Chương 11
2024-09-12 02:24:37
Ngày 25 tháng 03 năm 2023
Công ty do mình và bạn thành lập ở nước ngoài xảy ra chút vấn đề, mình cần phải bay qua đó xử lý.
Thế là mất mấy ngày không được gặp Căng Căng rồi, chán.
Trái tim Thư Căng thắt lại, cô vội vàng hỏi: “Rồi sao nữa, chuyện xảy ra khi nào vậy?”
“Là chuyện của ngày hôm kia.”
“Sau đó có một chiếc xe bí bô bí bô tới đón mẹ Trần đi rồi.”
“Chị Huỳnh Huỳnh nói mẹ Trần bị bệnh nên tới bệnh viện để khám, nhưng mẹ Trần đi lâu lắm rồi mà chưa về.”
“Lúc trước Tâm Tâm bị bệnh nhưng được về sớm lắm, vậy mà mẹ Trần mãi không thấy về, Tâm Tâm nhớ mẹ Trần.”
“Thu Thu cũng nhớ mẹ Trần, chị Căng Căng, chị có thể dẫn bọn em đi gặp mẹ Trần không?”
Ba đứa nhóc bên kia vẫn đang tranh nhau nói, trong lòng Thư Căng đã loạn thành một mớ hỗn độn.
Trước đây chưa từng nghe mẹ Trần có bệnh gì cần phải nằm viện, lần này nằm viện bốn ngày cũng không thấy ai nhắc đến, nếu không phải do mấy bạn nhỏ trộm điện thoại của Thẩm Huỳnh để lén điện cho cô, không biết còn muốn giấu cô bao lâu nữa.
Có lẽ trước kia cũng từng xảy ra chuyện như vậy nhưng bị bọn họ giấu mà thôi.
Thư Căng hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh trở lại, nói với Nguyên Nguyên lớn tuổi nhất: “Nguyên Nguyên, em đưa điện thoại lại cho chị Huỳnh Huỳnh nhé, chị Căng Căng có chuyện muốn nói với chị ấy.”
“Nhưng mà, chị Huỳnh Huỳnh không cho bọn em kể chuyện mẹ Trần nằm viện với chị.”
“Đúng vậy, chị Huỳnh Huỳnh mà biết là sẽ không cho chị Căng Căng dẫn bọn em đi thăm mẹ Trần đâu.”
“Nguyên Nguyên, Thu Thu, Tâm Tâm, các em phải ngoan nhé. Chị Căng Căng hứa với các em, nhất định sẽ để mẹ Trần sớm về nhà, có được không?” Thư Căng kiên nhẫn dỗ dành bọn trẻ: “Trước tiên để chị hiểu rõ tình hình với chị Huỳnh Huỳnh đã, như vậy mới có thể đưa mẹ Trần về nhà được.”
“Nhưng mà…”
“Này, mấy đứa nhóc các em đang làm gì đó?”
Bên kia đột nhiên vang lên tiếng la của một cô gái trẻ tuổi.
“Thôi xong, chị Huỳnh Huỳnh quay về rồi, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.”
“Chị Huỳnh Huỳnh trông rất tức giận, chết chắc rồi chết chắc rồi.”
“Chị Căng Căng cứu mạng!”
“Mấy đứa các em thật to gan, dám lấy trộm điện thoại của chị gọi điện cho ai đây, thật là… Ặc, chị hai.”
“Chị Huỳnh Huỳnh nổi điên rồi, chạy mau chạy mau.”
“Cứu mạng cứu mạng với!”
Mấy đứa nhóc kia dường như đã chạy đi xa, đầu dây bên kia có hơi yên tĩnh.
“Bệnh viện nào?” Thư Căng hỏi thẳng.
“Gì, bệnh viện gì chứ...” Giọng điệu của Thẩm Huỳnh lộ rõ vẻ chột dạ.
“Thẩm Huỳnh!” Thư Căng trầm giọng.
“Ây da, chị hai à, là hai mẹ không để em nói cho chị nghe mà.” Thẩm Huỳnh đáng thương nói, sau đó nhỏ giọng oán trách: “Mấy đứa nhóc phá phách này, lát nữa phải đánh bọn nó mới được.”
“Em dám đánh bọn nhỏ thì chị đánh em đấy.” Thư Căng gắt lên.
“Ây da, chị hai, em chỉ nói thôi mà, có khi nào em thật sự đánh bọn nhỏ đâu.”
“Bệnh viện nào, nói mau.” Thư Căng nhớ tới mẹ Trần nên cũng chẳng hơi đâu đôi co với cô ấy.
Đầu dây bên kia chần chờ trong giây lát, nhưng vẫn nói ra: “Bệnh viện nhân dân 3, khoa gan, tầng ba, phòng 506.”
Thư Căng nhận được tin tức vừa định cúp máy, đầu dây bên kia lại sốt ruột nói thêm: “Chị hai à, chị đừng nói là em nói nha, chị cứ nói là Trần Bách Kha hay chị A nói, dù sao cũng đừng nói em, nếu không mẹ Trần và mẹ Thẩm sẽ mắng em chết.”
Công ty do mình và bạn thành lập ở nước ngoài xảy ra chút vấn đề, mình cần phải bay qua đó xử lý.
Thế là mất mấy ngày không được gặp Căng Căng rồi, chán.
Trái tim Thư Căng thắt lại, cô vội vàng hỏi: “Rồi sao nữa, chuyện xảy ra khi nào vậy?”
“Là chuyện của ngày hôm kia.”
“Sau đó có một chiếc xe bí bô bí bô tới đón mẹ Trần đi rồi.”
“Chị Huỳnh Huỳnh nói mẹ Trần bị bệnh nên tới bệnh viện để khám, nhưng mẹ Trần đi lâu lắm rồi mà chưa về.”
“Lúc trước Tâm Tâm bị bệnh nhưng được về sớm lắm, vậy mà mẹ Trần mãi không thấy về, Tâm Tâm nhớ mẹ Trần.”
“Thu Thu cũng nhớ mẹ Trần, chị Căng Căng, chị có thể dẫn bọn em đi gặp mẹ Trần không?”
Ba đứa nhóc bên kia vẫn đang tranh nhau nói, trong lòng Thư Căng đã loạn thành một mớ hỗn độn.
Trước đây chưa từng nghe mẹ Trần có bệnh gì cần phải nằm viện, lần này nằm viện bốn ngày cũng không thấy ai nhắc đến, nếu không phải do mấy bạn nhỏ trộm điện thoại của Thẩm Huỳnh để lén điện cho cô, không biết còn muốn giấu cô bao lâu nữa.
Có lẽ trước kia cũng từng xảy ra chuyện như vậy nhưng bị bọn họ giấu mà thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thư Căng hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh trở lại, nói với Nguyên Nguyên lớn tuổi nhất: “Nguyên Nguyên, em đưa điện thoại lại cho chị Huỳnh Huỳnh nhé, chị Căng Căng có chuyện muốn nói với chị ấy.”
“Nhưng mà, chị Huỳnh Huỳnh không cho bọn em kể chuyện mẹ Trần nằm viện với chị.”
“Đúng vậy, chị Huỳnh Huỳnh mà biết là sẽ không cho chị Căng Căng dẫn bọn em đi thăm mẹ Trần đâu.”
“Nguyên Nguyên, Thu Thu, Tâm Tâm, các em phải ngoan nhé. Chị Căng Căng hứa với các em, nhất định sẽ để mẹ Trần sớm về nhà, có được không?” Thư Căng kiên nhẫn dỗ dành bọn trẻ: “Trước tiên để chị hiểu rõ tình hình với chị Huỳnh Huỳnh đã, như vậy mới có thể đưa mẹ Trần về nhà được.”
“Nhưng mà…”
“Này, mấy đứa nhóc các em đang làm gì đó?”
Bên kia đột nhiên vang lên tiếng la của một cô gái trẻ tuổi.
“Thôi xong, chị Huỳnh Huỳnh quay về rồi, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.”
“Chị Huỳnh Huỳnh trông rất tức giận, chết chắc rồi chết chắc rồi.”
“Chị Căng Căng cứu mạng!”
“Mấy đứa các em thật to gan, dám lấy trộm điện thoại của chị gọi điện cho ai đây, thật là… Ặc, chị hai.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chị Huỳnh Huỳnh nổi điên rồi, chạy mau chạy mau.”
“Cứu mạng cứu mạng với!”
Mấy đứa nhóc kia dường như đã chạy đi xa, đầu dây bên kia có hơi yên tĩnh.
“Bệnh viện nào?” Thư Căng hỏi thẳng.
“Gì, bệnh viện gì chứ...” Giọng điệu của Thẩm Huỳnh lộ rõ vẻ chột dạ.
“Thẩm Huỳnh!” Thư Căng trầm giọng.
“Ây da, chị hai à, là hai mẹ không để em nói cho chị nghe mà.” Thẩm Huỳnh đáng thương nói, sau đó nhỏ giọng oán trách: “Mấy đứa nhóc phá phách này, lát nữa phải đánh bọn nó mới được.”
“Em dám đánh bọn nhỏ thì chị đánh em đấy.” Thư Căng gắt lên.
“Ây da, chị hai, em chỉ nói thôi mà, có khi nào em thật sự đánh bọn nhỏ đâu.”
“Bệnh viện nào, nói mau.” Thư Căng nhớ tới mẹ Trần nên cũng chẳng hơi đâu đôi co với cô ấy.
Đầu dây bên kia chần chờ trong giây lát, nhưng vẫn nói ra: “Bệnh viện nhân dân 3, khoa gan, tầng ba, phòng 506.”
Thư Căng nhận được tin tức vừa định cúp máy, đầu dây bên kia lại sốt ruột nói thêm: “Chị hai à, chị đừng nói là em nói nha, chị cứ nói là Trần Bách Kha hay chị A nói, dù sao cũng đừng nói em, nếu không mẹ Trần và mẹ Thẩm sẽ mắng em chết.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro