Thần Thám: Mở Mắt Ra Lại Bị Còng Ở Phòng Thẩm Vấn

Bán Xe

Cần Phấn Quan Quan

2024-11-24 01:49:09

Mấy ngày kế tiếp, Trần Ích đi tới đi lui chỉ có 2 địa điểm là nhà và thư viện.

Luận cùng trắc nghiệm, đã xem một phần ba.

Chiếu tốc độ này, lại hai tuần nữa là có thể xem hết toàn bộ.

Đương nhiên, một lần là không đủ, còn phải xem lần thứ hai, lần thứ ba.

Sau đó, còn phải kiểm tra thử đề từng bước một, kết quả với hắn mà nói là vấn đề không lớn.

Nếu ngay cả thi viết cũng không qua được, vậy kiếp trước hắn đã sống uổng phí rồi.

Thế giới này không thiếu thiên tài, chênh lệch giữa người và người, đôi khi tương đối lớn.

"Con, gần đây tiền có đủ tiêu không? Trước chuyển cho con 200.000?"

Phòng khách ban đêm, Trầm Anh thừa dịp Trần Chí Diệu không ở đây, vụng trộm quan tâm vấn đề kinh tế của Trần Ích.

Tuy quan hệ giữa hai vợ chồng, Trầm Anh vẫn chiếm cứ cường thế chủ động, nhưng ở phương diện con dạy con, phương hướng của bà vẫn nhất trí với Trần Chí Diệu, sẽ không để cho Trần Ích tiêu tiền như nước.

Nói là một chuyện, làm lại là chuyện khác.

Dù sao cũng là con trai bảo bối của mình, bà không nhịn được.

Trần Ích đang vừa xem TV vừa chơi di động, nghe vậy ngẩng đầu cười nói: "Không cần, ngày mai con bán xe, đến lúc đó sẽ có tiền."

Lời này làm cho Trầm Anh ngạc nhiên: "Bán xe? Vì sao lại muốn bán xe? Con không phải rất thích chiếc xe đó sao?"

"Lúc ấy vì mua chiếc xe này, con đã xin mẹ lâu, mẹ và cha con thương lượng nửa ngày mới xác định mua nó."

Nói là thương lượng, nhắm chừng là bà đơn phương áp chế Trần Chí Diệu.

Mấy triệu không phải số nhỏ, nhưng đối với Trần gia mà nói, cũng không tính quá khoa trương.

Trần Ích chỉ nói: "Bởi vì chức nghiệp."

"Nào có cảnh sát lái xe thể thao đi làm?"

"Thật nếu như thế, ngày hôm sau con sẽ lên trang nhất báo chí."

Chiếc xe nọ hắn sẽ không lái nữa, để đó cũng lãng phí.

Nghe vậy, Trầm Anh thần sắc cổ quái một chút, tiến lên nâng tay sờ sờ trán Trần Ích.

Trần Ích khóe miệng hơi con rút: "Đừng như vậy, con không phát sốt, càng không có hồ đồ."

Trầm Anh chần chờ: "Tiểu Ích, con thật sự không có gì chứ?"

Trần Ích bất đắc dĩ: "Thật sự không có gì, yên tâm đi."

Trầm Anh sao có khả năng yên tâm, nhìn bộ dáng suy nghĩ của bà, sợ là đang suy nghĩ đi đâu tìm bác sĩ tâm lý ổn chút cho Trần Ích.

Trần Ích rõ ràng, thay đổi thình lình như vậy, đối phương trong lúc nhất thời cũng khó mà tiếp nhận.

Không muốn nói nhiều ở vấn đề này, hắn lấy cớ lên lầu.

Ở trong phòng chơi điện thoại, sau khi hẹn Khương Phàm Lỗi ngày mai gặp mặt, Trần Ích nằm ra tiến nhập mộng đẹp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hôm sau.

Trần Ích rời giường sớm, ăn xong bữa sáng thì ra ngoài, gặp Khương Phàm Lỗi ở địa điểm đã hẹn trước.

Khương Phàm Lỗi là bạn chơi từ nhỏ, quan hệ vẫn không tệ, nhưng đại học không phải học một trường.

Sau khi tốt nghiệp, Khương Phàm Lỗi lựa chọn kế thừa làm ăn trong nhà, hiện tại đi làm ngay ở công ty nhà mình.

Công ty làm ăn về xe hơi, chuyên sửa chữa làm đẹp xe, có rất nhiều chi nhánh ở Dương Thành, cũng mở rộng đến thành thị xung quanh.

Mua bán xe 2nd cũng là một trong số đó, đây đúng là nguyên nhân Trần Ích hôm nay hẹn gặp đối phương.

"Lão Trần!"

"Mấy ngày nay mày bận cái gì vậy, cả ngày không thấy mặt."

Khương Phàm Lỗi diện mạo bình thường, ngũ quan tự nhiên, không có đặc thù làm cho người ta để ý tới.

Tóc ngắn đơn giản, chỉnh tề mà sạch sẽ.

Có thể là do mấy năm làm ăn, làm cho khí chất của hắn nhìn qua càng thêm ổn trọng hơn so với bạn cùng lứa tuổi rất nhiều.

Xưng hô "lão Trần" này xem như ngoại hiệu, ở trong ấn tượng của Trần Ích, lúc trung học đối phương đã gọi như vậy rồi.

"Tao không phải nói rồi sao, thi vào biên chế! Thi vào biên chế nghe hiểu không?" Trần Ích tức giận nói.

Khương Phàm Lỗi trừng to mắt: "Mày nói thật chứ? !"

Mắt hắn thật ra không nhỏ, giờ phút này trừng lên lại càng lớn, trên mặt tràn ngập vẻ khó tin.

Anh em chơi từ nhỏ của mình đột nhiên muốn đi thi vào biên chế, cái này với hắn mà nói là có chút không thể tưởng tượng.

Trần Ích gật đầu: "Thật chứ, có thể thu hồi bộ mặt như chưa từng thấy qua của mày không?"

Khương Phàm Lỗi khép lại cái miệng mở lớn, hồ nghi nói: "Là đơn vị nào?"

Trần Ích: "Hình cảnh thị cục."

Khương Phàm Lỗi: "! ! !"

Vừa rồi là không thể tưởng tượng, hiện tại là kinh thế hãi tục.

Mày nói là gác cổng đồn cảnh sát tao còn miễn cưỡng có thể tiếp nhận, hình cảnh là cái quỷ gì? Còn thị cục? Phân cục là đã suy xét tới hay chưa?

"Mày... mày thổi da bò à!" Khương Phàm Lỗi thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Hình cảnh cũng không phải là chức nghiệp khoa trương cỡ nào, chủ yếu đều là trong vòng tròn làm ăn buôn bán, hình cảnh quá mức xa xôi, cực kỳ xa xôi.

Huống chi...

Cũng không phải mày nói được là được.

Liên tiếp bị nghi ngờ, Trần Ích đã vô cảm, lười nói gì nữa.

Chu Nghiệp Bân, cha mẹ, Khương Phàm Lỗi, miễn cưỡng bao gồm vị mỹ nữ pháp y trong thư viện kia.

Chỉ cần gặp người nào, nghe nói mình muốn thi vào hình cảnh, đều lập tức cảm thấy mình đang nằm mơ.

"Không đề cập tới nữa, nói chính sự." Trần Ích chỉ vào xe thể thao của mình nói, "Giúp tao bán chiếc xe này, để tâm chút, đừng có mà hố tao."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đối với buôn bán xe 2nd, thật ra mọi người đều có một ấn tượng: Cha ruột đã đến, kiếm hắn năm trăm!

Bất quá Khương Phàm Lỗi hắn vẫn có vẻ đáng tin, làm người không tệ, hơn nữa quan hệ lẫn nhau, hẳn sẽ không động tâm tư ở trên giá cả.

Hơn nữa hắn cũng không có lựa chọn, vẫn tốt hơn so với đi tìm người lạ.

Khương Phàm Lỗi ngẩn ra, theo bản năng nhìn về phía xe thể thao mà Trần Ích chỉ.

"Bán... bán sao?"

"Mày không phải vừa mới mua một hai năm thôi sao? Hiện tại muốn mua cái khác rồi à?"

Trần Ích lời ít mà ý nhiều: "Bán đổi sản phẩm trong nước."

Ở trên vấn đề ái quốc, hắn thật ra có thể mua xe liên kết nước ngoài, cũng không có áy náy về đạo đức.

Nhưng thân là hình cảnh, dùng sản phẩm trong nước vẫn ổn hơn, trong quy trong củ.

Với hắn mà nói, xe chỉ là thay đi bộ, cũng không để ý tới thương hiệu.

Khương Phàm Lỗi nhìn chằm chằm vào Trần Ích trước mặt, nuốt nuốt nước miếng, theo bản năng đưa tay muốn sờ trán đối phương.

Trần Ích sắc mặt tối đen, trực tiếp hất đi.

"Cút đi! Tao không phát sốt!"

Giai đoạn trước xuyên qua thật là cũng khó chống đỡ, toàn bộ người quen đều cảm thấy tinh thần của mình xảy ra vấn đề.

"Mày... xác định chứ?" Khương Phàm Lỗi vẫn không quá tin tưởng, nghĩ Trần Ích lấy mình ra trêu đùa.

Trần Ích: "Nói lời thừa."

"Nè, chìa khóa xe đưa mày."

Nói xong, hắn ném chìa khóa xe cho Khương Phàm Lỗi.

Khương Phàm Lỗi luống cuống tay chân tiếp nhận, trong ánh mắt hồ nghi càng đậm.

Là mình gần đây xem tiểu thuyết nhiều sao? Sao cảm giác Trần Ích này là bị lão yêu quái gì đó đoạt xá rồi.

"Đi đây, đoạn thời gian gần đây đừng quấy rầy tao, thi xong mời mọi người ăn đại tiệc."

Trần Ích xoay người phất tay, tiêu sái rời đi, lưu lại cho Khương Phàm Lỗi một mình ở trong gió hỗn độn.

...

Thời gian trôi qua, cuộc sống học tập nhàm chán, rất nhanh đã trôi qua một tháng.

Ở trong thời gian một tháng này, Trần Ích một lòng một dạ tập trung vào trong chuẩn bị thi cử, cũng đã báo danh, không có tham dự vào bất cứ hoạt động giải trí nào.

Trầm Anh cùng Trần Chí Diệu thấy ở trong mắt, có chút vui mừng, cảm thấy con mình thật đã ngộ đạo, đã đổi tính.

Chiếc xe nọ Khương Phàm Lỗi đã bán đi rất nhanh, Trần Ích lấy được một triệu tám tiền bán xe.

Xuất phát từ tín nhiệm đối với Khương Phàm Lỗi, hắn không có đi hỏi thăm giá thị trường.

Rốt cuộc, thi viết đã đến.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Thám: Mở Mắt Ra Lại Bị Còng Ở Phòng Thẩm Vấn

Số ký tự: 0