Thần Thám: Mở Mắt Ra Lại Bị Còng Ở Phòng Thẩm Vấn

Gặp Người Quen

Cần Phấn Quan Quan

2024-11-21 00:47:02

Gió đầu thu nhẹ phẩy hai má, mang đến mát mẻ hợp lòng người.

Đồng thời, cũng mang đến lá rụng nhẹ nhàng cùng không khí nhập thu.

Mùa thu là mùa thu hoạch, cũng là mùa của suy nghĩ cùng cảm ngộ, thời gian trôi qua cùng sinh mệnh ngắn ngủi, thường thường sẽ cảm thụ càng rõ ràng ở mùa thu.

Đối với Trần Ích mà nói, mùa thu, nắng ấm vẫn còn đó, sinh mệnh sau khi trải qua phồn hoa, thì mở ra luân hồi mới.

Rời khỏi trường thi, Trần Ích ngẩng đầu nhìn lên ánh mặt trời cũng không quá chói mắt, lộ ra nụ cười chuẩn bị ôm thế giới mới, nghênh đón cuộc đời mới.

Ngẫm lại mình vốn đã chết rồi, loại chuyện ly kỳ xuyên qua như thế này, cũng làm cho người ta khó lòng tiếp nhận.

Huống chi, người nhà cùng bạn bè cũng không tệ, lại không thiếu tiền.

Không thiếu tiền, hẳn là giấc mộng của mọi người.

Bên cạnh không hề thiếu thí sinh băng qua, đại bộ phận trên mặt mang theo vẻ u sầu.

Ngẫu nhiên có thể nhìn thấy nụ cười, đa số đều rất miễn cưỡng.

Nhìn ra được, nội dung cuộc thi lần này là rất khó.

Bất quá khó dễ đối với những người dự thi mà nói cũng không có gì khác nhau, dù sao đây cũng là thi để lọc người.

Thi lọc người là khác với thi lấy tư cách, cái sau chỉ cần đạt tiêu chuẩn là được.

Mà cái trước, cho dù bạn thi được 1 diểm, mà những người khác đều 0 điểm, vậy bạn vẫn là người thắng cuộc.

Sau khi đứng hồi lâu, Trần Ích lấy điện thoại liên hệ Khương Phàm Lỗi, chuẩn bị đi mua một chiếc xe mới.

Đầu năm nay không có xe thay đi bộ, thật sự là không thuận tiện.

Hắn cũng không phải không có bạn bè khác, chỉ là quan hệ với Khương Phàm Lỗi tốt nhất, hơn nữa đối phương biết xe, cùng với quen biết với các ông chủ tiệm 4S.

Có tài nguyên này, hắn đương nhiên phải lợi dụng.

Nửa giờ sau, một chiếc xe màu đen từ xa xa chạy đến, dừng ở trước mặt Trần Ích.

Chiếc xe vẻ ngoài hoành tráng cùng thương hiệu xa hoa, hấp dẫn không ít tầm mắt.

Đại bộ phận trên thế giới này đều là người thường, một chiếc trên đường đủ để làm cho người ta hâm mộ.

Về phần siêu xe xa hoa đỉnh cấp gì đó, cơ bản rất khó nhìn thấy.

Trần Ích mở cửa lên xe, hai người rời khỏi trường thi.

"Thi thế nào?"

Trên đường, Khương Phàm Lỗi hỏi.

Thời gian một tháng, hắn cơ bản đã tiếp nhận sự thật Trần Ích thi biên chế, chỉ là không mấy lạc quan đối với kết quả.

Cũng không sao cả, dù sao trong nhà có tiền, thi cho vui cũng được.

Trần Ích điểm hỏa điếu thuốc hạ cửa kính xe xuống, nhìn cảnh sắc phố phường bên ngoài xe nói: "Cũng được, ba hạng đầu không thành vấn đề."

Khương Phàm Lỗi lặng lẽ.

Xem ra có cơ hội, thật sự phải dẫn lão Trần đi bệnh viện xem thử.

Tự tin quá phận cùng thổi da bò không chừng mực, đó chính là tinh thần có vấn đề.

Rất nhanh, xe quẹo vào cửa hàng xe hơi, Trần Ích cũng không yêu cầu hàng hiệu gì, tùy tiện chọn một cái.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Quá trình mua xe có vẻ thuận lợi, tốc độ chọn xe của Trần Ích cũng rất nhanh, trực tiếp tập trung một chiếc SUV nhìn qua thực thuận mắt, ngay cả trả giá cũng không trả.

Giá, là chừng 260.000.

Khương Phàm Lỗi nghiêm túc nói: "Lão Trần, mày lái chiếc xe này, tuyệt đối là rất hạ thấp giá trị."

Chúng ta đều là phú nhị đại, có thể có chút bộ dáng phú nhị đại hay không, không nói Rolls-Royce hơn triệu, mấy trăm ngàn cũng có thể chứ?

Lời này làm cho mỹ nữ sale bên cạnh nghẹn lời, không biết nên nói cái gì cho phải.

Nếu đối phương không có tiền, cô có thể lẩm bẩm trong lòng, nhưng người ta lái chiếc giá hơn triệu đến, trào phúng chỉ có biến bản thân thành trò hề.

Đối với kẻ có tiền mà nói, sản phẩm trong nước hơn 200.000 quả thật là hạ giá trị.

Không phải nói sản phẩm trong nước không tốt, đây là sự thật.

Trần Ích lẩm bẩm: "Lái xe mấy trăm ngàn, cũng không thấy khí chất của mày cao quý tới thế nào."

"Không có thì là loser à? Vậy làm bán xe như mày thì có khí chất hay gì."

Khương Phàm Lỗi khóe miệng run rẩy: "..."

Mỹ nữ sale muốn cười, nhưng không dám, cô sợ cười sẽ đánh mất vụ mua bán này.

"Giao tiền lấy xe." Trần Ích mở miệng.

"Vâng ngài, xin đi theo tôi."

Mỹ nữ sale tâm tình không tệ, lần đầu xem xe có thể thành giao, loại tình huống này rất ít gặp.

Hoặc là trước đây đã xem rất nhiều rồi, hoặc chính là mua xe gì cũng được.

Theo cô thấy, đối phương hẳn thuộc về cái sau.

Ký xong một loạt lưu trình hợp đồng mua xe, sale đi bãi đỗ xe lấy xe, hai người Trần Ích tới cửa của tiệm 4S.

Bởi vì quan hệ của Khương Phàm Lỗi, giá xe ưu đãi một ít, nhưng không nhiều lắm, dù sao cũng là thanh toán một lần.

Muỗi có ít cũng là thịt, Trần Ích sẽ không chê tiền.

Hắn dù có tiền, nhưng không phải kẻ ngốc.

Đưa Khương Phàm Lỗi một điếu thuốc, Trần Ích tự mình điểm hỏa.

"Buôn bán xe 2nd Dương Thành, sắp bị nhà của mày lũng đoạn rồi?"

Trần Ích chỉ là buôn bán offline.

Mấy cái xe 2nd này, ảnh hưởng của mạng cũng không quá nghiêm trọng, đại bộ phận vẫn là cảm thấy mua bán trực tiếp vẫn ổn hơn, tự lái xe đi, có thể đàm phá giá cả riêng.

Online, trình tự ít nhiều rườm rà hơn một chút, hơn nữa điện thoại bị quấy rầy không ngừng.

Khương Phàm Lỗi rít một hơi thuốc: "Cũng được, qua vài năm nữa chắc ổn."

"Tao cũng chỉ hỗ trợ, không làm chủ được trên quyết sách."

"Đúng rồi, những em út trước kia mày câu được, sao cũng không có gặp lại?"

Trần Ích bình tĩnh nói: "Block rồi."

" Block rồi?" Khương Phàm Lỗi ngạc nhiên, "Vì sao?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trần Ích: "Không nói tới yêu ót gì nữa, lo cho sự nghiệp có hiểu không?"

"Tương lai, tao chính là thần thủ hộ Dương Thành, mày phải lo mà nịnh bợ tao đó."

Khương Phàm Lỗi cẩn thận ngẫm nghĩ, thần bí hề hề nói: "Nếu mày thực làm cảnh sát, hẳn là phải nịnh bợ tao mới đúng."

"Biết vì sao không?"

Trần Ích liếc mắt nhìn hắn một cái: "Cái này do nộp thuế này, đừng dùng ở trên người tao."

"Mày nếu dám nói là cha mẹ áo cơm của tao, bức tao gọi mày là cha, tao sẽn đánh chết mày."

Lí do mà Khương Phàm Lỗi chuẩn bị đã nghẹn trở lại, nhất thời cảm giác cả người không thoải mái.

"Mày phản ứng thật đúng là nhanh..."

Đang nói chuyện phiếm, xa xa đi tới một nam một nữ, hai người tầm mắt trống trải lập tức thấy được.

Khương Phàm Lỗi sau khi ngẩn ra một chút, sắc mặt có chút không dễ coi.

Trần Ích cũng lộ ra nụ cười thú vị, cảm thán thật sự là đúng lúc mà.

Vương Lập Hoa, Đinh Tư.

Đều là bạn học trung học với nhau, thuộc về người chung một vòng tròn, quan hệ không tệ.

Hơn nữa, Khương Phàm Lỗi còn từng theo đuổi Đinh Tư, nhưng không có theo đuổi được.

Sau đó đều tự thi đại học, sau khi tốt nghiệp vẫn làm việc ở Dương Thành.

Chỉ không nghĩ tới, Đinh Tư sẽ cặp với Vương Lập Hoa, nghe nói hình như còn là nữ theo đuổi nam.

Không quan hệ tới tiền, bởi vì gia cảnh Vương Lập Hoa kém không nhiều so với Khương Phàm Lỗi.

Cái này cũng là nguyên nhân Khương Phàm Lỗi sắc mặt khó coi, tuy chuyện đã trôi qua nhiều năm, không đến mức không thể đối mặt, nhưng trong lòng tư vị vẫn khá tệ.

Đinh Tư, bộ dạng vẫn tốt như trước, thuộc dạng khá.

Trang điểm phối hợp cùng khí chất khi ăn mặc, tỷ lệ quay đầu nhìn khẳng định có.

Nhưng so với pháp y ở trong thư viện kia, vẫn có chênh lệch rất lớn.

Bất tri bất giác, Trần Ích đã bắt đầu lấy pháp y thị cục, làm tiêu chuẩn để so sánh.

Vừa cảm thụ qua phong cảnh bao la hùng vĩ trên đỉnh núi, tự nhiên sẽ không để ý tới cây cối dưới núi.

"Ôi chao? Thật đúng lúc mà."

Vương Lập Hoa cùng Đinh Tư cũng thấy hai người đứng ở cửa, hơi ngạc nhiên bước nhanh tới.

Xuất phát từ lễ phép, Trần Ích lộ ra nụ cười: "Đã lâu không gặp."

Vương Lập Hoa cười nói: "Đã lâu không gặp đã lâu không gặp."

Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Khương Phàm Lỗi bên cạnh Trần Ích, gật đầu xem như chào hỏi.

Khương Phàm Lỗi là người làm ăn, che dấu cảm xúc là môn bắt buộc, cũng không để cho người ta phát giác dị thường.

Bất quá trên mặt Đinh Tư thật ra hiện lên xấu hổ, rất nhanh che dấu đi.

Chuyện trung học từ ngày tháng năm nào, mặc kệ là mâu thuẫn hay là hài hòa, cơ bản đều trở thành đề tài câu chuyện.

Nhưng liên quan đến tình cảm, một tia xấu hổ khẳng định là sẽ có, nhưng không ảnh hưởng toàn cục.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Thám: Mở Mắt Ra Lại Bị Còng Ở Phòng Thẩm Vấn

Số ký tự: 0