Chương 10
2024-09-12 02:24:37
Trần Uyển nói tuy Thích Thời Yến là tay ăn chơi nhưng lương tâm vẫn chưa bị thối rữa hoàn toàn, nếu không với khuôn mặt xinh đẹp như cô đừng hòng thoát khỏi bàn tay xấu xa của anh.
Cũng vì lý do đó mà cô chưa bao giờ đề phòng Thích Thời Yến, không ngờ một chuyện ngoài ý muốn lại đẩy cô đến rìa vòng xoáy, cô đoán có lẽ Thích Thời Yến mới là mắt xích lớn nhất trong sự hành hạ này.
"Nhưng mà như vậy cũng tốt, tổng giám đốc Hàn và tổng giám đốc Thích rõ ràng không cùng một chí hướng, không biết sao hai người có thể qua lại thân thiết thế nhỉ?" Trần Uyển khá chắc chắn với kết quả này.
Thư Căng thờ ơ "ừm" một tiếng, lảng tránh mọi cuộc thảo luận liên quan đến Thích Thời Yến.
Buổi chiều, Thẩm Huỳnh gọi điện cho cô, cô vừa vội vàng xử lý công việc vừa bắt điện thoại.
"Sao vậy, Huỳnh Huỳnh?"
"Chị Căng Căng, em là Nguyên Nguyên."
Bên kia đầu dây vang lên một giọng nói non nớt của một cậu bé.
Thư Căng ngừng lại, cũng dùng giọng điệu như con nít trả lời: "Là Nguyên Nguyên à, sao em lại có điện thoại của chị Huỳnh Huỳnh?"
"Em lén lấy đó." Cậu bé tên Nguyên Nguyên nói.
"Còn em nữa, chị Căng Căng." Giọng nói của một cô bé vang lên.
"Chúng em cùng lấy trộm." Lại là giọng của một cô bé khác: "Ny Ny nói với chị Huỳnh Huỳnh muốn đi đại tiện, chị Huỳnh Huỳnh dẫn em ấy đi vệ sinh rồi, sau đó chúng em đã lấy điện thoại của chị Huỳnh Huỳnh đến đây."
"Là em mở di động, em biết mật khẩu điện thoại của chị Huỳnh Huỳnh, giống với số ngày sinh của anh Luyện."
"Nhưng em là người gọi điện thoại, em tìm thấy số điện thoại của chị Căng Căng."
Nghe ba đứa trẻ tranh nhau nói, Thư Căng cố gắng nắm trọng tâm câu chuyện, cô hỏi: "Các em tìm chị có việc gì không?"
Bên kia rốt cuộc đã ngừng cãi nhau, Nguyên Nguyên, đứa bé lớn nhất trong ba đứa, nói: "Chị Căng Căng, chúng em muốn nhờ chị dẫn chúng em đi thăm mẹ Trần."
"Thăm mẹ Trần?" Thư Căng ngừng làm việc, thắc mắc hỏi: "Mẹ Trần đi đâu?"
"Đi bệnh viện ạ." Cô bé Tâm Tâm ba tuổi nói.
"Đúng vậy, chị Căng Căng, mẹ Trần đi bệnh viện mấy ngày nay rồi." Thu Thu năm tuổi bổ sung.
"Bệnh viện? Mẹ Trần làm sao vậy?" Thư Căng lo lắng hỏi, đứng dậy đi đến phòng khách vắng người định hỏi rõ hơn.
"Chính là vào hôm mẹ Trần định đi treo đèn ông sao với bọn em á."
"Đèn ông sao đó là anh Tiểu Kha mua, sáng lấp lánh đẹp lắm."
"Đúng vậy, anh Tiểu Kha còn mua cho Tâm Tâm một chiếc đèn giống như tên của Tâm Tâm, rất nhiều màu sắc, Tâm Tâm thích lắm."
"Còn có đèn hình bông hoa nữa, đẹp lắm."
Ba đứa bé lại bắt đầu tranh nhau nói, suốt cả buổi vẫn không nói vào trọng tâm. Lòng Thư Căng nóng như lửa đốt nhưng chỉ có thể kiên nhẫn hỏi từ từ.
"Sau đó thì sao, mẹ Trần treo đèn ông sao xong rồi xảy ra chuyện gì?"
"Mẹ Trần chưa treo đèn xong." Thu Thu nói.
"Đúng rồi đúng rồi, mẹ Trần chưa treo đèn xong thì thấy mệt trong người."
"Sau đó mẹ Trần đã gọi chị Huỳnh Huỳnh đến treo đèn, chị Huỳnh Huỳnh treo đèn ông sao đó."
"Rồi sao nữa, mẹ Trần làm gì?" Thư Căng tiếp tục hỏi.
"Mẹ Trần nói muốn nằm nghỉ, nên đi trở về phòng."
"Mẹ Trần không có trở về phòng, mẹ Trần đang đi thì “phịch” một tiếng, mẹ Trần ngã xuống đất."
"Đúng, đúng, sau đó chị Huỳnh Huỳnh chạy lại xem mẹ Trần. Nhưng mẹ Trần cứ nhắm mắt ngủ, gọi mãi không dậy."
…
[Sổ tay tâm sự tuổi hồng của Thích Thời Yến.]
Cũng vì lý do đó mà cô chưa bao giờ đề phòng Thích Thời Yến, không ngờ một chuyện ngoài ý muốn lại đẩy cô đến rìa vòng xoáy, cô đoán có lẽ Thích Thời Yến mới là mắt xích lớn nhất trong sự hành hạ này.
"Nhưng mà như vậy cũng tốt, tổng giám đốc Hàn và tổng giám đốc Thích rõ ràng không cùng một chí hướng, không biết sao hai người có thể qua lại thân thiết thế nhỉ?" Trần Uyển khá chắc chắn với kết quả này.
Thư Căng thờ ơ "ừm" một tiếng, lảng tránh mọi cuộc thảo luận liên quan đến Thích Thời Yến.
Buổi chiều, Thẩm Huỳnh gọi điện cho cô, cô vừa vội vàng xử lý công việc vừa bắt điện thoại.
"Sao vậy, Huỳnh Huỳnh?"
"Chị Căng Căng, em là Nguyên Nguyên."
Bên kia đầu dây vang lên một giọng nói non nớt của một cậu bé.
Thư Căng ngừng lại, cũng dùng giọng điệu như con nít trả lời: "Là Nguyên Nguyên à, sao em lại có điện thoại của chị Huỳnh Huỳnh?"
"Em lén lấy đó." Cậu bé tên Nguyên Nguyên nói.
"Còn em nữa, chị Căng Căng." Giọng nói của một cô bé vang lên.
"Chúng em cùng lấy trộm." Lại là giọng của một cô bé khác: "Ny Ny nói với chị Huỳnh Huỳnh muốn đi đại tiện, chị Huỳnh Huỳnh dẫn em ấy đi vệ sinh rồi, sau đó chúng em đã lấy điện thoại của chị Huỳnh Huỳnh đến đây."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Là em mở di động, em biết mật khẩu điện thoại của chị Huỳnh Huỳnh, giống với số ngày sinh của anh Luyện."
"Nhưng em là người gọi điện thoại, em tìm thấy số điện thoại của chị Căng Căng."
Nghe ba đứa trẻ tranh nhau nói, Thư Căng cố gắng nắm trọng tâm câu chuyện, cô hỏi: "Các em tìm chị có việc gì không?"
Bên kia rốt cuộc đã ngừng cãi nhau, Nguyên Nguyên, đứa bé lớn nhất trong ba đứa, nói: "Chị Căng Căng, chúng em muốn nhờ chị dẫn chúng em đi thăm mẹ Trần."
"Thăm mẹ Trần?" Thư Căng ngừng làm việc, thắc mắc hỏi: "Mẹ Trần đi đâu?"
"Đi bệnh viện ạ." Cô bé Tâm Tâm ba tuổi nói.
"Đúng vậy, chị Căng Căng, mẹ Trần đi bệnh viện mấy ngày nay rồi." Thu Thu năm tuổi bổ sung.
"Bệnh viện? Mẹ Trần làm sao vậy?" Thư Căng lo lắng hỏi, đứng dậy đi đến phòng khách vắng người định hỏi rõ hơn.
"Chính là vào hôm mẹ Trần định đi treo đèn ông sao với bọn em á."
"Đèn ông sao đó là anh Tiểu Kha mua, sáng lấp lánh đẹp lắm."
"Đúng vậy, anh Tiểu Kha còn mua cho Tâm Tâm một chiếc đèn giống như tên của Tâm Tâm, rất nhiều màu sắc, Tâm Tâm thích lắm."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Còn có đèn hình bông hoa nữa, đẹp lắm."
Ba đứa bé lại bắt đầu tranh nhau nói, suốt cả buổi vẫn không nói vào trọng tâm. Lòng Thư Căng nóng như lửa đốt nhưng chỉ có thể kiên nhẫn hỏi từ từ.
"Sau đó thì sao, mẹ Trần treo đèn ông sao xong rồi xảy ra chuyện gì?"
"Mẹ Trần chưa treo đèn xong." Thu Thu nói.
"Đúng rồi đúng rồi, mẹ Trần chưa treo đèn xong thì thấy mệt trong người."
"Sau đó mẹ Trần đã gọi chị Huỳnh Huỳnh đến treo đèn, chị Huỳnh Huỳnh treo đèn ông sao đó."
"Rồi sao nữa, mẹ Trần làm gì?" Thư Căng tiếp tục hỏi.
"Mẹ Trần nói muốn nằm nghỉ, nên đi trở về phòng."
"Mẹ Trần không có trở về phòng, mẹ Trần đang đi thì “phịch” một tiếng, mẹ Trần ngã xuống đất."
"Đúng, đúng, sau đó chị Huỳnh Huỳnh chạy lại xem mẹ Trần. Nhưng mẹ Trần cứ nhắm mắt ngủ, gọi mãi không dậy."
…
[Sổ tay tâm sự tuổi hồng của Thích Thời Yến.]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro