Thẩm Cô Nương Truy Thê Công Lược

Trở về nhà

Tam Nguyệt Xuân Quang Bất Lão

2024-09-29 09:59:24

Bầu trời trong xanh, không khí mát mẻ, tháng Chín se lạnh, chiếc chuông đồng treo ở góc trên bên phải cỗ xe rung rinh theo gió suốt dọc đường.

Trì Hành ngồi trên lưng ngựa, thỉnh thoảng nhìn xe ngựa phía trước, lòng rối như tơ vò.

“A Hành, còn đang nhìn sao?”

Ấu đệ bắt cóc Thẩm cô nương ra khỏi cửa, chuyện này ầm ĩ đến mức ai cũng biết, về nhà còn chưa biết giải quyết thế nào mà người đã lo nhớ nhớ thương thương rồi.

Nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của nàng, Trì Ngải trêu chọc nói: “Thích thì cưới về nhà đi, dù sao hai người cũng xấp xỉ nhau, định trước hôn sự, đến tuổi rồi thành hôn cũng không sao.”

Liên hôn giữa các thế gia thường là như vậy, có một thời gian còn chuộng việc đính ước từ khi còn nhỏ. Đề nghị của hắn cũng không quá đáng, thậm chí có thể nói là xuất phát từ thực tế.

Trì Hành nghĩ thầm: Ta với Thanh Hòa tỷ tỷ chỉ cách biệt về tuổi tác thôi sao?

Đã ước định, nàng chắc chắn không phải là hạng người nuốt lời, nàng cưới Uyển Uyển cũng tốt, giao cho người khác nàng cũng không yên tâm.

Ít nhất gả cho nàng, nàng có thể bảo vệ nàng ấy cả đời yên vui, cho nàng ấy sự tự do mà nàng ấy muốn, sẽ không giống như những công tử nhà giàu ham hư vinh khác, chỉ giữ phu nhân nhà mình ở hậu viện như chim hoàng yến tốt mã giẻ cùi [1].

[1]: Kẻ chỉ có cái đẹp trau chuốt bề ngoài.

Chỉ là không biết tâm ý của Uyển Uyển rốt cuộc là như thế nào?

Đối với nàng ấy, nàng là tiếng gọi con tim hay là lựa chọn thay thế?

Nếu nàng cưới nàng ấy, chuyện thân phận nên nói thế nào cho phải đây?

Thật là hết đường xoay sở mà.

Trì Ngải còn tưởng nàng đang lo lắng chuyện hồi kinh.

Sau khi hồi kinh, hai nhà Trì Thẩm kết thân hay kết oán, chỉ cần xem trong lòng vị Thẩm cô nương kia có tam đệ ngoan của hắn hay không.

Hắn chân thành khuyên nhủ: “Đừng suy nghĩ nhiều, mọi việc đã có cha nương an bài.”

Trì Hành thở dài một tiếng, nàng cũng không muốn giả làm nam nhân lừa gạt người khác, đặc biệt là Uyển Uyển, nhưng thân phận nữ nhi này lại có liên quan đến sự hưng suy của phủ Tướng quân, nàng không được phép tùy hứng.

Gió mát thoảng qua mái tóc rối bên tai, Tiểu tướng quân trong nháy mắt lấy lại tinh thần: “Nhị ca, tình hình trong kinh thế nào rồi, huynh nói cho ta nghe đi?”

***

Liễu Cầm bưng tách trà thơm đã pha sẵn đến tay tiểu thư, vẻ mặt tò mò: “Tiểu thư ra ngoài lần này, có như ý nguyện không?”

Đầu ngón tay khẽ vuốt quai tách sứ trắng, tâm tư của Thanh Hòa rõ ràng không ở chỗ này.

Cằm nàng khẽ hạ xuống một chút, niềm vui trong mắt Liễu Cầm và Liễu Sắt càng dày đặc hơn: “Chúc mừng tiểu thư đã đạt được ý nguyện!”

Xem như đạt được ý nguyện đi.

Nàng hỏi: “Ta không ở Thịnh Kinh đã lâu, trong kinh có chuyện gì thú vị không?”

Chuyện thú vị thì không ít, nhưng chuyện quan trọng mà thú vị thì không nhiều.

Liễu Cầm đã dự đoán trước câu hỏi này, nàng đáp: “Lan công tử được Bệ hạ thưởng thức, thân phận địa vị ngày càng cao.”

“Ngày càng cao?” Thanh Hòa tò mò: “Cao như thế nào?”

“Là sủng thần của Thánh nhân, cùng Thái tử xưng huynh gọi đệ.”

Thanh Hòa cúi đầu thổi tan sương trà lững lờ trên mặt nước: “Được Bệ hạ thưởng thức từ khi nào?”

“Lúc nhi tử của Lễ bộ thương thư bị chém đầu ở chợ rau, Lan công tử vào cung, ra ngoài rồi, địa vị đã khác xưa.”

“Bệ hạ chém đầu Tả Vân Thanh, cho Trì gia một lời giải thích, nô tỳ nhớ lúc đó những người trong các gia tộc từng có hiềm khích với Tiểu tướng quân đều không dám lên tiếng, còn có người nói sau lưng rằng phủ Trấn Quốc đại tướng quân kiêu căng ương ngạnh...” Liễu Sắt tiếp lời Liễu Cầm.

Hương trà thoang thoảng, trong xe yên tĩnh, chỉ có tiếng chuông đồng vang vọng, tô điểm thêm chút trong trẻo cho con đường trở về nhà vốn dĩ tẻ nhạt.

Hai người Cầm Sắt sau khi trả lời xong không dám làm phiền tiểu thư suy nghĩ, thấy hương trong lò cháy hết, Liễu Sắt nhẹ nhàng cho thêm lá mỏng giúp tỉnh táo và sảng khoái vào trong.

Hương thơm thoang thoảng, Thanh Hòa chậm rãi khều nắp trà, nước trà ấm vào miệng, nàng hỏi: “Các ngươi nói xem, kẻ tập kích ta và A Trì ở Tiểu Hương Sơn là do ai sai khiến?”

“Chuyện này...Trì đại tướng quân áp giải Tả Vân Thanh vào triều, chỉ vài ngày sau, Tả Vân Thanh đã thừa nhận việc mua hung thủ, dẫn đến sau đó bị chém đầu ở chợ rau. Nhưng nếu nói hắn là kẻ chủ mưu, nô tỳ và A Sắt đều không tin.”

Nói trắng ra thì chỉ là một tên công tử ngu xuẩn nhà Lễ bộ thượng thư, tiểu thư và Tiểu tướng quân đều là rồng phượng trong loài người, sao có thể bị một tên ngu xuẩn như vậy đẩy vào hiểm cảnh?

Môi Thanh Hòa nở nụ cười: “Nhìn đi, các ngươi còn không tin.”

Các ngươi còn không tin, làm sao cha và Trì đại tướng quân có thể tin?

Bọn họ không tin, ta cũng không tin.

“Trà nguội rồi, đổ đi.”

“Dạ.”

Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Yến được cha giao phó một việc quan trọng như vậy, cho nên dọc đường đi hắn không khỏi cẩn thận, dè dặt.

Hắn không có gan trách a tỷ không thân thiết với mình, chỉ dám trút giận lên Trì tiểu tướng quân.

“Hắn ta còn đi theo không? Còn nhìn về phía này không?”

“Vẫn đi theo, vẫn nhìn.” Hộ vệ gãi đầu, không hiểu: “Nhưng mà công tử, chúng ta đi trước họ, Trì tiểu tướng quân nhìn về phía này cũng đâu có gì lạ.” Chẳng lẽ cưỡi ngựa mà không nhìn về phía trước, lại đi nhìn về phía sau?

“Ngươi thì biết cái gì? Hắn không có ý tốt.” Thẩm Thanh Yến nghiến răng nghiến lợi: “Đi nhanh lên, tốt nhất là thoát khỏi bọn họ!”

Đoàn kỵ binh đột nhiên tăng tốc, Thanh Hòa vuốt ve chiếc chuông đeo ở eo: “Bảo bọn họ đi đường cẩn thận, ta muốn ngủ một giấc.”

Nói xong, nàng nằm nghiêng trên chiếc giường nhỏ trong xe ngựa, dưỡng sức cho những việc sau này.

Liễu Cầm đắp chăn gấm cho nàng, thấp giọng ra lệnh cho những người khác.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Thanh Yến cưỡi ngựa canh gác bên hông xe, đi đường nhàm chán, nghĩ đến chuyện gì lại quay đầu trừng mắt nhìn người nào đó.

Trì Hành bị hắn trừng đến khó hiểu: “Nhị ca, huynh nói xem hắn có thấy đau mắt không? Còn trừng nữa thì nhãn cầu phải lăn ra mất thôi.”

Trì Ngải là quân tử như ngọc, nhìn nụ cười của nàng, trong mắt hắn đầy ắp nuông chiều: “Đó là để đề phòng ngươi đấy.”

Tiểu tướng quân cũng cười: “Hắn có thể đề phòng được sao? Lúc ta vì Uyển Uyển vào sinh ra tử, không biết hắn đang chơi bùn ở chỗ nào.”

Lời này không có vấn đề gì, nhưng lòng Trì Ngải lại dao động: Từ khi quen biết Thẩm cô nương, A Hành đã không ít lần vì nàng mà liều mạng, năm sáu tuổi bị người ta mang về người đầy máu, nghĩ lại vẫn khiến người ta sợ hãi.

Hắn có tâm tư tinh tế, so với đại công tử Trì Anh còn nhạy cảm hơn mấy phần: “A Hành, ngươi nói cho nhị ca biết, thân thể ngươi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Cuối cùng hắn cũng hỏi.

Hắn không hỏi, trong lòng Trì Hành lại lo lắng, bất an, hắn hỏi rồi, trong lòng Trì Hành mới dần dần yên tâm.

Nhìn chiếc xe ngựa phía trước đi đường vững vàng, giọng điệu bình thản: “Không có gì, biết đâu sau này ta còn nhờ việc này mà gặp may mắn.”

“A Hành.”

Nàng bất đắc dĩ nói: “Nhị ca, huynh không biết đâu, Uyển Uyển trúng hàn độc, ta không thể nhìn tỷ ấy chịu khổ, càng không thể nhìn tỷ ấy đoản mệnh. Ta mang trong mình chân khí thuần dương, nếu ta không cứu tỷ ấy, còn chờ người ngoài ban phát lòng từ bi sao? Ta đã chuyển một nửa hàn độc trong cơ thể tỷ ấy sang cho mình.”

Trì Ngải nghe được nửa đoạn trước còn cảm thán tam đệ tốt bụng, nghe đến nửa đoạn sau mí mắt hắn giật giật: “Làm càn!”

Trì nhị công tử vốn ít khi quát mắng người khác, đối với người ngoài ôn hòa, đối với đệ đệ càng thêm nhẹ nhàng, dịu dàng. Lần này nổi giận, gió thổi đưa tiếng người truyền đến tai Thanh Hòa, khiến nàng ngủ không yên, trong mơ khẽ phát ra một tiếng thở dài.

“Nhị ca!” Trì Hành hạ thấp giọng: “Huynh nhỏ tiếng chút, là ta cầu xin tỷ ấy đồng ý.”

Trì Ngải tức đến không nói nên lời. Hiện tại hắn chưa kết hôn, càng không có con cái, giờ đây rốt cuộc cũng nếm được cảm giác chua xót khi cải trắng mà hắn tốn công vun đắp lại một lòng hướng về mâm cơm của người khác.

Bị cô nương người ta ăn gắt gao, làm cho người làm nhị ca như hắn cũng phải lo lắng thấp thỏm theo.

“Nhị ca đừng lo, chỉ cần ta dùng chân khí thuần dương từng chút một mài mòn tà khí của hàn độc, nội lực tự nhiên sẽ tăng lên. Hơn nữa huynh xem, ta khỏe lắm, hàn độc chưa bao giờ phát tác.”

Trì Ngải nuốt xuống cục tức: “Thôi được rồi.”

Trì Hành cười đến hai mắt híp lại thành một đường chỉ: “Ta biết nhị ca thương ta nhất mà.”

Trì nhị công tử nắm dây cương, tức đến mức bật cười: “Chẳng trách cha ở nhà luôn nhắc đến việc muốn đánh ngươi, ngươi đó, không thể ngoan ngoãn một chút được sao?”

“Ta cũng muốn ngoan ngoãn, nhưng bắt ta ngoan ngoãn nhìn Uyển Uyển chịu khổ, sao ta làm được?”

“...”

Thịnh Kinh là kinh đô của thiên tử, đội ngũ của hai nhà Trì Thẩm đi qua cổng thành, người dân ven đường nhìn thấy Trì tiểu tướng quân oai phong lẫm liệt trên lưng ngựa, không khỏi chào hỏi, mừng rỡ vì thiếu niên lang bình an vô sự.

Hơn nữa, có những cô nương vì yêu thương mà ném khăn tay và hoa lụa về phía nàng.

Trì Hành chào mọi người, không hề có chút kiêu căng của nhi tử Đại tướng quân.

Nàng được yêu thích đến mức có lần khiến cho con phố dài tắc nghẽn, mãi mới sơ tán được, Trì Ngải cười nói: “A Hành quả nhiên được mọi người yêu thích.”

Tiểu tướng quân ưỡn ngực ngẩng đầu, vô cùng đắc ý.

Thẩm Thanh Yến tức giận đến đau đầu, bây giờ thì hay rồi, a tỷ đã về thành, hai nhà nói không chừng còn phải kết thân, bằng không thanh danh của a tỷ sẽ không giữ được.

Nghĩ đến đây, sắc mặt của hắn thêm hai phần chán nản.

“A tỷ, chúng ta về đến nhà rồi.”

Phủ Trấn Quốc đại tướng quân.

Biết được nữ nhi trở về, Thẩm Duyên Ân đã thay một bộ xiêm y bằng lụa, ngồi ở tiền đường từ sớm.

Hắn nâng tách trà, yên tĩnh ngồi đó, Tạ Chiết Chi sao có thể không biết hắn nóng lòng muốn gặp nữ nhi, trong lòng đè nén lửa giận.

Thẩm gia lão phu nhân ngày hôm nay cũng ngồi trên sảnh, Tạ Chiết Chi liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của lão phu nhân, trong lòng bỗng cảm thấy hả hê: Tạ Chiết Mi có lợi hại đến đâu, nữ nhi sinh ra chẳng phải cũng không được lão phu nhân yêu quý sao?

Nghĩ đến Thanh Yến nhà mình, khuôn mặt nàng trở nên hiền hòa, ánh mắt dịu dàng.

“Cha, nương, tổ mẫu, chúng con đã trở về.”

Thẩm Thanh Yến còn nhỏ, mới mười ba tuổi đã dẫn người đi xa vạn dặm để đón trưởng tỷ về, trong mắt lão phu nhân đây là việc cực kỳ ghê gớm, khi lớn lên nhất định sẽ trở thành Đại tướng quân bảo vệ quốc gia giống như cha hắn.

“Tôn nhi ngoan, mau để tổ mẫu xem xem!”

Lão phu nhân yêu thương tôn tử, Thẩm Thanh Yến quỳ xuống trước người thân với vẻ mặt kính trọng, chưa kịp nói lời nào đã bị tổ mẫu ôm chầm lấy, âu yếm gọi “cục cưng“.

Tổ mẫu ruột thịt, trong mắt chỉ có tôn nhi chứ không có tôn nữ. Thẩm Thanh Hòa im lặng đứng cách Thẩm Duyên Ân vài bước.

Cha con gặp nhau, cách nhau bởi nhiều năm xa lạ.

Nhìn rõ khuôn mặt sống động quen thuộc của nàng, Thẩm Duyên Ân xúc động tiến lên một bước, hiếm khi bộc lộ cảm xúc, đổi lại được nữ nhi lặng lẽ lùi lại nửa bước.

Nửa bước lùi lại này, tựa như vực sâu ngăn cách tình máu mủ đã nhiều năm xa cách.

Tạ Chiết Chi đứng bên cạnh nhìn rất rõ: Thẩm Thanh Hòa bình tĩnh mà lạnh nhạt, kiềm chế đối lập với tình phụ tử dào dạt không thể kìm nén của Thẩm Duyên Ân, hai bên so sánh với nhau cũng thật là châm chọc.

Trong lòng nàng nở một nụ cười mỉa mai, nhưng cuối cùng lại dấy lên đố kỵ. Tạ Chiết Mi đã chết nhưng vẫn để lại một đứa con gái chướng mắt nàng. Nhìn xem, cặp cha con này quả là thú vị!

“Gặp qua cha, tổ mẫu, dì.”

“Cái gì mà dì? Nữ nhân kia đã chết bao nhiêu năm rồi, không biết phép tắc, ngươi nên gọi là mẹ (đích mẫu)!”

Thẩm lão phu nhân đau lòng tôn nhi, chợt làm khó dễ: “Đã đến tuổi lấy chồng mà còn tư bôn với người ta, ngươi còn mặt mũi mà quay về đây sao?”

“Nương!”

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn, Thẩm lão phu nhân cuối cùng cũng nhớ đến nhi tử nhà bà lạnh lùng từ trong xương, hắn còn vì Tạ Chiết Mi mà dám trở mặt với bà, hiện tại lại che chở nữ nhi không biết liêm sỉ này.

Lão phu nhân tức đến trợn mắt, được Thẩm Thanh Yến kịp thời đỡ lấy: “Tổ mẫu, tôn nhi mới học được một bộ quyền pháp, để con biểu diễn cho tổ mẫu xem nhé?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lão phu nhân thích nhất là tôn tử bảo bối này, thích nhất là hắn giơ đao múa kiếm, con nhà võ tướng phải có khí phách của con nhà võ tướng, suốt ngày chỉ biết đọc sách thì có ích gì?

Bà vui mừng khôn xiết, quên hết những chuyện phiền muộn hiện tại, được Thẩm Thanh Yến dìu ra ngoài xem múa quyền.

Tạ Chiết Chi thường nói chuyện xấu của nhi tử, nhưng hắn thiên vị, giúp đỡ Thẩm Thanh Hòa cũng không phải mới một hai lần, vì vậy Thẩm Duyên Ân đối với nhi tử này vẫn có vài phần yêu thương.

Lúc này nàng không nên châm ngòi thổi gió, dứt khoát sống chết mặc bây.

Thanh Hòa cười khẽ: “Hành động này của nữ nhi đã làm mất mặt Thẩm gia.”

Miệng nói “mất mặt”, nhưng trên mặt không có lấy nửa phần khuất phục.

Nàng đứng thẳng tắp, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng hiện tại chẳng thú vị gì, liền dứt khoát rút quyển sách cổ ra từ trong tay áo.

“Mời cha xem.”

Thẩm Duyên Ân nghi ngờ nhận lấy, khi nhìn thấy liên quan đến lai lịch của hàn độc, hắn quay lưng lại với Tạ Chiết Chi.

Đọc lướt qua từng dòng, đến khi nhìn thấy mục “Phương pháp âm dương tố hồi”, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt!

Hắn nhanh chóng trả lại quyển sách cổ: “Là ai!”

Thanh Hòa cất kỹ quyển sách cổ, khẽ cười: “Ngoài A Trì, còn ai cam tâm tình nguyện vì con mà làm đến mức này?”

Lời này giống như một cái tát thật mạnh vào mặt Thẩm Duyên Ân.

Trong lòng hắn chua xót, ngay lập tức bị lửa giận bao trùm, hắn hận tiểu tử thối này dám chiếm tiện nghi của Uyển Uyển nhà hắn, nhưng cũng không thể không thừa nhận người này có trách nhiệm, rất dũng cảm.

Nhất thời tâm trạng phức tạp.

Trước đó hai người tư bôn, sau lại xích lõa đối mặt nhau, nhìn vẻ mặt điềm tĩnh ôn hòa của nữ nhi, Thẩm đại tướng quân thở ra một hơi uất hận: “Vi phụ sẽ tự mình làm chủ cho con.”

“Đa tạ cha.” Nàng đứng thẳng người, đoán chừng bên cạnh sắp truyền đến động tĩnh, nói: “Bây giờ đi thì sao?”

Lời vừa nói ra, Thẩm Duyên Ân nhìn chằm chằm nàng, không chớp mắt.

Thanh Hòa bình thản đón lấy ánh mắt đầy dò xét của hắn.

***

Bước vào cổng phủ Tướng quân, Trì Ngải lo lắng dặn dò: “Lúc gặp cha ngươi đừng vội nói chuyện, cứ đi theo sau ta là được.”

Trì Hành không dám không đồng ý, thấp thỏm gật đầu.

Khác với Thanh Hòa về nhà trước tiên phải đối mặt với những lời châm biếm của lão phu nhân, khi Trì tiểu tướng quân trở về nhà, chào đón nàng là chiếc giày cũ rách đế của Trì đại tướng quân.

“Ám khí” ập đến, Trì Ngải chắn trước người ấu đệ, đỡ nàng trước cơn thịnh nộ của Đại tướng quân.

“Trì Hành!”

Tiếng gầm của Trì đại tướng quân là điềm báo trước một trận đòn.

“Có bản lĩnh đi biệt tích nửa năm, giờ còn sợ sệt cái gì, trốn sau lưng nhị ca của ngươi là bản lĩnh mà ngươi học được khi đi xa đấy à? Cút lại đây!”

“Cha!” Trì Ngải và Trì Anh cùng nhau vén áo bào quỳ xuống, đồng thanh nói: “Cha, A Hành còn nhỏ...”

“Còn nhỏ?” Trì Diễn tức giận: “Cứ tiếp tục vô pháp vô thiên như vậy, còn có thể nhỏ đến bao giờ? Ai như lão tử mà nuông chiều nó mãi? Quản gia, mang gia pháp đến!”

Trì phu nhân cũng trách nữ nhi biệt tích nửa năm không về. Trước khi nàng về, hai vợ chồng đã bàn bạc với nhau sẽ cho nàng một bài học, cho nên quản gia mới đi lấy gia pháp. Trì phu nhân thương con cũng chỉ có thể nhẫn nhịn không lên tiếng.

Trì Hành suy nghĩ kỹ lưỡng, không dám chống đối, ngoan ngoãn quỳ xuống, chờ đợi một trận đòn roi.

Nàng ngoan ngoãn chịu đòn, quỳ thẳng lưng ở đó, Trì Diễn cầm roi mềm quản gia đưa tới, giơ cao roi.

Nàng bỏ đi nửa năm, mỗi ngày đều khiến hắn phải lo lắng khôn nguôi. An nguy của một mình nàng lại liên quan đến vận mệnh của cả phủ Tướng quân, hỏi hắn làm sao có thể không tức giận?

Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò của nữ nhi, cằm nhọn, vóc dáng cao hơn một chút, ánh mắt trong trẻo và kiên định, toát lên vẻ sắc sảo.

Nghĩ đến nàng hành tẩu bên ngoài, trường đao cũng từng nhuốm máu, lòng Trì Diễn nhói đau. Lúc này mới bắt đầu, hắn đã vô cùng không nỡ, sau này A Trì tranh đấu với mệnh trời, con đường phía trước há có dễ dàng?

Trì Hành nghiến răng nghiến lợi chờ cha nổi giận quất một roi, đến khi roi giáng xuống, nàng ngơ ngác, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ sáng nay cha ăn chưa no sao?

Ánh mắt nàng vô tội, không khóc không la, khiến cho Trì đại tướng quân giận đến bật cười: “Nhãi ranh này chịu đòn giỏi thật nhỉ?”

“...”

Trì Hành chớp mắt, rất nhanh hiểu ra: Chân của nàng đã được cứu rồi.

Tiểu tướng quân giữ được chân bị Đại tướng quân mắng té tát, lại chịu vài roi không đau không ngứa, Trì Diễn đột nhiên hỏi: “Nói! Ai xúi giục ngươi?”

“Không ai xúi giục, là con tự nguyện bắt cóc Thanh Hòa tỷ tỷ.”

“Không đúng, là con đã bắt cóc A Trì.”

Thanh Hòa và cha được người gác cổng dẫn vào. Hai nhà sớm muộn cũng sẽ gặp nhau để bàn chuyện của đôi “nhi nữ” này, lúc này cha con họ đến đúng lúc, Trì Diễn cười lạnh: “Thẩm Duyên Ân, xem nữ nhi ngoan mà ngươi đã dạy kìa!”

Thẩm đại tướng quân liếc nhìn Trì tam công tử đang quỳ dưới đất, giọng điệu không rõ ý gì: “Ngươi thì dạy ra được nhi tử ngoan kiểu gì?”

Trì Hành bị hắn liếc đến trong lòng lạnh toát, đang hoảng hốt, vô tình nhìn thấy ánh mắt mỉm cười của Thanh Hòa, lập tức nở nụ cười, vô cùng phóng khoáng, vui sướng.

Nhìn thấy cảnh này, huyệt thái dương của Trì phu nhân giật giật, sau một lúc mới hiểu ra, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng——Nữ nhi Thẩm gia này thật là tâm cơ! Mới đi ra ngoài một chuyến mà đã khiến A Hành rơi vào bẫy của nàng rồi sao?

Nhãi con trong nhà sắp bị bệnh nhãi con nhà bên bắt cóc rồi mà A Diễn còn cãi nhau với cha người ta, nàng đang định nói chuyện, không ngờ Trì Hành đã chạy tới trước nàng một bước, lớn tiếng nói: “Cha, Thẩm đại tướng quân, hai người đừng tranh cãi nữa, con muốn cưới Uyển Uyển làm vợ.”

Hai vị Đại tướng quân bỗng chốc trở thành con chim sẻ bị bóp nghẹn cổ họng, xung quanh im lặng như tờ.

Trì Diễn hít một hơi thật sâu, trừng to mắt, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh: “Ngươi...ngươi nói lại lần nữa?”

Trì Hành đứng thẳng người, lớn tiếng nói: “Con muốn Thẩm Thanh Hòa làm thê tử của con, cầu xin cha nương, Thẩm đại tướng quân thành toàn!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thẩm Cô Nương Truy Thê Công Lược

Số ký tự: 0