Thần Thám: Mở Mắt Ra Lại Bị Còng Ở Phòng Thẩm Vấn
Kết Quả Thi Viế...
Cần Phấn Quan Quan
2024-11-21 00:47:02
"Các cậu đây là... mua xe?"
Vương Lập Hoa ngẩng đầu nhìn thoáng qua bảng hiệu 4S, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bất luận là Trần Ích hay là Khương Phàm Lỗi, đều rất có của, nhất là Trần Ích.
Hai người sao lại đến nơi như thế này xem xe? Mua cho người khác sao?
Trần Ích cười trả lời: "Không sai, mua xe."
Vương Lập Hoa: "Ai mua vậy?"
Trần Ích: "Tôi mua."
Vương Lập Hoa kỳ quái: "Đoạn thời gian, cậu không phải vừa mua một chiếc xe thể thao sao?"
Trần Ích: "Bán rồi."
Vương Lập Hoa: "A..."
Anh ta lặng lẽ một hồi rồi nói: "Công ty nhà cậu có vấn đề sao?"
Trần Ích chớp chớp mắt, hắn ở trên bắt giữ vẻ mặt, có tạo nghệ cực cao.
Biểu hiện ra trên mặt Vương Lập Hoa ngoài tiếc nuối, là giả bộ rất rõ ràng.
Ở dưới ngụy trang tiếc nuối, là vui sướng khi người gặp họa như có như không.
Mỗi người tính cách khác nhau, Trần gia tài phú hùng hậu hơn rất nhiều so với nhà Vương Lập Hoa, lúc trung học vẫn nổi bật hơn hẳn Vương Lập Hoa.
Cái này cũng làm cho Vương Lập Hoa vẫn không mấy thiện cảm đối với hắn.
Tuy vẫn là bạn bè, nhưng không ảnh hưởng Vương Lập Hoa nghĩ xấu.
Tường đổ mọi người đẩy, nếu là Trần gia có khả năng phá sản, Vương Lập Hoa khẳng định sẽ rất vui vẻ.
"Nhà các người mới ra vấn đề, có thể nói dễ nghe chút không?"
Không đợi Trần Ích mở miệng, Khương Phàm Lỗi ở một bên đã nói trước.
Vương Lập Hoa là đức hạnh gì hắn rất rõ ràng, nếu nhằm vào mình thì cũng không cần để ý, nhưng nhằm vào Trần Ích làm cho hắn nhịn không được phải lên tiếng.
Chi tiết xem hữu nghị, đây mới là bạn bè thực sự.
Vương Lập Hoa cười xin lỗi: "Thật có lỗi, vậy mấy người đang làm gì?"
Khương Phàm Lỗi ha ha nói: "Trần Ích ủng hộ sản phẩm trong nước, có vấn đề gì sao? Không giống các người, sính ngoại."
Hắn là nửa đùa nửa thật.
Vương Lập Hoa nhìn thoáng qua Khương Phàm Lỗi, vốn muốn nói lại, nhưng suy xét đến Đinh Tư ở bên cạnh nên bỏ qua.
"Trần Ích hiện đang làm công việc gì?" Hắn không hề để ý tới Khương Phàm Lỗi nữa, hiển nhiên càng có hứng thú đối với Trần Ích.
Trần Ích nói: "Trước mắt vẫn không có việc làm."
Vương Lập Hoa cũng không ngoài ý muốn, khẽ cười nói: "Ngươi trong nhà có tiền, cũng không cần cố gắng, ài, thực hâm mộ cậu cả ngày tán gái hưởng lạc mà."
"Không giống chúng tôi, còn phải nỗ lực lăn lộn."
"Nói đi cũng nói lại, cuộc sống như vậy mới cũng có ý nghĩa."
Lời này làm cho Trần Ích nhướng mày lên.
Người IQ có thấp, cũng có thể nghe ra đối phương là đang trào phúng.
Xuyên qua tự mang thuộc tính thu hút thù địch sao?
Trong tiểu thuyết đều viết như vậy, luôn sẽ có những kẻ nhàm chán như vậy phối hợp diễn ăn nói lung tung, sau đó bị vả mặt.
Nhưng hắn hiện tại không có tư cách đánh mặt, mình quả thật vẫn có không việc làm.
Nói như vậy nhìn từ mặt ý nghĩa câu chữ, nói thật là không có vấn đề gì.
Đúng rồi, mình trước kia là thám tử, tương lai là hình cảnh.
Nếu dựa theo phát triển kịch tình bình thường, tên nhóc này sẽ không tự địt tự hửi đó chứ?
Trần Ích trong lòng dâng lên suy nghĩ, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười.
Đương nhiên, hắn chỉ tùy tiện suy nghĩ, dù sao đây là thế giới hiện thực, không phải tiểu thuyết.
Vương Lập Hoa nói cũng không ảnh hưởng tới hắn, bằng không chẳng phải đã sống uổng một đời sao.
"Câu nói vậy là có ý gì?" Khương Phàm Lỗi nhíu mày.
Hắn vốn định nói Trần Ích chuẩn bị thi hình cảnh.
Bất quá hy vọng xa vời, hắn không tiện nói ra miệng.
Vương Lập Hoa cười xua tay: "Không có không có, tôi chỉ thuận miệng nói, không có ý gì khác."
Giờ phút này Đinh Tư cũng thấy Vương Lập Hoa nói có chút không thích hợp, lặng lẽ lôi kéo hắn.
Thấy thế, Vương Lập Hoa cáo từ: "Vậy hai người cứ nói chuyện, chúng tôi đi bên kia xem thử."
"Hôm nay chủ yếu là tới mua xe cho Đinh Tư, cô ấy hiện tại ở chỗ tôi, cách công ty khá xa."
"Hẹn gặp lại, có rảnh cùng nhau uống rượu, đã lâu không tụ họp."
Trần Ích mỉm cười gật đầu: "Được, được."
Đợi Vương Lập Hoa đi xa, hắn quay đầu lại phát hiện Khương Phàm Lỗi sắc mặt trầm xuống, tay cũng nắm lại.
Hẳn là vì câu nói kia của Vương Lập Hoa.
"Ở với nhau thì ở với nhau đi, mày với Đinh Tư đã là chuyện ngày tháng năm nào rồi?"
Khương Phàm Lỗi hừ lạnh: "Đương nhiên không vì Đinh Tư, cô ta có là gì!"
"Mày không thấy Vương Lập Hoa này, có chút láo à? ?"
"Trước trào phúng mày, trước khi đi còn không quên troll tao."
"Có phải có bệnh không?"
Trần Ích vỗ vỗ bả vai Khương Phàm Lỗi nói: "Bố cục cũng chỉ như vậy, không chấp nhặt với hắn."
"Nghiêm khắc mà nói, chúng ta đều có cừu với hắn."
"Tao có tiền hơn hắn, lúc ở trung học hắn đã không thể ngẩng được đầu ở trước mặt tao."
"Mày thì sao? Từng cua Đinh Tư, tính nửa tình địch."
"Hiện tại mọi người tốt nghiệp đi vào xã hội, hắn đãi được cơ hội đương nhiên không nhịn được, nên xả giận."
Khương Phàm Lỗi căm giận nói: "Chờ mày làm hình cảnh, tao nguyền rủa hắn biến thành người bị hại!"
Trần Ích: "..."
Cái này thật đúng là huynh đệ mà, ngay cả nghĩ ác cũng giống nhau.
"Thân là cảnh sát, tao kỳ vọng miệng của mày ngàn vạn không cần khai quang."
Khương Phàm Lỗi không biết nói gì: "Còn thân là cảnh sát, mặt mày cũng thật dày."
"Vừa mới thi viết xong, đã lấy thân phận cảnh sát tự xưng rồi."
"Cái này phải cho Vương Lập Hoa biết, buổi tối hắn mở sâm banh chúc mừng Trần Ích mày biến thành kẻ ngốc, mừng năm mới sớm."
Trần Ích lời nói thấm thía: "Tiểu Lỗi tử, ở trước khi kết quả không rõ, ngàn vạn không cần ôm mười phần tự tin đối với bản thân."
"Dám đánh cuộc không?"
Nghe vậy, Khương Phàm Lỗi ánh mắt sáng ngời: "Tốt, đánh cuộc cái gì?"
Trần Ích chỉ về phía sau nói: "Nếu tao thi đỗ, chiếc xe này mày trả tiền."
"Ngược lại, bồi gấp đôi."
Khương Phàm Lỗi vui vẻ: "Còn có chuyện tốt như vậy? Không có nói giỡn, đánh cuộc thật à?"
Trần Ích: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."
"Lấy hai mươi năm hữu nghị của chúng ta làm đảm bảo!"
Khương Phàm Lỗi bị dọa giật mình: "Cừ thật, cái đảm bảo này đủ cứng rắn, tao theo!"
Thấy vậy, Trần Ích tâm tình rất tốt.
Kiếm không hơn 200.000, mình thật đúng là lành mà.
Rất nhanh, hai người ngồi xe mới rời khỏi salon xe.
Kết quả thi viết cần hai mươi ngày mới có thể có, trong lúc Trần Ích rảnh đến vô sự, ma xui quỷ khiến ở cuối tuần lại đi thư viện vài lần.
Không có gì bất ngờ xảy ra, hắn gặp được mỹ nữ pháp y ở thị cục kia.
Đối phương y phẩm quả thật không tệ, luôn có thể làm cho Trần Ích ánh mắt sáng ngời.
Hai bên đều có ngành nghề liên quan, đề tài chung là phải có, cách nói chuyện cùng kiến thức của Trần Ích, làm cho vị pháp y này nhiều lần cảm thấy kinh ngạc và đổi mới về trình độ của hắn.
Không biết, còn tưởng rằng Trần Ích là cảnh viên dự bị tốt nghiệp ưu tú trường cảnh sát chớ.
Chuyện thi cử hai người không có nói đến, đối với Trần Ích mà nói kết quả là quan trọng nhất.
Vốn định đánh cuộc với vị pháp y này, nhưng lại cảm thấy hai người quan hệ chưa tốt như vậy, hơn nữa đã mười phần nắm chắc cũng không dễ nói.
Khương Phàm Lỗi là ngoại lệ, phải "hố" hắn.
Cứ như vậy, thời gian hai mươi ngày trôi qua rất nhanh.
Trần Ích đăng ký tra kết quả trên mạng, nhập vào tên cùng ID của mình.
Quả nhiên, không ngoài dự tính, hắn thấy được mình xếp thứ nhất.
Thời gian phỏng vấn, là một tháng sau.
Cách Trần Ích trở thành hình cảnh, thời gian chỉ còn hơn 30 ngày.
Đây là hắn tự tin, không thể nói với người ngoài.
Vương Lập Hoa ngẩng đầu nhìn thoáng qua bảng hiệu 4S, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bất luận là Trần Ích hay là Khương Phàm Lỗi, đều rất có của, nhất là Trần Ích.
Hai người sao lại đến nơi như thế này xem xe? Mua cho người khác sao?
Trần Ích cười trả lời: "Không sai, mua xe."
Vương Lập Hoa: "Ai mua vậy?"
Trần Ích: "Tôi mua."
Vương Lập Hoa kỳ quái: "Đoạn thời gian, cậu không phải vừa mua một chiếc xe thể thao sao?"
Trần Ích: "Bán rồi."
Vương Lập Hoa: "A..."
Anh ta lặng lẽ một hồi rồi nói: "Công ty nhà cậu có vấn đề sao?"
Trần Ích chớp chớp mắt, hắn ở trên bắt giữ vẻ mặt, có tạo nghệ cực cao.
Biểu hiện ra trên mặt Vương Lập Hoa ngoài tiếc nuối, là giả bộ rất rõ ràng.
Ở dưới ngụy trang tiếc nuối, là vui sướng khi người gặp họa như có như không.
Mỗi người tính cách khác nhau, Trần gia tài phú hùng hậu hơn rất nhiều so với nhà Vương Lập Hoa, lúc trung học vẫn nổi bật hơn hẳn Vương Lập Hoa.
Cái này cũng làm cho Vương Lập Hoa vẫn không mấy thiện cảm đối với hắn.
Tuy vẫn là bạn bè, nhưng không ảnh hưởng Vương Lập Hoa nghĩ xấu.
Tường đổ mọi người đẩy, nếu là Trần gia có khả năng phá sản, Vương Lập Hoa khẳng định sẽ rất vui vẻ.
"Nhà các người mới ra vấn đề, có thể nói dễ nghe chút không?"
Không đợi Trần Ích mở miệng, Khương Phàm Lỗi ở một bên đã nói trước.
Vương Lập Hoa là đức hạnh gì hắn rất rõ ràng, nếu nhằm vào mình thì cũng không cần để ý, nhưng nhằm vào Trần Ích làm cho hắn nhịn không được phải lên tiếng.
Chi tiết xem hữu nghị, đây mới là bạn bè thực sự.
Vương Lập Hoa cười xin lỗi: "Thật có lỗi, vậy mấy người đang làm gì?"
Khương Phàm Lỗi ha ha nói: "Trần Ích ủng hộ sản phẩm trong nước, có vấn đề gì sao? Không giống các người, sính ngoại."
Hắn là nửa đùa nửa thật.
Vương Lập Hoa nhìn thoáng qua Khương Phàm Lỗi, vốn muốn nói lại, nhưng suy xét đến Đinh Tư ở bên cạnh nên bỏ qua.
"Trần Ích hiện đang làm công việc gì?" Hắn không hề để ý tới Khương Phàm Lỗi nữa, hiển nhiên càng có hứng thú đối với Trần Ích.
Trần Ích nói: "Trước mắt vẫn không có việc làm."
Vương Lập Hoa cũng không ngoài ý muốn, khẽ cười nói: "Ngươi trong nhà có tiền, cũng không cần cố gắng, ài, thực hâm mộ cậu cả ngày tán gái hưởng lạc mà."
"Không giống chúng tôi, còn phải nỗ lực lăn lộn."
"Nói đi cũng nói lại, cuộc sống như vậy mới cũng có ý nghĩa."
Lời này làm cho Trần Ích nhướng mày lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người IQ có thấp, cũng có thể nghe ra đối phương là đang trào phúng.
Xuyên qua tự mang thuộc tính thu hút thù địch sao?
Trong tiểu thuyết đều viết như vậy, luôn sẽ có những kẻ nhàm chán như vậy phối hợp diễn ăn nói lung tung, sau đó bị vả mặt.
Nhưng hắn hiện tại không có tư cách đánh mặt, mình quả thật vẫn có không việc làm.
Nói như vậy nhìn từ mặt ý nghĩa câu chữ, nói thật là không có vấn đề gì.
Đúng rồi, mình trước kia là thám tử, tương lai là hình cảnh.
Nếu dựa theo phát triển kịch tình bình thường, tên nhóc này sẽ không tự địt tự hửi đó chứ?
Trần Ích trong lòng dâng lên suy nghĩ, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười.
Đương nhiên, hắn chỉ tùy tiện suy nghĩ, dù sao đây là thế giới hiện thực, không phải tiểu thuyết.
Vương Lập Hoa nói cũng không ảnh hưởng tới hắn, bằng không chẳng phải đã sống uổng một đời sao.
"Câu nói vậy là có ý gì?" Khương Phàm Lỗi nhíu mày.
Hắn vốn định nói Trần Ích chuẩn bị thi hình cảnh.
Bất quá hy vọng xa vời, hắn không tiện nói ra miệng.
Vương Lập Hoa cười xua tay: "Không có không có, tôi chỉ thuận miệng nói, không có ý gì khác."
Giờ phút này Đinh Tư cũng thấy Vương Lập Hoa nói có chút không thích hợp, lặng lẽ lôi kéo hắn.
Thấy thế, Vương Lập Hoa cáo từ: "Vậy hai người cứ nói chuyện, chúng tôi đi bên kia xem thử."
"Hôm nay chủ yếu là tới mua xe cho Đinh Tư, cô ấy hiện tại ở chỗ tôi, cách công ty khá xa."
"Hẹn gặp lại, có rảnh cùng nhau uống rượu, đã lâu không tụ họp."
Trần Ích mỉm cười gật đầu: "Được, được."
Đợi Vương Lập Hoa đi xa, hắn quay đầu lại phát hiện Khương Phàm Lỗi sắc mặt trầm xuống, tay cũng nắm lại.
Hẳn là vì câu nói kia của Vương Lập Hoa.
"Ở với nhau thì ở với nhau đi, mày với Đinh Tư đã là chuyện ngày tháng năm nào rồi?"
Khương Phàm Lỗi hừ lạnh: "Đương nhiên không vì Đinh Tư, cô ta có là gì!"
"Mày không thấy Vương Lập Hoa này, có chút láo à? ?"
"Trước trào phúng mày, trước khi đi còn không quên troll tao."
"Có phải có bệnh không?"
Trần Ích vỗ vỗ bả vai Khương Phàm Lỗi nói: "Bố cục cũng chỉ như vậy, không chấp nhặt với hắn."
"Nghiêm khắc mà nói, chúng ta đều có cừu với hắn."
"Tao có tiền hơn hắn, lúc ở trung học hắn đã không thể ngẩng được đầu ở trước mặt tao."
"Mày thì sao? Từng cua Đinh Tư, tính nửa tình địch."
"Hiện tại mọi người tốt nghiệp đi vào xã hội, hắn đãi được cơ hội đương nhiên không nhịn được, nên xả giận."
Khương Phàm Lỗi căm giận nói: "Chờ mày làm hình cảnh, tao nguyền rủa hắn biến thành người bị hại!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Ích: "..."
Cái này thật đúng là huynh đệ mà, ngay cả nghĩ ác cũng giống nhau.
"Thân là cảnh sát, tao kỳ vọng miệng của mày ngàn vạn không cần khai quang."
Khương Phàm Lỗi không biết nói gì: "Còn thân là cảnh sát, mặt mày cũng thật dày."
"Vừa mới thi viết xong, đã lấy thân phận cảnh sát tự xưng rồi."
"Cái này phải cho Vương Lập Hoa biết, buổi tối hắn mở sâm banh chúc mừng Trần Ích mày biến thành kẻ ngốc, mừng năm mới sớm."
Trần Ích lời nói thấm thía: "Tiểu Lỗi tử, ở trước khi kết quả không rõ, ngàn vạn không cần ôm mười phần tự tin đối với bản thân."
"Dám đánh cuộc không?"
Nghe vậy, Khương Phàm Lỗi ánh mắt sáng ngời: "Tốt, đánh cuộc cái gì?"
Trần Ích chỉ về phía sau nói: "Nếu tao thi đỗ, chiếc xe này mày trả tiền."
"Ngược lại, bồi gấp đôi."
Khương Phàm Lỗi vui vẻ: "Còn có chuyện tốt như vậy? Không có nói giỡn, đánh cuộc thật à?"
Trần Ích: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."
"Lấy hai mươi năm hữu nghị của chúng ta làm đảm bảo!"
Khương Phàm Lỗi bị dọa giật mình: "Cừ thật, cái đảm bảo này đủ cứng rắn, tao theo!"
Thấy vậy, Trần Ích tâm tình rất tốt.
Kiếm không hơn 200.000, mình thật đúng là lành mà.
Rất nhanh, hai người ngồi xe mới rời khỏi salon xe.
Kết quả thi viết cần hai mươi ngày mới có thể có, trong lúc Trần Ích rảnh đến vô sự, ma xui quỷ khiến ở cuối tuần lại đi thư viện vài lần.
Không có gì bất ngờ xảy ra, hắn gặp được mỹ nữ pháp y ở thị cục kia.
Đối phương y phẩm quả thật không tệ, luôn có thể làm cho Trần Ích ánh mắt sáng ngời.
Hai bên đều có ngành nghề liên quan, đề tài chung là phải có, cách nói chuyện cùng kiến thức của Trần Ích, làm cho vị pháp y này nhiều lần cảm thấy kinh ngạc và đổi mới về trình độ của hắn.
Không biết, còn tưởng rằng Trần Ích là cảnh viên dự bị tốt nghiệp ưu tú trường cảnh sát chớ.
Chuyện thi cử hai người không có nói đến, đối với Trần Ích mà nói kết quả là quan trọng nhất.
Vốn định đánh cuộc với vị pháp y này, nhưng lại cảm thấy hai người quan hệ chưa tốt như vậy, hơn nữa đã mười phần nắm chắc cũng không dễ nói.
Khương Phàm Lỗi là ngoại lệ, phải "hố" hắn.
Cứ như vậy, thời gian hai mươi ngày trôi qua rất nhanh.
Trần Ích đăng ký tra kết quả trên mạng, nhập vào tên cùng ID của mình.
Quả nhiên, không ngoài dự tính, hắn thấy được mình xếp thứ nhất.
Thời gian phỏng vấn, là một tháng sau.
Cách Trần Ích trở thành hình cảnh, thời gian chỉ còn hơn 30 ngày.
Đây là hắn tự tin, không thể nói với người ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro