? Không cần ngươi diệt khẩu, ta cũng quyết sống chết với ngươi.
Lông mày Ngô Tuyết Tùng hơi nhướng lên, tự hiểu kế hoạch ban đầu của mình đã bị Bạch Nhạc nhìn thấu.
Rầm một tiếng, trên tay Ngô Tuyết Tùng xuất hiện trường kiếm, khí thế cũng tăng lên. Kiếm xuất ra nháy mắt chặn được mũi kiếm của Bạch Nhạc, lúc này hắn mới trầm giọng nói:
- Bạch Nhạc, tốt nhất ngươi nên tỉnh táo lại! Lúc bước vào địa cung, ngươi nên biết là sẽ có nguy hiểm, đây chẳng qua là giao dịch giữa ngươi và ta mà thôi. Bây giờ ngươi nghĩ liều mạng với ta có tác dụng à?
Ngô Tuyết Tùng dùng kiếm áp chế Bạch Nhạc, cũng trấn áp luôn cả sự kiêu ngạo của hắn. Cục diện rất nhanh đã bị Ngô Tuyết Tùng nắm đằng chuôi.
- Tình hình bây giờ ngươi cũng hiểu rõ, muốn rời khỏi nơi này thì phải lấy được Bí Tàng Thanh Vương, ngươi chỉ có thể tiếp tục hợp tác với ta, hiểu chưa?
Bạch Nhạc đánh không lại đối phương, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, dừng tay nhìn Ngô Tuyết Tùng, sau đó rốt cuộc thu kiếm, có chút phiền muộn nói:
- Phủ chủ đại nhân, ngài muốn làm gì không liên quan tới ta, ta cũng không có tham vọng với Thanh Vương Bí Tàng gì đó. Bây giờ ta chỉ muốn rời khỏi nơi này.
Nhìn thấy Bạch Nhạc chủ động từ bỏ, Ngô Tuyết Tùng cũng khẽ thở phào một hơi. Không phải hắn sợ Bạch Nhạc, mà có rất nhiều chuyện hắn cần hỏi rõ trước, nếu Bạch Nhạc cứ từ chối hợp tác rồi cứ bày ra tư thế muốn liều mạng với hắn, thật sự khiến hắn hơi đau đầu.
Chỉ cần Bạch Nhạc có thể bình tĩnh lại, bắt đầu bàn bạc, vậy thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.
Ánh mắt Ngô Tuyết Tùng dừng lại trên người Tô Nhan, hắn vừa nhìn liền có thể thấy được tử khí nồng đậm trên người nàng ta, cùng với linh khí đang không ngừng loại trừ tử khí. Ngô Tuyết Tùng suy nghĩ một hồi liền hiểu ra tất cả.
- Ngươi đưa Linh Khư Quả cho nàng ta rồi?
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Bạch Nhạc lập tức sầm xuống:
- Tiểu Nhan bị tử khí ăn mòn, nếu không có Linh Khư Quả, e là bây giờ nàng ấy sớm đã chết khô rồi. Phủ chủ đại nhân cảm thấy ta không nên đưa Linh Khư Quả cho nàng ấy à?
Cảm nhận được sự tức giận trên người Bạch Nhạc, Ngô Tuyết Tùng nhướn mày, lãnh đạm nói:
- Chỉ là một Linh Khư Quả mà thôi, có là gì đâu, chỉ cần có thể giúp ta có được Thanh Vương Bí Tàng, lúc nào ta cũng có thể cho ngươi nhiều hơn.
Bạch Nhạc quay đầu lại nhìn, tức giận mắng:
- Làm gì có Thanh Vương Bí Tàng nào? Ta phí tâm tư trải qua một trận cửu tử nhất sinh mới đi được vào Thanh Vương Điện, nhưng mà bên trong ngoại trừ Thanh Vương Kiếm ra thì chả có gì cả. Còn có Đan Các, ta vì cứu Tiểu Nhan mà đột nhập vào Đan Các, nhưng bên trong cũng trống rỗng.
Những lời này Ngô Tuyết Tùng vốn không thèm nghe.
Ngô Tuyết Tùng nhìn Bạch Nhạc chằm chằm, chất vấn:
- Thanh Vương Kiếm? Ngươi nói ngươi thấy Thanh Vương Kiếm bên trong Thanh Vương Điện à? Nếu ngươi đã thấy được Thanh Vương Kiếm thì tại sao không nhỏ hồn huyết lên?
- Ngươi tưởng rằng ta không muốn à?
Bạch Nhạc nhìn Ngô Tuyết Tùng, lạnh giọng nói:
- Lúc đầu Tiểu Nhan gặp nguy hiểm tính mạng, cho dù bị ngươi lợi dụng ta cũng không quan tâm. Nhưng mà thứ hồn huyết chó má gì đó vốn không nhỏ lên Thanh Vương Kiếm được, ngươi kêu ta nên làm sao?
Không nhỏ lên Thanh Vương Kiếm được.
Câu nói này khiến Ngô Tuyết Tùng cau mày.
Theo trong ghi chép, chỉ cần nhỏ máu lên Thanh Vương Kiếm thì có thể triệu hồi được ý chí của Thanh Vương ẩn trong kiếm, sau đó được nó công nhận là chủ mới đúng. Vốn dĩ hắn vẫn cho rằng Bạch Nhạc sẽ chết trước khi tìm được Thanh Vương Kiếm, nhưng bây giờ nghe Bạch Nhạc nói thì hẳn là không phải như vậy.
Ngô Tuyết Tùng trầm giọng nói:
- Thanh Vương Kiếm ở đâu, dẫn ta đi tìm!
Bạch Nhạc hừ lạnh một cái, lạnh lùng nói:
- Vô dụng thôi, trước khi sát trận bị va chạm, trước khi ta rời khỏi Thanh Vương Điện đã đụng độ Triệu Thụy của Đạo Lăng Thiên Tông, hắn cướp mất hồn huyết của ngươi rồi, bây giờ chắc chắn hắn đã đi vào Thanh Vương Điện, nói không chừng Thanh Vương Kiếm đã nhận chủ rồi.
Nghe thấy cái tên này, Ngô Tuyết Tùng không khỏi nheo mắt, sau đó lạnh lùng nói:
- Không có huyết mạch hoàng thất thì ai cũng không thể sai khiến được Thanh Vương Kiếm. Bạch Nhạc, bản vương lệnh ngươi dẫn ta đến Thanh Vương Điện.
Bạch Nhạc cảm thấy Ngô Tuyết Tùng tức giận thì cũng có hơi do dự, nhưng nhìn thấy Tô Nhan, hắn lại lắc đầu:
- Không được, Tiểu Nhan còn chưa hồi phục, ta không thể vứt nàng ấy ở đây một mình.
- ...
Câu nói này suýt chút nữa khiến Ngô Tuyết Tùng tức đứt hơi.
Điều đáng hận nhất là, Ngô Tuyết Tùng nhìn ra được Bạch Nhạc đang nghiêm túc. Đến Linh Khư Quả mà hắn còn lấy ra cứu mạng nữ nhân này được, giờ có làm gì nữa phỏng có gì kỳ lạ đâu.
Có lúc Ngô Tuyết Tùng hận không thể bổ cái đầu ngu ngốc của Bạch Nhạc ra xem trong đó rốt cuộc chứa thứ gì.
Một nữ nhân mà thôi, có là gì đâu?
Chỉ cần lấy được Thanh Vương Bí Tàng, có được địa vị và thực lực mạnh hơn, nữ nhân là cái thá gì chứ, muốn nữ nhân xinh đẹp bao nhiêu cũng có, có cần trả cái giá lớn như vậy không?
Cứ đụng trúng cái tên cứng đầu như Bạch Nhạc hết lần này đến lần khác, hắn cũng chịu thua.
Bạch Nhạc lắc đầu, hắn trỏ về phía cung điện Vi Tố, nói:
- Phân bố của cả Thanh Vương Lăng giống hệt với cung điện Vi Tố, nếu phủ chủ đại nhân không đợi được thì có thể thử qua đó trước. Ngươi vào Thanh Vương Điện liền sẽ thấy Thanh Vương Kiếm, không cần ta dẫn đường.
Lời này nói xong, thực tế Bạch Nhạc sớm đã hoàn thành khế ước linh hồn với Thanh Vương rồi!
Hắn đã cố gắng hết sức dẫn dụ Ngô Tuyết Tùng, về sau này có kết quả như thế nào đó là chuyện của Thanh Vương, không liên quan gì đến hắn.
Hơn nữa, Bạch Nhạc vốn cũng không muốn mò vào vũng nước này nữa.
Hắn mượn chuyện của Tô Nhan làm cái cớ để dẫn dụ Ngô Tuyết Tùng rời đi mới là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ là Bạch Nhạc cũng không ngờ Ngô Tuyết Tùng chẳng hề bị lay động.
- Không sao, tử khí của nàng ta đã tan gần hết rồi, ta cũng không ngại phải đợi nửa canh giờ đâu, đợi sau khi nàng ta hồi phục, chúng ta cùng đến Thanh Vương Điện.
Ngô Tuyết Tùng chỉ do dự một lát rồi đưa ra quyết định.
Không phải hắn lo Bạch Nhạc nói dối, cũng không phải không tin bản thân không tìm được Thanh Vương Điện, mà là hắn hiểu rõ, muốn tấn công Triệu Thụy cướp lại Thanh Vương Kiếm không dễ dàng. Với tình hình bây giờ, đương nhiên Triệu Thụy sẽ có người của Đạo Lăng Thiên Tông giúp đỡ, nhưng mười Thanh Vân Kỵ mà trước đó Ngô Tuyết Tùng đã phái vào trong Thanh Vương Lăng, bây giờ hắn chưa chắc tìm được.
Tình cảnh đó, nếu sơ suất thì có thể để Triệu Thụy được lợi.
Ngược lại nếu có thể kéo Bạch Nhạc đi cùng, hắn sẽ có thêm một người trợ giúp.
Phải biết rằng Bạch Nhạc được mệnh danh là đệ nhất thiên kiêu của Thanh Châu, không phải do ai đồn thổi, mà việc đó là được chứng minh bởi thực lực và giá trị của Bạch Nhạc.
Bây giờ trong Thanh Vương lăng chỉ có hai cao thủ Tinh Cung cảnh là hắn và Triệu Thụy, hiển nhiên giá trị của Bạch Nhạc càng thêm lớn, càng huống hồ chi Bạch Nhạc đã vào đây nhiều ngày, hẳn quen thuộc Thanh Vương Lăng hơn hắn. Ngô Tuyết Tùng đương nhiên không nỡ bỏ qua cái bản đồ sống này rồi.
Còn việc Triệu Thụy vào Thanh Vương Điện trước một bước đã chẳng còn quan trọng.
Cho dù Triệu Thụy có mạnh như thế nào, nếu không có huyết mạch hoàng thất thì có được Thanh Vương Kiếm cũng vô dụng, Ngô Tuyết Tùng vẫn có đủ thời gian để chuẩn bị.
Bây giờ hắn biết Triệu Thụy đang trong Thanh Vương Lăng, nhưng Triệu Thụy không biết hắn đã vào trong đây, nếu có chuẩn bị trước thì tỷ lệ thắng của Ngô Tuyết Tùng hắn cũng nhiều hơn một chút.
Cho nên khoảng thời gian bị Bạch Nhạc làm chậm trễ không còn quan trọng.
Bạch Nhạc không lập tức phát hiện sự chuyển biến nội tâm phức tạp của Ngô Tuyết Tùng, nhưng lời đáp này khiến hắn rất bực bội.
Vị Thanh Vương Bất Tử kia đáng sợ đến mức nào, trong lòng Bạch Nhạc tự hiểu rõ, lần trước bản thân chạy thoát ra ngoài đây đã không dễ dàng gì rồi, bây giờ Ngô Tuyết Tùng còn muốn hắn quay về chỗ đó, khỏi cần nói cũng biết sẽ khó khăn khôn cùng.
Tên Ngô Tuyết Tùng này muốn tìm đường chết thì đi chết đi, còn kéo theo hắn làm gì?
Việc này giống như đang ép bản thân thể hiện lòng trung thành với Thanh Vương vậy, thật sự khiến Bạch Nhạc bực đến mức ói máu.
Giống như Ngô Tuyết Tùng dự tính, còn chưa đến nửa canh giờ, Tô Nhan đã tỉnh lại.
Tử khí trong cơ thể nàng ta đã hoàn toàn được loại trừ, hơn nữa sức mạnh cũng tăng lên một phần, trực tiếp đi vào Linh Phủ đỉnh phong, chỉ thiếu một bước thì có thể đột phá Tinh Cung Cảnh rồi.
- Công tử.
Tô Nhan tỉnh lại nhìn thấy Bạch Nhạc liền lập tức bái lạy.
- Được rồi.
Bạch Nhạc vươn tay ôm Tô Nhan vào lòng, khẽ nói:
- Không sao là được rồi, không cần khách sáo như vậy.
- Vâng.
Tô Nhan ngoan ngoãn gật đầu, cũng không khách sáo nữa.
Đối với Tô Nhan mà nói, tình bạn như vậy không chỉ dùng một câu cảm ơn mà biểu đạt hết được.
Nhìn thấy Tô Nhan đột phá, trong lòng Ngô Tuyết Tùng cũng khá vui mừng, khẽ nói:
- Chúc mừng Tô cô nương!
Đối với hắn mà nói, bây giờ Bạch Nhạc và Tô Nhan tuy hai mà một, thực lực của Tô Nhan tăng lên cũng có lợi với hắn. Hiện tại xem ra, lãng phí nhiều thời gian như vậy vẫn xứng đáng.
Lúc đầu hắn để Bạch Nhạc và Tô Nhan vào trong, giờ muốn bản thân tự vào trong đương nhiên không có gì khó.
Tuy Ngô Tuyết Tùng có nhiều hiểu biết nhiều về Thanh Vương Lăng hơn những người khác, nhưng hầu hết những thông tin đó đều đến từ văn hiến ghi chép liên quan đến Thanh Vương, còn về tình hình thực tế bên trong, hắn không hề có một sự giải đáp rõ ràng nào.
Khi thực sự bước chân vào Thanh Vương Lăng, lúc nhìn thấy cung điện Tố Vi, cho dù là Ngô Tuyết Tùng thì cũng cực kỳ kinh ngạc.
Sau đó, Ngô Tuyết Tùng đã nhìn thấy Bạch Nhạc và Tô Nhan.
Ngay lúc đó, trong lòng Ngô Tuyết Tùng liền vui mừng một phen. Theo tính toán ban đầu của hắn, đã nhiều ngày như vậy, đám người Bạch Nhạc sớm đã chết mới đúng, nhưng không ngờ bản thân vừa vào Thanh Vương Lăng đã nhìn thấy Bạch Nhạc.
Ầm!
Đúng lúc Ngô Tuyết Tùng nhìn thấy Bạch Nhạc, Bạch Nhạc cũng nhìn thấy Ngô Tuyết Tùng. Nhưng Bạch Nhạc không hề chào hỏi một tiếng mà liền rút Thu Hoằng kiếm ra, gương mặt tràn đầy sát khí lao về phía Ngô Tuyết Tùng.
Ngô Tuyết Tùng cũng bị phản ứng này của Bạch Nhạc dọa sợ. Hắn xoay người né tránh, né xong một kiếm này liền trầm giọng hét lên:
- Bạch Nhạc, ngươi làm gì vậy?
Trong mắt Bạch Nhạc lộ ra một cỗ sát khi rét lạnh, lạnh giọng nói.
- Phủ chủ đại nhân không ngờ là ta chưa chết chứ gì? Không cần ngươi diệt khẩu, ta cũng quyết sống chết với ngươi.
Lông mày Ngô Tuyết Tùng hơi nhướng lên, tự hiểu kế hoạch ban đầu của mình đã bị Bạch Nhạc nhìn thấu.
Rầm một tiếng, trên tay Ngô Tuyết Tùng xuất hiện trường kiếm, khí thế cũng tăng lên. Kiếm xuất ra nháy mắt chặn được mũi kiếm của Bạch Nhạc, lúc này hắn mới trầm giọng nói:
- Bạch Nhạc, tốt nhất ngươi nên tỉnh táo lại! Lúc bước vào địa cung, ngươi nên biết là sẽ có nguy hiểm, đây chẳng qua là giao dịch giữa ngươi và ta mà thôi. Bây giờ ngươi nghĩ liều mạng với ta có tác dụng à?
Ngô Tuyết Tùng dùng kiếm áp chế Bạch Nhạc, cũng trấn áp luôn cả sự kiêu ngạo của hắn. Cục diện rất nhanh đã bị Ngô Tuyết Tùng nắm đằng chuôi.
- Tình hình bây giờ ngươi cũng hiểu rõ, muốn rời khỏi nơi này thì phải lấy được Bí Tàng Thanh Vương, ngươi chỉ có thể tiếp tục hợp tác với ta, hiểu chưa?
Bạch Nhạc đánh không lại đối phương, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, dừng tay nhìn Ngô Tuyết Tùng, sau đó rốt cuộc thu kiếm, có chút phiền muộn nói:
- Phủ chủ đại nhân, ngài muốn làm gì không liên quan tới ta, ta cũng không có tham vọng với Thanh Vương Bí Tàng gì đó. Bây giờ ta chỉ muốn rời khỏi nơi này.
Nhìn thấy Bạch Nhạc chủ động từ bỏ, Ngô Tuyết Tùng cũng khẽ thở phào một hơi. Không phải hắn sợ Bạch Nhạc, mà có rất nhiều chuyện hắn cần hỏi rõ trước, nếu Bạch Nhạc cứ từ chối hợp tác rồi cứ bày ra tư thế muốn liều mạng với hắn, thật sự khiến hắn hơi đau đầu.
Chỉ cần Bạch Nhạc có thể bình tĩnh lại, bắt đầu bàn bạc, vậy thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.
Ánh mắt Ngô Tuyết Tùng dừng lại trên người Tô Nhan, hắn vừa nhìn liền có thể thấy được tử khí nồng đậm trên người nàng ta, cùng với linh khí đang không ngừng loại trừ tử khí. Ngô Tuyết Tùng suy nghĩ một hồi liền hiểu ra tất cả.
- Ngươi đưa Linh Khư Quả cho nàng ta rồi?
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Bạch Nhạc lập tức sầm xuống:
- Tiểu Nhan bị tử khí ăn mòn, nếu không có Linh Khư Quả, e là bây giờ nàng ấy sớm đã chết khô rồi. Phủ chủ đại nhân cảm thấy ta không nên đưa Linh Khư Quả cho nàng ấy à?
Cảm nhận được sự tức giận trên người Bạch Nhạc, Ngô Tuyết Tùng nhướn mày, lãnh đạm nói:
- Chỉ là một Linh Khư Quả mà thôi, có là gì đâu, chỉ cần có thể giúp ta có được Thanh Vương Bí Tàng, lúc nào ta cũng có thể cho ngươi nhiều hơn.
Bạch Nhạc quay đầu lại nhìn, tức giận mắng:
- Làm gì có Thanh Vương Bí Tàng nào? Ta phí tâm tư trải qua một trận cửu tử nhất sinh mới đi được vào Thanh Vương Điện, nhưng mà bên trong ngoại trừ Thanh Vương Kiếm ra thì chả có gì cả. Còn có Đan Các, ta vì cứu Tiểu Nhan mà đột nhập vào Đan Các, nhưng bên trong cũng trống rỗng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những lời này Ngô Tuyết Tùng vốn không thèm nghe.
Ngô Tuyết Tùng nhìn Bạch Nhạc chằm chằm, chất vấn:
- Thanh Vương Kiếm? Ngươi nói ngươi thấy Thanh Vương Kiếm bên trong Thanh Vương Điện à? Nếu ngươi đã thấy được Thanh Vương Kiếm thì tại sao không nhỏ hồn huyết lên?
- Ngươi tưởng rằng ta không muốn à?
Bạch Nhạc nhìn Ngô Tuyết Tùng, lạnh giọng nói:
- Lúc đầu Tiểu Nhan gặp nguy hiểm tính mạng, cho dù bị ngươi lợi dụng ta cũng không quan tâm. Nhưng mà thứ hồn huyết chó má gì đó vốn không nhỏ lên Thanh Vương Kiếm được, ngươi kêu ta nên làm sao?
Không nhỏ lên Thanh Vương Kiếm được.
Câu nói này khiến Ngô Tuyết Tùng cau mày.
Theo trong ghi chép, chỉ cần nhỏ máu lên Thanh Vương Kiếm thì có thể triệu hồi được ý chí của Thanh Vương ẩn trong kiếm, sau đó được nó công nhận là chủ mới đúng. Vốn dĩ hắn vẫn cho rằng Bạch Nhạc sẽ chết trước khi tìm được Thanh Vương Kiếm, nhưng bây giờ nghe Bạch Nhạc nói thì hẳn là không phải như vậy.
Ngô Tuyết Tùng trầm giọng nói:
- Thanh Vương Kiếm ở đâu, dẫn ta đi tìm!
Bạch Nhạc hừ lạnh một cái, lạnh lùng nói:
- Vô dụng thôi, trước khi sát trận bị va chạm, trước khi ta rời khỏi Thanh Vương Điện đã đụng độ Triệu Thụy của Đạo Lăng Thiên Tông, hắn cướp mất hồn huyết của ngươi rồi, bây giờ chắc chắn hắn đã đi vào Thanh Vương Điện, nói không chừng Thanh Vương Kiếm đã nhận chủ rồi.
Nghe thấy cái tên này, Ngô Tuyết Tùng không khỏi nheo mắt, sau đó lạnh lùng nói:
- Không có huyết mạch hoàng thất thì ai cũng không thể sai khiến được Thanh Vương Kiếm. Bạch Nhạc, bản vương lệnh ngươi dẫn ta đến Thanh Vương Điện.
Bạch Nhạc cảm thấy Ngô Tuyết Tùng tức giận thì cũng có hơi do dự, nhưng nhìn thấy Tô Nhan, hắn lại lắc đầu:
- Không được, Tiểu Nhan còn chưa hồi phục, ta không thể vứt nàng ấy ở đây một mình.
- ...
Câu nói này suýt chút nữa khiến Ngô Tuyết Tùng tức đứt hơi.
Điều đáng hận nhất là, Ngô Tuyết Tùng nhìn ra được Bạch Nhạc đang nghiêm túc. Đến Linh Khư Quả mà hắn còn lấy ra cứu mạng nữ nhân này được, giờ có làm gì nữa phỏng có gì kỳ lạ đâu.
Có lúc Ngô Tuyết Tùng hận không thể bổ cái đầu ngu ngốc của Bạch Nhạc ra xem trong đó rốt cuộc chứa thứ gì.
Một nữ nhân mà thôi, có là gì đâu?
Chỉ cần lấy được Thanh Vương Bí Tàng, có được địa vị và thực lực mạnh hơn, nữ nhân là cái thá gì chứ, muốn nữ nhân xinh đẹp bao nhiêu cũng có, có cần trả cái giá lớn như vậy không?
Cứ đụng trúng cái tên cứng đầu như Bạch Nhạc hết lần này đến lần khác, hắn cũng chịu thua.
Bạch Nhạc lắc đầu, hắn trỏ về phía cung điện Vi Tố, nói:
- Phân bố của cả Thanh Vương Lăng giống hệt với cung điện Vi Tố, nếu phủ chủ đại nhân không đợi được thì có thể thử qua đó trước. Ngươi vào Thanh Vương Điện liền sẽ thấy Thanh Vương Kiếm, không cần ta dẫn đường.
Lời này nói xong, thực tế Bạch Nhạc sớm đã hoàn thành khế ước linh hồn với Thanh Vương rồi!
Hắn đã cố gắng hết sức dẫn dụ Ngô Tuyết Tùng, về sau này có kết quả như thế nào đó là chuyện của Thanh Vương, không liên quan gì đến hắn.
Hơn nữa, Bạch Nhạc vốn cũng không muốn mò vào vũng nước này nữa.
Hắn mượn chuyện của Tô Nhan làm cái cớ để dẫn dụ Ngô Tuyết Tùng rời đi mới là lựa chọn tốt nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là Bạch Nhạc cũng không ngờ Ngô Tuyết Tùng chẳng hề bị lay động.
- Không sao, tử khí của nàng ta đã tan gần hết rồi, ta cũng không ngại phải đợi nửa canh giờ đâu, đợi sau khi nàng ta hồi phục, chúng ta cùng đến Thanh Vương Điện.
Ngô Tuyết Tùng chỉ do dự một lát rồi đưa ra quyết định.
Không phải hắn lo Bạch Nhạc nói dối, cũng không phải không tin bản thân không tìm được Thanh Vương Điện, mà là hắn hiểu rõ, muốn tấn công Triệu Thụy cướp lại Thanh Vương Kiếm không dễ dàng. Với tình hình bây giờ, đương nhiên Triệu Thụy sẽ có người của Đạo Lăng Thiên Tông giúp đỡ, nhưng mười Thanh Vân Kỵ mà trước đó Ngô Tuyết Tùng đã phái vào trong Thanh Vương Lăng, bây giờ hắn chưa chắc tìm được.
Tình cảnh đó, nếu sơ suất thì có thể để Triệu Thụy được lợi.
Ngược lại nếu có thể kéo Bạch Nhạc đi cùng, hắn sẽ có thêm một người trợ giúp.
Phải biết rằng Bạch Nhạc được mệnh danh là đệ nhất thiên kiêu của Thanh Châu, không phải do ai đồn thổi, mà việc đó là được chứng minh bởi thực lực và giá trị của Bạch Nhạc.
Bây giờ trong Thanh Vương lăng chỉ có hai cao thủ Tinh Cung cảnh là hắn và Triệu Thụy, hiển nhiên giá trị của Bạch Nhạc càng thêm lớn, càng huống hồ chi Bạch Nhạc đã vào đây nhiều ngày, hẳn quen thuộc Thanh Vương Lăng hơn hắn. Ngô Tuyết Tùng đương nhiên không nỡ bỏ qua cái bản đồ sống này rồi.
Còn việc Triệu Thụy vào Thanh Vương Điện trước một bước đã chẳng còn quan trọng.
Cho dù Triệu Thụy có mạnh như thế nào, nếu không có huyết mạch hoàng thất thì có được Thanh Vương Kiếm cũng vô dụng, Ngô Tuyết Tùng vẫn có đủ thời gian để chuẩn bị.
Bây giờ hắn biết Triệu Thụy đang trong Thanh Vương Lăng, nhưng Triệu Thụy không biết hắn đã vào trong đây, nếu có chuẩn bị trước thì tỷ lệ thắng của Ngô Tuyết Tùng hắn cũng nhiều hơn một chút.
Cho nên khoảng thời gian bị Bạch Nhạc làm chậm trễ không còn quan trọng.
Bạch Nhạc không lập tức phát hiện sự chuyển biến nội tâm phức tạp của Ngô Tuyết Tùng, nhưng lời đáp này khiến hắn rất bực bội.
Vị Thanh Vương Bất Tử kia đáng sợ đến mức nào, trong lòng Bạch Nhạc tự hiểu rõ, lần trước bản thân chạy thoát ra ngoài đây đã không dễ dàng gì rồi, bây giờ Ngô Tuyết Tùng còn muốn hắn quay về chỗ đó, khỏi cần nói cũng biết sẽ khó khăn khôn cùng.
Tên Ngô Tuyết Tùng này muốn tìm đường chết thì đi chết đi, còn kéo theo hắn làm gì?
Việc này giống như đang ép bản thân thể hiện lòng trung thành với Thanh Vương vậy, thật sự khiến Bạch Nhạc bực đến mức ói máu.
Giống như Ngô Tuyết Tùng dự tính, còn chưa đến nửa canh giờ, Tô Nhan đã tỉnh lại.
Tử khí trong cơ thể nàng ta đã hoàn toàn được loại trừ, hơn nữa sức mạnh cũng tăng lên một phần, trực tiếp đi vào Linh Phủ đỉnh phong, chỉ thiếu một bước thì có thể đột phá Tinh Cung Cảnh rồi.
- Công tử.
Tô Nhan tỉnh lại nhìn thấy Bạch Nhạc liền lập tức bái lạy.
- Được rồi.
Bạch Nhạc vươn tay ôm Tô Nhan vào lòng, khẽ nói:
- Không sao là được rồi, không cần khách sáo như vậy.
- Vâng.
Tô Nhan ngoan ngoãn gật đầu, cũng không khách sáo nữa.
Đối với Tô Nhan mà nói, tình bạn như vậy không chỉ dùng một câu cảm ơn mà biểu đạt hết được.
Nhìn thấy Tô Nhan đột phá, trong lòng Ngô Tuyết Tùng cũng khá vui mừng, khẽ nói:
- Chúc mừng Tô cô nương!
Đối với hắn mà nói, bây giờ Bạch Nhạc và Tô Nhan tuy hai mà một, thực lực của Tô Nhan tăng lên cũng có lợi với hắn. Hiện tại xem ra, lãng phí nhiều thời gian như vậy vẫn xứng đáng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro