Thẩm Cô Nương Truy Thê Công Lược
Cưới nàng ấy
Tam Nguyệt Xuân Quang Bất Lão
2024-09-29 09:59:24
Bên trong căn phòng tối mịt, ngọn nến cháy suốt đêm, tim nến ngập trong dầu, ngọn lửa dần dần yếu đi.
“Thiếu niên lang” cúi người ngồi trước bàn, một tay chống cằm, thỉnh thoảng lại ngủ gà ngủ gật, vốn là một Tiểu tướng quân hoạt bát, tràn đầy sức sống, chỉ sau một đêm, trên mặt đã lộ ra vẻ hốc hác khó coi.
Màn che bằng vải mỏng màu trắng nhẹ nhàng lay động quanh giường, một bàn tay thon dài trắng ngần từ từ vén màn lên.
Tầm nhìn đột nhiên rộng mở, nhờ ánh sáng vàng mông lung mờ ảo mà Thanh Hòa nhìn thấy khuôn mặt cố gắng kiềm chế cơn buồn ngủ của tiểu tướng quân, không khỏi bật cười.
Ban đêm không yên ổn, tinh thần Trì Hành căng thẳng, nghe thấy tiếng cười này đột nhiên mở mắt ra.
Trong mắt đan xen những tia máu, quần áo mới tinh đã nhàu nát, nàng quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt cong cong của thiếu nữ, cơn mệt mỏi đều tan biến, dường như lúc này mới thực sự sống lại.
“Uyển Uyển.” Nàng đứng dậy vỗ nhẹ vào ống tay áo, mang chiếc ghế đẩu nhỏ đến bên giường nàng ấy, hai mắt sáng lấp lánh như dải ngân hà dập dờn bồng bềnh, khi cười có sự thuần khiết và tươi sáng đáng quý của người thiếu niên.
“Uyển Uyển, tỷ thấy khỏe hơn chưa?”
Nàng đặt tay lên trán Thanh Hòa, cảm thấy cơn sốt đã lui đi, lập tức vui mừng khôn xiết: “Tốt quá, cuối cùng tỷ cũng khỏi bệnh rồi.”
Nàng canh gác suốt đêm, lo lắng suốt đêm, thái độ căng thẳng làm cho các đại phu sợ hãi không dám kê đơn thuốc cho đích nữ của Trấn Quốc đại tướng quân, cuối cùng vẫn là Trì Hành nổi giận, ra lệnh cho đại phu chữa bệnh cứu người.
Sức khoẻ của Thẩm cô nương không tốt, mười sáu năm qua luôn ốm yếu, không chỉ hàn độc có thể lấy mạng nàng, nếu không được chăm sóc đúng cách, một trận phong hàn thông thường cũng có thể trở thành giọt nước tràn ly.
Sau khi uống thuốc, cơn sốt cao vẫn kéo dài, Trì Hành dù nóng ruột đến đâu cũng không thể trút giận lên người khác, chỉ có thể làm theo lời dặn của đại phu, cứ cách ba mươi phút lại thay khăn nóng.
“Uyển Uyển, tỷ có khát nước không?”
Thanh Hòa vừa muốn nói, đầu ngón tay mềm mại của người kia đã đặt lên môi dưới của nàng, Trì Hành cau mày nói: “Môi khô cả rồi, dĩ nhiên là khát.”
Nàng cười khẽ: “Cũng may ta đã chuẩn bị sẵn.”
Nàng vui vẻ cầm ấm trà rót nước vào ly sứ, Thanh Hòa im lặng nhìn động tác của nàng, trong mắt chứa đầy tình cảm, thoáng chốc ẩn vào nụ cười nhẹ nhàng.
Phú quý hiểm trung cầu [1], mạng là vậy, người trong lòng cũng thế.
[1]: Truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo.
Dù vất vả đến cỡ nào, bị nóng lạnh giày vò, chỉ cần đổi lấy được lời hứa không thay đổi của A Trì, vậy là không uổng phí.
Người là của nàng, niên thiếu là của nàng, tuổi già cũng là của nàng.
“Uyển Uyển, tỷ đến nếm thử xem?” Tiểu tướng quân săn sóc chu đáo, Thanh Hòa cúi đầu uống nước từ tay nàng, nước vào miệng có vị ngọt thanh, là mật ong thượng hạng.
Nàng uống liền nửa ly, có thể thấy thực sự rất khát.
“Thế nào, có ngọt hay không? Nếu không ngọt, ta đi tìm tiểu quan kia tính sổ.”
Thanh Hòa bị khẩu khí ngang ngược của nàng chọc cười, đè tay nàng lại: “Ngươi uống thử là biết có ngọt hay không không phải sao?”
Ly sứ nhỏ trên tay nàng đưa đến bên môi người kia, Trì Hành do dự một lúc, nể mặt người nọ mà cúi đầu uống.
Ly nước nhanh chóng cạn đáy, cánh môi nàng dính nước, cười rạng rỡ như mùa xuân: “Ngọt lắm. Uyển Uyển, tỷ uống nữa không?”
“Ừm.”
Nàng thấy mệt mỏi, tứ chi rã rời, đúng lúc cần uống nước mật ong để bổ sung nước và năng lượng đã mất.
Quả nhiên nàng thích uống, Trì Hành thầm nghĩ không uổng công mình chuẩn bị, ân cần rót đầy cho nàng: “Tỷ dưỡng sức cho khỏe, chúng ta không vội đi, Huyện lệnh nơi này đã nài nỉ chúng ta ở lại thêm một thời gian, coi như nể mặt hắn mà ở lại đi?”
Hai người đều biết điều gì sẽ đến nếu họ ở lại đây.
Rời khỏi Thịnh Kinh vào mùa xuân tháng ba, bỏ mặc gia đình để “tư bôn”, giờ đã sang tháng chín, nửa năm trôi qua, thời gian không ngắn.
Đêm qua, Trì Hành ở trước mặt người khác đã tiết lộ thân phận là “Trì tam công tử”, nếu tiểu quan kia thông minh, e rằng tin tức đã truyền đến Thịnh Kinh ngay trong đêm.
Với tình hình này, vài ngày nữa sẽ có người từ Thịnh Kinh đến đón.
May mắn là không bị cản trở, hành trình truy thê của Thanh Hòa đã hoàn thành một nửa vào đêm qua, nửa còn lại sẽ được triển khai khi trở về Thịnh Kinh.
Trên mặt nàng không chút gợn sóng, nàng nhẹ nhàng uống hai ngụm nước mật ong rồi mới lên tiếng trêu chọc: “A Trì đã chuẩn bị sẵn sàng ăn đòn chưa?”
Tỷ ấy còn đang bệnh mà vẫn có tâm trạng trêu chọc mình. Trì Hành bị câu hỏi của nàng làm cho lúng túng, ngoan cố nói: “Ta không tin cha thật sự có thể đánh gãy chân ta.”
Tiểu tướng quân cứng rắn được một lúc, rồi lại tiến đến xoa bóp vai cho Thẩm cô nương, lấy lòng nàng: “Nhưng mà Uyển Uyển, về phần Thẩm đại tướng quân, tỷ phải giúp ta cầu xin tha thứ...”
Trấn Quốc đại tướng quân nổi tiếng mặt lạnh, cha nàng nhiều nhất chỉ là trông hung dữ, đánh một roi cũng không đến nỗi muốn mạng.
Nhưng Thẩm đại tướng quân mà ghét một người thì sẽ không cho người đó sắc mặt tốt. Ngay cả trong ngày hè nóng nực nhất, cũng có thể bị ông làm cho lạnh toát cả sống lưng. Lúc còn nhỏ, Trì Hành đã từng gặp ông vài lần, nhưng chưa bao giờ thấy ông cười!
Nàng xoa bóp vai với lực vừa đủ, Thanh Hòa khá hưởng thụ sự ân cần chu đáo của tiểu tướng quân nhà mình, cười nói: “Khó mà làm được, ta mà cầu xin cho ngươi, cha nhất định sẽ ghét ngươi hơn.”
“A?” Trì Hành buồn bực nói: “Chẳng lẽ ta đã phạm phải tội ác gì tày trời sao?”
Thanh Hòa bị biểu cảm do dự của nàng làm cho ngứa ngáy trong lòng, thầm nghĩ: Tội ác tày trời thì không đến nỗi, nhưng mà trêu chọc trái tim của cô nương gia, từ khi ra khỏi cửa đến giờ, ngươi làm với ta chưa đủ nhiều sao?
Chưa nói đến những hành động thân mật trong phòng tối, chỉ nói đến việc hiện tại ngươi lấy thân phận nam nhi đụng chạm vào một cô nương gia như vậy, nếu cha biết được, e rằng khuôn mặt đó sẽ càng lạnh hơn.
Nhưng mà...nàng cười khẩy: Ai quan tâm ông ta có đau hay không?
Trong mắt Thẩm Thanh Hòa hiện lên vẻ lạnh lùng: “Mặc kệ.”
Trì Hành hơi sửng sốt, tự trách mình cái hay không nói, lại nói cái dở: “Cái này...Ngày mai lo chuyện ngày mai, hôm nay còn chưa qua mà.”
Nàng hỏi: “Uyển Uyển, vai tỷ còn mỏi không?”
“Đỡ hơn nhiều rồi.”
Nàng đã thức trắng đêm, Thanh Hòa lo lắng cho sức khỏe của nàng, sau khi rửa mặt chải đầu, ăn sáng đơn giản, nàng giục nàng ấy đi ngủ.
Đột nhiên trong phủ xuất hiện hai vị thế gia thuộc dòng dõi quý tộc, Huyện lệnh hận không thể nâng niu họ như tổ tông, ngày ngày thay đổi món ăn để lấy lòng các vị tiểu tổ tông này.
Hai người sống trong phủ cũng tạm ổn. Sốt cao đã lui, ý thức dần tỉnh táo, Thanh Hòa hoàn toàn có thể tự kê đơn thuốc, uống vài thang thuốc thì sức khỏe đã có chuyển biến rõ rệt.
Vào tháng chín, thời tiết chuyển sang se lạnh. Sau khi nhi tử của Lễ bộ thượng thư bị chém đầu tại chợ rau, người ta đồn rằng hiện giờ ở Thịnh Kinh, không ai nổi tiếng hơn nhi tử của Lan Thiếu sư——Lan Tiện Chi.
Lan công tử không biết gặp vận may gì, vừa vào cung diện thánh đã được Bệ hạ quý trọng, chỉ trong thời gian ngắn đã trở thành sủng thần của thiên tử.
Ngày nào Lan gia cũng tiếp đón khách khứa đến đầy nhà, khiến người ta nhìn vào không khỏi ghen tị.
Hộ vệ truyền tin cưỡi ngựa thẳng vào thành, dừng lại trước cửa phủ Trụ Quốc đại tướng quân.
Quản gia cầm thư trên tay bước nhanh vào sảnh, vẻ mặt hưng phấn: “Đại tướng quân! Phu nhân! Có tin tức của tiểu tướng quân!”
***
Người đưa tin không chỉ mang tin vui đến phủ Trụ Quốc tướng quân, mà còn đi thêm vài bước đến đưa một phong thư khác do đại nhân nhà mình viết đến tay Thẩm đại tướng quân.
Sau khi mở thư, biết được nữ nhi ban đêm bị sốt cao, khuôn mặt nghiêm nghị của Thẩm Duyên Ân càng thêm lạnh giá.
“Thanh Yến.”
“Nhi tử ở đây.”
“Hãy đến Vọng Sơn thành, phủ huyện lệnh, đón a tỷ của ngươi trở về.”
“Vâng, thưa cha.”
Tạ Chiết Chi ngồi một bên nhìn hai cha con đôi câu vài lời quyết định xong công việc, cúi đầu khẽ khàng khều nắp chén trà.
Đội ngũ Thẩm gia, Trì gia gần như lên đường cùng một lúc.
Vọng Sơn thành, Trì tiểu tướng quân tranh thủ buổi chiều dựng giá vẽ, cầm bút chấm mực vẽ bức tranh nhỏ mà nàng đã suy nghĩ rất lâu.
Nàng không cho phép Thanh Hòa nhìn, cho nên Thanh Hòa chỉ có thể ngồi dưới gốc cây quế thơm ngát nhìn bóng dáng gầy gò của nàng.
Năm tháng yên tĩnh, chưa đầy nửa canh giờ, Trì Hành đã cất bút, cẩn thận thổi khô những vệt mực trên tranh. Nàng mỉm cười, cầm bức tranh đã vẽ xong đi đến trước mặt Thanh Hòa.
Thẩm cô nương mỉm cười hỏi: “Sao vậy, có bất ngờ gì à?”
Bị nàng hỏi thẳng, Trì Hành hiếm thấy ngượng ngùng: “Cũng không tính là bất ngờ, chúng ta đi chuyến này không phải đã nói là sẽ đến Lạc thành ngắm hoa mẫu đơn sao? Bây giờ không đi xem được nữa, ta không muốn tỷ nuối tiếc.”
Cuộn tranh được mở ra, nàng cất giọng nhẹ nhàng: “Không thể ngắm hoa mẫu đơn, ta vẽ cho tỷ một đóa mẫu đơn. Uyển Uyển, tỷ xem, có đủ rực rỡ phú quý hay không?”
Trong tranh là chú mèo mặc váy, trên cái đầu lông xù xù cài một bông hoa mẫu đơn nở rộ rực rỡ và tao nhã.
Đôi mắt của mèo con trông khá thông minh, nhìn lâu lại có hai phần dịu dàng của Thanh Hòa, chưa kể đến y sam trên người chú mèo rõ ràng được vẽ theo y phục của nàng.
Nàng tinh nghịch và hay đùa giỡn như vậy, trong mắt Thanh Hòa hiện lên sự cưng chiều không thể kìm nén, hỏi: “Ta là mèo con này sao?”
Nàng liếc một cái đã nhìn thấu tâm tư của mình, Trì Hành càng nhìn chú mèo càng muốn cười, bèn nhịn cười, nghiêm túc hỏi Thẩm cô nương: “Thanh Hòa tỷ tỷ, có phải giống lắm hay không?”
“Lại đây.”
Trì Hành ngoan ngoãn tiến lên một bước.
Bả vai bị ăn một đòn.
Không nặng, ngược lại còn có cảm giác như hai bên thanh mai trúc mã tình tứ quấn quýt.
Bị đánh nhưng nụ cười của Trì Hành càng sâu hơn: “Tỷ tỷ, ta vẽ hoa mẫu đơn này thế nào?”
Thanh Hòa nhận lấy cuộn tranh, cẩn thận ngắm nhìn, thong thả nhận xét: “Tất nhiên là rất đẹp, khí phách, sang trọng, rực rỡ, là vua của các loài hoa.”
Từng câu khen ngợi tuôn ra từ miệng, dù Trì Hành có da mặt dày cũng không chịu được lời khen của nàng ấy, vội vàng xua tay: “Làm gì có.”
“Ta nói có là có.”
“Vậy...Uyển Uyển có đạt được ước nguyện của mình chưa?”
Thẩm Thanh Hòa mỉm cười: “Đạt được rồi.”
Nàng nói một câu hai nghĩa, đáng thương cho Trì tiểu tướng quân đơn thuần vẫn còn đắm chìm trong cảm giác thành tựu khi có thể làm cho người ta vui vẻ.
Nhận được một lời hứa của Trì Hành, nàng quả thực đã đạt được ước nguyện của mình.
Sau khi khỏi bệnh, cả hai đều không đề cập đến ước định đêm đó, nhưng nàng biết rõ mình sẽ không bao giờ quên những lời thốt ra từ miệng A Trì.
Nàng lặng lẽ ngắm nhìn đoá mẫu đơn trên giấy, ánh mắt vô tình rơi vào mèo con mảnh khảnh, không khỏi bật cười, dùng đầu ngón tay gõ gõ vào chóp mũi mèo con, khẽ trách móc: “Giảo hoạt.”
Trì Hành thò đầu cố ý phản bác: “Rõ ràng là đáng yêu.”
Nàng chớp chớp đôi mắt tròn xoe, làm cho Thanh Hòa yêu thương mà vuốt ve khuôn mặt nhỏ của nàng.
Hai vị công tử nhà Trì, Thẩm không hẹn mà cùng đến Vọng Sơn thành. Huyện lệnh nhận được tin vội vã đi đến, nhìn từ xa thấy hai vị “tiểu tổ tông” đang nói chuyện cười đùa, trong lòng cảm thán: Tiểu tổ tông náo loạn như vậy, hôn sự giữa hai phủ e là ván đã đóng thuyền.
Hắn tiến lại gần, lễ phép nói: “Trì tam công tử, Thẩm cô nương...”
Ở sảnh chính, hạ nhân nhà Huyện lệnh cung kính đứng hai bên.
Thẩm Thanh Yến năm nay mười ba tuổi, đang ở độ tuổi đẹp nhất để đi học. So với hắn, Trì nhị công tử Trì Ngải là người uyên bác, tao nhã, là một quân tử như ngọc nổi tiếng ở Thịnh Kinh.
Hai người đều được cử đến đây, hai nhà Trì Thẩm đã kết giao được tám năm, Thẩm Thanh Yến gặp Trì Ngải theo phép tắc gọi là “Trì nhị ca”, trong lúc chờ đợi đã trò chuyện rất vui vẻ.
“Nhị ca!”
Trì Hành mỉm cười bước vào cửa, sau lưng là Thẩm cô nương ăn mặc giản dị, sắc mặt bình tĩnh.
“A Hành!”
Thấy ấu đệ không sao, nụ cười trên mặt Trì Ngải càng tươi hơn, theo bản năng cầm lấy cổ tay của nàng bắt mạch.
Đây là thói quen đã hình thành qua nhiều năm, bởi vì lúc nhỏ Trì Hành thường xuyên gặp chấn thương.
Chỉ sau vài giây bắt mạch, sắc mặt của Trì nhị công tử vốn ôn hòa lại trở nên không tốt. Niềm vui trong lòng cũng vơi đi phần nào, vô số nghi ngờ nghẹn ở cổ họng, nhìn đệ đệ đang cười rạng rỡ với mình, Trì Ngải cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Hắn thực sự muốn biết, tại sao A Hành ra ngoài nửa năm nội lực lại không tăng lên, ngược lại còn giảm đi, khí huyết cũng không đủ.
Hắn hờ hững liếc nhìn Thẩm cô nương, người đã im lặng từ khi bước vào cửa.
Bắt gặp ánh mắt của hắn, Thẩm Thanh Hòa bình tĩnh tự nhiên, khiến người ta không biết phải nói gì.
Từ nhỏ, Thẩm Thanh Yến đã luôn kính trọng trưởng tỷ của mình, cho nên khi gặp tỷ tỷ, hắn không nói hai lời liền chào hỏi. Dù trên đường đã suy nghĩ rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi đối diện với vẻ mặt lạnh nhạt của tỷ tỷ, hắn lại không dám trực tiếp bày tỏ sự quan tâm.
Hắn đối với Thanh Hòa như thế, nhưng với Trì Hành thì lại có thái độ khác.
Chuyện hai người tư bôn còn truyền đến Vọng Sơn thành cách Thịnh Kinh ngàn dặm. Trì tam công tử chỉ hơn hắn một tuổi mà đã làm ra chuyện bắt cóc a tỷ, Thẩm Thanh Yến căn bản không cho “hắn” sắc mặt tốt, canh chừng Thanh Hòa, chỉ sợ người ta chạy mất dưới mí mắt mình.
So với sự tàn nhẫn của Tạ Chiết Chi, nhi tử của nàng lại không quá tâm cơ. Có lẽ do được nuôi dưỡng quá tốt, chưa từng trải qua sóng gió cuộc đời.
“A tỷ, cha muốn ta đưa tỷ về nhà.”
Sau một hồi suy nghĩ hắn mới nói ra câu này, tưởng chừng sẽ bị a tỷ bác bỏ, nhưng Thanh Hòa trầm ngâm một lúc rồi gật đầu đồng ý. Hắn vui mừng hỏi: “A tỷ, chúng ta khởi hành ngay bây giờ được không?”
Trì Hành ho khan, kéo tay áo Trì Ngải: “Nhị ca, ta phải về thu dọn hành lý.”
“...”
Nhìn bộ dạng nhẫn nhịn đến mặt đen xì của Thẩm gia tiểu tử, Trì Ngải cảm thấy buồn cười, đệ đệ này nhà hắn, lúc dỗ dành người khác thì tốt vô cùng, nhưng lúc giận dỗi thì cũng cực kỳ xấu tính.
Nhưng mà hắn vốn luôn nuông chiều đứa em út này, lần này cũng vậy, sau khi nhận được tin về A Hành, hắn đã phải tranh giành với đại ca để đi đón người. Nghĩ đến tình cảnh mà A Hành sẽ phải đối mặt sau khi hồi kinh, hắn không khỏi đau lòng, giọng điệu dịu dàng: “Được rồi, ngươi cần nhị ca giúp gì không?”
“Không cần đâu.” Trì Hành hất cằm: “Tỷ tỷ, hay là chúng ta đi cùng đi?”
“Có gì hay mà cần phải đi cùng?” Thẩm Thanh Yến cau mày: “A tỷ có gì cần thu dọn, trong phủ chúng ta cũng có...”
Thanh Hòa mỉm cười nhạt nhẽo, liếc nhìn tiểu tướng quân một cái: “Có một bức tranh cần thu thập.”
Trì Hành vui mừng: “Tỷ tỷ, mời.”
A tỷ lúc nào cũng nghiêm túc, đối xử với người ngoài còn tốt hơn với hắn, trong lòng Thẩm Thanh Yến đầy cay đắng. A tỷ trong nhà vốn có uy nghiêm, từ khi hiểu chuyện hắn đã sợ hãi, nhưng kỳ lạ là ngoài sợ hãi, còn tràn đầy kính trọng.
Lúc nhỏ hắn không hiểu, sau này mới hiểu, hắn nghĩ a tỷ để ý đến chuyện nương của hắn thay thế vị trí “Thẩm phu nhân“.
Chuyện của trưởng bối, hắn không can thiệp được, bao năm qua cũng luôn muốn đền bù, đáng tiếc a tỷ đối đãi với hắn lúc nào cũng không nóng không lạnh.
Đồ đạc đã được thu dọn xong, Trì Hành vác theo “Vãn Tinh”, thanh đao làm tôn lên vóc dáng mảnh mai của nàng.
“Sao còn không vào?”
Cách một cánh cửa, thanh âm truyền ra, Trì Hành không còn đường lui.
Hành lý trên bàn đã được thu dọn xong, dường như nàng cố ý ở trong phòng, chờ tiểu tướng quân đến.
“Uyển Uyển.”
“Hửm?”
Trì Hành nhìn nàng hồi lâu, đôi mắt trong veo sáng ngời: “Tỷ tỷ, tỷ xem ta có cao lên không?”
“Để ta xem.”
Thẩm Thanh Hòa tiến tới đứng trước mặt nàng, vòng tay ôm lấy eo Tiểu tướng quân.
Nàng đột nhiên lại gần, hương thơm lạnh lẽo phả vào mũi, Trì Hành không nhịn được khẽ ngửi hai cái, nhận ra mình đang làm gì, khuôn mặt nhỏ bỗng đỏ bừng.
Nàng ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt bao dung vô hạn của Thanh Hòa: “Uyển Uyển, ta đã cao lên chưa?”
Nàng đã từng nói khi nào cao lên sẽ trở về, đến lúc đó trời có sập thì nàng cũng sẽ đỡ lên.
Tiểu tướng quân là người nói được làm được, ăn nhiều, cơ thể cũng phát triển tốt, nửa năm ở ngoài không nói là cao hơn Thanh Hòa, ít nhất cũng không thấp như trước.
Chiều cao của hai người không chênh lệch nhiều, Thanh Hòa gác cằm lên bờ vai gầy gò của nàng: “Ừ, cao hơn rồi.”
“Vậy là tốt rồi.”
Sắp sửa chia tay, dù đây không phải là chuyện sinh ly tử biệt, thậm chí trên đường hồi kinh hai người cũng có thể đồng hành cùng nhau, nhưng Trì Hành vẫn cảm thấy không quen.
Nàng nhất thời không nói nên lời, ôm lấy eo liễu mềm mại của Thanh Hòa, thấp giọng thở dài: “Tỷ tỷ...”
Thanh Hòa ôm nàng, cánh môi áp vào đôi tai đỏ bừng của Tiểu tướng quân.
Mọi người đi rồi, Trì Hành vẫn còn ngẩn ngơ, lời dặn dò kia không ngừng văng vẳng bên tai——
“A Trì, đừng quên ước hẹn của hai ta.”
Đúng rồi, Uyển Uyển muốn nàng cưới nàng ấy.
Nàng đứng sững tại chỗ, cổ họng ngứa ran, cảm giác bỏng rát trong cổ họng do rượu mạnh thiêu đốt lại ùa về.
“Thiếu niên lang” cúi người ngồi trước bàn, một tay chống cằm, thỉnh thoảng lại ngủ gà ngủ gật, vốn là một Tiểu tướng quân hoạt bát, tràn đầy sức sống, chỉ sau một đêm, trên mặt đã lộ ra vẻ hốc hác khó coi.
Màn che bằng vải mỏng màu trắng nhẹ nhàng lay động quanh giường, một bàn tay thon dài trắng ngần từ từ vén màn lên.
Tầm nhìn đột nhiên rộng mở, nhờ ánh sáng vàng mông lung mờ ảo mà Thanh Hòa nhìn thấy khuôn mặt cố gắng kiềm chế cơn buồn ngủ của tiểu tướng quân, không khỏi bật cười.
Ban đêm không yên ổn, tinh thần Trì Hành căng thẳng, nghe thấy tiếng cười này đột nhiên mở mắt ra.
Trong mắt đan xen những tia máu, quần áo mới tinh đã nhàu nát, nàng quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt cong cong của thiếu nữ, cơn mệt mỏi đều tan biến, dường như lúc này mới thực sự sống lại.
“Uyển Uyển.” Nàng đứng dậy vỗ nhẹ vào ống tay áo, mang chiếc ghế đẩu nhỏ đến bên giường nàng ấy, hai mắt sáng lấp lánh như dải ngân hà dập dờn bồng bềnh, khi cười có sự thuần khiết và tươi sáng đáng quý của người thiếu niên.
“Uyển Uyển, tỷ thấy khỏe hơn chưa?”
Nàng đặt tay lên trán Thanh Hòa, cảm thấy cơn sốt đã lui đi, lập tức vui mừng khôn xiết: “Tốt quá, cuối cùng tỷ cũng khỏi bệnh rồi.”
Nàng canh gác suốt đêm, lo lắng suốt đêm, thái độ căng thẳng làm cho các đại phu sợ hãi không dám kê đơn thuốc cho đích nữ của Trấn Quốc đại tướng quân, cuối cùng vẫn là Trì Hành nổi giận, ra lệnh cho đại phu chữa bệnh cứu người.
Sức khoẻ của Thẩm cô nương không tốt, mười sáu năm qua luôn ốm yếu, không chỉ hàn độc có thể lấy mạng nàng, nếu không được chăm sóc đúng cách, một trận phong hàn thông thường cũng có thể trở thành giọt nước tràn ly.
Sau khi uống thuốc, cơn sốt cao vẫn kéo dài, Trì Hành dù nóng ruột đến đâu cũng không thể trút giận lên người khác, chỉ có thể làm theo lời dặn của đại phu, cứ cách ba mươi phút lại thay khăn nóng.
“Uyển Uyển, tỷ có khát nước không?”
Thanh Hòa vừa muốn nói, đầu ngón tay mềm mại của người kia đã đặt lên môi dưới của nàng, Trì Hành cau mày nói: “Môi khô cả rồi, dĩ nhiên là khát.”
Nàng cười khẽ: “Cũng may ta đã chuẩn bị sẵn.”
Nàng vui vẻ cầm ấm trà rót nước vào ly sứ, Thanh Hòa im lặng nhìn động tác của nàng, trong mắt chứa đầy tình cảm, thoáng chốc ẩn vào nụ cười nhẹ nhàng.
Phú quý hiểm trung cầu [1], mạng là vậy, người trong lòng cũng thế.
[1]: Truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo.
Dù vất vả đến cỡ nào, bị nóng lạnh giày vò, chỉ cần đổi lấy được lời hứa không thay đổi của A Trì, vậy là không uổng phí.
Người là của nàng, niên thiếu là của nàng, tuổi già cũng là của nàng.
“Uyển Uyển, tỷ đến nếm thử xem?” Tiểu tướng quân săn sóc chu đáo, Thanh Hòa cúi đầu uống nước từ tay nàng, nước vào miệng có vị ngọt thanh, là mật ong thượng hạng.
Nàng uống liền nửa ly, có thể thấy thực sự rất khát.
“Thế nào, có ngọt hay không? Nếu không ngọt, ta đi tìm tiểu quan kia tính sổ.”
Thanh Hòa bị khẩu khí ngang ngược của nàng chọc cười, đè tay nàng lại: “Ngươi uống thử là biết có ngọt hay không không phải sao?”
Ly sứ nhỏ trên tay nàng đưa đến bên môi người kia, Trì Hành do dự một lúc, nể mặt người nọ mà cúi đầu uống.
Ly nước nhanh chóng cạn đáy, cánh môi nàng dính nước, cười rạng rỡ như mùa xuân: “Ngọt lắm. Uyển Uyển, tỷ uống nữa không?”
“Ừm.”
Nàng thấy mệt mỏi, tứ chi rã rời, đúng lúc cần uống nước mật ong để bổ sung nước và năng lượng đã mất.
Quả nhiên nàng thích uống, Trì Hành thầm nghĩ không uổng công mình chuẩn bị, ân cần rót đầy cho nàng: “Tỷ dưỡng sức cho khỏe, chúng ta không vội đi, Huyện lệnh nơi này đã nài nỉ chúng ta ở lại thêm một thời gian, coi như nể mặt hắn mà ở lại đi?”
Hai người đều biết điều gì sẽ đến nếu họ ở lại đây.
Rời khỏi Thịnh Kinh vào mùa xuân tháng ba, bỏ mặc gia đình để “tư bôn”, giờ đã sang tháng chín, nửa năm trôi qua, thời gian không ngắn.
Đêm qua, Trì Hành ở trước mặt người khác đã tiết lộ thân phận là “Trì tam công tử”, nếu tiểu quan kia thông minh, e rằng tin tức đã truyền đến Thịnh Kinh ngay trong đêm.
Với tình hình này, vài ngày nữa sẽ có người từ Thịnh Kinh đến đón.
May mắn là không bị cản trở, hành trình truy thê của Thanh Hòa đã hoàn thành một nửa vào đêm qua, nửa còn lại sẽ được triển khai khi trở về Thịnh Kinh.
Trên mặt nàng không chút gợn sóng, nàng nhẹ nhàng uống hai ngụm nước mật ong rồi mới lên tiếng trêu chọc: “A Trì đã chuẩn bị sẵn sàng ăn đòn chưa?”
Tỷ ấy còn đang bệnh mà vẫn có tâm trạng trêu chọc mình. Trì Hành bị câu hỏi của nàng làm cho lúng túng, ngoan cố nói: “Ta không tin cha thật sự có thể đánh gãy chân ta.”
Tiểu tướng quân cứng rắn được một lúc, rồi lại tiến đến xoa bóp vai cho Thẩm cô nương, lấy lòng nàng: “Nhưng mà Uyển Uyển, về phần Thẩm đại tướng quân, tỷ phải giúp ta cầu xin tha thứ...”
Trấn Quốc đại tướng quân nổi tiếng mặt lạnh, cha nàng nhiều nhất chỉ là trông hung dữ, đánh một roi cũng không đến nỗi muốn mạng.
Nhưng Thẩm đại tướng quân mà ghét một người thì sẽ không cho người đó sắc mặt tốt. Ngay cả trong ngày hè nóng nực nhất, cũng có thể bị ông làm cho lạnh toát cả sống lưng. Lúc còn nhỏ, Trì Hành đã từng gặp ông vài lần, nhưng chưa bao giờ thấy ông cười!
Nàng xoa bóp vai với lực vừa đủ, Thanh Hòa khá hưởng thụ sự ân cần chu đáo của tiểu tướng quân nhà mình, cười nói: “Khó mà làm được, ta mà cầu xin cho ngươi, cha nhất định sẽ ghét ngươi hơn.”
“A?” Trì Hành buồn bực nói: “Chẳng lẽ ta đã phạm phải tội ác gì tày trời sao?”
Thanh Hòa bị biểu cảm do dự của nàng làm cho ngứa ngáy trong lòng, thầm nghĩ: Tội ác tày trời thì không đến nỗi, nhưng mà trêu chọc trái tim của cô nương gia, từ khi ra khỏi cửa đến giờ, ngươi làm với ta chưa đủ nhiều sao?
Chưa nói đến những hành động thân mật trong phòng tối, chỉ nói đến việc hiện tại ngươi lấy thân phận nam nhi đụng chạm vào một cô nương gia như vậy, nếu cha biết được, e rằng khuôn mặt đó sẽ càng lạnh hơn.
Nhưng mà...nàng cười khẩy: Ai quan tâm ông ta có đau hay không?
Trong mắt Thẩm Thanh Hòa hiện lên vẻ lạnh lùng: “Mặc kệ.”
Trì Hành hơi sửng sốt, tự trách mình cái hay không nói, lại nói cái dở: “Cái này...Ngày mai lo chuyện ngày mai, hôm nay còn chưa qua mà.”
Nàng hỏi: “Uyển Uyển, vai tỷ còn mỏi không?”
“Đỡ hơn nhiều rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng đã thức trắng đêm, Thanh Hòa lo lắng cho sức khỏe của nàng, sau khi rửa mặt chải đầu, ăn sáng đơn giản, nàng giục nàng ấy đi ngủ.
Đột nhiên trong phủ xuất hiện hai vị thế gia thuộc dòng dõi quý tộc, Huyện lệnh hận không thể nâng niu họ như tổ tông, ngày ngày thay đổi món ăn để lấy lòng các vị tiểu tổ tông này.
Hai người sống trong phủ cũng tạm ổn. Sốt cao đã lui, ý thức dần tỉnh táo, Thanh Hòa hoàn toàn có thể tự kê đơn thuốc, uống vài thang thuốc thì sức khỏe đã có chuyển biến rõ rệt.
Vào tháng chín, thời tiết chuyển sang se lạnh. Sau khi nhi tử của Lễ bộ thượng thư bị chém đầu tại chợ rau, người ta đồn rằng hiện giờ ở Thịnh Kinh, không ai nổi tiếng hơn nhi tử của Lan Thiếu sư——Lan Tiện Chi.
Lan công tử không biết gặp vận may gì, vừa vào cung diện thánh đã được Bệ hạ quý trọng, chỉ trong thời gian ngắn đã trở thành sủng thần của thiên tử.
Ngày nào Lan gia cũng tiếp đón khách khứa đến đầy nhà, khiến người ta nhìn vào không khỏi ghen tị.
Hộ vệ truyền tin cưỡi ngựa thẳng vào thành, dừng lại trước cửa phủ Trụ Quốc đại tướng quân.
Quản gia cầm thư trên tay bước nhanh vào sảnh, vẻ mặt hưng phấn: “Đại tướng quân! Phu nhân! Có tin tức của tiểu tướng quân!”
***
Người đưa tin không chỉ mang tin vui đến phủ Trụ Quốc tướng quân, mà còn đi thêm vài bước đến đưa một phong thư khác do đại nhân nhà mình viết đến tay Thẩm đại tướng quân.
Sau khi mở thư, biết được nữ nhi ban đêm bị sốt cao, khuôn mặt nghiêm nghị của Thẩm Duyên Ân càng thêm lạnh giá.
“Thanh Yến.”
“Nhi tử ở đây.”
“Hãy đến Vọng Sơn thành, phủ huyện lệnh, đón a tỷ của ngươi trở về.”
“Vâng, thưa cha.”
Tạ Chiết Chi ngồi một bên nhìn hai cha con đôi câu vài lời quyết định xong công việc, cúi đầu khẽ khàng khều nắp chén trà.
Đội ngũ Thẩm gia, Trì gia gần như lên đường cùng một lúc.
Vọng Sơn thành, Trì tiểu tướng quân tranh thủ buổi chiều dựng giá vẽ, cầm bút chấm mực vẽ bức tranh nhỏ mà nàng đã suy nghĩ rất lâu.
Nàng không cho phép Thanh Hòa nhìn, cho nên Thanh Hòa chỉ có thể ngồi dưới gốc cây quế thơm ngát nhìn bóng dáng gầy gò của nàng.
Năm tháng yên tĩnh, chưa đầy nửa canh giờ, Trì Hành đã cất bút, cẩn thận thổi khô những vệt mực trên tranh. Nàng mỉm cười, cầm bức tranh đã vẽ xong đi đến trước mặt Thanh Hòa.
Thẩm cô nương mỉm cười hỏi: “Sao vậy, có bất ngờ gì à?”
Bị nàng hỏi thẳng, Trì Hành hiếm thấy ngượng ngùng: “Cũng không tính là bất ngờ, chúng ta đi chuyến này không phải đã nói là sẽ đến Lạc thành ngắm hoa mẫu đơn sao? Bây giờ không đi xem được nữa, ta không muốn tỷ nuối tiếc.”
Cuộn tranh được mở ra, nàng cất giọng nhẹ nhàng: “Không thể ngắm hoa mẫu đơn, ta vẽ cho tỷ một đóa mẫu đơn. Uyển Uyển, tỷ xem, có đủ rực rỡ phú quý hay không?”
Trong tranh là chú mèo mặc váy, trên cái đầu lông xù xù cài một bông hoa mẫu đơn nở rộ rực rỡ và tao nhã.
Đôi mắt của mèo con trông khá thông minh, nhìn lâu lại có hai phần dịu dàng của Thanh Hòa, chưa kể đến y sam trên người chú mèo rõ ràng được vẽ theo y phục của nàng.
Nàng tinh nghịch và hay đùa giỡn như vậy, trong mắt Thanh Hòa hiện lên sự cưng chiều không thể kìm nén, hỏi: “Ta là mèo con này sao?”
Nàng liếc một cái đã nhìn thấu tâm tư của mình, Trì Hành càng nhìn chú mèo càng muốn cười, bèn nhịn cười, nghiêm túc hỏi Thẩm cô nương: “Thanh Hòa tỷ tỷ, có phải giống lắm hay không?”
“Lại đây.”
Trì Hành ngoan ngoãn tiến lên một bước.
Bả vai bị ăn một đòn.
Không nặng, ngược lại còn có cảm giác như hai bên thanh mai trúc mã tình tứ quấn quýt.
Bị đánh nhưng nụ cười của Trì Hành càng sâu hơn: “Tỷ tỷ, ta vẽ hoa mẫu đơn này thế nào?”
Thanh Hòa nhận lấy cuộn tranh, cẩn thận ngắm nhìn, thong thả nhận xét: “Tất nhiên là rất đẹp, khí phách, sang trọng, rực rỡ, là vua của các loài hoa.”
Từng câu khen ngợi tuôn ra từ miệng, dù Trì Hành có da mặt dày cũng không chịu được lời khen của nàng ấy, vội vàng xua tay: “Làm gì có.”
“Ta nói có là có.”
“Vậy...Uyển Uyển có đạt được ước nguyện của mình chưa?”
Thẩm Thanh Hòa mỉm cười: “Đạt được rồi.”
Nàng nói một câu hai nghĩa, đáng thương cho Trì tiểu tướng quân đơn thuần vẫn còn đắm chìm trong cảm giác thành tựu khi có thể làm cho người ta vui vẻ.
Nhận được một lời hứa của Trì Hành, nàng quả thực đã đạt được ước nguyện của mình.
Sau khi khỏi bệnh, cả hai đều không đề cập đến ước định đêm đó, nhưng nàng biết rõ mình sẽ không bao giờ quên những lời thốt ra từ miệng A Trì.
Nàng lặng lẽ ngắm nhìn đoá mẫu đơn trên giấy, ánh mắt vô tình rơi vào mèo con mảnh khảnh, không khỏi bật cười, dùng đầu ngón tay gõ gõ vào chóp mũi mèo con, khẽ trách móc: “Giảo hoạt.”
Trì Hành thò đầu cố ý phản bác: “Rõ ràng là đáng yêu.”
Nàng chớp chớp đôi mắt tròn xoe, làm cho Thanh Hòa yêu thương mà vuốt ve khuôn mặt nhỏ của nàng.
Hai vị công tử nhà Trì, Thẩm không hẹn mà cùng đến Vọng Sơn thành. Huyện lệnh nhận được tin vội vã đi đến, nhìn từ xa thấy hai vị “tiểu tổ tông” đang nói chuyện cười đùa, trong lòng cảm thán: Tiểu tổ tông náo loạn như vậy, hôn sự giữa hai phủ e là ván đã đóng thuyền.
Hắn tiến lại gần, lễ phép nói: “Trì tam công tử, Thẩm cô nương...”
Ở sảnh chính, hạ nhân nhà Huyện lệnh cung kính đứng hai bên.
Thẩm Thanh Yến năm nay mười ba tuổi, đang ở độ tuổi đẹp nhất để đi học. So với hắn, Trì nhị công tử Trì Ngải là người uyên bác, tao nhã, là một quân tử như ngọc nổi tiếng ở Thịnh Kinh.
Hai người đều được cử đến đây, hai nhà Trì Thẩm đã kết giao được tám năm, Thẩm Thanh Yến gặp Trì Ngải theo phép tắc gọi là “Trì nhị ca”, trong lúc chờ đợi đã trò chuyện rất vui vẻ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhị ca!”
Trì Hành mỉm cười bước vào cửa, sau lưng là Thẩm cô nương ăn mặc giản dị, sắc mặt bình tĩnh.
“A Hành!”
Thấy ấu đệ không sao, nụ cười trên mặt Trì Ngải càng tươi hơn, theo bản năng cầm lấy cổ tay của nàng bắt mạch.
Đây là thói quen đã hình thành qua nhiều năm, bởi vì lúc nhỏ Trì Hành thường xuyên gặp chấn thương.
Chỉ sau vài giây bắt mạch, sắc mặt của Trì nhị công tử vốn ôn hòa lại trở nên không tốt. Niềm vui trong lòng cũng vơi đi phần nào, vô số nghi ngờ nghẹn ở cổ họng, nhìn đệ đệ đang cười rạng rỡ với mình, Trì Ngải cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Hắn thực sự muốn biết, tại sao A Hành ra ngoài nửa năm nội lực lại không tăng lên, ngược lại còn giảm đi, khí huyết cũng không đủ.
Hắn hờ hững liếc nhìn Thẩm cô nương, người đã im lặng từ khi bước vào cửa.
Bắt gặp ánh mắt của hắn, Thẩm Thanh Hòa bình tĩnh tự nhiên, khiến người ta không biết phải nói gì.
Từ nhỏ, Thẩm Thanh Yến đã luôn kính trọng trưởng tỷ của mình, cho nên khi gặp tỷ tỷ, hắn không nói hai lời liền chào hỏi. Dù trên đường đã suy nghĩ rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi đối diện với vẻ mặt lạnh nhạt của tỷ tỷ, hắn lại không dám trực tiếp bày tỏ sự quan tâm.
Hắn đối với Thanh Hòa như thế, nhưng với Trì Hành thì lại có thái độ khác.
Chuyện hai người tư bôn còn truyền đến Vọng Sơn thành cách Thịnh Kinh ngàn dặm. Trì tam công tử chỉ hơn hắn một tuổi mà đã làm ra chuyện bắt cóc a tỷ, Thẩm Thanh Yến căn bản không cho “hắn” sắc mặt tốt, canh chừng Thanh Hòa, chỉ sợ người ta chạy mất dưới mí mắt mình.
So với sự tàn nhẫn của Tạ Chiết Chi, nhi tử của nàng lại không quá tâm cơ. Có lẽ do được nuôi dưỡng quá tốt, chưa từng trải qua sóng gió cuộc đời.
“A tỷ, cha muốn ta đưa tỷ về nhà.”
Sau một hồi suy nghĩ hắn mới nói ra câu này, tưởng chừng sẽ bị a tỷ bác bỏ, nhưng Thanh Hòa trầm ngâm một lúc rồi gật đầu đồng ý. Hắn vui mừng hỏi: “A tỷ, chúng ta khởi hành ngay bây giờ được không?”
Trì Hành ho khan, kéo tay áo Trì Ngải: “Nhị ca, ta phải về thu dọn hành lý.”
“...”
Nhìn bộ dạng nhẫn nhịn đến mặt đen xì của Thẩm gia tiểu tử, Trì Ngải cảm thấy buồn cười, đệ đệ này nhà hắn, lúc dỗ dành người khác thì tốt vô cùng, nhưng lúc giận dỗi thì cũng cực kỳ xấu tính.
Nhưng mà hắn vốn luôn nuông chiều đứa em út này, lần này cũng vậy, sau khi nhận được tin về A Hành, hắn đã phải tranh giành với đại ca để đi đón người. Nghĩ đến tình cảnh mà A Hành sẽ phải đối mặt sau khi hồi kinh, hắn không khỏi đau lòng, giọng điệu dịu dàng: “Được rồi, ngươi cần nhị ca giúp gì không?”
“Không cần đâu.” Trì Hành hất cằm: “Tỷ tỷ, hay là chúng ta đi cùng đi?”
“Có gì hay mà cần phải đi cùng?” Thẩm Thanh Yến cau mày: “A tỷ có gì cần thu dọn, trong phủ chúng ta cũng có...”
Thanh Hòa mỉm cười nhạt nhẽo, liếc nhìn tiểu tướng quân một cái: “Có một bức tranh cần thu thập.”
Trì Hành vui mừng: “Tỷ tỷ, mời.”
A tỷ lúc nào cũng nghiêm túc, đối xử với người ngoài còn tốt hơn với hắn, trong lòng Thẩm Thanh Yến đầy cay đắng. A tỷ trong nhà vốn có uy nghiêm, từ khi hiểu chuyện hắn đã sợ hãi, nhưng kỳ lạ là ngoài sợ hãi, còn tràn đầy kính trọng.
Lúc nhỏ hắn không hiểu, sau này mới hiểu, hắn nghĩ a tỷ để ý đến chuyện nương của hắn thay thế vị trí “Thẩm phu nhân“.
Chuyện của trưởng bối, hắn không can thiệp được, bao năm qua cũng luôn muốn đền bù, đáng tiếc a tỷ đối đãi với hắn lúc nào cũng không nóng không lạnh.
Đồ đạc đã được thu dọn xong, Trì Hành vác theo “Vãn Tinh”, thanh đao làm tôn lên vóc dáng mảnh mai của nàng.
“Sao còn không vào?”
Cách một cánh cửa, thanh âm truyền ra, Trì Hành không còn đường lui.
Hành lý trên bàn đã được thu dọn xong, dường như nàng cố ý ở trong phòng, chờ tiểu tướng quân đến.
“Uyển Uyển.”
“Hửm?”
Trì Hành nhìn nàng hồi lâu, đôi mắt trong veo sáng ngời: “Tỷ tỷ, tỷ xem ta có cao lên không?”
“Để ta xem.”
Thẩm Thanh Hòa tiến tới đứng trước mặt nàng, vòng tay ôm lấy eo Tiểu tướng quân.
Nàng đột nhiên lại gần, hương thơm lạnh lẽo phả vào mũi, Trì Hành không nhịn được khẽ ngửi hai cái, nhận ra mình đang làm gì, khuôn mặt nhỏ bỗng đỏ bừng.
Nàng ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt bao dung vô hạn của Thanh Hòa: “Uyển Uyển, ta đã cao lên chưa?”
Nàng đã từng nói khi nào cao lên sẽ trở về, đến lúc đó trời có sập thì nàng cũng sẽ đỡ lên.
Tiểu tướng quân là người nói được làm được, ăn nhiều, cơ thể cũng phát triển tốt, nửa năm ở ngoài không nói là cao hơn Thanh Hòa, ít nhất cũng không thấp như trước.
Chiều cao của hai người không chênh lệch nhiều, Thanh Hòa gác cằm lên bờ vai gầy gò của nàng: “Ừ, cao hơn rồi.”
“Vậy là tốt rồi.”
Sắp sửa chia tay, dù đây không phải là chuyện sinh ly tử biệt, thậm chí trên đường hồi kinh hai người cũng có thể đồng hành cùng nhau, nhưng Trì Hành vẫn cảm thấy không quen.
Nàng nhất thời không nói nên lời, ôm lấy eo liễu mềm mại của Thanh Hòa, thấp giọng thở dài: “Tỷ tỷ...”
Thanh Hòa ôm nàng, cánh môi áp vào đôi tai đỏ bừng của Tiểu tướng quân.
Mọi người đi rồi, Trì Hành vẫn còn ngẩn ngơ, lời dặn dò kia không ngừng văng vẳng bên tai——
“A Trì, đừng quên ước hẹn của hai ta.”
Đúng rồi, Uyển Uyển muốn nàng cưới nàng ấy.
Nàng đứng sững tại chỗ, cổ họng ngứa ran, cảm giác bỏng rát trong cổ họng do rượu mạnh thiêu đốt lại ùa về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro